Cô muốn gả cho Cách Lâm, trên thực tế dù cho cô không gả cho Cách Lâm, thì Cách Lâm cũng đã sớm biến thành một thành viên trong gia đình của bọn họ rồi.
Mẹ vốn thích Cách Lâm, tự nhiên sẽ không phản đối, trước thì ba ba còn lo lắng cô cùng bạn trai ngoại tinh nhân kết giao nhưng hình như do thời gian dài ở cùng Cách Lâm một chỗ nên cũng dần dần nhận định Cách Lâm, coi hắn như thành viên trong gia đình rồi.
Cô cảm nhận được Cách Lâm chính trực đáng yêu, khiến ba mẹ vốn chỉ có nữ nhi mà không có con trai, dần dần đem Cách Lâm xem như con trai của mình mà quan tâm.
Sau khi quyết định cùng Cách Lâm cùng chung sống suốt đời, cô liền một mực tìm cơ hội thích hợp nói cho ba mẹ tâm nguyện của cô muốn cùng Cách Lâm kết hôn.
Bất quá còn chưa kịp hướng ba mẹ đưa ra tâm nguyện này, có một việc đã giành trước xảy ra —
Dĩ Nặc nhìn chằm chằm vào hai vạch trên que thử thai trong nhà vệ sinh ngây người hơn nữa ngày.
Tuy rằng cô trước đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi sự tình phát sinh thì phản ứng của cô vẫn là ngây ngốc, bởi vì cô căn bản không nghĩ tới lại nhanh như vậy, tính ra thời gian có thể nói là trong lần đầu tiên đã liền trúng thưởng.
Cô mang thai!
Nhìn chằm chằm que thử thai hơn nữa ngày, cô rất lâu rất lâu mới ý thức được một chuyện thực, cô mang thai hài tử của Cách Lâm.
Ngày hôm nay là thứ bảy, là ngày nghỉ, hương vị thức ăn bay thơm phức, đầu bếp chính là Cách Lâm, hắn đang làm bữa sáng hôm nay.
Diệu Diệu đang ở trong phòng khách làm bài tập về nhà, a ma ở một bên ngồi cùng cháu ngoại,thỉnh thoảng gợi ý một chút cho bé nên viết như thế nào, ba thì mang mắt kính lão xem báo, dù cho mở TV thì có tin tức nhưng vẫn không đổi được thói quen xem báo, hưởng thụ sự yên tĩnh không có TV ầm ỹ.
Mọi thứ này đều giống như thường ngày.
Phương Dĩ Nặc từ phòng tắm ra bàn ăn, nhìn thấy một nồi sữa đậu nành xay, hương vị đậu bay thơm ngát, đúng lúc Cách Lâm từ phòng bếp đi tới, cầm trên tay một đĩa bánh trứng bột mới vừa chiên, từ khi ăn bữa sáng trong điếm (cửa hàng) xong, hắn đã nghiên cứu cách làm bánh trứng bột cùng sữa đậu nành xay. Giống như tinh lực dư thừa, mỗi ngày đều vội vàng học sự vật mới.
” Chào buổi sáng. Lão bà~~~”
Cô nhìn Cách Lâm, vẫn khuôn mặt ấy, không chút thay đổi, vóc người cao to, mẹ vì hắn mà mua tạp dề nhà bếp số lớn nhất, với tư thế ông xã nấu ăn của gia đình nhìn hắn mười phần hiền lành.
Sau đó cô ngó qua phòng khách, thấy ba mẹ đang nhìn bọn họ với biểu tình quái dị, không cần phải hỏi, đương nhiên là bị giọng điệu của Cách Lâm gây chú ý, bởi vì đây là lần đầu tiên họ nghe được Cách Lâm gọi cô lão bà.
Nhưng bọn họ cái gì cũng không nói, chỉ nhìn thoáng qua, lại tiếp tục làm chuyện bọn họ, a ma tiếp tục dạy cháu ngoại làm bài tập, ba tiếp tục nhìn tờ báo của ông.
” Sớm….” Phương Dĩ Nặc ngồi xuống bàn ăn, ngoại trừ bánh trứng và sữa đậu nành, còn có một món salad tổ hợp rất kỳ quái, bất quá người Phương gia sớm đã tập mãi thành thói quen.
” Ba ba, mẹ, Diệu Diệu, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cả nhà ra ăn sáng nào.” Cách Lâm lễ phép nói, sau khi hắn mời, tất cả mọi người đều qua ngồi xuống.
” Làm sao có món salad?”
“Salad với bánh trứng, Cách Lâm ngươi học ở đâu thế?”
“Salad không thể với bánh trứng sao?” Cách Lâm hỏi.
“Như vậy rất kỳ quái.”
“Không sao, thử xem phương pháp ăn mới này cũng không sao.” Nói giúp Cách Lâm tự nhiên chính là lão ba.
“Con muốn uống sữa đậu nành.” Diệu Diệu nói, a ma thương yêu cháu ngoại lập tức giúp cô múc một chén.
Mọi người vừa nói cười, vừa cầm lấy bát đũa, bánh trứng với salad, lại uống bát sữa đậu nành, cuộc sống ở nhà rất ấm áp, hạnh phúc bình thường giản đơn, nếu như có nhiều tiểu bảo bối, khẳng định sẽ càng náo nhiệt.
“Con hình như mang thai.”
Nguyên là hiện trường đang náo nhiệt đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn cô, như cô sở liệu, biểu tình ba mẹ quả nhiên thập phần chấn động.
“Con mang thai?” Trước hết lên tiếng chính là phương mẫu, kinh hỉ nhìn chằm chằm bụng nữ nhi.
“Đúng vậy.”
“Trời ạ, đã bao lâu?”
Quả nhiên mẹ cao hứng nhất, bởi vì mẹ luôn luôn thích Cách Lâm, cũng vui vẻ thấy bọn họ kết thành phu thê, ba ba tuy rằng rất khiếp sợ nhưng trong lòng cũng là vui vẻ, dù sao Cách Lâm so với nữ nhi rất tốt còn rất hiếu thuận, dù chưa chính thức làm con rể Phương gia cũng đã phi thường hiền lành.
Về phần Cách Lâm? Cô rất muốn xem phản ứng của Cách Lâm sau khi biết là như thế nào?
“A?” Thân thể của cô khẽ chấn động, cả người bị ôm vào trong lòng rộng rãi, đại chưởng của Cách Lâm đặt ở trên bụng của cô, khi cô ngẩng đầu nhìn phía Cách Lâm không khỏi ngây ngốc.
Con mắt Cách Lâm không chỉ lộ ra tử sắc mà lại là phi thường sáng lên tử sắc, mà hai tai nhọn của hắn cư nhiên lại đung đưa từ trên xuống dưới.
“Oa — cái lỗ tai Cách Lâm lại di chuyển nha!” Diệu Diệu kinh hô.
Mọi người đầu tiên là kinh hỉ Dĩ Nặc có thai, tiếp tục kinh ngạc với phản ứng của Cách Lâm, biết Cách Lâm đến bây giờ nhưng chưa từng thấy loại phản ứng này của hắn. Con mắt tử sắc giống bảo thạch phát ra so với thường ngày càng rực rỡ hơn, đôi tai liên tục lắc lư từ trên xuống dưới giống như…. Giống như con chó nhỏ.
Phương Dĩ Nặc vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn Cách Lâm, đột nhiên thông suốt cảm ứng được tâm tình của hắn.
“Cách Lâm, anh là hưng phấn sao?”
“Hình như là thế.”
Phương mẫu buồn cười hỏi: “Cái gì mà hình như là thế? Ngươi không biết bản thân lỗ tai tại sao liên tục di chuyển sao?”
Cách Lâm lắc đầu. “Anh không biết vì sao, lỗ tai anh liên tục di chuyển, tình huống này chưa bao giờ phát sinh qua, anh cảm giác… Không biết, vuốt cái bụng của em, anh đã cảm giác được một cái gì đó gắn liền trong thân thể của em, đích thực hài tử của anh, điều này làm cho anh vô pháp giống bình thường bình tĩnh như vậy.”
Phương phụ nghe xong cười ha ha. “Đó là bởi vì ngươi lần đầu tiên làm ba ba.” Phương phụ vỗ vỗ bờ vai Cách Lâm, với thái độ người từng trải nói cho hắn. “Nhớ ngày đó, khi bạn già ta mang thai Dĩ Nặc, ta chính là hưng phấn hai ngày ba đêm cũng ngủ không được, cái loại niềm vui này khiến người làm ba vui sướng muốn bay lên tận trời cao, vừa khẩn trương vừa hưng phấn, còn có một loại cảm động muốn khóc.”
Cách Lâm nhìn phương phụ. “Ba ba, ta cũng vậy, ba ba.”
Phương phụ vẻ mặt nghiêm túc đính chính. “Không, ngươi không được gọi ta là ba ba.”
Mọi người vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão ba, không rõ lời này có ý tứ gì, Cách Lâm kỳ quái hỏi: “Tại sao?”
Chỉ thấy phương phụ lộ ra vẻ mặt tươi cười tinh quái. “Ngươi không phải gọi ta lag ba ba, ngươi phải gọi là là 『 ba ba cô 』.”
Nói vừa xong, làm cho mọi người cười vang, tử mâu của Cách Lâm lóe lóe, hai lỗ tai lắc lư giống cánh hồ điệp, đồng thời hai bên khóe miệng cong lên, học bọn họ hướng về phía trước nhếch lên.
“A, Cách Lâm đang cười?”
“Ngươi cười hiếu kỳ quái nha! Ha ha!”
“Hài tử này sinh ra không biết sẽ giống ai?”
“Nếu như là nam nhất định sẽ giống Cách Lâm rất suất nha.”
“Nữ nhi phải giống Dĩ Nặc thanh tú xinh đẹp hơn nữa còn nhu thuận.”
“Diệu Diệu muốn con trai hay là em gái?”
“Con đều muốn hết!”
“Oa — vậy cũng không thể chỉ sinh một đứa, phải sinh nhiều nhiều!”
Sáng sớm tốt lành, người Phương gia đắm chìm trong vui sướng và kinh hỉ, Dĩ Nặc mang thai, tuy rằng trình tự đảo lộn, bất quá phụ mẫu Phương gia cũng đã sớm tiếp nhận rồi , ngoại tinh nhân đáng yêu này ngay từ đầu đã gọi bọn họ là ba mẹ, cho nên rất nhanh cả nhà cùng thảo luận công việc kết hôn.
Ở chỗ này làm thủ tục kết hôn rất đơn giản, chỉ cần đăng ký kết hôn là xong, cũng may là Cách Lâm có giấy chứng minh, đây đương nhiên là nhờ khoa học kỹ thuật của Minh Tinh Nhân ban tặng, Cách Lâm rất nhẹ nhàng có thể xâm nhập internet tự sắp đặt cho mình một người với tư cách hoàn chỉnh nhưng cả nhà hiếu kỳ chính là Minh Tinh Nhân có nghi thức kết hôn không? Dù sao bọn họ cũng là gả nữ nhi đi, cho nên phụ mẫu Phương gia rất trọng tập tục của Minh Tinh Nhân, suy nghĩ thử xem bọn họ muốn lấy lão bà thì phải làm gì? Cần phải cho nữ nhi một cái thân phận an toàn, thế nhưng Cách Lâm trả lời lại làm bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn —
“Com đã cùng Dĩ Nặc hoàn thành nghi thức kết hôn của Minh Tinh nhân.”
“Hả? Cái gì?”
“Chuyện khi nào?”
“Dĩ Nặc ngươi làm sao không nói cho chúng ta biết?”
“Con cũng không biết nha!” Phương Dĩ Nặc vội vàng kêu oan, bởi vì cô cùng ba mẹ đều giật mình, hoàn toàn không biết bản thân cùng Cách Lâm hoàn thành nghi thức kết hôn của Minh Tinh lúc nào?
Cô nhịn không được trề môi mở miệng, không cam lòng chất vấn: “Chúng ta lúc nào hoàn thành nghi thức của Minh Tinh? Tại sao em không có hỏi em mà đã tự ý quyết định?”
Phải biết rằng, kết hôn đối với nữ nhân là đại sự nha, tuy rằng cô nhất định sẽ gả cho Cách Lâm, thế nhưng vừa nghĩ đến bản thân cư nhiên trong mơ hồ cử hành nghi thức Minh Tinh mà một chút không hay biết, lại phi thường tiếc nuối.
“Em có đồng ý, anh mới thực hiện nghi thức.”
Cô cắm thắt lưng không phục hỏi: “Em lúc nào đồng ý?”
Giờ trái đất ngày mười sáu tháng tư năm , :: lúc nửa đêm, anh đi vào trong phòng em, bò lên trên giường của em, cùng em cử hành nghi thức.”
Phương Dĩ Nặc đầu tiên là ngây người, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ, khuôn mặt đỏ bừng lên. “Cái kia chính là nghi thức kết hôn của Minh Tinh?”
“Đúng vậy, chỉ cần hoàn thành nghi thức kết hợp, chúng ta chính là bạn đời hợp pháp, một buổi tối kia chúng ta kết hợp bảy lần —” Chưa nói hết bị Dĩ Nặc thét chói tai che giấu, còn vội vàng dùng hai tay che trụ miệng đang nói của hắn, thế nhưng đã không còn kịp rồi.
“Các ngươi một buổi tối bảy lần?”
( Ta phục Lâm ca kinh khủng!!!! Gió : ôi~~~)
“Đây… Đây….” Đối mặt biểu tình ba mẹ líu lưỡi và mắt trừng lớn, cô mắc cỡ mặt đỏ bừng, cứng ngắc, ngay cả nói cũng cũng không biết nói gì.
Cách Lâm lại không giống cô, đương nhiên là hữu vấn tất đáp, hắn kéo tay cô xuống, nghiêm trang trả lời câu hỏi của mẹ vợ.
“Đúng vậy, chúng con kết hợp bảy lần, mỗi một lần cô ấy đều hưng phấn nói còn muốn!”
“Cách Lâm!” Cô thét ầm lên.
Hắn cư nhiên là ng toàn cơ bắp, đại ngu ngốc mà, thực sự là mắc cở chết người! Cô đời này chưa bao giờ như bây giờ mắc chứng cuồng loạn thét chói tai, toàn bộ nhờ ngoại tinh thân yêu này ban tặng.
Bị cô rống, Cách Lâm cũng là ngẩn ngơ, mạc danh kỳ diệu nhìn vẻ mặt kích động của cô.
“Em tại sao kích động?”
“Ai kêu anh nói ra hả?”
Ai? Đương nhiên là ngươi nha.
“Em hỏi anh lúc nào cử hành nghi thức Minh Tinh.” Hắn chỉ là dựa theo tình hình thực tế trả lời mà thôi.
“Mẹ, cái gì bảy lần?” Tiểu Diệu Diệu tò mò hỏi.
“Tiểu hài tử không nên hỏi.”
“Tại sao không thể hỏi?”
“Bởi vì ngươi là tiểu hài tử.” A ma bên cạnh nói chen vào.
A ma và mẹ không nói, tiểu Diệu Diệu quay sang a gia. “A gia, cái gì bảy lần hả?”
“Ta đi toa-lét.” A gia chạy mắt, lén lút thẹn thùng, bảy lần? Thực sự là quá mạnh mẽ, nhớ năm đó hắn tuổi trẻ cũng không anh dũng như thế.
Bữa sáng trong tiếng cười đùa ầm ĩ liên tục, nguyên lai cô sớm đã là con dâu Minh Tinh.
Kết hợp chính là kết hôn? Minh Tinh Nhân thật đúng là đơn giản trực tiếp lại không dài dòng nha.
Phương Dĩ Nặc và Cách Lâm ba tháng sau cử hành hôn lễ, áp dụng tiệc rượu như kiểu Tây giản đơn mà ấm áp, bởi vì cô cũng không muốn hôn lễ long trọng hoa lệ, cũng không câu nệ với truyền thống tục lệ phức tạp, hết thảy giản lược, cô chỉ muốn có người nhà cùng vài vị hảo bằng hữu rất thân thiết thật tâm chúc phúc, cho nên chỉ có mời vài vị bạn tốt thân cận nhất và gia đình tham gia hôn lễ.
Đối với cô mà nói có một trượng phu đối với cô cả đời tận tâm, hơn nữa đem việc cô không vui coi là nhiệm vụ quan trọng, không chỉ thương yêu nữ nhi của cô mà so với cô càng hiếu thuận hơn với phụ mẫu cô, đây là hạnh phúc cô muốn nhất.
Ngoại trừ mời mọi người đến làm chứng hôn lễ của bọn họ ra, thì cũng trước mặt mọi người tuyên bố một tin bất ngờ, đó là trong bụng cô có một tiểu sinh mệnh đang đâm chồi nảy lộc.
Tiệc rượu mời bằng hữu không nhiều lắm, trong đó đương nhiên không thể thiếu học trưởng Lã Tường Bình và Tiểu Ngãi – hai người này là bằng hữu thật tâm đối với cô tốt nhất, không kiểu cách giả tạo, thành tâm đối đãi với cô, khi cô không được như ý thì cổ vũ và giúp đỡ cô, khi cô tìm được hạnh phúc cũng có thể chân thành chia xẻ vui sướng cùng cô.
“Dĩ Nặc, chúc mừng cậu, lại còn mang thai nữa, trời ạ!” Tiểu Ngãi nắm tay cô, so với cô còn kích động hơn, thậm chí hốc mắt phát sáng, cô rất vui mừng khi Dĩ Nặc có thể tìm được một người ở bên mình mà càng vui sướng hơn khi cô ấy đã mang thai ba tháng.
“Cảm ơn.” Dĩ Nặc cũng cảm kích nắm chặt tay, không cần nói nhiều, cô thật lòng cảm thụ được Tiểu Ngãi là thật tình thành tâm chúc phúc cô, không tự kìm hãm được nước mắt vui mừng.
Ánh sáng mặt trời rơi trên vườn hoa ấm áp xinh đẹp của tầng cao nhất, đây không phải khách sạn lớn năm sao cũng không có trang trí phong cách xa hoa xa xỉ, chỉ có mãn đình hoa viên cây cỏ cùng với vài cái bàn trải khăn trắng, phía trên bày đặt tất cả món ăn Trung Quốc và Phương Tây tinh tế mỹ vị cùng với rượu cốc-tai cùng nước hoa quả thơm mát, những thứ này tất cả đều là kiệt tác của chú rễ Cách Lâm, hắn là nhân vật chính của hôn lễ nhỏ độc đáo ngày hôm nay.
Hắn ăn mặc quần áo âu phục màu đen thẳng thớm, thế nhưng tây trang lại che phủ bởi cái tạp dề nhà bếp Phương mẫu đưa cho hắn, bởi vì hắn chẳng được rảnh rang, vừa vội vàng chào hỏi khách nhân vừa mời họ nếm thức ăn ngon hôn lễ của hắn, mà một bên Lã Tường Bình cũng giúp hắn chiêu đãi thức ăn ngon, hai nam nhân đều cao to uy vũ nhưng đều bị tạp dề lớn che phủ bên ngoài âu phục, khiến các nữ khách đùa cười không ngớt.
“Cách Lâm, ta Lã Tường Bình cả đời chưa từng khâm phục qua bất luận kẻ nào, nhưng đáy lòng khâm phục ngươi, ngươi là người đầu tiên ta khâm phục.” Lã Tường Bình theo cảm giác của mình mà nói với Cách Lâm.
Cách Lâm mặt không chút thay đổi nhìn hắn. “Tại sao?”
“Ngươi đường đường một đại nam nhân, lại nguyện ý giặt quần áo nấu ăn, đón tiểu hài tử, việc nhà một tay làm hết — ý của ta là, phần lớn nam nhân sẽ không làm việc này, chúng tôi luôn luôn dành rất nhiều thời giờ cho sự nghiệp, cho rằng chỉ cần sự nghiệp thành công, thì nghĩa vụ của chúng tôi đã hết nhưng cũng không phải không muốn làm việc nhà mà là sẽ không làm được đến tận cùng như thế ngươi hiểu ý của ta không?”
Cách Lâm rất thành thật trả lời: “Không rõ.”
“Ý ta là, ngươi làm được rất tự nhiên, ngươi hoàn toàn hưởng thụ nó, hiểu không? Ngươi hoàn toàn dung nhập với loại công việc này, ta vẫn cho rằng ta là nam nhân tốt, nữ nhân gả cho ta nhất định rất hạnh phúc, bởi vì ta sự nghiệp thành công, ta luôn cho rằng đây là cái nữ nhân muốn, thế nhưng sau này ta phát hiện ta sai rồi.”
Lã Tường Bình có một chút xúc động, hắn muốn đem cảm xúc của mình nói cho Cách Lâm, nói một chút tâm sự của nam nhân.
“Là ngươi mở đường cho ta, bởi vì ngươi hiểu qua cuộc sống gia đình, ngươi biết không? Hôm nay những người ở đây, không ai không hâm mộ các ngươi, các ngươi đang hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc vui vẻ, giống như các ngươi trời sinh đã định trước người một nhà, tự nhiên như thế khiến người ta cảm thấy cuộc sống gia đình của các ngươi tràn ngập tình cảm, ta cũng hy vọng có thể giống như ngươi, ngươi không phải làm việc nhà mà là cùng lão bà ngươi và nhạc phụ nhạc mẫu chia xẻ việc nhà, ta rất hâm mộ, bởi vì ta… Ta không biết nên làm sao có cuộc sống gia đình, ta ngay cả một việc nhà cũng không biết làm.”
Nói một đống, Cách Lâm rốt cục nghe hiểu một câu cuối cùng của hắn, thì ra hắn là không biết làm việc nhà.
“Không sao! Ngươi có thể học.”
“Học?”
“Đúng vậy.”
“Thế nhưng… Không biết nên học làm sao?”
“Rất đơn giản, lên mạng tra, không hiểu thì hỏi. Sau đó học.”
Lã Tường Bình nhìn hắn rất lâu, sững sờ hỏi: “Cứ như vậy?”
“Đúng vậy.”
Lã Tường Bình suy nghĩ sâu xa, chỉ chốc lát sau bật cười. “Nói cũng là, có đôi khi cảm giác một chuyện hình như là rất phức tạp, nhưng kỳ thực nếu cẩn thận nghĩ, thì nó rất đơn giản, tựa hồ là người ta đem chuyện đó phức tạp hóa, cùng ngươi nói chuyện rất bất khả tư nghị, hình như rất nhiều chuyện đều có thể trở nên rất nhẹ nhàng, rất đơn giản.”
Lã Tường Bình cảm thấy bản thân rất tán thưởng Cách Lâm, ngay từ đầu hắn cho rằng bản thân chỉ là thua ở bề ngoài anh tuấn không bằng Cách Lâm, thế nhưng bây giờ hắn dường như có phần đã hiểu, chứng kiến Cách Lâm và Dĩ Nặc hỗ trợ nhau, hắn không chắc chắn bản thân có thể làm được cái loại này, hắn đã lâu chưa thấy Dĩ Nặc cười đến mức hạnh phúc như vậy, ngọt ngào như vậy, hơn nữa cô trở nên càng xinh đẹp.
Hôm nay Dĩ Nặc so với bất luận cô dâu nào đều xinh đẹp hơn, xinh đẹp của cô không phải bởi vì cô mặc lễ phục tân nương, mà là đến từ dáng tươi cười và biểu tình trên mặt phát ra hạnh phúc rực rỡ.
Cô ăn mặc quần áo cô dâu màu trắng cắt may đơn giản, không có nhiều đồ trang sức không cần thiết, toàn thân lụa mỏng màu trắng mộc mạc làm hình ảnh cô hiền lên giống như một nàng tiên không nhiễm bụi trần, không giống lễ phục cô dâu thông thường hiện nay luôn luôn thiết kế vô cùng lóng lánh hoa lệ, có vẻ kiểu cách giả tạo, những lễ phục cô dâu hào hoa xa xỉ kia một chút cũng không bằng dáng vẻ xinh đẹp rung động lòng người của cô.
Dĩ Nặc như con thoi trong các tân khách, làn váy màu trắng của cô cũng bởi vậy mà theo gió tung bay, cô và bạn thân Tiểu Ngãi trò chuyện cực kỳ hợp, cười cười nói nói, đồng thời ăn chút thức ăn chính tay Cách Lâm làm cho mọi người.
“Dĩ Nặc, mình rất đồng ý cậu dùng hoa viên nhỏ này làm tiệc rượu hỉ, mọi người cùng nhau ăn uống tiệc tùng, vui vẻ nói chuyện phiếm, vô câu vô thúc, so với loại tiệc rượu hỉ xa hoa xa xỉ kia tốt hơn nhiều, sẽ không ở trên luôn có người đọc diễn văn diễn thuyết, dưới đài người vội vàng ăn món ăn, sau khi ăn xong còn thuận tiện mang ra ngoài; cô dâu, chú rể ngồi một chỗ chờ tiễn khách.” Tiểu Ngãi hưng phấn nói.
(vô câu vô thúc: Không gò bó, không bắt buộc)
“Mình cũng có ý nghĩ như vậy, mình chỉ hy vọng khi tới tham gia tiệc cưới của mình, đều là người thật tâm đối với mình chúc phúc, mình đã cảm thấy mỹ mãn.”
“Dĩ Nặc, mình rất hâm mộ cậu nha, Cách Lâm thực sự rất tốt, mình hy vọng biết bao giống như cậu, cũng có thể tìm được một người nam nhân thích chăm sóc mình, đem sự vui vẻ của mình coi là nhiệm vụ cả đời của hắn, cùng mình sớm chia xẻ cuộc sống gia đình, mà không phải cho rằng việc nhà và chăm sóc tiểu hài tử là chuyện của nữ nhân, chỉ biết buồn bực kiếm tiền.”
“Cậu sẽ tìm được, Tiểu Ngãi, tin tưởng trên đời này có người đã tìm kiếm cậu, cậu phải có tính kiên nhẫn, duyên phận là rất thần kỳ.”
Tiểu Ngãi lắc đầu. “Quá khó khăn, mình không ôm hy vọng, cậu cũng biết, nam nhân thời đại này thế nào, không phải bởi vì bọn họ tiến hóa quá chậm còn nữ nhân chúng ta tiến hóa quá nhanh, muốn tìm một người nam nhân chân chính hiểu được làm sao tôn trọng nữ nhân thực sự quá khó khăn, có đôi khi mình thực sự rất hoài nghi những nam nhân kia cái đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nữ nhân đều đã ra khỏi gia đình đến nhận việc công tác, các nam nhân vì sao còn không học mà vì gia đình học làm việc nhà? Chưa bao giờ giải thích tại sao càng ngày càng nhiều nữ nhân sợ hãi hôn nhân, cũng càng ngày càng nhiều nữ nhân ví dụ như mình, tìm không được một người nam nhân có thể như vậy, không thể làm gì khác hơn là càng ngày càng kết hôn muộn.”
Dĩ Nặc tràn đầy cảm động trả lời cô. “Bởi vì nữ nhân chân chính muốn chỉ là hy vọng nam nhân hiểu được và chia xẻ từng li từng tí cuộc sống với cô ấy, nhưng mà thường thường nam nhân sau khi kết hôn ai nấy đều không học cái gì gọi là cuộc sống hôn nhân.”
Tiểu Ngãi thở dài thật sâu. “Đúng vậy, ai… Hả, không đúng, hôm nay là ngày trọng đại của cậu, không nên đăm chiêu ủ dột, phải vui vẻ phải vui vẻ.”
Dĩ Nặc nắm tay Tiểu Ngãi chân thành mà nói: “Mình tin tưởng cậu nhất định sẽ tìm được người như vậy, chỉ là thời gian mà thôi, phải tự tin.”
“Trừ phi xuất hiện một người nam nhân tốt như Cách Lâm, bằng không mình thà rằng cả đời không lấy chồng.”
“Nhất định sẽ có, Tiểu Ngãi.”
Hai người nhìn nhau cười, còn nói cười một hồi, không thể không gián đoạn trò chuyện bởi vì chú rễ Cách Lâm tìm đến cô dâu của hắn.
“Lão bà.”
“Lão công, anh hết việc rồi?” Dĩ Nặc rất tự nhiên dựa vào trong lòng Cách Lâm, cô thích nghe hắn gọi mình lão bà, phi thường thích, mà hôm nay cô rốt cục cũng có thể quang minh chính đại gọi hắn một tiếng lão công.
“Bằng hữu của anh thay thế anh, cùng học trưởng em cùng nhau hợp tác.”
“Nha, có đúng không?” Dĩ Nặc và Tiểu Ngãi hai người không hẹn mà cùng hiếu kỳ hướng chổ bàn ăn nhìn lại, bên cạnh Lã Tường Bình một đại mỹ nhân, cô có một mái tóc ngắn xinh đẹp, thoạt nhìn rất quyến rũ.
“Oa, là một đại mỹ nhân nha.” Tiểu Ngãi thấp giọng hô, về phần Dĩ Nặc thì vẻ mặt hoài nghi.
“Bằng hữu của anh?”
“Đúng vậy, bọn họ vừa mới tới.”
Dĩ Nặc đầu tiên là buồn bực, chỉ chốc lát sau lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cô rất nhanh đè xuống luồng kinh ngạc trong lòng kia mà bảo trì bình tĩnh tránh cho biểu tình kinh ngạc của mình khiến cho Tiểu Ngãi thắc mắc.
“Cô ấy cũng đến từ cố hương của anh?”
“Đúng vậy, cô ấy kêu Hoa Na.”
Trời ạ — Dĩ Nặc trong lòng khẽ gọi, khi Cách Lâm nói bọn họ là bằng hữu của hắn, cô đoán được bởi vì nữ nhân kia có một cổ khí chất rất giống Cách Lâm, chính là mặt không chút thay đổi, ngoại trừ Cách Lâm, đây là ngoại tinh nhân thứ hai cô gặp mặt, hơn nữa là nữ.
“Chờ một chút, anh mới nói bọn họ? Vậy không chỉ một vị?”
“Đúng vậy, còn có một vị.”
Dĩ Nặc lập tức tò mò quan sát xung quanh, định tìm kiếm người ngoại tinh nhân đồng dạng mặt không chút thay đổi, thế nhưng nhìn ra nhìn lại, toàn bộ đều là tân khách hữu thuyết hữu tiếu, người thì nhiều như vậy, nhìn không thấy người nào không biểu tình nha? Khiến cô không khỏi kỳ quái.
( hữu thuyết hữu tiếu: vừa nói vừa cười)
“Hắn ở nơi nào?”
“Chỗ đó.” Theo hướng Cách Lâm chỉ, Dĩ Nặc lập tức quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện người nọ đứng ở phía sau Tiểu Ngãi.
Quả nhiên cũng là khuôn mặt không có biểu cảm, hơn nữa cùng Cách Lâm đồng dạng xuất sắc tuấn lãng.
Phương Dĩ Nặc há miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Minh Tinh nam nhân kia, mà Tiểu Ngãi thấy cô nhìn chằm chằm vào phía sau mình, nhất thời hiếu kỳ cũng quay đầu, muốn biết Dĩ Nặc rốt cuộc nhìn cái gì, không ngờ bản thân vừa chuyển đầu, đã bị nam nhân cao lớn phía sau làm cho hoảng sợ.
“Tiểu Ngãi, vị này chính là Tra Thụy.”
Tra Thụy, tên kỳ quái? Tiểu Ngãi tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bất quá chính là lịch sự hướng đối phương mỉm cười chào hỏi.
“Chào ngươi.”
Tra Thụy nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngãi, hơn nữa không nháy mắt.
“Hắn tại sao nhìn chằm chằm vào ta?” Tiểu Ngãi cảm thấy bị đe doạ khi người này cứ nhìn chằm chằm mình liền đến gần Dĩ Nặc vội vàng thấp giọng hỏi cô.
Tuy rằng nam nhân trước mắt rất tuấn tú, thế nhưng tựa hồ có chỗ nào không đúng, con mắt hắn hảo trong suốt, bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, hình như cả người cũng bị hút vào.
“Tiểu Ngãi, xin giúp ta chiêu đãi Tra Thụy, được không?” Cách Lâm nói.
“Di? Ta?”
“Tra Thụy lần đầu tiên đến đây, có rất nhiều chuyện không hiểu, muốn mời ngươi – vị phù dâu này giúp ta quan tâm hắn.”
“Nha… Tốt.” Tiểu Ngãi thân là phù dâu. Phải hoàn thành trách nhiệm phù dâu, cho nên cô lập tức rất tận tâm chuyển hướng Tra Thụy, đối với hắn lộ ra nụ cười mắc cỡ. “Ngươi đói bụng không?”
Tra Thụy lập tức trả lời: “Đói.”
“Vậy… Chúng ta đi khu bên kia chọn vài thứ, rất nhiều loại, kiểu Trung Quốc, kiểu Tây.”
“Hảo.”
Nghe qua giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của thầy cô giáo, Tiểu Ngãi đột nhiên cảm thấy người này rất đáng yêu. Vì vậy dẫn hắn hướng bàn đi tới, kiêm cái gì đó ăn.
Sau khi đợi Tiểu Ngãi bọn họ ly khai, Dĩ Nặc lập tức vội vã hỏi lão công.
“Cách Lâm, bọn họ đi tới địa cầu, nên sẽ không cũng là muốn —”
“Hoa Na, Tra Thụy cùng anh, là nhóm Minh Tinh Nhân đầu tiên cùng nhau đi tới địa cầu, bọn họ hai người không tìm được bạn đời thích hợp, nhưng mà đến nơi đây, Hoa Na thì coi trọng học trưởng ngươi, Tra Thụy coi trọng Tiểu Ngãi.”
“A — như vậy được không? Cách Lâm! Không nhất định có người địa cầu đều giống em và người nhà của em có thể tiếp thu ngoại tinh nhân, em sợ Tiểu Ngãi và học trưởng bọn họ….!” Cô cảm thấy khẩn trương lo lắng, cô là sợ thân phận ngoại tinh nhân của Cách Lâm sẽ bị lộ, khó có thể dự đoán kết quả.
Cách Lâm song chưởng đem cô ôm lấy, đại chưởng vừa khẽ vuốt lưng của cô, vừa đối với cô giải thích. “Đừng lo lắng, chúng tôi Minh Tinh Nhân có phương pháp tìm kiếm bạn đời, thích hay không thích hợp, chúng tôi sẽ biết.”
“Phương pháp gì?” Cô cho tới bây giờ không có nghe Cách Lâm nhắc qua, đây là lần đầu tiên, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Chính là sưu tầm trí nhớ, chúng tôi sẽ đối với người có hứng thú sưu tầm trí nhớ, dễ biết đối phương thích hay không thích hợp.”
Dĩ Nặc mở to mắt, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nha, chẳng lẽ khi đó anh đối với em làm sưu tầm trí nhớ, là vì —”
“Đúng vậy, qua sưu tầm trí nhớ, ngoại trừ có thể tìm tư liệu ra, còn có một công năng chính là xác nhận đối phương có hay không thích hợp làm bạn đời, khi anh đầu tiên mắt thấy em thì đối với em sinh ra hảo cảm cho nên anh đối với em thực hiện sưu tầm trí nhớ là để xác nhận em là bạn đời thích hợp của anh hay không? “
Phương Dĩ Nặc xoay nắm tay hướng trước ngực hắn đấm một cái, hờn dỗi thấp giọng mắng: “Tốt, cho nên khi đó anh căn bản là cố ý chiếm tiện nghi của em nha.”
Cách Lâm nghiêm trang trả lời: “Không phải, anh là làm sưu tầm trí nhớ. Chúng tôi chỉ có dưới tình huống ngôn ngữ cản trở, ký ức mất đi, và sàng chọn bạn đời mới có thể khởi động công năng sưu tầm trí nhớ.”
“Đó chính là hôn trộm nha.”
“Không phải.”
“Đúng.”
“Không phải.”
“Anh còn nói không, em sẽ không vui.”
Cách Lâm lập tức sửa lời nói: “Đúng, lão bà nói cái gì thì là cái đó.”
Cô nở nụ cười, tựa ở trong lòng Cách Lâm thoải mái không hề cố kỵ cười to.
Cách Lâm của cô chính là như vậy, cảm thấy đùa hảo thú vị, ngoại tinh nhân darling đáng yêu nhất của cô, đem sự vui vẻ của cô xem là nhiệm vụ trọng đại, cô tin tưởng đời người kế tiếp sẽ có nhiều kinh hỉ hơn chờ bọn họ.
Sáu tháng sau, một tân nhân ra đời, là một nam cục cưng xinh đẹp, ngoại hình bình thường đáng yêu vô cùng, đặc điểm duy nhất là có một đôi mẳ tử sắc giống ba ba hắn như nhau, hơn nữa lại là đôi mắt có thể biến hắc biến tử, con mắt mê người huyền bí.
HẾT