.
Có thể là bởi vì có đứa bé, hoặc cũng có thể là vì họ hàng n thái độ của mẹ Trương Hoa đổi với Trần Dĩnh cũng không đến nổi tồi. Nhã Vận vốn đã ở cùng với Trần Dĩnh mấy hôm nên thái độ cũng tốt hơn đôi chút.
Có lẽ trong nhà, người vẫn giữ nguyên thái độ đối với Trần Dĩnh từ trước đến giờ không thay đổi chính là bố Trương Hoa. Từ trước tết khi bố Trương Hoa hỏi Trương Hoa Trần Dĩnh có về được nhà không, Trương Hoa đã biết thái độ của bố đối với Trần Dĩnh không gay gắt như mẹ anh. Trương Hoa không hiểu rõ tại sao bố lại là người bình tĩnh nhất như vậy, thầm nhủ: Bố có cách nhìn nhận thoáng hơn trong những chuyện này ư? Hay là bố nhìn thấy nhiều vấn đề hơn thế và có cái nhìn lí tính hơn?
Buổi tối, khi phần lớn họ hàng đã ra về, chỉ còn lại vài người thân thích ở lại. Ăn cơm xong, mẹ Trương Hoa muốn giữ cháu ở đây chơi nhưng Trương Hoa nói không tiện, về thành phố vẫn tốt hơn. Lại bảo: ''Dù gì bây giờ con cũng có xe riêng rồi, có thể cho cháu về nhà chơi bất cứ lúc nào!"
Trên đường về nhà, Trần Dĩnh rất vui, cứ trêu đùa Tỉnh Tỉnh suốt. Cô còn bảo: “Tỉnh Tỉnh thật là sướng, hôm nay được nhận bao nhiêu lì xì nhé!". Trần Dĩnh cảm thấy cuối cùng con gái cũng được mọi người công nhận, mặt khác, thái độ của bố mẹ Trương Hoa đối với cô cũng không đến nỗi tệ như cô tưởng tượng.
Trương Hoa cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, vốn cứ lo mẹ anh có thái độ không hay với Trần Dĩnh. nhưng giờ xem ra mọi thứ đều thuận lợi. Trương Hoa thầm nhủ: Có lẽ là bởi vì đứa bé. Lúc trước Trương Hoa Cử lo không muốn để bố mẹ biết Trần Dĩnh ở đây, nhưng giờ thấy thái độ của bố mẹ, anh nghĩ có lẽ mình đã lo thừa.
Những ngày sau đó, Trần Dĩnh vui vẻ hơn nhiều, có lúc Trương Hoa tối không ở nhà, Trần Dĩnh còn bế con sang nhà Lưu Huệ Anh. Bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được cảm giác làm mẹ, thậm chí còn có cảm giác là một người vợ, người mẹ hạnh phúc.
Mặc dù Trương Hoa và Trần Dĩnh đã không còn là vợ chồng nhưng vẫn sống chung với nhau. Điều quan trọng hơn cả là Truơng Hoa đối xử với con rất tốt. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hụt hẫng và hối tiếc là hai mẹ con vẫn phải dùng tiền của Trương Hoa. Trần Dĩnh thầm nghĩ, nếu bây giờ có thể một mình nuôi dưỡng con thì tốt biết mấy. Cứ dùng tiền của Trương Hoa mãi, Trần Dĩnh cảm thấy ngại ngần và vô cùng hoang mang.
.
Trương Hoa vẫn bận rộn, nhưng cho dù có bận thể nào thì cách vài hôm anh lại bỏ chút thời gian dẫn Trần Dĩnh và con gái về thăm nhà. Càng về nhà nhiều lần, mẹ anh càng có tính cảm sâu sắc với Tỉnh Tỉnh, hơn nữa còn nhiều lần nói riêng với Trương Hoa: "Để con bé ở nhà mẹ nuôi cho!", Trương Hoa nói nó vẫn còn nhỏ, lại chưa cai sữa, cứ để Trần Dĩnh nuôi thì tốt hơn.
Trương Hoa phát hiện càng về nhà nhiều thái độ của mẹ đối với Trần Dĩnh càng tốt hơn. Bản thân anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại rất quan tâm đến thái độ của mẹ đối với Trần Dĩnh. Trương Hoa biết trong nhà anh, mọi việc đều do mẹ quyết định, mặc dù thường ngày mẹ anh hay nói thắng, có phần ghê gớm, thậm chí trong nhà mẹ anh nói một là một, hai là hai, nhưng anh biết mẹ anh cũng rất dễ mềm lòng.
Mẹ anh chiều chuộng hai anh em từ nhỏ. Vì chuyện này mà ông bà nội anh hồi còn sống vẫn hay mắng mẹ, bảo mẹ anh chiều con quá sẽ khiến con cái sinh hư. Sau này hai anh em Trương Hoa lớn lên, mẹ anh vẫn thường xuyên nhắc đến chuyện này, sau đó còn kiêu hãnh nói: “Con cái do mẹ nuôi nấng cuối cùng cũng không khiến mẹ mất mặt!”
Trương Hoa biết thái độ của mẹ đối với Trần Dĩnh sẽ quyết định tất cả, ý kiến của bà sẽ ảnh hưởng đến bố và Nhã Vận. Trong việc giải quyết các vấn đề khác cũng như vậy. Hôm nay dẫn hai mẹ con Trần Dĩnh về nhà, nhân lúc mẹ đang ôm cháu, Trương Hoa ghé sát vào tai mẹ thì thầm: "Trần Dĩnh đang định đi làm!”
Mẹ Trương Hoa nghe xong cũng thấy đó là chuyện bình thường, chung quy sau này cô cũng phải sống cuộc sống của mình. Trương Hoa nói: "Bởi vì con bé vẫn đang ở với cô ấy nên con nghĩ sau khi cô ấy đi làm vẫn tiếp tục ở chỗ con, đợi sau này tình hình của cô ấy ổn hơn sẽ chuyển ra ngoài!”
Mẹ Trương Hoa ôm cháu trong tay, nói: "Chuyện của hai anh chị tôi chẳng hơi đầu mà quản lí, nhưng chuyện của cháu tôi tôi phải quản. Nếu là như vậy, nó đi làm rồi thì cứ để cháu ở đây tôi chăm, khi nào nó có thời gian thì về thăm con!”
Trương Hoa vô cũng khó xử, đây cũng là vấn đề mà trước đây anh lo lắng nhất. Một mặt anh sợ Trần Dĩnh không đồng ý, mặt khác anh cũng hi vọng con gái có thể ở bên anh mỗi ngày. Nếu để mẹ anh nuôi cháu, bản thân anh cũng phải về đây mới gặp được con. Điều quan trọng hơn là, ngộ nhỡ đến lúc ấy mẹ anh trực tiếp đòi quyền nuôi dưỡng Tỉnh Tỉnh thì chuyện này với Trần Dĩnh đúng là khó mà chấp nhận được. Nếu Trần Dĩnh biết anh đồng ý để mẹ anh nuôi ô lại dẫn con âm thầm bỏ trốn thì sao?
.
Trương Hoa không bàn với mẹ về vấn đề này nữa, bởi từ giờ đến lúc Tỉnh Tỉnh được nửa năm cũng còn một tháng nữa, có thể từ từ cân nhắc vấn đề này.
Trần Dĩnh không biết hai mẹ con Trương Hoa đã bàn bạc chuyện này, cô cũng bắt đầu bắt tay chuẩn bị cho việc mở cửa hàng. Trần Dĩnh bắt đầu lên mạng bằng máy tính ở nhà, tìm hiểu những kiến thức về hoa tươi và những kiến thức về chuyện mở cửa hàng, thậm chí còn bế con đi tham gia các lớp dạy cắm hoa. Bên cạnh đó, Trần Dĩnh cũng bắt đầu tìm kiếm nơi gửi trẻ, xem xem nơi nào tốt, đợi Trương Hoa về nhà còn bàn bạc, hỏi xem anh cảm thấy nhà trẻ nào tốt hơn.
Lần này Trần Dĩnh hỏi Trương Hoa, Trương Hoa nói: "Em thấy sao nếu để mẹ chăm cháu?”
Trần Dĩnh nói: “Chẳng phải anh đã đồng ý để con ở bên cạnh chúng ta hay sao?”.
“Anh chỉ đột nhiên cảm thấy, một khi mở cửa hàng, thời gian của em sẽ không cố định, ngộ nhỡ làm ăn tốt sẽ phải về rất muộn, như thế chi bằng cứ để mẹ chăm cháu, chúng ta sẽ thường xuyên đi thăm con!"
Trần Dĩnh lắc đầu: "Không được, em không thể để con rời xa em được!”. Trương Hoa thấy Trần Dĩnh đột nhiên không vui liền nói: "Anh chỉ nghĩ vậy thôi, vì vậy mới nói với em chứ có nói nhất định sẽ giao con cho mẹ nuôi đâu?”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa nói: “Những chuyện khác em đều có thể nhận lời anh, nhưng chuyện này thì không. Cho dù thế nào em cũng không thể để con rời xa em!”. Trương Hoa biết Trần Dĩnh đang lo lắng cái gì, bèn nói: “Ok, con sẽ ở bên cạnh chúng ta!”
Trần Dĩnh nghe xong lại vui vẻ trở lại, sau đó đưa cho Trương Hoa xem tài liệu về các nhà trẻ cô tìm được.
Trương Hoa nghĩ: Xem ra cách duy nhất chỉ có thể thuyết phục mẹ. Trương Hoa đã nói chuyện với mẹ nhiều lần, cuối cũng bảo: “Nếu không để con bé ở bên cạnh Trần Dĩnh, rất có thể cô ấy sẽ bế con bỏ đi, như thế con bé sẽ phải chịu khổ chung với mẹ!”. Đương nhiên Trương Hoa cũng phải thêm vào vài câu nịnh mọt, bảo mẹ là người rộng lượng, thương người... Cuối cùng mẹ Trương Hoa chẳng còn cách nào khác, đánh nói: “Thôi được rồi, anh chị muốn nuôi thì nuôi, nếu tôi phát hiện anh chị vì công việc mà không chăm sóc cháu tôi tử tế, tôi sẽ lập tức đón nó về!”
.
Giải quyết xong chuyện này, Trương Hoa thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng bắt đầu bỏ thời gian đi tìm địa điểm mở cửa hàng. Trần Dĩnh bắt đầu cai sữa cho con, điều này khiến cả mẹ cả con đều khổ. Con bé không chịu ăn sữa ngoài, thà nhịn đói chứ không ăn, có lúc khóc ngằn ngặt khiến cho Trương Hoa xót hết cả một.
Trương Hoa ôm con dỗ dành, không nỡ nhìn con thể này liền nói: "Hay là tạm thời đừng cai sữa nữa, cử để nó tiếp tục bú đi! Con khóc thế này, nhỡ ốm đi sao!"
Trần Dĩnh lắc đầu: “Không được, muốn cai thì phải cai cho dứt khoát. Trước sau gì cũng phải cai, bây giờ phải dằn lòng cai luôn một lần thôi!”
Trương Hoa cũng chẳng còn cách nào khác, bản thân anh lại không hiểu về mấy chuyện này. Hôm sau ở văn phòng anh liền vào mạng tìm hiểu những kiến thức về cai sữa cho trẻ. Đọc xong những cái này anh mới biết trong thời gian cai sữa cho con, nếu có sự phối hợp của bố là tốt nhất: Trước khi con ngủ có thể để bố dỗ con ngủ, hạn chế sự phụ thuộc của con vào mẹ. Ngoài ra, Trương Hoa cũng phát hiện, trong thời gian cai sữa cho con, Trần Dĩnh cũng rất khổ sở.
Mấy hôm sau, Trương Hoa đều cố gắng về nhà rất sớm, thỉnh thoảng đi công tác, chỉ cần không quá xa, tối nào anh cũng lái xe về nhà. Dưới sự giúp đỡ của Trương Hoa, mặc dù con bé rất khổ sở nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi cai sữa.
Trương Hoa dường như cũng quen với việc dỗ con ngủ. Tối nay Trương Hoa vừa dỗ con ngủ xong, Trần Dĩnh liền nói: “Cám ơn anh!”
Trương Hoa nói: “Tỉnh Tình là con gái anh, đương nhiên anh không muốn nhìn thấy nó khổ sở!"
Trần Dĩnh nói: "Sao anh biết mấy chuyện này?”
Trương Hoa nói: "Anh đọc trên mạng!”
Gần một tuần, Trần Dĩnh mặc dù thấy ấm lòng, không chỉ bởi vì Trương Hoa đối xử tốt với con mà còn vì mấy hôm nay Trương Hoa đầu rất dịu dàng với cô. Thứ tình cảm này khiến cô thường xuyên có cảm giác như hai người chưa từng ly hôn. Nghĩ đến đây Trần Dĩnh lại càng căm hận sai lầm của mình do tuổi trẻ bồng bột gây ra.
Nếu cô và Trương Hoa vẫn chưa ly hôn, có lẽ cô có thể giao con cho mẹ anh chăm sóc, bởi vì như thế cô cũng chẳng phải lo Tỉnh Tỉnh sẽ phải rời xa mình. Nhưng hiện gìờ thì không thể như vậy, cô lúc nào cũng phải lo lắng Tỉnh Tỉnh sẽ rời xa mình.
.
Trần Dĩnh đôi khi thầm nghĩ tại sao mình lại muốn ra ngoài kiếm tiền như vậy? Cuối cùng đáp án là “Sợ mất con", bởi vì hiện giờ cô không có điều kiện kinh tế, lại không có nguồn thu nhập nào, rất dễ mất con. Để giữ con ở bên mình mãi mãi, cô nhất định phải có nguồn kinh tế, không thể lệ thuộc vào Trương Hoa.
Nhưng Trần Dĩnh cũng biết lần này mở cửa hàng hoa hoàn toàn nhờ vào tiền của Trương Hoa. Chính bởi điểm này mà Trần Dĩnh quyết tâm nhất định phải buôn bản cho tốt, đợi khi nào kiếm được tiến cô sẽ trả lại tiền đầu tư cho Trương Hoa. Suy nghĩ này khiến có cảm thấy cân bằng đôi chút.
Chính bởi điểm này, trước đợt nghỉ Quốc khánh. Lưu Huệ Anh có hẹn cô ra ngoài chơi nhưng cô không nhận lời, nói là phải tranh thủ thời gian bổ sung kiến thức để mở cửa hàng hoa. Nghĩ bụng chỉ còn mấy ngày nữa là con đầy nửa tuổi, Trần Dĩnh lại thấy rất phấn khởi.
Chuyện nhà trẻ cũng đã xác định rồi, chuyện còn lại là gửi đến nhà trẻ nào mà thôi. Thực ra Trần Dĩnh có một câu hỏi cứ muốn hỏi Trương Hoa, đó là thuê cửa hàng ở đâu? Nhưng dù sao cũng là tiền do Trương Hoa bỏ ra, vì vậy có lại ngại không dám hỏi, cứ đợi Trương Hoa nói đến vấn đề này trước.
Trần Dĩnh đang ôm con nghĩ về vấn đề này thì đột nhiên Trương Hoa gọi điện cho cô, báo cô bế con xuống lầu ngay. Trần Dĩnh hỏi có chuyện gì, Trương Hoa nói tối nay sẽ cho hai mẹ con ra ngoài đi dạo. Trầm Dĩnh nói: "Em mua thức ăn tối rồi, đang chuẩn bị nấu cơm, ăn cơm xong rồi hãy đi!”, Trương Hoa nói: “Thức ăn cứ để đấy, ngày mai làm cũng không hỏng được!”
Trần Dĩnh liền ôm con vào xe, luôn miệng hỏi Trương Hoa đi đâu? Trương Hoa nói: “Đến nơi rồi em khắc biết!”. Trương Hoa dừng x lại ở một dãy phố cách nhà không xa nhưng cũng có thể coi là khá tấp nập, sau đó nói với Trần Dĩnh: “Chỉ có thể đỗ xe ở đây thôi, chúng ta đi bộ vào vậy, gần lắm!”
Trên phố vô cùng náo nhiệt, hầu hết toàn là thanh niên. Trần Dĩnh ôm con vừa đi vừa nhìn hai bên đường, đột nhiên phát hiện có một của hàng ở trước mặt, trên cao treo một tấm biển có ánh đèn nhấp nháy rất bắt mắt: “Cửa hàng hoa, tặng phẩm Tỉnh Tỉnh”.