Ahhh… Hãy thú nhận đi nào tôi ơi…
Rằng tôi, Suzuhara Ayana “đã” rất ghét người bạn cùng lớp Machikawa Iori của mình.
Chiều cao cậu ta chắc vào khoảng 1m75 gì đấy. Ừm thì nhìn chung cũng có đôi chút cao hơn những nam sinh cao trung năm nhất khác.
Mái tóc màu nâu nhạt thường được cậu ta chỉn chu lại cẩn thận bằng sáp trông khá đẹp.
Theo như lời bình phẩm của những đứa con gái chẳng chút tế nhị gì trong lớp, thì nhan sắc tên Machikawa ấy thuộc dạng trên mức trung bình không hơn không kém.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu ta không nằm trong top “những chàng trai” được đánh giá quá cao về ngoại hình trong trường.
Tuy vậy… Cậu ta lại rất giỏi ở việc vui vẻ mỉm cười với mọi người xung quanh.
Nụ cười của cậu ta luôn mang lại cảm giác tươi mới giống như một lon soda mát lạnh trong những ngày hè oi bức.
Đối với một đứa gặp vấn đề giao tiếp trầm trọng như tôi, việc bộc lộ cảm xúc là điều hoàn toàn không thể…
Bên cạnh đó.
Ngoài cái nụ cười ấy ra thì cậu ta còn sở hữu những “món vũ khí siêu cấp” khác nữa.
Bởi cậu ta… Machikawa Iori là một người ân cần và chu đáo, cũng như rất khéo trong việc đọc vị từ nét mặt của mọi người.
Đứng trên cương vị của một otaku thực thụ trong lớp, cậu ta luôn làm cho những chủ đề về game hay những bộ manga nổi tiếng dần trở nên sôi nổi.
Bài kiểm tra thể chất được tiến hành vào mùa xuân năm nay hay bài kiểm tra học lực của học kì một. Cậu ta đều nỗ lực hết mình cho cả hai và đạt thành tích chung cuộc đứng thứ 3 toàn khối.
Tận dụng triệt để những “món vũ khí siêu cấp” như thế trong mối quan hệ giữa người với người, cái tồn tại mang tên Machikawa Iori đó vô cùng dễ dàng trong việc kết bạn cũng như mở rộng phạm vi bạn bè của mình.
“Machikawa-kun rất giỏi lắng nghe và lúc nào cũng tươi cười nhỉ!”
“Mẹ của cậu ấy là một họa sĩ shoujo manga đúng không? Không chỉ mỗi về anime hay game thôi đâu, cậu ấy còn rất hiểu rất rõ về shoujo manga nữa đó.”
“Thành tích học tập của cậu ấy lại chỉ thua mỗi Matsuoka-kun chút ít, nhưng cái cách cậu ấy nỗ lực trong cả thể thao lẫn học tập trông tuyệt vời thật đấy!”
"Cậu ấy có một khuôn mặt điển trai, tính cách thì tốt bụng, kỹ năng giao tiếp thì xuất sắc, quả là một chàng trai quá hoàn hảo đúng khônggg!"
"Ưm~, tớ... Tớ có lẽ đã thích Iori-kun mất rồi~! Tớ có nên thổ lộ với cậu ấy không đây~!"
Trời ạ mấy đứa ngây thơ này.
Vào mùa xuân năm nay.
Trong lúc vừa ngồi nghe bọn con gái hàn huyên tâm sự với nhau tại phòng thay đồ trước tiết học thể dục, tôi vừa đắm chìm trong những suy nghĩ của một đứa hướng nội.
Không đời nào tôi lại mê cái khuôn mặt niềm nở đó của cậu ta đâu.
Với tôi, tôi tin chắc rằng Machikawa Iori chỉ đang lợi dụng sở thích otaku của mình để làm quen với các cô gái khác mà thôi.
Lý do chính cho chuyện đó bởi cậu ta là thành viên chính thức của "quân đoàn 1-A" do tên lớp trưởng Matsuoka Mitsuya cầm đầu.
Bản thân cậu ta thì không phải kiểu người ham vui cho lắm.
Tuy nhiên, nếu xét từ góc độ của một đứa cô độc không có nổi một người bạn ở trường như tôi, thì rõ ràng cậu ta là một người hướng ngoại và hòa đồng. Chính vì thế nên tôi chẳng thể hiểu được cậu ta dù chỉ một chút…
Chắc đó cũng là lý do mà nhỉ…
"Từ nay mong cậu chiếu cố cho mình nhé, Suzuhara-san."
Đầu tháng 6 năm nay.
Ngay khoảnh khắc mà tên Machikawa ấy mở lời chào hỏi tới tôi khi chuyển đến chỗ ngồi bên cạnh, thì tôi đã tức khắc cự tuyệt cái khuôn mặt niềm nở đó của cậu ta.
Nhưng...
Đâu đó trong trái tim tôi đã ao ước rằng, điều mà tôi nghi ngờ chỉ đơn thuần là thứ ảo tưởng của bản thân tôi thôi…
Cậu ta dường như rất vui vẻ khi trò chuyện về những chủ đề otaku với bạn bè trong lớp nên…
"Ể, cậu đã thổ lộ với Machikawa-kun chưa đấy?"
"...R-Rồi. Nhưng vì cậu ấy đã từ chối tớ, nên t-tớ đã lỡ tát cậu ấy một cái rất mạnh..."
"Hả!? Sao thế!? Chuyện gì vậy!?"
"Bởi vì cậu ấy... Cậu ấy luôn đối tốt với tớ, tớ cứ nghĩ rằng cậu ấy cũng thích tớ, tớ hoàn toàn không nghĩ mình sẽ bị cậu ấy từ chối đâu...."
"Cậu đúng ngốc thật đó. Dù là với ai thì Iori-kun cũng đối tốt hết á."
"Đúng vậy đấy. Tớ chưa từng thấy cậu ấy có tình cảm với ai cả."
"Bởi thế nên tớ đã nói với cậu ấy là 'Vì lý do đó nên tớ mới tát cậu ấy đấy! Đừng có đối tốt với người mà cậu không thích chứ! Cũng đừng có nói mấy lời làm người khác hiểu lầm chứ!'."
Quả thật như vậy không phải là quá tồi tệ sao?
Mùa hè năm nay.
Trong khi một lần nữa lắng nghe tụi con gái hàn huyên tâm sự ở phòng thay đồ trước giờ học bơi, một sự ác cảm khó tả cũng bất chợt dâng trào trong tôi.
Dẫu đối phương có là một tên otaku “thời trang” đi chăng nữa thì chẳng phải cổ có hơi quá bạo lực rồi sao? Chính cổ là người đã tự tiện tỏ tình để rồi bị từ chối đấy chứ, ấy thế mà vẫn giang tay ra tát cậu ta cho được. [note52162]
Nếu không muốn bị người khác làm xáo động cảm xúc thì không kết bạn ở ngoài là được chứ gì.
"Đúng vậy, cái gọi là bạn bè cũng chỉ có vậy."
Tất cả những gì chúng ta cần là một người bạn thân. Chỉ một người bạn thân là đủ.
Vì nếu được ở bên cạnh người bạn ấy, cậu sẽ không còn thấy cô đơn nữa... Tôi lẩm bẩm điều đó bằng tông giọng quá nhỏ để bọn họ có thể nghe được.
Người bạn duy nhất của tôi.
Người bạn otaku trên mạng và là người cộng sự trong hoạt động sáng tác của tôi, Iori.
Cô ấy là một otaku thực thụ chứ không giống như tên Machikawa Iori kia. [note52163]
Việc trò chuyện qua DM khiến tôi nhận ra rằng, cô ấy rất giỏi trong giao tiếp, hơn thế nữa, bí mật của người con gái đó là một thứ mà ngay cả đứa hướng nội cô độc như tôi cũng có thể đồng cảm được.
"Chuyện này... Tớ chỉ có thể tâm sự với một mình cậu thôi, Sabatora-san."
Cô ấy đã nói như thế rồi chỉ cho tôi, bí mật của cô ấy chính là...