Tôi quay về nhà trọ rẻ tiền ở Vale
Tôi dũi người trên ghế và gác chân lên bàn.
Vài giờ đã qua từ vụ trong rừng. Tôi uống miếng nước trước khi tiếp tục báo cáo.
“Vâng, đó là máu đen. Vampire. Bậc 3, nhưng kỹ năng không cao. Hắn là một tên ngốc. Có vẻ ma vương đã phát hiện về anh hùng rồi.”
“Vampire à...”, Creio suy ngẫm. “Vampire từng xuất hiện trong rừng Vale trước chưa?”
“Không, đây là lần đầu. Tôi đã kiểm tra với Helios rồi, và ông ta bảo chưa từng có dấu hiệu vampire tới tận bây giờ.”
“Vampire có bảo hộ của tà thần sao..?”
“Nếu hắn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn, thì sẽ rất nguy hiểm.”
Nó là tình huống ngặt nghèo, may là chúng tôi thắng. Nó may là tôi gặp hắn trước Toudou – và kẻ địch lại quá bất cẩn. Chúng ta không thể mong là lần sau cũng may thế.
“Hắn biết là anh hùng sẽ tới, dù tôi không biết tại sao. Giờ khi chúng chúng không thể liên lạc với Zarpahn nữa, chúng sẽ chắc chắn về sự tồn tại của anh hùng và đuổi theo. Chúng ta mới được 1 tháng à.”
Tôi nhìn cái lịch trên tường. Thời gian khởi động đã hết.
Tôi đứng dậy và đi về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Anh hùng và nhóm cậu ta sao rồi?”
“Tôi cho họ ngủ và mang tới nhà thờ. Họ không có thương tích gì nặng. Khi họ tỉnh, tôi sẽ kêu nhà thờ đưa họ tới thị trấn tiếp theo.”
Họ không tỉnh khi trên đường về nhà thờ nên họ không thấy mặt tôi. Hoặc ít nhất là tôi nghĩ thế.
Toudou cứ thể hiện và làm anh hùng toàn sai thời điểm suốt. Dù tôi là người gặp nhiều nguy hiểm nhất trong trận chiến đó, cậu ta cứ can thiệp vào một cách nhảm nhí. Tại sao cậu không chịu nghe khi tôi bảo không cần làm gì chứ?
Còn Glacia- người còn hơn cả vô dụng, chỉ toàn than đói bụng- tôi đã nhờ Helios nói chuyện với cô ta. Nó sẽ hay nếu cô hữu dụng được chút.
“Hừmm...” Creio suy nghĩ, có lẽ ông hiểu sự thất vọng của tôi. Và rồi ông đề nghị điều không ngờ.
“Are, cậu có muốn rút lui khỏi nhiệm vụ không?”
“Tôi không thể rút lui.” Đóng cửa sổ lại, tôi ngồi xuống.
Câu hỏi ngu ngốc. Tôi cần theo nhóm Toudou tới thị trấn kế tiếp. Tôi không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện ngốc nghếch như bỏ việc.
“Không phải vị trí đó rắc rối quá sao? Có nhiều crusader có thể thay cậu.”
“Không có ai mạnh như tôi cả.”
Đây là công việc cực kỳ phiền phức và căng thẳng. Tôi như là người trông trẻ vậy. Tôi có nhiều thời gian thư giãn hơn khi chiến đấu, vứt hết mấy thứ sao nhãng đi, và vung gậy vào lũ ác ma. Nhưng hồng y rất đúng khi chọn tôi cho nhiệm vụ này.
Trong 10 crusader đang hoạt động, tôi là mạnh nhất. Tôi cũng có nhiều kinh nghiệm và lv cao nhất.
“Không cần lo. Đây là công việc và tôi là dân chuyên. Dù cho Toudou có chọc tức hay làm tôi căng thẳng như thế nào thì tôi cũng có thể dùng thánh thuật chữa đau đầu. Tôi quen rồi. Đừng lo lắng. Tôi sẽ không đập nát đầu Toudou đâu. Nội hôm nay, tôi đã vác cái cơ thể đang ngủ không phòng bị về tới nhà thờ mà không làm gì cả.”
“Phải, đúng là mọi thứ đều tốt, nhưng...”
Ông im lặng, do dự. Liên lạc vẫn còn. Tôi chờ và ông nói.
“Are, trước khi chúng tôi cử cậu đi, thật sự thì có một ứng cử viên khác mà chúng tôi suy sét tới.”
Lần đầu tiên nghe thấy đó. Các crusader gần đây luôn bận rộn – tôi không nghĩ ra ai là ứng cử viên khác. Tôi biết họ không ngu tới mức cử Gregorio đâu.
Tôi im lặng. Cuối cùng Creio nói.
“Là thánh nữ.”
“Cái gì?”
Thánh nữ là biểu tượng của nhà thờ Ahz Gried. Cô là một phụ nữ trẻ được bảo vệ bởi thần lập pháp hơn bất kỳ ai và là người tinh thông thánh thuật nhất. Cô chính là người thực hiện nghi thức triệu hồi anh hùng để gọi Toudou tới thế giới này.
“Ngay khi anh hùng được triệu hồi, chúng tôi tính cho thánh nữ làm thành viên nhóm anh hùng. Lý do chúng tôi gọi cậu về là để thay cô ấy.”
Đúng là tôi bị gọi về gấp ráp. Tôi chỉ vừa chuẩn bị xong để làm nhiệm vụ thì đột nhiên được bảo là lệnh thay đổi.
“Tại sao cô ấy không được cử đi? Cô sẽ hợp với ...mong muốn của Toudou.”
Thánh nữ rất mạnh. Cô không có nhiều sức mạnh chiến đấu nhưng bảo hộ của cô ở cấp độ khác với các linh mục. Tôi không biết tính cách của thánh nữ ra sao, nhưng tôi chắc chắn Toudou sẽ không đuổi cô khỏi nhóm.
Creio trả lời câu hỏi bằng giọng mà khó nghe từ miệng của một trong các lãnh đạo của nhà thờ - một sự khinh thường.
“Anh hùng quá khác với những gì chúng tôi mong đợi. Tính cách của cậu ta khác hẳn với các anh hùng được ghi lại trong lịch sử. Đó là lý do mà có sự thay đổi. Cậu hiểu chứ, Ares?”
“Tôi hiểu.”
“Đó cũng là lý do mà mấy người lv thấp như Limis Al Friedia và Aria Rizas được chọn. Dĩ nhiên là trường kiếm thuật và trường pháp thuật có động cơ riêng, nhưng đó là lý do chính nhất.”
Như Creio giải thích, tôi nhớ lại cảm giác không thoải mái khi tôi còn là thành viên. Thiên hướng về phía nữ giới, và vài hành động của cậu phải nói... là điên loạn. Dĩ nhiên là nhà thờ sẽ do dự tin tưởng giao cho cậu thánh nữ.
Nhưng nếu vậy, không phải nguy hiểm nếu cày lv cho cậu sao?
Đúng là nhà thờ thấy cậu đáng lo nhưng họ vẫn cần hỗ trợ cậu. Nó làm tôi nghĩ... tôi được chọn đi theo dọn dẹo mớ hỗn độn nếu có gì sai sót suất hiện.
Suy nghĩ đó làm tôi lạnh người, tôi lắc đầu quên đi.
Hiện tai tôi đang mạnh hơn Toudou. Mọi thứ vẩn còn ổn được một thời gian dài nửa, nên không còn lo nghĩ quá. Nhưng tôi nên chuẩn bị tin thần cho mọi khả năng.
“Ares, đừng gây rắc rối cho mình quá. Mọi thứ tôi muốn nói là, đúng thế, đó là lý do cậu được chọn. Và cậu là người duy nhất có năng lực hợp cho nhiệm vụ này. Cậu hiểu chứ?”
“Vâng.”
Tôi hiểu. Tôi đã chuẩn bị làm mọi thứ có thể - phải làm.
Kẻ thù của tôi là cả ma vương và anh hùng.
Tôi có thể cảm thấy nụ cười gớm ghiếc của Creio. “Rất tốt. Tôi đặt niềm tin vào cậu đó, Ares Crown, crusader lv 93 của Out Crusader. Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ Naotsugu Toudou... và đánh bại ma vương Kranos.”
“Hiểu.”
Liên lạc bị cắt. Tôi thấy tinh thần tôi đang căng thẳng. Tôi ngồi ngớ ra một lúc rồi đứng dậy.
Tôi sẽ thực hiện mệnh lệnh. Nó không quan trọng anh hùng là người như thế nào.
Anh hùng có bảo hộ thánh thần, và tôi có nhà thờ sau lưng. Nếu chúng ta kết hợp sức mạnh, nó sẽ đủ để hạ ma vương. Bất cứ ai cũng sẽ làm được. Tôi sẽ cày lv cho anh hùng và tiêu diệt chướng ngại chắn đường. Rất đơn gian.
Trên hành lang, tôi nghe thấy tiếng chân Amelia. Cô trở lại sau khi thu nhập thông tin của Toudou.
Tôi sẵn sàng cho báo cáo và mở bản đồ ra.
Lv hiện tại của anh hùng Naotsugu Toudou là 27.
-------------
Naotsugu Toudou mở mắt.
Vẩn còn ngái ngủ, cậu nhìn quanh nhưng không nhận ra được căn phòng cậu đang ở. Cậu từ từ đứng dậy, và áo giáp cậu mặc vang lên khi cậu di chuyển.
Tóc cậu dính vào do mồ hôi. Cậu gạt chúng qua một bên bằng ngón tay run rẩy.
Cậu có giấc mơ – một giấc mơ tồi tệ. Nhưng cậu không nhớ được gì.
Bước xuống giường, cậu đứng dậy. Không có sức mạnh trong chân nhưng cậu vẫn đứng được mà không ngã. Đầu cậu đau. Cậu xoa trán và lẩm bẩm.
“Mình đang ở đâu..?”
Thời gian càn trôi cậu càng nhớ lại đêm qua.
Cậu nhận ra mình cần vào rừng. Cậu đi chiến đấu với ác ma để bảo vệ mọi người.
Họ có rất ít cơ hội thắng, nhưng họ vẫn phải đứng lên chống lại ác ma. Toudou không quyết định dựa trên khả năng chiến thắng. Cậu không có thời gain, và không có cơ hội như lần sau. Đó là cậu phải làm điều đúng đắn.
Cậu nhớ là có ánh sáng tỏa ra trong rừng, và ác ma,con đầu tiên cậu gặp và người đàn ông mặt nạ chiến đấu với nó.
Mấy giờ rồi? Không có đồng hồ như cậu biết là mình ngủ được lâu rồi.
Cậu chợt nghĩ tới.
Limis và Aria đâu..?
Không có ai khác trong phòng. Ký ức của cậu đêm đó dừng lại ở vụ nổ bất ngờ và chấn động của nó, cậu tưởng là mình sẽ tan thành từng mảnh rồi. Ơn trời, cậu vẫn cử động tay chân được. Cậu không bị thương gì, cậu phải cảm ơn cái áo giáp của mình.
Toudou đột nhiên nghe thấy tiếng chân bên ngoài. Cửa mở ra.
“Cha Helios...”
“Tôi thấy là ngài tỉnh rồi, ngài Toudou.” Helios gật đầu . Toudou nhớ tới gương mặt bình tĩnh và nụ cười gian xảo của ông.
“Nếu cha ở đây, nghĩa là đây là nhà thờ.”
“Đúng thế. Cậu đang trong phòng thuộc nhà thờ làng Vale. Ngài toudou, cậu bị cuốn vào cuộc chiến với môn đồ bóng tối.”
“Tôi biết.. những người khác sao rồi?”
“An toàn không bị thương gì.” Toudou thở phào.
Heliod dẫn Toudou sang phòng của Aria và Limis, Glacia đang ở.
“Ngài Nao, cậu có bị thương không?” Aria hỏi.
“Ừa. Tôi không thấy tốt lắm. Nhưng mà tớ ổn.”
“Chúng tớ rất lo khi cậu là người duy nhất chưa tỉnh..” Limis nói trong khi đi tới. Toudou cười yếu ớt và xin lỗi.
Helios đưa cho cậu ly nước. Toudou nhận ra mình đang rất khát.
Sau khi cho Toudou thời gian ổn định, Helios bắt đầu nói.
“Giờ ngài Toudou đã tỉnh thì xin cho phép tôi giải thích tình hình. Thật ra, nó khá đơn giản. Mọi người bị cuốn vào trận chiến với ác ma máu đen và bị bất tỉnh. Rồi tất cả được mang tới đây. Mọi người có nhớ gì không?
“Có,” Toudou nói. Cậu nhìn Aria và Limis. Họ đều gật đầu. Chỉ Glacia không quan tâm, chỉ ngồi đung đưa chân.
Helios gật đầu và tiếp tục.
Ông giải thích đó là mọi thứ ở chỗ cắm trại đã được cho vào kho chứa ma thuật. Họ có vài vết thương nhẹ đã được chữa. Cuối cùng, nguyên nhân làm họ ngất là vụ nổ từ con ác ma tự sát.
Mắt Toudou mở to.
“và còn người đàn ông đã chiến đấu với nó?”
“Anh ta không sao. Là anh ta mang mọi người tới đây.”
Toudou lại thở phào.
Helios nhìn cậu. “Giờ tôi có tin nhắn cho cậu từ người đó.”
“Tin nhắn...?” Toudou lo lắng. Dù cậu không biết lý do nhưng cậu hiểu là việc mình can thiệp vào trận chiến không phải chuyện tốt.
“Ờ, anh ta sử dụng ngôn ngữ rất mạnh mẽ, nhưng chắc tôi không cần nói lại. Tôi đã thảo luận với Aria chuyện cậu không đi tới nơi mà cậu đã thông báo cho nhà thờ là mình sẽ tới. Chúng tôi trân trọng quyết định của cậu nhưng nhà thờ luôn có kế hoạch riêng. Nó không cần cậu phải can thiệp vào trận chiến.”
“Tôi hiểu.”
Khi cậu tới nơi chiến đấu, cậu đã bị choáng ngợp. Cậu biết là mọi cử động của họ vượt xa cậu. Lý do cậu can thiệp là vì cậu thấy rằng mình cần giúp gì đó. Cậu biết ý định của mình là đúng, nhưng hiển nhiên, cậu thấy tệ về cách mọi chuyện xảy ra.
Limis có biểu hiện tức tối. Toudou nhìn cô.
Cô không hiểu sao họ bị mắng vì có ý tốt. Tuy nhiên hành động đó tạo ra hậu quả không ngờ, tốt hơn là không nên cãi lại. “ Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi,” Helios nói. “Tuy nhiên, lần tới nếu cậu muốn tham gia thì sẽ rất tốt nếu cậu cho chúng tôi biết trước.”
“Dù là ông không cho chúng tôi linh mục,” Limis làu bàu.
Helios cười với nhưng tiếp tục mà không đáp lại lời cô. “Nhà thờ là đồng minh của mọi người. Dĩ nhiên chúng tôi có quyền hạn cản lại ý muốn của anh hùng. Đó là lý do đây không phải ra lệnh... nó chỉ là yêu cầu thôi.”
“Phải... tôi hiểu,” Toudou gật đầu.
Đúng là họ đã hành động hấp tấp. Họ nên báo cáo cho nhà thờ trước khi vào rừng. Lý do họ thất bại là do Toudou đã không tin tưởng nhà thờ.
Hài lòng với câu nói của Toudou, Helios đi tới chủ đề chính.
“Giờ, tôi muốn hỏi người vài thứ, ngài Toudou... đây là lần đầu ngài gặp ác ma... ấn tượng của ngài là gì?”
Toudou nhớ lại đem qua.
Dù ác ma rất giống con người, ngay khi cậu thấy nó, cậu biết ngay nó không phải.
Ngay khi nó vào tầm mắt cậu, bầu không khí liền thay đổi. Tim cậu đập nhanh, tuyệt vọng xâm chiếm trí óc. Cậu không hiểu sao thứ đó có thể có dạng người được.
Cậu cảm thấy tà ác tận trong xương hắn. Cậu biết hắn là kẻ địch tự nhiên của nhân loại.
Khi hắn nằm trên đất, cậu không thấy chút trắc ẩn nào cho hắn. Cậu luôn cảnh giác cao độ. Cậu không thấy an lòng cả khi thứ đó đang bị đánh thoi thóp.
Đó là kẻ thù. Cậu chắc chắn. Cậu biết thứ đó cần bị giết.
Cha sứ, người đã chiến đấu với ác ma nhiều lần, đọc được suy nghĩ của Toudou.
“Đó là ác ma, Toudou. Thứ cậu phải hạ mạnh hơn ít nhất chục lần- ma vương có sức mạnh không con người nào trên thế giới này có thả hạ.”
“Hơn 10 lần...?” Toudou không thể tưởng tượng ra nổi.
Ác ma rất mạnh. Cậu bị choáng ngợp khi quan sát trận chiến. Cơ thể cậu tê liệt, và mắt cậu không thể rời đi.
Sự xung đột từ ánh sáng và bóng tối. Hỗn loạn và trật tự.
Tới tối qua, Toudou chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thau. Nhìn trận chiến đó đã làm thay đổi suy nghĩ của cậu.
Toudou không biết về khả năng của con quái vật đó, nhưng cậu thấy được sức mạnh của hắn. Và cả sức mạnh của người đàn ông mặt nạ.
“Họ rất mạnh... quá mạnh. Cả ác ma và người đàn ông mặt nạ.”
“Đúng thế.”
“Nếu ta đấu với con ác ma đó, tôi chắc chắn thua.”
Toudou nghĩ là cậu mạnh. Và cậu đang càng ngày mạnh hơn.
Anh hùng có bảo hộ của 3 vị thần và 8 vua tinh linh. Trong suốt thời gian tập luyện tại lâu đài, cậu được công nhận tài năng được cho trang bị của anh hùng đời trước.
Nhưng Naotsugu Toudou không tưởng tượng được mình sẽ thắng con ác ma đó.
Và người đã đập nó một mình. Chỉ nhớ lại nó làm Toudou căng thẳng và tim đập nhanh.
Không con người nào trên thế giới này đấu nổi ma vương. Nghĩa là Toudou cần phải mạnh hơn người đàn ông mặt nạ.
Nghĩ tới đó là tay cậu run rẩy.
“Tôi có thể thắng không..?” Cậu hỏi, giọng lo âu.
“Ngài Toudou,” Helios nhìn cậu nói. “ Cậu còn ý chí để tiếp tục chứ?”
Ý chí. Toudou ngựng lại trước câu hỏi.
Sức mạnh, hiểu biết và kinh nghiệm cậu có đều nửa vời. Cậu thiếu mọi thứ- trừ ý chí. Cậu chưa mất ý chí và mục tiêu của mình.
Cậu sẽ không nghĩ tới việc từ bỏ nhiệm vụ. Đây không phải lần đầu cậu gặp kẻ địch mạnh không tưởng.
“Helios... trước khi được triệu hồi, tôi muốn sức mạnh thay đổi được thế giới.. nhưng lúc đó, tôi không có sức mạnh.”
Toudou hít sâu và lấy ra vũ khí.
Trong tay cậu là kiếm thánh Ex. Nó phản chiếu ý chí của người sử dụng.
Tay cậu đã dừng run. Ánh sáng tỏa ta từ nó là bằng chứng cậu vẫn là anh hùng.
“Nhưng giờ tôi đã có sức mạnh. Tôi chưa đủ mạnh lúc này, nhưng tôi sẽ thắng. Không cần biết kẻ địch là ai, dù cho chúng mạnh vượt tôi. Tôi vẫn sẽ cứu thế giới.”
“Tôi hiểu. Vậy là không có lý do gì để lo lắng rồi.”
Không nhiều người vẫn còn ý chí sau khi gặp ác ma.
“Giờ nghĩ lại, Toudou, cậu có biết giới hạn của lv con người không?”
“Giới hạn lv?” Toiudou nhìn Aria và Limis. Họ lắc đầu.
“Cậu không biết rối. Theo nhà thờ thì lv max con người có thể có là 100.”
Toudou hiện đang là 27. Cậu không biết mất bao lâu để tới được 100.
Helios tiếp tục. “Theo nhà thờ biết thì chỉ có 3 người tới được lv đó. Và cả 3 đều không đạt được theo cách thông thường.”
“cách thông thường..?”
Helios gật đầu rồi cười.
“Đầu tiên, nó sẽ tốt nhất nếu cậu đặt lv 100 là mục tiêu. Nếu cậu, người có nhiều bảo hộ đạt tới lv đó thì cậu chắc chắn sẽ là chiến binh mạnh nhất thế giới. Cậu chắc chắn hạ được ma vương, ngài Toudou.”
Helios đưa tay lên và bàn tay ông ta phát sáng xuống Toudou.
“Lv hiện tại của cậu là 27. Cậu cần 32657 sinh mệnh lực nữa để lên lv. Tôi cầu cho cậu gặp may trong cuộc chiến với ma vương.”
Họ quay về khách sạn. Toudou đi tắm để giũ đi lo lắng và rồi họ tập trung lại. Mọi người vẫn rất mệt, nhưng họ cần lên kế hoạch ngay.
“Cảm ơn mọi người hỗ trợ khi trong rừng. Tôi xin lỗi vì gây rắc rối.”
“Không, chúng tôi cũng có trách nhiệm,” Aria nói. “Là tôi đã cho ra kết luận sai từ ban đầu...”
Toudou cười lắc đầu. Cậu mới là người quyết định cuối cùng.
Cậu nhìn Aria và Limsi. Mở bản đồ ra, cậu nghĩ về điều Helios nói.
“Tôi đang nghĩ điểm đến tiếp theo của chúng ta nên là.... hầm mộ Yutith. Chứ không phải thung lũng golem.”
Limis và Aria nhìn nhau.
“Tại sao?” Aria ngạc nhiên hỏi. Trưởng làng đã từ chối ý tưởng đó mà.
“Để tìm linh mục cho nhóm.”
“Tìm linh mục?”
“Phải.” Toudou gõ lên bản đồ. Cậu vẫn còn mệt, nhưng mắt thì bình tĩnh và còn năng lượng.
Cuộc gặp gỡ ác ma và linh mục đã hạ nó làm chấn động Toudou.
“Gặp ác ma làm tôi thấy ta cần linh mục thế nào. Dù nếu ta vẫn ổn khi không có linh mục, một khi ta bắt đầu chiến đấu với ác ma nó sẽ là điểm yếu lớn.”
“À, tôi hiểu... tôi nghĩ cậu đúng.”
“Ban đầu, tôi nghĩ mình có thể thay được. Tôi có thể chữa trị và tạo kết giới...”
“và nếu cần, chúng ta có thể mua thêm potion...”
Đó là cái họ thảo luận trước đó.
Họ sẽ tập trung cày lv. Họ đã cố kiếm linh mục, nhưng không biết khi nào có người sẽ tham gia vào nhóm. Thay vào đó, họ đã gom rất nhiều potion cao cấp.
“Vậy... giờ có gì khác?” Limis nheo mắt hỏi.
“Cậu có nói là chúng ta nên tạm gác lại chuyện tìm linh mục sau mà.”
“Nhưng không được! Tôi đã thấy rõ... là mình còn thiếu.”
Limis nhìn thắc mắc.
“Kỹ thuật trừ tà!” Toudou gật đầu nhấn mạnh.
Hình ảnh người đàn ông mặt nạ bắn ra vô số mũi tên ánh sáng in đậm trong ký ức cậu. Chúng sã xuống như thiên thạch, hủy diệt mọi mũi tên bóng tối. Mũi tên ánh sáng xóa sạch bóng tối.
Hình ảnh đó là tia hi vọng khi cậu đang tuyệt vọng trước sự chênh lệch sức mạnh của con ác ma và cậu.
“Sức mạnh đó không nghi ngờ gì là rất quan trọng trong trận chiến tương lai. Chúng ta cần nó càng sớm càng tốt,” cậu nói phấn khích.
“Ờ,” Aria nói. “Nó đúng là rất có ích nếu ta có sức mạnh đó...”
Cũng được chứng kiến, Aria bắt đầu hiểu lý do cậu đề nghị thế.
“Đại lăng mộ là nơi linh mục tới cày lv đúng không? Tôi nghĩ nó là nơi tốt để tìm người tham gia nhóm.”
Limis và Aria suy nghĩ.
“Chúng ta sẽ kiếm được nhiều kinh nghiệm hơn ở thung lũng golem, nhưng một khi ta có linh mục ta có thể tới đó ngay.”
“Đúng thế, nên có rất nhiều linh mục ở đại lăng mộ...,” Aria nói. “Chúng ta phải tìm được ai đó.”
Lăng mộ là nơi các linh mục tới cày lv và các nhóm lính đánh thuê cũng tới giúp cho linh mục của họ lên lv.
Aria tiếp tục. “Tuy nhiên... có vài vấn đề.”
Toudou khó hiểu.
“Đầu tiên, dù ta tới đại lăng mộ, nó có thể không thể giúp cậu học kỹ thuật trừ ta mà ta thấy hôm qua.”
“Tại sao?”
“Bởi bì hầu hết linh mục không học được kỹ thuật cấp độ đó. Người hôm qua phải ở trong đội trừ tà đặc biệt.”
Aria từng nghe về những linh mục đặc biệt chuyên diệt ác ma, và hơn nữa, cô có thể thấy là người đó không phải linh mục bình thường.
“Nhưng các linh mục ít nhất phải có kỹ năng tương tự chứ?”
“Linh mục là class hỗ trợ. Họ có lẽ có thể sài kỹ thuật trừ tà một mức độ nào đó, nhưng chúng không mạnh. Vai trò chính của linh mục là buff và hồi máu, các thành viên còn lại sẽ chiến đấu.”
Toudou nhớ Ares cũng từng nói thế. Nhưng cậu không cần học hết mọi kỹ thuật đó.
“Miễn là họ sài được thuật trừ ta, họ có thể dạy tôi....”
“Đó là vấn đề thứ 2. Theo luật, linh mục chỉ dạy thánh thuật cho linh mục thôi.”
Mọi lính đánh thuê đều biết, bởi vì chính họ cũng muốn học.
“Cái gì...? Nhưng Ares dạy tôi mà.”
“Nó là tín ngưỡng của anh ta. Tôi nghe là phải làm gì đó để có sự cho phép từ nhà thờ để truyền dạy, nhưng người ta không tiết lộ.”
“Nhưng tôi học thánh thuật từ Ares mà?”
“Đó là do Ares không bình thường. Anh ta cũng sài dao và ăn thịt quái vật.” Biểu hiện chán ghét hiện lên mặt cô.
Trước khi gặp Ares, Aria chỉ biết linh mục rất khó vì tín ngưỡng, nên nó làm cô sốc. Khi cô bị kêu ăn thịt quái vật nó làm cô thấy như lòng tin của cô đang được thử thách vậy.
“Cậu có nghĩ họ sẽ cho anh hùng được ngoại lệ không?”
“Tôi không biết, nhưng tôi không nghĩ được đâu. Có vài chuyện nhà thờ sẽ không nhượng bộ đâu.”
Toudou nghĩ tới đó, mặt cậu dữ tợn lên.
Cố động viên cậu, Aria nói, “Nó đúng là ta cần linh mục. Nó không phải ý tệ đi tới đại lăng mộ đâu, phải không Limis?”
“Ờ, tôi nghĩ nơi đó ổn với tôi...,” Limis nói. Cô không thật quan tâm lắm. Glacia ngồi kế cô cau mày.
“Nhưng... nếu cậu muốn học kỹ thuật trừ tà, thay vì đi xa thế, sao không kêu Ares dạy cậu? Mấy ngày trước tôi còn gặp anh ta, chắc vẫn còn trong làng đó.”
“!?”
Aria nhìn Limis ngạc nhiên.
Toudou cũng thế. Để cùi trỏ lên bàn, cậu vò đầu. “Chúng ta không thể làm thế. Tôi đã buộc anh ta ra khỏi nhóm. Sao tôi có thể nhờ vả anh ta được?”
“Nhưng mà tôi có nhờ anh ta giúp ta tìm linh mục mới.”
“Limis cậu làm gì cơ? Cậu cứng hơi tôi rồi đấy.” Cô kể lại việc mình gặp lại Ares nhưng không có nói tới chuyện nhờ vả này.
“Tôi không nghĩ hỏi anh ta cái thì tệ gì...”
“Không đời nào. Không thể nào tôi có thể... tôi đã nói với anh ta là tôi không muốn có đàn ông trong nhóm.”
Toudou đập mạnh bàn làm Limis nhảy dựng.
Aria nhìn cậu mệt mỏi. “Cứ thế này, nói thật là tôi thấy ta có thể cần đầu hàng đó.”
“Tôi biết...” Cậu lại đập bàn gần như làm nó vỡ nát.
Aria tiếp tục. “Nó sẽ rất khó tìm linh mục nữ, nhưng ngoài ra ta có vấn đề lớn hơn.”
“Tôi nói là biết rồi mà? Khốn... không phải áo giáp ma thuật này sẽ biến đổi phù hợp cho người mặc sao? Tại sao nó giảm trọng lượng nhưng kích thước lại không đổi!? Thằng ngốc nào làm nó thế!? Họ triệu hồi tôi làm anh hùng và nhìn cái tôi phải giải quyết đây!”
“Hả? Cậu đang nói cái gì thế?” Limis không hiểu hỏi. Aria cố nhịn cười.
Toudou cố kìm nhưng đầu hàng nói ra.
“Cái giáp anh hùng – áo giá thánh Fried... nó chật với tôi. Là do ngực tôi lớn lên sao... Nó làm tôi thấy không thoải mái. Nếu cứ thế này, thì sớm thôi tôi sẽ không mặc nó được nữa.”
Limis cười ngả ngửa. Mắt ướt, Toudou nắm vai cô ta lắc lên trươc sau.
“Tệ lắm đó, Limis! Nó không phải chuyện buồn cười đâu, nó tệ lắm! Tới giờ, tôi còn dấu được, khi ngực tôi vốn không to lắm... nhưng càng lên lv nó càng to ra, và áo giáp không vừa nữa.”
“Nao- đừng lắc tôi nữa- tôi hiểu rồi...”
“Không, cậu không hiểu. Cậu không biết gì cả Limis! Đây là điểm quan trọng. Tôi khác giới tính với các anh hùng đời trước . ‘Chưa từng có nữ anh hùng bao giờ’ là cái họ đã nói với tôi. Đâu phải lỗi của tôi, họ là người triệu hồi tôi mà!”“Làm ơn bình tĩnh,” Aria nói. “Chúng ta có thể mang ra cho thợ rèn..”
“Không, chúng ta không thể! Không thể nào! Cái thứ này không phải là kim loại được chúa ban phước sao? Thợ rèn này sửa được nó!?”
“Ờm, ừm... có thể.. là thợ rèn huyền thoại...”
“Ở đâu!?”
Toudou này lên bàn khóc thút thít, kiệt sức. “Cộng thêm, nếu chỉ sửa phần ngực... thì họ sẽ biết tôi là nữ. Đây không phải trò đùa. Họ đã nói là đừng cho vương quốc và nhà thờ phát hiện... nhưng tôi vẫn là anh hùng. Tôi phải là hi vọng của con người.”
Aria nhìn anh hùng đầy thông cảm và an ủi. “Nhưng, tiểu thư Nao, chúng ta tới giới hạn của miếng quấn rồi. Không phải cậu rắc rối vì cảm giác khó chịu đó sao?”
“Đừng gọi tôi là tiểu thư Nao!”
“Được rồi tiểu thư Nao. Nếu chúng ta...”
“Đừng có gọi tiểu thư Nao nữa! Tôi vẫn có thể chịu được tới lv tiếp...”
“Nhưng khi cậu lên lv nó sẽ lại to ra...”
“Vâng, tôi biết! Tôi biết được chưa! Aaarrrrggg! Tôi chịu đủ rồi! Từ khi nào lên lv lại đi kèm nó vậy!? Tôi luôn phát triển muộn vậy tại sao ngay khi tôi thành anh hùng thì....”
“Nó là do cậu càng có nhiều sinh mệnh lực, thì càng nhiều lại dồn sang đó.”
“Tôi biết rồi! Giờ hãy tìm cách giải quyết nó đi!”
Toudou đứng dậy và nhìn Limis. Nhìn thẳng bộ ngực phẳng của Limis.
Thấy mình như con mồi đang bị săn, Limis co lại.
“Limis... đổi với tôi đi.”
“Ưm, đó là không thể.”
“Không, phải được. Rồi tôi sẽ làm nó được. Tôi sẽ không thua.”
Toudou vươn tới cô. Limis vội né và lùi lại.
Nhìn 2 người chơi đuổi bắt torng căn phòng chật, Aria nheo mắt và thở dài.
Cái nhóm này thật sự hạ được ma vương sao?