Nhanh chóng và quả quyết lao vào chiến trường. Trong đời, tôi tham gia vào nhiều trận chiến với bóng tối và luôn dành chiến thắng. Tôi tự tin vào phán đoán của mình. Phải nói là rất tự tin. Nhưng sự tự tin đó giờ đã tan nát.
Con rồng gần chết nằm đó.
Tôi không thể tin là sinh vật đó vẫn sống. Và anh hùng, tan nát tim khi thấy, quỳ xuống thương sót. Một cảnh như trong truyện cổ tích.
Toudou cậu còn nhớ cậu tới đây chi không? Cậu ta muốn cứu con quái vật sao?
Trước lời nhờ của Toudou, Amelia cứng họng.
Cô vẫn bình tĩnh nhưng tôi vẫn thấy được sự thay đổi nhỏ trong nét mặt của cô. Nó không tán thành. Cô hoảng tới mức quên tới liên lạc với tôi mà lại nhìn kiếm tôi xung quanh.
Thấy Amelia thế cũng làm tôi an tâm chút. Sau khi vượt qua cơn sốc, Tôi thấy cô đang không biết làm gì.
Tôi vẫn không tin được Toudou lại yêu cầu cô làm thế. Tôi hiểu nghĩa nhưng ý định của cậu thì không. Cậu phải cảm nhận được sức mạnh từ con rồng sắp chết đó, thấy nó mạnh hơn cậu nhiều. Tôi không thấy được ý nghĩa từ trận đấu hồi nãy nữa rồi.
Toudou đứng đó nhìn Amelia. “Nó bị thương rất nặng.. Loại người gì lại làm chuyện này..? Amelia xin hãy cứu nó.”
“Cậu nói gì thế?” Amelia lạnh lùng nói. Toudou không quan tâm.
“Chữa cho nó, nhanh lên... hoặc sẽ quá trễ...”
“Tại sao ta phải cứu nó?” Hỏi logic đó, nhưng Toudou lại kinh ngạc. Tôi ước là mình hiểu được cách não tên này vận hành ra sao.
“Amelia... cô thật sự đang nói tôi giết nó sao?”
“Đúng. Đó là mục tiêu của ta. Tôi không biết ai đã đánh với nó trước, nhưng ta nên thấy may là mình gặp nó khi nó đang yếu thế. Giờ ta chỉ cần chặt đầu nó nữa thôi.”
Sửng sốt trước lời nói của Amelia, Toudou lắc đầu, môi run. “ Tôi không tin cô lại nói thế... Cô sẽ giết sinh vật đang bất lực thế này ư? Nhân tính của cô đâu rồi?”
Tôi kinh ngạc tới sém là té khỏi cây. May là tôi giũ thăng bằng kịp.
Nhân tính!? Sao cậu ta nghĩ nó có trong quái vật chứ?
Nó là bán long vừa tiến hóa- nó là quái vật. Nếu ta để nó sống, không biết bao người sẽ là nạn nhân của nó.
Cậu quên là lý do tới đây là làm quest của trưởng làng và giết nó sao?
Amelia kinh ngạc. Cô không ngờ tới cậu đáp trả thế. Dù tôi thấy nó cũng khá đáng yêu.
“Tôi không thành anh hùng để tra tấn kẻ yếu.”Toudou tuyên bố.
Tra tần kẻ yếu! Tên này loạn rồi.
Chắc là do tôi đã làm con rồng yếu quá mức rồi.
Nhưng nếu không đi xa thế, Toudou không có cơ hội nào hạ nó cả. Chắc tôi nên quên kế hoạch giúp Toudou có lv mà giết nó cho rồi.
Ờ, sống và học hỏi mà.
Dù nó gần chết, tôi vẫn cảm nhận được nó mạnh cỡ nào. Thứ hạ nó phải ở gần đây. Thay vì giết nó , tìm thứ đã hạ nó sẽ quan trọng hơn?”
Diễn biến bắt đầu lạ rồi.
Amelia ngớ ra. Và tôi nhận thấy Aria lại gần con rồng. Cô kiểm tra cây rìu chiến cắm vào nó, và vết thương do cây gậy của tôi.
Đồ ngu, đừng bất cẩn lại gần con rồng! Quá mạo hiểm.
Và con rồng cựa quậy.
Tôi làm nó im bằng sát khí. Nó cựa vì đau và gục xuống bất động tiếp. Sát khí sẽ rất hiệu quả với mấy con quái bị ta đập.
Aria lùi lại. “Ngài Nao, vết thương này...” Cô run rẩy nói. “Chúng là vết thương do vũ khí cùn thuần sức mạnh gây ra.”
“Cùn sao?”
Bỏ qua Amelia, Toudou tới chỗ Aria.
“Xin xem vết thương trên lưng nó nè.”
“Hừm... nghĩa là...?”
“Nó do vũ khí loại cùi gây ra. Nó bị đập bay rơi xuống đất. Và quanh đây có lượng lớn cây đỗ ngã chắc do trận chiến diễn ra quanh đây.”
Đúng, tôi đâu có dọn dẹp chiến trường. Tôi là linh mục mà, đâu thể đốt rừng được.
“Dấu vết này không phải loại con người gây ra được. Nó không có dấu chém hay ma thuật.”
“Thương thì sao?”
“Thương hay búa không được dùng như thế này. Nó cần sức mạnh rất lớn.”
Ừa, đúng thế. Nó là toàn lực tôi đó. Xin lỗi. Anh chỉ có cây gậy cùn này thôi.
Phải nói là khả năng quan sát ấn tượng đó. Cô có kỹ năng không ngờ luôn.
“Vết thương này không thể từ thương hay giáo... nó trông như từ thứ nào đó có hình cầu...”
Tôi thấy không ổn lắm trong giọng nói Aria.
Chờ đã. Tệ rồi.
Họ biết về vũ khí của tôi. Tôi không ngờ tới là Aria giỏi thế này.
Tôi tập trung vào lời nói Aria. Toudou đứng kế đó, nhìn vào vết thương con rồng.
“Tôi muốn nghe kết luận của cậu.”
“Được.”
Amelia, nhận ra tình hình đang tệ đi, kế ngăn Aria nhưng đã mất cơ hội. cô liếm môi cố nói.
“Chờ...”
“ Khó có thể là con người gây thương tích thế cho cây băng giá.”
Hả?
Não tôi tạm dừng.
Aria tiếp tục. “ Thợ săn thường đi theo nhóm. Và xung quanh không có dấu hiệu của nhóm người. Và dù có chiến binh có sức mạnh vượt qua cây băng giá đánh một chọi một thì không đờ nào anh ta để nó sống mà không lấy đi sinh mệnh từ nó.”
“Tôi biết không phải do con người mà. Vết thương quá tàn bạo, bệnh hoạn. Chỉ có mấy tên tâm thần mới làm được chuyện này.”
Quá khắc nghiệt rồi đó.
Amelia lùi lại từ việc cố ngăn Aria và im lặng lui ra.
“Tôi đoán là loại quái vật bán nhân, cao khoảng 3 mét, và gai khắp tay.”
“Gai.. khắp tay?”
“Đúng. Có nhiều vết thương trên con rồng cho thấy có gì đó như gai đâm vào. Nó có dấu có thể là từ nắm đấm. Hơn nữa rõ ràng là con rồng đã bị đập bay nhiều lần.” Cơ thể cô run lên trước lời nói của mình. Có lẽ cô chưa từng bị thương khi chiến đấu và giờ đang tưởng tượng ra kẻ địch làm cô run sợ.
Nghe lời giải thích, vai Toudou cũng run lên, anh vội nhìn xung quanh.
Loại quái nào họ đang tưởng tượng thế? Tôi phải nói là Aria tới khá gần lắm rồi nhưng cuối cùng lại đi chệch đâu đó. Không phải tôi than phiền gì đâu...
“Vậy nghĩa là một mối de dọa lớn hơn, ta cần thông báo cho trưởng làng.”
“Sao ta cứ gặp vấn đề liên tiếp thế này...?” Limis càu nhàu. Lần đầu tiên Limis và tôi nghĩ giống nhau.
Toudou thở dài và quay lại nhìn Amelia, người ngoài. “Cô hiểu chứ, Amelia? Chúng ta không nên lo về cây băng giá nữa.”
“Ý cậu là sao?”
Ừa, cậu muốn gì thế?
Toudou lại kinh ngạc và thất vọng. “Cô vẫn không hiểu!?” cậu hét. “Có lý do nên cây băng giá đã bị tấn công. Nếu ta giết nó giờ, sau này sẽ có vấn đề. Nó cần được cứu chữa.”
“Vấn đề? Vấn đề gì cơ?”
Toudou ngớ ra vài giây. “Ví dụ... nếu con rồng này là người bảo vệ khu rừng và loài quái mới xâm lược, ta cần nó đuổi chúng đi,” Cậu trả lời dù nghe hơi thiếu tự tin.
Tưởng tượng phong phú thế.
Amelia thở dài, ấn tượng trước lời nói. Cô đáp lại bằng lời mà tôi cũng sẽ nói.
“Một điều thôi, tôi chưa từng nghe về điều gì như thế, và quanh khu này không có quái vật nào hạ nổi cây băng giá. Tôi nghĩ có thể là một lính đánh thuê cực mạnh nào đó đi ngang đập nó cho vui thôi.”
“Hử. Cũng có lí.” Cậu thở ra thất vọng, đi tới chỗ con quái. “ Tôi biết là cô không phải thành viên nhóm, nên cô có thể tự theo ý mình. Tôi sẽ tự chữa cho nó.”
Cái gì?
Não tôi lại ngưng. Trước khi tôi tính chặn cậu, Toudou đã đưa tay ra.
“Tiểu hồi phục.”
Ánh sáng xanh mờ tỏa ra chữa trị cho con quái. Nó không si nhê cho cánh hay chân gãy nhưng chữa được vết thương nhẹ.
Điều đó giúp con rồng ra khỏi cửa chết và cử động lại được.
Con quái gầm. Âm thanh vô nghĩa nhưng có sinh mệnh.
Nó cố di chuyển cái chân gãy. Tiếng nứt vang lên nhưng nó không bỏ cuộc.
Con rồng nhìn và nhắm vuốt về phía Toudou. Suy nghĩ tôi đông cứng và vô thức hét lên.
“AAAAAAAAAAAAA!!!”
Cây rung, gió lặng. Tôi không tin âm thanh vừa ra khỏi miệng tôi.
Cùng lúc, tôi tỏa sát khí. Lần này không có thời gian, nên thay vì chỉ con rồng, nó áp lên mọi thứ xung quanh. Limis ngã quỵ xuống đất như chân gãy, và Toudou nhảy lùi lại.
Con rồng vút hụt chỉ cắt trúng vài sợi tóc.
Cơ thể con rồng bị đè áp đổ xuống đất. Cơn lạnh chạy sau gáy tôi.
Xem nữa là tôi chậm rồi. May là làm yếu nó trước đó rồi, nếu không chắc giờ tôi đi đào mộ cho mình được rồi.
“cái gì thế?” Toudou hét lên mà không nhận ra mình xém chết. Cậu rút kiếm thánh ra và cằm chặt. Mặt tái đi, mồ hôi chảy ra.
“Thật ngu ngốc...!” Aria nói run rẩy. “Sát khí đó... ngài Nao... đây không an toàn!!”
“ư...aa..”
Do lv quá thấp, Limis ngồi đơ trên đất không cử động nổi.
Tôi không thể kìm chế lúc nãy.
Toudou nhắm mắt và cố thu can đảm.
Amelia người duy nhất biết sự thật chạy tới chỗ Toudou. “Chúng ta nên rút lui ngay. Nếu chủ nhân tiếng hét đó phát hiện ta, với lv hiện tại ta không thắng nổi.”
“Gừ... không, tôi không thể. Tôi sẽ không bỏ chạy.” Toudou nghiến răng mở to mắt ra.
Cậu ta thật sự vẫn tính ở lại sau khi thấy sát khí thế sao?
Đồng ý với Amelia, Aria chạm vai Toudou. “Ngài Nao... quá sức ta rồi. Có thể là ác ma đó.”
Dù thế, Toudou muốn chiến tới cùng. “Ác ma, nếu thế, tôi càng...”
“Ngài Nao!” Aria hét. Biểu hiện nghiêm túc, có hối hận, tức giận và buồn . lần đầu tiên thấy cô ấy thế cậu sững ra.
Aria cố nói bình tĩnh, nhưng vẫn run rẩy. “Nếu cậu chết, ai sẽ hạ ma vương? Nếu ta phải chiến đấu trong một trận chiến không thể thắng... xin hãy giao cho tôi và Limis. Chúng tôi không thể để cậu chết ở đây.”
Nghe thế, dù đang ngồi dưới đất, Limis nhìn lên Toudou với nước mắt. Có sự sợ hãi và tuyệt vọng trong đó, nhưng không có tức giận với Toudou. Aria và Limis đều sẵn sàng làm điều họ cần làm.
Nhìn Aria và Limis, mắt Toudou vô hồn. Cử động chậm chư con búp bê hết dầu.
“Cậu chắc là tôi không thể thắng chứ?”Cậu run run hỏi.
Aria và Limis không đáp lại. Không cần, gương mặt họ nói tất cả rồi.
Aria tới từ gia đình quân đội và Limis thì lv thấp nhất. Cảm giác bất lực của họ còn lớn hơn Toudou.
“Cậu đừng hiểu lầm, Toudou. Cậu chỉ chưa thể thắng,” Amelia nói vào. Canh thời gian rất chuẩn.
“Chưa ư..?”
“Lv của cậu còn quá thấp với 1 anh hùng.”
Đúng thế, may là cô nói tập trung vào ưu điểm của cậu. Toudou cần nhận ra. Cậu cần hiểu điểm mạnh, điểm yếu, sự liều lĩnh, và gánh nặng của mình.
“Cho dù cậu tài năng thế nào, nếu lv thấp thì cậu không thể đấu ác ma. Nói ngược lại thì cậu chỉ cần nâng lv lên là cậu sẽ hạ được ác ma.”
“Tôi chỉ cần nâng lv...” Toudou tỉnh ra. Limis và Aria nhìn cậu. Cuối cùng cậu nhắm mắt, hít sâu.
Khi cậu mở mắt ra. Cậu nhìn từng người rồi nói.
“Tôi sẽ rút lui.”
“Hiểu”Aria nói. “Limis đi thôi”
“Tôi không biết đứng nổi không...” Chân cô vẫn tê liệt.
Aria nhìn quan tâm. Cô nâng Limis lên và cõng cô. Amelia nhíu mày.
“Toudou ta cứ để con rồng thế ư?”
“Ồ phải...”
Toudou nhìn con quái rồi lại nhìn Amelia. “Amelia tôi biết đang đòi hỏi vô lí... nhưng xin hãy cứu nó vì tôi?” Cậu yếu ớt hỏi.
Cậu còn ráng hỏi sao?
Nó là quái vật... dù cậu có tiếc cho nó, nhưng cậu cần hiểu điều đó. Tôi muốn biết Toudou được giáo dục thế nào đấy.
Tôi nhận cuộc gọi từ Amelia hỏi lời khuyên. Tôi nghĩ cứ chữa cho nó vậy. Cứ cãi thế thật phí thời gian.
Khi họ đi rồi tôi sẽ xử nó sau,
Amelia tới chỗ con rồng. Tôi tập trung sát khí khóa chặt con rồng. Toudou đứng kế Amelia để quan sát.
Để phòng con rồng trốn được tôi tập trung thêm năng lượng trói nó.
Đầu tôi nóng như bốc cháy. Nhưng tôi ổn, chút nữa thôi.
Amelia niệm “Chữa trị”. Ánh sáng xanh từ cô sáng hơn Toudou và bao quanh cơ thể con rồng.
Và khi ánh sáng tan... Con rồng thành một bé gái.
Tôi phải gửi than phiền cho Creio về điều này.“Wow. Vậy ra bán long có thể biến thành người được sao?”
Dù tôi đang chìm trong tuyệt vọng nhưng tôi thấy Creio vẫn như bình thường.
Lòng can đảm của Toudou không nói nhưng tinh thần trước mọi tình huống của Toudou vượt qua những người thường.
Tôi đã về lại khách sạn. Sau khi tắm và cố bình tĩnh nhưng tâm trạng vẫn rất tệ.
Đã vài tiếng từ vụ đó. Chỉ nghĩ lại cũng làm đầu tôi đau.
Khi tôi nghĩ nó đã xong, thì bước biến chuyển bất ngờ xuất hiện làm tôi mém té khỏi cây.
Amelia vẫn đang trong nhóm, và cô rồng có vẻ đang khá hợp tác. Tôi muốn tin cô ta sẽ không quậy banh trong thị trấn đầy lính đánh thuê... nhưng mang một con rồng vào thật sự an toàn sao?
“Giờ nó khá khoan ở chỗ Toudou nhưng nếu có gì đó xảy ra thông báo cho tôi.”
Tôi biết vài ác ma có thể biến thành người nhưng tôi chưa từng nghe rồng cũng làm thế.
Bởi vì cô ta là sinh vật không xác định nên tôi muốn kéo cô ra khỏi nhóm Toudou. Xui là cậu ta cứ dắt cô đi khắp nơi, quá khó để tách họ ra. Chúng ta đầu hàng vụ này mất.
Đây là tình huống khá mạo hiểm, muốn làm gì cũng cần kế hoạch. Giờ tôi phải có thông tin trước đã.
Creio nghĩ một lúc. “Tôi có từng nghe về rồng có thể biến thành người.”
Thiệt sao? Tôi cũng nghĩ là lạ nếu ông ta không biết. Dù sao thì chuyện đó xảy ra trước mặt tôi hôm nay mà.
“Ares, cậu biết mấy kỵ sĩ rồng của đế quốc Lemwraith chứ?”
“Biết.”
Vương quốc nào cũng có kỵ sĩ hoàng gia nhưng không đâu nổi tiếng bằng kỵ sĩ rồng của Lemwraith.
Như tên gọi, họ là những người cưỡi rồng.
Rồng sẽ không tuân theo con người nhưng các kỵ sĩ rồng lại có thể ra lệnh và cùng chúng bay lên trời thỏa thích. Sử dụng chiến thuật độc quyền các kỵ sĩ rồng là mạnh nhất trong các kỵ sĩ.
Tôi chờ nghe tiếp.
“Tôi nghe là rồng của Lemwraith có sở thích biến thành người. Nhưng cậu biết đó Lemwraith không dưới quyền ta.”
Phương pháp nuôi rồng của Lemwraith là bí mật, và không có nước nào bắt chước được. Cả nhà thờ của Ahz Gried cũng chịu.
Không có cuộc tranh cãi nào cả. Chỉ là môn đồ của nhà thờ họ khác môn đồ của Ahz Gried, nên ta khó thu được thông tin nào. Tôi hiểu ý Creio.
“Sự thật là cậu ta nhận thấy được đặc biệt của con rồng là bằng chứng cho phước lành của cậu ta. Còn cậu, thiếu hiểu biết về 3 vị thần, nên không thể làm được đâu.”
“Tại sao mấy ông thần lại rắc rối thế...?”
“Ôi, coi nào. Cậu phải tôn trọng các vị thần chứ.”
Cuối cùng lộ ra ý định, Creio cười run khi nói. “Nếu ta có thể hiểu được bí mật ta sẽ có lợi thế hơn trước Lemwraith. Khá nguy hiểm khi giữ một cô rồng xung quanh, nhưng mạo hiểm là một phần của hành trình diệt ma vương mà.”
“Tôi hiểu quan điểm của ông.”
Tôi nên nhìn theo hướng khác. Có thêm rồng là tăng thêm an toàn cho nhóm.
Các kỵ sĩ rồng chiến đấu trên trời, và cô ta có thể biến thành rồng bất cứ lúc nào.
“Cậu muốn giữ lại cô rồng chứ?”
“Tôi chỉ nghĩ là nếu họ có rồng, thì nghĩa là họ có thể bay.”
Đây là bán long mà, chúng tôi phải nghĩ kỹ nếu muốn để cô rồng đó lại nhóm, và tính các khả năng cả việc lên lv của cô ta.
Creio cười trước câu nói của tôi. “he he, đây là lý do tại sao tôi chọn cậu vào nhóm.”
“Thế à?”
“Mong Zion bảo vệ cậu. Nếu tôi tìm được thông tin gì tôi sẽ cho nhưng đừng mong đợi quá.”
Liên lạc cắt đứt. Tôi đứng suy nghĩ một lúc.
Lại thêm chuyện để giải quyết.
Mọi thứ không theo dự tính mình nên cần làm gì đây?
Điều trọng tâm mà thần được Lemwraith thờ phụng là tình yêu. Ông là một trong 3 vị thần tối cao, người ban phát tình yêu cho mọi sinh vật, con người và quái vật.
Thần tình yêu, Zion Gusion.
Vị thần được đế quốc Lemwraith tôn thờ và cũng là người ban phước lành cho Toudou. Ông cũng được thờ phụng bởi mấy tên ngu khoái thuần hóa quái vật.
Thành thật thì khi lần đầu tôi nghe Creio nói về Toudou là tôi tin cậu ta thật sự mạnh hơn ma vương.
Phán xét đó là do mấy cái bảo hộ cậu ta có khi triệu hồi.
Thế giới này có nhiều thần và tinh linh nhưng bảo hộ cậu ta có là từ 3 thần tối cao và 8 vua tinh linh hùng mạnh.
Từ xưa tôi từng nghe có người nhận được bảo hộ từ nhiều thần nhưng từ cả 3 thần tối cao thì chưa hề.
Họ là...
Vị thần có nhiều tín đồ nhất và quản lý thánh thuật, thần lập pháp Ahz Gried.
Vị thần mang tới chiến thắng và được tôn thờ bởi các lính đánh thuê và thợ săn, thần chiến tranh Pruflas Wrath.
Và cuối cùng là thần tình yêu Zion Gusion.
Thần lập pháp cho ta sức mạnh trừ tà và xua tan bóng tối cùng hỗn loạn. Thần sức mạnh cho ta sức mạnh để hủy diệt mọi thách thức ta cần đối mặt. Sức mạnh từ 2 vị thần đó rất cần thiết để xuyên thủng hàng phòng ngự không thể phá của ma vương và thuộc hạ.
Nhưng tôi không biết sức mạnh mà Zion cho tín đồ là gì. Tôi từng nghĩ vị thần đó chả có gì hay để cho. Vốn người thờ Zion ít hơn hẳn so với 2 người còn lại mà.
Dù bảo hộ của Zion là gì nhưng nếu nó có trên Toudou tôi muốn biết rõ về nó.
Trong khi ăn sáng tôi nghe báo cáo từ Amelia qua thiết bị liên lạc.
“Chúng tôi đang trong khách sạn. Kế hoạch hôm nay là mua đồ cho Glacia và báo cáo với trưởng làng.”
“Glacia..?”
“Phải. Tên con rồng được đặt thế.”
Glacia từ cái tên glacial của nó sao. Đơn giản nhỉ.
“Cô ta sao?”
“Hiện tại thì ổn. Nhưng vẫn rất cảnh giác, và không giao tiếp gì. Tôi không biết mất bao lâu để cô ta mất cảnh giác...”
Nó sẽ không dễ nhỉ, nhưng tạm bỏ qua.
“Toudou thì sao?”
“Toudou không quá quan tâm. Cậu ta cho là nên cho cô ấy thêm thời gian làm quen. Aria thì luôn nhìn chằm chằm cô nhóc.”
Tôi suy nghĩ trong khi sắt thịt.
Tôi không nghĩ là Toudou sẽ bỏ Glacia lại. Giờ Amelia sẽ rời nhòm, nó sẽ dễ kiếm thông tin nếu ta điều khiển được Glacia.
Vấn đề là làm sao cho Glacia hiểu..?
Tôi từng xém giết cô. Khó đây.
Dù có hợp tác hay không thì tôi cần nói chuyện với cô ngay.
“Tôi muốn nói chuyện với cô ta. Cô có thể tách Glacia một mình không?”
“Khó đó. Luật nhóm là không cho cô ta đi một mình.”
Họ cũng hiểu là rồng rất nguy hiểm... hoặc chắc chỉ lo cho cô nhóc khi để cô ta một mình thôi?
“Chút nửa là sẽ đi mua đồ cho Glacia, khi đó số người trông sẽ ít đi.”
“Tiện đó... bao nhiêu ở lại khách sạn?”
“Anh muốn bao nhiêu người ở lại?” Amelia đáp lại khá đáng mong đợi.
‘Càng ít càng tốt. Nếu được thì cho Aria và Toudou đi mua đồ.”
Limis tôi lo được. Tuyệt vời nếu chỉ có Limis và Amelia. Nhưng nếu tôi là Toudou thì tôi sẽ không để pháp sư và linh mục ở nhà coi rồng đâu.
Dù nó không được như ý muốn ta sẽ tìm cách. Đâu phải lần đầu tôi phải khống chế 1, 2 người đâu.
“hiểu.”
Tôi kết thúc bữa sáng. Ngay khi tôi tính đi, Amelia hỏi tôi một câu nữa.
“Mà nè Ares... anh có biết tại sao anh được chọn cho nhiệm vụ này không?”
“Chắc biết.”Tôi trả lời không tự tin lắm.
Tôi lấy con dao từ túi. Con dao là vũ khí hiếm, nó có bao màu xanh trang trí hoa văn vàng và bạc. Dù nhìn qua nó chỉ như một con dao nghi thức cho đẹp nhưng là thật tế nó là một trong các công cụ ma thuật tôi có.
Amelia im lặng một lúc rồi nói. “Tôi nghĩ cái anh nghĩ chỉ là một phần nhỏ thôi.”
“Ý cô là sao?”
Cô do dự. Dù lý do gì thì những gì tôi làm trong nhiệm vụ cũng sẽ không thay đổi.
Cô nói khi tôi vừa ra khách sạn. Gần đây thời tiết khá tệ nhưng hôm nay trời nắng.
“Ares, mục đích của nhiệm vụ không chỉ là anh hỗ trợ cho Toudou. Nó còn là để anh vượt qua điểm yếu của mình.”
“Điểm yếu của tôi?”
Tôi có thể thấy mình có khá nhiều điểm yếu. Như là mana thấp, hay bảo hộ thánh thần thì ít. Nhưng chúng lại không phải cái Amelia muốn nói.
“Đúng thế. Ares, anh luôn toàn cố tự mình làm mọi thứ. Anh không thích dựa vào người khác, nên anh làm mọi thứ một mình. Với các thủ lĩnh nhà thờ đó là điểm yếu lớn.”
Tôi không thích dựa vào người khác- đúng đó. Tôi hiểu điều Amelia muốn nói nhưng không biết đáp lại sao.
Không, không phải... Nó làm tôi suy nghĩ về việc Creio coi chúng như điểm yếu của tôi và gây ảnh hưởng nhiệm vụ. Tôi có báo cáo đàng hoàng, và hòa nhập với người cùng nhiệm vụ. Nhưng tôi không nghĩ đó là ý cô muốn nói.
Amelia tiếp tục. “ Về cơ bản anh cũng đâu mong đợi nhiều ở tôi. Không đúng sao Ares? Anh biết tôi có thể sài ma pháp liên lạc nhưng anh không nhờ tôi báo cáo cho Creio mà lại tự mình làm.”
“...”
Cô chú ý mấy chuyện đó luôn sao.
Nó đúng là tôi không quá mong đợi cô ấy. Kết quả là điều quan trọng nhất khi làm nhiệm vụ. Tôi có thể quyết định hành động của mình nhưng không thể kiểm soát người khác.
Amelia làm việc vậy là được rồi. Còn lại thì tôi có thể tự lo.
Amelia tiếp tục với giọng nói băng băng. “ Từ quan điểm của anh nhiệm vụ này là trách nhiệm của anh. Trợ lý như tôi không có trách nhiệm. Anh hướng dẫn kỹ cành cho tôi nhưng không quên tính tới việc tôi thất bại. Anh nghĩ nó là thực tế nhưng nó cũng nghĩa là anh không tin tưởng tôi gì cả.”
Toàn bộ điều cô nói đúng, tôi biết.
Tôi nhìn cái nhẫn đen trên tay tôi. Chiếc nhẫn là biểu hiện chống lại chúa. Nó là biểu tượng của những kẻ bỏ qua lời dạy từ Ahz Gried và tấn công kẻ thù của Chúa như một crusader. Cho nên dù Amelia có nói gì nó cũng không làm tôi lung lay.
“Vậy cô muốn tôi làm gì?”
“Tôi muốn anh tin tôi hơn. Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ anh và tôi sẽ không làm nhiệm vụ nửa vời.”
Cô muốn chút điều chỉnh sao? Tôi nghĩ về cái cô nói- nửa vời à, và tưởng tượng hình ảnh cô đứng đông chứng giữa đường nói câu:
“Đó là việc của tôi.”
Trước nhà trọ gần như không có ai. Tôi kéo mũ và dựa lưng vào tường.
“Aria và Toudou cần đi.”
“Rõ.”
Tôi kích hoạt stealth.
Lv cao thì có càng nhiều sinh mệnh lực. Càng nhiều sinh mệnh lực thì càng có nhiều thứ ta làm được. Khi tôi giữ hơi thở và tập trung tâm trí tôi có thể cảm nhận mọi rung chuyển xung quanh.
Tôi biết họ đi rồi. Tôi có thể cảm nhận thấy hiện diện của Toudou và Aria cách vài lớp tường.
Khi nhìn lên tôi thấy một cửa sổ nhỏ đang mở. Nhóm ở lầu 3. Tôi đi nhẹ nhàng tới cửa sổ mà tôi cảm thấy được Amelia.
Cửa sổ đủ rộng cho tôi chui vào. Tôi cảm nhận bức tường trên lòng bàn tay. Phía này không có nắng nên tường khá mát. Tôi dùng ngón tay bám vào.
“Được rồi, Ares.”
Amelia ra hiệu. Tôi thở ra và hành động.
Tốn vài giây để leo tường. Tôi nhìn vào bên trong. Trong phòng chỉ còn Amelia cùng Limis và cô rồng.
Dùng tay phải giữ, tôi rút dao bằng tay trái. Lấy răng cắn lay bao rồi rút ra. Con dao là công cụ ma thuật có thể làm mục tiêu ngất xỉu. Với Limis chỉ lv 17 thì không có khả năng chống cự trước nó.
Tôi muốn làm mà không để cô thấy. Tôi ẩn đi hiện diện và hành động nhanh gọn. Tôi lao vào phòng.
Tôi biết nội thất của căn phòng. Tôi nhanh chóng quan sát xung quanh.
Cô rồng đang quấn áo choàng nằm trên sofa. Limis đã gục trên bàn. Không ai bị thương. Một cuốn sống rớt dưới chân Limis.
Amelia là người còn tỉnh táo đứng canh cửa.
Tôi ngừng che dấu hiện diện và tiếng chân vang lên làm Amelia nhìn lại. Chuyển động của cô khá thú vị.
Tôi đi qua Limis. Cô thở, không có chết chỉ ngủ thôi. “Chuyện gì ở đây thế?”
“Anh vào bằng cách nào..? Amelia lẩm bẩm, nhìn về phía cửa sổ kinh ngạc.
“Tôi chưa bao giờ nói là mình vào bằng cửa chính.”
“Cũng không có nói chui cửa sổ luôn...”
Tôi hỏi lại Amelia, “Chuyện gì ở đây thế?”
“Tôi cho họ ngủ.”
“Bằng cách nào?”
“Ma thuật.”
Dùng ma thuật làm họ ngủ sao? Nó không đơn giản đâu.
Rồng và pháp sư có kháng phép cao, nhưng phải ai cũng làm họ ngủ được như thế đâu. Tôi ước cô nói cho tôi nghe kế hoạch của mình bởi vì tôi sẽ không chấp nhận điều mà mình không biết. Nhưng phương pháp này không có vấn đề gì.
Amelia khóa cửa và quay lại nhìn tôi. “Giờ anh muốn làm gì?”
Bao lâu trước khi Toudou về nhỉ? Chắc phải ít nhất được 10 phút. Có thể là 20? 30? Thời gian khá đủ rồi.
Tôi tới chỗ Glacia. Cô không dấu hiệu cử động. Cô đang ngủ say.
“Tôi sẽ kêu cô ta dậy. Có khả năng làm Limis thức luôn không?
“Không, nhỏ tiếng thì không sao... Nhưng anh tính tra hỏi sao? Không thương lượng?
Thương lượng với quái vật? Thẩm vấn thì tôi đầy kinh nghiệm chứ thương lượng thì không nhiều.
Chúng ta không có thời gian, tôi muốn tránh khả năng bị ai đó trong nhóm anh hùng thấy khi đang tranh cãi với cô.
Tôi nhìn Glacia. Tóc dài màu xanh lá, da khá trắng. Nhìn cô đang ngủ trông khá thánh thiện. Tôi sẽ không nghĩ cô là rồng nếu không chứng kiến cảnh cô biến hình.
Nhưng nhìn cô giờ tôi biết chắc. Tôi cảm thấy được sinh mệnh lực của cô. Không mạnh như dạng rồng nhưng với một bé gái thì nó lớn vượt qua cả Toudou. Cô nguy hiểm.
Tay trái đang để ngang cơ thể. Tôi nắm lấy nó, nâng cô dậy trong khi tự hỏi trong đây còn bao nhiêu sức mạnh.
Tấm áo choàng rớt xuống, để lộ ra một cơ thể đang trưởng thành.
“Chờ đã... anh làm gì thế Ares?”
“Dậy đi!”
Không để ý Amelia, tôi vỗ má Glacia. Cô thức giấc, mí mắt từ từ mở ra, cô nhìn xung quanh trước khi dừng lại trên tôi.
Mặt cô co giật. Môi tái đi. Miệng mở ra, ngực ưỡn lên. Không do dự tôi giọng vào bụng cô.
“Ư! A..?”
Cô kêu nhẹ, cùng tiếng nứt xương do tay tôi nắm tay cô. Mắt cô mở to, mặt nhăn vì đau. Cô ho ra.
Cảm nhận từ tay phải tôi phán xét xức mạnh hình dạng này.
Mềm nhưng mạnh. Tay người thường là giờ phải tan nát thành vụn rồi.
Tôi không biết làm sao cô biến hình, nhưng với tôi cô hiện giờ chỉ như bao cát thôi.
Glacia tiếp tục họ. Tôi đút ngón tay vào kéo lưỡi cô ra. Miệng lạnh khác con người. Cô cố kêu nhưng tôi cúi xuống thì thầm vào tai cô.
“Hét và ta giết ngươi. Chống cự và ta giết ngươi. Không trả lời câu hỏi, ta cũng giết ngươi.”
Mục đích của Toudou? Bảo hộ từ thần tình yêu Zion? Tôi không quan tâm. Nếu cô làm ồn là xử ngay, không có lựa chọn nào khác.
Không kêu nữa Glacia thay vào đó co lại.
Tôi thấy sự kinh hoàng trong mắt cô. Cô muốn rút lưỡi lại, nhưng ngón tay tôi quá mạnh nên vô nghĩa.
“Ares... vậy hơi quá đó?”
“Không sao đâu. Tôi sẽ dùng thánh thuật chữa cho cô ta.”
Đúng thế tôi dù có giọng vào mặt hay xé luôn tay cô thì sau đó tôi vẫn có thể chữa cho cô như chưa có gì xảy ra.
“Không, ý tôi không phải thế...”
Chúng ta không thể bất cẩn. Dù cô ta trông giống con người nhưng vẫn là quái vật.
Tôi nhìn vào mắt Glacia, bên trong là màu xanh như tóc cô. Một cơn lạnh tràn vào não tôi. Để không có rủi ro và vì thế giới cô nên chết.
Sau vài giây, tôi chặn lại suy nghĩ khủng bố trong tôi, tôi bắt đầu hỏi.
“Trả lời những gì được hỏi. Nói lạc đề là ta giết ngươi.”
Cô hiểu tiếng con người. Môi cô cử động nhẹ. Cô hiểu lời đe dọa.
Tôi thả tay Glacia ra, và cô cuộn lại trong sofa.
“Nói cho ta sao ngươi biến hình,” Tôi nhìn cô.
Đó là khởi đầu. Tôi cần biết sao cô làm được, và tại sao cô làm thế, cô có ý xấu gì, và tại sao lại ra khỏi rừng.
Mắt cô mở to. Họng di chuyển yếu ớt, nhưng không có từ nào. Khóc, Glacia lắc đầu.
Không phải thách thức. Dù cô không nói được nhưng tôi hiểu ý cô.
“Ngươi không biết? Không sạo chứ?”
“...”
Lắc đầu như điên và cuộn lại trong sofa.
Cô không nói dối, tôi tiếp tục.
“Câu hỏi tiếp. Ngươi có ý định làm hại Toudou, con người tóc đen và những người đi với cậu không?”
Rồng là sin vật hủy diệt. Hầu hết chúng là mối đe dọa cho con người.
Tôi không nói về đúng và sai. Rồng ăn người, người giết rồng vì sinh mệnh lực và nguyên liệu. Chúng ta chỉ đơn thuần là kẻ địch thôi.
Cô rồng có bề ngoài giống người nhưng suy nghĩ thì sao? Cô nguy hiểm ra sao? Ta cần phải biết chắc.
Glacia nhìn sợ hãi trước câu hỏi. Nhưng trong nỗi sợ là cô đang chờ một cơ hội. Cô ráng bắt chước nụ cười.
Sát khí bật lên, tôi nhấn nhẹ dao vào bụng cô. Cô nhảy dựng lên.
“Nếu ngươi làm gì Toudou, ta sẽ giết ngươi. Dù ngươi chạy đi đâu, ta cũng sẽ tim ra ngươi. Nhưng ta hứa nếu ngươi theo lệnh, ta sẽ để ngươi sống.”
“Tôi, tôi..” Cô nói lời đầu tiên. Giọng một bé gái không giống khi là rồng. Tôi đã sẵn sàng rạch họng nếu cô nói lớn nhưng nó chỉ là thì thầm.
Môi cô run, thở khó. Mặt cô tái như không còn giọt máu. Không phải diễn. Ám ảnh do tôi đặt lên cô làm thế, nên tôi biết mình làm việc khá tốt.
“Tôi hứa.” Từ dễ hiểu nhưng không rõ lắm, do cô chưa quen nó. Nhưng tôi biết cô hợp tác.
Tôi thả cô ra. Cơ thể cô run rẩy,cố bình tĩnh khỏi áp lực.
“Đây là hợp đồng.”
Nếu mọi thứ đi quá giới hạn là tôi sẽ xử cô. Cô run trước ánh nhìn từ tôi.
“Ares...” Amelia nói.
“Tôi sẽ nghe phản đối của cô sau.”
Tôi kiểm tra đồng hồ. 10 phút rồi. Trước khi Toudou và Aria về, tôi cần đi khỏi đây và Amelia sẽ đánh thức Limis. Không còn nhiều thời gian. Nhưng còn một điều tôi cần xác nhận.
Nó là câu hỏi lớn. Tôi nhìn Glacia đang nằm trên sofa.
“Glacia sao cô rời khỏi lãnh thổ của mình.”
Đây là báo cáo thứ hai về quái vật Glacial plant rồi. Một con thì còn hiểu nhưng 2 thì không.
Trả lời câu hỏi, Glacia cố nói như bị nước cụt. Môi run rấy, mắt sợ hãi, cô nói, “Ác ma xuất hiện trong rừng.”
Đó là cảm giác xấu mà tôi có.
Vấn đề nối tiếp vấn đề. Ta cần giải quyết thảm hạo trước khi nó bén rễ.
Amelia nhìn tôi, vai cô run vì sốc. Nhưng tôi hiểu.
Dù điều gì xảy ra, ta cần hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sẵn sàng đương đầu bất cứ thứ gì.
Bán long không hay xuất hiện và 2 con trong thời gian ngắn. Sớm thôi ta có thể đụng độ 1 hoặc 2 ác ma.
“Phải, đúng thế. Là ác ma. Loại và cấp bậc không rõ, nhưng nó đủ mạnh làm bán long phải chạy, và tôi nghĩ phải cở lv 50 để hạ con bán long. Mặt khác, con rồng tin là nếu cô kiếm thêm đủ sức mạnh cô có thể hạ nó nên có thể con ác ma có thể cỡ cỡ cô ta về sức mạnh.
Để Amelia lại lo cho nhóm Toudou, tôi báo cáo cho Creio về việc kiểm tra xung quanh làng Vale.
Tôi đã thu nhập mọi thông tin tôi cần thừ Glacia.
Cô đang sống yên bình sâu trong rừng thì một ngày một ác ma cực mạnh xuất hiện và đuổi cô đi khỏi lãnh thổ. Để trả thù cô đi ra bên ngoài cày lv, và nó làm cô tiến hóa ra dạng mới. Chúng tôi không biết con đầu tiên thì sao nhưng chắc cũng thế.
Ác ma. Sinh vật được tin là sống trong bóng tối.
Kẻ địch tự nhiên của con ngoài, ác ma có khả năng ma thuật cao, trí thông minh và sức mạnh vật lý to lớn.Dù là ác ma cấp thấp thì nó cũng mạnh tới mức một người bình thường khó làm chúng bị thương.
Bức tường quanh làng không chỉ là tường. Nó là biên giới để giữ lũ quái tránh xa.
Biên giới đó do một linh mục tài năng đặt ra, dù ông đã qua đời lâu nhưng nó không thiệt hại nghiêm trọng nào. Tuy nhiên rào cản đó chỉ chặn được mấy con quái rừng Vale chứ với môn đồ bóng tối thì khả năng không cao.
Tôi lấy ra một cái túi nhỏ từ túi áo.
Nó chứa các mảnh mythril quý giá. Trong khi kiểm tra bản đồ, tôi đi quanh làng và chôn các mảnh xuống đất. Sử dụng mythril giúp kết giới được cường hóa, nó sẽ giúp chặn ác ma được một lúc. Khả năng ác ma tấn công lúc này còn thấp, nhưng tôi phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Có khả năng là ác ma cấp cao dưới trướng ma vương Kranos. Tôi biết là ta sẽ chạm trán chúng thôi nhưng mà nó sớm hơn tôi tưởng.
Nghe tin Creio điềm tĩnh hơn bình thường. “Ác ma... có khả năng anh hùng đã bị lộ?”
“Tôi không biết nhưng chưa chắc. Nếu chúng biết về anh hùng tôi nghĩ chúng phải làm gì đó hơn là chỉ đuổi bán long ra rừng.”
Nhìn lại quá khứ, anh hùng xuất hiện luôn khỏi đầu một trận chiến khốc liệt với quỷ tộc.
Nếu chúng tin anh hùng đã xuất hiện và biết vị trí của anh, chúng sẽ lập tức cử ác ma hùng mạnh tấn công anh ngay. Cộng thêm, việc tính ác ma tới đây từ lúc con quái bán long đầu tiên nghĩa là chúng phát hiện ra anh hùng quá sớm.
“Hừm... có lẽ là chúng nghi ngờ nhưng không chắc chắn.”
Tôi cũng nghĩ thế. Tôi hoàn tất việc cường hóa và hít thở.
“Mà bây giờ ta cần bắt và triệt hạ con ác ma ngay. Ngài có thể cử một crusader tới không?”
“Anh hùng thì sao?”
“Ngài đùa à... cậu ta chưa sẵn sàng. Cậu ta phải ít nhất lv 60 mới được.”
Nếu Toudou muốn hạ ác ma đã lùa cây băng giá ra khỏi lãnh thổ thì tôi nghĩ cần ít nhất 60 không 70 tốt hơn.
Ta có thể cảm nhận sinh mệnh ác ma khi ta tới gần. Khi tôi tìm trong rừng tôi không cảm thấy gì. Nếu nó vẫn còn trong rừng nghĩa là nó ở khá sâu.
“Ác ma.... ta không có ai phù hợp giờ.”
“Ngài bảo Gregorio rảnh mà. Tên đó sẽ sẵn sàng đến thôi.”
Hắn có nhiều kinh nghiệm, và đầy năng lực. Tôi chỉ sợ hắn sẽ giết con ác ma trước khi tra khảo được thông tin gì thôi.
“Tôi nghĩ là cậu không thích cậu ta?” Creio ngạc nhiên nói.
“Không phải tôi ghét cậu ta mà chỉ là cậu ta khó đối phó thôi.”
Cậu ta không giống ai trong nhà thờ nhưng phải công nhận cậu là một người lính xuất chúng. Nó làm tôi thắc mắc sao hắn không làm lính đánh thuê mà lại đi làm linh mục.
Trên hết dù đối thủ là ác ma hay xác chết thì hắn sẽ hủy diệt không chút rắc rối. Nếu có Helios hỗ trợ thì thành công còn cao nữa.
“Được thôi. Cậu ta đang ở tổng hành dinh nên chắc khoảng 2 hay 3 ngày là tới.”
“Tôi sẽ cùng nhóm anh hùng tới ngôi làng tiếp theo nên tôi để mọi thứ cho ngài lo đó.”
“Cậu đi à? Cày lv thì sao?”
“Nó sẽ nhanh và an toàn hơn cho họ cày lv chỗ khác hơn là nơi có ác ma lảng vảng.”
Với khả năng anh hùng bị lộ vị trí thì quá mạo hiểm để ở lại.
Không nói là thung lũng golem, điểm đến tiếp theo dễ theo dấu họ hơn.
“Họ đã nhận Glacia vào nhóm, nên tôi sẽ điều khiển hành động họ thông qua cô ta.”
thung lũng golem, nơi đó rộng rãi nên dễ theo dấu họ hơn.
“Họ đã nhận Glacia vào nhóm, nên tôi sẽ điều khiển hành động họ thông qua cô ta.”
Creio im lặng một lúc rồi thở dài.
“Được. Chúng tôi sẽ lo con ác ma.”
“Hiểu. Nếu có gì xảy ra tôi sẽ báo cáo.”
Được rồi, giờ còn lại chỉ là dắt Toudou tới nơi tôi muốn cậu tới. Chúng ta cần đi trước khi giẫm phải bải mìn.
“Được rồi. Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Toudou.”
“Ừa...”
Trưởng làng cúi chào Toudou, vẻ mặt ông rất mệt mỏi.
Nhiệm vụ của trưởng làng là hạ bán long. Do tình huống bất ngờ, họ không làm được điều đó.
Cứ tưởng trưởng làng sẽ trách cứ, nên Toudou kinh ngạc trước câu đáp ngắn đó.
Toudou cho trưởng làng thấy Glacia như bằng chứng. Họ nghĩ ông phải nghi ngờ hay gì nhưng ông lại không quan tâm.
“Ưm... chúng tôi không thật sự hạ rồng. Ông không có vấn đề gì chứ?”
Mắt trưởng làng nhìn quanh như tìm ai đó. Mắt ông co giật và ông nhìn Toudou cười có chút cay đắng.
“Không vấn đề gì. Vấn đề đã không làm ảnh hưởng tới ngôi làng nữa, nên không còn gì để nói cả.”
“Ông ổn không vậy? Trông ông hơi nhợt nhạt.” Limis hỏi quan tâm với trưởng làng người bằng tuổi ông cô.
“Ừa, tôi ổn. Tôi chỉ hơi mệt. Đúng, tôi mệt ấy mà.”
“Ông đang lo chuyện xảy ra với các lính đánh thuê sao?” Toudou hỏi, tội lỗi hiện trên mặt cậu. Toudou là người chịu trách nhiệm vụ tấn công lính đánh thuê ở quán rượu. Mặt trưởng làng đờ ra khi nghe tôi nói.
Ông bối rối lắc đầu và vẫy tay. “ Không, không, dĩ nhiên là không! Không liên quan tới ngài Toudou... đây là chuyện riêng thôi.”
“Thế à.”
Toudou nghiêng đầu trước sự thay đổi từ trưởng làng. Ông có vẻ sợ hãi, thường thì là trưởng làng phải tự tin hơn. Dù tuổi này, lúc trước ông trông hơi xảo quyệt không lo lắng gì trước anh hùng. Giờ ông lại căng thẳng trước anh hùng như một con ếch bị rắn nhìn vậy.
Tránh cái Toudou, trưởng làng hỏi cao giọng, “Mà ngài Toudou tính đi đâu tiếp theo?”
“Thật ra, tôi chưa biết nữa...”
Do nhiều chuyện mà Toudou chả cày được lv nào 3 ngày qua.
Sau khi chủ đề thay đổi nhanh, anh nhìn trưởng làng nghi ngờ. “Ta nghĩ mình sẽ ở đây lâu hơn chút...”
“Thật ra thưa ngài Toudou,” trưởng làng cắt ngang. Ông đặt tay lên trán và nhắm mặt lại, nói cẩn thận. “Tôi quyết định tạm đóng cửa rừng lại.”
“Ông đóng lại ư!?”
Trưởng làng lúng túng đáp lại sự kinh ngạc của Toudou.
“À, ừm, thật ra có một con quái nguy hiểm trong rừng , như hồi nãy ngài có nói... nên tới khi nó bị hạ tôi sẽ cấm vào rừng..”
“Tôi chưa bao giờ nghe chuyện này...” Aria nói nghi ngờ.
Rừng tự nhiên là nhà quái vật. Ta mạo hiểm thâm nhập nó. Khi một quái vật nguy hiểm xuất hiện nó hiển nhiên là kỵ sĩ hoàng gia sẽ tìm diệt nó, nhưng thật lạ khi cấm vào rừng.
Trưởng làng nhìn thẳng vào Aria. “Dựa trên sự nguy hiểm của con quái vật, hành động đặc biệt đã được đưa ra. Không nói con quái có thể ở bất kỳ đâu.”
“Nó đâu thể mạnh thế...” Limis đỏ mặt khi nhớ lại việc mình tê liệt khi đối mặt tiếng gầm sát khí.
Toudou hỏi, “Chúng tôi mới báo cáo thôi mà ngài đã quyết định đóng cửa rừng rồi sao?”
“Không, không phải từ báo cáo của ngài Toudou. Tôi nghe từ nguồn khác...”
“Nguồn khác?”
“Đúng... tôi không thể tiết lộ nó ra, nhưng tôi có nguồn thông tin khác,” Ông trả lời lại câu hỏi. Dù họ muốn hỏi tiếp nhưng ông không muốn nói gì nữa.
Toudou mở miệng muốn nói gì đó nhưng thôi. Có lẽ cậu nhớ lại tiếng rống đó.
Với cậu đi thách thức kẻ địch đó là tự sát. Cậu hiểu rõ là mình không phải đối thủ với con quái đó.
Aria, người luôn nhìn Toudou thở phào.
“Chúng tôi không còn nhiều thời gian, nên nó khá khó cho tôi...” Toudou nói. “Mất bao lâu để nó bị hạ?”
“Tôi được bảo là 2 tới 3 ngày nữa sẽ có thợ săn tới giết nó. Nhưng có khả năng nó sẽ mất cả tuần.”
“Cả tuần sao...?”
Thời hạn một tháng sắp hết. Họ không thể ngồi không được.
Thấy Toudou suy nghĩ, trưởng làng chợt vỗ tay làm cậu giật mình. “Tôi biết là ngài đang vội, ngài Toudou. Tôi sẽ đề nghị cho ngài nơi cày lv kế tiếp nhé.”
“Nơi cày lv kế tiếp?”
“Đúng thế.” Ông lấy ra một tấm bản đồ.
Nó là bản đồ của vương quốc Ruxe. Nó đầy dấu và ghi chú.
“Vị trí ngài là ở đây.” Ông nói, chỉ vào hình vẽ khu rừng lớn trên góc phải. Ngón tay ông kéo dọc theo qua vùng cỏ và thảo nguyên dừng lại ở chân núi.”
“Thung lũng golem,” Limis nói.
Trưởng làng gật đầu. “Đúng, là thung lũng golem. Nơi có đầy các golem có sinh mệnh cao, thung lũng này là một trong các nơi cày lv hiệu quả nhất vương quốc. Nó sẽ cày lv hiệu quả hơn cứ ở đây.”
“Chờ chút,” Aria nhảy xen vào. Cô lườm trưởng làng. “Vùng này là cho người lv 40 trở lên. Nhóm tôi còn chưa tới 30 nữa.”
Toudou là 27, Aria là 25, và Limis là 17 tất cả điều dưới yêu cầu tối thiểu. Và hơn nữa họ chả có linh mục. Aria nhìn bản đồ và chỉ tay.
“Tớ nghĩ ta nên tới nơi cày lv phù hợp với ta hơn... để xem.. tớ nghĩ đại lăng mộ được này, và cùng cấp với khu rừng này.”
Toudou nhìn theo hướng tay Aria, nơi nằm dưới cùng bản đồ được gọi là đại lăng mộ. Nó có biểu tượng bia mộ và là nhà quái vật thây ma.
Trong khi vua thây ma ẩn sâu trong lăng mộ thì xung quanh bên ngoài là nơi đầy các quái cấp thấp. Nên lăng mộ là nơi cày lv có tiếng.
Trưởng làng giải thích khác. “Đi tới đại lăng mộ mà không có linh mục là tự tử. Nó nổi tiếng là do nó là nơi cày lv đặc biệt cho linh mục. Do sinh mệnh từ thây ma ít lắm nên ngài phải hạ rất nhiều. Và bên trong còn đầy quái có khả năng tê liệt và hạ độc. Hơn nữa chổ đó đầy khí độc. Ngài anh hùng thì có giáp thánh nên không sao chứ tiểu thư Aria và tiểu thư Limis sẽ không chịu nổi đâu. Nó sẽ khó cho tiểu thư Limis sài phép lửa trong hầm nữa. Tôi không nghĩ nó là ý hay đâu.”
Aria tròn mắt trước lời giải thích của trưởng làng trước khi hỏi.
“Ông biết về nhòm chúng cháu nhiều vậy..?”
“Ồ... ta đoán đó, thế thôi. Thật vinh hạnh khi biết nhiều về anh hùng.”
Ông tránh mắt đi và nhìn xuống bản đồ, chỉ lại vào thung lũng golem. “So với hầm mộ, golem dễ đánh hơn. Thường chúng không xông vào đánh ta và chúng cho rất nhiều sinh mệnh lực. Chỉ số tấn và phòng thủ cao nhưng tốc độ lại chậm. Nếu ta đánh vào lõi chúng sẽ tiêu ngay. Hơn nữa ngoài trời nên tiểu thư Limis tha hồ thiêu lũ golem thành tro bằng lửa địa ngục.”
Limis im lặng lắng nghe rồi gật đầu. “Được, tới đây đi!”
Trong khi Aria và trưởng làng đang đấu mắt thì Toudou suy nghĩ và nói. “Từ góc nhìn của tôi... cả 2 đều được”.
Nếu hỏi Toudou tin ai hơn thì dĩ nhiên là Aria. Mà trưởng làng cũng đang rất lạ, ông ta biết mấy thông tin về họ dù họ chưa từng nói cho ông ta.
Dưới cái nhìn nghi ngờ từ Toudou, trưởng làng đổ mồ hôi.
Trong khi đang im lặng và vô cảm thì Glacia chợt chen vào. “tung-lũng-go-lem!”
“Hả?”
Đây là lần đầu cô nói chuyện với họ. Họ không thể lờ đi.
Toudou nhìn quanh rồi nhìn thẳng vào cô nhóc rồng trước cậu.
Không quan tâm, Glacia lập lại dù phát âm vẫn chưa vững. “Đi đới tung lũng golem!”
Lúc đầu Limis hoàn toàn sốc vì nất ngờ nhưng cô phản ứng lại nhanh chóng. “Ồ, cả Glacia cũng muốn tới! Thung lũng golem! Thung lũng golem!”
Cả 2 cùng nói với nhau.
Aria bực bội. “Dù nhìn thế nào thì nó khá nguy hiểm....”
“Có vẻ mọi người quyết định rồi nhỉ!”
“!?”
Trưởng làng chợt chen vô.
Ông nhìn Toudou nói nhanh để cố kết thúc cuộc nói chuyện nhanh nhất có thể. “Nếu ngài muốn rời làng thì nên đi ngay là hay nhất. Khi cuộc săn con quái bắt đầu thì tôi sẽ cấm ra khỏi làng đó.”
“Cái gì..? sớm thế!?” Toudou nói.
“tung-lũng-go-lem! tung-lũng-go-lem!” Glacia liên tục lập lại như cô bị bắt phải nói thế.
“Chuyện gì thế này...?” Aria nói trong khi môi run rẩy. Aria và Toudou choáng trước các sự kiện liên tục ập tới.
Rồi trưởng làng lấy ra 3 cái túi lớn từ trong bàn và bỏ dưới chân Toudou.
“Tôi đã chuẩn bị cho ngài nhu yếu phẩm. Mọi thứ từ thức ăn tới thuốc và cả đạn.”
“Gì cơ!?”
“Ngài cầm cả bản đồ này luôn đi. Tôi đã chuẩn bị chúng là cho anh hùng đó. Làm ơn không cần do dự và nhận đi.”
Ông đẩy bản đồ cho Toudou, ép cậu cầm nó.
“Không, tôi còn chưa quyết định...”
“Coi nào, nhanh đi, ngài Toudou. Thời gian của ngài rất quý giá. Ta rất biết ơn cho mọi sự giúp đỡ của ngài. Thật buồn khi thấy ngài đi, nhưng đó tự nhiên khi ngài phải du hành mà. Sau khi ngài hạ ma vương thì xin quay lại thăm làng Vale nhé. Chúng tôi sẽ tiếp đãi lớn.”
“Chờ, chờ cái...”
Trưởng làng đưa cả 3 túi vào tay Toudou và đẩy cậu ra trước cửa trước khi cậu nói hết câu. Ông rất nhanh làm Toudou chả phản ứng kịp.
Một khi tất cả bị đẩy khỏi nhà, trưởng làng thì thầm với Toudou, “Ngài anh hùng... tôi nghĩ ngài nên kiếm một linh mục đi.”
“Hả..? Sao ?”
Toudou lạc lối. Khi cậu vừa quay đầu lại là trưởng làng đã đóng cửa mất tiêu.
Mọi người trừ Glacia im lặng, cô vẫn cứ lặp đi lặp lại cùng một thứ. “Tung-lũng-go-lem! tung-lũng-go-lem!”
“Cái gì mới xảy ra vậy...?”Aria hỏi.
“Ơ, à, tôi cũng muốn biết....,” Toudou nói.
Mặt trời đã lặn, và chỉ còn ánh sáng bạc từ trăng chiếu qua cửa sổ. Gương mặt vô cảm của Amelia phản chiếu trong gương.
Cô vừa nói chuyện với Glacia và nhìn sang Ares, người đang ngồi mài dao.
“Ares, Glacia báo cáo. Có vẻ nhóm sẽ tới thung lũng golem.”
“Vậy à? Tin tốt đó. Chừng nào đi?”
“Họ sẽ đi vào sáng mai.”
Anh đã đoán được thế. Ares bỏ con dao xuống thở dài. “Được rồi. Mọi thứ đang như kế hoạch.”
“Đúng. Phương pháp hơi quá tay... nhưng mà nó lại thành công.”
Họ đã bắt trưởng làng hợp tác và Glacia nói theo ý họ. Dù màn trình diễn dở làm ai cũng phải nghi ngờ. Ares đứng lên và nói với Amelia.
“Đừng nghĩ quá. Chỉ cần đạt mục tiêu thì phương pháp nào cũng được.”
Vụ con bán long biến thành người thật là một cú sốc. Họ không hề được báo trước, nó là tình huống không ngờ tới nhất. Chứng kiến chuyện đó làm Amelia tưởng là mình đang mơ.
Tốn cả đêm để chuẩn bị cho Glacia và trưởng làng nói chuyện với Toudou, Amelia vẫn không hiểu sao Ares lại đáng sợ thế. “Ares, anh thật sự đang nghiêm túc sao?”
“trông tôi không nghiêm túc à?” Crusader đáp lại trong khi nở nụ cười đáng sợ. Anh trông như đang coi mọi thứ như trò chơi nhưng Amelia sẽ bỏ qua. Nếu điều này làm áp lực của anh nhẹ đi thì cô sẽ mặc kệ nó.
“Anh nãy nói là ta nên xem những gì ta có thể làm từ giờ trở đi?”
“ Đúng thế. Chúng ta đã nhờ Helios lo con ác ma, nên coi như xong vụ đó... giờ chúng ta còn ít thời gian trước sáng mai.” Mặt Ares đã cau lại. Anh không hề thư giãn được chút nào.
Amelia và Ares đã biết nhau lâu.
Lần đầu họ gặp là 5 năm trước, khi Amelia là người trực đài, nhưng họ chưa từng thấy mặt nhau. Amelia vẫn thấy xấu hổi khi ở quanh Ares.
Ares ngồi đối diện cô, tay khoanh lại, suy nghĩ. Amelia nhìn anh, chợt cô muốn mời anh đi ăn. Nhưng khi cô mở miệng thì anh đã nói trước.
“Hiện giờ, Toudou còn thiếu nhiều kiến thức cơ bản... không biết có ai mà tôi nhờ được tham gia nhóm cậu để chỉ dạy cậu ta vài điều....” Và anh lấy xấp giấy ra.
“Ưm... Ares?”
“Hừm... ừa, sao thế?” Anh hỏi mà không nhìn.
Giọng cô cao hơn bình thường, Amelia hỏi, “Ừm... hay đi ăn tối đi? Cả 2 ta hôm nay chưa ăn gì mà?”
“hừm... ừa, cô có đi ăn đi. Tôi phải làm vài thứ cái.”
“Chúng là việc cần hoàn thành trong hôm nay sao?”
“Không, không có.” Ares lấy ra bút và bắt đầu viết.
Amelia nắm vai anh. “Chúng ta đã làm xong mấy việc cần làm ngay rồi mà đúng không?”
“Đúng, tôi đoán thế.”
Amelia cau mày, không nói gì. Rồi cô hỏi, “Ares... anh nghiện công việc thế sao?”
“Không, đâu có..” anh nói, bút thì không dừng. Nhìn anh, Amelia nhớ điều mà giáo chủ Creio đã nói.
Amelia, cậu ta hoàn hảo trong mọi việc, nhưng nếu để cậu ta một mình thì cậu ấy sẽ không thể ngừng làm việc. Cậu ta cứ niệm thánh thuật lên mình để tiếp tục làm, nó sẽ không tốt đâu. Cố bắt Ares nghỉ ngơi nếu có thể.
Làm việc liên tục thế này mà còn thấy mình vẫn chưa làm đủ?
Nhìn mặt Ares, Amelia có thể thấy sự mệt mỏi torng mắt. Rõ ràng anh mệt. Amelia biết là vài ngày qua thì Ares chỉ nghĩ một lúc khi anh đang trong rừng lúc đó. Nhìn anh, cô không thuyết phục nổi anh đi nghỉ.
Quyết tâm, Amelia lại sau lưng Ares và che mắt anh lại. “Ares! Anh có thể ngừng làm việc và nghỉ chút được không? Anh sẽ chết vì làm việc đó.”
“Không tôi ổn.”
“!?”
Amelia kinh ngạc, cô nghe thấy tiếng bút vẫn không dừng lại. Cô nhìn và thấy anh vẫn đang viết, dù mắt bị che, anh vẫn không dừng tay.
Rồi Amelia nghe anh nói, “Cô không thể bắt tôi dừng việc chỉ bằng che mắt tôi đâu.”
“Anh tập trung vào điều sai rồi đó, nghe không!” Cô hét lên, vươn tay và giựt lấy lá thư viết dở. Ares nhìn lên cô, kinh ngạc, cô phản kháng, vẫy vẫy tờ giấy.
“Ares! Đây không phải là chuyện anh cần làm bây giờ?”
“Ồ, đúng. Nếu có chuyện gì cô thấy là cần ưu tiên, tôi sẽ lo chuyện đó trước,” Ares đáp lại, như không hiểu cô.
Amelia trừng mắt nhìn anh. Tên này đi lạc xa quá rồi... Nếu cứ để kệ thế thì hắn sẽ không bao giờ dừng lại.
Cô lấy lại bình tĩnh và cẩn thận lựa chọn lời nói.
“Thật ra, có thứ tôi cần bàn bạc với anh.”
“Bàn bạc sao? Gì thế?”
“Ở đây hơi khó giải thích... chúng ta có thể nói trong khi ăn không?”
“Ừa, được.” Anh cuối cùng cũng chịu đặt bút xuống.
Sau đó, trong suốt bữa ăn, Ares vẫn không thể ngừng suy nghĩ tới công việc. Nó càng củng cố lời nói của giáo chủ.
Dù đây được gọi là làng Vale nhưng dưới góc nhìn của Toudou thì nó giống thị trấn hơn.
Đường và nhà theo kiểu phương tây, dù nó không còn giống với thời hiện đại, và cậu không biết nhiều về lịch sử phương tây, Toudou nghĩ nơi này thật tinh vi.
Thế giới này khác thế giới của cậu. Văn hóa cũng khác. Có những sinh vật thông minh hơn cả loài người, có tinh linh, ma thuật và những điều huyền bí mà chỉ tồn tại trong giấc mơ ở Nhật.
Lần đầu thấy ma thuật, cậu ngớ cả người. Dù là giờ cậu vẫn thấy nó như mơ.
Từ từ cậu cũng cảm nhận thế giới này khác đi với xưa. Toudou thở dài. “Mình nghĩ thứ duy nhất không đổi là cảm xúc con người...”
Vui, buồn, giận... chúng là những thứ vẫn giống như thế giới cũ.
Ngôi làng cách khá xa nơi chiến tranh diễn ra. Nhìn khung cảnh thanh bình này thật khó tưởng là ma vương đang xâm lăng. Nhưng nó không thay đổi sự thật là hắn đang làm hại nhiều nạn nhân hơn.
Toudou thấy tay nhức. Ngực thấy chật và tim đang đập liên hồi.
Mục tiêu đời cậu là mang theo chín nghĩa, cả trước khi cậu được triệu hồi.
Nhưng hồi đó cậu không có sức mạnh. Giờ thì cậu có. Câu hỏi là cậu có đủ kiên định theo mục tiêu đó không?
Trong khi đang đứng ngây người ra thì có tiếng Aria từ đằng sau.
“Xin lỗi để cậu phải chờ Nao.”
“A, không sao.” Cậu quay lại, biểu hiện không đổi, và cười .
Cậu nhìn 2 đồng đội mà cậu phải bảo vệ.
“Tôi nghĩ ta nên đi khi mặt trời đang cao,” Aria nói. “Chúng ta cần băng qua thảo nguyên và nếu có thể tôi muốn ta tới nơi trước khi trời tối.”
“Chúng ta cần bắt đầu lên lv ngay,”Toudou nói.
“Đúng”, Aria đồng ý, gật gật. Lòng can đảm và phẩm giá của cô làm Toudou nhớ tới hiệp sĩ huyền thoại. “Chúng ta có thể gặp rắc rối với bọn quái trên thảo nguyên do chúng luôn theo nhóm lớn. Tôi nghĩ ta nên đi qua đó nhanh nhất có thể.”
“Nhưng Garnet có thể thiêu cả thảo nguyên,” Limis nói.
“Đúng, nhưng tốt nhất là không khinh thường quái vật,” Aria nói. “Nếu chúng cảm nhận được ma thuật chúng sẽ nhắm vào cậu. Dĩ nhiên tôi sẽ bảo vệ cậu nhưng nếu ta bị cả đàn bao vây, chiến đấu sẽ rất khó khăn. Chưa nói tới...”
Aria tạm dừng, nhìn đằng sau. Glacia nhìn và đi quanh phòng và khám phá mọi thứ như đứa trẻ. Bề ngoài cô nhỏ hơn cả Limis, cô trông mong manh và có tóc dài xanh lá, nhìn như một tiên.
Vẫn không rõ sao cô biến thành người, nhưng cô không tính về rừng, nên họ đành đưa cô theo.
Toudou vươn tay và sao mái tóc cô. Cô nhìn cậu buồn bã và lẩm bẩm, “Tôi... đói...”
Aria thở dài. “Phí thức ăn gần đây đang tăng khá nhiều.”
Dù cơ thể nhỏ nhưng sức ăn lại của một con rồng. Hóa đơn khách sạn đã tăng gấp đôi.
Toudou cười gượng và lấy tay khỏi tóc cô. “haha.. chúng ta sẽ cần chuẩn bị rất nhiều thức ăn.”
“Ờ... nếu cô ấy ăn nhiều thế, tôi hi vọng cô ấy giúp ta chiến đấu..?” Aria trầm ngâm.
“Nhưng cô ấy đâu thể chiến đấu? Cô ấy bé thế...” Limis hỏi, nhìn về phía cô rồng.
“Chúng ta sẽ sớm phát hiện thôi. Cô ấy là rồng, tôi không nghĩ cô không biết chiến đấu...” Toudou nói.
Cả Aria, người có nền giáo dục cao, cũng chưa từng nghe quái vật biến thành người.
Limis mất hứng thú và quay đi. “Hãy khởi hành tới thung lũng golem thôi! Tôi muốn cho mọi người thấy khả năng của tôi.
“Ừa, tôi trông chờ đấy,” Toudou nói. “Hãy đi sau khi ta báo cáo cho nhà thờ.”
“À phải, tôi quên mất”, Limis nói.
Nhóm Toudou bắt đầu tiến tới nhà thờ như yêu cầu của Ares.
Cha sứ đang ở căn phòng sâu trong nhà thờ.
Khi Toudou vào, ông đang làm việc. Ông nhìn Toudou, cười chào cậu.
“Ồ là ngài Toudou..” Helios vẫn có nụ cười thường lệ. Ông từ từ đứng dậy.
“Tôi tới báo cáo... Tôi nghĩ Ares có nói là tôi sẽ tới.
“Đúng thế, tôi có được thông báo.” Ông cười và vỗ tay.
Limis nhìn lên bàn, và mở to mắt khi thấy những vật trên đó.
Có thánh giá bạc và vài cọc nhọn. Có bình chứa chất lỏng lấp lánh và gậy bạc có đầu tròn. Có vài thứ khá lạ, cô không đoán được chúng làm gì.
“Chúng là gì thế...?”
“À, chúng là công cụ tiêu diệt ác ma của tôi, tiểu thư Friedia.” Ông cầm lên một cái cọc, giử bằng 2 ngón, vung cái. Cái cọc đâm xuyên thẳng vào tường.
Tảng lờ sự ngạc nhiên, Helios xoa cái cọc ăn chúng rất quý,
“Những cái cọc này rất bền, nên chúng cũng rất hữu dụng để đấu với quái vật bình thường. Tuy nhiên ác ma rất yếu trước bạc đã được ban phước.”
“Ông sắp đi đánh với ác ma sao?” Toudou hỏi, nhìn vào các công cụ trên bàn. “Trong rừng có ác ma sao?”
“À, cậu biết à?” Ông nói. “Ác ma là kẻ thù của nhà thờ.. tôi tính hợp tác với nhà thờ và chiến đấu hết mình.”
“Linh mục cũng đánh nhau được ác ma sao..?”
“Đúng... chúng tôi sỡ hữu kỹ thuật thanh tẩy linh hồn độc ác.”
Toudou híp mắt lại khi nghe, chúng là những kỹ năng anh không học, cứ ngỡ chúng sẽ không cần thiết.
“Tự nhiên, kỹ thuật đó rất hiệu quả với ác ma... Cha Helios, cha tính đánh một mình sao?” Aria hỏi.
Nhìn biểu hiện nghiêm trọng của cô, Helios vẫy tay. “Không, không... tôi chỉ hỗ trợ thôi. Họ đã gọi người chuyên nghiệp tới.”
“Cha kêu kỵ sĩ hoàng gia...?” Aria hỏi.
“Không, linh mục đặc biệt từ nhà thờ.”
“Người chuyên nghiệp là linh mục?”
“Đúng. Chúng tôi tiêu diệt con ác ma ngu ngốc đó trong vài ngày.”
“Không phải chỉ linh mục mà đấu với ác ma thì nguy hiểm lắm sao?”
Helios không quan tâm cười khúc khích. “hehehe... chúng tôi biết nguy hiểm mà. Ta không thể tiêu diệt kẻ thù của chúa mà không vượt qua nguy hiểm.”
Cười, Helios đi gỡ cái cọc bạc ra khỏi tường.
Sau khi mua các thứ cần thiết, nhóm Toudou kiểm tra lại đồ đạc và đi tới cổng.
Trên đường, họ đi qua nhóm lính đánh thuê có trong vụ tai nạn kia, dù Toudou không nhận ra. Lính đánh thuê thì khác, anh nhận ra Toudou và nhảy lùi lại. Không nói gì, họ vội vã đi mất
Khi nhóm tới gần cổng, Toudou kêu Aria. Từ khi rời khỏi nhà thờ, cô chỉ toàn suy nghĩ.
“Có gì sao?”
“Không... không gì hết. Chỉ là...” Aria lẩm bẩm và nhìn về hướng nhà thờ.
“Là về cuộc nói chuyện có ác ma trong rừng hồi nãy sao?”
“không, không phải... nó đúng thế.” Cô cố phủ nhận nhưng từ bỏ dưới áp lực từ cái nhìn của Toudou.
Có nhiều người hơn trước cổng mọi khi. Sẽ tốn chút thời gian trước khi họ ra được.
Glacia vẫn nhìn ngơ ngác xung quanh, và Limis thì đang nắm áo, trông chừng cô. Toudou nhìn họ rồi quay lại Aria.
“Có gì làm cậu lo sao?” Cậu hỏi nhỏ đủ không ai nghe thấy.
“Đúng,” Aria trả lời với giọng nhỏ.
Aria không biết cô có nên nói không. Cô nhớ Toudou đã hành động liều lĩnh trong rừng- nếu cô không ngăn cậu thì lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Nhưng Toudou là anh hùng. Họ sẽ cùng nhau du hành trên chuyến hành trình , và cô không thể giữ bí mật từ trưởng nhóm.
Thành thật là đặc tính nhà Riza. Aria có thể đã đổi kiếm thuật nhưng cô không có ý định vất đi nguyên tắc gia tộc.
Cô quan sát Toudou. Cậu là anh hùng. Cô phải tin cậu. Cậu là người sẽ cứu thế giới.
“Ngài Nao... cậu còn nhớ tiếng gầm trong rừng lúc đó không?”
“Có. Nó không phải thứ tôi có thể quên.”
“Chủ nhân tiếng gầm đó... không phải là môn đồ bóng tối. Không phải ác ma.”
“Cái gì!?”
Trong gia đình chiến binh, Aria có nhiều kiến thức về quái vật.
“Sự xuất hiện của môn đồ bóng tối manh tới một cảm giác rất mãnh liệt. Nỗi sợ không giải thích được, cảm giác như bóng tối bao khắp ta. Nhưng hồi trong rừng tôi không cảm nhận được điều đó.”
Aria trở nên nghiêm trọng hơn. “ Ngay từ ban đầu, môn đồ bóng tối không sống trong rừng Vale. Tiếng gầm đó phải là của quái vật hệ cây hoặc thú.”
“Quái vật cây hay thú... vậy có vấn đề gì?”
Aria nhìn Toudou im lặng rồi thở dài.
“Kỹ thuật thanh trừ chỉ hiệu quả với môn đồ bóng tối thôi. Ngài Nao, những linh mục được cử đi chắc chắn sẽ thất bại.”
“Thất bại?” Toudou lặp lại, cổ họng khô khốc. Nó mất một lúc để cậu hiểu ra.
Mắt cậu giãn ra và nhìn thẳng vào Aria.
“Ý cậu nói là họ sẽ thua?”
Nghe cảm xúc trong giọng nói Toudou, Aria hối hận. Nhưng cô là người quyết định tham gia nhóm. Vai trò của cô là theo cậu và hỗ trợ cậu hạ ma vương.
“Nhưng họ nói là cử chuyên gia tới.”
“Đó là chuyên gia diệt ác ma. Trong vương quốc quái vật sẽ do cái kỵ sỹ lo, những người tới từ trường kiếm thuật.”
Thật tế, khi quái vật mạnh xâm lấn vương quốc thì các kỵ sĩ sẽ được cử đi. Dĩ nhiên là có linh mục tham gia nhưng vai trò của họ chỉ là chữa trị và hồi phục.
Toudou quay đầu nhìn lại nhà thờ. Cậu không thích Helios nhưng không ghét ông tới mức vui khi ông chết. Nó chống lại lý tưởng của cậu.
Toudou nhận ra một thứ. “Chờ đã...” Cậu nói nhìn thẳng Aria. “Tại sao cậu không nói cho Helios? Nếu cậu nói với ông ta..”
“Bởi vì nó sẽ không thay đổi gì cả.”
“Cái gì? Ý cậu là sao?”
Họ sắp ra khỏi cổng rồi. Các lính đánh thuê sau họ đang thúc dục họ đi.
“Khi nhà thờ cử linh mục đi nhiệm vụ, đó là lệnh từ chúa. Cới họ, hoàn thành nhiệm vụ là ưu tiên. Dù họ không có khả năng thắng, tôi không nghĩ họ sẽ rút lui khỏi nhiệm vụ đâu.”
Toudou sốc vì thông tin đó. Aria tiếp tục.
“Điều đó cũng áp dụng cho lực lượng đặc biệt của nhà thờ. Ngài Nao, cậu còn nhớ khi Ares kêu ta ăn thịt quái vật không? Anh ta sẽ phá luật để tiêu diệt ma vương, do đó là nhiệm vụ từ chúa. Các linh mục khác cũng thế.”
Nghe Aria, Toudou nhớ tới Ares, người sẽ hi sinh mọi thứ để tiêu diệt ma vương. Nếu Aria nói thật, nó giải thích được hành động của Ares.
Aria im lặng một lúc, nhìn biểu cảm của Toudou và tiếng hít thở từ cậu.
Cô biết cậu sẽ phản ứng thế. Là anh hùng, dĩ nhiên cậu không muốn điều đó xảy ra. Cậu đi theo lý tưởng và làm điều đúng đắn, nên cậu không thể tảng lờ nó được. Cậu là người sẽ làm điều mà người thường không thể.
“Ngài Nao, tôi... không muốn nói, nhưng... tôi nghĩ ta có 2 lựa chọn.”
Toudou nghe Aria với biểu tình nghiêm túc, cắn chặt môi.
“Ares, nhóm Toudou đã ra khỏi làng rồi,” Amelia báo cáo, sau khi quay về từ bên ngoài.
“Ồ, đi rồi sao?”
Thay vì áo choàng linh mục, Amelia đang mặc một bộ áo quần thông thường. Thứ duy nhất còn lại là bằng chứng cô là linh mục là bông tai và nhẫn. Nếu cô không đeo chúng, ta sẽ không nghĩ cô là sơ. Cô hơi tự do quá đó.
Amelia chú ý tôi đang nhìn và xoay người, “Nó có hợp với tôi không?”
“Hợp lắm.” Dù tôi chỉ đáp lại thế, một nụ cười đã hiện lên mặt Amelia.
Không phải bắt buộc gì, nhưng thường thì linh mục luôn mặc áo choàng của họ. Tôi luôn cố mặc nó mọi lúc. Nhưng chắc các pháp sư thánh thì khác nhỉ.
Công việc khá là áp lực. Nên ta có thể mặc thoải mái chút- không phải là quần áo sẽ ảnh hưởng gì công việc.
“Hãy rời khỏi đây ngay khi Toudou đi được nửa đường. Tôi muốn tránh chạm mặt nhau.”
Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết. Cũng không phải chuẩn bị nhiều lắm khi đi tới thung lũng golem.
Chúng tôi sẽ băng qua thảo nguyên, nó khá rộng nhưng quái không mạnh lắm, và chúng tôi còn có phương tiện nữa.
Tôi lục lại túi, để chắc là mình không xót thứ gì. Amelia nhìn tôi trong khi đang nghịch tóc.
“Amelia, hôm nay ta sẽ đi xuyên đêm,” Tôi nói cô. “Cô nên ngủ chút đi.”
“Tôi cũng muốn nói với anh như thế,” cô nói với giọng điệu khuyên bảo.
“Tôi có thể chiến đấu mà không cần ngủ liên tiếp 3 ngày.”
Một trong chúng tôi nên tỉnh để phòng có chuyện gì đó xảy ra.”
Dù Amelia có lạnh lùng thế nào thì cô vẫn là phụ nữ. Khả năng sinh học vật lý của đàn ông luôn cao hơn phụ nữ, chưa nói là lv của tôi cũng cao hơn.
Amelia thở dài. Có thể cô không tin tôi?
“Tôi thật sự từng làm thế mà. Một lần có 3 ngôi làng bị thây ma tấn công và tôi phải một mình lo hết chúng.”
“Anh là golem không biết mệt mỏi à?”
“Đó là tình huống khản cấp. Thường thì tôi không thích làm việc như thế nhưng nếu cần thì tôi vẫn làm lại được.”
Đó là 3 năm trước. Nếu chỉ thây ma không thì tôi dọn dẹp chúng lẹ rồi, nhưng có ác ma liên quan vào vụ đó nữa.
“Tôi chỉ muốn nói, “ Amelia nhấn mạnh từng chữ. “Nếu anh không nghỉ thì tôi cũng không.”
Nói thế có ý nghĩa gì? Chúng ta khác nhau mà.
Tôi nhìn Amelia chằm chằm và tìm cách khuyên cô nhưng phải từ bỏ. Nó thật lãng phí thời gian.
Dù chúng tôi phải đi xuyên đêm nhưng chỉ cần tôi thức thôi. Cô ngủ được mà.
Có lẽ thấy lúng túng do tôi im lặng, Amelia vỗ 2 tay và đổi chủ đề. “Giờ tới khi trời tối ta có thời gian rảnh.”
“Đừng quên báo cáo công việc định kỳ đó.”
Vào 7 AM, 7 PM và trưa, Amelia phải kiểm tra với Glacia. Đó là công việc chỉ cô làm được.
“Tôi biết,” Amelia đáp lại, không thay đổi biểu cảm. “Anh đâu còn công việc gì đâu, Ares.”
“Không còn việc cần làm, nhưng vẫn còn những việc tôi có thể làm.”
“Phải... Có vài thứ tôi muốn thảo luận với anh.”
...Hôm qua cô nói muốn thảo luận, nhưng cuối cùng lại chả có gì.
Cô không quan tâm cái nhìn nghi ngờ từ tôi và nói, “Hãy uống chút đã. Helios có gửi một chai rượu ngon nè.”
“Cô có thật là linh mục không thế?”
Rượu không đặc biệt cấm nhưng nó cũng không được khuyến khích. Có rất nhiều tín đồ là người không uống rượu.
Thật ra, ba mẹ tôi cũng không thích rượu. Cô này lạ đó.
“Cô biết là còn đang giữa ngày chứ? Cô muốn uống liền giờ sao?”
Tôi chỉ ngoài cửa sổ. Nó mới qua trưa thôi. Không có nhiều lính đánh thuê uống vào giờ này đâu.
Không quan tâm lời tôi, Amelia lấy chui rượu ra và trưng cho tôi thấy.
“Tôi rót anh một ly nhé?”
Vô dụng- cô không nghe. Với cái nhìn không đồng ý, tôi hỏi, “Cô biết uống chứ?”
“Dĩ nhiên. Tửu lượng của tôi không thấp đâu.”
“Thiệt hả?”
...Có thể cô đang khá stress.
Tình huống thật điên khùng. Không phải là tôi chống việc uống rượu ban ngày, nhưng công việc của tôi là phải coi chừng đồng đội sao?
Tôi thở dài và nói với Amelia. “Được rồi, sau khi kiểm tra đồ đạc lần cuối đã.”
“Hiểu.”
.........
...Người trước tôi là ai đây? Tôi tưởng Amelia bảo tửu lượng của cô không nhẹ.
“Aressssss, anh có nghe không?”
“Tôi có nghe nè!”
Từng nói chuyện khi cô tỉnh táo, thật khó tin cô sẽ thành như vậy khi say.
Cô đập cái ly của mình. Má cô hơi đỏ và đôi mắt xanh thì mơ hồ.
Nhìn cô tôi uống ly của mình. Vị khá mạnh chảy xuống cổ tôi. Amelia chắc nghỉ cô uống được nhưng vài hớp là cô đã gục.
Một khi cô tỉnh lại tôi phải hỏi sao cô dám nghỉ tửu lượng của mình cao.
Kệ cái nhìn từ tôi, Amelia lại nốc thêm ly nữa.
Vài giọt nhiễu từ miệng cô chảy dài trên cổ, một chút thì nhiễu ra bàn. Khi chúng tôi bắt đầu uống, cô đã cởi áo khoác ngoài và vất nó xuống sàn. Giờ cô chỉ mặc cái áo sơ moi xanh nhạt mỏng. Vài giọt rược dính lên làm áo ngực bị hằn lên vài nơi. Mắm này là “cô dâu của chúa” đó sao.
“Cô xỉn rồi?”
“Tôi nói an, tôi ông xỉn!” Amelia nói trong khi đung đưa đầu qua lại.
Không xin! Người tỉnh ai ăn nói như thế.
Tôi đưa tay ra sài thánh thuật lên cô, nhưng cô né nó với tốc độ đáng kinh ngạc.
Cầm chai rượu bên tay trái, cô chỉ ngón trỏ tay phải vào tôi. “hỉnh hoảng an cũng nên xõa trút điii!”
Khó mà xõa trước người đang biến đổi trước mắt tôi.
“Cô đang bị stress vì công việc hay gì?”
“Không hề? Tôi uốn ông việc này ó?”
Vậy điều gì làm nên cảnh tượng đáng xấu hổ này? Tôi từng thấy nhiều người xay nhưng tới mức này thì chưa.
Amelia nhìn tôi híp mắt, ôm chặt lấy chai rượu như một đứa trẻ sợ bị lấy mất đồ vậy. Tình trạng hiện tại của cô quá trái ngược với bình thường... rượu quả là đáng sợ.
“Chúng a giờ âu có việc gì âu?”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Được thôi, cứ uống thỏa thích đi.”
Khi tới giờ báo cáo tôi sẽ làm cô tỉnh lại.
Tôi không biết cô có thật hiểu không nhưng cô cười to đáp lại. “Yayyyy! Anh à tuyệt nhất, Ares!”
Cô để chai rược lên bàn, và mở 2 tay ra, cô lao vào tôi. Tôi nhanh chóng né ra khỏi ghế. Amelia ngã đập xuống sàn, làm ghế đổ ập xuống.
Cô xỉn là như thế sao? Thật đáng lo mà.
Amelia lăn lộn trên sàn và nhìn tôi hờn dỗi. “Thật ô lỗ.”
Cô mới thô lỗ! Tôi chắc chắn cả Creio cũng chưa từng thấy cô như thế này.
Tôi lớn tiếng la cô cố làm cô tỉnh lại. “Sơ thì không nên nhảy lao vào đàn ông!”
Sơ phải đoan trang và trong sáng, mà say rượu như vậy là không chấp nhận được.
Tôi không biết cô có hiểu tôi nói gì không, nhưng Amelia đứng lên rồi lại ngồi phịch xuống trên sàn. Cô chỉ nói, “Trời nóng quá.”
Cô cố cởi nút áo với ngón tay run rẩy.
Tôi nhìn cô kinh ngạc. Cô nhìn tôi mặt đỏ, đung đưa qua lại.
Ơn chúa. May phước là cô không vào nhóm anh hùng. Nếu không cô sẽ mất sức mạnh thánh thuật bất kỳ lúc nào.
Tôi tự hỏi cô có nhớ gì với mấy hành động ngu si này khi tỉnh lại không.
Tôi đứng dậy, Amelia thì cố cởi nút như muốn kéo đứt chúng. Chuyện này quá lắm rồi.
“Đây là lần cuối tôi cho cô uống,” Tôi tuyên bố khi nhìn cô, nhận ra có thể cô sẽ không nhớ gì khi tỉnh lại.
Tôi kiểm tra đồng hồ. Vẫn còn thời gian trước khi phải báo cáo, nhưng tôi cần đánh thức cô ngay. Nếu cứ để thế là cô sẽ khỏa thân luôn mất.Cô vất áo đi và giờ chỉ còn đồ lót trắng. Tôi chưa từng thấy nhiều của cô thế này, nhưng vì vài lý do tôi không có tí dục vọng nào.
Amlia nhìn tôi mơ hồ. Tôi bẻ khớp tay và bước tới.
“Tôi sẽ cho cô thấy tôi làm được gì.”
“Anh mà ụng tay ào tôi, là anh phải ịu trách nhiệm đó?”
“Cô nghĩ tôi là loại người nào vậy hả?”
Tôi hiểu là tửu lượng yếu không phải lỗi cô, nhưng tôi phải than phiền điều này với Creio sau.
Không, nó kết thúc mà không báo trước: this suck.