Darenidemo Dekiru Kage Kara Tasukeru Maō Tōbatsu

2:con đường của anh hùng và tái thiết lại nhóm.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Khốn nạn!”

Tôi thức dậy trên cái giường rẻ tiền vì tiếng hét của chính mình.

Căn phòng khá tối để quan sát. Cả cơ thể tôi ướt đẵm. Tôi rời giường, kìm lại cơn tức.

Tôi không nghĩ tối qua là mơ. Dù tôi muốn tin là thế.

“Này! Câm họng lại! Biết mấy giờ không vậy!?” phòng bên vang lên tiếng bực tức. Nó âm vang như muốn giết tôi.

Đây là cơn ác mộng. Tôi cảm thậy thật tệ, cả cơ thể nặng nề, đầu thì đau nhức.

Trong bóng tối, tôi thở dài. Bên ngoài, trời đang mưa lớn, sấm chớp giật đì đùng.

Tôi xoa thái dương, nhìn tức tối khoảng không trước, và niệm phép chữa dị thường cho mình.

Đầu đã hết đau, nhưng tâm trạng thì không.

“Ồn rồi. Mình đã bình tĩnh.” Tôi lẩm bẩm, cố khác câu đó vào đầu.

Sau vài phút, đầu tôi hạ nhiệt, và tôi đi tắm.

Có lẽ cơn tức sẽ trôi đi với mồ hôi.

“Tôi xin lỗi, Ares, anh rời nhóm được không?”

Sau vài giờ trong xe ngựa, chúng tôi về tới làng Vale, và Nao muốn nói chuyện với tôi.

Chúng tôi quay lại khách sạn. Ngay khi vừa tới, Limis và Aria liền về phòng, chỉ còn lại Nao và tôi.

Tôi có linh cảm không tốt. Ngay khi Nao mở miệng, tôi liền hiểu vì đây là lần đầu tôi nói chuyện Nao mà không có Aria hay Limis. Lời cậu ta làm tôi kinh ngạc, trong một lúc tôi còn không hiểu ý cậu là sao.

Tôi là linh mục được nhà thờ lựa chọn. Dĩ nhiên tôi rất tôn trọng ý muốn anh hùng, nhưng tình hình tệ mức nào mà cậu ta lại đuổi tôi.

Biểu hiện Nao rất nghiêm túc, đôi mắt đen đó đầy cương quyết.

Tôi không ngờ chuyện này. Trong một khoảnh khắc, tôi không giận mà là rối trí.

“Tại sao?”

“Bởi vì anh không còn cần thiết nữa. Limis có thể lái xe, còn tôi có thể sai thánh thuật.”

Giọng bình tĩnh đó đáp lại câu trả lời ngu ngốc của tôi.

Tôi không hiểu. Cậu chỉ sài được mấy phép cơ bản thôi, sao nó sẽ có ích nếu đấu với ma vương chứ? Sức mạnh thánh cậu có rất lớn nhưng sao cậu nghĩ mình cậu có thể cân với ma vương chứ.

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ, Ares. Anh làm rất tốt nhưng tính cách của ta không hợp. Dù tôi không ngờ anh sẽ dạy tôi thánh thuật.”

Cậu ta nói thế. Đầu tôi rất lạnh, nhưng không phải do tôi bình tĩnh hay lạnh nhạt. Nó đang đóng băng vì đang cố tiếp thu lời nói đó.

Dù tôi vẫn đang cố hiểu tình hình nhưng miệng tôi vẫn tự nói.

“Dĩ nhiên là tôi sẽ dạy cậu. Nao, nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ anh hùng diệt ma vương. Tôi sẽ làm mọi thứ vì chiến thắng của ta.”

“Tôi không thích sự lạnh lùng của anh.”

“Việc của tôi không phải được thích.”

Không cảm xúc. Như tôi đang nói chuyện với một đứa nhóc hỗn xược.

Não tôi từ từ đã khởi động lại. Sau nhiều trận chiến, nó đã tôi rèn khả năng chịu áp lực.

“Cậu nghĩ mình vừa chiến vừa hồi máu được sao?”

“Được chứ. Tôi là anh hùng mà.”

“Đó chỉ là sự cố chấp. Nó rất khó để làm cả 2 nhiệm vụ cùng lúc, nó không phải vai trò của anh hùng.”

Thánh thuật và ma thuật xung đột nhau. Cậu đang thể một lúc sài cà 2 cái.

Khi lv lên cao tần suất sài ma thuật sẽ tăng, nghĩa là cậu sẽ không thể sài thánh thuật đâu.

Anh hùng cắn môi.

“Tôi vẫn làm được gì đó.”

Không, không thể. Với Nao giờ, nó không thể. Trong tương lai có thể chứ giờ thì không.

“tôi có thể sài thánh thuật khá ổn rồi.”

“Không được đâu. Nếu cậu vừa là tấn công vừa chữa trị, cậu sẽ kiệt sức. Tốc độ lên lv sẽ giảm. Lũ quái sẽ dễ thấy diểm yếu từ cậu.”

Nao nhắm mắt dưỡng thần rồi lại mở ra. “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện đó rồi.”

Chuẩn bị. Nghe tự tin nhỉ.cậu ta đã quyết tâm con đường của mình.

Nghe nó làm tôi phải chịu thua.

Không thể thay đổi được.

Tôi không biết sao cậu tới quyết định này. Nhưng tính cách, sự can đảm và bất cẩn, mọi thứ trong cậu hiện ra hết lúc này. Đôi mắt đó nhìn thẳng tôi. Sao anh hùng lại ngu dại thế không biết. Nhưng tôi đéo quan tâm nữa.

Mình không thể cãi lời anh hùng nhưng còn nhiệm vụ được giao. Mình phải quyết định bằng tín ngưỡng.

Mặt anh hùng cười nhưng mắt thì không.

“Nó nhỏ cho anh nghe thôi, nhưng lúc đầu.. tôi yêu cầu một nhóm chỉ nữ thôi.”

“Thế à?”

“Và anh là mục sư tới. Tôi tưởng nếu một tên mộ đạo chắc có thể chịu được. Nhưng cuối cùng dù anh hỗ trợ rất tốt, chúng ta lại không hợp nhau. Vấn đề không phải là kỹ năng mà là tôi thích phụ nữ hơn.”

Lý do thật ngu si. Cái yêu cầu đó thật vô nghĩa, đây là vì vận mệnh của thế giới đó, không phải là tôi muốn vào cái nhóm này đâu.

“Tôi có 2 diều kiện,” tôi giơ 2 ngón tay lên. Bình tĩnh, giờ chắc mắt tôi đang giống lúc khi chiến với môn đồ bóng đêm.

Dù tôi thích giờ đang đối mặt chúng hơn là như thế này.

“Điều kiện...?” Cậu hỏi.

“Đúng.”

Tôi đáp lại rõ ràng. Đây là điều kiện tối thiểu.” 1, ngay sáng mai cậu phải tìm 1 linh mục mới ngay.”

“Điều đó...”

Cậu do dự. Nó rõ ràng cậu chỉ có chút kiến thức . chứ tự tin thì đã đáp là dĩ nhiên ngay.

“Hỗ trợ là cốt lõi của nhóm. Không hỗ trợ là cậu tiêu ngay.”

Nao nhìn thẳng tôi.

“Ares, anh đang cho tôi lời khuyên dù bị tôi đuổi đi.”

Nhảm nhí, nhảm nhí.

Đầu và tim tôi đã lạnh như đá. Cảm giác như tim sắp ngừng đập.

Nhưng dù thế tôi vẫn sẽ tiến tới. Đó chính là sức mạnh của tâm trí và cơ thể của tôi.

“Đừng hiểu lầm,” tôi đáp lại. “Tôi không làm vì ý tốt mà là tín ngưỡng”. Giọng tôi lạnh đi không cảm xúc.

“Tín ngưỡng...”

“Tôi là một con chiên dâng hiến mình cho thần Ahz Gried.”

Tôi đứng dậy và nhặt lấy cây gậy góc phòng.

Mắt Toudou nhìn theo tôi.

Nao không mặt áo giáp, cũng chả có kiếm hay khiên. Nếu muốn tôi chỉ cần 1 hit là chết nhưng thế thật vô nghĩa.

Cầm gậy, tôi lấy túi và đi về phía cửa. Cậu xin lỗi khi tôi đi ngang qua.

“Tôi rất xin lỗi. Còn về tiền, hãy chia làm 4 nhé.”

1 phần 4 cũng là rất nhiều tiền.

Tôi quay đầu lại nhìn.”Tôi không cần. Nó là cho chuyến đi của cậu. Cậu sẽ cần mua trang bị cho linh mục mới.”

“Ồ... vâng tôi hiểu.”

Đầu tôi nhẹ đi như linh hồn muốn bay đi. Ta hay bảo đây là cảm giác tro61ntg rỗng.

Ngay khi tôi tới cửa, Nao nói 1 diều cuối.

“Chờ, Ares. Còn điều kiện thứ 2.”

Sao cậu quan tâm chứ?

Tôi lại quay lại, nghiến răng, và nói điều không cần phải nói.

“Cậu phải tiêu diệt ma vương.”Từ lúc đó là tôi không còn nhớ gì nữa.

Tôi thuê một phòng rẻ tiền. Sau khi vào phòng, tôi liền gửi tin cho ngài Creio và giải thích là tôi mới bị đuổi khỏi nhóm của anh hùng. Sau đó tôi vất cái thiết bị liên lạc lên bàn và gục lên giường.

Giấc ngủ như bãi lầy kéo lấy tôi xuống địa ngục, nhưng sau khi thức dậy thì tôi đã bình tĩnh lại.

Đúng, giờ tôi bình tĩnh rồi. Giờ tôi có thể hiểu rõ mọi thứ.

Cảm xúc của tôi trong khi nói chuyện với Nao không phải là bình tĩnh. Nó là sự tức giận không kìm nổi và tuyệt vọng của sự phản bội.

Thật may là tôi kìm được khi nói chuyện. Lúc đó mà tôi thành thật với cảm xúc hơn là đầu tên đó nát bét rồi.

Nước nóng chảy khắp người tôi. Dù cái gương mờ vì hơi nước và nước làm tôi khó nhìn tôi vẫn biết mặt mình đang như thế nào. Mặt tôi đã từ xấu sang đáng sợ. Tôi thấy một người sẽ giết bất kỳ ai dám đụng vào hắn.

Sự oán giận đó không thể bị xóa mờ. Không thể.

Tôi đã cố hết mình, tôi không thấy có vấn đề gì trong khi hỗ trợ nhóm. Và hắn nói gì? À, phải rồi. Một nhóm toàn nữ thôi.

Tôi biết sự oán giận sẽ không tồn tại lâu. Rồi nó sẽ tan biến theo thời gian. Bởi vì cứ nhớ nó sẽ không có ích gì.

Trong nhà thờ, lời của anh hùng còn cao hơn giám mục Creio. Nếu Toudou muốn tôi rời nhóm, thì tôi phải đi. Dù là nó có nghĩa từ bỏ nhiệm vụ.

“Tên khốn...lâu rồi mới có kẻ làm mình như một thằng ngu vậy.”

Không có thần linh. Dù có, tôi cũng không quan tâm. Đã hơn 10 năm từ khi tôi nhận ra điều đó.

Sao không ăn quái vật và cầm kiếm chứ? Sao không được uống rượu, hút thuốc hay gần gũi với phụ nữ? Ai quan tâm tới cái tín ngưỡng này?

Tôi theo lệnh Creio là do nó là công việc và tôi có phẩm giá. Nó thật, tôi không quan tâm nếu nhận lệnh từ chối nghe lời anh hùng và ở lại nhóm. Nếu có thể tôi sẽ nhận cả lệnh giết anh hùng. Không chút do dự.

Tôi tắt vòi nước. Hít thở sâu, xoa thái dương.

Nước nóng đã trôi hết và giờ còn lại là một linh mục đặc biệt, thành viên của thập tự, thuộc nhóm tiêu diệt dị giáo của nhà thờ.

Tôi cần nói chuyện trực tiếp với Creio. Hôm qua không thể coi là báo cáo được.

Tôi đi ăn nhẹ một chút.

Trong khi còn trong nhóm, tôi kiêng rượu. Khi tôi cần tập trung suy nghĩ tôi cũng bớt uống.

Rượu được mang ra, rót vào ly tôi. Tôi uống chất lỏng đó và cảm thấy cháy trong cổ.

Tôi kêu thêm ly thứ 2, rồi đeo thiết bị liên lạc vào tai.

Ngay khi tôi kích hoạt, nó liền kết nối. Nhà thờ liên lạc tới.

“Ares đây.”

“!!”

Dù tôi không thấy, tôi vẫn thấy một sự thay đổi.

“A... anh ổn chứ?”

“Không có gì, tôi ổn. Xin lỗi hôm qua lại bất ngờ ngắt liên lạc.”

“Có vẻ anh đã bình thường, tôi mừng là anh không có vấn đề gì,” Cô ấy nói nhỏ nhẹ dù bình thường cô nói khá nhiều. Có lẽ do cô đang lo lắng tôi.

Ly mới bưng lên, tôi uống một cái. Bình tĩnh lại suy nghĩ.

Không vấn đề? Có nhiều lắm. Dù tôi bị đuổi đi, vấn đề vẫn còn đó.

“Tôi sẽ kết nối cho anh ngay.”

Tôi cảm nhận được kết nối đang chuyển dịch. Quanh tôi khá ồn, nhưng tôi không quan tâm.

“Cậu đó hả, Ares? Có vẻ cậu ổn rồi.” Giọng của Creio vẩn bình thường.

“Vâng, nhưng tình hình thì không. Tôi nghĩ ngài đã nghe rồi, nhưng tôi đã bị đuổi khỏi nhóm.”

“Ừa, tôi có nghe. Thật bất tiện cho cậu.... hì hì hì, lần đầu tiên mới thấy đó.”

Ổng cười, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ ông ta nói tiếp.

Ông đột nhiên hỏi “Ares, cậu có thấy là Naotsugu Toudou hạ được ma vương trong tình trạng giờ không?”

“Ngài đùa à? Cậu ta còn chưa lv 30 nữa. Đánh với ác ma bình thường còn không nổi.”

Chúng tôi vẫn còn đang chạy với thời gian lúc này.

“Hiện giờ không có linh mục trong nhóm anh hùng. Tôi có kêu họ đừng đi cày lv nếu chưa có một, nhưng tôi không nghĩ họ sẽ kiếm được ai. Tôi cần ngài gửi thay thế ngay bây giờ.”

Pháp sư thì có thể thay thể bởi một class khác, và kiếm sĩ thì đầy đường. Nhưng linh mục thì khác, vị trí họ trong nhóm cực quan trọng. Thánh thuật Toudou chưa đủ mức để lấp cho vị trí đó.

Lời đáp lại của Creio đập thẳng mặt tôi.

“Ares, nhiệm vụ của cậu chưa hết đâu.”

“Hả..” Tôi cứng người. Tôi có thể cảm nhận là ông không đùa.

“Nó cho rõ nhé. Không có thay thế đâu. Nhà thờ không có ý định cử thêm ai đâu.”

“Có phải ngài đang đùa không? Tôi bị đuổi khỏi nhóm rồi mà.”

“Thì cậu chỉ bị đuổi khỏi nhóm thôi mà. Còn nhớ lệnh mà cậu nhận không?”

Tôi không hiểu ổng đang muốn nói gì. Linh mục rất ít và là lính đánh thuê còn ít hơn. Họ sẽ khó mà tìm được một ở Tuller, hầu hết linh mục trong nhóm lính đánh thuê là được thuê từ nhà thờ, mà ông bảo không cử thay thế.

Toudou có thể hạ ma vương không hả? Không hề. Nó chỉ là cho tên đó đi chết thôi.

Creio lặp lại lời nói.

“Ares, mệnh lệnh cậu được nhận.”

“Hỗ trợ anh hùng Naotsugu Toudou và tiêu diệt ma vương Kranos.”

Đơn giản và rõ ràng. Tự nhiên tôi có linh cảm xấu.

Tiêu diệt ma vương. Tiêu diệt ma vương Kranos.Hỗ trợ Naotsugu Toudou và tiêu diệt ma vương Kranos.

“Đúng thế, Ares. Như là cậu hay nói, tiêu diệt ma vương là một phần của công việc.”

Lời nói đó vang trong tai tôi. Mấy linh mục khác mà nghe giám mục nói từ đó chắc sốc chết mất.

“Theo yêu cầu từ vương quốc Ruxe, nhà thờ đã triệu hồi anh hùng Naotsugu Toudou và cử cậu, Ares Crown, linh mục phù hợp nhất cho nhiệm vụ tiêu diệt ma vương. Hiểu như là chuyển giao ấy. Chuyện của vương quốc Ruxe giờ không còn liên quan nhà thờ nữa.

Anh hùng mà nghe thấy chắc sẽ khó chịu lắm đây.

Ông đúng, nhà thờ không có liên hệ mật thiết nào với vương quốc. Có chi nhánh với nhiều môn đồ nhưng nó chỉ là chi nhánh nhỏ với tổng hành dinh thôi.

Còn Ruxe cũng chỉ là một vương quốc.

“Chúng ta là môn đồ của Chúa. Điều cậu cần là thắng thôi, Ares. Đừng quan tâm tiểu tiết. Nhà thờ đã làm hết khả năng rồi, nếu có vấn đề gì thì đó là thử thách của chúa.”

“....”

“Dĩ nhiên, cậu không nên chỉ đứng nhìn nhóm anh hùng bị tiêu diệt. Nhớ can thiệp khi cậu thấy cần. Đừng lo quá Ares, sự tiêu diệt của nhân loại còn chưa sảy ra đâu, có thể nước khác cũng muốn triệu hồi anh hùng mà.”

“...”

Creio thấy tôi im lặng quá nên hỏi lại.

“Ares, cậu hiểu rõ mệnh lệnh của mình đúng chứ?”

Cơn lạnh từ câu hỏi đó làm tan đi nhiệt độ từ rượu. Tôi hiểu mà.

Lệnh là “Hỗ trợ anh hùng Naotsugu Toudou và tiêu diệt ma vương Kranos.”

Tôi cắn môi. “Ý ngài là... phần nhiệm vụ của tôi chưa xong,” Tôi đáp.

Tiếng vỗ tay vang qua máy phát. Tôi ực hết cả ly rượu. Không uống là không chịu được.

“Đó đúng là ý ta, Ares. Sự đa dụng của cậu là nhất trong toàn nhà thờ. Nếu được ta muốn đổi mấy tên già ở trong tổng hành dinh lấy cậu về lắm.”

Ổng đang đùa với mình.

“Creio, đồ khốn... ông biết là tôi bị đuổi khỏi nhóm rồi mà?”

“Naotsugu Toudou muốn linh mục nữ. Đó là cái tôi biết. Có lý do cho mọi thứ. Lý do Toudou hỏi thành viên nữ , lý do 2 trường kia cử học sinh thực tập, và tại sao chúng tôi chọn cậu, Ares.”

Nó không hiệu quả đâu, phản tác dụng rồi. Tôi không cần nói vòng vèo thế. Hãy nói thẳng cho tôi biết sự thật nghiệt ngã đi.

“Đó là việc của cậu.Nếu cậu không bị đuổi thì đơn giản rồi. Nhưng đây là công việc nên ta không cãi lại anh hùng được. Cậu biết là trong công việc thì kết quả là mọi thứ chứ, Ares.”

Tôi biết ngay từ lúc tôi thấy mình đã đánh giá lầm độ khó nhiệm vụ. Cái lý trên tay tôi đang nức vì lực bóp.

“Hỗ trợ anh hùng Naotsugu Toudou và tiêu diệt ma vương Kranos. Chúng ta không thể cử thêm một linh mục chỉ vì sự ích kỷ của anh hùng. Ares, đây là cái cậu giỏi mà. Đúng chuyên môn luôn.”

“...Khốn... nhưng tôi thiếu hỗ trợ.”

Creio trịnh thượng đáp lại, và tôi biết ổng sẽ nói gì. “ Chúng ta tin cậu, Ares. Cậu là linh mục trung thành. Chúa phù hộ cậu.”

“Xuống địa ngục đi!”

Liên lạc đã ngắt, tiếng ồn xung quanh đã quay lại.

Tôi hiểu- đây là thử thách. Chướng ngại lớn nhất tôi từng gặp. Tôi cần theo công việc tới kết thúc cho dù gặp chuyện gì.

Tôi nhìn ảnh mình trong cửa sổ.

Tôi phải hỗ trợ Toudou từ bên ngoài và giúp cậu ta hạ ma vương.

Tôi đứng dậy, ra khỏi khách sạn và tiến tới nhà thờ.

Điều đầu tiên cần làm là theo dấu Toudou và tìm hiều nơi cậu sắp tới.

Nếu phải hỗ trợ từ trong bóng tối thì phải đi trước 1 bước.

May là tôi đoán được điều tiếp theo cậu ta sẽ làm. Toudou không có nhiều kiến thức, và dù cậu không thích tôi nhưng vẫn phải nghe theo lời khuyên của tôi. Cậu sẽ nghe lời khuyên cuối cùng của tôi.

Cậu ta sẽ tìm linh mục. Vậy cậu ta sẽ đi đâu?

Nếu một lính đánh thuê tìm thì sẽ tới quán rượu. Nhưng là anh hùng, Toudou có lựa chọn đơn giản hơn.

Trên đường tôi ghé của hàng để mua cái áo trùm che khắp người. Tôi cũng mua một cái mặt nạ. Chiếc mặt nạ có hình bán nguyệt chĩ chừa mắt và miệng. Dù nó làm tôi đáng ngờ nhưng giờ đã bị đuổi khỏi nhóm tôi cần che dấu mặt mình đi. Tôi do dự và rồi mua nó. Chuẩn bị trước là không bao giờ thừa.

Nhà thờ nằm ở đường chính của ngôi làng

Tường sơn màu trắng, trên là bức tượng thánh giá hình cân, biểu tượng của Thần luật pháp.

Nhà thờ là nhà của linh mục và là huyết mạch của làng. Mỗi thị trấn đều phải có ít nhất 1 cái, và linh mục cấp cao là người trông coi nó.

Vai trò của linh mục là hồi phục và trị bệnh, giúp lên lv, đào tạo linh mục mới, loại bỏ lời nguyền, và xưng tội. ở vài nơi các linh mục ở đây còn giúp tăng lòng tin của các linh mục khác.

Thời gian cầu nguyện buổi sáng đã qua, nhưng nhà thờ vẫn rất đông.

Tôi kiểm tra và thấy nhóm Toudou không quanh đây. Tôi gọi một sơ đang lau dọn trước nhà thờ.

“Sơ, có điều tôi muốn hỏi.”

“A...vâng!” Cô sơ trẻ giật nảy mình. Mắt chúng tôi gặp nhau và cô ấy trông như muốn khóc.

Tôi biết là mắt tôi đáng sợ lắm... tôi chỉ vào bông tai của mình.

“Tôi được sinh ra cùng cặp mắt này, thưa sơ. Tôi không cắn đâu.”

“A...thứ lỗi cho tôi!”Cô ấy vội cúi đầu khi thấy bằng chứng tôi là người của nhà thờ. Trước nhà thờ khá đông nên điều này khá rắc rối.

“Xin cô ngửng đầu lên. Có điều tôi cần hỏi.”

“Ưm, dạ vâng...” cô nói từ từ đưa mặt lên. “Có chuyện gì sao?” cô tò mò quan sát tôi, nhưng tôi lờ đi.

“Tôi đang tìm người. Tôi nghe cậu ta tới nhà thờ. Một người có mắt và tóc màu đen.”

Biểu hiện cô sơ thay đổi. Cô dò dẫm cây chỗi và nhìn xuống.

“A, vâng... tôi thấy cậu ta một giờ trước. Cậu ta hình như tới nói chuyện với cha.”

“Một giờ trước hả? Mình lỡ rồi...”

Mà may là thế. Chứ tôi cũng không muốn gặp cậu trực tiếp.

“Cậu ta nói gì không?”

“À...có. cậu ấy mời tôi vào nhóm,” Cô nói, hơi đỏ mặt. Cơn gió thổi làm tóc cô tung bay.

Toudou không xấu, nên một cô sơ thực tập như này có thể dễ bị cậu cuốn hút.

“Cô có chấp chận không?”

“Không! Tôi không thể! Tôi chỉ mới học...”

Trên tai cô là bông tai cấp thấp. Cô sơ này chắc chưa làm nghi thức lên lv được.

Nhưng cô phải học xong phép hồi phục và buff cơ bản rồi. Mặt cô cũng không tệ. Nếu cô tham gia nhóm, cũng tạm được. Nhưng mà gánh nặng cày lv sẽ tăng thêm, và có nguy cô nếu nữ linh mục mà mất trinh thì sẽ không thực hiện phép màu được nữa...

Không biết có nên khuyên cô vào nhóm không.

“Tôi hiểu. Cha sứ giờ có đây chứ?”

“À, vâng... cha ở bên trong.”

Cứ kệ cho định mệnh vậy. Tôi thấy tệ với cô gái, nhưng tôi cần chuẩn bị nhiều con cừu hi sinh.

Nếu việc cô không sài được thánh thuật nữa có thể làm Toudou hiểu rõ tình hình của cậu ta hơn thì...

Tôi tiến vào bên trong. Ông ta đang quỳ bên trong.

Ông có tóc vàng và mặc bộ áo của linh mục. Chắc ông hơn tôi 5, 5 tuổi. Tôi nhìn bông tai ông. Khi tôi tới gần, ông yên lặng đứng dậy.

“cậu cần gì ở nhà thờ này?” ông hỏi. Giọng ông vang khắp phòng.

“Tôi tìm người.”

“Tôi đã được nói.” Ông quay lại.

Hình thể ông đứng dưới ánh nắng chiếu qua của kính. Mắt và tóc ông màu vàng, và má có một vết sẹo sâu. Có thể ông từng là lính đánh thuê.

Ông kiểm tra tôi. Ông thấy chiếc bông tai bên trái và chiếc nhẫn trên tay tôi.

“Tên tôi là Ares Crown.”

“Thật hân hạnh được gặp ngài, Alex. Tôi đã nghe chuyện của ngài. Tên tôi là Helios Endell.”

Creio có bảo là nhà thờ sẽ không can thiệp... nhưng có thể nào ông ta sẽ hỗ trợ mình tìm linh mục khác?

Helios cười. Đằng sau đó tôi cảm thấy đáng ngờ.

Đây là thành kiến cá nhân, nhưng tôi có ấn tượng là các linh mục cấp cao trong nhà thờ thì vô dụng hơn nhiều so với mấy linh mục trong lính đánh thuê.

“Ngài Toudou vừa tới chỗ chúng tôi không lâu.”

“Tìm linh mục đúng không?”

“Đúng.. nhưng tôi đã lịch sự từ chối,”Helios lắc đầu tiếc nuối. Thật khó đoán suy nghĩ thật của ông.

Lời ông nói không làm tôi ngạc nhiên. Có nhiều yêu cầu cần đáp ứng để mượn một linh mục. Như thành viên, lv, kỹ năng, tính cách mà không được thì sẽ bị từ chối thôi.

Một tên dắt 2 cô gái tới bảo muốn một nữ linh mục, thì dù có hỏi bao lần thì luôn là không. Mấy kẻ đáng nghi thế cũng hay xuất hiện lắm.

Dù tôi không biết ông biết Toudou bao nhiêu. Ông có biết Toudou là anh hùng không?

“Tôi hiểu. Cậu ta đáp lại sao?”

“Cậu ấy khá tức... nhưng mai cậu ấy sẽ quay lại để làm kiểm tra thành linh mục.”

Thế à... Toudou thấy không thể kiếm được linh mục nên đi làm kiểm tra sao. Hợp lí đó.

Mà nó đã cho tôi thêm thời gian.

Dù tôi sẽ hỗ trợ từ bên ngoài, nhưng tôi sẽ tạm thời không giúp được gì nhiều. Ít nhất tôi cần theo sát dấu cậu ta. Dù tôi thà chết hơn phải đeo cái mặt nạ đáng ngờ này đi loanh quanh.

“Mọi thứ ổn chứ?” Helios hỏi, nhìn tôi thắc mắc.

Ông ta là một tư tế nên phải hơn lv 50. Nếu ông ta có thể vào nhóm toudou thì hay quá, nhưng nó chắc không thể rồi.

“Ngài có nghĩ Toudou sẽ qua không?”

“Hừm..”

Helios đặt tay lên cằm suy nghĩ.

“Ừm, nó sẽ khá khó cho cậu ta. Dù ngài ấy sài được phép, nhưng năng lượng còn thấp.”

“Tôi cũng thấy thế.”

Toudou có biết thánh thuật nhưng năng lượng thánh rất quan trọng. Với lv hiện tại cậu ta không niệm được nhiều đâu.

Helios mỉm cười với câu nói của tôi. “Lạy chúa... thật vinh dự.”

“Nếu mai cậu ta làm kiểm tra nghĩa là hôm nay cậu ta vẫn ở lại làng.”

“Đúng thế, nó sẽ cho ngài thêm thời gian.”

“cảm ơn đã giúp đỡ.”

Bài kiểm tra có thể diễn ra bất cứ lúc nào. Thật may nó là mai.

Helios tiếp tục, cười, đáp. “Có lệnh từ nhà thờ... nó là tin nhắn cho ngài, Ares.”

“Tin nhắn? ...gì thế?”

“Nó là, ‘ai đó đã được cử đi.’”

Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện vời Cerio hồi sáng. Ông ta có thật sự nghiêm túc không thế?

“Hiểu. Họ có nó chỗ gặp mặt không?”

“tôi được bảo là khách sạn.”

“Người tôi cần tìm ra sao?”

“Họ bảo ngài nhìn là biết ngay.”

Tôi biết hả... tôi muốn rõ ràng hơn nhưng Helios cũng chả biết nhiều hơn.

“Tôi hiểu. Cảm ơn cha rất nhiều.”

“Không có gì... chúa phù hộ ngài, Ares.”

“Tôi có thể sẽ lại cần ngài giúp trong tương lai.”

Helios mở rộng vòng tay ra.”Cứ việc hỏi tôi bất cứ điều gì, thưa ngài crusader đáng kính. Như là bề tôi của Chúa, đó là vinh hạnh khi được giúp ngài.”

Tôi phải nghĩ xem hành động tiếp theo của anh hùng sau khi bị từ chối. Quay về khách sạn sao? Hay là đi mua thêm vật phẩm? Cũng có thể là đi bán nguyên liệu từ quái vật?

Tôi phải rõ hành động của anh hùng hơn bất cứ ai trên thế giới.khốn, Tại sao tôi lại phải suy nghĩ quá nhiều về cái tên mới đuổi tôi đi, bộ tôi là gái trẻ mới yêu hay sao?

Tôi vất tạm Toudou sau đầu và tiến về khách sạn để gặp người của Creio.

Tôi lại hỏi tiếp tân để xem có ai kiếm tôi không, và tôi được nghe là có người đang chờ tôi ở phòng ăn.

Nếu họ cử người nhanh thế, tôi ước là họ gửi cho tôi linh mục vào nhóm anh hùng.

Nó đang là giữa các giờ ăn, nên không nhiều người lắm. Tôi nhìn vào bên trong, tìm xem có ai là tôi quen không.

Có các nhóm 3 tới 4 người có từ hồi sáng, cũng có vài người đang cải lộn. Người tôi tìm phải là người ngồi một mình.

Có một cô gái tóc xanh chàm ngồi một mình, mặc chiếc váy xám nhạt, nhưng lại không có bông tai của linh mục, nên loại. Từ vẻ ngoài tôi không nghĩ cô là lính đánh thuê, cô vào cái quán này chi vậy?

Tôi nhìn quanh và cuối cùng mắt tôi thấy một linh mục ngồi một mình.

Không phải linh mục.

Một người đàn ông trung niên hói đầu, cơ bắp như Thomas, lính đánh thuê đã hạ cây băng giá. Mắt đen và làn gia cứng cáp, gương mặt nghiêm nghị, hình thể lớn. Ta có thể thấy áp lực từ mắt anh ta. Bông tôi linh mục cấp thấp có đeo trên tai anh, nhưng kế bên là một hình chữ nhật màu vàng. Không phải linh mục mà là thầy tu, người rèn luyện cơ thể cho chúa.

Thầy tu sao... không tệ. Tôi gật gù. Người này có vẻ đáng tin cậy.

Anh ta mạnh, và trông trâu bò. Toudou và mấy người kia chắc sẽ tôn trọng anh. Ta sẽ chú ý tới lời nói của người như anh ta.

Mặt khác, thầy tu sài ít thánh thuật hơn linh mục. Nhưng không sao, miễn là anh ta biết phép cơ bản là đủ rồi.

Tôi có hỏi là họ cử ai, không ngờ là thầy tu... tôi đoán là Creio không sạo khi ổng có bảo là sẽ “đầu tư” cho tôi.

“Cậu sẽ biết ngay khi gặp”. ừa nói đúng đó.

Để chắc chắn tôi nhìn quanh phòng lần nữa nhưng không có ai hợp cả. Tôi chờ một lúc rồi bước tới chỗ anh ta.

Anh ta chú ý tôi và nhìn tôi. Mắt anh bình tĩnh. Vết sẹo trên mặt chứng minh anh có kinh nghiệm chiến đấu. Mắt anh nhìn vào bông tai và chiếc nhẫn đen của tôi.

“Tên tôi là Ares Crown. Xin lỗi làm phiền, nhưng anh là người đang chờ tôi có phải không?”

“Anh là một crusader..?” một giọng nói trầm rất phù hợp vẻ ngoài. Anh nhìn thẳng vào tôi. “Dallas Blank, thầy tu.”

“Vậy anh là Dallas. Tôi biết hơi bất ngờ nhưng ta có thể vào chuyện chính không?”

Có vẻ may mắn cuối cùng cũng có.

Tôi ngồi vào bàn và Dallas cau mày.

“Xin lỗi, nhưng anh nhầm người rồi. Tôi không có chờ ai cả.”

“Sao cơ?”

Mắt tôi mở rộng. Tôi hoàn toàn bất ngờ. Sao nhầm người được chứ? Anh ta là linh mục duy nhất mà.

Trong khi tôi đứng ngớ ra, một giọng nói gọi sau lưng tôi. Giọng hoàn toàn khác Dallas.

“Ngài Ares, tôi mới là người ngài cần gặp.”

“Hả..?”

Tôi không muốn quay lại, nhưng tôi phải. Tôi đầu hàng, người trước tôi là cô gái tóc xanh tôi thấy khi mới bước vào.

Cô không giống lính đánh thuê, cơ thể mỏng manh làm ta nghĩ nếu ôm quá chặt cô sẽ gãy làm đôi. Cô phải trẻ hơn tôi một hai tuổi. Cô mặc cái váy và nó khá hợp đôi mắt xanh đen của cô.

Nhưng quan trọng hơn, cô không đeo bông tai linh mục để cho thấy cô phụng sự chúa.

Cô trông tự tin và quyết đoán, nhìn thẳng tôi một cách vô cảm.

Tôi nhìn qua lại giữa Dallas và cô gái.

Chuyện gì đây?

Dallas thở phào.

“Có vẻ là anh tìm thấy người cần tìm rồi.”

“Thế à..?”

“Đúng,” Cô gái trả lời, vuốt tóc ra.

... “Cậu sẽ biết ngay khi gặp”?

Tôi nhìn lại cô gái. Cô nhìn tôi lạnh lùng, như là khinh thường.

Được rồi, tôi hiểu rồi. Cô ấy có ý chí mạnh đó. Giờ... làm gì với cô?

“Cho phép tôi đi gửi tin cái được không?”

“Tự nhiên.”

Sự lạc quan tôi có thật là ngắn ngủi. Nó khác mong đợi của tôi.

Anh hùng cần linh mục. Sao lại gửi cô gái này?

Tôi cần phải hỏi Creio.

Tôi tới góc phòng và bật liên lạc. Bình thường là kết nối ngay nhưng lần này mất một lúc.

Người trực điện thoại đã thay đổi, cô này trông khá bối rối.

Tôi nghe được nhiều tiếng ồn- bộ tại trụ sở đang có chuyện gì à?

“A...ư...xin chào! Ngài đang gọi tới tổng hành dinh nhà thờ!”

“Đây là Ares. Kết nối cho tôi với Cardianl Creio.”

“Vâng, được, thưa ngài Ares. Tôi là người mới. Tên tôi là Stephenne Veronide. Rất vui làm quen với ngài!”

Ai vậy, cái cô trực mọi khi đâu mất rồi?

Cô làm tôi bối rối luôn đó, nhưng cô là người mới nên chịu. Giờ tôi cần liên lạc Creio đã.

“Stephenne, tôi là Ares Crown. Rất vui được gặp cô. Làm ơn kết nối cho tôi tới Creio?”

“Vâng, dĩ nhiên! Được chứ ạ!”

“Kết nối cho tôi liền đi.”

“A, vâng! Hiểu rồi!”

Thật kém hiệu quả.

Tôi chờ cả phút, nghe mấy tiếng đổ vở gì đó, và tồi Creio đã tới. Tại sao tốn thời gian thế chứ?

“Ares, có chuyện gì nữa sao? Đây không phải thời điểm hay lắm.”

“Là về người ngài gửi. Cô ta đâu phải linh mục.”

Nhìn thế nào thì tôi cũng là kẻ bị lừa. Cô không phải linh mục, không có sức mạnh, và cách duy nhất để sài cô mà tôi nghĩ tới dùng làm mồi dụ quái vật.

Lúc đầu còn làm tôi nhầm anh thầy tu, thật ngại. Nhưng đó đúng là sai lầm tính toán của tôi...

Creio ngạc nhiên.

“Hửm? Cô ấy không đeo bông tai à? Chắc cô tháo nó ra đó. Cổ là linh mục, cậu biết cô ta mà.”

Tháo nó ra? Luật là linh mục chỉ được tháo khi ngủ hay tắm thôi mà...

Tôi nhìn về phía cô gái đang ngồi trên bàn. Dù cô là linh mục....

“Không phải ông nói là không gửi linh mục nữ mà? Và hơn nữa, tôi đâu biết cô ta.”

“Hửm? Lạ nhỉ... cổ bảo từng gặp cậu rồi mà...”

Cô khá đẹp như Limis và Aria, là người sẽ khá nổi trong đám đông, cô trông như một cô gái quý tộc. Tôi tự tin là gặp rồi là tôi sẽ nhớ. Mà bình thường tôi ít khi ghé tổng hành dinh mà.

Đầu tôi đầy câu hỏi, nhưng tôi lờ đi chỉ giữ lại một câu.

“Cô ấy có chịu nổi hành trình không?”

Hỗ trợ trong nhóm diệt ma vương không dễ đâu. Ta phải có sức mạnh và ý chí cao.

Creio khó chịu đáp.

“Tự đi mà hỏi. Ares, cậu than phiền chỗ tôi nhiều quá rồi đấy. Nên nhớ tôi là một giám....”

“Đâu phải là tôi muốn đi than phiền đâu chứ.”

“Hừm...”

Creio dừng một chút. “Tôi rất là tin tưởng cậu. Nếu như cậu muốn người khác, tôi có thể cố thu xếp,” ông nói.

“Ai cơ?”

“Một sơ tên Stephenne Veronide. Mana và năng lượng thánh đều khá cao, và là người trẻ nhất đang trực tổng đài... Cô có thể nói là một thiên tài. Cô ta có hơi thiếu kinh nghiệm, nhưng chắc cậu lo được mà, đúng không?”

Tên của cô sơ hồi nãy đó hả. Fuck.

Tôi có cảm giác tính cách chúng tôi không hợp. Ngay từ lúc mà tôi không muốn gặp một người trực đài như cô.

“Cô ta trông giống tạ hơn là hỗ trợ. Nói thẳng là tôi không nghĩ chúng tôi sẽ thân thiết đâu.”

“Còn một người khác hợp hơn. Nhưng tôi không muốn nói do biết là cậu từ chối chắc luôn, nhưng...”

Có người tệ hơn cả Stephenne sao? Cái nhà thờ bị gì thế...?

Tôi im lặng lắng nghe.

“Cậu ta cũng là thành viên Out Crusader. Biệt danh là kẻ ăn điên loạn, kẻ hủy diệt...”

“FUCK!” Tôi hét lớn rồi vội nhìn xung quanh. Hên là không ai quan tâm.

Tôi biết tên đó. Tôi biết tên hắn, cả mặt hắn. Tôi từng chung nhiệm vụ với hắn.

Gregorio Legins- một crusader có biệt danh là kẻ ăn điên loạn và ngoài kỹ thuật tiêu diệt ra thì đéo biết gì khác. Vất hết niềm tin vào khả năng tấn công nên mạnh điên. Là linh mục duy nhất có lực tấn công cao hơn tôi.

“Cậu ta không phải kiểu người sẽ làm việc dưới ai cả. Và tôi nghĩ tên đó nên bị đuổi khỏi Out Crusader từ lâu rồi.”

‘Thế hả?”

Tên đó sẽ làm ta chết đó. Hắn là đồ mất trí nên có biệt danh là kẽ ăn điên loạn.

Tôi thở dài và nhìn lại cô gái được Creio cử tới. So với 2 người kia thì cô ta tốt hơn nhiều.

‘Thôi cố làm quen với người tôi cử nhé. Nếu có ai đó rảnh tôi sẽ gửi tới cho cậu, nhưng nên nhớ là chúng tôi cũng thiếu nhân lực lắm.”

“Hiểu..”

Không cần phải thúc ép nếu ông ta không còn ai nữa. Mà tôi nghĩ chắc họ sẽ không cử ai tới nữa đâu.

Ngay trước khi cúp máy, tôi hỏi một thứ mà mình thắc mắc từ đầu.

“ủa mà, cái cô trực đài mọi khi đâu rồi?”

“Hả..?”

Cái người trực đài trước Stephenne làm việc tốt hơn. Nếu tốn cả phút để kết nối trong khi đang bình thường thì lúc nguy cấp sẽ còn loạn cỡ nào.

“Chuyện gì với cô ta à?” ông trả lời, như cảm thấy tôi hỏi câu gì đó ngu lắm. “Tôi gửi cổ tới cho cậu đó thôi!?”

Gửi cổ tới..?

“Không đời nào.”

Giờ rõ rồi. Cái cô tóc xanh là cô trực đài.

Chúng tôi đã nói chuyện khá nhiều do mấy cuộc liên lạc, hèn chi nghe giọng thấy quen quen... sao tôi là ngu thế chứ!?

“Nhưng sao ông lại gửi cho tôi một người từ văn phòng vậy?”

Không trả lời, điện thoại đã cúp. Khốn nạn.

Tôi nhìn tường, mặt ngu ra. Tôi im lặng niệm phép hồi phục chữa trị tinh thần và bao tử của tôi.

Gần đây tôi toàn sài phép cho mấy lý do sai sai không.

Không chú ý tới tôi, cô trực đài ngồi trong khi nhắm mắt, nhìn cô như một con búp bê vậy. Cô vẫn thanh lịch, không bị ảnh hưởng bởi mấy tiếng ồn xung quanh. Nó hợp với tưởng tượng của tôi về mấy người trực đài.

Mọi người có tài năng phù hợp từng công việc. Bình tĩnh, vô cảm thế này đúng là quá hợp để trực đài nhưng trong cái nhiệm vụ này thì tôi không chắc lắm/

Ngoài ra cô vốn làm ở trụ sở. Dù thật sự việc cô làm trong văn phòng tổng hành dinh nghĩa là cô phải khá giỏi, nhưng trên chiến trường thì sao đây. Thông minh mà chân đi không nổi thì cũng vô dụng.

Ngồi vào bàn, tôi quan sát kỹ cô. Cô chắc không tự nguyện cho cái nhiệm vụ nhảm nhí này. Chắc Creio đã sài quyền lực của mình để ép cô. Với cô nhiệm vụ này như là giáng chức vậy. Khi tôi nghĩ thế, tôi thấy đồng cảm với cô, một người đồng đội cũng phải tuân theo mệnh lệnh bất khả kháng từ cấp trên.

Dĩ nhiên, không phải đồng cảm là tôi sẽ nhẹ tay đâu.

Nhìn tôi, tôi nuốt nước miếng, còn cô mở mắt ra. Cô vô cảm nhìn tôi.

“Tôi là Ares Crown.”

“Tôi biết.”

Cô mỉm cười đáp lại. Thật tiếc khi cô có vẻ thích tôi còn ít hơn Limis và Aria. Không biết làm việc chung có tốt không đây.

“phải. Tôi nghĩ là cô phải biết chứ. Chúng ta có nói chuyện qua điện thoại được vài năm rồi mà. Cảm ơn cô đã hỗ trợ. Nhưng đây là lần đâu ta gặp nhau trực tiếp nhỉ?”

Cô cau mày nhẹ.

“Không phải. Ta từng gặp nhau rồi mà.”

“Có sao?”

Tôi không nhớ. Tôi lại nhìn mặt cô.

Cô có làn do mềm và lông mi dài. Mắt cô xanh đậm cùng với mái tóc dài tới vai làm chúng như màu đen. Bộ ngực thì trung bình nhưng cùng cơ thể mảnh mai đó là chúng trông lớn hơn. Cô cao và trẻ hơn tôi. Cô có sắc đẹp khó tìm quanh đây.

Cô nhìn tôi sốt ruột. Tôi không nhận ra mặt cô, và cả tên cô tôi cũng không biết.

Tôi nhìn thêm 10 giây nữa ráng lục tung cả trí nhớ trước khi giơ tay đầu hàng.

“Tôi đầu hàng. Xin lỗi, tôi không nhớ được.”

“Vậy sao..?” Cô lẩm nhẩm, giọng cô có chút thất vọng. Tôi có thể sẽ không chú ý nếu đây là cuộc nói chuyện đầu tiên.

Tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu cô biết là cả tên cô tôi còn không biết. Tôi có nhớ cô từng giới thiệu qua điện thoại nhưng do chưa bao giờ dùng nên tôi quên rồi.

Tôi suy nghĩ, rồi thẳng thắn đưa tay ra.

“Hãy giới thiệu lại nào. Tôi là Ares Crown. Tôi là một Crusader.”

Cô nhìn trách móc vào tay tôi. Cô có nhiều cảm xúc hơn tôi nghĩ.

Tôi lườm cả phút rồi đưa tay ra. Tay cô rất trắng chắc do cô chỉ hay ngồi trong văn phòng nên ít tiếp xúc ánh mặt trời.

“Trực đài thuộc bộ phận hỗ trợ ma thuật trong nhà thờ Ahz Gried... Amelia Nohman. Như anh đã biết tôi là người trực đài của anh. Theo lệnh cấp trên từ giờ tôi sẽ hỗ trợ anh làm nhiệm vụ.”

“Cảm ơn vì đã tới, Amelia. Rất mong được làm việc cùng cô.” Tôi nói , giả vờ không thấy là cô đang tức giận.

Nghe tên cô mà tôi chả thấy quen gì hết. Có lẽ nào lúc gặp cô tôi đang bị căng thẳng tột độ nên không có chỗ để lưu cô vào đầu.

Bộ phận hỗ trợ ma thuật, là khu phối hợp cả ma thuật và thánh thuật. Và bộ phận đặc biệt của nhà thờ, thay vì là linh mục, họ được gọi là pháp sư thánh.

Ma thuật và thánh thuật. Người có thể sài cả hai dòng năng lượng như thế là thiên tài trong các thiên tài trong nhà thờ

Tôi có một đồng đội không ngờ.

Tôi còn không biết là bộ phận trực đài thuộc quyền hạn của bộ phận hỗ trợ ma thuật đó. Là pháp sư thánh chắc có nhiều quyền lợi lắm.

Tôi hình dung ra con đường tiếp theo. Tôi cũng phải hiểu tại sao Amelia được cử đi.

“Lv của cô là bao nhiêu?”

“Tôi cấp 55.”

Khá cao với một người làm việc trong văn phòng. Tôi vô tình để lộ sự kinh ngạc.

Một linh mục cấp 50 có thể sài được các thánh thuật rất mạnh, cỡ đó là thành linh mục cấp cao rồi.

Không tệ, không tệ chút nào. Dù không có khả năng tấn công, lv cao thế cũng đủ thay tôi rồi.

“Bông tai của cô đây?”

“Đây nè.”

Cô lấy ra trong túi bông tai linh mục và một chiếc nhẫn trắng.

Bông tai không phải thuộc cấp thấp. Nó là một chữ thập bạc cùng một chữ thập vàng nhỏ kết hợp, bông tai giáo sĩ, như cái Helios mang. Dù Helios có hợp tác nhưng không thể sài được. Cô gái này khác. Tôi có mong đợi khá cao từ cô.

Tôi giữ cững nét mặt hỏi, “Sao cô không đeo nó?”“Tôi muốn xem anh có biết là tôi không.”

“Thế sao? Xin lỗi nhé...”

“Không sao... nó không quan trọng.”

Cô tháo bông tai vì lý do vô nghĩa thế? Tôi muốn hỏi cô nghĩ gì về luật lệ, nhưng vì thất bại trước bài kiểm tra của cô nên đành im miệng.

Cô đáp lại như là nó không làm cô phiền lòng. Cô vén tóc đeo bông tai vào.

Tôi thấy cổ cô một thoáng qua, sự mỏng manh và gợi cảm đó từ hành động của cô làm tôi mất cảnh giác một thoáng chốc. Tôi hít sâu để bình tĩnh lại.

Được rồi. Nó sẽ được. Ta không cần phải hi sinh một cô sơ thực tập.

Cô gái này sẽ làm thay thế hoàn hảo cho tôi trong nhóm của Toudou- một điệp viên hoàn hảo.

Cấp trên làm tốt lắm. Gửi một người thế này dù bảo là sẽ không tiếp viện... Họ chắc không có kế hoạch thế nhưng thực tế là họ vẫn cử cô.

Tôi còn tưởng họ thật kệ nhóm anh hùng không có linh mục chứ, hóa ra hỏa mù thôi à... chậc, tồi ghê.

Ta có thể nói người như cô ấy một hỗ trợ không có kỹ năng chiến đấu không ổn đinh lắm nhưng mà với cô trong nhó còn tôi hỗ trợ tự do bên ngoài. Tôi là lực lượng hỗ trợ đặc biệt tiêu diệt mọi chướng ngại cho nhóm.

Tôi xiết chặt tay vì cảm thấy may còn Amelia nhìn tôi kỳ lạ.

Cuối cùng, may mắn thật sự tới. Dù không phải bám theo từng bước Toudou, tôi vẫn hỗ trợ được.

Chúng ta đang nói về kẻ bất cẩn đòi lấy nhiệm vụ diệt rồng. Con đường dẫn tới cái chết. Với cô ấy, tôi có thể giúp ích được nhiều hơn.

Tôi vui vẻ, cắn lưỡi để giữ sự nghiêm nghị.

Tôi làm sạch họng và nhìn Amelia.

“Amelia, tôi đang tính toán tình hình của ta và nghĩ về một hệ thống.”

“Hệ thống?” Cô mở to mắt gãi đầu.

Tôi muốn cô tới gặp Toudou ở khách sạn vì tôi không biết tên đó tính làm gì nửa.

“Đúng. Nhà thờ nói sẽ gửi thêm người, nhưng hiện tại chỉ có ta thôi. Không biết khi nào Toudou có thể chết nên ta cần chuẩn bị kỹ.”

Cô không hiểu lời tôi nên tôi nói thẳng.

“Amelia, tôi muốn cô tham gia nhóm Toudou giúp họ trong khi tìm hiểu đường đi của họ.”

“Gì cơ?Tôi không muốn.”

Và thế, tôi chết.

Tôi nghi ngờ Naotsugu Toudou sẽ quên cảm giác khi cậu có được sức mạnh.

Cơ thể được bao trong năng lượng, kỹ năng nhạy bén hơn. Đó là bảo hộ của 3 thần và 8 vua tinh linh. Nó là phước lành thánh thần, nó còn ấn tượng hơn với Toudou người tới từ thế giới không có ma thuật trải nghiệm nó.

Gió thổi, nước chảy, ánh sáng chiếu xuống, sức mạnh đã được ban cho Toudou.

Cơ thể cậu nhẹ đi, và khi cậu cầm kiếm lên, nó nhẹ như lông vũ. Cậu hài lòng với sức mạnh này.

Thần linh, tinh linh, kiếm, ma pháp, ma vương và anh hùng.

Đó là những từ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết viễn tưởng ở xã hội nhật hiện đại đã thành thật và thay đổi thế giới quan của Toudou.

Tuy nhiên điều ảnh hưởng cậu nhất là điều cậu được nghe ở hoàng cung vương quốc Ruxe khi cậu vừa tới thế giới này.

Người triệu hồi mặc áo choàng trắng có hoa văn vàng và cầm cây trượng pha lê trên tay. Cô là thánh nữ của nhà thờ Ahz Gried và là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Chào mừng anh hùng. Chúng tôi đã gọi anh tới để cứu thế giới này.

Anh hùng.

Một người bình thường sẽ bị choáng ngợp, nhưng Toudou khi nghe từ đó đã lập tức chấp nhận thế giới này.

Hào hiệp, danh dự, chính nghĩa.

Đó là những diều Toudou không thể đạt được khi ở Nhật. Cậu muốn chúng tới mức cậu sẽ du hành khắp thế giới để chiến đấu với ma vương.

Chuyện gì diễn ra ở đây thế? Sao họ không hợp tác với mình chứ?

Toudou đang ở trong phòng, cực kỳ tức giận đặt cả chân lên ghế.

Chỉ đồ ngốc mới để lộ cơn tức lên mặt.

Cậu biết thế và dù cậu để cố giữ bình tĩnh trên mặt nhưng cơn tức giận từ mắt thì không dấu được.

Cậu cũng biết là hành trình hạ ma vương sẽ không dễ dàng. Đó là kẻ địch mà vương quốc đã đầu hàng nên phải triệu hồi anh hùng tới. Nhưng cậu tự tin mình có thể hạ được hắn.

Tuy nhiên, sự hưng phấn trên chuyến đi đã giảm nửa vì vài vấn đề.

“Mình là anh hùng. Sao họ lại không hợp tác?”

Toudou cắn môi và nhìn lên trần, cố hiểu. Nếu cốt lõi vấn đề là do kỹ năng của cậu còn thiếu thốn thì cậu sẽ chấp nhận. Nhưng vấn đề là mấy người ở đây không chịu phối hợp, nó làm cậu tức tối.

Anh hùng được triệu hồi tới thế giới này để hạ Kranos, ma vương đã tiêu diệt nhiều vương quốc. Anh hùng là hi vọng cuối cùng của loài người. Mọi người nên hỗ trợ cậu bằng tất cả khả năng.

Toudou thăm nhà thờ trong làng để tìm linh mục, và cậu bị cha sứ từ chối.

Tôi là anh hùng. Toudou đã phải dùng hết sức để không hết lớn những từ đó ra.

Bởi vì Limis và Aria cùng với cậu và cây kiếm thì để ở khách sạn nên cậu đã kìm chế được. Nhưng nếu ở một mình và có kiếm thì cậu đã rút nó ra rồi.

Cái nhìn của cha sứ, như khinh thường cậu, hằn lên trong tâm trí. Cậu không vất nó đi được.

Thấy biểu hiện nghiêm trọng của Toudou, Aria can thiệp.

“Tôi có nghe hầu hết linh mục diệt quỷ là đàn ông. Chúng ta không làm gì được.”

“Ừa, tôi biết điều đó. Tôi hiểu...nhưng chỉ là tớ không chịu được...”

Cậu thở dài và cố bình tâm lại.

Toudou là một con người đức hạnh. Hay ít nhất nó là mục tiêu của cậu.

Dù cậu đạt được sức mạnh, Toudou không có ý định bỏ rơi nhiệm hay ăn chơi.Mục tiêu của cậu là tiêu diệt ma vương thật nhanh , và vì thế cậu đã theo lời khuyên của Ares. Do Ares sinh ra và lớn lên ở đây, anh ta có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm.

Ares Crown, mái tóc bạc, mắt xanh lục. Cái nhìn của anh sắc như dao, một người lạnh lùng và ăn nói thô lỗ.

Dù anh không giống người sẽ cầu nguyện trước chúa, anh hoàn thành nhiệm vụ linh mục của mình. Họ không tương thích tính cách nhưng Ares lại đầy năng lực nên Toudou ghi nhớ kỹ lời khuyên từ anh ta.

Trước khi đuổi Ares đi, Toudou đã thảo luận với Limis và Aria.

Trong khi cậu thấy lỗi vì đuổi đi thành viên không có lỗi lầm nào, nhưng Toudou đã yêu cầu một nhóm toàn nữ ngay từ ban đầu nên Ares phải ra đi. Cậu không hối hận về nó.

“Dĩ nhiên nó chắc sẽ hay hơn nếu ta chờ tới khi tìm được người thay thế Ares...”

“Limis!!”Aria nói vào. Bối rối, Limis xin lỗi Toudou.

“Ối... tớ xin lỗi Nao.. tớ không có ý gì với quyết định...”

“Không, không sao hết.” Cậu đáp, lắc đầu. “Tôi đã làm thế vì sự tiện lợi cho mình.”

Điều limis nói không sai. Nhưng nếu chờ tới khi có thay thế, thì không biết mất bao lâu. Và càng lâu thì càng thấy tệ hơn khi đuổi anh ta đi sau khi anh đã giúp nhóm lâu vậy.

Nên Toudou quyết định học thánh thuật từ Ares trước khi đuổi anh đi.

“Thiệt hại lúc này là nhỏ nhất cho cả Ares và tớ,” Toudou nói tiếp, “Tớ biết là nó bất tiện cho mọi người, nhưng không có gì khác để chọn cả.”

“Đúng.”Limis gật đầu đồng ý.

“Điều duy nhất tớ có thể làm là thực hiện lời hứa với Ares, tiêu diệt ma vương.”

Toudou không thích Ares, nhưng cũng không ghét anh tới mức muốn anh chết.Nên anh để liên lạc với vương quốc để nói về việc Ares bị đuổi và cho họ rõ là Ares không làm gì sai hết.

“Đúng thế... hãy tiêu diệt ma vương nhanh nhất có thể.”

“Đúng... ta phải làm những gì phải làm.” Cậu cười đáp lại nhiệt tình từ Limis.

Thấy Toudou đã bình tâm, Aria chia sẽ ý kiến.

“Tuy nhiên, tiếp tục hành trình mà không có linh mục quá nguy hiểm. Thậm chí là không thể.”

“Vâng... tôi hiểu.”

Dù Toudou đã học thánh thuật cơ bản, cậu không có ý lờ đi những lời cảnh báo.

Cuối cùng thì không còn Ares, thành viên nhóm đã giảm. Hồi phục sau khi chiến đấu thì không sao, nhưng toudou biết là vừa chiền đấu vừa niệm phép hồi phục khó thế nào.

“Tớ sẽ gửi thư cho cha, nhưng linh mục không dưới quyền nhà tớ...”Limis nói.

“Tớ cũng gửi, nhưng các linh mục khó kêu lắm.” Aria chấp nhận.

Nhà thờ Ahz Gried là tổ chức độc lập khỏi vương quốc Ruxe, nên họ không có thẩm quyền gì cả.

Dù nhà thờ có gửi tiếp viện nên sẽ tốn thời gian.

“Không còn thời gian....” Toudou lẩm bẩm, sự khó chịu hiện trên mặt.

Nó sẽ tuyệt nếu nhà thờ ở đây cho mượn linh mục nhưng họ dã từ chối.

Thời hạn một tháng tới khi ma vương biết về anh hùng đang giảm đi từng ngày.

“Nó hơi mạo hiểm, nhưng ta phải tạm thời bỏ qua linh mục và ưu tiên cho cày lv.” Aria đề nghị.

“Đúng thế.”

Lời Ares bơi trong đầu cậu: Nếu cậu lên được lv 30, cậu chắc có thể chạy trốn khỏi ác ma.

Lv Toudou đã tăng nhiều, nhưng Aria và nhất là Limis quá thấp.

Toudou nhắm mắt suy nghĩ. Thiếu thành viên. Lv thấp. Lãng phí thời gian.

Bầu không khí quá trầm trọng như là ở lễ tang vậy. Cuối cùng Toudou mở mắt ra.

“Bước tiếp theo của ta đã rõ ràng. Nếu tôi qua được bài kiểm tra ngày mai, tôi sẽ tạm thay thế cho linh mục. Rồi thay vì thêm linh mục ta sẽ thêm người chiến đấu phía trước, và tôi sẽ thay vai trò linh mục khi cần.”

Nó nghe được với Toudou, cậu sẽ lên lv chậm hơn, nhưng nó là nước đi phù hợp nhất hiện tại.

“Tìm thêm người tấn công sẽ không khó đúng chứ? Và hơn nữa, nhóm không có giới hạn chỉ 4 người, và dù sau đó có thêm linh mục thì thành nhóm 5 người cũng được.”

“Một chiến binh tiền phương, thì tớ có thể mang một người từ nhà tới, hoặc là kiếm ở quán rượu cũng được,” Aria đề nghị.

Không còn thời gian ngồi nhà nữa. Toudou lắc đầu và đứng dậy. Cuộc thảo luận đã giúp tinh thần cậu lên lại.

“Vậy thì hãy mang theo nhiều thảo dược hơn. Thánh thuật của tớ còn yếu so với các linh mục.”

“Linh mục... Ares chỉ lv 3 mà? Với lv 27 thì không thể nào cậu thua anh ta được...”

“Hình như do thánh thuật phụ thuộc vào niềm tin, và của tôi thì còn thấp. Tốt nhất là nên chuẩn bị kỹ càng.”

Dĩ nhiên, không phải là Toudou thiếu tự tin về thánh thuật của mình. Nếu không thì cậu đã không đuổi Ares. Hơn nữa, khi cậu tập luyện trước Ares, anh ta đã khen cậu.

Nhưng đồng thời đây là vấn đề sống chết.

Cậu tự tin , có tài năng, và đầy quyết tâm. Tuy nhiên Toudou đau đớn nhận ra là chỉ thế thôi thì không đủ.

Chính xác đó là lý do tại sao cậu tới thế giới này để thành một anh hùng.

Truyện Chữ Hay