Dựa theo thông tin mà Amelia báo cáo – bước hành động tiếp theo của Toudou hoàn toàn vượt dự tính của tôi.
“Gregorio rất điên...”
“....”
Tôi ngồi trên ghế và bắt chéo 2 chân, tay đặt lên bàn trong khi chơi với dao. Tôi biết có nói với Amelia cũng vô dụng nhưng tôi không chịu được.
“Không có lý do gì giữ Gregorio ở nhà thờ nếu Toudou và đồng đội tự tới kiếm hắn.”
“vâng, đúng là thế.”
“Hừm? Chuyện gì thế này? Có phải họ đang cố chọc tức tôi không? Mọi thứ tôi lên kế hoạch đều bị bỏ xó, rõ ràng là họ đang chống lại lòng tốt của tôi? Không, là lỗi của tôi vì đã không giải thích mọi nguy hiểm cho Spica!”
“...Không.... bình tĩnh lại đi Ares.”
Đừng lo. Tôi bình tĩnh rồi. Tôi nghe rõ mọi thứ Amelia nói cho tôi. Tôi cực kỳ bình tĩnh.
Thật tình tôi ơi. Tôi phải luôn bình tĩnh. Giận là thua. Dù nếu mọi chuyện xảy ra quanh ta luôn chống lại ta.
Tôi xoay con dao, nhìn nó và nói tiếp.
“Đây chưa phải tình huống tệ nhất. Chúng ta vẫn chưa dính mìn.”
“...”
“Nhưng không ổn. Không ổn chút nào Amelia. Tôi không hi vọng là họ giẫm phải mìn đâu. Cô hiểu không? Tôi không mong mọi thứ diễn ra hoàn hảo. Tôi không hề mong thế nhưng hiện tại mọi thứ lại ngược lại với mong muốn của tôi. Nó đập thẳng vào mặt ta, Amelia. Nó là dấu hiệu sao.”
Điều gì đang chắn đường tôi? Ý chí của Chúa? Phương pháp của tôi không hoàn thiện? Tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Tôi không giận, tôi chỉ muốn biết....
Tôi chú ý là khoảng cách của tôi và Amelia đang tăng lên. Tôi đang thở hồng hộc. Tôi cắm con dao lên bàn, vỗ mặt mình và đổi chủ đề.
Tôi hít thở sâu. Dù không hoàn toàn thư giãn nhưng tôi đã tốt hơn.
“Giữa chúng ta thôi nhé, nhưng dạy thánh thuật không phải điểm mạnh của tôi.”
“Tôi cũng thế.”
“Nhưng tôi vẫn tốt hơn Gregorio.”
Cách dùng thánh thuật của Gregorio hoàn toàn là trực giác – hoàn toàn khác xa các linh mục bình thường. Ta có thể nói hắn là 1 dạng thiên tài.
“Có chuyện gì?”
“Trong các crusader đang hoạt động, chúng tôi có dạy cho người mới nữa. Gregorio và tôi cũng từng kinh qua, nhưng quan trọng nè. Hầu hết mấy môn đệ khóa học của Gregorio đều chết cả.”
Amelia im lặng nghe tôi. Nó quá sức kinh hoàng – cực kỳ kinh khủng.
“Nếu cô hỏi tại sao, thì đó là do hắn, với hắn giết môn đồ bóng tối là hiển nhiên nhờ chúa ban cho ta thuật trừ tà. Nếu ta có đủ lòng tin thì sẽ thắng. Cho nên , hắn cho rằng linh mục nào chết trong nhiệm vụ là do lòng tin không đủ, và vì lý do đó, hắn không bao giờ dằn vặt về cái chết của họ cả.”
“Rồi sao nữa?”
“Hiện tại, do quá nguy hiểm, không ai dám học dưới Gregorio cả. Nhà thờ cũng không muốn cho hắn dạy thêm ai. Họ không thể chấp nhận nhìn các linh mục trẻ triển vọng được chọn làm crusader chết 1 cách vô ích nữa.”
Chắc là lần đầu Amelia được nghe chuyện này, mắt cô trợn trừng.
Mad eater không chỉ là cái tên gọi chơi đâu. Các lời đồn về hắn gây nhiều tranh cãi trong cả nhà thờ. Biệt danh đó là tiếng xấu thu thập qua nhiều chuyện bất thường đó.
Khốn – tại sao tôi không đập chết hắn hồi ở sảnh ăn chứ? Tôi không thể than vãn hoài nữa.
“Có nên liên lạc với hồng y Creio?”
“Vô dụng... ý tôi, dĩ nhiên là phải liên lạc với ông ta rồi, nhưng cái chết đã được xác định rồi.”
“Giờ Toudou đã đi nhờ Gregorio dạy, bắt hắn từ chối là không thể. Chúng ta cần Spica phát triển lên. Không có đường sống cho Spica khác ngoài học thánh thuật tới khi thỏa mãn được hắn. Gregorio sẽ không bao giờ tha thứ cho môn đệ mà hắn dạy lại không đạt đủ yêu cầu lòng tin của hắn.
“Liên lạc cho Spica. Tôi sẽ lên kế hoạch.”
Nếu Toudou bị lộ là tiêu hết , nhưng về nguyên tắc thì Gregorio không thể nhận ai làm môn đệ nếu họ không phải linh mục. Chỉ cần Spica học được thánh thuật thì chúng ta nên lừa được hắn.
Mặt Spica hiện lên trong đầu tôi, và tôi nắm chắt đầu mình. Tôi không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh tươi đẹp. Tôi không có khả năng vô hạn. Giờ tôi nên làm cái gì đây...?
“Cậu có thể quấn chặt hơn không?”
“...Chặt hơn sẽ khó chịu lắm đó.”
“Được mà... tôi chịu được.”
Theo lệnh Toudou, Aria xiết dải băng chặt hết mức có thể. Toudou cau mặt và thở ra khi nó xiết chặt ngực cô lại, đè chúng xuống. Ngực cô bị quấn rất chặt, nhưng cô không hề kêu than, dù khó chịu thế nào. Aria cố xiết hơn, Toudou thì cố giữ nhịp hít thở .
Spica chớp mắt, bối rối trước khung cảnh kỳ lạ này.
Cô nhìn về phía Limis, người đang ngồi trên giường và đánh bóng cây gậy ma pháp. Họ ở cùng 1 phòng. Không lý nào Limis không chú ý chuyện đang diễn ra, và cô lại kệ nó luôn.
“Mọi người đang làm gì thế?”
“Chúng tôi phải làm thế, hoặc ngực chị sẽ nhô ra, và không mặc áo giáp được nữa.”
Chú ý thấy Toudou đang muốn khóc trong khi cố nói cho cô nghe, Spica quyết định không nên đào sâu thêm.
Chắc phải có lý do đừng sau. Sao chị ấy không mặc áo giáp khác? Mình có lẽ không nên chúi mũi vào khi mình chỉ là thành viên mới.
Sau khi mặc vào áo giáp, giờ Toudou như 1 kỵ sĩ thanh lịch. Nếu Spica không thấy cảnh xấu hổ hồi nãy thì chắc em sẽ ấn tượng lắm.
Limis cũng mặc áo choàng vào. Spica hơi run nên cô nắm chặt tay lại. Cô lấy ra cái vòng cổ chữ thập mà Ares đưa cô đêm qua và nhìn vào nó.
Limis chợt thấy và hỏi.
“Đó là gì thế?”
“Linh mục em quen cho em. Họ bảo là bùa may mắn.”
Nó không phải bằng bạc, nên nó không phải lá bùa có hiệu quả lớn.
Thấy Spica bối rối, Limis vỗ vào tay cô động viên.
“Được mà. Cho dù quái vật xuất hiện, Garne và chị sẽ đốt chúng thành tro cho em.”
Ngồi trên đầu cô, là con thằn lẳn đỏ xẫm của Limis, Garnet, mở miệng thể hiện đồng ý. Cây gậy cô cằm có viên ngọc sáng rất bự, là viên lớn nhất mà Spica từng thấy, và có ngọn lửa nhỏ cháy trong nó.
“Mà Spica. Em đâu có sợ undead đúng không?”
Toudou và Aria run người khi nghe từ đó.
Spica gật đầu và nói, “ Ưm... cũng không hẳn.”
“Vậy thì em ổn. So với Nao và Aria thì em rất giỏi rồi. 2 người họ bất tỉnh chỉ từ tiếng hét của wraith.”
Mình thật sự sẽ ổn chứ? Spica chìm trong nghi ngờ còn Toudou lớn tiếng biện minh.
“Thật thô lỗ! Tiếng hét của wraith là đòn đánh toàn lực cực mạnh! Đúng không, Aria?”
“Đúng, đúng thế. Nó không phải là đòn đánh vật lý, nhưng tiếng hét sầu thảm của wraith không nghi ngờ gì là 1 đòn tấn công. Đừng có lan truyền lời nói dối là chúng tôi tự nhiên bất tỉnh.”
“Nó không phải nói dối – 2 người đã bất tỉnh.”
Limis vất đi lời phản biện của Aria. Cả Aria và Toudou đều tránh đi ánh mắt của Lims. Limis nhún vai và ra dáng ngạo mạn.
“Sẽ ổn thôi. Dù Spica không học được thánh thuật ngay, thì có tôi hỗ trợ em ấy. Nao và Aria có thể chui vào góc tường hay gì đó... và này, tôi chắc Glacia sẽ giúp cho chúng tôi nữa.”
“Được.”
Người duy nhất không chuẩn bị gì là Glacia, người không hề quan tâm gì mà chỉ ngồi yên trên ghế đung đưa chân.
Spica nhớ lại lời khuyên mà cô nhận được từ Ares và thể hiện quyết tâm. Cô nắm lấy áo choàng, bộ mà cô cuối cùng đã quen và đứng dậy. Cây gậy của cô hơi trơn, và cô giữ vũ khí và kinh thánh trong túi xách. Con dao của Ares, cái mà cô chưa trả lại vẫn đang vắt trên hông cô.
Spica đã chuẩn bị mọi thứ có thể và chợt cô nhớ điều mà cô nghe hôm trước.
“Mà nè, linh mục em biết có nói cho em biết là rất khó để giết 1000 undead trong thời gian ngắn thế,” Cô nói với Toudou.
Cô nhắc lại cái nhiệm vụ mà Gregorio giao cho cô. Tiêu diệt 1000 undead trong 3 ngày.
Aria và Toudou phản kháng vô hiệu, Gregorio chỉ hướng dẫn cho Spica, người chưa sài được thánh thuật nào, đi làm cái nhiệm vụ mà cô không thể nào làm nổi.
Nụ cười của Toudou cứng lại trước lời nói của Spica.
“Ồ phải... có lẽ linh mục em quen có thể đi chung với ta? Dù sao thì em chưa sài được thánh thuật mà, nên...”
Spica lẩm bẩm ở mức mà Toudou khó nghe thấy.
“Coi bộ, họ sẽ hộ tống theo ta đó.”
“Hửm? Em nói gì à?”
“Không... không gì hết.”
Spica cười e thẹn và nắm chặt tay lại.
Dù họ có hộ tống theo sau thì học thuật trừ tà là vấn đề của mình Spica.
Đây là có giá của lựa chọn của mình. Cho dù có chuyện gì đi nữa, mình phải vượt qua cùng họ.
Bởi vì nếu mình không tự mình làm được thì giờ mình vẫn có người hỗ trợ cho mình.