Trans: Karo
Edit: Magic Star
***
Một khoảng không gian rộng lớn.
Không gian. Theo một vài vị Thần ở ngoài đó hay được tương truyền, nó là một vực thẳm bóng tối vô tận. Ngay cả khi một người sở hữu đôi cánh thiên thần, không cũng chẳng thể dễ dàng để che khuất nổi khoảng trống đó, thứ còn bao la hơn cả những Thiên Đường trên cao và nó được đồn đại rằng là tồn tại ở một nơi nào đó cách xa chúng ta. Tại nơi đó, người ta nói rằng hoàn toàn không có thứ gì tồn tại hết.
Trọng lực, vật chất, ánh sáng và thậm chí ngay cả ham muốn cũng chẳng còn tồn tại nữa.
Tất cả những điều đó đều... đúng.
"Không có gì…"
“… Không có… không có gì cả!”
Một sức mạnh không tưởng từ những cánh tay mảnh khảnh đó kéo lấy tôi, và từ không gian hư vô tối tăm ấy, sự ấm áp sự mềm mại đó, như kéo tôi ra ngoài vậy.
Dâm Dục thường thì không phù hợp với việc chiến đấu, nhưng mà khi có dính dáng tới tình yêu, thì chúng có một đặc tính giúp nâng cao sức mạnh của họ lên một chút. Thật sự thì cũng chẳng thực sự quan trọng lắm đâu.
Mái tóc vàng tuyệt đẹp và đôi mắt xanh thẳm. Những nét ngây thơ nhưng tinh tế của cô ấy tạo nên một bầu không khí có thể hạ gục bất kỳ con quỷ điều khiển đại tội khác trong sự thầm lặng.
Nhưng đồng thời, cũng chẳng kẻ nào đủ dũng cảm để tấn công cô ấy trên mảnh đất này.
Lorna. Không họ.
Một con quỷ mang dòng máu Dâm Dục, cũng như là người hầu riêng của vị Chúa Tể Lười Biếng.
Nhưng hình mẫu mà tôi từng khao khát đó, cách sống đó, không gì trong chúng
đủ để kích thích ham muốn của tôi dù chỉ một chút.
Không phải là do tôi vượt trội hơn cô ta, hay là tôi không còn ghen tị với cô ấy nữa, hay là bất cứ điều gì giống như vậy.
Tất cả chỉ là trở thành một nỗi đau. Tất cả chúng. Có lẽ đây là một sự giác ngộ.
Giữa tôi và cô ấy, tôi chỉ thấp hơn có một xíu, nhưng đấy lại là sự khác biệt về khoảng cách của sai số thử nghiệm. Đó là lý do tại sao khi cô ta tóm lấy tôi, và kéo tôi lại, chân tôi vẫn trượt trên mặt đất.
Với ý chí mạnh mẽ sẽ giấu trong đôi mắt màu xanh đó dường như hút tôi vào, tôi hỏi bằng một từ duy nhất như thường.
"… Gì?"
“…Tại… Tại… sao… cô lại… ở trên giường của Leigie-sama…”
‘Lịch trình hàng ngày của tôi. Đó là lý do tại sao tôi luôn buồn ngủ.
Với cánh tay bị cô ấy khóa lại, tôi ngáp một tiếng. Khóe môi Lorna co giật một khắc, nhưng ngay cả biểu cảm đó của cô ấy cũng đáng yêu.
Đây có thể là một điều tự nhiên kể từ lúc cô ấy sinh ra... không, liệu có phải nó đơn giản là đến tự nhiên với Một Con Quỷ Dâm Dục không? Ý tôi là, những kẻ đó luôn cám dỗ ham muốn của người khác mà.
Bóng tối dần dần thấm ra từ sâu trong cơ thể tôi.
Giống như Đố Kị, thật khó để chống lại, nhưng nhẹ nhàng hơn nhiều, không gì khác ngoài sự tử tế. Sức mạnh đã đẩy cuộc sống của tôi vào tình trạng suy nhược là thứ mang tên buồn ngủ.
Tôi tự hỏi đã bao nhiêu thời gian trôi qua kể từ khi con đường của Sự Lười Biếng mở ra với tôi. Gần đây, tôi đã có thể hiểu được chút xíu cảm giác của Leigie-sama.
Tôi thực sự rất buồn ngủ. Và ngày càng chậm chạp nữa.
Ngay cả khi Đố Kị tiếp tục thiêu đốt, và Phàm Ăn tiếp tục khao khát, ham muốn của Lười Biếng đã ngăn cản tôi thực hiện bất kỳ chuyển động mạnh nào.
“… Ngày này qua ngày khác, từ bỏ đi nào…”
“Đó là vì cô đã không từ bỏ việc bò vào đó mỗi ngày đấy!!”
Như thể thái độ bình tĩnh thường ngày của cô ấy chỉ là giả dối, Lorna bắt đầu thúc tôi bằng cây chổi của mình.
Và giống như việc dạo này tôi bắt đầu hiểu cảm xúc của Leigie-sama, nên tôi cũng bắt đầu hiểu Lorna đôi chút.
Không phải là cô ấy tử tế. Cô ấy tốt với Leigie-sama. Cô ấy làm hư anh ta.
Có lẽ có một sự khác biệt nhỏ giữa hai người.
Cô ấy không ngừng lắc vai tôi.
Nhưng đến đây cũng chỉ là thói quen thông thường của chúng tôi. Có lẽ là do sức mạnh của Lười Biếng, ngay cả khi cô ấy lắc tôi như thế, hầu như không tác động gì tới tôi hết.
“Medea Luxeliaheart! LÀM ĐÚNG VIỆC VÀO COI! ”
“… T.ô.i… l.à… m.ộ.t… c.á.i… g.ố.i… m.à...~~”
Làm việc không hẳn là một nỗi khổ.
Nhiệm vụ của tôi là ngủ trên giường của Leigie-sama. Nói đến ngủ, tôi không có ám chỉ nó theo nghĩa nào khác đâu. Tôi chỉ đang cố gắng nói đến giấc ngủ thuần khiết và đơn giản.
Theo nghĩa đó, tôi hoàn thành nhiệm vụ chuyên môn của mình nhiều hơn tất cả những thứ khác.
Bằng chứng đây này, Kỹ Năng Lười Biếng của tôi đang tăng tiến với tần suất phù hợp.
“Vậy… cái quái gì nằm dưới đầu của Leigie-sama !?”
“… Senpai của tôi đấy.”
Chẳng rõ anh ta có đang lắng nghe cuộc trao đổi của chúng tôi hay không, nhưng Leigie-sama đã ngửa đầu tựa vào gối mà không cử động một chút nào.
Cái kiểu anh ta trông như chết rồi ấy, vẫn chẳng hề thay đổi. Nhưng sức mạnh mà tôi có thể cảm nhận được từ anh ta đơn giản thể hiện rằng chắc chắn đó là một Chúa tể thật sự.
Senpai. Senpai yêu dấu của tôi.
Được trao tặng từ Đại Quỷ Vương, Kanon Iralaude, anh ta là một chiếc gối được chế tác từ bộ lông của Rồng Lửa ngàn năm tuổi. Tất nhiên, anh ta không có tên. Nhưng bởi được làm ra bằng vật liệu là Rồng Lửa, cái gối cực kỳ bền, sở hữu sức kháng lửa vô cùng cao, và trên cả là được sưởi ấm liên tục với một nhiệt độ thoải mái, anh ta phô ra một sự mềm mại đầy tinh tế.
Anh ta chắc chắn chính là kẻ thù lớn nhất của tôi.
Anh ta đã từng là vậy, nhưng gần đây, tôi nhận thấy mình không quan tâm đến việc nghiền ngẫm về một thứ như thế. Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ chấp nhận nó.
Chẳng phải thật ngu ngốc khi đi ghen tị với một cái gối sao? Tôi chưa từng nghe về một con quỷ nào lại có lòng đố kỵ như thế bao giờ.
Lý do tôi vẫn nhắm đến vị trí ao ước đó đơn giản là vì bản năng của tôi muốn vậy.
… Và tôi cũng chẳng có thứ gì hay hơn để làm hết.
Hơn nữa, phòng ngủ lớn nhất trong Lâu Đài Bóng Tối chắc chắn là phòng ngủ của Chúa Quỷ rồi. Chỉ cần ở đây thôi, sức mạnh của tôi sẽ tăng lên.
Lorna lặng lẽ giơ một tấm gương tay ra trước tôi. Và trong đó, tôi thấy một Medea Luxeliaheart vô cảm, chẳng có chút dấu vết nào của những cảm xúc dồi dào mà tôi từng có trước đây.
Thực sự vô cảm quá…
“… Và?”
“… Hah… Medea. Cô thực sự thấy ổn với điều này ấy hả?
"Ờ."
“… Hah…”
Khi tôi trả lời ngay tức thì, Lorna thở dài.
Đôi mắt của cô ấy không mang sự phẫn nộ. Chúng chỉ nhuộm màu của nỗi buồn.
Lorna sẽ không bao giờ biểu lộ ra vẻ mặt giận dữ. Có lẽ đó là bản chất của Dâm Dục, hoặc có lẽ cô ấy đã quen với hành vi của Leigie-sama rồi, hoặc có lẽ đó là vì cô ấy là người đã cứu tôi. Tôi không biết lý do là gì.
Chắc chắn là cô ấy muốn nói gì đó, nhưng lại một lần nữa, cô ấy thở dài một hơi sâu ơi là sâu, trước khi nói.
“Ít nhất, xin hãy mặc quần áo vào… LÀ.QUẦN.ÁO.ĐÓ…”
“... Thật đau khổ quá mừ~.”
Ngay từ đầu, tôi gần như không bao giờ rời khỏi giường rồi, vì vậy không có việc gì phải mặc quần áo cả, và khi tôi muốn rời đi, chỉ có mỗi Lorna ở đây, nên cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
Leigie-sama cũng ở đây, nhưng tôi cá là anh ta thậm chí còn không nhìn thấy tôi khi tôi ở ngay trước mắt anh ta, thế nên cảm giác xấu hổ với anh ta đã biến mất từ lúc nào rồi. Nghĩ về nó chỉ tổ lãng phí thời gian.
Không hề nói gì với câu trả lời của tôi, với một nụ cười để biển thị, ‘Medea lại say rồi,” cô ấy liếc nhìn về phía Leigie-sama.
"Leigie-sama ... sau khi tôi đưa Medea đi, tôi sẽ mang bữa ăn của ngài lên, vì vậy xin vui lòng chờ một chút ..."
“…”
Thời gian ngủ của Leigie gần đây ngày càng dài hơn. Anh ta thậm chí còn không tạo ra những chuyển động dù nhỏ nhất trước giọng nói của Lorna.
Gật đầu trong sự hài lòng, Lorna lặng lẽ mở rộng hai cánh tay về phía tôi.
Cô ấy luồn hai tay vào nách tôi, và nâng tôi lên. Tôi không hề kháng cự. Đây cũng là thói quen hàng ngày của chúng tôi mà.
Bị nhấc lên như thế này có cảm giác khá kỳ lạ. Theo nghĩa đen thì cảm thấy như thể tôi đang di chuyển mà chân không cần chạm đất vậy.
Trong khi cô ấy đang mang tôi đi như một cái hành lý, tôi kêu cô ấy một tiếng.
“Lorna…”
"Ừ?"
"Tôi nghĩ tốt nhất là cô từ bỏ cái việc vô nghĩa này đi."
Cho dù đưa tôi đi bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ trở lại thôi.
Và đến cuối cùng, đó sẽ là một khung cảnh lặp đi rồi lặp lại. Như thể là thông qua bản năng tìm nhà, bất kể cô ấy có xếp tôi ở xa đến đâu, tôi rồi sẽ lại thấy mình đang ở đây.
Cho dù việc đó đi ngược lại với Sự Lười Biếng của tôi, có lẽ đó là do tàn dư Đố Kỵ còn sót lại trong tôi chăng?
Tôi không thể bình tĩnh được. Tôi phải ở đây.
“Medea… cô đang gây ảnh hưởng xấu đến Leigie-sama đấy.”
"… Ảnh… hưởng... xấu?"
Lorna có vẻ tận tụy một cách mù quáng. Cô ấy chỉ thấy được những gì muốn thấy.
Đây là Chúa Tể Đọa Lạc người đã sống một thời gian vô cùng dài, và cô đang bảo rằng tôi là một sự ảnh hưởng xấu ... cô đang mơ kiểu gì về Leigie-sama thế?
Không có cái cửa sổ nào cả , nhưng do vô số chân nến trang trí tường, bên trong căn phòng rẩt sáng sủa.
Ồ, ngay cả khi trời tối, với khả năng nhìn trong màn đêm của mình, tôi vẫn có thể thấy rõ vẻ mặt của Lorna.
Tôi suy nghĩ mất một lúc, và thử hỏi.
“Vậy… tôi… có… nên… mặc… quần… áo… không…?”
“… ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ Ở ĐÂY!”
Vậy thì vấn đề chính xác là gì?
Ngay cả khi tôi không hỏi điều đó, tôi có thể đoán được. Nếu ham muốn của một con Quỷ là sự xác nhận cho sự tồn tại của chúng, thì của Lorna sẽ thuộc là Dâm Dục.
Nhưng trong tình huống hiện tại, không có ghen tị với tôi, cũng không có biểu lộ『Đó Kỵ』tý nào, cô ấy tiếp tục giữ như thế, và theo nghĩa đó, cô ấy có lẽ là một con Quỷ vượt trội hơn tôi nhiều.
Cô ấy không trả lời thêm gì nữa, trong khi quấn một tấm chăn màu xám xung quanh tôi, trước khi nâng tôi lên một lần nữa.
Không một tiếng động, cô ấy mở cánh cửa phòng của Leigie. Căn phòng sâu nhất mà chưa có Anh Hùng, hay Thiên Thần nào từng chạm tới, nơi mà với những người hầu, và với con quỷ vô giá trị là tôi đây, chỉ đơn giản ở đây chỉ là một phần của cuộc sống hàng ngày thôi.
Quân đội của Leigie - Lười Biếng, vốn từng tồn tại với số lượng như vậy, nhưng giờ có thể đếm được bằng một bàn tay. Bên trong Lâu đài Bóng tối, được xây dựng bằng đá đen, thực sự rất đáng sợ.
Quân đội hùng mạnh và nổi tiếng phần lớn đã sáp nhập vào lực lượng của
Heard Lauder. Không, có lẽ bắt đầu thành quân đội Heard rồi. Điều đó dẫn đến đây là kết quả tự nhiên.
Lâu đài này luôn quá rộng lớn.
Thậm chí so với Cung Điện Xích Hỏa của Đại Quỷ Vương mà tôi đã từng ghé thăm một lần trước đó, quy mô của nó đã nằm ngoài bảng xếp hạng rồi. Nó có thể chứa vừa hai hoặc ba thành phố xung quanh một cách dễ dàng.
Không, thực tế thì, trong khi lâu đài này là một lâu đài, nó cũng giống như một thị trấn nữa.
Không chỉ thuộc cấp dưới, tất cả các đối tượng dưới sự bảo vệ của Chúa tể Đọa Lạc tụ tập tại thành trì này. Tất nhiên, họ sống xa nhau, nhưng đó cũng là một đặc điểm của Lâu đài Bóng tối.
Bổ sung, và phụ lục được thêm vào nhau, và vào bất động này tạo thành một lũ quỹ hỗn độn. Bên trong, vô số những con Quỷ có tài sản riêng của mình, và nó đã phát triển thành một loại mê cung.
Nhưng tất cả điều đó đều đã là một câu chuyện quá khứ rồi.
“Giờ, Medea. Chúng ta tới rồi đây."
Trong khi tôi đang gà gật, có vẻ như chúng tôi đã đến. Nơi tôi thấy khi nhấc mí mắt lên là căn phòng riêng tôi đã trở nên quen thuộc. Không hề có món trang trí phong nhã nào, nó là một căn phòng rất thực dụng.
Phòng của Lorna là phòng bên cạnh. Không phải luôn luôn như vậy, nhưng kể từ khi tôi bắt đầu theo Lười Biếng, cô ấy đã thay đổi vị trí của mình. Vì vậy, cô ấy có thể đối phó với tôi dễ dàng hơn.
Cơ thể tôi bị bỏ lại trên giường, và Lorna vỗ tay vào nhau như thể vừa mới dọn dẹp xong.
Thật thô lỗ…
Cô ấy nghiêng đầu suy nghĩ, và thì thầm.
“Không phải cứ buộc cô ấy vào giường là tốt nhất sao…?”
“Khỏi đi.”
Thế thì khổ lắm, vì vậy tôi chỉ nói có hai từ.
Phải, làm thế sẽ không hiệu quả.
Các kế hoạch của Lorna đã được định trước là sẽ kết thúc trong thất bại.
Ngay cả khi như này, tôi vẫn là một Tướng Quỷ. Dù chỉ là những chỉ số cơ bản, nhưng tôi thực sự vẫn trên cơ mấy cô hầu gái này.
Trong thế giới tranh đua này, sự thật đơn giản đó chính là một giá trị tuyệt đối.
Với vẻ mặt vô cảm, Lorna nhìn tôi.
“Vậy thì… làm việc chút thôi. Mỗi ngày, cô hãy cứ ngủ trên cái giường đó ... ”
“…”
Vậy tại sao không nói điều đó với Leigie-sama?
Ngay từ đầu, tôi đang làm việc. Theo ý nghĩa của riêng tôi về giá trị, tôi đang tiếp tục theo đuổi mong muốn của mình. Ý tôi là, ừ thì, tôi không có chiến đấu dạo gần đây, nhưng cuộc sống đâu phải chỉ có mỗi chiến đấu là tất cả đâu.
Thế Lorna đang muốn gì ở tôi?
Đó là bí ẩn lớn nhất. Leigie-sama đã
không còn lãnh thổ nào ngoài lâu đài này, và cấu trúc này hoàn toàn bị bao quanh bởi lãnh địa của Heard.
Sở hữu một lãnh thổ được bao quanh mọi phía bởi các lực lượng đồng minh là một đặc điểm mà không ai khác ngoài Đại Quỷ Vương nắm giữ.
Có nghĩa là không có ai xâm nhập vào đây.
Ngay cả khi bạn suy nghĩ thật lâu và kĩ, tôi nghi ngờ về việc thực sự có ai đó đủ sức vượt qua nổi Heard Lauder không nữa.
“Leigie-sama vẫn ổn. Bởi vì đó là công việc của anh ta mà... ”
“…”
Thế thì có gì khác với tôi á? Không đâu, thời gian ngủ của Leigie-sama đang tăng lên nhanh chóng. Tôi dành ra nửa ngày để ngủ, nhưng trong lúc tôi đang thức, lần duy nhất tôi thấy Leigie-sama tỉnh táo là vào giờ ăn. Bữa ăn đó cũng được Lorna cho ăn, vì vậy tôi thậm chí còn chẳng thể nói chắc chắn rằng anh ta đang tỉnh thật vào những lúc đó.
Tôi đã hoàn toàn vô vọng, nhưng Leigie-sama lại còn ở một đẳng cấp khác cơ.
Sự khác biệt lớn đó là thứ mà tôi chỉ có thể xem xét một cách tôn trọng. Tôi phải làm gì để có thể ngủ trong một thời gian dài...
Khi nhìn từ đằng xa, Leigie-sama khá là tệ, nhưng khi quan sát kỹ, anh ta thậm chí còn tệ hơn, và thậm chí còn lớn hơn thế, là thói quen hiểu mọi thứ theo hướng thuận lợi của Lorna. Tôi chẳng biết còn chuyện gì xảy ra nữa không.
Và mọi thứ vẫn diễn ra một cách yên bình tại Lâu đài Bóng tối…
***
Nói thiệt thì gần đây team không hoạt động gì nữa. Anh Leader thì chuyển sang shinigamilnteam hoạt động với các bộ của ảnh rồi, trans với edit thì cũng bận khá nhiều nữa, haizz rồi sẽ đi về đâu đây T.T . Chap này là tui lục lại thì mới thấy nên đăng lên thui đó. Nên thôi kệ được chap nào hay chap đó vậy nha~!
-Magic Star-