Daraku no Ou

chương 03: hắn nghĩ hắn là cái quỷ gì cơ chứ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Arius

Edit:

Magic-Star

♦♦♦

“Ngươi không định giết ta vì đã chống đối ngươi đó sao?”

“Nếu muốn chết thì tự đi mà chết đi. À nhưng mà lần sau, nói với họ là hãy cử một quỷ Lười Biếng tới đây.”

Hah.

Leigie tạo ra tiếng thở dài nặng nề.

Với những lời đó, tôi có thể chắc rằng những hành động của mình chẳng có tí ảnh hưởng gì tới tên Chúa Quỷ này cả.

Hắn thực quả là một con quỷ hết thuốc chữa. Những lời lẽ nặng nề của Kanon gợi lại trong tâm trí tôi.

Một kĩ năng có thể hoàn toàn tạo cảm giác của những nhánh khác, một kĩ năng của 『Lười Biếng』.

Tôi cho rằng đây là kĩ năng mà Chúa Quỷ Lười Biếng chỉ có thể sử dụng một lần. Tôi thậm chí còn không biết tên của nó nữa là.

Vào thời điểm đó, sự tăm tối trong trái tim tôi đã hoàn toàn bị chôn vùi.

Và nếu như đúng là thế, thì có nghĩa là đây là kĩ năng mạnh mẽ nhất của một con quỷ. Ý tôi là, khả năng chiến đấu của một con quỷ gia tăng theo tỷ lệ thuận của cái khao khát mà họ nhắm tới. Cũng giống như [Wrath Flames] - (Lửa Hận) phát sinh từ sự phẫn nộ của tôi, làm tiền đề cho sức mạnh của kỹ năng đó. Đây không phải là thứ chỉ áp dụng cho mỗi 『Phẫn Nộ 』và các nhánh kĩ năng khác cũng như thế. Nếu không có thèm khát sỡ hữu vật chất, kĩ năng của 『Tham Lam』 sẽ không sử dụng được, không có thèm khát vì cơn đói, những kĩ năng của『Cuồng Thực』 sẽ không mạnh mẽ được bao nhiêu.

Và kĩ năng của tên chúa quỷ này thì thật quá vô lý. Thông thường, một kĩ năng thuộc hệ này sẽ bị kháng lại bởi [Mental Corruption Resistanc] – (Miễn Nhiễm Tâm Trí) trên nhánh kĩ năng cơ bản của loài quỷ. Nhưng tên Chúa Quỷ này, bằng một cách nào đó đã vượt qua thường thức đó. Nghĩa là, có tồn tại những kĩ năng mà bản thân chúng, không thể bị kháng hay chặn.

Tôi không biết nó có thể công hiệu trên các Chúa Quỷ khác không. Nhưng nếu mà có thì thậm chí những Chúa Quỷ cũng sẽ bị quần như những đứa trẻ trong tay hắn ta. Và tôi không muốn nghĩ về nó, nhưng có lẽ, ngay cả người nắm giữ vị trí cao nhất trong Quỷ Giới, Đại Quỷ Vương Kanon – sama cũng sẽ nghĩ điều tương tự.

Không, hơn cả thế, đại đa số các kĩ năng của 『Phẫn Nộ』 có thể thi triển được là nhờ sức mạnh của sự giận dữ đang có, nên sức mạnh của hắn có lẽ thậm chí còn hiệu quả hơn nhiều khi chiến đấu với ngài ấy.

Khi tôi nghĩ về cơn giận đang cháy yếu ớt trong mình, thứ vốn không thể cháy vĩnh viễn, điều gì sẽ xảy ra nếu nó đột nhiên lụi tàn trong một trận chiến? Tôi không thể không thấy sợ khi nghĩ về điều đó.

Tác dụng của kĩ năng đó? Phạm Vi? Thời gian ảnh hưởng? Các điều kiện để sử dụng?

Đi thách thức một chúa quỷ mà không biết những điều đó thì quá nguy hiểm. Thứ đáng sợ hơn, là việc hắn chỉ cho tôi thấy một phần rất nhỏ sức mạnh của mình. Khi bạn nghĩ về số lượng kĩ năng của 『Wrath』(bị lặp nên thôi mình để Eng chỗ này) trên nhánh Phẫn Nộ, tất nhiên các nhánh khác cũng có lượng kĩ năng tương tự. Tôi không thể không khẳng định rằng tên chúa quỷ này có nhiều hơn nhường ấy hay không.

Leigie quả thực….quá nguy hiểm. Không phải vì thái độ vô lo vô nghĩ của hắn đang đầu độc tâm trí tôi, bản thân sức mạnh của hắn là thứ quá nguy hiểm.

Và dường như Kanon – sama cũng biết về điều này nữa. Đó là lí do tôi được cử đi. Tên Chúa Quỷ này sẽ không gây ra thứ gì đó rắc rối như nổi loạn chẳng hạn, nhưng trong xác xuất hàng triệu, có khi nào hắn sẽ...?

Nếu tôi không thể gây hấn với hắn bằng các kĩ năng của 『Phẫn Nộ』, những kỹ năng trên các nhánh khác, thứ vốn là thứ yếu so với 『Phẫn Nộ』 về mặt sức mạnh thuần túy, sẽ không thể nào phá vỡ được phòng thủ của hắn ta.

Hắn đã nói hắn cảm thấy nóng. Nghĩa là trong vòng một giây ngắn ngủi, sức mạnh của tôi chắc chắn đã có tác dụng với tên Chúa Quỷ này. Bây giờ tôi không thể, nhưng nếu tôi ngày càng luyện tập nhiều hơn, có lẽ tôi sẽ nhận được sức mạnh để có thể làm hắn bị thương tổn.

Tôi cần phải đánh bóng sức mạnh của mình.

Khi tôi nhìn vào người đàn ông này, kẻ nắm giữ một sức mạnh không thể đong đếm được, tôi sẽ dần trau dồi bản thân mình hơn. Đó có lẽ, chính là ý định sâu xa của Kanon – sama.

Cùng một lúc, sử dụng người đàn ông này làm nguồn cung giận dữ, để làm lợi cho đội quân của Đại Quỷ Đế. Hắn là một kẻ thù quá đáng sợ, nhưng có những kĩ năng Lười Biếng bên phe ta thế kia, thật sự rất an toàn.

Nhận lấy hai thử thách trong cùng một nhiệm vụ, đó chính là bài kiểm tra của tôi.

Một khi tôi vượt qua được, tôi chắc chắn sẽ nhận được một sức mạnh không thể so sánh được với tôi của hiện thời.

Chúng tôi di chuyển đến một phòng khác, và trên cùng một chiếc giường được trang hoàng giống cũ, Leigie thả mình, tiếp tục ngủ.

Có vẻ như chiếc giường tôi đã đốt đang tái phục hồi trở lại. Không có bất kì thành viên nào trong đám hầu của gã Chúa Quỷ Lười Biếng đó thốt lên lời nào cả. Ít nhất cũng nói gì đi chứ.

Vào lúc đó, cảnh cửa cất tiếng động to và mở ra, một con quỷ bước vào.

Cô ta nhìn vào Leigie – sama, cái gã từ chối thò mặt ra khỏi chiếc chăn của hắn. Cổ liếc nhìn tôi và tiến gần về chiếc giường. Với một khuôn mặt tựa tựa như Lorna, cô ta mỉm cười.

‘Leigie – sama ơi, xin hãy dậy đi mà~~’

Cứ như thế, cô ta bắt đầu run lắc cái chăn của tên Chúa Quỷ mà hắn đang trùm phủ kín đầu.

Nụ cười và không khí hiện thời rất quen thuộc. Cô ả chắc chắn là em gái của nữ quỷ lúc trước, mang cùng một bầu không khí tương tự và hành động có đôi khác so với cô chị. Đây đúng là trò hề.

‘Không có cách nào có thể chữa nỗi cho gã đàn ông đó nữa, ý tôi là, đáng lẽ ra hắn phải thể hiện sao cho ra dàng một bậc quân vương chứ?’.

Cái chuyện quái quỉ gì thế này?

‘Đợi đã nè…cô không thể im lặng hơn một chút được sao?’.

‘Ahh! Cô chắc hắn là người mà Lize-oneechan đã kể cho tôi nghe. Tôi tên là Hireo, em gái của Lorna, người thường chăm sóc Leigie – sama trước đây’.

‘Eh?, ah, đúng rồi’.

Không ngừng tay, nữ quỷ có tên Hireo đơn thuần chỉ ngoảnh mặt lại nhìn tôi.

Mặc dù nếu cô ta có là một con Quỷ, cô ta ít nhất phải có một chút tình cảm gì đó cho gia đình mình. Cũng giống như lòng trung thành của tôi dành cho Quỷ Vương Kannon – sama vậy.

Ấy vậy mà, cô ta vẫn nói với một chất giọng quá ư ngây thơ.

‘Cảm ơn cô rất nhiều, vì đã giết chết oneechan! Bởi vì điều đó mà tôi mới được tới lượt của mình! Oneechan sẽ không bao giờ ngừng làm việc nên tôi đã rất lo lắng.’

‘Cô-cô…đó là từ ngữ cô dành cho người đã giết chị gái của mình sao?’.

‘EH? Thì…’.

Đáp lời của tôi, Hireo chỉ đặt ngọt tay trỏ lên môi mình và bắt đầu trầm tư.

Câu trả lời nhanh chóng đến và đó không phải là thứ mà tôi mong đợi.

‘Lize-san, chị quá mềm mỏng rồi đấy. Thậm chí nếu chị có đang cố giết chết oneechan, chị cũng phải làm giết cho trọn chứ’.

‘Eh?’.

Tà váy cô ta nhăn nhẹ khi ngồi lên rìa giường. Từ dưới chiếc váy ngắn hơn nhiều so với Lorna, tôi nhận thấy đó là một làn da rám nắng và cứng rắn.

Làm sao mà một người chị như Lorna có thể có một đứa em thế này?

‘Kusu Kusu Kusu, chị ấy vẫn còn sống. Thật buồn khi oneechan không bao giờ biết từ bỏ….may mắn của chị ấy quả thật lớn. Mặc dù không phải là sát thương trực tiếp nhưng sức mạnh từ 『Phẫn Nộ』 của một [Tướng Quỷ] nên phải giết chết được chị ấy. Mặc dù đã đến lượt của tôi nhưng tôi vẫn phải kìm chế bản thân lâu hơn nữa’.

Thật là một tin tức gây sốc. Tôi đã thiêu cô ta đến cháy đen, thế mà vẫn còn sống?

‘KHÔNG. KHÔNG PHẢI THẾ. Nữ quỷ này, cô ta đã nói gì’.

‘Kìm chế bản thân?....có thể nào, cô chính là?’.

‘Không Không Không, đừng có mà hiểu nhầm. Oneechan vẫn còn sống, chị biết chứ? Mặc dù chị ấy đã bị cháy, ý tôi là, việc tự tay giết chết chị mình thì tôi sẽ trở thành [Đố Kỵ] mất thôi, đúng không? Nắm giữ tới hai đại tội rắc rối lắm đấy’.

Một giọng nói vui mừng khác thường vang lên.

Con quỷ này…thật quá khác biệt. Cô ta không xinh đẹp như Lorna. Bất kể khuôn mặt hay hình thái như thế nào, con quỷ này chắc chắn sau cùng cũng có thể tồn tại được. Kẻ nắm giữ tính cách phù hợp nhất để trở thành một Pure Demon – (Quỷ Thuần Túy).

Tôi không chắc liệu cô ta có đang dò xét biểu hiện của tôi hay không, cổ tự nhiên đưa đầu xuống ngực Leigie và bắt đầu lảm nhảm.

‘Oneechan rất xinh đẹp đúng không? Chị ta lẽ ra nên giống như thần, nhưng chị lại đẹp hơn, mảnh khảnh hơn và thậm chí cao hơn. Mắt thì to và trong, làn da lại trắng, luôn luôn làm việc nhà nhưng chẳng bao giờ dính một chút bẩn nào trên người. Mái tóc óng dài mà không bị hư tổn dù là một chút. Giọng nói không cao vút nhưng cũng chẳng trầm lặng, nó chỉ đạt mức đủ để làm cho tai người thấy dễ chịu, vòng ngực thì to gấp hai lần thần…không một quỷ nam nào có thể ngồi yên được cho chị ta. Mặc dù sở hữu thuộc tính dâm dục, chị thậm chí chưa bao giờ để bất kì ngón tay nào thó được vào người cổ. Chị ấy chỉ nguyện phục vụ ngài một cách hết mực. Trái tim kiên cường và không chị ta thậm chí không lùi lại một bước khi đối đầu với 『Phẫn Nộ』. Kusu kusu kusu, chị ta quả thực là một người phụ nữ lí tưởng’.

‘Dâm…Dâm Dục?’.

‘OH, cô không biết sao?. Thậm chí là như thế, Oneechan là một ác quỷ 『Dâm Dục』, điều hơn nữa chính là chị ấy đã tự đẩy khao khát bản thân mình lên để nhận được một tuyệt kĩ cấp A, rất mạnh đó .Nếu căn cứ vào cấp độ, chỉ thua mỗi [Tướng Quân] thôi, chị ấy có sức mạnh đủ để so sánh với một [Hiệp Sĩ], tôi đoán thế’.

Đây là điều mà tôi không thể tin tưởng được.

『Dâm Dục』.

Trong tất cả các đại tôi, 『Dâm Dục』 được cho là thuộc tính có sức kháng lại những đòn tấn công yếu nhất.

Những con quỷ chọn thuộc tính này đều yếu. Những con ruồi vô dụng. Đặc biệt khi chiến đấu chống những con quỷ có miễn nhiễm tâm trí, phần lớn các năng lực của bọn họ sẽ vô hiệu.

Nhưng nếu là thế, thì tại sao?

‘Tại Sao?’.

‘Tôi không biết Oneechan đã nói với chị chưa, nhưng gia đình của tôi đã Luôn Luôn phục vụ Chúa Quỷ Lười Biếng, 『Leigie Of The Slaugterdolls』. Có lẽ là từ 10 thế hệ về trước rồi. Trong nhà có một luật là chỉ có quỷ mạnh nhất mới có thể được phục vụ chúa quỷ, và trong thế hệ này, người mạnh nhất chính là Oneechan. Cho tới ngày hôm qua, nó vẫn như thế.

Hôm qua, tôi đã thiêu cô ả Lorna thành tro bằng lửa của 『Phẫn Nộ』. Nếu lời nói của Hiero là thật, cô ta vẫn còn sống, nhưng đã bị mất đi sức mạnh.

Và thế là, sự chuyển giao đã xảy ra. Đến lượt của con em kiêu ngạo này.

‘Tôi luôn có một cảm giác lẫn lộn với Oneechan của mình. Đặc biệt là vóc dáng đó. Oneechan có quá nhiều hình thái lý tưởng. Đó là lí do tôi luôn yếu hơn cô ta.’

‘Eh? Hình thái?’.

‘Với Dâm Dục, dù có là quỷ cấp độ cao đến nhường nào, nhưng với những kĩ năng cấp A, chị ta không thể mạnh được. Tôi đã cố gắng mạnh hơn. Nhưng sau cùng, tôi không thể thắng. Nhưng nhờ vào cô, Lize-san. Nhờ cô đã đốt cháy khuôn mặt xinh đẹp của Oneechan.

Giọng của cô ta chùng xuống chút ít.

Và con quỷ tiếp tục nói.

‘Bởi vì thế mà, tôi có thể thống trị cô ta’.

Những nghi vấn đều tập trung về đây.

Hiero bật tung chiếc chăn, cạ người vào Leigie – sama một cách vô liêm sỉ khi hắn đang nhìn cô ta với ánh mắt trống rỗng.

‘Leigie – sama, rất vui được gặp ngài. Em nghĩ ngài đang nghe nhưng em sẽ thế chỗ của Oneechan để chăm sóc ngài. Em sẽ tận tâm cống hiến toàn bộ thời gian của mình cho ngài, hi vọng ngài và em có thể hòa hợp được với nhau.’

‘Tôi hiểu rồi’.

『Kiêu Ngạo』.

Một con quỷ thống trị sự kiêu ngạo và những xúc cảm trịch thượng.

Trong quân đội, đó cũng là đặc tính của Tổng Chỉ Huy Heard Lauder.

Cây kĩ năng đó, nắm giữ những kĩ năng rất rắc rối. Bản thân 『Kiêu Ngạo』 cũng giống như 『Cuồng Thực』và 『Phẫn Nộ』, giúp gây ra sát thương trực diện, và điều đó thì rất tệ cho tôi.

Trong cuộc nói chuyện đầu tiên của Chúa Quỷ, mắt cô ta sáng lên rực rỡ.

Và cũng lúc đó. Tôi cảm thấy. Cô gái này sẽ không bao giờ có thể hợp được với chúa quỷ Leigie – sama.

Tên Chúa Quỷ không bao giờ suy nghĩ điều gì, giờ đây đã thật sự động não. Với đôi mắt trống rỗng không một chút cảm xúc, hắn chỉ lẩm bẩm hai từ.

‘Yeah. Iyo’.

‘?Hả…Iyo?’.

Với hai từ đó, biểu hiện của hắn đột nhiên trở nên chán nản.

Khuôn mặt của hắn đã tự thể hiện điều đó rồi. Nói chuyện hay giải thích, sau cùng chỉ là một thứ phiền phức. Đôi mắt hắn liếc về phía tôi, nhưng tôi quyết định lờ đi.

Lúc đầu, tôi tự hỏi đó là gì. Tôi đã hỏi. Nhưng Leigie – sama không bao giờ nói cho tôi. Sau cùng, tôi phải tự hỏi các quỷ khác phục vụ hắn. Nó thật phí thời gian.

Leigie -

sama nặn ra tiếng thở dài. Như thể đang nói rằng toàn bộ chuyện này là lỗi của hắn.

Và cùng với tiếng thở đó, biểu hiện của Hiero trông vô cùng u ám.

Bằng một giọng nặng nề, Leigie – sama cuối cùng cũng cất tiếng. Từ quan điểm của tôi, điều này cũng thật bình thường như mọi khi nhưng Hiero, người lần đầu có cuộc đối thoại với hắn, chắc chắn cảm thấy khác biệt. Giọng của cô ta chứa đầy tuyệt vọng.

‘Ngươi... cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?’

‘Eh…Ý ngài là Oneechan’.

‘Phải’.

Đúng rồi, có khi hắn còn thật sự không biết.

Leigie – sama không có hứng nhớ những tên của các người hầu và nguồn gốc của họ. Hắn có lẽ nghĩ rằng việc đó quá phức tạp, nên câu trả lời của hắn đã ngắn như thế.

Lòng tự tôn của Hiero bị tổn thương, cô ta trả lời với tông giọng run run.

‘Oneechan đã bị Lize – san ở đằng kia thiêu cháy đen. Đó là lí do tại sao thần…’.

Chúa quỷ, ngươi cũng ở đó mà, đây là lỗi của ngươi đấy chứ?

Mặc dù hắn ta hoàn toàn lờ việc đó đi, làm sao lại không nhớ chuyện chỉ vừa mới xảy ra từ hôm qua.

Ngươi có chắc rằng trong cái đầu ngươi không chỉ hoàn toàn là nấm mốc đấy chứ?

‘Ta hiểu rồi…mang cô ta đến đây’.

‘Hử? Leigie – sama, tại sao bây giờ? Cái gì…’.

Leigie cau mày.

Hắn ta chắc hẳn đang nghĩ, ‘chúa ơi, quả là phiền phức’ , nhưng với những người không biết hắn ta, chắc chắn trông hắn đang không hài lòng.

Nhân tiện thì, nếu Kanon – sama làm ra vẻ mặt như thế, đó là dấu hiệu cả khu vực xung quanh đó sẽ bị đốt cháy thành tro. Không còn đường thoát.

Và tên Chúa Quỷ này thì chỉ là một kẻ hèn nhát, sẽ chẳng có gì như thế xảy ra. Tôi thậm chí lấy tính mạng mình ra đặt cược. Ah, chết tiệt. Điều này đang làm tôi tức giận.

Leigei lặp lại.

‘MANG ĐẾN ĐÂY’.

‘Dạ, dạ, hahaah, nhưng cô ta chỉ là một cục xám xịt thôi đúng không ạ? Vâng, thần hiểu rồi, thần sẽ mang Oneechan đến đây’.

Đôi mắt của Hiero ngấn lệ nhưng cô ta ngay lập tức bước ra khỏi phòng, dậm những tiếng chân thật lớn.

Như thế muốn hét to lên ‘TA ĐANG CÁU ĐẤY!’.

Nhưng Leigie – sama có lẽ chẳng quan tâm đến điều đó tí nào cả.

Tên Chúa Quỷ lại trùm mình vào chăn, người không bao giờ làm gì đột nhiên lại dự tính làm điều gì đó lớn lao, dù đã chán nhưng tôi vẫn hỏi.

‘Ngài định làm gì?’.

‘Cô ta, không tốt’.

‘Hiero, ý ngài là cô ấy sao?’.

‘Đúng’.

Chẳng có lí do gì cụ thể, hắn ta chỉ mệt nhọc nói ra một từ duy nhất. Có lẽ việc Lorna đã chăm sóc hắn tận tình đã tạo ra chút ít tác động tới chúa quỷ này. Các người thật sự là kẻ số một trong việc lừa gạt người ta đấy, những con quỷ thuộc hệ 『Dâm Dục』 ạ.

Đó là bởi vì cô ta luôn luôn mang đến những điều kiện chăm sóc thuận tiện, lắm lợi cho hắn ta…dù đó cũng là lí do mà tôi ra tay.

Tiếng bước chân lớn ồn ã, Hiero đâm tung cánh cửa.

Cô ta ném một thứ gì đó lên trên giường của Leigie – sama..

‘Đó là Oneechan’.

Thứ mà Hiero mang đến chính là Lõi Hồn, có độ to vừa khít một lòng bàn tay. Một nửa đó đã bị cháy và phá hủy. Nhìn vào đó, tôi thậm chí không thể gọi được đó là thứ đang sống. Đó là bởi vì tôi không có những công cụ cần thiết để xác định được có sự sống trong đó không.

Cho đến khi nào Lõi Hồn còn an toàn, chúng có thể mất vài năm để tự tái tạo. Nhưng với lượng lớn thiệt hại thế này, nó có lẽ sẽ bị thối rửa trước khi có thể bắt đầu tái sinh.

Tôi thật sự có ngạc nhiên khi Hiero tìm được mảnh vụn nhỏ nhoi này trong cái đống tro tàn kia. Có lẽ nào cô ta thật sự có vài cảm xúc gì đó với người chị chăng?

Leigie – sama dường như không giấu sự không hài lòng của hắn, khi cầm lõi trong lòng bàn tay.

Hắn ta nặn ra một tiếng thở ngao ngán và nói một từ duy nhất về hướng của Hiero, lại thêm một từ nữa, và cũng chính là từ đó

‘….Iyo’.

‘E? U-um. Thần thật sự xin lỗi. Thần vẫn chưa có kinh nghiệm, nhưng sẽ cố gắng làm hết sức. Ngài có thể vui lòng giải thích rõ hơn cho từ ‘Iyo’ là gì không?

Bị một thử thách không tưởng thúc đẩy, dường như nụ cười tự tin lúc trước là giả dối, nước mắt của Hiero chảy lên láng.

Buộc một quỷ có đặc tình Tự Tôn thừa nhận mình còn kém, đúng quả thật là một người đàn ông đáng sợ. Mặc dù vậy, hắn trông dường như không có nghĩ thứ gì. Nhưng với những quỷ sở hữu Pride – (Danh vọng), điều này chẳng khác nào sự sỉ nhục ngang hàng với cái chết.

Những quỷ có đặc tính Pride nghĩ rằng họ là trung tâm của thế giới, nên xúc phạm lòng tự tôn của họ, đặt họ vị trí của họ dưới người khác, là quá đủ đến khiến họ trở nên yếu đuối.

‘Hah’.

‘Chúa,..chúa quỷ’.

Hắn ta nghĩ hắn là ai?

Với một tiếng thở dài, Leigie – sama nhắm mắt.

Những câu thường thuộc như ‘Ta sẽ để người lo’ hay ‘Ta thấy thỏa mãn với kết quả của người’ chẳng phải là những lời chỉ dẫn cụ thể nhất đó sao?

Bây giờ, hắn thật sự chẳng muốn làm gì. Chẳng lẽ hắn không thể nói với cô ta chuyện đó?

Hiero cứ lo lắng nhìn quanh quanh phòng. Đôi mắt cô ta giao với mắt tôi nhưng tôi cảm thấy ghét cô ta nên cứ lờ ả đi.

Cố gắng tuyệt vọng để giành lại bề vóc của mình, cô ta dồn hết dũng cảm đến nói lần nữa. Tôi đoán là qua việc này, ước định giá trị của cô ta liệu tăng hay giảm? Thật sự thì, ngay từ lúc đầu, với Leigie – sama. Chẳng hề có bất cứ sự đánh giá gì về người khác với Chúa Quỷ này cả.

Tôi bắt đầu nghĩ về điều này, nhưng chẳng phải Tự Tôn và Lười Biếng tương khắc nhau nhất đó sao?

Một đặc tính thì muốn tỏ ra sự xuất sắc và được mọi người tôn thờ, đặc tính còn lại thì chẳng hề quan tâm đến mọi thứ. Ngươi không bao giờ thỏa mãn được lòng Kiêu Ngạo của mình với tên chúa quỷ Lười Biếng này đâu.

‘U..um. Thần rất giỏi trong việc nhà. Nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp…Thần tự tin về khả năng của mình trong những lĩnh vực đó. Thậm chí nếu ngài muốn, t-t-thậm chí là những v-việc trên giường…’

‘Ta hiểu rồi’.

Mặt cô ta đỏ ửng và cô chắc chắn đang gượng ép bản thân mình nhưng Leigie chỉ đưa ra một câu trả lời bình thường như mọi lần.

Không. Không phải là hắn ta đang tỏ vẻ lạnh lùng. Thật sự thì từ

trước tới giờ, hắn đã thế rồi.

Nhưng Hiero không biết. Ngươi sẽ không bao giờ có thể giao tiếp được với chúa quỷ này đâu.

Nếu ngươi không biết bản chất của hắn…Đó là lí do tại sao tôi lại thấy phiền phức.

Bị dồn đến đường cùng, Hiero tiếp tục nói.

‘Um…nếu ngài thỏa mãn, xin hãy ra lệnh.’

Nghe được thế, lần đầu tiên tôi thấy, Leigie – sama đang bày tỏ cảm xúc.

‘………..Chết tiệt, thật quá phiền’.

‘EH?’.

Thật sự là, hắn quả thực là ai?

Leigie nặn ra một hơi thở phiền não nhất mà hắn từng làm.

Hiero chẳng nói ra thứ gì quá nông nổi, và cũng chưa cho thấy sự ích kỉ của mình.

Thấy được cảnh tượng này, hàng vạn câu hỏi đang ám lấy cô.

Đừng bao giờ trong mong một người giúp việc mới thuê lại có thể hiểu được ý của ngươi.

Tên Chúa Quỷ thơ thẩn nâng Lõi Hồn bị vỡ lên, nhúng nó vào ánh sáng.

Tôi tự hỏi hắn đang có ý gì trong đầu.

Và khoảnh khắc đó, đã đến.

Sự xuất hiện đột ngột đó khiến tôi thậm chí nghẹt thở.

Hiero, cũng cảm nhận được điều này, khuôn mặt Hiero đang cố gắng vẽ ra đột nhiên ngập tràn nỗi sợ và co giật, cô ta bước lùi lại.

Đó là khi.

Kiêu ngạo quên mất tự tôn, 『Phẫn Nộ』 quên đi cơn giận. Đó là lượng ma thuật mạnh đến nỗi làm cho [Wrath Flames] của tôi chẳng khác nào một trò đùa thơ bỏng, nó mạnh đến mức đủ để bao trùm cả thế giới này.

[Ir Ir Rul Arcadia. Mọi thứ, sự bại hoại và suy đồi. Hah, Quy luật của tiền bạc, hắc lõi sáng tạo ra vạn vật, tập trung vào đây, và tập trung dưới tên ta. [Sloth Minugrosz], AH, chết rồi, mình niệm chú sai’.

‘Hả???’.

Lượng pháp thuật cường đại theo lời niệm của tên Chúa Quỷ, bắt đầu tạo hình.

Thông thường, những kĩ năng có thể được kích hoạt bằng niệm chú hoặc chỉ bằng tên của kĩ năng. Không niệm chú thì độ khó càng tăng, tính năng càng giảm.

Tên Chúa Quỷ này chưa bao giờ niệm phép hoặc nói ra các tên kĩ năng. Và đây lại là kỹ năng tôi chưa bao giờ thấy nên chắc hẳn nó là thứ kĩ năng có cấp độ cao nhất.

Tôi thậm chí không hề biết chuyện quái gì đang xảy ra, dù chỉ là một ít nhưng cái cảm giác khó chịu đang xâm chếm có thể tôi. Một đồng hồ báo động đang rung lên dữ dội trong đầu.

Cảm giác cả thế giới bị bao bọc bởi nguồn pháp thuật ghê gớm, Hiero thét lên.

Nhưng mà, niệm chú sai, chắc chắn là do hắn sơ ý đúng chứ?

Tên Quỷ Chúa này tệ đến nỗi không nhớ niệm chú được cho đúng.

Tuy nhiên, những nghĩ suy lúc này trong tôi chỉ là những vọng tưởng viễn ra chỉ để chạy thoát khỏi thực tại.

Dù cho có niệm chú sai, kĩ năng vẫn kích hoạt.

Mặc dù không có thứ gì xảy ra, nhưng tôi cảm giác có đồ vật nào đó đang vỡ.

Viên Lõi Hồn tên Chúa Quỷ đang cầm bắt đầu thay đổi hình dạng ở phần lõi bị đốt cháy.

Với viên pha lê ở trung tâm, thứ khói đen bí ẩn đột nhiên tụ tập lại và tạo hình. Màu sắc của nó dần thay đổi.

‘Onee…chan?’.

‘Haaaa’.

Tiếng thở dài của hắn chứa đầy sự khó chịu. Và giống hệt một đoạn băng được trình chiếu ngược lại, lõi hồn dần lấy lại sắc thái, khuôn mặt chuyển màu trắng và lấy lại được vẻ tươi trẻ của chính nó. Trong hai hốc mắt, hai viên ngọc dần tạo hình.

Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi, một Lorna hoàn toàn không bị chút thương tổn nào đã được tạo ra. Tất nhiên, ngay kể cả quần áo đang mặc cũng quay trở lại mà không có tí rách mẻ nào.

Một tình huống nằm ngoài tất cả mọi dự đoán, tiếng hét của Hiero vang lên. Tấm lưng đụng vào bàn, đôi chân run rẩy, cô ta lùi xa hơn.

Và Lorna chầm chậm mở mắt.

….Cô ta vẫn còn sống.

Cái quái gì thế. Kĩ năng đó là sao?

Phục Hồi? KHÔNG…phục hồi không thể làm cho quần áo quay trở lại. Ngay từ lúc đầu, Lorna lẽ ra nên bị tiêu diệt hoàn toàn. Chỉ từ một nửa Lõi Hồn, cô ta không thể trở lại nhanh như thế.

‘One…chan~’.

‘Heiro?’.

Hiero bất giác, không vững vàng bước về phía Lorna, như thể cô ta vừa thấy một con ma.

Đôi mắt của Lorna chớp vài lần khi cô nhìn vào người em gái của mình. Cô chắc chắn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vào lúc đó, sắc mặt Hiero thay đổi. Từ trắng tái nhợt nhạt, sang trạng thái ửng đỏ khi hoảng loạn.

Cô ta nghiêng đầu khi nhìn vào thân thể của Lorna.

Tôi cũng chú ý được điều đó. Phép phục hồi, chưa hoàn thiện. Những vết thương vẫn còn nhưng thời gian của cô ta vẫn đang quay trở lại.

Kĩ năng đó vẫn chưa chấm dứt.

Cảm giác có thứ gì đó tan vỡ mặc dù cô ta đã trở về trạng thái bình thường, kĩ năng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Chiều cao của Lorna giảm đi một chút ít và khuôn ngực của cô cũng tương tự. Nét mặt trông trẻ trung hơn.

Bộ đồng phục nữ hầu chuyển từ trắng thuần sang tông màu đen. Tà váy thu nhỏ lại, ngắn hơn chiếc váy mà Hiero đang mặc.

Có lẽ, do niệm chú sai.

Vì một lí do khác, Hiero liên tục chớp mắt khi nhìn về phía Leigie – sama.

‘Leigie - sama, cái này là...’.

‘Biến cô ta trở lại như cũ’.

Với khuôn mặt cho thấy rằng hắn đang không muốn trả lời hay tiếp chuyện gì, Leigie vùi đầu mình vào gối. Mặc dù đó là lỗi lầm của hắn, hắn vẫn không có một tí động thái nào.

Biến cô ta trở lại sao?

Sự biến đổi của Lorna kết thúc.

Trước lúc đó, có khoảng cách giữa Lorna và Hiero. Tất nhiên là về ngoại hình. Gương mặt của Lorna trông có vẻ trẻ con hơn, thấp hơn và ngực nhỏ hơn. Dù cho có là song sinh, vẫn nhận ra sứ khác biệt rõ ràng. Đôi mắt của Lonra hướng nhìn vào chân và cặp tay ngắn của mình. Chắc có lẽ Hiero không biết phải trả lời thế nào, nhưng cô ta nhìn quanh như thể đang muốn nhận mọi trách nhiệm về phái mình.

Chỉ có Leigie sama là người duy nhất không thấy khó hiểu. Hắn ta nhìn vào một Lorna mới vừa tái sinh xong.

‘Ngươi có kí ức nào không? Hôm nay là ngày bao nhiêu’.

Đáp lời câu hỏi của Leigie – sama, Lorna quay người, xóa đi sự do dự, chỉnh lại động tác sao cho đúng lẽ.

‘Eh? Ah..có. Đây là ngày 11 tháng 11 năm Kanoon Year 300, Divine Year 271C8, thưa Leigie - sama.’

Câu hỏi của hắn đã được trả lời với một nụ cươi thật tươi, Leigie – sama quay sang tôi. Chẳng lẽ khi hắn hỏi, hắn cugnx không nhớ ngày đó sao.

‘Oneechan, hôm này là ngày 12’.

‘Huh? Không, hôm nay là ngày 11 chứ, Hmm? Hiero, em cao lên hả?’.

Không, chính ngươi lùn đi thì có

‘Ta hiểu rồi. Iyo’.

‘??À vâng, Hiểu rồi, thưa đại nhân’.

Đầu cô ta vẫn nghiêng khi trả lời. Cô ta nhìn đồng hồ đeo tay và so sánh với giờ trên tường. Với bộ dạng hoảng hốt, cô ta quỵ xuống xin lỗi Leigie – sama.

‘Leigie sama, thần xin thành thực xin lỗi. Bữa ăn của ngài phải dời lại một tiếng rồi’.

‘Iyo’.

‘Cảm ơn, vì sự tử tế của ngài.’

Cô ta ngay lập tức quay trở về với chu kỳ làm việc của mình, nhanh chóng lặng im bước ra khỏi phòng. Sau lưng, cô ta kéo theo tay của người em gái mình, người vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra

Khi tôi định thần lại, tôi cũng chẳng nói được cái gì

Thứ lòng trung thành vô căn cứ đó là sao? Hơn cả thân thể của cô ta, thứ đã bị biến đổi, cô ta lại đi lo cho bữa ăn của một tên chúa quỷ có thể sống mà không cần phải ăn uống gì sao?

Tôi nhìn Leigie, kẻ khởi đầu cho mọi chuyện thế này, không thấy bất cứ dấu hiệu thỏa mãn nào từ hắn, không có chút một ý thức rằng mình đã để lại thành tựu gì đó, hay thậm chí, là khó chịu.

Với tất cả mọi thứ xảy ra, tôi mất tự tin hoàn toàn vào 『Phẫn Nộ』, đặc tính mà tôi trị vì.

Truyện Chữ Hay