Trans: Karo
Edit: Magic-Star
♦♦♦
Trong tiểu thuyết, tôi đã đọc được rằng không có gì phiền hà hơn một người chăm chỉ mà không đủ năng lực, nhưng nếu để tôi nêu ý kiến cá nhân của mình, thì trong thế giới này, không có gì tệ hơn một kẻ lười biếng có tài năng.
Chúa Quỷ mà tôi được phái đi để theo dõi - Vua của 『Lười Biếng』, Leigie của Slaughterdolls - có lẽ là phù hợp nhất cho cụm từ đó trên thế giới. Một trong những kẻ này thôi là đã hơn cả đủ rồi.
Trong số những người đồng minh với Đại Quỷ Vương 『Kanon Iralaude』, tổng cộng 19 người đã đạt được Cấp [Chúa Quỷ], nhưng còn Chúa Quỷ được lựa chọn bởi [Tội Lỗi Nguyên Thủy] của 『Lười Biếng』, lại chỉ có một. So với các kỹ năng của một con quỷ bình thường, kỹ năng của một Chúa Quỷ cực kỳ mạnh mẽ và trong khi nó thay đổi dựa trên Cây Kỹ Năng, tất cả chúng đều vô cùng hữu ích. Do đó, gã Chúa Quỷ đã nâng cấp các Kỹ năng Lười Biếng của mình tới cấp độ tối thượng, khá là khó chịu, được xếp là một sự tồn tại quý giá, và hình thành một loại vùng tăng cường nơi không ai có thể thực sự nói bất cứ điều gì phản đối cách ăn ở của hắn ta.
Tôi phải chấp hành mệnh lệnh của mình, và đem về kết quả. Nhưng hắn ta dường như không muốn gây ra bất kỳ cuộc nổi dậy nào, và tất cả những gì hắn ta làm chỉ là nói dối quanh co. THẬT LÀ KHÓ CHỊU!!!
Đại Quỷ Vương đương nhiệm, Kanon-sama là một Chúa Quỷ được kết nối với Ira. Thuộc tính Ira chuyên về sức mạnh tấn công, và sức mạnh đơn mục tiêu của nó vượt xa chuỗi Gula, vốn cũng được cho là có sức tấn công cao đáng tự hào. Tuy nhiên, Chuỗi Acedia, quá đủ khó chịu, được cho là Cây Kỹ Năng duy nhất trong số tất cả chúng vượt trội về sức chống chịu thuần túy. Tất cả quỷ đều có vài ba kĩ năng phòng thủ hay gì đó khác, nhưng Cây Lười Biếng vượt xa thường thức.
Lượng VIT[note7717] vô nghĩa dường như đã bị ném vào mà chẳng có lý do thực sự nào, trên một lượng HP[note7718] khổng lồ. Hơn thế nữa, họ có sức đề kháng đặc biệt để đối chọi với mọi thuộc tính và trạng thái bất thường. Với lượng VIT khổng lồ của mình, họ hiếm khi cảm thấy đau đớn.
Mặt khác, họ thiếu đi [Khéo Léo], và sức mạnh [Công Kích], nhưng tôi nghi ngờ rằng điều đó là cần thiết.
Chẳng có chút ý nghĩa gì, như là đá trên mặt đất, như là động vật có vỏ ở biển, những kẻ đó chỉ tồn tại ở đấy mà không làm gì cả.
Tại sao chúng ta phải lãng phí sức mạnh của chính mình để cố làm sứt mẻ những tồn tại giống với chất vô cơ? Các Đại Quỷ Vương cũ có lẽ đã nghĩ như thế.
Từ quan điểm của tôi, chọn một vị Vua của 『Lười Biếng 』làm thuộc cấp chính là một trong những sai lầm lớn nhất của Đại Chúa Quỷ đầu tiên.
Chẳng có chút hoài nghi nào khi cho rằng chúng là những tồn tại gây hại. Đó là lí do sự căng thẳng của tôi với thứ yếu đuối bất hoại đó chỉ tiếp tục tăng lên không ngừng. Tôi đã thu thập một lượng Phẫn Nộ không kể xiết được, và trong suốt gần một ngàn năm kể từ khi ra đời, tôi chưa từng cảm thấy giận dữ nhường này trước một thứ gì đó cụ thể.
Đó là nội dung của bản báo cáo thường xuyên tôi gửi cho Kanon với sự kiên quyết rằng tôi sẽ bị giết. Cô ấy bật cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Đại Quỷ Vương của 『Phẫn Nộ』 cười đến mức này.
Các quân đoàn được chính tay Đại Quỷ Vương chọn đóng vai trò như đôi tai và đôi mắt của ngài, 『Hắc Hội』.
Những con Quỷ tạo nên nó đã được chọn lọc qua nhiều quá trình khác nhau, khiến cho nó trở thành một lữ đoàn có thanh thế và ưu tú. Không hề cường điệu khi nói rằng họ là những người dẫn đầu Quân đội của Quỷ Vương, và họ là người bảo vệ hoàng gia của quỷ vương. Thực tế, khoảng một phần năm số Quỷ Vương trên thế giới đã từng là một phần của Hội, và khi bạn nghĩ về việc Đại Quỷ Vương hiện tại Kanon xuất thân từ nó ra sao, thật dễ dàng để hiểu được lịch sử của Hội tinh túy đến nhường nào.
Các thành viên của nó được phái đi trong những đội khác nhau để xem xét các hành động của các Chúa Quỷ liên minh với Đại Quỷ Vương - bởi tham vọng mà họ nắm giữ, có khả năng họ sẽ im lặng tuân theo kẻ khác hoặc là không. Chúng tôi quan sát hành vi của họ một cách chi tiết, đôi khi đưa ra nghị định từ Quỷ Vương, đôi khi, đưa ra những lời cảnh báo, đôi khi chiến đấu bên cạnh họ và đôi khi tìm kiếm những dấu hiệu nổi loạn trước khi họ có thể thực hiện bất cứ điều gì.
Nhưng vì chúng tôi là những sứ giả, đó là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm khi chúng tôi phải phục vụ một Quỷ Vương khác, và bởi bản chất của nó, đó là một nhiệm vụ quan trọng mà sự sơ suất là không được phép.
Mặc dù vậy, sau khi nhận được các báo cáo hàng đầu cho nghĩa vụ quân sự của mình, tôi - Lize Bloodcross, không thể hiểu tại sao tôi lại bị phái đi một mình để làm cái nhiệm vụ vốn thường yêu cầu các đội ba, và mặc dù tôi cai trị 『Phẫn Nộ』, giống như Kanon, tôi chẳng thể hiểu được ý nghĩa đằng sau việc mình bị gửi đến để theo dõi 『Lười Biếng』, thứ bản chất hoàn toàn trái ngược. THẬT KHÔNG THỂ CHỊU NỔI.
Ban đầu, việc kiểm tra được thực hiện bởi các con Quỷ có cùng một thuộc tính, hoặc ít nhất là bởi các thuộc tính tương tự. Trong khi đó có thể là quyết định của Đại Quỷ Vương, tôi hoàn toàn không thể lĩnh hội nổi cái ý thích thần thánh của ngài ấy. Tôi đã tới giới hạn của mình rồi. Vì vậy, tôi không thể tránh khỏi việc đưa ra một sự phản đối. Ngay cả khi điều ấy kết thúc với cái chết của tôi.
Trên ngai vàng khổng lồ bằng đá vỏ chai, Đại Quỷ Vương 『Kanon Iralaude』 đã cười rất nhiều đến nỗi nước mắt trào ra từ đôi mắt của ngài ấy, cũng như tự chống đỡ thân mình bằng cái trượng của ngài.
Kanon-sama là một nữ Quỷ. Chiều cao của ngài ấy gần bằng một người đàn ông, và sự hiện thân cho 『Phẫn Nộ』, mái tóc đỏ thẫm của ngài mang màu của ngọn lửa địa ngục sôi sục và tỏa khói như dung nham. Phần đuôi của nó phủ lên tay vịn của ngai vàng.
Dù cách nhau một vài mét, bầu không khí cao quý mà tôi cảm nhận là bằng chứng về sức mạnh không đong đếm được mà ngài ấy sở hữu như là Đại Quỷ Vương.
Nhưng uy quyền của ngài hơi bị hao phí. Theo nhiều cách khác nhau. Và như tôi có thể thêm vào, hiện giờ Quỷ Vương-sama đang ở trong một tâm trạng tốt hiếm có.
Ngài ấy hắng giọng, và nhìn tôi với đôi mắt nóng đỏ.
“Và, Lize Bloodcross. Nếu đúng như vậy, thì chính xác thì ngươi muốn gì? ”
“VÂNG, đó là đề nghị của thần rằng chúng ta chỉ cần giết Leigie-sama, chia lãnh thổ của ngài ấy ra, và giao nó cho các Quỷ vương khác trung thành với ngài.”
Tôi nói những gì trong tâm trí của tôi trực tiếp đến Đại Quỷ Vương.
Có lẽ ngài đã mong đợi sự phản đối của tôi. Ngài ấy ngay lập tức ném ra một câu trả lời.
Sự chống đối của tôi là trái ngược với ý muốn của Đại Quỷ Vương, vì vậy chẳng có gì lạ khi đầu tôi bay ra bất cứ lúc nào, nhưng thậm chí không có một chút giận dữ nào trong mắt ngài ấy.
“Ta hiểu rồi… vậy ai sẽ giết anh ta? Là Chúa Quỷ duy nhất cai trị Lười Biếng, anh ta chỉ lãng phí sự vĩnh cửu của mình vô ích. Làm thế nào chúng ta giết được một Chúa Quỷ như thế? ”
"Điều đó…"
Đó chính là lý do tôi trải qua nhiều tháng chịu đựng sự tức giận và phục vụ hắn ta. Tôi có sức mạnh cấp độ Phổ Biến, và thuộc tính của tôi là một trong những thứ phù hợp nhất cho việc công kích, nhưng trong khi hắn nhận những đòn tấn công như vậy, tất cả mọi thứ ... mà gã Chúa Quỷ ấy lại bắt đầu ngủ.
Như thể hắn đang nói rằng không cần phải bận tâm đến mấy đòn tấn công từ cấp độ đáng buồn của tôi.
Chỉ nhớ đến nó thôi đã làm tôi khó chịu.
Máu nóng lưu thông khắp cơ thể tôi với Lõi Linh Hồn làm trung tâm, và tầm nhìn của tôi bị nhuộm đỏ. Tôi hít thở sâu để cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, nhưng nó không có tác dụng.
“Ku ku ku, nhìn kìa, ngươi đã tự mình thử…”
“… Phải, thần hiểu rằng mình đã vượt quá quyền hạn của mình, nhưng thần không thể kìm nén được Phẫn Nộ của mình…”
Kanon-sama đón nhận những lời đó với đôi mắt tràn ngập niềm vui.
“Ta cho phép đấy. Ku ku ku, Lize… ngươi giống như… ta trong quá khứ.”
“!? VÂNG… thật là một vinh dự.”
Ý ngài ấy là sao?
Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của Kanon-sama. Tôi không thể lĩnh hội nổi. Không phải là tôi đang tức giận. Tư tưởng của tôi tập trung lại, và tôi ngay lập tức quỳ trước mặt ngài ấy.
Với một biểu hiện hoàn toàn không phù hợp với biệt danh của mình, Kanon của Sự đổ nát, ngài ấy nhìn tôi với đôi mắt dịu dàng.
“Dù sao thì, Lize. Người đàn ông đó sẽ không chết... tất nhiên, nếu ngươi tìm ra cách giết anh ta, ta không phiền nếu ngươi dùng nó đâu, nhưng... Lize, ta trông cậy vào ngươi đấy.”
“… VÂNG. Thần sẽ nỗ lực hết mình để đáp lại những kỳ vọng của ngài, chúa tể của tôi. ”
Trước những lời lẽ đột ngột của ngài ấy, tôi nhanh chóng sửa lại tư thế của mình, và từ những kỳ vọng bất ngờ của ngài ấy, tôi giấu mặt mình đi.
Liệu tôi có thể đáp ứng được những hy vọng này?
Chúa Quỷ Lười Biếng có sức mạnh vô song, và qua lời nói của hắn, lòng trung thành với Đại Quỷ Vương, và sự đối xử của hắn với tôi, một sứ giả trực tiếp của ngài… về tất cả, hắn ta chẳng mảy may quan tâm.
Chống lại con Quỷ đó, kẻ đã tự đóng mình trong thế giới khép kín của riêng hắn, tôi có thể làm gì đây?
Có điều gì tôi có thể thay đổi một chút không?
Bất kể lúc nào, tôi luôn luôn tìm ra con đường riêng cho mình theo ý muốn của riêng tôi, nhưng tôi không tự tin về bản thân mình trong thử thách này.
Mối quan hệ của chúng tôi ... chỉ là quá tệ.
“Tốt… Ta hiểu lời cầu xin của ngươi. Nhưng có một lý do ngươi được bổ nhiệm làm người quan sát của Leigie. Hãy tự tìm ra nó.”
Đó là điều mà tôi không mong đợi từ miệng của quỷ vương. Tôi cảm thấy sức nặng phía sau đầu. Áp lực vô hình đang đè tôi xuống. Không được phép ngẩng đầu lên.
Nó có thể là hiển nhiên, nhưng theo lời tuyên bố của ngài, hỏi thêm sẽ là ngu xuẩn.
“VÂNG. Thứ lỗi cho thần, Lize Bloodcross. Tất cả đều như Kanon-sama muốn.”
“Tốt. Vậy hãy đi. Ngươi có phẩm chất của một người cai trị. Vì vậy hãy học hỏi. Nghiên cứu nó, hiểu nó. Ý nghĩa của việc trở thành một con Quỷ.”
“VÂNG!!! ... sẽ không có thất bại.”
Không có chút đùa cợt nào trong những lời của vị Đại Quỷ Vương.
Từng từ trong chỉ thị ngắn ngủi của ngài đều được khắc vào Lõi Linh Hồn của tôi.
Nhưng tôi không thể hiểu ý ngài ấy là gì.
Thứ để học hỏi từ gã Vua Lười đó ...?
Từ Chúa Quỷ đó ... từ gã Chúa Quỷ mà tội lỗi quá mạnh đã khiến cho người tiền nhiệm của tôi, một Quỷ Lười Biếng, từ bỏ trách nhiệm của mình. Là một người có bản chất đối lập, chỉ là tôi phải học cái gì đây?
Có lẽ khi tôi học được điều đó, tôi sẽ đáp lại được những kỳ vọng của Đại Quỷ Vương.
Tôi cúi đầu xuống hết mức có thể, và khoảnh khắc tôi bước qua cánh cửa, Kanon-sama nói.
Một giọng nói không phù hợp tí nào với Quỷ Vương của Sự đổ nát. Một giọng nói mệt mỏi.
“Lize, một khi ngươi trở về Lâu Đài Bóng Tối, hãy nói với Leigie-Niisama ... ít nhất thỉnh thoảng hãy ghé qua.”
“… Eh !? Niisama !?”[note7737]
Tôi chắc chắn không phải nghe điều đó. Tôi quay lại trong hoảng loạn. Có vẻ như Kanon đã nhận ra mình vừa mới nói gì, bơi ngài ấy đang tặc lưỡi. Với vẻ mặt dữ tợn, ngài ấy chỉ trượng vào tôi.
Tội lỗi của 『Phẫn Nộ』, được truyền rằng trả lại tất cả mọi thứ trên thế giới thành tro tàn.
Tia sáng trong mắt ngài ấy giống như một ngọn lửa hoành hành, như thể chặn mọi phản đối từ tôi.
Với áp lực này, tôi chỉ có thể thốt ra một vài từ trước khi trái tim tôi bị khuất phục.
“Kanon-sama, vừa rồi…”
“Đi đi, Lize Bloodcross! Đừng… làm phiền ta thêm nữa!”
“V-VÂNG!”
Như thể đang tống cổ tôi đi, ngài ấy đóng sầm cửa.
Những lời giận dữ từ Quỷ vương của 『Phẫn Nộ』 chắc chắn không có gì hiếm hoi. Hai tên canh gác đứng trước phòng của Quỷ Vương vẫn còn bất động, nhưng họ nhắm mắt đầy sự cảm thông với tôi. Tôi gật đầu với họ trước khi tiến lên.
Tôi hiểu rồi... Dù hán ta là một Chúa Quỷ Lười Biếng hiếm có, vậy đây là lý do tại sao Kanon, người cai trị Phẫn Nộ lại để cho hắn ta…
Khả năng tấn công trực tiếp của Phẫn Nộ là không ai sánh kịp, nhưng mặt khác, thật khó để giữ cho người theo dõi không hề hấn gì.
Tôi có cảm giác tôi vừa thoáng thấy một số lịch sử đen tối của Đại Quỷ Vương. Thực có một chút chán nản mà.