Đạp Tuyết Tầm Mai

chương 6: họa vô đơn chí (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc con chim ưng mà vương phủ ở Kim quốc nuôi dưỡng tìm ra sơn động ở Lạc Mai sơn này.

Loại chim ưng này có kích thước nhỏ hơn so với bình thường, nhưng sức bật kinh người, tính tình hung mãnh. Nó được huấn luyện, sử dụng để truyền đạt tin tức, truy tìm tung tích con người, thậm chí thăm dò tình hình của địch nhân, so với bồ câu đưa tin càng cao minh hơn gấp trăm lần.

Đêm trước khi quyết chiến, quần hùng nhìn thấy hai thanh bảo kiếm rơi từ trên vực xuống thì khiếp sợ không thôi. Bọn họ lên núi thì phát hiện người đang mang trọng thương nằm trên nền tuyết lạnh – Lưu Thế Nghĩa, sau đó đem hắn về cứu chữa. Và đến bây giờ hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Giang Nam quần hùng cho rằng Tuyết Y Hầu sau khi chiến thắng đã bỏ đi nhưng bốn tùy tùng của hắn lại không nghĩ sự tình đơn giản như vậy. Bối tử gia của họ nhất định sẽ không đem thanh kiếm hoàng thượng ngự ban vứt lại địa bàn của địch nhân, hẳn là ngài đã bị thương và ẩn nấp một chỗ không xa nào đó. Vì thế họ đã thả con chim ưng được huấn luyện nghiêm ngặt đi truy tìm tông tích và cho đến chạng vạng hôm nay mới phát hiện ra hang động này.

Cầm Kỳ Thi Họa không chần chừ, liền nhanh chóng đuổi tới nơi, thừa dịp đang đêm không ai chú ý, đem cả Đàn Hạo Thanh và Tiểu Đạc Đầu đến nơi an toàn hơn.

– Bởi vì ngay tại thời điểm phát hiện bối tử gia, Tiểu Đạc Đầu vẫn giống như một con bạch tuộc, tay chân ra sức ôm lấy thân mình Đàn Hạo Thanh, không rời một bước. Này tình cảnh kì dị khiến cho cả bốn người bọn họ vừa sợ vừa nghi, nhất thời không biết xử trí như thế nào nên đành đem hắn theo cùng.

Bọn họ ẩn thân trong một khách điếm nhỏ ở kinh thành. Thi Đồng cùng Họa Đồng đem xe ngựa đến, chốc lát đã đi xa được một đoạn.

Đối với họ, việc chủ nhân hôn mê bất tỉnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cũng không tỏ ra thái độ kinh ngạc cho lắm mà nhanh bắt tay vào công việc. Bốn người bọn họ đi theo Đàn Hạo Thanh nhiều năm, tất nhiên biết rõ tính tình khiết phích của chủ tử. Trước là phải băng bó vết thương, sau dùng dược trị liệu thật kĩ, cuối cùng là giúp Đàn bối tử đang hôn mê vệ sinh thân thể. Trình tự nhất định phải rõ ràng, không được đảo lộn. Chính là, làm thế nào để xử lý thiếu niên kia đây?

Cầm Kỳ Thi Họa đồng thời tự hỏi.

Đàn bối tử, ngoại trừ vết thương bên sườn phải, nội thương cũng thực nghiêm trọng. Cũng may là trước khi rời khỏi vương phủ họ có mang theo một ít đan dược, tuy không phải là tiên dược nhưng sau khi uống chỉ cần tịnh dưỡng, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục. Cầm Tì cùng Kỳ Tì cải trang ra ngoài mua dưỡng phẩm để giúp thân thể Đàn Hạo Thanh chuyển biến tốt hơn một chút. Còn Thi Đồng cùng Họa Đồng thì ở lại giúp chủ nhân chà lau thân thể và thay đổi quần áo.

Hai tiểu đồng này bất quá cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi nên không thế tránh khỏi tính tình ưa hổ nháo. Tuy rằng theo hầu hạ chủ nhân lạnh nhạt, nhưng họ đối với chuyện trong ngoài vương phủ đều hết sức thích thú.

“Không tin được a! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bối tử gia bẩn như vậy. Quần áo toàn là vết máu khô cùng bùn đất.”

Thi Đồng như vậy cảm thán.

Họa Đồng nói: “Nói tới đây, thiếu nhiên chúng ta mang về hiện đang ở đâu? Khuôn mặt kia quá dơ bẩn, căn bản không thể nhìn rõ nhân dạng nên ta nhờ tiểu nhị mang hắn đi tắm rửa. Không hiểu sao đến lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng a.”

Bỗng nhiên tiểu nhị tiến vào, không chỉ mang tới nước nóng mà còn kèm thêm một Tiểu Đạc Đầu cực kì sạch sẽ.

Thi Đồng cùng Họa Đồng đồng loạt ngây người.

Thiếu niên trước mắt kia có đôi mắt mê hồn, khuôn mặt như dương chi bạch ngọc, tướng mạo thập phần tuấn tú, so với bộ dạng dơ bẩn trước đó thật là cách biệt một trời một vực.

Thi Đồng nói “Ta đi theo bối tử, đọc qua thi thư của người Hán, thường nghe bọn hắn hình dung đôi mắt mỹ nhân như hồ thu sâu thẳm. Hiện xem như đã được mở mang tầm mắt rồi!”

Họa Đồng bĩu môi “Ngươi không có học vấn sao? Những thứ đó đều là dùng cho nữ tử, ngươi như thế nào lại dùng chúng để miêu tả nam nhân chứ?

Tiểu Đạc Đầu nghe mãi mà vẫn không hiểu họ đang nói cái gì, ánh mắt tràn ngập băn khoăn. Nhưng khi vừa nhìn thấy người đang hôn mê nằm trên giường, hắn đã vội hoan hô lên một tiếng, nhanh chóng lao tới.

Thi Đồng cùng Họa Đồng đang giúp chủ tử chà lau thân mình cho nên nửa thân trên của Đàn Hạo Thanh hơi hơi lộ ra. Tiểu Đạc Đầu tò mò nhìn chằm chằm kẻ đang hôn mê kia, thầm đánh giá thân hình thon dài tuyệt mĩ của hắn.

Gương mặt tuấn tú của vị nam nhân hơi nhợt nhạt vì bị mất máu khá nhiều, hai hàng lông mi dài, nhếch đích bạc thần, kế tiếp là đường cong duyên dáng ở cổ, xương quai xanh hơi hơi nổi lên, tứ chi thon dài. Có lẽ vì luyện võ công nhiều năm liền nên cơ thể hắn thật cân xứng…

Mắt hắn tìm thấy hai đóa thù du màu sắc bắt mắt trên ngực Đàn Hạo Thanh. Lồng ngực hắn lại phập phồng khiến cho hai thứ xinh đẹp kia càng thêm sống động a!

Như bị quỷ ám, Tiểu Đạc Đầu cảm thấy chúng thập phần đáng yêu nên không cần nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức vươn tay ra chạm vào một trong hai điểm hồng hồng mà hắn cho là vô cùng đáng yêu.

“Trời ạ!” Thi Đồng cùng Họa Đồng trở tay không kịp, hay nói đúng hơn là không hề ngờ tới chuyện có người dám tự tiện chạm vào thân thể của chủ tử họ, nhất thơi kinh ngạc mà đứng yên bất động.

Cũng may Đàn bối tử mình mang trọng thương vẫn chưa tỉnh dậy nếu không, thật không biết hắn sẽ phản ứng ra sao nữa…

Tiểu Đạc Đầu bất ngờ quay lại, oán giận nói “Sao ca ca lúc nào cũng ngủ thế hả?”

Thi Đồng lớn hơn Họa Đồng một tuổi nên nhanh lấy lại bình tĩnh, kéo Tiểu Đạc Đầu khỏi người Đàn Hạo Thanh. Sợ đánh thức chủ tử, hắn hạ giọng giáo huấn: “Ngươi không muốn sống nữa! Dám như vậy. . . . . . Ách, không có sự cho phép của chủ tử mà ngươi dám bính hắn. . . . . .” Cảm thấy lời nói có chỗ không đúng, hắn chán nản gục đầu.

Họa Đồng đứng ở một bên, tay vẫn che lấy miệng, không hề nhúc nhích.

Thi Đồng thấy có điểm kì quái liền lên tiếng hỏi “Ngươi làm sao vậy?”

Họa Đồng hạ giọng “Ngươi còn không nhìn ra thân phận của đứa nhỏ này sao?”

“Gì? Hắn có thể có thân phận gì?” Thi Đồng nhớ rõ bọn họ tìm được chủ tử trong một sơn động, lúc ấy Tiểu Đạc Đầu lại đang ôm chặt lấy cơ thể hắn. Bởi vì quần áo của tiểu tử kia cực kì tả tơi, rối bù, nên bọn họ không tài nào nghĩ được hắn là con ruột của Lưu Thế Nghĩa, mà ngược lại, họ nhất trí cho rằng hắn cùng lắm chỉ là một tiểu khất cái mà thôi.

Họa Đồng vẻ mặt lộ vẻ khinh thường “Cho nên nói ngươi không học được những gì phu tử đã dạy! Người Hán có rất nhiều đam mê kì lạ, ngươi đầu óc nông cạn làm sao có thể thấu hiểu hết được.”

“. . . . . . Vậy ngươi nói thử xem, nói cho ta biết ngươi biết được điều gì đi.”

“《 Chiến quốc Ngụy tứ thư 》có ghi lại một điển cố, ngươi có nhớ hay không?” Họa Đồng nói.

Thi Đồng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lập tức nở nụ cười: “Ý ngươi muốn nói là quan hệ giữa Ngụy vương và Long Dương Quân sao? Hắc, còn tưởng ngươi học vấn thâm sâu, chuyện này ai mà chẳng biết. Hơn nữa, ta còn nhớ rõ 《 bày tỏ tâm tình hoài bão chương mười hai 》của Nguyễn Tịch cũng có nhắc đến long dương, sau người đời lại hay dùng từ này để miêu tả nam nhân.”

Họa Đồng tức giận nói: “Cho nên mới nói ngươi không có đầu óc! Ngươi xem bộ dáng của đứa nhỏ này, tế da nộn thịt, môi hồng răng trắng, nhìn thế nào cũng giống luyến đồng, không phải sao?”

Thi Đồng giật mình “Không thể nào? Sao ngươi có thể nhìn tướng mạo mà đoán hắn là luyến đồng chứ?”

Tiểu Đạc Đầu hô lên một tiếng, không ngừng giãy dụa, nhắm hướng chiếc giường đằng kia mà lao tới.

“Sao lại không thể, ngươi ngẫm lại xem, tiểu tử kia bộ dạng thanh tú như vậy, lại một thân rách nát, tướng mạo lúc đó lại dơ bẩn, chuyện này bình thường sao? Ta nghĩ hắn một mực tránh né chủ nhân, nhất thời biến mình thành một tên khất cái đó thôi.”

Thi Đồng bị lời nói thuyết phục, cảm thán nói: “Không biết chủ nhân của hắn là ai mà lại nhẫn tâm bức đứa nhỏ đáng yêu như vậy đến đường cùng a!”

Kì thật tuổi của Thi Đồng cùng Họa Đồng đều nhỏ hơn Tiểu Đạc Đầu, nhưng sớm theo chủ nhân bôn tẩu giang hồ nên họ không tránh khỏi sự chững chạc thái quá. Nhìn thế nào thì gương mặt của Tiểu Đạc Đầu – kẻ đã mười bảy tuổi – cũng rất giống trẻ con nên hai người bọn họ đều cho rằng tiểu tử kia nhỏ tuổi hơn mình.

Họa Đồng nheo nheo mắt: “Theo ta thấy, chủ nhân của hắn chắc chắn là kẻ thích lừa gạt thiên hạ – Lưu Thế Nghĩa. Hừ, thật hạ lưu, dám nuôi dưỡng luyến đồng! Nếu không sao hắn lại xuất hiện ở Lạc Mai sơn trang được?”

Tại Lạc Mai sơn trang, Lưu Thế Nghĩa đang nằm dưỡng thương dường như cảm nhận được thái độ khinh thường của những kẻ ở xa hắn vạn dặm nên hắt xì mấy cái, sau đó tỉnh lại. Hắn đương nhiên nằm mơ cũng không ngờ bị người khác coi là kẻ vô liêm sỉ hạ lưu, nuôi dưỡng luyến đồng, là thiên hạ đệ nhất sắc lang a.

Thi Đồng lúc này cực kì thắc mắc “Theo như lời ngươi nói thì đứa nhỏ này là luyến đồng của Lưu Thế Nghĩa, nhưng vậy thì có liên hệ gì với chủ nhân chúng ta chứ?”

Họa Đồng khó khăn nói, tưởng tượng nước mắt đang chực trào ra “Ngươi thật sự không phát hiện sao? Lúc ta đem tiểu tử này giao cho tiểu nhị, quần áo hắn thật rách nát, trên đó lại toàn là vết máu cùng băng tuyết, cùng chủ tử không sai biệt gì lắm. Ta nghĩ là. . . . . .”

“Như thế nào?”

“Chủ tử cùng lão thất phu Lưu Thế Nghĩa lưỡng bại câu thương, ngã xuống khe núi, cũng vừa lúc tiểu luyến đồng chạy đến. Kết quả là, anh hùng được mỹ nhân, ách, luyến đồng cứu lên. Sau đó hắn liều chết mang chủ tử giấu vào sơn động. Sơn đạo gập ghềnh, bản thân mặc dù bị thương nhiều chỗ nhưng hắn cũng không nhẫn tâm buông tay…”

Họa Đồng miêu tả lại chuyện Tiểu Đạc Đầu cứu Đàn bối tử một cách thật sinh động, sau đó lại tiếp tục phát huy trí tưởng tượng, nói “Trong sơn động, bối tử gia tỉnh lại, nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, ách, luyến đồng, cảm động không thôi nên quyết tâm lấy thân mình báo đáp. . . . . .”

Thi Đồng bị hắn làm cho sửng sốt, gật đầu nói: “Nói như vậy, đứa nhỏ này hiện tại là luyến đồng của bối tử gia sao?”

“Có thể cho là như vậy!” Họa Đồng đắc ý “Ngươi ngẫm lại xem, bối tử gia của chúng ta từ lúc sinh ra tới nay, không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư muốn vì ngài mà tình nguyện hiến tặng thân mình, vậy mà một chút để ý ngài cũng chưa từng dành cho các nàng. Nếu suy xét kỉ, bối tử gia chính là Ngụy vương tái thế, cả đời này chỉ có thể yêu long dương thôi!

Thi Đồng bỗng nhiên khủng hoảng “Không thể nào? Ta còn nhớ rõ mỗi lần tắm rửa, bối tử gia đều chỉ thị ta và ngươi giúp ngài… chẳng lẽ . . . . .”

Họa Đồng trầm ngâm nói: “Quả thật phải đề phòng. Hai huynh đệ chúng ta tuy rằng không thể tính là đệ nhất mỹ thiếu niên, nhưng này mi thanh mục tú, bộ dạng cũng không đến nỗi.”

“Không phải chứ?” Thi Đồng vẻ mặt sợ hãi, “Ta không muốn làm luyến đồng của bối tử gia đâu, nghe nói sẽ rất đau!”

“Đừng nói chuyện xui xẻo. Ngươi xem, hiện tại đã có sẵn một mỹ thiếu niên, chúng ta chỉ cần giúp hắn chuẩn bị hảo, cam đoan bối tử gia yêu thương hắn, nhất định sẽ không tìm đến chúng ta gây phiền toái đâu.”

Thi Đồng mừng rỡ, nhanh đem Tiểu Đạc Đầu đặt trước mặt Họa Đồng “Tiểu Họa, ngươi thật thông minh! Vậy ngươi xem xem, chúng ta nên làm thế nào mới tốt?”

Họa Đồng nâng cằm, nhìn gương mặt mỹ miều của Tiểu Đạc Đầu, miệng nhếch lên thành một nụ cười gian ác.

——

Chú thích:

() long dương: theo tại hạ nghĩ hai từ này muốn ám chỉ các bạn thụ.

Truyện Chữ Hay