Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 330

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“chúc mừng”

Trận đấu cuối cùng của giải đấu Hephaestus, năm trường quân sự lớn đến địa điểm thi đấu - Sao Huyễn Dạ.

Vệ Tam đứng trước cửa sổ tàu vũ trụ, nhìn tàu vũ trụ của các trường khác ở phía sau: “Kim Kha, bây giờ chúng ta có tỷ số như thế nào?”

Kim Kha nhìn quang não: “Trận thứ 9 trường Đế Quốc giành được vị trí thứ nhất, chúng ta thứ hai; trận thứ 10 chúng ta xếp thứ nhất, bọn họ đoạt giải thứ hai. Trường South Pasadena đã giành được vị trí đầu tiên trong trận đấu trước, Samuel giành được vị trí thứ hai và viện Bình Thông xếp thứ ba. Hiện tại chúng ta và trường Đế Quốc lại một lần nữa san bằng điểm số, 56 so với 56. Chỉ còn lại trận đấu cuối cùng, chỉ cần chúng ta xếp sau trường Đế Quốc thì sẽ không có cơ hội đảo ngược.”

Biểu hiện anh em Sơn Cung trong mấy trận đấu này thật xuất sắc, mỗi một trận toàn ghi được điểm cho trường South Pasadena; trận thứ 11 thì lấy thẳng luôn vị trí thứ nhất, trận cuối cùng này e rằng cũng không dễ ứng phó.

“Đội chủ lực của trường Đế Quốc đã ở trong Sao HUyễn Dạ một thời gian, có lợi thế sân nhà.” Hoắc Tuyên Sơn bảo, “Lần này chúng ta phải có nhiều điểm hơn bọn họ mới có cơ may thắng.”

Giải đấu quy định, điểm số giữa hai trường cần phải so về số lần có được xếp hạng đầu tiên, nếu số lần xếp hạng đầu tiên là như nhau, kế đó phải tính dạng bất cứ ai giành được vị trí đầu tiên thì đó là người chiến thắng trước.

Trường Đế Quốc đã giành được nhiều lần hạng nhất trong các đấu trường phía trước, và nếu trường Damocles vẫn ngang bằng với họ thì trường quân sự chiến thắng cuối cùng là trường Đế Quốc.

“Có cơ giáp vượt cấp, bây giờ ai nấy toàn ở cùng một vạch xuất phát, hoàn toàn dựa vào tài năng bẩm sinh rồi.” Kim Kha lắc đầu, “Hơn nữa, Ứng Tinh Quyết còn giống như bug hơn cả Vệ Tam trong giải đấu này. Chúng ta toàn là chỉ huy cấp 3S, chỉ có mỗi anh ấy là chỉ huy cấp siêu 3S, thế tức anh ấy sẽ điều khiển nhiều hơn chúng ta, trận cuối cùng khó nhằn hơn hẳn.”

Hoắc Tuyên Sơn suy nghĩ một chút: “Chúng mình đi chống lại trường Đế Quốc thì trường South Pasadena nhất định sẽ nhân cơ hội này vượt đội giống như trận trước.”

“Không đối phó với trường Đế Quốc, để cho họ có được thứ hạng thì càng không được.” Vệ Tam quay lại, ngồi xuống: “Chúng ta loại bỏ trường Đế Quốc, vừa phải lấy được vị trí ít nhất là hạng ba ở trận này.”

Kim Kha gật đầu: “Cho nên, tớ muốn hợp tác với trường South Pasadena, họ đứng đầu, tụi mình lấy vị trí thứ hai.”

...

Tuy nhiên, Kim Kha đã mất cơ hội này bởi vì Ứng Tinh không chỉ nói làm trường South Pasadena lung lay, mà anh còn hợp tác với viện Bình Thông. Anh đồng ý chuyện trường Đế Quốc chỉ lấy vị trí thứ ba, hạng thứ nhất và thứ hai thi để cho viện Bình Thông và trường South Pasadena chia nhau.

“Như vậy...” Liêu Như Ninh đứng ở trên mặt đất đấu trường do Sao Huyễn Dạ mở ra, “Vậy tụi mình chỉ còn lại trường Samuel là hợp tác được? Có vẻ hơi không hợp thói thường.”

Mặc dù sự thật đã được phơi bày, trường Samuel và trường Damocles kết thù sống chết vì những người bị nhiễm bệnh đã quấy phá trong đó, song, hai trường của họ đã xung khắc như nước với lửa ngay từ đầu. Thế mà trận đấu cuối cùng này lại muốn hợp tác!

“Cũng không phải không được.” Vệ Tam nhìn về phía trước, trận trước trường Samuel lấy được vị trí thứ hai, tiến vào trước một thời gian dài, “Đừng quên, bắt đầu từ trận đấu thứ 9, người dẫn đội của bọn họ được đổi thành giáo viên bên phía Quân Độc Lập.”

Những người bên phía Quân Độc Lập không chỉ có tinh thần mà còn là ý chí bi3n thái, lúc này mới ba trận thôi mà người của trường Samuel đã thay đổi bộ dáng hết cả, nói còn ít hơn so với viện Bình Thông khi trước.

Tuy nhiên, họ nói ít hơn vì họ quá mệt mỏi nên không nói nổi.

Ngay cả khi bị trường Đế Quốc cướp đi trường quân sự để hợp tác, họ vẫn tiếp tục cuộc tranh tài.

“Trường Samuel ở đằng kia, chúng ta hãy đi tìm họ trước.” Kim Kha cho hay.

Sao Huyễn Dạ chỉ có 4 tiếng ban ngày, về cơ bản ở lại cũng không quá mức quen thuộc và sinh viên quân sự vẫn phải đối phó với tinh thú trong giấc đêm. Tốc độ trường Samuel tiến lên nhanh hơn Kim Kha nghĩ, tới ngày thứ ba bọn cậu mới đuổi kịp trường Samuel.

“Các cậu muốn hợp tác với chúng tôi?” Cao Học Lâm cẩn thận suy nghĩ một chút, mặc dù trường Damocles đối diện có thể loại trừ bọn họ, nhưng Damocles khẳng định muốn giành chức vô địch toàn giải, “Cũng không phải không thể, nhưng lợi ích là gì? Nếu viện Bình Thông và trường South Pasadena hợp tác và cùng nhau đối phó trường của chúng ta, e là trường Samuel sẽ bỏ thi đấu thẳng.”

“Hiện tại tổng điểm của anh là 10, đứng chót, chỉ có giành được vị trí đầu tiên trận cuối cùng, để trường Đế Quốc hoặc chúng tôi giành được hạng thứ hai, thì tổng số điểm của trường Samuel mới có thể đứng hạng thứ ba.” Kim Kha nói, “Nhưng bây giờ trường Đế Quốc đã gặp hai trường khác, họ chọn không hợp tác với mấy anh. Như thế nào, có muốn đánh cược một cú to không?”

“Được, chúng tôi có thể hoàn toàn hợp tác, nhưng một khi có cơ hội, hạng thứ nhất phải thuộc về trường Samuel.”

Kim Kha đồng ý.

Trong trận đấu này, họ chẳng mấy hứng thú cạnh tranh cho vị trí đầu tiên, chi cần giành chiến thắng trước trường Đế Quốc là xong. Đó là chưa kể đến bài học của trận đấu trước đó, ba hạng đầu cứ bị các trường khác chia nhau.

...

“Sao còn chưa nghỉ ngơi?” Ứng Thanh Đạo bưng một ly nước ấm vào phòng Ứng Du Tân.

“Bọn họ còn chưa thi đấu xong.” Ứng Du Tân nhìn màn ánh sáng và lộ ra nụ cười ôn hòa, “Sắp đến điểm đích rồi.”

Ứng Thanh Đạo ngồi bên cạnh, nhìn sắc mặt em trai ông thì trong lòng nghẹn ứ: “Anh nhớ hồi trước chú còn tỏa sáng chói mắt hơn của Tinh Quyết trong giải thi đấu.”

“Đó là bởi vì khi em tranh tài lại không có đối thủ cùng đẳng cấp.” Ứng Du Tân hạ mắt, nụ cười dần dần thu lại, “Tuy nhiên, khi đó đồng đội của em hay là đối thủ… Bọn họ toàn là những người tốt nhất.”

Ứng Thanh Đạo đưa tay nắm lấy tay ông, an ủi trong im lặng.

Những người đi theo chạy trốn chung ấy, ngoại trừ Quý Lương, thì cũng chỉ còn lại Ứng Du Tân hiện đang nằm trên giường.

“Trường Damocles và trường Đế Quốc trực tiếp đối đầu.” Ứng Du Tân ra hiệu Ứng Thanh Đạo xem màn hình ánh sáng.

Trên đấu trường Sao Huyễn Dạ, năm trường quân sự lớn tập trung đối diện nhau ở điểm đích. Họ và điểm đích chỉ cách nhau một vách đá, tất cả mọi người đứng trên đỉnh vách đá đánh hỗn chiến.

Một mình Vệ Tam đối phó với ba chiến sĩ độc lập của trường Đế Quốc, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh thì đi giúp trường Samuel.

Một trong ba trường quân sự và trường Đế Quốc phải bị loại thì trường Damocles mới có thể giành chiến thắng.

Ứng Tinh Quyết nhìn về phía đội của ba trường bên kia, trên thực tế, chỉ cần trường Damocles và trường Đế Quốc bị loại hết thì nhà vô địch toàn mùa giải là của trường Đế Quốc, nhưng bây giờ xem ra tình hình cũng không rõ ràng lắm.

Anh quyết định vượt qua vách đá của mình và đi đến điểm đích.

“Như vậy không tốt lắm đâu.” Bỗng Kim Kha cản trước mặt anh, “Đang đánh nhau hết đây mà chỉ huy Ứng cứ như vậy rời đi thẳng như thế?”

Giọng Ứng Tinh Quyết truyền ra từ trong khoang cơ giáp: “Cho dù là Vệ Tam điều khiển cơ giáp cấp siêu 3S tấn công thì tạm thời chiếc cơ giáp này sẽ không bị thương tổn, cậu không có cách nào ngăn được tôi.”

Bởi vì cơ giáp cấp siêu 3S chính thống không có cơ giáp sư sửa chữa, cho nên những người khác dùng cơ giáp vượt cấp siêu 3S trong đấu trường ngoại trừ Vệ Tam; nhưng Ứng Tinh Quyết thì chẳng đổi, từ khi bắt đầu trận đấu là anh đã dùng Tất An, bởi vì chỉ huy vẫn không gia nhập cuộc chiến nên anh bị người ta xem nhẹ.

Hoặc là nói anh đã cố tình để cho người khác bỏ qua mình.

Hai cánh tay cơ giáp Tất An đột nhiên thay đổi thành cánh chim lần đầu tiên trong cuộc đua, Ứng Tinh Quyết điều khiển nó đâm thẳng về Kim Kha và bay về đích.

“Mẹ kiếp!” Kim Kha ngã xuống đất rồi la lên với Vệ Tam, “Cậu làm cơ giáp gì vậy?!”

Tuyệt nhiên, Vệ Tam không đăng số liệu và bản vẽ kết cấu của chiếc cơ giáp này lên mạng!

Đầu tiên Vệ Tam rút đèn năng lượng của Tư Đồ Gia, kế đó cô mới quay đầu nhìn lại: “… Xin lỗi, tớ quên nói cho các cậu biết.”

Kim Kha: “...” Chuyện quan trọng như vậy, thế mà Vệ Tam quên nói.

Nếu thực sự để cho Ứng Tinh Quyết vượt qua thì trận đấu này coi như xong.

Vệ Tam nhìn hai người trước sau: “Xin lỗi rồi, hai vị.”

Hoắc Kiếm cùng Cơ Sơ Vũ còn chưa kịp phản ứng là bị đạp bay, Vệ Tam lướt qua cấp tốc, cô bắt được Ứng Tinh Quyết, hai người trực tiếp ngã vào nhau.

“Vệ Tam, mau, mau đi tới đích!” Liêu Như Ninh dành thời gian hô to.

Không đi được, Vệ Tam đã bị tóm, phiền toái hơn là chính cô thiết kế Tất An quá kiên cố, ngay cả Vô Thường cũng chắng có cách làm Tất An tổn thương.

Hai người giằng co đến lúc Hoắc Kiếm và Cơ Sơ Vũ vượt qua, Vệ Tam đành đánh với bọn họ, trường Damocles bên kia thấy tình hình không tốt, ai vượt qua được vách núi cũng tới hết cả rồi.

Chiến trường bắt đầu di chuyển sang hai bên, Kim Kha và Ứng Thành Hà liều mạng chặn đường Ứng Tinh Quyết, khắp các nơi rối thành một đám. Vệ Tam không còn cách nào khác, chỉ có thể chuyên tâm chống lại hai người nọ. Nửa tiếng sau, Hoắc Kiếm và Cơ Sơ Vũ bị loại mà Ứng Tinh Quyết đã sắp đến cái bục cờ ở điểm đích.

Vệ Tam nhìn quanh quất một chút, vừa đúng lúc bắt gặp được Shaω Eli bay gần cô nhất thế là cô đạp thẳng về chỗ gã một cú, làm Shaω Eli còn chưa kịp đánh lại chiêu của Hoắc Tử An đã bị đá văng luôn tới đích, đập thẳng vào người Ứng Tinh Quyết.

“Cờ!” Vệ Tam la lên về phía bọn họ, Kim Kha và Ứng Thành Hà cách đó không xa.

Nửa người Shaω Eli nằm bẹp dí, chưa bàn tới sức lực của Vệ Tam lớn, cơ giáp của Ứng Tinh Quyết còn cứng hơn mặt đất rất nhiều. Cơ mà gã còn miễn cưỡng động đậy được, vừa ngẩng đầu nhìn là thấy lá cờ. Thế là hai mắt gã sáng lóa trong tích tắc và ngay lập tức đứng dậy đi nhổ cờ.

Ứng Tinh Quyết cũng chuẩn bị đứng lên, lúc này Kim Kha và Ứng Thành Hà cũng chạy tới, Ứng Thành Hà làm thẳng chiêu Thái Sơn đè đỉnh đầu,: “Anh, xin lỗi anh.”

Kim Kha vội vàng đi nhổ cờ nhưng tuyệt đối không ngờ có người giết ra một người, đó là khi Tông Chính Việt Nhân học theo Vệ Tam, đá Đỗ Dã lên cờ viện Bình Thông.

Kim Kha nắm lấy lá cờ trong tay mình rồi lại nhìn thoáng qua lá cờ của trường Đế Quốc còn đang treo đấu bèn thở phào nhẹ nhõm, bọn cậu thắng rồi.

“Hiện tại có thể buông ra chưa?” Ứng Tinh Quyết nằm trên mặt đất hỏi.

Ứng Thành Hà lập tức đứng lên: “Xin lỗi anh!”

Ứng Tinh Quyết đứng dậy, rút lấy lá cờ của trường quân sự mình và nhìn Vệ Tam đối diện: “Chúc mừng.”

Mặc dù thắng thua đã được chọn ra, nhưng năm đội tuyển các trường quân sự như được tự do tại thời điểm này, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

...

“Nếu cảm giác Ứng Tinh Quyết mở bung ra hết thì những người này không phải là đối thủ của cháu nó.” Ứng Du Tân nhìn màn ánh sáng, “Nhưng mà Vệ Tam cũng đang điều khiển mình, nếu hai người này không ở trong đấu trường thi đấu, ắt trường Damocles có phần thắng lớn hơn.”

“Thực lực các chiến sĩ độc lập của các trường chẳng chênh lệch là mấy, Kim Kha nhanh nhẹn hơn những chỉ huy khác, hơn nữa Ứng Thành Hà cũng linh hoạt hơn ở phương diện cơ giáp, quả thật trường Damocles càng có khả năng thắng.”

Ứng Du Tân nhìn màn ánh sáng, khẽ cười một tiếng: “Thật tốt.”

...

Ngày hôm sau, tổng chỉ huy Quân Độc Lập Ứng Du Tân qua đời tại Sao Đế Đô, các quân khu đến phúng viếng, sinh viên đại diện cho năm trường quân sự cũng vội vã đến Sao Đế Đô để tham dự tang lễ.

Giải đấu này đã kết thúc, phần thắng đặt cược vào quán quân cả mùa giải gần như đổ hết vào Sao 3212, đặc biệt là Lý Bì, ông đã giành được một giải thưởng rất lớn. Thế nhưng sau khi liên lạc với Vệ Tam, ông quyết định sử dụng số tiền này để xây dựng học viện ở Sao 3212.

Học viện Sao 3212 là trường cũ của Vệ Tam, trong tương lai cũng trở thành cái nôi của vô số chiến sĩ độc lập và cơ giáp sư.

...

Lịch Tinh Tú ghi lại, vì sinh viên quân sự đội chủ lực giải đấu này có thành tích xuất sắc, thực lực cường hãn, nên họ được tốt nghiệp sớm. Năm người trường Quân sự Damocles gia nhập Quân khu 13, năm người trường Quân sự Đế Quốc gia nhập Quân khu 5, 25 sinh viên quân sự nhưng chả một ai đi vào Quân khu 1. Sau khi được các nhà lãnh đạo bàn bạc, Sao HUyễn Dạ được tiếp quản bởi Quân khu 5 và Quân khu 13.

Truyện Chữ Hay