“người không có ý chí chiến đấu”
Ngày thứ bảy.
Cuộc đọ sức nhóm giữa sinh viên trường quân sự và sĩ quan huấn luyện.
Sĩ quan huấn luyện đứng đầu hiển nhiên là Hoắc Sở, bọn họ muốn so tài với năm đội chiến sĩ độc lập được chia ngẫu nhiên.
Những chiến sĩ độc lập này không phải chưa từng đối đầu với các sĩ quan huấn luyện, đôi khi mấy thầy cô còn ăn thiệt thòi. Nhưng bây giờ với họ mà nói, cuộc đối đầu nhóm kiểu này này vẫn là lần đầu tiên.
Đội ngũ đầu tiên chính là Vệ Tam, Cơ Sơ Vũ cùng với Tập Ô Thông, toàn bộ thành viên đội là chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng trung.
Đội có loại cơ giáp thế này tốt hơn một chút so với đội đủ cơ giáp các hạng, ít nhất là điểm yếu cũng không rõ ràng, dù đánh xa hay gần cũng chơi hết được.
Hoắc Sở quay đầu gọi hai thầy cô lái cơ giáp hạng nặng tới.
Bởi vì các giáo viên phải ra sân, cơ giáp sư và chỉ huy không cần huấn luyện và có thể đến xem.
Giải đấu đã diễn ra xong một nửa, thực lực tất cả các chiến sĩ độc lập có mức độ tiến bộ khác nhau. Theo lý mà nói thì chống lại giáo viên tại thời điểm này sẽ không còn gặp khó khăn như trước đây. Nhưng sau khi trận đấu đối đầu diễn ra, bọn Vệ Tam lại dần rơi vào thế yếu.
“Ba người không hợp tác quen, toàn là chiến sĩ độc lập cỡ trung hết nên phối hợp không thuận tiện như trước.” Kim Kha ngồi xổm ở bên cạnh vừa ghi hình vừa phân tích, “Sĩ quan huấn luyện ở trong đội ngũ không quá nổi bật, nhưng vẫn theo tiết tấu của hai người kia.”
Thời gian hợp tác này quá ngắn, chỉ cần lơ là một tí là sẽ có lỗ hổng. Một khi sinh viên trường quân sự quen thuộc với cách đấu của sĩ quan huấn luyện, người đối diện sẽ đổi sang người khác ngay lập tức.
Về sau trong trận so tài, Tập Ô Thông bị gạt ra ngoài, Cơ Sơ Vũ cũng sắp bị đẩy ra khỏi vòng tròn; về phần Vệ Tam, cô bị Hoắc Sở đè trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Cơ giáp Vô Thường kiên cố, Hoắc Sở lại không dùng vũ khí, chưa kể đây chỉ là tranh tài nên ông chỉ dùng chiêu thức và cường độ để áp chế Vệ Tam.
Mặt cơ giáp dán trên mặt đất, Vệ Tam trong khoang cơ giáp cảm nhận được sự lạnh lẽo của sàn nhà trong nháy mắt. Cô thông qua cửa sổ nhìn Ứng Tinh Quyết đang đứng xem từ xa.
Là một cấp siêu 3S mà bị sĩ quan huấn luyện đè ép như vậy, đúng là thật hiếm hoi khi cô cảm thấy hơi tí mất mặt tại thời điểm này.
“Có nhận thua hay không?” Hoắc Sở hỏi, bên cạnh ông có thêm một người, là thầy vừa rồi đối phó Với Tập Ô Thông.
Vệ Tam còn chưa kịp trả lời là đã bị Hoắc Sở nắm lên rồi lại quẳng xuống đất.
“...”
Cô còn chưa nói gì đấy, mắc cái gì lại bắt đầu ra tay.
Vệ Tam đang muốn vùng lên phản kháng như con cá chép vượt nước, một chân Cơ Sơ Vũ đã ra khỏi vòng biên, cô giáo đã quay đầu và vây lấy cô.
Ba giáo viên đánh với một mình cô.
“... Em nhận thua có được không?” Vệ Tam không muốn đánh nữa.
Cô vừa nói xong, Hoắc Sở đã đưa tới một đá. Ngay khi Vệ Tam cho rằng mình sẽ bay ra khỏi vòng tròn, một thầy giáo khác đã chặn cô lại.
“Em đối mặt với địch nhân chính bằng thái độ này? Tôi nghe nói lúc trước em còn đánh thắng Tập Hạo Thiên.” Hoắc Sở chậm rãi đứng ở trước mặt Vệ Tam và hỏi.
Trong khoang cơ giáp, Vệ Tam ôm bụng hồi lâu mới hồi phục được từ một cú đá kia. Không thể không nói, mỗi lần sĩ quan huấn luyện Hoắc ra tay còn tàn nhẫn hơn mấy thầy cô trước kia nhiều.
“Thầy à, em có thắng đâu. Em và MC Tập chỉ đánh vài chiêu thôi.”
“Nhìn bộ dáng này của em cũng đoán được hơn phân nửa là dùng mưu trí để thắng được anh ấy mấy chiêu.” Hoắc Sở đứng ở trước mặt Vệ Tam, “Đứng lên đi.”
Vệ Tam nghe lời bèn đứng lên. Cô vừa mới đứng vững một chân, Hoắc Sở lại đạp tới làm cô chỉ có thể quỳ xuống, phải dùng hai tay chống đất mới không đến mức ngã về phía trước.
Nhưng một giây sau, chân Hoắc Sở nhấc lên, ngang nhiên giẫm lên vai cô, khiến Vệ Tam lại chật vật ngã sấp trên mặt đất.
Vệ Tam nằm sấp trên mặt đất nhưng lòng tự trọng ngược lại không bị mất. Cô chỉ nghĩ làm sao vừa rồi Tập Ô Thông và Cơ Sơ Vũ bị đưa ra khỏi vòng.
Nhưng rơi vào mắt Hoắc Sở thì cô đã không còn phản kháng, không có một chút ý chí chiến đấu.
Khó chịu.
Hiện tại trong lòng Hoắc Sở khó chịu với chiến sĩ độc lập này tận cùng. Rõ ràng có thực lực mà sao con bé cứ như một con cá ướp muối, mặc cho người ta cắt xén.
“Đứng lên.” Hoắc Sở lại nói một lần nữa.
“Không nổi.” Vệ Tam dù có sai nhưng vẫn nói hùng hồn.
Hoắc Sở nháy mắt với hai thầy cô bên cạnh, kế tiếp Vệ Tam bị hai thầy cô, mỗi người nâng một cánh tay cô lên.
Mắt thấy sĩ quan huấn luyện còn muốn đạp thêm một cước vào mình, Vệ Tam không thể ngồi chờ chết nữa, hai tay bị kéo ra đột nhiên rung lên và hất hai giáo viên bên cạnh ra.
Lăn sang trái tại chỗ, cô né tránh cuộc tấn công của ba người.
“Mày đã bị loại!” Shaω Eli bên ngoài vòng tròn hét lên với Vệ Tam.
“...” Vệ Tam chậm rãi cúi đầu nhìn dưới chân mình, gót chân cơ giáp giẫm lên một nửa đường đỏ.
Vừa rồi cô thật sự chuẩn bị phản kháng, không có nửa điểm ý muốn bị loại.
Một lúc lâu sau, Hoắc Sở đè nén giọng nói: “Lăn ra ngoài, đội tiếp theo đi thẳng lên luôn đi.”
Vệ Tam chỉ có thể cất cơ giáp và đi ra, vừa mới đi ra đã bị Giải Ngữ Mạn gọi tới.
“Vừa rồi bị sĩ quan huấn luyện đè ép và đánh thì có cảm giác gì?” Giải Ngữ Mạn hỏi cô.
“Đáng để học hỏi.” Vệ Tam nói lời rộng rãi mang vinh quang.
Giải Ngữ Mạn lắc đầu: “Ba người bọn họ không phải đội hình tiêu chuẩn, nhưng phối hợp tốt hơn các em rất nhiều, cho nên mới có thể đè đánh mấy em. Đây toàn là kinh nghiệm trước kia có người dùng mạng đổi lấy trên chiến trường. Vừa rồi Nếu Cơ Sơ Vũ tìm cơ hội giúp Tập Ô Thông gần em ấy nhất, hai người còn có thể chống đỡ một thời gian. Nhưng em... vừa rồi xem như gây chuyện triệt để với Hoắc Sở, anh ta ghét nhất người không có ý chí chiến đấu.”
Vệ Tam: “...” Vừa rồi mình thất thần, không nhận thấy vị trí của đường màu đỏ.
“Mấy ngày trước có thầy cô nói biểu hiện của em không tệ, xuống tay lưu loát.” Giải Ngữ Mạn nhìn Vệ Tam, “Tôi lại cảm thấy em làm rất ổn vào mấy hôm trước. Vệ Tam, tung ra trạng thái trước kia đi.”
Bất kể là thành viên đội tuyển trường cấp A trước đây, hay là đi lên làm thành viên đội chủ lực, Vệ Tam vẫn luôn có một loại trạng thái thư giãn tự nhiên. Nào có giống như bây giờ, nhất thời xuống tay chuẩn xác, nhất thời lại mất đi ý chí chiến đấu.
“Đi qua xem trận đấu đi.” Giải Ngữ Mạn thở dài trong lòng, “Em xem kế tiếp Hoắc Sở đối phó với những người khác, chú ý quan sát khi thầy ấy thu thế.”
Vệ Tam nghe lời xoay người đi ra bên ngoài vòng tròn, Hoắc Tuyên Sơn đứng bên cạnh vỗ vỗ bả vai cô, không nói nhiều.
Trận đấu đầu tiên kéo dài hơn hai tiếng, Hoắc Sở và hai thầy cô chả có lấy thời gian thở hổn hển, cứ thế đối đầu với đội thứ hai ngay.
Lúc đầu Vệ Tam quan sát lúc ông ấy thu thế nhưng còn chưa phát hiện ra nhiều vấn đề, đợi đến khi đội thứ ba ra sân, cô mới phát hiện ra một số thứ.
Cường độ lúc đánh của sinh viên trường quân sự không thể thu lại, có quá nhiều nơi có thể tiết kiệm được lực lượng. Mà Hoắc Sở và hai giáo viên sau khi ra mỗi chiêu thức lại có thể thu lại sức vừa đánh được.
Khó trách bọn họ vẫn đánh không nghỉ ngơi tới bây giờ, vẫn duy trì phong độ đỉnh cao.
Vệ Tam dần dần nghiêm mặt theo dõi trận đấu trên sân. Đội quân khu từ trước đến nay được gọi là cỗ máy chiến tranh, rõ ràng là cùng một cấp bậc nhưng chiến sĩ độc lập giữa trường quân sự và quân khu có sự khác biệt một trời một vực.
Có lẽ đây là một trong những lý do quan trọng.
Năm đội đọ sức ròng rã một ngày, đối với các sĩ quan huấn luyện thì một ngày này cứ đánh luân phiên. Tuy nhiên chả có đội nào phá vỡ hàng phòng ngự của họ được.
Cá nhân mỗi sinh viên m mạnh mẽ, nhưng một đội không chỉ có một chiến sĩ độc lập mà còn có những người khác. Một khi những người khác bị đuổi ra ngoài, tiếp theo mấy người còn lại sẽ đối mặt với sự chém giết của ba sĩ quan huấn luyện.
Không phải là không biết hợp tác để giành chiến thắng, nhưng sự ăn ý của mọi người không đủ, luôn bị mấy sĩ quan tìm ra được nhược điểm.
“Kém cỏi.”
Sau khi trận đối đầu kết thúc, Hoắc Sở đi ra khỏi khoang cơ giáp và câu đầu tiên chính là câu này.
Kế đó tầm mắt của ông dừng lại trên người Vệ Tam: “Có một số người đại khái đến đây kiếm ăn, ỷ vào có chút thực lực thì cho rằng vẫn tiếp tục lăn qua lộn lại. Ngày mai cũng đánh dạng đồng đội nữa, đừng để cho tôi thấy có người nào đó không chú ý…”
Hoắc Sở cười lạnh một tiếng, để mỗi người tự hiểu.
...
Khi giải tán rồi, Vệ Tam đi theo Bọn Kim Kha đi ra ngoài. Cô vừa đi tới cửa đã nghe thấy giọng của Ứng Tinh Quyết.
“Thói quen thích quan sát lúc đầu của cô nên thay đổi.”
Vệ Tam quay đầu đối mặt với ánh mắt của anh, chả có tí ngạc nhiên trước chuyện Ứng Tinh Quyết biết thói quen của mình. Cơ mà cô lại thấy lạ vì sao anh lại muốn nói ra trước mặt.
Những người phụ trách giám sát phía sau đã tiến lên nhằm ngăn chặn hai người giao lưu bằng ánh mắt.
“Tôi không có nói chuyện với người của trường Đế Quốc.” Ứng Tinh Quyết lui về phía sau một bước, nói với vẻ thản nhiên.
“Người của trường Damocles cũng không được.” Người phụ trách giám sát liếc mắt một cái, “Tôi đã hỏi cấp trên.”
“Vậy chúng tôi không nói.” Vệ Tam vẫy tay chào Ứng Tinh Quyết và quay đầu đi ra ngoài.
Người chịu trách nhiệm giám sát: “...” Lần sau phải hỏi nếu em ấy nói chuyện với người của trường Damocles thì bị phạt thế nào.
Luôn luôn cảm thấy không thể để cho Ứng Tinh Quyết tiếp xúc với những người của trường Damocles, đặc biệt là chiến sĩ độc lập này.
...
Ngày so tài hôm sau, ban đầu Hoắc Sở đã chuẩn kỹ càng để dạy cho Vệ Tam một trận, kết quả khi chia ngẫu nhiên thì lại đưa ba chiến sĩ độc lập của trường Damocles ở cùng một đội.
“Sự ăn ý của đội bọn họ trước giờ luôn luôn tốt.” Một giáo viên nói.
“Ăn ý đến đâu cũng chỉ là sinh viên năm đầu tiên.” Hoắc Sở đã xem qua trận so tài của bọn họ nên đương nhiên biết. Cơ mà điều này không ngăn ông dạy dỗ người không có ý chí chiến đấu.
Chắc một khi gặp thất bại, người kia sẽ từ bỏ như ngày hôm qua.
Nói cho cùng, chẳng qua là Vệ Tam chưa từng gặp phải thất bại gì trong trận đấu mà thôi.