không làm người cậu ấy bị thương”
“Vệ Tam, cậu có ý gì?” Hoắc Tử An tuyệt đối không ngờ được cô nhận thua luôn.
“Ý là bây giờ tôi muốn đánh các cậu.” Vệ Tam dứt lời là xông thẳng về hướng Hoắc Tử An và Jill Gil Wood.
Lần này đến lượt Hoắc Tử An và Jill Gil Wood cuống lên. Ban đầu họ chỉ muốn nhìn thấy Vệ Tam xấu mặt rồi ra tay sau, ai ngờ được cậu ta có bộ dáng này.
Bây giờ trong sân, một đội thì tranh đấu nội bộ, một đội đứng bên cạnh xem kịch, đúng là thấy lần đầu tiên.
“Cậu thật sự không sợ thua?” Hoắc Tử An vừa né tránh đòn tấn công của Vệ Tam vừa chất vấn.
“Thua thì thua.” Vệ Tam học theo giọng điệu vừa rồi của bọn họ, không sao cả.
Bị ép mà không có cách nào khác, Hoắc Tử An và Jill Gil Wood chỉ có thể liên thủ để đánh Vệ Tam, hai đánh một nhưng không chiếm được ưu thế.
Vệ Tam ra tay vừa tàn nhẫn vừa gian ngoan. Chiêu thức của cô đã loạn nay còn nhặng xị lên, đúng là như một trời một vực với lần đó ở đấu trường sa mạc.
Cùng lúc, cơ giáp cũng thay đổi.
Hoắc Tử An gian nan né tránh tấn công, song lại bị gông cùm xiềng xích đè nặng bủa vây tứ phía, không thở được.
Cậu ấy quá mạnh.
Cái loại cảm giác vô lực này chợt dâng lên đầu Hoắc Tử An Tâm. Hết lần này tới lần khác Vệ Tam không cầu thắng cho nhanh, không có dùng chiêu thức tháo cơ giáp như lúc trước đối phó Cơ Sơ Vũ, mà lại ra chiêu đối chiêu thật sự.
Đám người trong sân huấn luyện ban đầu cảm thấy buồn cười vì trò hề này thì nay dần thu lại cảm xúc này, xung quanh im lặng hẳn.
Thực lực Vệ Tam mạnh và được công nhận vì dù sao cũng có thể đánh bại Tông Chính Việt Nhân và Cơ Sơ Vũ nên thực lực của cô cũng đủ để chứng minh. Nhưng thứ nhất, cơ giáp của cô có gia tăng nấm dịch tím, tình huống thứ hai là Vệ Tam thắng nhờ động tay động chân với cơ giáp của bọn họ.
Quan sát nhiều trận đấu như vậy, họ có thể phát hiện rõ ràng một chuyện, Vệ Tam không thích chủ động tấn công mà là quan sát. Hiện giờ thân phận cơ giáp sư Vệ Tam đã lộ ra, mọi người lại liên tưởng đến trận đấu trước của cô, hiển nhiên là cô ăn tiền nhờ chính bản thân là cơ giáp sư, hiểu rõ điểm yếu của cơ giáp, tháo dỡ năng lượng thành công nên mới đánh bại Cơ Sơ Vũ.
Trong mắt mọi người hiện nay, thật ra lực chiến đấu của cô còn trộn lẫn một ít trình độ.
Bây giờ nhìn lại cảnh Vệ Tam đánh nhau Hoắc Tử An và Jill Gil Wood thì thấy. Thường ngày cô chỉ cà lơ phất phơ, chả thấy được ngón nghề nào ngoài có mãi một cây đao tu di.
Chỉ dựa vào cây đao này đã đè nặng hai người tới độ ngay cả thời gian thở dốc mà họ cũng không có.
“Vệ Tam!” Khi đầu Hoắc Tử An bị cô giẫm dưới chân, cậu ta không khỏi nổi giận gào lên một tiếng, “Cậu đừng có quá đáng!”
Vệ Tam cười nhạo một tiếng, khom lưng nhấc chân lên.
Hoắc Tử An lập tức muốn đứng lên thì bị Vệ Tam đưa tay đè thẳng đầu gã xuống mặt đất lần nữa, cứ thế tiếng va đập cứ vang lên liên hồi.
“Tôi còn có thể quá đáng một chút đấy.” Vệ Tam vỗ đầu Hoắc Tử An giống như vỗ bóng da, “Tôi dùng cơ giáp cấp A mà còn để cho cậu nói. Nay tôi dùng cơ giáp cấp 3S, cậu còn dám đối đầu với tôi?”
Hoắc Tử An không ngừng dộng đầu xuống đất, đầu choáng váng, nói cũng chả nên lời.
Jill Gil Wood nhân cơ hội muốn tấn công cô, Vệ Tam đá Hoắc Tử An một cước ra khỏi vòng tròn, vừa lúc lưu lại một câu hướng về phía Tông Chính Việt Nhân: “Người viện Bình Thông các anh mang thù thế này hết à?”
Thất hiếm thấy, Tông Chính Việt Nhân có thần sắc bình tĩnh, không có bất kỳ biến động nào.
Đứng trong vòng tròn, Vệ Tam nhìn chằm chằm vào Jill Gil Wood, đây mới là mục tiêu của cô.
Sau khi tiến hóa thành chiến sĩ độc lập cấp 3S, cô rất muốn thực sự nhìn thấy sức mạnh của đối phương, xem cùng ở cấp 3S thì cô nàng khác người ta ở chỗ nào.
Hai người đột nhiên tấn công lẫn nhau, Vệ Tam hạ người né tránh bất rìu Bất Động của cô nàng và dịch chuyển đến sau lưng, vung đao tu di chém về phía cô nàng.
Cây đao xẹt qua không trung, phát ra tiếng phá không trung cực kỳ sắc bén, nó cứ thế gào thét lao qua.
Lỗ tai Jill Gil Wood nhận được thì bước chân khẽ chuyển, cánh tay vung lên với góc độ không thể tưởng tượng được, rìu bất động rìu đao tu di của Vệ Tam.
Ngăn chả được!
Trong khoảnh khắc tiếp xúc với đao tu di đó, phản ứng đầu tiên của Jill Gil Wood là điều này. Cô nàng nheo mắt lại làm ra bộ dáng muốn toàn lực ngăn cản, giây tiếp theo lại đột nhiên né người về phía sau, tránh một đao của Vệ Tam.
Vệ Tam không đuổi theo mà nhìn động tác của cô nàng. Cô nàng dù điều khiển cơ giáp dịch chuyển hay đột ngột dừng lại cũng rất xuất sắc, không chênh lệch là bao với 3S khác sao?
Có vẻ như cô nàng đã tiến hóa khá tốt.
Vệ Tam nắm chuôi đao và hơi chuyển động, trong nháy mắt phóng nó về phía Jill Gil Wood.
Cả hai toàn sử dụng vũ khí cận chiến, một khi kéo gần, đao và rìu gặp nhau, không có chiêu nào trật.
Là một chiến sĩ độc lập hạng nặng, mỗi một lần Jill Gil Wood giơ rìu lên toàn mạnh bạo khiến gan bàn tay của Vệ Tam bị ảnh hưởng đến tê dại.
Nhưng mà… cũng chỉ vẻn vẹn như thế.
Vệ Tam đột nhiên tăng tốc, Jill Gil Wood hoàn toàn chả thấy rõ động tác của cô. Rõ ràng trước đó Vệ Tam còn ở đối diện, vừa quay đầu lại chỉ nhìn thấy cậu ta đứng bên cạnh mình.
... Sao cậu ấy không đánh?
Jill Gil Wood thầm nghĩ trong ngạc nhiên, Vệ Tam đứng bên cạnh mình làm gì?
“Vệ Tam, đủ rồi!” Hoắc Sở đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
Sĩ quan huấn luyện đang nói cái gì thế?
Jill Gil Wood có tí mơ hồ, cô nàng quay đầu nhìn về phía Hoắc Sở thì nhận ra ánh mắt mọi người xung quanh đều cùng nhìn vào một chỗ. Thế là cô nàng không khỏi theo bản năng cúi đầu nhìn lại.
Cây đao của Vệ Tam đã đâm vào từ khi nào...
“Điên rồi.” Shaω Eli ngước lên nhìn khoang cơ giáp Jill Gil Wood bị cắm xuyên qua mà lấy làm sợ hãi.
Hợp tác huấn luyện mà thôi, cậu ta dám ra tay thế này.
Chờ một chút, hợp tác huấn luyện không bàn chuyện sống chết. Vệ Tam dám thừa cơ làm luôn á?!
Không riêng gì Shaω Eli, những người xung quanh cũng bị sốc.
“Không làm người cậu ấy bị thương.” Vệ Tam đột nhiên rút đao tu di ra, nói với vẻ thản nhiên.
Mặc dù bị đâm thủng trong khoang cơ giáp nhưng Jill Gil Wood thực sự không bị thương.
Chẳng qua cảm giác của chiến sĩ độc lập một mực vẫn nối liền với cơ giáp, nay một đao của Vệ Tam cứ đi vào như vậy cũng tương đương với găm một đao lên người Jill Gil Wood. Đó là chưa kể khoang cơ giáp tương đương với trái tim của chiến sĩ độc lập, thế là Jill Gil Wood đã ngất xỉu luôn.
Hoắc Sở sai người đưa Jill Gil Wood ra rồi liếc nhìn Vệ Tam một cái, kế đó tuyên bố đội của Tập Ô Thông đã thắng.
Vệ Tam làm như không có chuyện gì xảy ra đi ra, hoàn toàn không giống người vừa mới đâm thủng khoang cơ giáp của người khác.
Bên cạnh, Shaω Eli cũng hiếm khi ngậm chặt miệng mình lại, không đi chọc giận Vệ Tam. Không biết vì sao gã cảm thấy Vệ Tam muốn giết Jill Gil Wood.
“Góc này nắm bắt không tệ.” Giáo viên vây xem ở rìa nhìn Jill Gil Wood không bị thương lông tóc gì ra khỏi cơ giáp bèn khen ngợi.
“Vệ Tam hôm nay xuống tay quá đáng một chút.”
“Lúc trước không phải đã nói hợp tác huấn luyện không bàn sống chết à?” Tuy rằng Giải Ngữ Mạn giật mình trước chuyện hôm nay Vệ Tam đột nhiên hung ác, nhưng mà vẫn phải che chở cho học trò của mình.
Ứng Tinh Quyết đứng ở góc hẻo lánh nhất, yên lặng nhìn Vệ Tam đang nói đùa với Liêu Như Ninh nơi xa, ngón tay anh khẽ cong.
Cảm xúc của cô ấy không đúng.
...
“Kế tiếp, nhóm phiếu trắng đi lên rút thăm.” Hoắc Sở lấy lại hai thẻ của nhóm thắng và để cho Shaω Eli rút.
Tổ cuối cùng đội Tông Chính Việt Nhân đối kháng với đội Cơ Sơ Vũ.
Đây là lần đầu tiên Tông Chính Việt Nhân chống lại Cơ Sơ Vũ, hai người đối đầu trực tiếp.
Hai chiến sĩ độc lập của trường Damocles đều có mặt trên sân, Vệ Tam cũng không đặt cược mà chỉ đứng một bên nhìn.
Hai đội có sức mạnh ngang nhau về mọi mặt, có vẻ căng thẳng hơn một chút so với hai nhóm đầu tiên.
Vệ Tam cúi đầu nhìn thoáng qua quang não vừa rung, là tin nhắn của Ứng Tinh Quyết gửi tới. Cũng may mà quang não cô có trạng thái riêng tư, không ai biết cô đang nhìn cái gì.
Ứng Tinh Quyết: [Lúc đâm Jill Gil Wood, cô đang suy nghĩ cái gì?]
Anh đang ở chỗ nghi nơi trong sân huấn luyện, đứng cùng một chỗ với mấy thầy cô đang vây xem. Vệ Tam biết chuyện này vì cô đã thấy anh hồi nãy khi mình đi vào lúc sáng.
Cô không quay đầu nhìn lại, chỉ hạ mắt để trả lời tin nhắn của anh: [Hiển nhiên là đánh bại cô ấy.]
Ứng Tinh Quyết không trả lời, dễ nhận thấy rằng bấy giờ anh không cách nào đọc được tin nhắn của Vệ Tam.
Trong sân, Tông Chính Việt Nhân và Cơ Sơ Vũ đánh nhau dài dằng dặc và kịch liệt hết sức, hai người xuất ra trạng thái tốt nhất của mình.
Kim Kha bên đối diện đang huấn luyện cũng dành tí ý nghĩ muốn xem một lúc. Cậu ấy nói với Ứng Thành Hà bên cạnh: “Có vẻ Tông Chính Việt Nhân và Cơ Sơ Vũ có tiến bộ hết.”
Đến cùng cũng là con cưng của trời, một khi họ sẵn sàng buông bỏ tính kiêu ngạo và đối mặt thẳng với vấn đề của riêng mình, sức mạnh của họ có thể nâng cao thêm một bước nữa.
Hai người này đánh nhau khó phân biệt được; bên kia, Hoắc Tuyên Sơn ra khoảng cách với Shaω Eli để để đến giúp Cơ Sơ Vũ.
Có cậu ta gia nhập, đương nhiên Cơ Sơ Vũ được giúp sức và đè ép Tông Chính Việt Nhân một đầu.
Không còn cách nào khác, Shaω Eli đành chủ động hợp tác với Liêu Như Ninh để đối phó với Sơn Cung Dũng Nam. Gã nghĩ bên mình thắng trước thì lập tức đi giúp Tông Chính Việt Nhân.
Chẳng qua gã không ngờ được bọn họ hai chọi một mà Sơn Cung Dũng Nam lại chịu đựng nổi.
“Thứ gì vậy bà. Anh của cậu mạnh lên thì cậu cũng mạnh theo luôn?” Shaω Eli hỏi trong sự không tin nổi.
Liêu Như Ninh giơ đao ngăn cản chiêu thức của Sơn Cung Dũng Nam: “... Chỉ huy của cậu không nói cho cậu biết à?”
Shaω Eli không rõ chuyện trong đó: “Nói gì với tao?”
Quên đi, Liêu Như Ninh cũng không rảnh để nói chuyện với gã. Cậu ta chuyên chú đối phó Sơn Cung Dũng Nam.
Cuối cùng là Tông Chính Việt Nhân không chịu nổi trước, Cơ Sơ Vũ và Hoắc Tuyên Sơn hợp sức đúng là đủ mạnh.
Đội này đã thua.
Cơ Sơ Vũ nửa quỳ trên mặt đất thở dốc. Nếu chả có Hoắc Tuyên Sơn gia nhập mà cậu ta lại muốn đánh bại Tông Chính Việt Nhân, cơ hội đúng là chỉ còn phân nửa.
Tất cả mọi người đang tiến bộ...
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Sơn Cung Ba Nhận bên ngoài vòng tròn. Trận hôm nay là tự mình tính toán nhược điểm của đối phương, gặp người ta vào lần tới, chưa biết chắc được kết quả.
“Huấn luyện sáng nay đến đây là kết thúc.” Hoắc Sở vẫn có bộ dáng như cũ, không hề dao động. Nếu không phải lúc trước ông gọi Vệ Tam dừng lại, mọi người đã thật sự cho rằng ông không có bất kỳ cảm xúc nào.
Mặc dù huấn luyện đã kết thúc tuy nhiên mọi người không rời đi trong vội vã. Họ đang chờ cơ giáp sư đến sửa chữa chỗ bị hư hỏng của cơ giáp.
Vệ Tam không tự mình ra tay mà để cho Ứng Thành Hà sửa chữa Vô Thường, còn bản thân thì muốn ngồi gần đó nghỉ ngơi.
Vừa đúng lúc cô đi ngang qua Jill Gil Wood, cô giơ tay lên chào hỏi.
Jill Gil Wood lùi lại một bước, tránh ánh mắt của Vệ Tam.
Vệ Tam cũng chẳng thèm để ý, cứ thế đi về phía Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh rồi ngồi xuống nghỉ mệt.
“Tình huống của cậu ấy thế nào rồi?” Ứng Thành Hà nhìn ba chiếc cơ giáp với sự hoang mang. Ngoại trừ trong đấu trường, bình thường lần nào mà Vệ Tam chả tranh giành muốn làm cơ giáp. Ấy thế mà lần này lại quăng Vô Thường cho anh sửa.
“Có lẽ là mệt mỏi, tớ đi giúp cậu ấy lấy chuyển phát nhanh trước.” Kim Kha nói xong thì đi ra ngoài.
Ứng Thành Hà nhíu mày vì cảm thấy Kim Kha nói sai. Cậu ta không biết niềm tin của một cơ giáp sư, họ quyết không nói mệt mỏi khi thấy cơ giáp trước mắt.
Huống chi nếu thấy mệt mỏi, vậy trước kia Vệ Tam sẽ không bán mạng thức đêm để học kiến thức cơ giáp cho bằng được. Trước đây vị này chỉ muốn thiết kế vũ khí giá rẻ sao cho tốt mà đã đọc hết các loại sách trong thư viện đấy.
Ứng Thành Hà nhìn về phía Vệ Tam, phát hiện cô đã nhắm mắt lại và dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Mệt thật sao?
Ứng Thành Hà đành phải vùi đầu đi sửa cơ giáp, vừa lúc anh cũng thích Vô Thường. Thường thì anh chỉ có cơ hội được đụng ở đấu trường, hôm nay lại được nhìn nhiều thêm mấy lần.
...
Buổi tối lúc nghỉ ngơi tắm rửa, Ứng Tinh Quyết mới có cơ hội lấy ra một bộ quang não khác và mở ra xem tin nhắn của Vệ Tam.
Sau khi anh đọc xong thì cứ nhìn vào nó một lúc, kế đó là tiếp tục gửi một tin nhắn.
Ứng Tinh Quyết: [Tôi từng nhìn thấy dữ liệu của Jill Gil Wood. Cậu ấy là cấp SS rất bình thường, không tìn thấy cơ sở cho sự tiến hóa của cậu ấy. Có lẽ cô có thể bắt đầu từ chỗ Quân Độc Lập, tìm hiểu tình hình rõ ràng của cậu ấy.]
Anh không bóc trần lời nói của Vệ Tam.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Cô ấy đang nói dối tôi