“leo tường”
Sân huấn luyện.
“Các em sắp tiến vào đấu trường Huyền Phong, nơi đó có gió quá mức không thể đoán trước. Cho nên kế tiếp tất cả mọi người sẽ tiến hành đặc huấn liên hợp do tôi dẫn dắt.” Một người đàn ông đứng trước đội ngũ chủ lực của các trường quân sự nói từ tốn, “Tự giới thiệu một chút, tôi là Hoắc Sở.”
Vừa nghe đến họ này, Liêu Như Ninh lập tức đụng vào Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh: “Người nhà cậu?”
“Là sĩ quan huấn luyện xuất thân từ trường Samuel.” Hoắc Tuyên Sơn đứng thẳng.
Người nhà họ Hoắc ở bên ngoài chỉ phân chia theo trường quân sự, không phân chia theo họ.
“Trước khi đặc huấn, để tôi nói mấy chuyện đã.” Tầm mắt Hoắc Sở đảo qua tất cả mọi người, “Thứ nhất, đặc huấn chia làm đánh nhau không có cơ giáp và đánh nhau với cơ giáp. Hễ mà không chiến đấu bằng cơ giáp, mọi người được đối xử bình đẳng như nhau, dù có thân phận gì. Thứ hai, trong quá trình huấn luyện đặc biệt, tất cả những người cùng một trường quân sự không được liên thủ với nhau. Thứ ba, lần hợp tác huấn luyện trước trận đấu này chỉ có một sĩ quan huấn luyện, vì vậy tôi sẽ quyết định tất cả mọi chuyện.”
“Sĩ quan huấn luyện, điều thứ hai có nghĩa là gì?” Vệ Tam giơ tay lên hỏi.
Ánh mắt Hoắc Sở dừng trên cánh tay Vệ Tam, ông đi tới giơ tay kéo huy chương trường quân sự trên cánh tay cô xuống: “Ý thế này.”
Vệ Tam một lần nữa giơ tay lên: “Sĩ quan huấn luyện, em không hiểu.”
Hoắc Sở nâng huy chương trong tay lên trước mắt Vệ Tam, sau đó buông tay.
Giây tiếp theo thì bị Vệ Tam đưa tay bắt được.
“Sinh viên trường quân sự này, buông tay ném đi.” Hoắc Sở mang theo âm thanh ép buộc truyền đến.
Vệ Tam nhìn huy hiệu trường quân sự trong lòng bàn tay và không buông.
Chỉ trong nháy mắt đó, Ứng Thành Hà bên cạnh Vệ Tam đã bị đá ra ngoài.
Vệ Tam quay đầu nhìn Ứng Thành Hà nằm cách đó hai thước: “Cậu!”
“Cạch…”
Huy hiệu trường quân sự trên tay cô bị Kim Kha đánh rớt.
“Vứt đi, dạy...” Kim Kha còn chưa dứt lời thì cũng bị đá ra ngoài.
Hai người nằm trên mặt đất, hồi lâu không thể đứng dậy.
Ánh mắt Hoắc Sở nhìn thẳng vào Vệ Tam: “Từ giờ trở đi, mọi người đừng nghĩ đến chuyện mạnh mẽ ra mặt, có năng lực thì che chở chính mình trước đã.”
Bầu không khí trên sân huấn luyện như đông lại trong phút chốc, ngay khi mọi người cho rằng Vệ Tam sẽ đối đầu với Hoắc Sở, cô chủ động lui ra phía sau.
“Được thưa sĩ quan huấn luyện.”
“Hứ, còn tưởng có nghĩa khí như thế nào” Shaω Eli nhìn Vệ Tam dằn lòng thì không hiểu sao lại nổi giận, “Chả có gan.”
“Quên nói một câu.” Hoắc Sở đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Shaω Eli rồi dùng một bàn tay vả vào mặt gã. Ông ấy rút tay lại, “Tôi không thích ai lẩm bẩm trong lớp, bắt đầu từ khi mấy em bước chân vào sân huấn luyện này, lớp học đã bắt đầu.”
Shaω Eli bị tát cho tỉnh và đang che mặt mình: … Mắc gì cứ muốn đánh vào mặt gã?
Gã chỉ là một cậu bé như hoa như ngọc thôi.
Hoắc Sở giơ tay lên tựa như bạo quân, các thành viên đội chủ lực của trường South Pasadena ban đầu còn đứng ở giữa sân huấn luyện cúi đầu nhìn mặt đất, thì nay trong nháy mắt tản ra bốn phía. Chỗ bọn họ đứng có vách tường bóng loáng thẳng đứng có độ cao khác nhau dựng lên, có cả thảy bảy vách tường sắt màu đen mọc dựng lên.
Mặt tường vô cùng bóng loáng, thậm chí soi sáng được cả bóng người tới. Mỗi bức tường cao ít nhất 15 mét, cao nhất là 25 mét, choáng gần như gần một nửa chiều cao tới đỉnh sân tập. Chiều rộng tường giảm khi chiều cao tăng lên, được sắp xếp lớp lang.
Những bức tường này được tạo bởi các hình chữ nhật khác nhau, nơi duy nhất không trơn tru là đinh tròn ở nơi kết nối. Chẳng qua cái đinh tròn này chỉ nhô ra có 1mm, gần như không có. Hơn nữa, mỗi một chỗ kết nối dài ít nhất 3m, một mặt tường chỉ có mấy cây đinh tròn, dùng một bàn tay chưa chắc đã đụng tới được.
“Nửa tiếng, không được sử dụng bất kỳ vũ khí nào, leo xong bảy bức tường này.” Hoắc Sở cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian nói, “Leo không xong thì treo trên tường hai tiếng đồng hồ.”
Trong thời gian hợp tác huấn luyện, sĩ quan huấn luyện ra nhiệm vụ gì là sinh viên phải chịu lấy. Đám người chờ Hoắc Sở nói bắt đầu.
Một phút im lặng, hai phút trôi qua, sĩ quan huấn luyện và sinh viên quân sự cứ “nhìn nhau”.
Không ai lên tiếng hỏi thăm, sợ vừa lên tiếng là bị Hoắc Sở đánh.
Trên sân huấn luyện, ngoại trừ người năm trường quân sự lớn và Hoắc Sở, còn có thầy cô dẫn dắt bọn họ ở trận trước và Ứng Tinh Quyết.
Trong khoảng thời gian yên tĩnh này, Vệ Tam nhìn vào những người đang xem, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Ứng Tinh Quyết.
Sau khi anh và cô nhìn nhau, tầm mắt anh di chuyển về phía vách tường bên kia, rồi lập tức vươn ngón tay chạm vào cổ tay mình.
Vệ Tam nhìn chằm chằm ngón tay thon dài xinh đẹp của anh một lúc lâu, mới đột nhiên phản ứng lại ý tứ của Ứng Tinh Quyết.
Cô nhìn về phía Hoắc Sở, mặc kệ, cùng lắm thì bị đánh một lần nữa.
Vệ Tam đột nhiên lao về phía vách tường đầu tiên.
Những người khác vẫn còn kinh ngạc, cho đến khi Vệ Tam bắt đầu leo lên và Hoắc Sở không ngăn cản, mọi người mới hiểu rằng trận đấu đã bắt đầu từ khi nào rồi.
Mẹ kiếp, Hoắc Sở đã bắt đầu đếm giờ từ nảo từ nao mà chả nói bắt đầu.
Sĩ quan huấn luyện lừa gạt người quỷ yêu gì thế này.
Mọi người nhao nhao chạy về phía bức tường đầu tiên, Vệ Tam là người chạy tới trước nhất. Từ xa cô đã lấy đà, nhảy bật cao, đưa tay nắm lên cái đinh tròn trên vách tường này, mượn một chút lực ma sát từ điểm nhô ít ỏi đó mà muốn tiếp tục leo lên cao.
Lúc này Sơn Cung Ba Nhận là người thứ hai đi tới vách tường, cậu ta xoay người giẫm ngang trên vách tường bóng loáng, đạt được lực chống đỡ, đưa tay ra còn cao hơn cả Vệ Tam.
Tuy nhiên giây tiếp theo, không biết từ đâu có một cơn gió mạnh thổi thông thốc qua các bức tường. Hai người vừa dựa vào tốc độ và ma sát nhỏ để leo lên một chỗ cao hơn tí thì thất bại luôn trong gang tấc.
- --Hai người bị thổi bay xuống.
Vệ Tam và Sơn Cung Ba Nhận một lần nữa rơi xuống đất, những người khác cũng chạy tới tường, nhưng lúc này tất cả mọi người đã bị gió thổi đến mức nào có mở mắt được.
Thậm chí phải mất toàn bộ hơi sức để di chuyển về phía trước, chỉ cần lơ là một tí là bị gió thổi đi ngay.
“Má nó, khó trách lúc trước vào cảm thấy sân huấn luyện trống rỗng quái lạ.” Kim Kha hiếm khi nói một câu thô lỗ. Cậu ấy là một chỉ huy tao nhã, thế mà chả ngờ có một ngày bị gió thổi đến mức hoàn toàn thay đổi, ngay cả miệng cũng chả khép lại được.
Vệ Tam nhìn thoáng qua người của trường Damocles phía sau, cắn răng không quan tâm đến bọn họ.
Hoắc Sở vẫn đang nhìn chằm chằm ở gần đó.
Vệ Tam ngửa đầu nhìn bức tường bóng loáng trước mặt rồi nhảy thẳng lên tại chỗ, xương ngón tay dùng sức bám lấy đinh tròn phía trên. Cô dùng sức đến độ đầu ngón tay trắng bệch mới miễn cưỡng điều khiển thân mình trong gió lớn, không để cho mình rơi xuống.
Vệ Tam bấu bào đinh tròn bên trên, đỡ người mình bằng một tay, khó khăn mở mắt trong gió. Cô muốn tiếp tục bám lấy một cái đinh tròn khác, nhưng lúc này đinh tròn đột nhiên rút lại, chỗ đó phẳng lì.
Mẹ kiếp! Thứ này còn thay đổi được!
Vệ Tam trơ mắt nhìn vách tường trở nên trơn tuột, mà chính mình không ngừng trượt xuống, một lần nữa trở về điểm lúc đầu.
“...”
Các trường quân sự khác cũng gần như phải đối mặt với tình huống như vậy, chỉ có những người của trường Samuel vẫn duy trì được hành động của mình trong gió lớn. Shaω Eli đã leo lên một nửa, thời gian gã trèo bấu vào đinh tròn rất ngắn, gần như chỉ chạm một giây thì mượn lực rồi ngay lập tức tiếp tục tiến về phía trước. Đối với gã, gió mạnh xung quanh cũng chả khuếch đại lắm như vậy.
Vệ Tam ngửa đầu nhìn cách đi của gã, cố gắng tìm ra bí quyết trong đó.
Sau khi trường Samuel lần lượt trèo qua bức tường đầu tiên, người của các trường khác đã cố gắng nhiều lần, kế đó những chiến sĩ độc lập hạng nhẹ bắt đầu leo lên trong khó khăn. Nhưng nếu họ không cẩn thận một chút là lại bị gió thổi xuống.
Với những nỗ lực của mình, những người khác cũng bắt đầu dần quen với gió và biết rằng một khi chạm vào đinh tròn quá lâu, nó sẽ tự động thụt vào.
Vệ Tam đã ghi nhớ tất cả các vị trí của đinh tròn trên tường, nhắm mắt cũng có thể kể lại. Cô rút ra được bài học trước đó, leo lên chiếc đinh tròn đầu tiên rồi là cô ngay lập tức đạp vào tường bằng chân và nhảy về phía cái đinh tròn thứ hai.
“!”
Hai tay Vệ Tam đột nhiên buông đinh tròn ra để mình cứ thế tuột xuống.
Cô quỳ một nửa trước tường, cúi đầu nhìn 10 ngón tay mình, mỗi nơi trên đó đã bị đâm thủng.
Bây giờ đinh tròn sẽ nhô ra và đâm, hoàn toàn khác với lúc nãy.
Vệ Tam ngửa đầu nhìn những người khác, bọn họ không bị đâm trong lúc đinh tròn thụt vào.
Chỉ có một mình cô?
“Mẹ kiếp!” Liêu Như Ninh cũng gặp phải chuyện tương tự, khoảng cách leo trước đó đã bị rút lại, trở về điểm xuất phát.
Không phải bị ngay chỗ vừa rồi của cô, mà là có một cái đinh tròn khác.
Cái này là ngẫu nhiên hay là có mục tiêu để nhắm?
Vệ Tam và Liêu Như Ninh liếc nhau một cái, lại đứng dậy, làm thêm lần nữa.
Khi leo lên giữa và một lần nữa gặp phải một cái đinh tròn đột ngột bung ra, Vệ Tam rút ngón tay với khuôn mặt không biểu cảm, tiếp tục chụp lên một cái đinh tròn khác, cứng rắn chống lại vách tường đầu tiên.
Trong thời gian này, Liêu Như Ninh không gặp lại cái đinh tròn đâm tay đó.
Khi đến bức tường thứ hai, trường Samuel chỉ có Shaω Eli ở giữa, những người khác dường như cứ trèo lên là trượt xuống.
Vệ Tam sờ hai tay trên trang phục huấn luyện, lau máu trên 10 ngón tay, vọt về bức tường thứ hai.
Bức tường thứ hai không giống như bức tường đầu tiên. Đầu tiên là vị trí của đinh tròn thưa thớt hơn; thứ hai là biên độ nhô ra gần như vô hình; cuối cùng là gió.
Hướng gió luôn thay đổi, không thể nắm bắt được hướng rõ rành.
Vì vậy, ngay cả chiến sĩ độc lập hạng nhẹ của trường Samuel là Shaω Eli cũng chẳng thể leo nhanh lên được. Gã đã kiên trì ở giữa bức tường trong một thời gian dài, cuối cùng bị thổi xuống bởi một cơn gió ở hướng ngược lại.
Vệ Tam mới vừa đu lên vượt lên chính mình, vách tường bỗng nhiên phẳng phiu hết, ngay cả gió cũng ngừng.
“Thời gian kết thúc, tất cả ra ngoài đi!”
Đó là giọng nói của Hoắc Sở.
Trong khi la lên kêu dừng lại, một loạt các cơ giáp sư vẫn còn đu trên bức tường đầu tiên, chuẩn bị đi xuống.
Mọi người đi ra ngoài với vẻ mặt xám mày tro. Tóc tai ai mà không rối bù thì cổ áo quần áo cũng bị thổi lệch, tóm lại chẳng có ai có hình tượng tốt.
“Nửa tiếng đến rồi, tất cả mọi người không hoàn thành nhiệm vụ thì treo tường trong hai tiếng.” Hoắc Sở nhìn về phía giữa sân huấn luyện, chỉ vào bức tường đầu tiên, “Tất cả mọi người treo trên đó.”
“Sĩ quan huấn luyện.” Tư Đồ Gia nói, “Chúng em dùng chưa tới nửa tiếng.”
Hoắc Sở giơ tay lên, để cho bọn họ xem thời gian: “Nửa tiếng, tôi đã tính thời gian.”
“Thầy không nói bắt đầu.” Tư Đồ Gia có vẻ không phục.
Hoắc Sở tung một cước đá vào xương đầu gối của y: “Tôi cho các em một tiếng, có nhắm trèo qua được 7 bức tường không?”
“Treo tường, 2 tiếng.”
Tất cả mọi người chỉ có thể đi qua, hứng chịu cơn cuồng phong, vặn vẹo bám lên trên đó tựa như gió thổi vào thịt khô. Tỉnh thoảng có người rơi xuống từ trên thì người ấy lại phải tự leo lên tiếp.
“Huấn luyện cái gì, nửa tiếng là bắt đầu phạt rồi.” Công Nghi Giác thấy mình là một cơ giáp sư, đúng là chịu ấm ức lớn lao.
Vừa vặn người treo đối diện anh là Ứng Thành Hà, hai bạn học cũ mặt đối mặt có vẻ hơi lúng túng.
Đặc biệt là Công Nghi Giác vô thức oán trách.
Về phần Ứng Thành Hà, anh đã không còn bất kỳ tâm tư và sức lực nào để suy nghĩ thứ khác. Với một mái tóc dài vàng héo giống như bị sét đánh ngay tại chỗ, anh dùng hai tay bám chặt vào đinh tròn, sợ sẽ ngã xuống.
“Đúng rồi.” Hoắc Sở đi tới nhìn đám sinh viên quân sự trên tường này, “Đinh tròn sẽ có gai nhọn ngẫu nhiên vươn ra và đâm. Các em cẩn thận, một khi rơi xuống là tính thời gian lại từ đầu.”
Mọi người: “...”
Vệ Tam bám vào đinh tròn nhìn về phía Ứng Tinh Quyết ở xa xa có chút hâm mộ: “Sớm biết thế, tôi làm cho mình bị tạm thời cấm thi đấu là ngon rồi.”
Sau lưng cô đột nhiên truyền đến một giọng nói khinh thường: “Á à.”
Sau đó, Vệ Tam bị Shaω Eli đạp xuống.
Vệ Tam rơi xuống đất ngẩng đầu: “Cậu muốn chết?”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Shaω Eli: Đạp ngay!