“có thể giữ bí mật không?”
Đại khái là trước khi bọn họ đến, Ứng Tinh Quyết và Ứng Nguyệt Dung đang nói chuyện, cho nên trong phòng khách không có ai khác, nghững người kia đã về phòng.
Trong khi Ứng Thành Hà còn đang nhăn nhó, Vệ Tam đã ngồi đối diện Ứng Nguyệt Dung, hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì gọi là không được tự nhiên. Thậm chí cô còn giơ tay chào hỏi Ứng Nguyệt Dung, trình độ tùy tiện làm cho Ứng Thành Hà bên cạnh ước gì có thể lôi kéo cô đi ra ngoài.
“Các cháu đến đây có chuyện gì?” Ứng Nguyệt Dung ngẩng đầu nhìn đảo qua Vệ Tam và Ứng Thành Hà, trong mắt mang theo uy thế hệt như một giây sau bà sẽ bắt đầu thẩm vấn phạm nhân.
“Lo lắng cho Ứng Tinh Quyết cho nên lại đây xem một chút.” Vệ Tam nói xong thì cảm thấy thiếu chủ ngữ, dễ sinh ra hiểu lầm, thế là cô liền giơ ngón tay chỉ Ứng Thành Hà để bổ sung, “Cậu ấy.”
Tầm mắt Ứng Nguyệt Dung chuyển đến trên người Ứng Thành Hà: “Không biết tình cảm của cháu và anh họ đã tốt như vậy từ nào? Lúc trước ở trường đấu Tháp Tây, không phải cháu chê anh kéo chân mình sao?”
Sân đua rừng mưa nhiệt đới đã kết thúc, bây giờ còn phải đối mặt với chuyện ở một trường đua trước?
Ứng Thành Hà không kịp phản ứng trong thời gian ngắn, cứ thế sững người tại chỗ.
“Lúc ấy đang thi đấu, em ấy có nhiệm vụ của mình.” Ứng Tinh Quyết chủ động mở miệng nói đỡ.
Người của trường Damocles không trực tiếp để cho anh bị loại là đã đủ nghĩa khí rồi, Ứng Nguyệt Dung tất nhiên biết lý lẽ này nhưng mà bà ấy vẫn hỏi ra. Thế rồi lại chẳng ngờ được Ứng Tinh Quyết sẽ chủ động mở miệng thay cháu ấy nói chuyện.
Ứng Nguyệt Dung bỗng cười thành tiếng, nói với Ứng Thành Hà: “Ngồi đi.”
Ứng Thành Hà cúi đầu đi vòng qua ngồi bên cạnh Vệ Tam, sống lưng anh thẳng tắp, hai tay đặt lên đầu gối: “Anh, bây giờ cơ thể anh đã khá hơn chưa?”
“Bác sĩ Hứa nói không có vấn đề gì.” Ứng Tinh Quyết kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, chỗ Vệ Tam ngồi bây giờ là chỗ ngồi trước đó của anh.
“Lúc trước phát hiện Ứng Tinh Quyết là hai người các cháu? Nghe nói Vệ Tam vẫn luôn ở bên cạnh cháu ấy đợi đến khi bác sĩ Hứa Chân đi tới.” Cho dù Ứng Nguyệt Dung đang nói lời cảm ơn nhưng bà vẫn mang theo giọng điệu lạnh như băng, “Nếu Vệ Tam cũng là cơ giáp sư, thế để tôi sai người lấy ra một danh sách tài liệu rồi các cháu tự mình chọn 10 món. Nhưng mà không được dùng trong giải đấu lần này.”
Tham phú phụ bần, bà ấy vừa nói ra lời này là Vệ Tam thiếu điều muốn xông lên nắm hai tay Ứng Nguyệt Dung. Lúc này cô nói ngay: “Cám ơn chỉ huy Ứng, vậy giờ cô có thể cho cháu luôn danh sách đó được không?”
Ứng Nguyệt Dung: “…”
Ứng Thành Hà: “…”
“Chỉ huy Ứng, ý Vệ Tam là chúng cháu chỉ tiện tay làm mà thôi, không cần...” Ứng Thành Hà cố gắng cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Ứng Nguyệt Dung và anh họ.
“Không cần cảm ơn nhiều gì đâu cô, cứ cho mỗi người chúng cháu 10 vật liệu là được.” Vệ Tam lập tức ngắt lời, “Đúng rồi, ngày đó cháu giúp bác sĩ Hứa Chân các cô sửa chữa máy bay, còn có tạm thời trưng dụng máy bay cỡ ở trung tâm thương mại nữa… Cô chờ một chút.”
Vệ Tam gọi điện cho Kim Kha trước mặt ba người, có chút vui mừng nói: “Kim Kha, cậu mau lôi hóa đơn ra, chỉ huy Ứng sẽ bồi thường tổn thất của chúng ta. Cô ấy thật đúng là một người tốt!”
Kim Kha lập tức gửi báo cáo ùn ùn: “Phá vỡ cửa kính chống trộm là 324 vạn tinh tệ; máy bay lớn 6,300 vạn; vượt đèn đỏ trên đường đi bị phạt 2,000 tinh tệ.” Tổng cộng là 6624 vạn lẻ 2,000 tinh tệ. Nay lấy may, chi bằng bồi thường cho chúng cháu 6660 vạn tinh tệ?”
Vệ Tam quay đầu hỏi Ứng Nguyệt Dung: “Chỉ huy Ứng, cô xem... được không?”
Ứng Nguyệt Dung: “... Có thể.”
Số tiền này đối với bà ấy thực sự không nhiều, nhưng tại sao trong lòng mình lại khó chịu như vậy?
Ứng Thành Hà còn mong có thể tông cửa xông ra. Tay anh không ngừng chọc chọc sau lưng Vệ Tam, anh đến thăm anh mình, mắc gì bây giờ giống như tới cửa đòi nợ vậy?!
Vệ Tam đẩy tay anh ở sau lưng ra, bắt đầu xem bảng tài liệu tại chỗ và liên tiếp chọn 10 vật liệu, sau đó truyền danh sách cho Ứng Thành Hà.
Dù Ứng Thành Hà ngại nhưng tay lại nhận lấy chẳng có tí do dự gì. Phỏng chừng những vật liệu này do chỉ huy Ứng tàng trữ, cả thảy toàn là thứ tốt. Ứng Thành Hà thấy kích thích đáng xấu hổ, chưa đầy một phút đã chọn 10 kiện.
Nhìn cách làm của hai người này, tâm tư Ứng Nguyệt Dung trước đó cũng nhạt đi.
Nói thật chuyện đưa tài liệu là thật lòng, nếu bọn họ nhận, như vậy chuyện trước đó cứ thế xóa bỏ; nếu họ không nhận, như vậy Vệ Tam còn có thể liên quan tới trường Đế Quốc, hoặc nói là nhà họ Ứng đằng sau Ứng Tinh Quyết, thuận lợi việc phát triển trong tương lai.
“Đáng tiếc.” Ứng Nguyệt Dung nói nhỏ một câu rồi ngẩng đầu nhìn Vệ Tam, “Như vậy Tinh Quyết cũng không nợ các cháu cái gì.”
Vệ Tam hiểu nhưng cô không quan tâm.
“Cô muốn uống gì?” Ứng Tinh Quyết đứng dậy hỏi Vệ Tam.
“Gì cũng được.” Vệ Tam tựa người vào sô-pha, bắt chéo vểnh chân ngay trước mặt Ứng Nguyệt Dung. Vừa mới lấy được 10 vật liệu khiến trong lòng cô vui vẻ.
Bên cạnh, Ứng Thành Hà có tí ganh tị. Anh họ anh không hỏi anh muốn uống cái gì, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn anh một cái.
Càng nghĩ càng tức, Ứng Thành Hà quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Tam với ánh mắt tựa như đao.
Thừa dịp Ứng Nguyệt Dung phía đối diện cúi đầu gửi tin tức, Vệ Tam giơ tay che mặt Ứng Thành Hà lại, ngăn trở ánh mắt ghen tị này, còn cứ thế xoay đầu anh sang một bên.
Vệ Tam nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết bên kia, không khỏi chậc chậc một tiếng, đồ uống trong tủ lạnh của bọn họ trông hơi nhiều đấy.
Hộ gia đình giàu có tốt thật.
Ứng Tinh Quyết đứng trước quầy bar mở đồ uống và đổ vào trong ly, bưng khay đựng nước tới, đặt một ly nước cam trước mặt Vệ Tam, lại đưa ly nước lê đường phèn cho Ứng Thành Hà.
Ngoại trừ dịch dinh dưỡng vị dâu tây, Vệ Tam không kiêng thứ gì, thế là cô nhận lấy ngửa đầu uống hết.
Uống xong mới phát hiện ra bên trong không chỉ đơn giản là nước cam mà còn thêm một ít dịch dinh dưỡng, uống vào là có cảm giác tràn đầy sức mạnh.
“Cô muốn uống thêm không?” Ứng Tinh Quyết thấy Vệ Tam uống hết một ngụm rồi nhìn chằm chằm ly trầm tư nên tiện thể hỏi luôn.
Vệ Tam lúc này đưa ly cho Ứng Tinh Quyết, anh trực tiếp lấy một chai nước giải khát lớn từ quầy bar và đi tới, rót đầy cho cô một ly. Vệ Tam uống xong lại đưa ly sang, Ứng Tinh Quyết yên lặng tiếp tục rót tới.
Nhìn hành động của hai người, Ứng Nguyệt Dung không khỏi nhíu mày, Vệ Tam có da mặt trông dày đấy, người bình thường ai sẽ làm như vậy?
Nhìn lại Ứng Thành Hà...
Anh cúi đầu ôm cái ly chứa nước ép lê đường phèn, chỉ thiếu mỗi nước mắt.
Quá cảm động, anh rất cảm động.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh họ anh vẫn còn nhớ đồ uống anh yêu thích.
Trong lòng Ứng Thành Hà âm thầm cảm động đến rơi lệ, đã tự say mê đến mức nghĩ thật ra anh họ anh quý trọng mình, nhưng mà ngại chuyện phải duy trì hình tượng cấp siêu 3S lạnh lùng nên mới hững hờ với mình. Giống như bản thân anh… Lúc trước vì không muốn làm mất mặt nhà họ Ứng, luôn bảo trì phong phạm thái độ của con cháu thế gia.
Nhưng mà… giờ anh đã chả cần mặt mũi rồi.
Ứng Thành Hà chỉ lo quý trọng nâng ly, hoàn toàn không thấy anh họ đang bưng chai nước bên cạnh và đã rót cho Vệ Tam ly thứ năm.
“Một hai ngày này, có thể sẽ có truyền thông tới phỏng vấn. Tôi hy vọng tốt nhất các cháu giữ mình cho chặt.” Ứng Nguyệt Dung mang theo phân nửa uy thế, “Tinh Quyết phát bệnh hai lần, chưa từng làm tổn thương người khác. Lần này rõ ràng là có người vu oan hãm hại.”
Vệ Tam ngửa đầu uống hết nước cam trong ly: “Cô nói với chúng cháu lời này cũng không có tác dụng gì.”
Ứng Nguyệt Dung chưa giãn thông mày, bà vừa định nói chuyện đã thấy Vệ Tam chỉ vào đồ uống trong tay Ứng Tinh Quyết và nói: “Đưa chai nước giải khát này cho tôi, tôi sẽ ở trước mặt truyền thông...”
Vệ Tam nhướng mày nhìn Ứng Tinh Quyết, giơ tay đặt bên miệng mình rồi kéo từ trái sang phải.
Ứng Tinh Quyết rũ mắt, bên môi lộ ra độ cong cực nhẹ. Anh cúi đầu đậy nắp lại, đưa chai trong tay cho Vệ Tam: “Bây giờ đã có thể giữ bí mật được không?”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong phòng của đội chủ lực Đế Quốc
Ứng Nguyệt Dung: Tại sao da mặt Vệ Tam lại dày như vậy?
Ứng Thành Hà: Hu hu hu, cảm động quá hu hu hu!
Vệ Tam: Nước cam rất ngon