Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 202

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“cô đã chuẩn bị đốt tóc tôi thế nào”

Ngoài video tin tức của trường Damocles, Ứng Tinh Quyết tập trung xem video Sơn Cung Dũng Nam bị loại.

Rất thú vị, khi bào tử đã phát ra, Sơn Cung Dũng Nam đột nhiên cố gắng hết sức để chặt đứt thân nấm của nấm ham , không phù hợp với lẽ thường vô cùng.

Trường South Pasadena không có là phong cách làm việc như thế. Nhìn lại chỉ huy chính của họ, Cao Đường Ngân, cô ta có vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên không thể hiểu được hành vi của Sơn Cung Dũng Nam như bao người

Ứng Tinh Quyết dựa vào tường, nhìn chằm chằm một lần lại một lần vào video phát tới phát lui. Một lúc lâu sau, anh nhấn nút tạm dừng, phóng to một góc.

Ống kính này chỉ quay được mặt trước của nấm ham mu./ốn khổng lồ, hầu hết mọi người ở phía này. Ứng Tinh Quyết nhìn vào nơi được phóng đại, có một người đứng ở mặt sau để lộ ra nửa thân trên. Nhưng bởi vì mặt đất mọc lên rất nhiều sợi nấm biến dị đã chặn tầm nhìn, anh chỉ chỉ có thể nhìn thấy một góc quần áo.

Đó là Kosai Musashi.

Ứng Tinh Quyết nhìn lại một lần nữa, lần này tầm mắt vẫn đi theo Kosai Musashi.

Lúc ấy ngoại trừ viện Bình Thông, các chiến sĩ độc lập của các trường khác đều liều mạng tới gần nấm ham mu/ốn khổng lồ. Kosai Musashi vẫn luôn ở giữa, khi sắp tới gần thì cậu ta chuyển sang phía bên kia, ống kính cơ hoàn toàn không quay rõ được cậu ta đang làm gì.

Ứng Tinh Quyết tính toán khoảng cách, Kosai Musashi đến gần cây nấm trước nhất nhưng cậu ta dừng lại ở đó.

Sơn Cung Dũng Nam bắt đầu từ giây phút đó bỗng vượt qua đám người Cơ Sơ Vũ rồi chặt đứt thân nấm trước, đồng thời bị nấm xuyên qua cơ giáp, bị buộc loại ngay.

... Bởi vì Kosai Musashi?

Ứng Tinh Quyết bắt được cảnh cơ giáp của Sơn Cung Dũng Nam từng nghiêng đầu nhìn về phía Kosai Musashi, ngay sau đó cô ấy mới ra tay.

“Tinh Quyết.” Cơ Sơ Vũ mở cửa đi vào, trong tay cậu ta cầm một cái hộp, “Bác sĩ cầm tới.”

Ứng Tinh Quyết tắt quang não, nhận cái hộp, nhập mật mã, và lấy ra dịch dinh dưỡng chuyên dụng của anh ở bên trong.

Trước đó chỉ có uống mấy ống dịch dinh dưỡng trên máy bay, trong cái hộp này là số lượng để anh dùng trong hai tháng.

“Tôi có đi một chuyến qua bên thầy dẫn đội.” Cơ Sơ Vũ không có xoay người rời đi, mà đứng ở trước mặt Ứng Tinh Quyết và cho anh hay.

Vừa rồi Cơ Sơ Vũ đi tìm thầy dẫn đội vì muốn tự nhận phạt. Cậu ta cảm thấy mình sơ suất nên mới trúng chiêu của đám người trường Damocles.

Ứng Tinh Quyết giương mắt nhìn Cơ Sơ Vũ, nói chậm: “Trường không lấy được quán quân là vấn đề của tất cả chúng ta.”

Cơ Sơ Vũ nghe vậy bèn cúi đầu nhìn sàn nhà, cuối cùng cậu ta cũng ngẩng đầu nói nhỏ: “Tôi cảm thấy hết thảy đã thay đổi.”

“... Cậu nên học cách làm quen, sau này có thể có những thay đổi lớn hơn nữa.” Ứng Tinh Quyết nói xong thì chuẩn bị đi tắm rửa.

“Giữa chúng ta cũng sẽ thay đổi?” Cơ Sơ Vũ hỏi ở sau lưng, “Tôi vẫn cho rằng chúng ta là anh em.”

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dừng ở tay nắm cửa và thản nhiên cho hay: “Anh em có quan hệ huyết thống với tôi chỉ có Ứng Thành Hà.”

Mãi cho đến khi Ứng Tinh Quyết rời đi, Cơ Sơ Vũ vẫn đứng tại chỗ thật lâu.

...

“Đám ranh con kia chạy đâu rồi, sắp tới giờ trao giải thưởng rồi đấy.” Hạng Minh Hóa nhìn xung quanh và nói trong sự tức giận.

“Có thể là đi gặp Ứng Thành Hà.” Giải Ngữ Mạn, “Vừa rồi có người nói nhìn thấy bọn Vệ Tam đi ra ngoài.”

Hai thầy cô vẫn đang thảo luận về nơi các thành viên của đội chủ lực đi, mấy người Vệ Tam và Kim Kha bỗng nhảy bổ tới.

Hạng Minh Hóa: “... Mấy em không ngửi thấy mùi mồ hôi bẩn trên người à? Cứ thế mà đi ra ngoài lắc lư? Còn có Vệ Tam, em mang luôn khuôn mặt như vậy đi ra ngoài thế, có muốn khôi phục nữa hay không?”

“Một tí như thế có sao đâu.” Vệ Tam xua tay, “Thầy à, chờ nhận giải thưởng xong là em sẽ tới khoang trị liệu.”

Có thể tránh vào khoang trị liệu được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dù Vệ Tam vừa là thợ vừa là chiến sĩ, nhưng cô vẫn không thích cảm giác nằm vào khoang trị liệu.

“Hiện tại còn 10 phút là bắt đầu trao giải.” Giải Ngữ Mạn nhìn thoáng qua thời gian, “Đi tắm rửa thay quần áo nhanh.”

Có năm người trong đội chủ lực trường Damocles thì bốn tên đã chạy đi, chỉ còn lại Ứng Thành Hà ở đây một mình.

Hạng Minh Hóa liếc mắt nhìn Ứng Thành Hà, hừ lạnh một tiếng và quay đầu không nhìn anh nữa.

Ứng Thành Hà chột dạ bèn lấy ra một gói nhỏ một gói đồ ăn vặt nhỏ trong ngực để lấy lòng: “Mời thầy cô ăn.”

Hạng Minh Hóa cúi đầu nhìn thoáng qua, toàn là là côn trùng giòn tan: “... Đừng cố lấy lòng tôi, đừng nghĩ rằng tôi không biết. Trước đây em tìm kiếm rất nhiều lý do đàng hoàng để xin lấy chip giảng dạy ra bên ngoài cũng vì để Vệ Tam học.”

Vệ Tam và Ứng Thành Hà toàn cùng nhau ra vào mỗi buổi tối, lúc ấy bọn họ còn ngây thơ cho rằng Ứng Thành Hà đang điều chỉnh số liệu của cơ giáp Vệ Tam, cho nên để Vệ Tam đi qua mỗi ngày.

Kết quả...

Hạng Minh Hóa thấy một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi của Ứng Thành Hà bèn ho vài tiếng, tay nắm lại đặt lên môi: “Cơ giáp... Vệ Tam...”

Ứng Thành Hà nghi hoặc quay đầu nhìn về phía ông: “Thầy ơi, thầy nói cái gì?”

Hạng Minh Hóa nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Tôi hỏi em, Vô Thường là do ai thiết kế và xây dựng.”

“À, Vệ Tam thiết kế.” Ứng Thành Hà nói hiển nhiên, “Phong cách thiết kế cơ giáp của em cũng không phải như vậy.”

Thậm chí còn không làm được tốt như vậy, lý giải của Vệ Tam đối với cơ giáp cứ tự nhiên mà hoàn thiện. Nếu như mình cũng tính là cơ giáp sư có thiên phú, vậy thì không thể dùng thiên phú để diễn tả Vệ Tam. Cậu ấy đúng thật là sinh ra vì cơ giáp.

“...” Hạng Minh Hóa vươn một tay đặt lên vai Ứng Thành Hà, chân hơi mềm nhũn, “Thật, thật sự là vừa thợ vừa chiến sĩ.”

Lúc trước sửa cơ giáp thì thôi, Vô Thường chính là một chiếc cơ giáp nửa hoàn thành. Hạng Minh Hóa chỉ cần nghĩ đến đẳng cấp chân chính của Vệ Tam thì trái tim nhảy bịnh bịch.

Nếu sau này trường Damocles của họ không trở lại vị trí lãnh đạo trước đó mới là kỳ lạ. Bây giờ ông cực kỳ đồng ý với một câu nói của Truyền thông Lam Phạt.

- -- Vận khí của trường Damocles ở trên người Vệ Tam hết.

“Thầy cô, đúng là vừa thợ vừa chiến sĩ thật. Vệ Tam giỏi hơn em lắm.” Ứng Thành Hà bảo.

“Có thể không lợi hại hơn em à? Cũng không nghĩ chuyện em ấy là…” Hạng Minh Hóa nói một nửa rồi dừng lại không nói tiếp nữa.

10 phút vừa đến, mấy người đội chủ lực Damocles đi ra với mái tóc ướt sũng. Những người khác đều có mái tóc ngắn, chỉ có tóc Vệ Tam rũ buông vai, cho nên trên đầu cô còn có một cái khăn khô.

Khách mời trao giải đang nói chuyện trên sân khấu, Vệ Tam đứng ở phía dưới, hai tay vò khăn để xoa nhanh mấy cái.

“Vệ Tam, cậu xem đi.” Liêu Như Ninh tìm được một tin tức, “Nói về cậu với Ứng Tinh Quyết này.”

Đọc như gió và xem xong, Vệ Tam chậc chậc vài tiếng: “Truyền thông nào viết ba cái tin hóng hớt vậy, tôi thích Ứng Tinh Quyết?”

Cô dùng khăn mặt chà xát tóc, quay đầu nhìn Liêu Như Ninh: “Cậu không thích người đẹp?”

Thiếu gia Liêu chân thành lắc đầu: “Tướng mạo cũng là hư vô. Cha tôi nói chỉ có thực lực mới có thể được mọi người tôn trọng và yêu thích.”

Vệ Tam hỏi mấy người khác bên cạnh, “Các cậu không cảm thấy Ứng Tinh Quyết có dáng dấp đẹp mắt à?”

Hoắc Tuyên Sơn: “Bình thường.”

Kim Kha: “Cũng vậy thôi.”

Ứng Thành Hà: “... Tóc anh họ tôi rất tốt.”

Bọn họ cũng chẳng muốn khen ngợi trực tiếp. Họ cũng là thanh niên hoạt bát, tự thấy mình trông chả tệ, sao mà đi khen người khác đẹp trai được.

“Trường Quân sự Damocles.”

Có người đã bắt đầu kêu gọi bọn họ đi lên nhận giải thưởng trên sân khấu, Vệ Tam khoác khăn lên cổ, đi theo mấy người Kim Kha lên sân khấu.

Hai trường quân sự khác đã đứng đó.

“Tôi tin rằng sau khi xem trận rừng mưa nhiệt đới này, mọi người sẽ có một ấn tượng khắc sâu. Nói cho nghiêm túc thì chúng ta là nhân chứng của lịch sử.” Ngư Thiên Hà nhìn thoáng qua Vệ Tam, “Hôm nay, trong lịch sử Liên bang, xuất hiện một thiên tài vừa là thợ vừa là chiến sĩ cấp 3S thứ hai”

Người đang được đề cập thì đang cúi đầu thổi rớt mấy giọt nước chảy từ đuôi tóc lên vai của mình.

Mọi người: “...”

“Đúng lúc chúng tôi tìm thấy một video này hôm nay từ thiên tài của chúng ta trước khi cuộc thi. Em ấy… có thể nói là đã đặt ra mục tiêu cho bản thân.” Mặt Ngư Thiên Hà mặt không đổi, bà nói, “Lúc ấy em ấy còn lấy thân phận tổng binh để phát biểu.”

Cuối cùng thổi rớt được giọt nước đó, trong lòng Vệ Tam mới thoải mái một chút. Cô nghe được câu nói này của Ngư Thiên Hà thì lập tức dâng lên dự cảm không tốt trong lòng.

Quả nhiên một giây tiếp theo, trên màn ánh sáng sáng lên chiếu video tổng binh trường Damocles phát biểu hồi trước.

Rốt cuộc hình ảnh Vệ Tam giơ ngón tay cái lên nói câu “quá dữ luôn” đã truyền từ trường Damocles ra khắp toàn bộ Tinh Võng ở Liên bang.

“... Ai đào mộ video vậy.” Vệ Tam đè giọng hỏi Kim Kha bên cạnh.

Kim Kha mỉm cười, ưỡn ngực ngẩng đầu. Miệng cậu không nhúc nhích, chỉ có âm thanh đi ra: “Phát biểu của các đời tổng binh đều được quay lại và lưu giữ, nếu ban tổ chức muốn thì chắc chắn các thầy cô sẽ cho.”

Vệ Tam có da mặt dày thế mà cũng lúng túng vài giây. Kế đó cô đã lập tức phục hồi như bình thường, thậm chí giơ ngón tay cái lên: “Damocles quá dữ!”

Bốn người còn lại của đội chủ lực ngay lập tức làm theo, đồng loạt lặp lại thêm một lần.

Cảnh năm người đứng thẳng trên sân khấu nhận giải, cùng nhau cười và giơ một ngón tay cái đã được ghi lại vĩnh viễn. Ngoài ra còn có người lộ nửa khuôn mặt là Ứng Tinh Quyết, người đứng chỗ thứ hai. Anh đang cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, giọt nước trên đuôi tóc Vệ Tam đã bị cô thổi vào ngón tay Ứng Tinh Quyết.

Tiếp theo là trao cúp và huy chương.

Ngư Thiên Hà cầm một khối huy chương trong tay. Bà ấy đi tới trước mặt Vệ Tam, nhìn chằm chằm cô một hồi rồi mới giơ tay ra hiệu cho Vệ Tam cúi đầu.

Khoảnh khắc đeo huy chương, Ngư Thiên Hà gặp thoáng qua Vệ Tam và nói một câu: “Ngày mai đến Xưởng Đen.”

Vệ Tam hơi nhướng mày, ngón tay vuốt ve huy chương, ánh mắt cô đi theo Ngư Thiên Hà tới người kế tiếp bên kia.

Chờ đến khi cô muốn quay đầu lại, tầm mắt cô đã gặp ngay mắt của Ứng Tinh Quyết.

Vệ Tam chả kiêng dè xíu nào, thậm chí còn liếc mắt thêm vài lần. Mãi cho đến khi Ứng Tinh Quyết thu hồi ánh mắt thì cô mới thôi.

Trao giải thưởng xong lại là một cuộc phỏng vấn không tránh được.

Truyền thông Sequoia bây giờ đã đổi tên, nhưng phóng viên thì vẫn là mấy phóng viên cũ, vẫn còn hỏi mấy câu nhắm vào trường Damocles.

“Xin hỏi Vệ Tam có phải là vũ khí bí mật của trường Quân sự Damocles nhiều năm không? Tất cả mọi thứ trước đây toàn là bối cảnh giả? Bạn có gì muốn nói khi Quân khu 13 nhất định phải để tất cả sinh viên ở lại xử lý nấm ham khổng lồ, làm suy yếu thực lực của các trường quân sự khác?”

Vệ Tam nhìn phóng viên kia, đầu lưỡi đụng lên răng, cô cười: “Tôi chỉ muốn nói, anh đổi tên truyền thông rồi mà vẫn không xua đi được cái mùi khó chịu này.”

“Xin vui lòng đối mặt với vấn đề của chúng tôi, đừng khơi chủ đề khấc.” Lần này các phóng viên của Truyền thông Sequoia rất nghiêm túc, hoàn toàn không quẫn bách như trước đây. Dường như họ nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ nào đó.

Vệ Tam nhìn về phía các phương tiện truyền thông khác: “Mấy anh chị hỏi lại một lần nữa, tôi sẽ trả lời câu hỏi của mấy người.”

Các phương tiện truyền thông khác do dự một lúc rồi hỏi lại một lần lập tức.

Vệ Tam nhận micro của kênh truyền thông khác: “Một, Vệ Tam tôi đến từ Sao 3212, năm ngoái chỉ đến Sao Sa Đô, trước đây thậm chí không nghe nói về trường Quân sự Damocles. Bản thân tôi học chuyên ngành chiến sĩ độc lập, không lựa chọn cơ giáp sư bởi vì lúc trước không có tiền.”

Lời này vừa nói ra đã tạo xôn xao, ngay cả giáo viên và các sinh viên trường quân sự khác cũng bị sốc.

Biết hoàn cảnh sinh hoạt của Vệ Tam trước kia kém, nhưng không ngờ được ngay cả chuyên ngành cơ giáp sư cũng không học nổi.

“Hai, Quân khu 13 đã quyết định gì thì các quân khu khác cũng có quyền phản đối. Vì ban tổ chức đã để tất cả sinh viên quân sự của chúng tôi ở lại để xử lý tức là tất cả các quân khu đều đồng ý, đừng xách lẻ quân khu của chúng tôi ra.”

“Quân khu của chúng tôi? Vệ Tam, bạn đã quyết định gia nhập Quân khu 13 chưa?” Có truyền thông bắt được chữ trong đó bèn hỏi.

Vệ Tam ngồi xổm ở rìa sân khấu trao giải, cô chống cằm nhìn phóng viên phía dưới: “Quân khu 13 là nơi sinh viên quân sự mạnh nhất trường Damocles đến trong tương lai. Đương nhiên tôi phải đi qua.”

Trong khi các phóng viên vẫn còn đắm mình trong các chủ đề nghiêm trọng, phóng viên Lam Phạt đột nhiên giơ tay lên và hỏi: “Vệ Tam, bạn có kế hoạch gì cho Ngọn Lửa Đế Quốc không?”

Vệ Tam cố gắng giả ngu: “... Cái gì?”

Cô không nhớ thời gian “hạnh phúc” trên đấu trường, cũng chưa kịp xem video phát lại, sự chú ý hoàn toàn đặt ở các trường quân sự khác.

“Anh ấy hỏi cô đã chuẩn bị đốt tóc tôi thế nào.” Ứng Tinh Quyết đứng ở phía bên kia, cầm một micro trong tay và nói từ từ.

Vệ Tam không thoải mái vỗ vỗ đầu gối và đứng lên: “… Đang yên đang lành tại sao lại làm ra chuyện người ta giận sôi như vậy với mái tóc của anh. Chỉ huy Ứng, anh hiểu lầm cái gì đó chắc rồi.”

Có người nhìn lên trời, có người nhìn xuống đất che mắt, thậm chí còn có người ho khan trong đội chủ lực trường Damocles.

Vệ Tam nhìn về phía Kim Kha, hiển nhiên là không rõ sự tình.

Liêu Như Ninh không ngừng làm dây kéo bên miệng mình.

“Tôi chờ cô ra tay.” Ứng Tinh Quyết đứng ở xa xa, anh nhìn Vệ Tam và nói.

Vệ Tam: “...” Chắc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.

Ngay sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Vệ Tam đã bắt lấy mấy người Kim Kha để hỏi chuyện gì đã xảy ra.

“Trước đừng để ý cái này.” Ứng Thành Hà nhìn Vệ Tam với vẻ hóng chuyện, “Cái gì gọi là nghèo cho nên chọn chiến sĩ độc lập.”

Vệ Tam kiềm chế rồi nhanh chóng nói một lần chuyện vì hình ham món hời năm đó mà tự mình bóp dái mình.

“Ha ha ha ha!” Tuy rằng thiếu gia Liêu đồng tình chuyện Vệ Tam còn nhỏ mà đã chịu khổ nhiều như vậy, song cậu ta vẫn không nhịn cười được.

“Cũng bởi cậu báo khác ngành nên bây giờ mới trở thành thiên tài nửa thợ nửa chiến sĩ sau Ngư Thanh Phi.” Ứng Thành Hà nói nghiêm túc, “Toàn là duyên phận.”

“Vì sao mấy kênh truyền thông kia biết Ngọn Lửa Đế Quốc?” Vệ Tam hỏi bọn họ, “Hình như Ứng Tinh Quyết cũng biết.”

“Tự cậu la to lên muốn đốt tóc của Ứng Tinh Quyết lúc còn đang ở trên đấu trường thi đấu. Ai mà không biết được.” Kim Kha lục tìm video gửi cho Vệ Tam để cho cô xem.

Vệ Tam bấm mở xem video cảnh mình “vui vẻ”:...

Cứ thế tự nổ luôn.

Bình tĩnh hồi lâu, Vệ Tam mới nhớ tới một câu Ngư Thiên Hà đã nói với mình hồi nãy.

“Ngư Thiên Hà hẹn chúng ta đến Xưởng Đen gặp mặt ngày mai.” Vệ Tam nói.

“Không phải nói tụi mình đánh xong một trận là ra ngoài chơi một ngày sao?” Thiếu gia Liêu còn nhớ thương chuyện ra ngoài chơi.

“Cô ấy không nói thời gian, tụi mình sẽ tới Xưởng Đen vào ban đêm.” Vệ Tam cũng muốn thư giãn và đi bộ một vòng.

...

Ngày hôm sau, Ngư Thiên Hà đã chờ ở phía Xưởng Đen từ sáng sớm. Bà còn nghĩ mấy người trong trường Damocles không ngủ cả đêm, tới sáng chịu không nổi nữa nên sẽ chạy tới. Thế mà bà chờ từ sáng đến trưa cũng chẳng thấy bóng dáng ai.

Về phần mấy người mà bà đang chờ, bây giờ họ đang đứng xếp hàng lấy số chờ vào ăn ở một nhà hàng hot hit nhất ở trung tâm thành phố South Pasadena.

“Nghe nói người dân địa phương rất thích tới nhà hàng này.” Không uổng công hồi trước thiếu gia Liêu ở phòng ngủ của đội chủ lực trường South Pasadena lâu như vậy.

“Chắc lại là mấy món côn trùng.” Vệ Tam hỏi Liêu Như Ninh, “Cậu chịu nổi à?”

“Con người phải giỏi thử thách bản thân.” Liêu Như Ninh nói rất tự tin.

“Sơn Cung Dũng Nam xuất viện rồi.” Kim Kha đang nhìn quang não bỗng nhiên nói với mấy người.

Lần này chuyện Vệ Tam “vừa thợ vừa chiến sĩ” được tung ra đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, nên tình huống của Sơn Cung Ba Nhận cũng được ém nhẹm đi.

“Tôi không nhìn ra thực lực trước đó của Sơn Cung Ba Nhận.” Hoắc Tuyên Sơn nói, biểu hiện của cậu ta quá giống chiến sĩ độc lập cấp SS. Sau khi cậu ta ở cùng một hồi với Sơn Cung Dũng Nam, thực lực lại được tăng lên.

“Vệ Tam, lúc ấy cậu ở đó thì thấy cơ giáp cậu ta làm sao?” Ứng Thành Hà hỏi.

“Cơ giáp cấp 3S rất bình thường và ưu tú.” Vệ Tam nhớ lại, “Không giống những cơ giáp chúng ta nhìn thấy ở Xưởng Đen lúc trước.”

Một lúc lâu sau Kim Kha mới lên tiếng: “Tôi vừa mới đi hỏi Ứng Tinh Quyết, trước đó anh ta cũng không phát hiện ra chuyện Sơn Cung Ba Nhận có bất thường.”

“Chẳng lẽ là tiến hóa thật?” Ứng Thành Hà nói xong thì cả chính anh cũng không tin. Jill Gil Wood cũng tiến hóa trong sân thi đấu, nhưng cơ giáp không gần như được chuyển đổi thành cơ giáp cấp 3S. Cơ giáp của Sơn Cung Ba Nhận hiển nhiên đã cải tạo xong trước trận đấu, chứng tỏ ít nhất Ngư Phó Tín biết Sơn Cung Ba Nhận là cấp 3S.

“Ngoài ra còn có một chuyện nữa.” Kim Kha chuyển tiếp màn hình cuộc trò chuyện vừa rồi với Ứng Tinh Quyết vào trong nhóm, “Anh ta nói Kosai Musashi tiếp cận nấm ham khổng lồ rồi là Sơn Cung Dũng Nam mới đột nhiên tiến lên, chặt đứt thân nấm bất chấp nguy cơ bị loại.”

Vừa nói ra lời này, mấy người đã lặng im trong chốc lát.

Trước mắt họ đã biết Kosai Musashi bị nhiễm sương mù bọ đen. Trong ít nhất mấy trăm năm, liên tục có những người được nghi là cấp siêu 3S rơi rụng vì sương mù này, và, có một số người biết điều này.

“Người trong phòng lưu trữ máu lần trước ấy, không rõ là tốt hay xấu.” Kim Kha cau mày, “Giả sử ai đó đã biết sự tồn tại của sương bọ đen và có một sự hiểu biết nhất định. Thì tôi nghiêng về phía Sơn Cung Dũng Nam biết cái gì đó, ít ra là nhiều hơn tụi mình.”

Sơn Cung Dũng Nam và Sơn Cung Ba Nhận là một cặp song sinh như hình với bóng, cộng thêm biểu hiện của hai người khi thi đấu thì rất khó để không đoán ra cái gì.

“Nếu như Sơn Cung Ba Nhận không phải bỗng tiến hóa, mà là che giấu thực lực của mình nhiều năm, hơn nữa còn lừa gạt nhiều cấp 3S như vậy. Thậm chí ngay cả Ứng Tinh Quyết có cấp siêu 3S cũng nhìn không ra vấn đề.” Kim Kha nói chậm rãi, “Tôi chỉ nghĩ đến một khả năng.”

“Cậu ấy cũng là cấp siêu 3S.” Vệ Tam nói thêm.

Kim Kha gật đầu: “Sơn Cung Ba Nhận là như thế thì thực lực của Sơn Cung Dũng Nam... có lẽ cũng ở cùng một trình độ.”

“Bây giờ bọn họ lộ ra rồi, có phải có một số việc đã không thể tiếp tục giấu hay không?” Hoắc Tuyên Sơn suy nghĩ sâu hơn.

Có nhiều thứ muốn dần nổi lên khỏi mặt nước rồi.

Mấy người còn đang thảo luận nghiêm túc, bụng của Vệ Tam đột nhiên vang lên.

“...”

“Đến lượt chúng ta rồi.” Kim Kha nhìn máy xếp hàng, “Đi ăn cơm trước.”

Năm người nói ăn là ăn cơm, ngay lập tức bỏ lại chủ đề nghiêm túc vừa rồi, thậm chí còn thảo luận sau khi ăn xong thì nên đi dạo nơi nào.

Xưởng Đen South Pasadena.

“Còn chưa có người của Xưởng Đen Sao Sa Đô tới?” Ngư Thiên Hà quay đầu hỏi người phía sau.

“Không có.”

Ngư Thiên Hà, người đã tưởng tượng bọn nhóc lộ ra vẻ ngạc nhiên trên mặt: “...”

“Bây giờ là mấy giờ?”

“Bốn giờ chiều.”

Ngư Thiên Hà hít sâu một hơi: “Bốn giờ chiều? Đám người kia còn đang ngủ trong phòng à?”

“Tôi nghe nói sáng sớm đã ra khỏi sân diễn tập.” Một âm thanh truyền đến từ cửa.

Ngư Thiên Hà ngẩng đầu: “Sơn Cung Dương Linh, sao em lại tới đây?”

Truyện Chữ Hay