“là người cậu cảm thấy đẹp nhất đó”
Chuyện trường Đế Quốc là chỗ đầu tiên chuẩn bị diệt trừ nấm đã hơi trấn an các giáo viên trường Đế Quốc từ nỗi khiếp sợ lúc chỉ huy chính trúng chiêu. Bọn họ đang chờ sinh viên của mình bình phục lại.
Nhưng rõ ràng không dễ dàng như vậy, họ đã đi một đường dài mà đội ngũ có hơn một ngàn người, giẫm nấm ham cũng nhiều, làm nó lẫn vào không khí. Bên cạnh đó không khí chẳng cố định, bằng không cũng không làm mấy người trong máy bay lớn trên bầu trời trúng chiêu. Thế là trong một thời gian, không có cách nào để tránh những mùi này.
Người duy nhất có thể giải quyết là Ứng Tinh Quyết bằng cách dựng hàng rào thực thể, lọc ra các thành phần khác trong không khí.
Đáng tiếc giờ phút này Ứng Tinh Quyết ngồi ở một bên, tình nguyện dầm mưa chứ cũng chả đưa ra cảm giác gì.
Thái Ngô Đức dẫn người dọn dẹp xong một vòng trở về thì thấy dù có vấn đề hay không thì bọn họ cũng không giảm bớt.
Gã trông coi xung quanh với sự bất lực, cảm thấy vai đột nhiên nặng hơn nhiều.
Trận đấu vừa rồi chỉ có chỉ huy chính đã biến mất, bây giờ là toàn đội sắp bị diệt toàn quân.
Không còn hơn thua gì trong trận đấu này nữa được rồi.
Thái Ngô Đức càng không có khả năng mang theo chưa đến 20 người này đi tới vạch đích, gã đánh không lại tinh thú cấp cao.
“Có cơ giáp sư tỉnh táo không?” Thái Ngô Đức đứng lên hỏi.
Có hơn 30 mươi người giơ tay lên, nhưng Thái Ngô Đức vẫn chưa nói gì. Kế đó lại có vài người buông tay, hiển nhiên lại bắt đầu “mắc bệnh”.
“Cậu nắm bắt thời gian còn tỉnh táo mà cố gắng làm mặt nạ phòng độc đi.” Thái Ngô Đức nói hợp lý.
Cơ giáp sư còn tỉnh táo: “... Tổng binh, cậu cũng dính chưởng? Cơ giáp sư chỉ làm cơ giáp, không làm mặt nạ phòng độc.”
Thái Ngô Đức: “?”
Gã nhìn mười mấy cơ giáp sư bày ra vẻ mặt hợp lý thì hơi tức giận: “Mặt nạ phòng độc mà các cậu còn không làm được thì làm cơ giáp sư để làm gì? Vệ Tam chỉ biết có một nửa mà cái gì cũng làm được, ngay cả nồi cơm điện còn sửa được!”
Nhóm cơ giáp sư: “????”
“Cơ giáp sư của trường Damocles người ta còn có thể sửa thuyền, mấy cậu thì chỉ biết sửa cơ giáp, tốc độ tay còn không bằng người khác.” Thái Ngô Đức cà khịa, “Tội cho chúng ta hồi trước còn muốn bảo vệ chức vô địch.”
Nhóm cơ giáp sư: “Tụi này làm! Không phải chỉ là mặt nạ phòng độc à?”
Thái Ngô Đức ngay lập tức ra lệnh cho họ tìm cách càng sớm càng tốt, sử dụng các nguồn lực trong tay để làm cho mặt nạ phòng độc.
Đương nhiên là không thể để tất cả mọi người có hết, nhưng ít nhất đủ để đội chủ lực mang lên. Chỉ cần bọn họ tỉnh táo lại thì trường Đế Quốc vẫn còn cơ hội.
Các cơ giáp sư của trường Đế Quốc bắt đầu suy nghĩ và bàn với nhau làm sao để làm mặt nạ phòng độc, nhưng thường xuyên có người kích động, mũi hít vào rồi lại bắt đầu “phát bệnh”. Chờ cho cho đến khi những người này tỉnh táo lại thì vẫn phải giải thích một lần nữa.
Thời gian trôi qua từng chút, mặt nạ phòng độc cứ mãi chả được làm ra.
...
Tốc độ di chuyển của trường Damocles được xem là tương đối nhanh trong năm trường quân sự.
Có một số nguyên nhân, một là tuyển thủ tấn công của bọn họ tương đối ít, có mấy sinh viên đi tấn công thì chẳng phải là chiến sĩ độc lập mà lại là cơ giáp sư và chỉ huy. Một khi họ phát bệnh là bắt đầu nhảy vào trong cơ giáp, muốn biến thành chiến sĩ độc lập dũng cảm xông lên chân trời.
Đáng tiếc.
Tất cả các cơ giáp của cơ giáp sư và chỉ huy trường Damocles cùng đi theo con đường phòng thủ siêu mạnh, khả năng tấn công bằng không. Chẳng bao lâu sau, những người này đã bị bắt và trói lại.
Hầu hết các sinh viên còn lại thì làm những điều kỳ lạ, có người chắp tay trước ngực, đứng thẳng bằng một chân, không biết sang suy nghĩ cái gì.
Còn một nguyên nhân khác là Vệ Tam “mắc bệnh” thật, nhưng cô bị Liêu Như Ninh lợi dụng từ đầu tới cuối.
Câu mà cậu ta hay treo trên miệng của mình là: “Một trăm vạn tinh tệ, có làm hay không?”
Vệ Tam: “Làm!”
Trói người, đánh tinh thú... chỉ cần dùng tiền là Vệ Tam làm ngay; đôi khi cô còn chủ động hỏi Liêu Như Ninh có cần giúp đỡ hay chăng.
Ví dụ như họ đã không ăn cả ngày, Kim Kha vẫn chưa thức dậy từ nỗi sợ hãi, chỉ huy tỉnh táo trong đội tuyển trường không đủ làm đôi khi đi ngang qua một cây ăn quả hoang dã cũng không biết là ăn được hay không.
Lúc này Vệ Tam nói mình biết đấy, chỉ cần Liêu Như Ninh đưa tiền là cô chỉ ngay chỗ cao.
Liêu Như Ninh: “... Cậu có biết loại cây dại này không?”
“Có, lúc người nào đó đang đọc sách thì tớ có liếc qua rất nhiều lần.” Vệ Tam đảm bảo.
Trên thực tế trong quá trình huấn luyện, Kim Kha sẽ đọc những cuốn sách về kiến thức rừng mưa nhiệt đới trong bữa ăn, Vệ Tam đôi khi ngồi bên cạnh cũng thuận tiện nhớ kỹ. Trước đây gặp bụi cỏ gai mê hoặc và biết loại chất lỏng cây dễ cháy cũng vì liếc mắt nhìn từ sách Kim Kha đang đọc.
Có một số loại thực vật thì ngoại trừ Kim Kha, thật đúng là chỉ có Vệ Tam biết.
“Cho, một trăm vạn tinh tệ.” Liêu Như Ninh không chút do dự nói, dù sao đi ra ngoài rồi tới lúc cậu ấy tỉnh lại, mình cứ không đồng ý.
Vì vậy, trường Damocles tiếp tục đi tới trong một tình huống tồi tệ như vậy thật.
“Vệ Tam?” Kim Kha tỉnh lại không dễ gì, nay thấy mình, Hoắc Tuyên Sơn và Ứng Thành Hà bị trói cùng một chỗ thì muốn cô cởi trói.
“Không được.” Vệ Tam mỉm cười, “Cậu là một trăm vạn của tớ.”
Kim Kha: “?”
Ứng Thành Hà bên cạnh cứ mãi chả tỉnh, hai tay anh duỗi về phía dưới muốn đi nạo bùn, đến khi bị Vệ Tam đánh tay thì anh vẫn kiên cường duỗi tay về phía trước.
Anh, Ứng Thành Hà! Hôm nay nhất định phải đào bùn!
...
Nhà nào đó ở Sao Đế Đô, cha mẹ Ứng Thành Hà nhìn động tác của con trai mình thì một lúc lâu sau, mẹ Ứng rốt cục nhớ tới: “Thành Hà đang... còn nhớ đến chuyện khi còn bé chúng ta không cho nó nghịch bùn?”
Con em thế gia đã đi kiểm tra cảm giác từ sớm. Sau khi Ứng Thành Hà đo được cấp 3S là bị đưa thẳng đến bên gia chủ.
Bên kia có khuôn phép nghiêm ngặt, không cho phép làm ẩu. Chỉ số IQ của Ứng Thành Hà được thắp sáng hoàn toàn trong chế tạo cơ giáp còn các phương diện khác vẫn mãi là trẻ con. Thế nên khi anh muốn dẫn theo anh họ Ứng Tinh Quyết cùng đi chơi bùn là đã bị cha mẹ ngăn lại.
Mình chơi còn không được nay còn mang theo Ứng Tinh Quyết đi, đương nhiên cha mẹ Ứng Thành Hà không cho.
Kết quả không ngờ Ứng Thành Hà cứ giữ mãi trong lòng.
...
Kim Kha rơi vào trạng thái ngốc nghếch một lần nữa, Vệ Tam kéo ba người tiếp tục đi về phía trước. Đi được một nửa đường thì cô dừng lại và nói với Liêu Như Ninh: “Bên kia có động tĩnh.”
Liêu Như Ninh nín thở nghiêng tai dừng lại một hồi, rốt cục cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Mọi người đi bên trái, có rất nhiều tinh thú đuổi theo.”
Những người bình thường tại trường Damocles trói những người bất thường rồi khẽ kéo và đi nhanh chóng về phía bên trái.
Tại thời điểm này, không chỉ riêng gì một chỗ trường của bọn họ, nếu ống kính được điều chỉnh thành một chế độ xem toàn cảnh thì mọi người sẽ thấy rằng mấy chỗ năm trường quân sự có một số lượng lớn các tinh thú đang áp sát.. Các trường cũng dần dần phát hiện ra bất thường, bắt đầu di chuyển theo hướng khác.
Tất cả năm trường quân sự đều hướng vào cùng một chỗ.
Sau một tiếng.
“Má!” Thiếu gia Liêu trợn tròn mắt.
Trường South Pasadena, Đế Quốc, viện Bình Thông, trường Samuel, tất cả đều ở đây hết.
Nếu không phải hành tung của bọn họ tán loại, thiếu gia Liêu thật sự cho rằng bốn trường quân sự còn lại đang hợp tác vây hãm trường Damocles.
Bây giờ các thành viên chủ lực còn tỉnh táo ở các trường chẳng nhiều nhặn gì, trường Đế Quốc bị diệt hết; trường South Pasadena chỉ có Quinley Eli; người có ý thức của trường Samuel là Tập Ô Thông; người tỉnh táo của viện Bình Thông chỉ còn lại một mình Kosai Musashi.
Kosai Musashi?
Liêu Như Ninh kiềm chế ánh mắt của mình để không đặt trên người Kosai Musashi, cậu ta xoay người nhìn ra sau lưng. Cậu cảm thấy rõ mặt đất đang di chuyển, với một số lượng lớn tinh thú đang đuổi đến.
Liêu Như Ninh nhìn một vòng, các chỉ huy chính của các trường quân sự khác đã dính chưởng, Ứng Tinh Quyết của trường Đế Quốc thì đơ mặt ra đứng ở phụ cận. Nhưng sau khi cậu gặp qua Vệ Tam như vậy, cũng không xác định được Ứng Tinh Quyết có bình thường hay không: “Chỉ huy chính mấy cậu đây là?”
“Loại nấm này làm cho người ta biến thành bộ dáng như bây giờ, chỉ huy chính ngửi xong liền trúng chiêu. Mấy cậu có cơ giáp sư nào biết làm mặt nạ phòng độc hay không?” Thái Ngô Đức cầm một cây nấm ham hỏi.
Tập Ô Thông nhận ra cây nấm này, trước đó Shaω Eli đặt nó trong túi áo khoác của mình, tiếp theo là bắt đầu chạy trần tr/uồng.
Cậu ta lập tức hỏi cơ giáp sư của trường Samuel xem có ai biết làm chăng.
Câu trả lời nhận được hiển nhiên là không.
Trong số năm trường quân sự, chỉ có trường Damocles là có người lẻ tẻ giơ tay lên và nói có.
Tình huống nguy hiểm, mọi người phải liên minh, tất cả các cơ giáp sư tỉnh táo của các trường tụ tập lại với nhau, lấy ra tài liệu và cố gắng làm theo cơ giáp sư biết làm mặt nạ phòng độc.
Nhưng hầu hết các trường quân sự không có tài liệu, cộng lại không đủ làm cho năm đội chủ lực dùng hết.
“Chả lẽ là người thông minh thì ngu hết, chỉ để lại những người tứ chi phát triển như chúng ta?” Liêu Như Ninh nhìn qua một vòng, cậu ta phát hiện ra không ai còn tỉnh táo trong đội chủ lực là người dùng đầu óc.
Nghe vậy, Quinley Eli của trường South Pasadena lặng lẽ nhìn qua.
“Trên mặt tôi có thứ gì à?” Thiếu gia Liêu đưa tay sờ sờ mặt, hỏi cô ấy.
Quinley Eli: “... Đồng đội của cậu cũng tỉnh táo.”
Cô ấy chỉ Vệ Tam nhắc nhở.
Liêu Như Ninh nhìn thoáng qua Vệ Tam: “À, cậu ấy cũng ngu luôn, chẳng qua bề ngoài nhìn không ra.”
Vệ Tam nghe được lời cậu ta nói thì thúc một cú vào bụng Liêu Như Ninh.
“Một trăm vạn, một trăm vạn!” Liêu Như Ninh đau đớn, vội vàng nói.
Lúc này Vệ Tam mới dừng tay.
Thái Ngô Đức đứng ở ngoài quan sát:... Đúng là ngu thật rồi.
“Nếu như có thể làm ra mặt nạ phòng độc, trước tiên cho người có sức chiến đấu mạnh nhất.” Tập Ô Thông nhìn chằm chằm vào cơ giáp sư bên kia.
“Làm sao phán xét sức mạnh chiến đấu của ai mạnh nhất?” Quinley Eli hỏi.
Cô là người trường South Pasadena, hiển nhiên hy vọng rằng các thành viên chủ lực của mình tỉnh táo đầu tiên.
“Lúc trước hợp tác huấn luyện chung, chắc các cậu có thể nhìn ra được mấy người mạnh nhất, ví dụ như cái vị bên cạnh tôi.” Liêu Như Ninh mỉm cười, vỗ bả vai Vệ Tam bên cạnh.
Tập Ô Thông cau mày: “Cô ấy… nghe lời cậu, không cần mặt nạ phòng độc. Đầu tiên là Ứng Tinh Quyết trước, tiếp theo là Tông Chính Việt Nhân ở viện Bình Thông.”
“Thứ Vệ Tam nghe được là tiền.” Liêu Như lẩm bẩm một câu, sau đó nói, “Cậu ấy đúng thật không cần.”
“Mặt nạ phòng độc thứ hai cho chiến sĩ độc lập đội chủ lực chúng tôi, Cơ Sơ Vũ.” Thái Ngô Đức tranh thủ lợi ích vì trường quân sự của mình, “Chỉ huy chính của chúng tôi phối hợp với chiến sĩ độc lập trong đội ngũ của mình càng tốt hơn, có thể chém giết càng nhiều tinh thú.”
Tập Ô Thông lựa chọn Tông Chính Việt Nhân, chỉ đơn giản vì muốn dùng viện Bình Thông kiềm chế trường Đế Quốc.
Bầy tinh thú đã đến càng ngày càng gần, ngay cả các thành viên của đội tuyển trường cũng có thể cảm thấy rõ ràng sự rung động của mặt đất.
“Đừng tranh giành, mặt nạ đầu tiên làm ra thì cứ để Ứng Tinh Quyết dùng trước. Anh ta phối hợp với Vệ Tam.” Liêu Như Ninh đã có thể nhìn thấy chấm đen xa xa, đó là tinh thú đang đến, “Mặc kệ cần bao nhiêu vật liệu, chắc chắn sẽ có ba cái mặt nạ. Việc cấp bách là giải quyết tinh thú.”
Cơ giáp sư bên kia đang điên cuồng liều mạng bằng tốc độ tay, thứ này nhìn tuy rằng không phức tạp như cơ giáp nhưng họ chưa từng làm, tốc độ không cách nào tăng lên quá nhanh được.
Cơ giáp sư trong tiểu đội tổng binh của trường Damocles đã dùng tốc độ nhanh nhất làm xong chiếc mặt nạ phòng độc đầu tiên, giờ phút này bầy tinh thú đã đến gần.
“Vệ Tam, chụp lấy.” Anh chàng cơ giáp sư của đội tuyển trường ném mặt nạ phòng độc cho cô.
“Cầm đi đưa cho Ứng Tinh Quyết, các cậu cùng nhau tới đây.” Liêu Như Ninh đã tiến vào cơ giáp và phóng ra bên ngoài.
Vệ Tam: “Ai là Ứng Tinh Quyết?”
Âm thanh của Liêu Như Ninh truyền đến từ xa: “... Là người cậu cảm thấy đẹp nhất đó.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Cô có nhận lầm hay không