“ra trận”
“Cúp máy.” Kim Kha nhìn quang não rồi lại gọi liên tiếp thêm mấy cuộc nhưng rồi cũng bị Ngư Thiên Hà tắt hết.
Cuối cùng có lẽ đã làm phiền bà ấy, Ngư Thiên Hà gửi một tin nhắn: [Đã 8 giờ tối, nếu không trở về thì tôi sẽ báo cáo với giáo viên của trường Damocles rằng mấy em đi đánh ở đấu trường đen.]
Kim Kha: “???” Quả nhiên phát hiện ra bọn họ từ sáng sớm, vậy sao không nhận cuộc gọi đi?
Trong lúc cậu tính gửi tin nhắn để hỏi, Ngư Thiên Hà lại gửi một tin khác: [Sau khi trận đấu kết thúc, tôi sẽ lên tàu chiến Damocles.]
Kim Kha chuyển tiếp tin tức này vào nhóm rồi ngẩng đầu lên: “Xem ra cô Ngư muốn nói chuyện với tụi mình trên tàu vũ trụ.”
“Đợi bọn họ đưa giải thưởng tới rồi tụi mình đi về.” Vệ Tam vừa nói xong đã có người gõ cửa phòng nghỉ.
Đó là nhân viên tới trao phần thưởng.
Ứng Thành Hà đi qua nhận rồi mở ra.
“Đây là dịch cực quang?” Vệ Tam thò đầu lại xem, chất lỏng bên có màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn, kề sát vào sẽ cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng.
“Tôi chỉ nghe Ngư Thanh Phi miêu tả thôi, chắc là nó.” Ứng Thành Hà che lại cẩn thận từng li từng tí, “Dù bây giờ không dùng được nhưng tới trận tiếp theo là dùng được rồi.”
Mấy người gắng sức chạy về, cuối cùng cũng trở lại sân tập South Pasadena. Mặc dù nghi hoặc trong lòng không giảm bớt, nhưng mà chuyện dịch cơ giáp đã vào tay vẫn làm cho bọn họ vui mừng quá thể.
Nói tới cũng trùng hợp, khi họ đi thì gặp trường Samuel, tới lúc về thì họ cũng gặp thành viên trường Samuel lúc mấy người kia chuẩn bị về ký túc xá.
Nam Phi Trúc nhìn đội chủ lực của trường Damocles có tâm trạng không tồi bèn nói với vẻ chê trách: “Cũng không biết hưng phấn cái ôn gì cả ngày?”
“Giành được hai lần quán quân trận đấu lẻ, chả lẽ không đáng mừng à?” Shaω Eli bĩu môi, nếu trường Samuel có thể giành chức vô địch một lần là gã sẽ trần tru,ồng chạy đi trên sân tập mỗi ngày đấy.
Trong vài ngày còn lại, đội chủ lực của trường Damocles đã bị Hạng Minh Hóa bắt lấy rồi huấn luyện điên cuồng.
Thầy Hạng nói đã cách một ngày mới gọi bọn họ đi huấn luyện vì muốn thỏa mãn thói quen muốn ra ngoài chơi một ngày của đám người khi đến mỗi ngôi sao, nay đã chơi xong rồi thì hãy nắm bắt thời gian huấn luyện ngay.
Chủ yếu là để Giải Ngũ Mạn hướng dẫn và phân tích lần huấn luyện chung trước đó, cũng như hiệu suất của các thành viên của mấy trường quân sự.
“Đúng rồi, đã có kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát, có mấy sinh viên như có khuynh hướng tiến hóa.” Chiều ngày cuối cùng, trước khi tan học, Giải Ngữ Mạn nói.
Thiếu gia Liêu lập tức hỏi “ngượng ngùng” hỏi: “Trong mấy sinh viên này có em không cô? Khó trách gần đây cảm giác mình tiến bộ lớn ghê.”
Giải Ngữ Mạn: “... Ha ha, về đội chủ lực thì ngoại trừ Jill Gil Wood đã tăng lên cấp 3S, những người khác không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy mình có thể lên cấp được. Mấy sinh viên kia nằm trong đội tuyển trường và không phải trong trường Damocles chúng ta.”
“Có kiểm tra ra được là tăng lên cấp bậc nào không cô?” Vệ Tam hỏi.
Giải Ngữ Mạn lắc đầu: “Chỉ là có khuynh hướng thế này thôi chứ chưa chắc đã tăng cấp lên.” Nhưng trong trường hợp có người thực sự tăng cấp thành công, e rằng lý luận về lịch sử Liên bang sẽ được sửa lại rất nhiều.
“Được rồi, mấy em biết xong chuyện này thì bây giờ tập trung vào tranh tài. Mấy em phải chú ý an toàn trên sân thi đấu rừng mưa nhiệt đới. Không chỉ là tinh thú mà nó còn có mấy loài có độc mình không ngờ được.” Giải Ngữ Mạn nói xong, “Giải tán đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai phải vào trận rồi.”
...
Đấu trường rừng mưa nhiệt đới có thủ tục không khác lắm với mấy đấu trường trước kể cả vẫn phải rút túi chuẩn bị chiến đấu, nhưng mà trong đó lại chẳng có thức ăn, cũng chẳng có dịch dinh dưỡng. Ngoài ra, bởi vì trường Damocles giành được hạng nhất lúc đánh 1-1 trong hợp tác huấn luyện chung, họ được vào cửa sớm hơn 1 tiếng, một lần nữa chiếm nhiều ưu thế hơn.
Theo thứ tự rút thăm, các trường quân sự nhận được túi chuẩn bị chiến đấu thì bắt đầu chuẩn bị vào cửa, trường Damocles là nhóm đi vào đầu tiên.
Hiện trường trực tiếp, các phóng viên từ khắp nơi đang hùng hồn giải thích trước ống kính.
“Từ một trường hạng cuối sắp bị loại khỏi nhóm năm trường quân sự lớn, trường Quân sự Damocles đã nhảy vọt trở thành nhà vô địch chung cuộc của giải đấu Hephaestus. Tin rằng các quý vị và các bạn đã nhìn thấy bọn họ kinh qua bao nhiêu chuyện trong thời gian này.” Phóng viên Lam Phạt cầm micro quay lại, để ống kính quay cảnh trường Damocles sắp vào sân, “Lần này họ đạt được kết quả xuất sắc trong hợp tác huấn luyện nên sẽ được tiến vào đấu trường rừng mưa nhiệt đới sớm hơn.”
Đội chủ lực của trường Damocles dẫn đầu đi qua ống kính, họ thấy ống kính của Lam Phạt quay tới bèn lấy tay làm hành động thả tim ngay với các phóng viên và nhìn vào máy quay.
Phóng viên Lam Phạt đến phỏng vấn lần này là một người đàn ông cao to, nay cả đội chủ lực và đội tuyển trường phía sau của Damocles đồng loạt thả tim đã làm anh ta bỗng đỏ cả mặt, chẳng biết vì kích động hay là ngại.
Anh ta cố gắng tiếp tục bổ sung: “Tất nhiên, trường Quân sự Damocles cũng được vinh danh là trường quân sự được chào mừng nhất của Tinh Võng, nghe nói lượng fan hâm hộ đã vượt qua trường Quân sự Đế Quốc. Trường Damocles đã từng rất rực rỡ và cũng từng kinh qua thời kỳ u tối, nhưng tôi tin rằng, chúng ta tin rằng, chúng ta sẽ chứng kiến nó lấp lánh toàn bộ Liên bang một lần nữa.”
“HÌnh như phóng viên bên kia đang khen chúng ta.” Vệ Tam nói với mấy người, âm thanh lớn ngoài sân làm nhiễu quá mà truyền thông Lam Phạt cách bọn họ cũng chả gần nên làm cô không nghe rõ lắm.
“Tranh tài xong là biết bọn họ nói gì ngay.” Kim Kha nhìn về phía bên kia, sau đó đi trước vào sân thi đấu rừng mưa nhiệt đới.
Khán giả ở hiện trường trực tiếp ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình bên trường Damocles.
Toàn bộ trường quân sự vừa vào là một cây cao che trời lọt vào tầm mắt họ trước nhất, nó vô cùng rậm rạp.
“Cơ giáp không hoạt động tốt lắm ở chỗ này.” Ứng Thành Hà đánh giá một lát và cho hay.
Kim Kha gật đầu: “Tinh thú lớn chắc là tương đối ít, mọi người kiểm tra cổ áo, tay áo và ống quần của mình trước đã, xác định xem là đã bó chặt hay chưa.”
Tất cả mọi người dành một phút để kiểm tra toàn bộ cơ thể của mình một lần nữa tại chỗ rồi mới đi vào bên trong.
Trước khi vào, Kim Kha đã đọc xong bản đồ nên cậu ấy chọn một con đường theo hướng đông nam, gần với điểm cuối.
Hiện trường trực tiếp.
“Có vẻ như trường Damocles quyết định tập trung vào vị trí đầu tiên thay vì kiếm tài nguyên càng nhiều càng tốt.” Lộ Chính Tân nhìn về phía trường Damocles đi tới thì cho hay.
“Dù sao chỉ huy chính của trường Quân sự Đế Quốc đã hứa hẹn chia một nửa tài nguyên của trận đấu này cho trường Quân sự Damocles.” Tập Hạo Thiên hiếm khi khen ngợi sinh viên Damocles, “Trận đấu trước làm không tệ, không để Ứng Tinh Quyết bị loại luôn.”
Lộ Chính Tân trầm ngâm: “Tôi lại thấy nếu lúc trước để Ứng Tinh Quyết bị loại thì càng tốt hơn. Như vậy nói không chừng trường Đế Quốc chả lấy được cả hạng thứ ba. Bây giờ điểm tích lũy của hai trường quân sự đó đang ở trạng thái ngang nhau.”
Tập Hạo Thiên từ chối cho ý kiến.
...
Các sinh viên trường Damocles rất cẩn thận trong lúc tiến lên, lần này các chỉ huy phải chú ý đến môi trường xung quanh mọi thời điểm vì chỉ có họ mới học về môi trường rừng mưa nhiệt đới, phải chịu trách nhiệm; đồng thời còn phải chú ý xem gần đây có đồ ăn được không.
“Đấu trường này có nhiều rắn là cái chắc.” Vệ Tam bỗng nhiên tiến đến bên tai Liêu Như Ninh rồi nói.
“Đâu? Ở đâu!” Liêu Như Ninh đã căng thẳng từ đầu, nay vừa nghe đến chữ “rắn” là cả người cậu thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Vệ Tam “hảo tâm” bảo: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi.”
Kim Kha liếc Liêu Như Ninh một cái: “Chờ trở về rồi nên để thầy cô giúp cậu huấn luyện thoát khỏi chuyện nhạy thế này.”
“Mơ à!” Thiếu gia Liêu chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia là cả người đã thấy không ổn.
Vài giờ sau khi họ bước vào, âm thanh phát sóng và chùm sáng thông báo chuyện săn giết tinh thú của trường Đế Quốc đã hiện ở một hướng khác.
“Động tác rất nhanh.” Vệ Tam ngẩng đầu nhìn chùm ánh sáng đó.
Kim Kha cũng ngẩng đầu nhìn chùm ánh sáng trên không trung: “Bọn họ muốn chia một nửa tài nguyên cho tụi mình nên sẽ lựa chọn con đường có nhiều tinh thú.”
Mặc dù làm thế sẽ khiến tài nguyên chia cho trường Damocles tăng lên, song ít nhất thì tài nguyên trường Đế Quốc cũng có nhiều hơn.
Sau khi năm trường quân sự đi vào, Lộ Chính Tân một lần nữa bình luận: “Bây giờ so sánh một lần nữa, trường Đế Quốc và viện Bình Thông dường như ổn định hơn nhiều, bầu không khí quá kiêu ngạo trước đây đã biến mất. Lần này trường Đế Quốc còn thay giáo viên dẫn đội. Tôi thậm chí còn nghe nói Ứng Nguyệt Dung từng nói một tin gì đó cho đội chủ lực bọn họ, nghe xong mấy thành viên đội chủ lực đã kích động hẳn.”
“Sau khi mất đi chỉ huy chính ở trận đấu trước, biểu hiện của trường Đế Quốc phân tán như vụn cát, đúng là nên chửi cho thật.” Tập Hạo Thiên xoay mặt hỏi Ngư Thiên Hà, “Cô Ngư thấy biểu hiện của trường Đế Quốc thế nào?”
“Bọn họ quá ỷ lại Ứng Tinh Quyết.” Ngư Thiên Hà nhìn các trường quân sự trong ống kính, “Có một người tài giỏi trong trường là một chuyện tốt, nhưng những người khác không thể ỷ lại hoàn toàn vào vì người ta quá mạnh được.”
...
Theo thời gian, trường Damocles dần dần đi sâu vào rừng mưa nhiệt đới. Khi mặt trời lặn, cuối cùng họ cũng dừng lại gần một dòng suối.
Kim Kha không ngồi xuống, cậu ấy đi tuần tra đội tuyển trường để xem có vấn đề gì khi các chỉ huy trong đội tuyển thu hoạch đồ ăn.
Hầu hết trong số đó là trái cây và rau dại. Có rất nhiều nấm ven đường trong trường đua này, nhưng tiếc là có quá nhiều loại nấm mà họ không biết nên chẳng dám ăn, họ chỉ đành chọn trái cây và rau dại họ biết mà thôi.
Hoắc Tuyên Sơn dẫn người đi tuần tra xung quanh, Vệ Tam và Liêu Như Ninh thì đi về phía dòng suối, sau lưng cô còn có một hàng người.
Tất cả đều chờ đợi bọn cô kiểm tra sự an toàn của dòng suối rồi mới đi rửa trái cây và rau dại.
Dòng suối trong vắt, thậm chí có thể nhìn thấy những viên sỏi bên dưới. Nó là một chỗ vắng lặng.
Vệ Tam nhặt mấy viên đá trên bờ, giơ tay ném về phía dòng suối, sau mấy tiếng “tủm tủm” và bọt nước văng lên rồi hạ thì cũng chẳng còn động tĩnh gì khác.
Liêu Như Ninh tìm một cây gậy dài, cậu ấy đứng trên bờ và chọc gậy xuống nước và vẫn chả có vấn đề.
“Dưới nước này không có á?” Vệ Tam ngồi xổm trên bờ và nhìn xuống, cô chỉ chỉ nhìn thấy mấy gốc cỏ nước.
“Tôi không thấy.” Liêu Như Ninh giơ tay che trên mắt, nhìn về phía nơi xa chỗ dòng suối.
Kim Kha đã đi hết một lần, phía sau càng có nhiều người xếp hàng chờ rửa trái cây lẫn rau dại. Cậu ấy hỏi Vệ Tam: “Có uống được nước này không?”
Vệ Tam: “Chờ Thành Hà làm xong đồ đã.”
Ứng Thành Hà chuyên học cách chế tạo dụng cụ nhỏ kiểm tra chất lượng nước trước trận đấu. Không thể không nói, cơ giáp sư chính là dạng hiểu một thứ thì hiểu thêm trăm thứ, hiện tại anh đã chấp nhận và hài lòng với thân phận của mình.
- -- Là người học được trăm nghề.
Ứng Thành Hà cầm dụng cụ nhỏ mình đã làm xong đi tới để kiểm tra chất lượng nước, qua 10 phút: “Có thể uống, lọc một chút là được.”
Tất cả mọi người bắt đầu xếp thành hai hàng, một đội rửa trái cây và rau dại, một đội thì lấy nước.
Vệ Tam và Liêu Như Ninh ở bên cạnh canh giữ, đề phòng tai nạn xảy ra.
Đám sinh viên trường quân sự toàn uống dịch dinh dưỡng cho xong việc trong mấy cuộc thi trước, làm gì còn biết nấu ăn, nên về cơ bản là họ toàn ăn trái cây, ăn rau dại để sống.
Không có gia vị, ăn sống trực tiếp, nhóm này ăn mà mặt méo mó.
Các trường quân sự khác cũng tương tự, nhưng các sinh viên quân sự khác còn có gánh nặng thần tượng, biết rằng khán giả, giáo viên, và thậm chí cả những người trong quân khu bên ngoài nhìn thấy thế là họ chả lộ ra vẻ gì.
Nhưng người Damocles nổi tiếng là chả màng da mặt, ăn trúng đồ chua, đồ đắng hay đồ chát là bày đủ một ngàn bộ mặt khác nhau.
Khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp của trường Damocles đã chụp màn hình đến mức muốn chuột rút cả tay.