“giáo viên tạm thời”
Có cái gọi là ăn cái gì thì trả cái đấy, chẳng qua lời nói của Ngư Phó Tín toàn toàn chả ảnh hưởng được cậu ta. Thiếu gia Liêu là ai chứ, ngay cả người dùng chiêu cà khịa như Vệ Tam mà còn thua nữa là.
“Úi trời, mắt tôi một mí nên đành phải vậy thôi.” Thiếu gia Liêu chỉ chỉ vào mắt mình, lại nhìn Ngư Phó Tín nói chân thành, “Tôi thấy mắt anh Ngư đằng ấy to nè, nhìn vật gì cũng nhiều hơn đằng này là chắc cú.”
Ngư Phó Tín không có biểu hiện, vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng: “…Ý tôi không phải thế.”
Liêu Như Ninh ngồi bên cạnh cậu ta, dùng hai tay nắm chặt tay Ngư Phó Tín: “Tôi biết cậu có ý gì, đừng khiêm tốn.”
Mặc kệ Ngư Phó Tín nói gì, Liêu Như Ninh cũng hiểu lầm lời nói của cậu ta rồi cuối cùng lại quay về chuyện đặc sản South Pasadena. Bị người ta quấn đến mức phiền toái không chịu nổi, Ngư Phó Tín chỉ đành nhanh chóng vứt ra một đống tên đặc sản vì muốn thoát khỏi Liêu Như Ninh, thế mà đến cuối lại bị Liêu Như Ninh hỏi những đặc sản này mua ở đâu tương đối có lợi.
Ngư Phó Tín: “...”
Đến lúc Liêu Như Ninh bị đuổi ra ngoài.
“Vậy ngày mai tôi lại…”
“Tối mai chúng tôi huấn luyện, khỏi trở lại.” Quinley Eli nói thẳng, cô chẳng bao giờ nghĩ rằng Liêu Như Ninh có nhiều vấn đề như vậy, chờ cậu ta tí nữa là trời muốn sáng luôn rồi.
“Được rồi.” Thiếu gia Liêu lấy làm tiếc, trước khi đi còn nói một câu, “Các cậu tốt quá chừng.”
Quinley Eli: “Cảm ơn.” Nếu cô ấy có thể quay trở lại, cô sẽ kiên quyết không trả lời anh ta trong nhóm.
...
Liêu Như Ninh vừa tới hành lang ký túc xá Damocles là nhận được tin nhắn từ Kim Kha, hỏi tại sao cậu ta còn chưa về.
“Họ nhiệt tình quá nên tôi ở lại lâu thêm tí.” Liêu Như Ninh tắt kênh liên lạc, đẩy cửa và vào.
Hoắc Tuyên Sơn a một tiếng, rõ ràng chẳng tin.
“Bên cậu thế nào, Vệ Tam?” Liêu Như Ninh hỏi.
“Không tốt lắm, xảy ra chút chuyện.” Vệ Tam kể tóm tắt chuyện gặp phải tối nay.
Liêu Như Ninh ngồi bên cạnh Hoắc Tuyên Sơn: “Nói như vậy, trong sân diễn tập có người biết chuyện sương mù bọ đen?”
Kim Kha gật đầu: “Cũng không tính là ngoài ý muốn. Nếu Ứng Tinh Quyết ở Sao Cốc Vũ điều tra được 3 người kia thật sự xảy ra chuyện vì trong khoang mô phỏng có thứ gì đó, ắt sương bọ đen đã xuất hiện quá nhiều năm, làm sao có chuyện không bị ai phát hiện ra manh mối. Nói cách khác, chúng ta không biết có bao nhiêu người bị nhiễm bệnh.”
“Hôm nay tôi đến South Pasadena, Ngư Phó Tín nói hai câu rất kỳ quái.” Liêu Như Ninh lặp đi lặp lại hai câu mà cậu ta nghe được cho cho Kim Kha.
“Cậu ta nói như vậy?” Kim Kha nhíu mày, lời này của Ngư Phó Tín tựa hồ có hàm ý.
Phòng ngủ của đội chủ lực trường Damocles rơi vào im lặng, bí ẩn dường như ngày càng lớn nhưng họ lại chẳng biết nói chuyện này với ai.
“Vì mẫu máu vô dụng, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách chứng minh từng người một, bắt đầu từ đội chủ lực của năm trường quân sự.” Hoắc Tuyên Sơn lên tiếng.
“Còn có thầy cô nữa.” Kim Kha nói, “Thầy Hạng không dạy chúng ta, nhưng cô Giải sẽ thường xuyên đánh với mấy cậu, ít nhất tìm cơ hội cũng có thể thấy máu.”
“Chuyện này cần Ứng Tinh Quyết phối hợp.” Vệ Tam chỉ chỉ vào mắt mình, “Tớ không nhìn ra được.”
Kim Kha: “Không thành vấn đề gì, chúng tớ có thời gian để đi xem các cậu chiến đấu.”
Cuối cùng thì chỉ huy và cơ giáp sư vẫn phải tập trung vào biểu hiện của ba chiến sĩ độc lập chủ lực, ngày đầu tiên là trao đổi thảo luận với giáo viên còn sau đó sẽ trở lại quan sát.
Ngoại trừ một đêm rơi vào hoang mang nhiều hơn, mấy người cũng chả có được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Khi đi tập luyện vào ngày hôm sau, các thành viên chủ lực mấy trường quân sự nhìn họ với đôi mắt phức tạp.
Bây giờ đội chủ lực của trường Damocles giống như mấy cô đào đi tiếp thị, đi trêu chọc nơi nơi. Chuyện đêm qua bọn họ ghé tới South Pasadena và Đế Quốc đã lan truyền ngay buổi sáng, làm các trường quân sự khác phải đoán bọn họ đang liên minh hoặc đàm phán bất cái gì đó.
“Hôm nay là thầy cô nào dạy?” Vệ Tam hỏi Kim Kha.
Kim Kha lắc đầu, huấn luyện chung không có thời khóa biểu, nghe đâu thầy cô nào đến ngày nào cũng là chuyện hoàn toàn ngẫu nhiên.
Ngay khi ánh mắt mọi người vẫn còn ở trên người mấy thầy cô ngay chỗ nghỉ ngơi đối diện, Tập Hạo Thiên, một trong những người giải thích chương trình, đã đi vào từ cửa sân huấn luyện. Ông đi đến chỗ các giáo viên nói đôi ba câu xong thì đi tới nhóm các sinh viên trường quân sự.
“Nghe nói mấy em ở đây hợp tác huấn luyện.” Tập Hạo Thiên nhìn lướt qua tất cả mọi người, “Vừa lúc tôi làm người giải thích quá lâu rồi, cũng nên hoạt động, nên hôm nay tôi đến thay giáo viên các em dạy một tiết.”
“Vừa rồi tôi đã hỏi thì biết ban đầu tiết học này sẽ đánh cận chiến với các em có mang theo cơ giáp.” Tập Hạo Thiên đưa tay chỉ Vệ Tam, “Vậy tôi cũng lên đánh cận chiến, em ra khỏi hàng.”
Vệ Tam tiến lên: “Thầy à, đánh nhau thật á?”
Tập Hạo Thiên nở nụ cười: “Không đánh thật chẳng lẽ còn giả? Tôi biết em giỏi học các thủ thuật của người khác nhưng thủ đoạn của người khác luôn luôn là của người ta. Nếu em không có thứ của riêng mình thì cuối cùng nó chỉ là vỏ ngoài thôi.”
Vệ Tam chẳng nói chẳng rằng, cô đưa tay ra sau lưng làm một động tác với các thành viên đội chủ lực Damocles.
Trước khi đến thì họ đã thảo luận rằng mỗi lần đối đầu với giáo viên hoặc sau đó chiến đấu với các sinh viên trường quân sự khác, họ sẽ tìm cơ hội để nhìn thấy máu.
“Vào cơ giáp đi.” Tập Hạo Thiên nói xong thì chính ông vào cơ giáp trước.
Cơ giáp màu nâu trắng đứng trên sân huấn luyện lộ ra sự trang trọng, không nơi nào không làm nổi bật cảm giác về sức mạnh.
Tầm mắt Vệ Tam dừng ở khớp gối của chiếc cơ giáp này, mặt ngoài nó có không ít vết trầy xước rất nhỏ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện do tinh thú dùng móng vuốt để lại. Rõ ràng chiếc cơ giáp này đã trải qua nhiều trận chiến song vẫn ngoan cường tồn tại.
Nhảy vào khoang cơ giáp, Vệ Tam không bắt đầu tự kiểm tra mà là cho tay chân cơ giáp hoạt động. So với chuyện kiểm tra tự động của cơ giáp, cô càng thích tự mình cảm thụ hơn, đó là từ quan điểm của một cơ giáp sư.
Chẳng qua Tập Hạo Thiên cũng không để cho cô đủ thời gian, ông cứ thế vung kiếm đến.
Một kiếm do ông vung xuống như hòa một khối với cơ giáp, hầu như không có bất kỳ khác biệt nào. Đây là kinh nghiệm được tích lũy nhiều năm, mỗi một lần vẫn có thể phát huy hiệu suất vũ khí đến hơn 90%, thậm chí khi bùng nổ có thể đạt tới 100%.
Vệ Tam nhìn chằm chằm kiếm của Tập Hạo Thiên đến nỗi như si như mê trong chuyện ông ấy giơ kiếm ở nháy mắt đó. Chiến sĩ độc lập dạng này thì đối với cơ giáp sư mà nói là người mà họ hoàn toàn muốn xây dựng cơ giáp và vũ khí cho nhất.
Một nháy mắt làm cô mê muội này đã cho kiếm của Tập Hạo Thiên đến gần hơn một chút.
Khi cô phản ứng lại để đánh trả thì không phải là quá muộn nhưng chắc chắn chẳng sớm.
Trong mắt Tập Hạo Thiên xem ra biểu hiện của Vệ Tam rất bình thường.
Từ trận đấu đầu tiên đến bây giờ, trong lòng Tập Hạo Thiên luôn thấy phức tạp với Vệ Tam. Lý trí ông cho rằng Vệ Tam không có bản lĩnh quá mức xuất sắc, các phương diện cũng kém so với chiến sĩ độc lập đứng đầu trong năm trường quân sự. Chẳng qua mỗi lần đánh một một thì Vệ Tam sẽ không thua, thậm chí học chiêu thức của người khác cũng nhanh vô cùng, khi đó ông lại cảm thấy Vệ Tam là một nhân tài có thể đào tạo.
Nhưng Vệ Tam cứ một mực chả chịu cạnh tranh, khi thì mạnh khi thì yếu.
“Phản ứng quá chậm.” Tập Hạo Thiên nói xong thì thân kiếm đã vỗ lên đầu gối cơ giáp Vệ Tam mạnh mẽ.
Vệ Tam suýt nữa bị vỗ làm quỳ luôn. Cũng may cô rất nhanh dựa vào một chân khác để gượng đỡ nhưng một giây sau, chân kia cũng bị gõ trúng.
Thấy sẽ quỳ ngay xuống tới nơi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nửa trên Vệ Tam ngửa ra sau, dùng một tay chống đất. Cô gần như sắp quỳ chợt duỗi thẳng chân và quét ngang ra ngoài.
Phản ứng của cô không thể nói là không nhanh, chẳng qua có người nhanh hơn. Tập Hạo Thiên bị quét trúng một chân thì trong nháy mắt nhảy lên, đoạn, chân dùng sức giẫm lên bàn chân Vệ Tam.
Mặc dù vỏ cơ giáp Vô Thường rất mạnh mẽ và dẻo dai, song, cũng không thể tránh được nỗi đau truyền đến não thông qua cảm giác.
Liêu Như Ninh xem bên cạnh theo bản năng che mắt lại, một cước này nếu không phải bởi vì vỏ ngoài Vô Thường mạnh mẽ chỉ sợ là đứt luôn.
Mặt Vệ Tam không chút thay đổi khi cô dùng một chân khác đạp tới, Tập Hạo Thiên nhảy ra, kiếm trong tay lại một lần nữa bổ tới.
Cô không kịp rút đao của mình chỉ đành lăn ra tại chỗ. Tập Hạo Thiên liên tiếp chém 5 kiếm thì Vệ Tam lăn trên mặt đất 5 vòng. Đến vòng cuối cùng cô mới lấy ra đao tu di chống lại kiếm chém xuống thứ 5 của Tập Hạo Thiên.
Vệ Tam dùng sức chống đỡ, cuối cùng mượn lực ma sát của sân huấn luyện rồi cố hết sức co toàn thân về phía trước, đồng thời rút đao. Kiếm của Tập Hạo Thiên chém xuống sàn nhà khiến chung quanh nứt cả.
Có thể thấy ông ấy đã dùng sức mạnh lớn dường nào.
Tập Hạo Thiên thấy tầm mắt Vệ Tam rơi xuống sàn đã nứt: “Những thầy cô này sẽ nhẹ tay còn tôi thì không. Phải coi trọng tính mạng của mình mỗi một lần đánh.”
Những lời này đúng là hợp ý Vệ Tam, cô còn đang lo không tìm được lý do để ra tay; nay nếu cô muốn liều mạng đánh nhau thì lúc thấy máu cũng chả tính là gì.
Hai tay Vệ Tam cầm đao tu di rồi kéo nó thành hai thanh hợp đao để nghênh đón; một thanh hợp đao dùng chống lại kiếm của Tập Hạo Thiên, một thanh hợp đao khác thì đâm hết vào khoang cơ giáp. Cơ mà tốc độ Tập Hạo Thiên vung kiếm quá nhanh, hai thanh đao của cô cũng không làm gì được, ngược lại còn bị hạn chế.
Đang giằng co, Tập Hạo Thiên nhấc chân đá vào bụng Vệ Tam khiến chiêu thức trong tay cô khựng lại. Tập Hạo Thiên nắm lấy cơ hội đâm liên tiếp vài kiếm, đâm trúng cánh tay và ngực.
“...”
Má nó, vỏ cơ giáp của cô bị phá rồi.
Vỏ Vô Thường có thêm nấm dịch tím, một khi bị hỏng thì chắc chắn phải sử dụng dịch tím để sửa chữa lại hình dạng ban đầu.
Trong nháy mắt, da đầu Vệ Tam như nổ tung, trong đầu toàn là thứ phải cần tới bao nhiêu nấm dịch tím.
Cô thậm chí không nghĩ đến thực lực của Tập Hạo Thiên mạnh đến mức nào mới có thể đâm thủng Vô Thường.
Vệ Tam lùi lại vài bước nhưng vẫn bị Tập Hạo Thiên đuổi theo không rời. Cô quay đầu nhìn người sắp đuổi kịp rồi đưa chân đạp lên vách tường sân huấn luyện, mượn lực quay lại và đối mặt với ông ấy.
Đại khái Tập Hạo Thiên cũng chẳng ngờ Vệ Tam có lá gan đánh trực diện, nên xuất chiêu thiếu đi tí hăng hái. Một giây đó, hợp đao của Vệ Tam đã thoát tay và biến thành đao hình quạt giữa không trung, chém về phía ông.
Từ mặt đến cổ, cây đao hình quạt vạch ra một vết thương dài đi kèm với tia lửa.
Các giáo viên và sinh viên vây quanh không thể không hít một hơi thật sâu.
Vệ Tam phản kích không chỉ như thế, cô xoay người giẫm lên vách tường rồi một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô cho hợp đao chém về phía Tập Hạo Thiên.
Tập Hạo Thiên duỗi kiếm ngăn cản, hai người giẫm lên vách tường, ở trong trạng thái cùng song song với mặt đất. Một đao một kiếm giao nhau, Vệ Tam không ngừng đi về phía trước làm ông lùi về sau chẳng ngừng rồi cuối cùng cũng dừng lại.
“Có chút thú vị.” Tập Hạo Thiên kinh ngạc trước lực Vệ Tam tung ra. Ông đang muốn dạy cho cô một bài học khác bỗng nhiên phát hiện cô chỉ dùng một tay vung đao.
Tay còn lại của Vệ Tam đã đấm về phía khoang cơ giáp Tập Hạo Thiên.
Một cú đấm đánh bay ông ấy, khiến toàn bộ cơ giáp đâm vào một bức tường khác.
Bức tường bị đụng lõm xuống, Tập Hạo Thiên giãy dụa nhưng lại nghênh đón một đấm của Vệ Tam, đánh thẳng vào mặt.
“Cốp…”
Đây là tiếng phát ra khi đầu đập vào tường.
Giáo viên ở chỗ nghỉ ngơi ngồi không yên bèn chạy tới ngăn cản hai người tiếp tục đánh tiếp. Nếu đánh nữa thì dù Tập Hạo Thiên nổi giận hay là Vệ Tam liều mạng, trong hai người này sẽ có một người bị tàn phế.
Tập Hạo Thiên đi ra khỏi khoang cơ giáp, không có gì bất ngờ gì khi trên mũi ông chảy máu. Vừa rồi một quyền kia của Vệ Tam đánh tới đã truyền đến trong đầu ông ấy thông qua cảm giác, loại áp lực đau đớn đó tạo thành chuyện chảy máu cam.
Vệ Tam cũng bị thầy cô gọi thôi, việc đầu tiên cô làm chính là nhìn về phía Ứng Tinh Quyết của trường Quân sự Đế Quốc.
Ứng Tinh Quyết đối mặt với ánh mắt của cô thì khẽ lắc đầu.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Ngon, tìm ra cách để thấy máu, sau này gọi tôi là tên cuồng đánh mũi