Đạo Trưởng Và Mèo

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa tháng tư, An Thị trời trong nắng ráo, gió mát nhè nhẹ, thích hợp cho bọn nhỏ tắm nắng.

Mấy hôm trước bà Đào ở công viên đến khoảng giờ mới về nhà, nhưng hôm nay con trai chuẩn bị đưa con dâu mới về, bà đành phải về nhà lúc giờ rưỡi.

“Diệu Diệu ngoan, gần tối chúng ta quay lại chơi nhé.”

Sợ Tô Diệu Diệu chưa chơi đủ, bà Đào bèn hiền hậu dỗ dành.

Tô Diệu Diệu chẳng hề để bụng, ở bên ngoài có trò chơi bên ngoài, nhưng ở nhà cũng rất thoải mái, mèo mà, có thể chạy nhảy cũng có thể nằm yên.

Bà nội Đào hiếm khi giao Tô Diệu Diệu cho dì Tống, bà tới đẩy xe trẻ em của Tạ Cảnh Uyên.

Mải suy nghĩ, bà Đào không để ý trên đường có viên đá nhỏ, xe đẩy khẽ xóc nảy.

Cuối cùng bà Đào cũng hoàn hồn, thấy cháu trai vẫn ngồi ngay ngắn không hề sợ hãi, vừa ngoan ngoãn vừa chững chạc, bà Đào không khỏi thở dài.

Trẻ con một hai tuổi, tuy nhỏ, nhưng trong nhà có thêm một khuôn mặt xa lạ, chắn chắn nó sẽ nhận ra.

Sau phút do dự, bà Đào khẽ nói với Tạ Cảnh Uyên: “Cảnh Uyên, lát nữa bố sẽ đến, còn dẫn theo một cô Kiều, cô Kiều là bạn gái mới của bố cháu, nếu bố kết hôn với cô ấy thì cô ấy sẽ là mẹ mới của cháu.”

Tạ Cảnh Uyên quay đầu lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng như hai dòng suối tĩnh lặng, không gió không sóng.

Trẻ nhỏ như vậy, nào biết gì đâu.

Bà Đào mỉm cười với cháu trai, thử hỏi dò: “Cảnh Uyên muốn có mẹ mới không?”

Tạ Cảnh Uyên rất rõ, nếu Tạ Vinh muốn kết hôn với “cô Kiều” kia, cậu có đồng ý hay không đều không có ích gì, thậm chí đến bà nội Đào cũng không thể can thiệp vào hôn nhân của Tạ Vinh.

Một bên là con trai, một bên là cháu trai, cậu không muốn gây khó dễ cho bà Đào.

“Muốn.” Tạ Cảnh Uyên trả lời qua loa, nói xong rồi quay đi chỗ khác.

Bà Đào ở bên cháu trai hai năm, biết cháu mình là kiểu người ít nói nên không nói thêm nữa.

Có thể nói gì đây, bà chưa từng gặp Kiều Lệ Lệ, trước khi tiếp xúc hiểu rõ, bà không thể khen Kiều Lệ Lệ tốt trước mặt cháu, cũng không thể nói xấu về Kiều Lệ Lệ.

Tô Diệu Diệu còn chưa biết chuyện nhà họ Tạ, đến dưới tiểu khu, dì Tống phụ trách mang xe lên, cô bé nắm tay trái của bà Đào, chân ngắn nhỏ nhắn bước lên bậc thang.

Leo đến tầng ba, cô bé thấy hơi mệt.

Nếu bé vẫn còn là một con mèo, dù cho không có tu vi trăm năm thì leo ba tầng cầu thang cũng chẳng là gì cả, cái cây cao mấy mét cô bé còn có thể leo lên trong nháy mắt.

Vì mệt nên vừa vào nhà họ Tạ, Tô Diệu Diệu đã đi đến chỗ thảm, nằm xuống.

“Diệu Diệu qua đây rửa tay nào!”

Tô Diệu Diệu không muốn nhúc nhích.

Tạ Cảnh Uyên tự lau tay, cầm khăn lông nhỏ bà nội Đào chuẩn bị cho Tô Diệu Diệu, bước đến cạnh Tô Diệu Diệu.

Tô Diệu Diệu mở mắt, thấy Tạ Cảnh Uyên đứng ngược ánh nắng ngoài cửa sổ, đưa một chiếc khăn lông ra.

Nằm thật sự rất thoải mái, hơn nữa được bố mẹ chăm sóc đã quen, Tô Diệu Diệu vươn tay theo bản năng, nhìn Tạ Cảnh Uyên nói: “Anh lau cho em.”

Tạ Cảnh Uyên nhíu mày, có phải con mèo này lười quá không?

Hai người giằng co, đương lúc Tô Diệu Diệu chuẩn bị ngồi dậy thì Tạ Cảnh Uyên cầm cổ tay cô bé, bắt đầu lau tay giúp.

Tô Diệu Diệu nở nụ cười, nói nhỏ: “Cảm ơn đạo trưởng Tạ.”

Tạ Cảnh Uyên tưởng tượng thứ mình đang nắm là chân của một con mèo, tia mất tự nhiên trong lòng cũng biến mất.

Lau chân cho mèo có là gì đâu, cậu còn từng đưa xương cho chó săn, chữa trị cánh cho chim sẻ ngô kia mà.

Dì Tống rửa sạch đĩa dâu tây, đưa cho hai đứa trẻ.

Đây là dâu tây được trồng trong nhà kính, rất đắt, bà Đào thương cháu nên mới chịu mua, hai vợ chồng Tô Minh An và Đường Thi Vi cũng thường mang ít hoa quả qua.

Có đồ ăn ngon, Tô Diệu Diệu trở mình ngồi ngay ngắn, chọn quả lớn nhất cắn một miếng.

Dâu tây đỏ tươi còn ướt, tám phần ngọt hai phần chua ăn ngon vô cùng.

Tô Diệu Diệu cảm khái lần nữa, làm người tốt quá, ăn uống chơi bời phong phú hơn lúc làm mèo nhiều.

Tiếng nói chuyện của bà Đào và dì Tống từ phòng bếp truyền tới, hình như đang bàn xem buổi trưa ăn gì, Tô Diệu Diệu nghe vậy nhẹ nhàng hỏi Tạ Cảnh Uyên: “Nhà anh có khách đến thăm à?”

Tạ Cảnh Uyên không ăn dâu tây, cầm một quyển sách trong tay, nghe được câu hỏi này cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ừm, bạn gái của Tạ Vinh, có thể sẽ kết hôn.”

Tô Diệu Diệu bỏ nửa trái dâu tây vào miệng, kinh ngạc không cắn nổi nữa.

Nước dâu tây chảy xuống khóe miệng cô bé, Tạ Cảnh Uyên thấy vậy, cầm khăn lên lau giúp Tô Diệu Diệu, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Ăn xong rồi nói.”

Tô Diệu Diệu ăn nhanh hai ba trái dâu tây nữa, đến gần Tạ Cảnh Uyên hỏi: “Nói như vậy là anh sẽ có thêm mẹ kế hả?”

Mèo yêu không coi trọng hôn nhân, mèo con trưởng thành rồi sẽ bị mèo mẹ vứt bỏ, Tô Diệu Diệu còn không biết cha mẹ mình là ai, cũng không có hứng thú biết. Nhưng cô bé từng nghe chuyện của người phàm, rất nhiều mẹ kế đều khắt khe với con riêng của chồng, nếu Tạ Vinh cưới người mới thì nhất định Tạ Cảnh Uyên sẽ thảm lắm!

Tô Diệu Diệu quan sát trên dưới Tạ Cảnh Uyên.

Kiếp trước Tạ Cảnh Uyên là đạo sĩ, biết công phu và bùa chú của Đạo gia, thế giới này không thể tu luyện pháp thuật nhưng Tạ Cảnh Uyên có thể dùng linh lực cường thân kiện thể, lúc trưởng thành sẽ học công phu Đạo gia, nói về đánh nhau chắc chắn sẽ không sợ ai. Sợ là cậu gặp phải một người mẹ kế lòng dạ rắn rết, không có cơ hội trưởng thành!

“Nơi này là xã hội pháp trị, ngược đãi trẻ em là phạm pháp.”

Trước sự quan tâm của Tô Diệu Diệu, thần sắc Tạ Cảnh Uyên nhàn nhạt, còn nhắc nhở Tô Diệu Diệu: “Ngày thường ngủ ít đi, tìm hiểu về nơi này một chút.”

Tô Diệu Diệu không để tâm: “Đạo trưởng biết là được, em không biết thì hỏi anh.”

Ban đầu cô bé là một con mèo tự do, sau khi bị Tạ Cảnh Uyên mang về Thanh Hư Quán, Tô Diệu Diệu đã xem Thanh Hư Quán là nhà, Tạ Cảnh Uyên thân làm Quán chủ theo lý là phải chiếu cố bọn họ.

Quả thật, Tạ Cảnh Uyên cũng quen bị đám tiểu đạo sĩ và ba con thú yêu ỷ lại, nên không cảm thấy thái độ này của Tô Diệu Diệu có gì không thích hợp.

Dì Tống đi mua thức ăn, bà Đào dọn dẹp qua phòng trong phòng ngoài, Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ đến.

Bà Đào đi từ phòng ngủ ra, thấy Tô Diệu Diệu và cháu trai đang ăn dâu tây, bà không quấy rầy bọn nhỏ mà tự đi mở cửa.

Tạ Cảnh Uyên tiếp tục đọc sách.

Tô Diệu Diệu cố ý quay mặt ra huyền quan, trong miệng đang ăn dâu tây, mở to mắt nhìn chằm chằm huyền quan.

“Mẹ, đây là Lệ Lệ.”

“Chao ôi, thật là xinh đẹp, mau vào đây ngồi.”

Bóng dáng Tạ Vinh xuất hiện trong tầm mắt Tô Diệu Diệu trước tiên.

Tạ Vinh gần ba mươi tuổi, thân hình cao ráo, tuấn tú nho nhã có vẻ rất dễ gần, không giống một số người, vẻ ngoài vô cùng xuất chúng, khí chất cũng siêu phàm thoát tục nhưng người ta chỉ dám đứng xa nhìn, không dám tới gần, ví như Tạ Cảnh Uyên.

Kiều Lệ Lệ theo sát Tạ Vinh, làn da cô trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, là kiểu xinh đẹp dịu dàng như nước, lần đầu theo bạn trai đến gặp người lớn nên khó tránh có chút căng thẳng, nói hay bước đi hầu như đều phải nhìn Tạ Vinh.

Tô Diệu Diệu quan sát vài lần, thở phào nhẹ nhõm, xem ra Kiều Lệ Lệ không có uy hiếp gì.

“Chú ăn dâu tây nè.”

Thấy Tạ Vinh mỉm cười đi về phía bọn họ, Tô Diệu Diệu cầm một quả dâu tây, ngọt ngào nói.

Cho dù là thế giới nào thì tiền bạc đều rất quan trọng, có thể Tạ Vinh không phải một người cha tốt nhưng là một chú rộng lượng hào phóng, Tết năm ngoái, trừ một bao lì xì, chú ấy còn mua cho Tô Diệu Diệu một chiếc vòng tay nhỏ bằng vàng.

Tạ Vinh vừa thấy Tô Diệu Diệu, trong lòng đã mềm nhũn.

Con trai ruột lạnh nhạt thờ ơ, chưa bao giờ biết bám lấy anh, không biết làm nũng khoe mã, nhưng cô bé nhỏ nhà bên lại hoạt bát đáng yêu khiến người ta yêu thích.

“Diệu Diệu ngoan quá, cháu ăn đi, chú ăn rồi.” Tạ Vinh cởi giày, ngồi lên thảm không lông mà bà Đào đặc biệt chuẩn bị cho hai đứa nhỏ.

Tô Diệu Diệu vừa ăn dâu tây, vừa như xem náo nhiệt quan sát bố con nhà họ Tạ.

Tạ Cảnh Uyên nhìn Tạ Vinh coi như chào hỏi, cũng không gọi bố.

Hoặc có thể nói, Tô Diệu Diệu chưa từng nghe Tạ Cảnh Uyên gọi bố mẹ, mẹ Tạ mất sớm, khi đó Tạ Cảnh Uyên còn chưa biết nói, tuy Tạ Vinh còn sống nhưng là một người bố chỉ xuất hiện một hai lần một tháng, nào có tư cách để người đường đường là Quán chủ Thanh Hư Quán gọi bố.

Tạ Vinh còn không tự mình biết mình, xoa đầu Tạ Cảnh Uyên nói: “Gọi bố.”

Tô Diệu Diệu suýt bị sặc nước dâu tây.

Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng nhìn cô bé.

Tô Diệu Diệu tủi thân, nhìn bé làm gì, cũng đâu phải bé muốn làm bố cậu ta.

Tạ Cảnh Uyên mím môi, cho dù Tạ Vinh nói gì tốt đẹp hay nói lẫy, cậu cũng không chịu mở miệng.

Sắc mặt Tạ Vinh khó coi, hỏi bà nội Đào: “Có cần đổi bệnh viện xem lại lần nữa không?”

Anh vẫn nghi ngờ con trai mắc bệnh tự kỷ.

Bà Đào cũng thường nghi ngờ như vậy, nhưng con trai lại nói lời này trước mặt Kiều Lệ Lệ khiến bà Đào không mấy vui vẻ: “Xem cái gì mà xem, Cảnh Uyên rất khỏe mạnh, bình thường lúc rảnh mày chịu về nhà mấy lần thì nó cũng không xa lạ với mày như thế.”

Tạ Vinh cau mày nói: “Công ty rất bận, cũng không phải mẹ không biết.”

Bà nội Đào thầm nghĩ, bận đến mấy cũng không cản được mày yêu đương, sao vậy, có thời gian ở cùng phụ nữ chứ không rảnh ở cùng mẹ già con thơ sao?

Bà Đào chỉ giận con trai không quan tâm gia đình, thoáng nhìn thấy Kiều Lệ Lệ xấu hổ cúi đầu thì kịp thời chuyển chủ đề, bưng một ấm nước sôi và đĩa hoa quả đặt lên bàn trà, mỉm cười tiếp đãi Kiều Lệ Lệ.

Tạ Vinh rất săn sóc Kiều Lệ Lệ, ngồi xuống cạnh cô nàng, ba người lớn bắt đầu trò chuyện.

Tô Diệu Diệu nhìn như đang chuyên chú ăn dâu tây, thật ra đang rất nghiêm túc hóng chuyện.

Tạ Vinh mở một công ty khoa học kỹ thuật, việc kinh doanh đã đi vào quỹ đạo và dường như đang cố gắng kiếm tiền. Kiều Lệ Lệ là thư kí mới vào công ty từ hè năm ngoái, thường theo Tạ Vinh đi công tác, một vị sếp trẻ tuổi nhiều tiền, một thư kí xinh đẹp dịu dàng, lâu ngày sinh tình khó cầm nổi lòng, thế là Kiều Lệ Lệ có thai một cách tự nhiên, đến bệnh viện kiểm tra, vậy mà lại là thai sinhđôi!

Yêu đương không nhất định phải kết hôn, nhưng Kiều Lệ Lệ đã mang thai nên Tạ Vinh bèn bàn chuyện cưới xin.

Thành thật mà nói, bà Đào cảm thấy về mặt tình cảm, con trai bà rất dễ rung động.

Cuộc hôn nhân này chỉ là đám cưới chạy bầu, hai vợ chồng chưa thấu hiểu lẫn nhau, không hiểu nhau sẽ dẫn đến tình cảm không sâu. Vẫn nói con cái là kết tinh của tình yêu, nhưng nền móng của tình yêu không vững chắc, vậy người làm bố có thể có bao nhiêu tình cảm với con, không như người mẹ, từng mang thai mười tháng, dù cho không thích người đàn ông cũng vẫn sẽ lo lắng cho con, không thể buông bỏ.

Bà Đào tin rằng, tình cảm con trai bà dành cho Kiều Lệ Lệ không quá sâu đậm.

Nhưng đã có con rồi, bà Đào cũng không thể can thiệp vào, con trai bằng lòng chịu trách nhiệm, chung quy vẫn hơn loại đàn ông ỷ mình có tiền mà tùy ý chơi đùa phụ nữ.

“Khi nào cử hành hôn lễ?”

“Ngày tháng , ngày đó là ngày đẹp.”

Đám cưới chạy bầu, hôn lễ không nên chậm trễ, nếu không sẽ khó coi.

“Mẹ chỉ cần chăm sóc Cảnh Uyên thôi, chuyện hôn lễ để con chuẩn bị, đến lúc đấy mẹ qua ăn tiệc là được, đừng quá mệt mỏi.”

Bà Đào nhìn cháu trai, đúng là không có thời gian rảnh, lại hỏi: “Kết hôn xong hai đứa ở đâu?”

Nhà cũ cũ quá rồi, có thể chờ phá bỏ bất cứ lúc nào, nhà mới ở tiểu khu Ôn Hinh có bốn phòng, ba phòng ngủ một phòng sách, phòng ngủ chính để cho con trai, bà ngủ một phòng phụ, dì Tống và cháu trai ngủ một phòng phụ, nếu con trai và con dâu mới dọn vào, cộng thêm thai sinh đôi sắp chào đời thì sẽ chật cứng.

Bà nội Đào cảm thấy có lẽ con trai đã có tính toán.

Quả nhiên Tạ Vinh nói: “Chỗ này cách công ty hơi xa, con chuẩn bị mua nhà ở gần công ty, sau này con và Lệ Lệ sẽ ở đó cho tiện đi làm.”

Bà nội Đào: “Con cái thì sao?”

Tạ Vinh: “Mẹ trông một mình Cảnh Uyên cũng đủ mệt rồi, chờ Lệ Lệ sinh, bọn con sẽ mời một bảo mẫu.”

Bà Đào nhìn Kiều Lệ Lệ.

Kiều Lệ Lệ cúi đầu nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp bị bà Đào nhìn mà ngày càng đỏ.

Cuối cùng bà Đào chỉ cười, nói được.

Con trai không tiếc bỏ cháu trai bà lại để ở cùng người khác cũng chẳng quan trọng, sao cũng được, bà và cháu trai cũng chẳng thèm khát, ít người càng yên tĩnh hơn.

Truyện Chữ Hay