Đạo Trưởng Và Mèo

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày học quân sự không cần học tiết tự học buổi sáng, mọi người mang cặp sách đến lớp rồi ra sân tập hợp.

Tô Diệu Diệu vào lớp, nhìn thấy mấy nữ sinh đang thoa kem chống nắng.

Nếu mẹ đã chuẩn bị cho rồi thì cô cứ thoa một chút đi.

Đến chỗ ngồi, Tô Diệu Diệu lấy kem chống nắng trong cặp ra, bóp ra tay.

Phía sau truyền đến tiếng “xùy” thật khẽ, không cần nhìn cũng biết là ai.

Tô Diệu Diệu không để ý đến Từ Thủ. Sau khi thoa mặt, thoa cổ và mu bàn tay xong, trên lòng bàn tay vẫn còn sót lại, Tô Diệu Diệu liền hỏi Tạ Cảnh Uyên: “Đạo trưởng muốn thoa không?”

Tạ Cảnh Uyên nhìn bàn tay trắng như sữa của cô, lạnh lùng đáp: “Không cần.”

Tô Diệu Diệu lại thoa lên mặt mình.

“A, mình quên không mang kem chống nắng rồi!”

Dư Nhạc ngồi giữa lớp học lục lọi cặp sách, bỗng nhiên kêu lên.

Mấy cô bạn gần đó nhìn cô nàng một cái, có thể là do mới khai giảng nên chưa mấy thân thiết, ai nấy cũng tiếp tục im lặng thoa kem.

Tô Diệu Diệu thích nơ con bướm của Dư Nhạc.

Nếu là đồ ăn ngon thì Tô Diệu Diệu không muốn chia cho người khác, nhưng kem chống nắng không ăn được, Tô Diệu Diệu liền gọi Dư Nhạc, sau đó ném kem chống nắng sang một cách chuẩn xác.

“Oa, Diệu Diệu cậu tốt quá!” Dư Nhạc rất vui vẻ, cô cũng là một cô gái có làn da trắng bóc, sợ phơi nắng sẽ đen đi.

Chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể đến, Tô Diệu Diệu không để trong lòng.

Ánh mắt Tạ Cảnh Uyên nhìn cô cũng dịu đi mấy phần.

Lúc Dư Nhạc qua đây để trả kem chống nắng, Cố Gia Lăng bước vào lớp.

Thoáng thấy món đồ Tô Diệu Diệu thuận tay đặt trên bàn, Cố Gia Lăng tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Tô Diệu Diệu: “Kem chống nắng.”

Ánh mắt Cố Gia Lăng sáng lên.

Cậu là con một trong nhà, ngày thường chỉ ở chung với ông cụ, không có cơ hội tiếp xúc với mỹ phẩm dưỡng da, đám nhỏ trong trường vì còn nhỏ nên cũng ít nghịch mấy thứ này, thành thử Cố Gia Lăng cũng không biết còn có thứ đồ tốt như kem chống nắng.

“Cho tôi dùng một ít.” Cố Gia Lăng nghiêng người về phía trước, duỗi tay định lấy kem chống nắng.

Tô Diệu Diệu che kem chống nắng lại bằng tốc độ ánh sáng làm Cố Gia Lăng giật mình, sau đó mỉm cười với Cố Gia Lăng đã nhảy ra xa mấy bước: “Cậu đưa khuyên tai cho tôi, tôi sẽ cho cậu dùng.”

Cố Gia Lăng trợn tròn mắt: “Sao cậu không nằm mơ đi!”

Không cần biết kem chống nắng đắt đến mức nào, nhưng khuyên tai là do cậu bỏ tám vạn ra mới mua được, do vậy mà bị ông cụ mắng gần nửa năm, đến tận bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn mắng hai câu.

Tô Diệu Diệu bỏ kem chống nắng vào trong cặp.

Cố Gia Lăng không nhịn được cáo trạng với Tạ Cảnh Uyên: “Đạo trưởng anh xem đi, cậu ta sẵn sàng cho người khác mượn chứ không chịu cho em.”

Tạ Cảnh Uyên làm như không nghe thấy.

Cố Gia Lăng quay đầu hỏi Từ Thủ: “Cậu có kem chống nắng không?”

Từ Thủ lạnh lùng nhìn sang, cậu đã làm cái gì khiến con chim này cho rằng cậu sẽ dùng thứ đồ ấy?

Cố Gia Lăng vỗ trán, vừa cảm thấy mình điên rồi mới hỏi Từ Thủ câu này thì Tô Diệu Diệu đột nhiên nói: “Cậu ta có.”

Cố Gia Lăng:???

Từ Thủ nhớ đến thứ đồ mẹ con mèo kia vừa đưa cho mình, hơi biến sắc lục túi, lạnh lùng ném kem chống nắng cho Cố Gia Lăng.

Cố Gia Lăng:!!!

Thật sự không nhìn ra Từ Thủ là loại chó như vậy đấy.

Kì huấn luyện quân sự bắt đầu vào buổi sáng.

Học sinh lớp xếp hàng theo lớp, nơi nơi đều là màu xanh lục, cùng với ánh mặt trời chói chang.

Tô Diệu Diệu không thích học quân sự, nếu có thể biến thành mèo thì cô đã chạy đi từ lâu rồi.

Tuy rằng đã đồng ý với Tạ Cảnh Uyên sẽ hoàn thành khóa huấn luyện quân sự, song động tác của Tô Diệu Diệu vẫn không hợp tác cho lắm, nói theo lời của huấn luyện viên thì là — “Bạn học này, em không có xương à?”

Cánh tay mềm oặt, bước chân vô lực, làm huấn luyện viên suýt chút nữa ngủ thiếp đi rồi!

Huấn luyện viên gọi Tô Diệu Diệu ra khỏi hàng và phê bình một trận.

Cô bạn bị đổi kia muốn khóc luôn, nhưng Tô Diệu Diệu lại không có biểu cảm gì, chỉ tìm kiếm Tạ Cảnh Uyên qua những đầu người, bĩu môi với cậu.

Tạ Cảnh Uyên cau mày.

Cuối cùng Tô Diệu Diệu cũng chịu dùng sức, phối hợp với mệnh lệnh của huấn luyện viên hoàn thành từng động tác theo đúng tiêu chuẩn.

“Xem đi, không phải là làm rất tốt sao? Về sau nghiêm túc một chút, các em đều là đóa hoa của Tổ quốc, học tập quan trọng, song thể chất cũng phải đề cao.”

Huấn luyện viên đùa vui một chút rồi bảo Tô Diệu Diệu quay về hàng.

Giờ giải lao, Tô Diệu Diệu nhìn sang phía Tạ Cảnh Uyên, đoán được chắc chắn Tạ Cảnh Uyên sẽ không cho cô dựa vào, nên liền dựa vào vai Dư Nhạc.

Dư Nhạc cũng mệt, song, nhìn thấy hàng mi dài của Tô Diệu Diệu cụp xuống sau khi chìm vào giấc ngủ, Dư Nhạc lại không đành lòng đẩy Tô Diệu Diệu ra.

Tất nhiên Tạ Cảnh Uyên đã chú ý đến hành động của Tô Diệu Diệu.

Với cường độ huấn luyện này, thể chất của cô hoàn toàn có thể dễ dàng tiếp nhận, chỉ là con mèo này đã lười nhác hơn một trăm năm rồi, tinh thần không chịu nổi.

Vốn dĩ nghị lực cũng là một loại trạng thái tinh thần.

“Lười quá, vẫn thích ngủ như xưa.” Cố Gia Lăng vừa bóp kem chống nắng ra tay, vừa ghét bỏ Tô Diệu Diệu.

Lúc chim sẻ ngô bay khắp Thanh Hư Quán phô ra bộ lông vũ, luôn có thể nhìn thấy dáng vẻ cuộn tròn của con mèo ở mọi ngõ ngách.

Từ Thủ liếc cậu một cái, trong mắt cũng là vẻ ghét bỏ giống vậy.

Huấn luyện phút, nghỉ ngơi phút, duy trì tiết tấu này tập luyện dưới ánh mặt trời đến trưa, cuối cùng cũng được giải tán.

Các học sinh mệt rã rời chen lấn chạy xuống căn-tin.

Mấy người Phùng Tiểu Vũ cũng không định đến tìm đám Tô Diệu Diệu, chỉ muốn ăn cơm với bạn cùng lớp, ăn xong rồi lập tức quay về lớp ngủ bù.

Tô Diệu Diệu lại dùng tư thế không xương đi đến trước mặt Tạ Cảnh Uyên, đôi mắt cũng không mở ra được: “Đạo trưởng, em mệt, anh cõng em ra căn-tin đi.”

Cố Gia Lăng trợn mắt nhìn.

Từ Thủ cau mày thật sâu.

Tạ Cảnh Uyên nhìn dáng vẻ có thể ngủ bất cứ lúc nào của Tô Diệu Diệu, suy nghĩ một chút rồi nói với Từ Thủ và Cố Gia Lăng: “Hai người xuống căn-tin đi, mang hai phần cơm hộp về lớp.”

Cố Gia Lăng thử hỏi dò: “Đạo trưởng muốn cõng cậu ta về lớp?”

Tạ Cảnh Uyên không trả lời, song cùng lúc đó, cậu không tránh né Tô Diệu Diệu đang dựa vào vai mình.

Cố Gia Lăng chợt nhớ đến bà cụ hàng xóm ở biệt thự dưới trấn, bà ấy thích mèo, coi ba con mèo trong nhà như cháu trai, cháu gái, bình thường vẫn ôm tới ôm lui.

Con người đúng là một giống loài kì quái, lúc nào cũng có tình cảm với chó mèo, đặc biệt là càng nuông chiều mèo hơn.

Xem ra đến đạo trưởng cũng không tránh được bản năng của loài người.

Cố Gia Lăng vừa chua xót vừa cảm thấy bất công, tại sao chó mèo đều được loài người cưng chiều, còn chim lại bị giam trong cái lồng nhỏ tí ti?

Ôm tâm tình phức tạp, Cố Gia Lăng chẳng buồn để ý đến Từ Thủ, một mình đi về phía trước.

Từ Thủ muốn nói gì đó thì Tạ Cảnh Uyên mở miệng trước: “Mua theo những món em ấy ăn lần trước, còn tôi thì rau gì cũng được.”

Từ Thủ đành nhận lệnh rời đi.

Cố Gia Lăng đi rất nhanh, Từ Thủ cũng không cố đuổi theo cậu ta, hai bóng hình cường tráng và cao gầy hòa vào dòng người, phân biệt rõ ràng.

Tạ Cảnh Uyên đứng tại chỗ, chờ người trong sân đi hết mới cõng Tô Diệu Diệu lên.

Tòa dạy học của lớp gần sân tập nhất, dù lớp và bên kia có tan học cũng sẽ ra căn-tin phía đối diện, chứ không sang bên này.

Ánh mặt trời nhún nhảy trên tán cây, Tạ Cảnh Uyên cõng Tô Diệu Diệu đi qua bóng cây này đến bóng cây khác, rồi đến tòa dạy học.

Tạ Cảnh Uyên nhìn Tô Diệu Diệu đang nằm sấp trên vai cậu.

Cô đã ngủ say, hô hấp vừa nhẹ vừa nông, trên người có mùi mồ hôi nhàn nhạt, và nhiều hơn là hơi thở của ánh mặt trời ấm áp.

Cả hai kiếp Tạ Cảnh Uyên đều là người, cậu có thể cảm nhận được linh khí của yêu quái lúc chúng ra tay, song lại không ngửi được mùi trên người chúng.

Chó mèo luôn ghét bỏ mùi hôi trên người đối phương, nhưng Tạ Cảnh Uyên không cảm nhận được gì.

Phòng học lớp trống không, Tạ Cảnh Uyên mở cửa ra lại đóng vào, cõng Tô Diệu Diệu đến chỗ ngồi rồi để cô nằm sấp xuống bàn.

Cởi áo khoác rằn ri ra che đầu cô lại, đảm bảo cho dù có người đi qua cũng không nhìn ra cô là nam hay nữ, Tạ Cảnh Uyên mới xuống nhà vệ sinh công cộng dưới tầng trệt rửa ráy, lại dùng tốc độ nhanh nhất quay lại lớp .

Tô Diệu Diệu vẫn giữ tư thế ngủ vừa rồi, ngay cả áo khoác cậu choàng lên cũng không di chuyển một li.

Tạ Cảnh Uyên ngồi xuống bên cạnh, lấy một quyển sách ra.

Từ Thủ quay về còn nhanh hơn cậu dự đoán, tổng cộng có ba phần cơm hộp, bao gồm cả phần của cậu ta.

Gần như ngay khi Từ Thủ bỏ hộp cơm xuống, Tô Diệu Diệu đã tỉnh dậy, giấc ngủ hơn mười phút đã đủ để cô hơi khôi phục sau quá trình huấn luyện cường độ cao kéo dài đến tận trưa.

“Đi rửa mặt trước đã.”

Tạ Cảnh Uyên đè túi đựng cơm hộp lại, nói với hai người.

Tô Diệu Diệu cực kì tiếc nuối nhìn tay mình, nếu như vẫn còn là mèo, cô chỉ cần liếm chân rửa mặt là được.

Tạ Cảnh Uyên tránh ra khỏi chỗ.

Tô Diệu Diệu đành đứng lên, bấy giờ Từ Thủ đã ra khỏi lớp học.

Tô Diệu Diệu không cam lòng bị tụt lại, chạy đuổi theo, cái tốc độ này nào có giống đang mệt mỏi?

Ngoài hành lang, Từ Thủ mắt mở trừng trừng nhìn Tô Diệu Diệu chạy lướt qua cậu nhanh như cơn gió, không lâu sau cô lại chạy về, trong khoảnh khắc lướt qua người cậu, đột nhiên vẩy bàn tay đầy nước về phía cậu!

Từ Thủ chợt quay người.

Tô Diệu Diệu lập tức nhảy lên bệ cửa sổ bên cạnh!

Từ Thủ: …

Cậu hiểu chuyện hơn mèo, thời gian tiếp xúc với con người cũng nhiều hơn, kiếp này sau khi sinh ra không lâu đã biết che giấu thực lực của mình.

Thế nhưng Tô Diệu Diệu vừa chạy vừa nhảy như vậy, nếu bị học sinh khác nhìn thấy không biết sẽ ra sao.

“Xuống đây.” Từ Thủ lạnh lùng nói.

Tô Diệu Diệu cảnh giác nhìn cậu: “Vậy cậu không được đánh tôi.”

Cô biết Từ Thủ không dễ chọc, nhưng vẫn luôn không nhịn được muốn trêu cậu, ví như lúc ở Thanh Hư Quán, mỗi lần thấy chó mực đang say ngủ, Tô Diệu Diệu lại muốn đi nghịch đuôi chó.

Từ Thủ có thể ngoạm đầu mèo, nhưng cậu không thể xuống tay với Tô Diệu Diệu đang trong hình hài con gái.

Sống hơn hai trăm năm, cậu từng thấy không ít đàn ông đánh phụ nữ, kiếp trước hay kiếp này đều vậy.

Từ Thủ lạnh lùng nhìn Tô Diệu Diệu, tiếp tục đi về phía trước.

Tô Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, khéo léo nhảy xuống đất.

Đợi cô quay về lớp , Tạ Cảnh Uyên đã chia xong ba phần cơm hộp.

“Cảm ơn đạo trưởng.” Tô Diệu Diệu hít mùi cá thật sâu, cầm đũa bắt đầu ăn.

Tạ Cảnh Uyên phải đợi Từ Thủ về, ánh mắt tùy ý rơi trên người Tô Diệu Diệu, thấy mấy sợi tóc trước trán cô vẫn còn ướt, dính vào cái trán trắng nõn.

Tạ Cảnh Uyên lập tức dời mắt.

Từ Thủ đã về.

Tô Diệu Diệu lén nhìn cậu, sợ cậu sẽ cáo trạng với Tạ Cảnh Uyên.

Nhưng Từ Thủ không lắm mồm như vậy.

“Thấy Cố Gia Lăng đâu không?” Tạ Cảnh Uyên vừa ăn vừa hỏi.

Từ Thủ: “Có, cậu ta đang ngồi chung với hai cô nàng.”

Tô Diệu Diệu: “Là đám Phùng Tiểu Vũ à?”

Từ Thủ: “Không phải, không biết.”

Tạ Cảnh Uyên lẳng lặng gắp rau của mình.

Ba người ăn rất nhanh, khi đợt học sinh đầu tiên quay về lớp học, bọn họ đã ném hộp cơm vào thùng rác bên kia nhà vệ sinh rồi, mở cửa sổ ra, để gió cuốn mùi cơm đi.

Buổi trưa có nửa tiếng nghỉ ngơi, Tô Diệu Diệu tiếp tục nằm xuống bàn ngủ.

Cố Gia Lăng là đợt cuối cùng về lớp, trên tay còn cầm một cốc kem ly, vừa đi vừa ăn rất chi là hưởng thụ.

Tạ Cảnh Uyên nhìn Tô Diệu Diệu, dùng ánh mắt nhắc cậu ta ra ngoài ăn.

Trước lúc tách ra Cố Gia Lăng đã không mấy vui vẻ rồi, bây giờ chỉ ăn kem ly thôi, đạo trưởng dựa vào đâu mà quản cậu?

Cố Gia Lăng không chịu đi ra, làm như không hiểu ngồi xuống chỗ của mình.

Tô Diệu Diệu khịt mũi ngồi dậy, quay đầu lướt nhanh rồi bĩu môi nhìn Tạ Cảnh Uyên: “Đạo trưởng, em cũng muốn ăn kem ly, em muốn vị dâu tây.”

Phiền phức này là do Cố Gia Lăng mang tới, Tạ Cảnh Uyên ném thẻ học sinh của mình cho Cố Gia Lăng: “Cậu đi mua cho em ấy.”

Cố Gia Lăng nhỏ giọng kháng nghị: “Tại sao chứ?”

Từ Thủ liếc mắt nhìn cậu.

Cố Gia Lăng: …

Lần sau cậu mua hai cái luôn được chưa!

Truyện Chữ Hay