Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại nói Ô huynh đã đi lại dưới biển mấy trăm năm, năm tháng rất dài lâu, Ô huynh cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, khi đó dưới biển còn không có nhiều quái vật như bây giờ, dưới biển thậm chí còn có không ít những “tiểu bối” vừa mở thần trí tính cách ôn hòa.
Ô huynh từng làm bạn với một con rùa biển, con rùa biển kia rất thích người đọc sách, nghe nói Ô huynh tốt xấu cũng từng là một tú tài, vì thế rùa biển liền nhét Ô huynh dưới vây cánh bảo vệ của mình, khiến Ô huynh lang bạc kỳ hồ không nơi nương tựa có được một thời gian sống an ổn, thậm chí mà ngay cả biện pháp tu luyện hiện giờ của Ô huynh, cũng là rùa biển giúp hắn nghĩ ra.
"Quy huynh xem ta như người nhà, ta xem Quy huynh như bạn thân a ~ "
Cũng không biết tình cảm của Ô huynh ở chỗ nào đến mà dào dạt quá, nhắc đến rùa biển thì bỗng nhiên "Che mặt mà khóc".
Hạ Tuy: "! "
Hạ Tuy lần đầu tiên phát hiện, ngoài người nhà Hạ gia, cũng có vài người trò chuyện với họ thật tốn sức.
Hơn nữa vị Ô huynh này, năm đó giỏi nhất là làm thơ, có điều chẳng ai hiểu cả.
"Ô huynh!.
"
Hạ Tuy nhìn trái nhìn phải, hai quỷ một chó đang xem kịch rất hăng say, cũng chỉ có thể để bản thân ra miệng.
Ô huynh cuối cùng cũng nhớ tới bản thân đang trả lời Hạ Tuy, lại nhìn hai con quỷ một lớn một nhỏ vây quanh mình, bên ngoài còn đứng một con chó nhỏ, ba ánh mắt sáng ngời lấp lánh nhìn mình, Ô huynh càng cảm thấy lúng túng hơn, đưa tay dùng tay áo rách nát lau lau khóe mắt, nghiêm mặt chắp tay với Hạ Tuy, tiếp tục nói, "Quy huynh từng nói, ở biển cả có Hải thần, cho nên những hải quái mở thần trí đều có quy tắc, cũng không dám tùy ý phá hỏng! "
Như vậy, tuy rằng không phát triển như xã hội loài người trên bờ, nhưng cũng xem như một cõi hài hòa.
Cũng không biết sao, một ngày kia Hải thần đột ngột biến mất, tuy rằng dưới biển vẫn có thể ngửi được khí tức của Hải thần, nhưng càng làm cho đám hải quái nôn nóng bất an.
Nói đến cũng trùng hợp, nếu hỏi những con quỷ nước khác, có thể chưa chắc nó đã biết, nhưng Ô huynh lại biết ánh sáng xanh mắt đỏ kia, bởi vì hắn và Quy huynh có thể nói là đã chứng kiến quái vật kia xuất hiện.
Cũng chính là sau ngày hôm đó, Ô huynh mới không còn bạn bè để nương tựa, hơn nữa hình ảnh lúc đó quá đáng sợ, Ô huynh bị dọa sợ mất mật, hóa thành con sao biển sống dưới tầng thấp nhất sống lay lắt qua ngày.
"Năm đó khí tức của Hải thần đột nhiên có biến hóa, Quy huynh từng nói có cảm giác không tốt, chuẩn bị mang theo tôi tạm thời rời khỏi vùng biển này, ai biết còn chưa kịp rời đi, Hải thần liền tản mát ra một cỗ khí tức hấp dẫn tất cả hải quái.
"
Nói tới đây, khuôn mặt trắng bệch của Ô huynh lại càng trắng thêm vài phần, trong ánh mắt còn mang theo kinh hoàng.
Toàn bộ yêu quái dưới biển đều bị hấp dẫn, sau đó phát hiện, Thần quang của Hải thần không biết vì sao lại thoát ly khỏi Hải thần.
Truyền thuyết của ngư dân trên đảo Tạp cũng có vài phần sự thật, ví như Thần quang, tuy rằng ánh sáng Hải thần không phải là thần hồn sau khi Hải thần chết đi lưu lại, nhưng ai tiếp nhận được thì có thể trở thành sứ giả của thần linh, đây là sự thật.
Đám hải quái phát hiện ánh sáng Hải thần, lại không có Hải thần áp chế, đương nhiên con nào cũng muốn cướp đoạt, vì thế mà bắt đầu thời kì đen tối tự chém giết lẫn nhau.
Khi đó hầu như mỗi ngày đều có những Hải quái lợi hại bị chết đi, thi thể bị người thắng trận cắn nuốt, nước biển lúc đó không một ngày nào trong, hít thở một ngụm tất cả đều là mùi máu tanh.
Có những bầy cá di cư, có những sinh vật không chịu nổi lực lượng ẩn chưa trong máu thịt của đám hải quái, bắt đầu chết hàng loạt, có nơi bị quái vật biển tàn sát bốn phương, thậm chí xuất hiện những vùng biển không còn sinh vật sống.
Rùa biển tính tình lười biếng, không muốn tranh giành, chỉ muốn mang Ô huynh cùng nhau trốn đến nơi xa, cũng bởi vì như vậy, Ô huynh mới đi theo rùa biển tránh được một kiếp.
"Ai cũng không biết, cuối cùng căn bản không có con hải quái nào nuốt được ánh sáng xanh, ngược lại bị ánh sáng xanh cắn nuốt.
"
Ánh sáng xanh cắn nuốt kẻ chiến thắng sau cùng, sau đó tách làm hai, một luồng ánh sáng xanh tinh khiết làm người ta nhịn không được muốn đến gần, một cái khác, cũng là ánh sáng xanh, nhưng lại có một đôi mắt đỏ tươi như máu.
Ánh sáng tinh khiết tựa hồ sợ bị người ta chiếm lấy nên biến mất rất nhanh, ngược lại là ánh sáng xanh mắt đỏ, lúc sắp chìm xuống vực biển sâu lại phát hiện ra rùa biển, chớp mắt liền nhìn lại đây.
Sau đó xảy ra chuyện gì Ô huynh cũng không biết, chỉ biết rùa biển cạnh mình đột nhiên cả người chấn động, sau khi ánh sáng xanh mắt đỏ biến mất, rùa biển cũng không còn hơi thở.
Ô huynh lúc đầu cũng không nghĩ đến ánh sáng xanh mắt đỏ, nhưng sau khi trôi dạt gần trăm năm sau, biết được nhiều, lúc này nhớ lại, mới rõ nguồn cơn.
"Chỉ nhìn thoáng qua?"
Hạ Tuy nhíu mày, nếu thật sự lợi hại như vậy, chẳng lẽ thứ trước đó đội trưởng Dương gặp phải, là bởi vì bản thể của "Bóng" ở dưới vực biển sâu, cho nên cần phải tốn chút hơi sức kéo đội trưởng Dương xuống rồi mới ăn?
Nhưng đội trưởng Dương rõ ràng cũng nhìn thấy ánh mắt kia.
Ô huynh lạnh run, chính xác là giống như đang run rẩy, "Đúng vậy, chỉ một một ánh mắt mà Quy huynh đã chết, từ đó về sau mỗi khi nghe vật đó đi đến nơi nào, tôi cũng không dám đi.
"
Hôm nay lúc đến đây sở dĩ Ô huynh do dự như vậy, chính là bởi vì nghĩ tới chuyện năm xưa bị ánh sáng Hải thần dẫn dụ, mặc dù đã phân biệt được oán khí của quỷ dụ dỗ đó không hề có hơi thở của Hải thần.
Liên hệ với những gì bà Cung từng nói, Hạ Tuy nghĩ Thần quang đã tách làm hai, một là ánh sáng, có thể rời khỏi biển, một là bóng, chỉ có thể chui rút ở vực sâu.
Mà trận biển cả đại loạn Ô huynh kể đó, hẳn là lúc một trăm năm trước Hải thần bị người dân thôn Phổ Lạp ăn thịt.
Nhìn đến Hải thần gặp phải tai ương như vậy, bên trong quả thật là có Thần quang tính kế.
Nói đến cũng phải, có thể nghĩ đến lợi dụng Đổng Thiên và Bút thần, xây dựng thế giới trong mơ, chỉ mấy ngày mà đã manh nha tạo ra mấy sợi Tiểu Thiên đạo, mà bản thân nó lại giấu Đổng Thiên tiến vào thế giới trong mơ cắn nuốt những "Người"
.