Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí buổi sáng hôm nay ở thôn Phổ Lạp rất quỷ dị, khác với ngày hôm qua, tuy rằng trong thôn cũng chết một người đi làm công ở nơi khác, nhưng vẻ mặt của mọi người chỉ là hoài nghi kiêng kị, những thôn dân còn tụ tập tốp năm tốp ba bàn tán, có điều sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của họ.
Mà hôm nay thì khác, đến cả gia đình người chết Chương Tiến Mạo cũng yên lặng đến kì lạ.
Mà trong bầu không khí yên lặng như vậy, tiếng nhạc đám tang ở nhà Triệu Đông Hải lại càng rõ ràng hơn, giống như toàn bộ thôn đang chìm trong tang tóc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gà gáy chó sủa.
Sau khi Tiểu Uông lái xe vào thôn, Hạ Tuy đã phát hiện bầu không khí kì quái này, Tiểu Hắc hếch mũi hít hít trong không khí, lặng lẽ nói với Hạ Tuy, "Chủ nhân, trong thôn này tử khí rất nặng!"
Hầu như toàn thôn nhìn không thấy một bóng người, nếu không phải ngẫu nhiên đi ngang qua nhà một người dân nhìn thấy bóng người bên cửa sổ, thì sẽ làm cho người ta nghi ngờ đây có phải là một thôn bỏ hoang hay không.
Ánh mắt bà Cung lạnh lùng, khuôn mặt già nua lạnh lẽo như vực sâu ngàn năm, những nếp nhăn trên mặt rũ xuống, làm cho bà có một vẻ rất tối tăm đáng sợ, không còn vẻ gì là hiền lành dịu dàng như trong lời nói của những người dân thôn Câu Lặc.
Sau khi bà Cung vào thôn nhìn thoáng qua đã nhắm mắt dưỡng thần, giống như nếu nhìn thôn này thêm một chút sẽ làm bẩn mắt, có thể thấy tuy đã qua vài chục năm, bà Cung vẫn là người yêu ghét phân minh của năm xưa.
"Đừng để bọn họ nhìn thấy tôi, nếu không sẽ xảy ra nhiều chuyện rất phiền phức.
"
Bà Cung đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm trầm.
Tiểu Uông không nói hai lời liền kéo cửa sổ lên, không hỏi thêm nửa chữ.
May mắn trong thôn cũng không có người đi lại, đối với xe của những người bên ngoài, các thôn dân cũng không quan tâm.
Tiểu Uông trực tiếp lái xe đến cuối thôn, ở nơi đó, đội trưởng Dương đang đứng vừa hút thuốc vừa chờ Hạ Tuy.
Hạ Tuy sau khi xuống xe đã qua bên kia mở cửa xe cho bà Cung, đỡ người xuống xe, đội trưởng Dương vừa thấy, không cần hỏi đã rõ thân phận của bà cốt Cung, nhìn hành động của Hạ Tuy, rõ ràng bà cốt này có bản lãnh thật sự.
Đương nhiên, cho dù bà cốt Cung không có bản lãnh thật sự, một người đã lớn tuổi như vậy đi theo đến đây, dù không làm được gì, chỉ như vậy cũng khiến người khác phải tôn trọng rồi.
Đội trưởng Dương cung kính chào hỏi bà Cung một tiếng, lại bảo Tiểu Lệ đến đưa bà Cung vào nhà nghỉ một lát, còn mình ở bên ngoài nói chuyện với Hạ Tuy.
Hạ Tuy kể lại những chuyện bà Cung đã nói với mình cho đội trưởng Dương nghe, ngoại trừ chuyện Trai ngọc màu trắng và mười mấy năm trước thôn Phổ Lạp bắt đầu có người chết.
Bà Cung từng nói, mười mấy năm trước bà thông linh nhận được ý chỉ của Tân Hải thần, xuống biển tìm được Trai ngọc màu trắng, rồi sau đó đưa Trai ngọc màu trắng đến chỗ cao nhất của miếu Hải thần, cũng chính là chỗ chong chóng gió phủ đầy rêu mà lúc trước bọn Hạ Tuy tìm được Trai ngọc màu trắng.
Tân Hải thần đã trở về vị trí cũ, những người của thôn Phổ Lạp trong máu thịt hàm chứa khí tức của Hải thần năm xưa đương nhiên sẽ phải chịu trời phạt, cho nên mười mấy năm trước chết người, có thể xem như là do bà cốt Cung gây ra.
Tuy bà Cung không nói, nhưng thần sắc hiển nhiên không hề có chút hối hận nào.
Có thể bởi vì chuyện này truy đến tận cùng là do người của thôn Phổ Lạp tự mình tạo nghiệt, cho nên Hạ Tuy cũng không định sẽ kể chuyện này ra.
Còn những chuyện sau này xảy ra ở thôn Phổ Lạp, bà Cung lại tỏ vể đây không liên quan đến Hải thần, Hải thần rất nhân từ, những người chết năm xưa chính là những người trực tiếp tham gia hoặc có huyết thống trực hệ, trong máu thịt ẩn chứa nhiều khí tức của Hải thần, đó cũng là nhóm người bị tội nghiệt quấn thân nhiều nhất, còn những chuyện sau đó, chỉ e là do hành vi của Thần quang lẩn trốn dưới biển và thứ dưới vực sâu kia gây ra.
Bà cốt Cung nói thứ dưới vực sâu kia, rất có thể là "Bóng" của Thần quang, nếu là ánh sáng, tự nhiên sẽ có bóng, Thần quang giả dối, sau khi tính kế Hải thần lại nhân cơ hội thoát ly khỏi bản thể của Hải thần.
"Nếu mục đích cuối cùng của Thần quang là hóa thành hình người, vậy chắc chắc nó đã tách khỏi cái bóng của mình, bằng không một khi nó rời khỏi biển cả, liền sẽ bị thần linh trừng phạt.
"
Bà Cung đã ngẫm nghĩ cẩn thận chuyện Hạ Tuy kể về ánh sáng xanh của thế giới trong mơ, thậm chí nghi ngờ năm đó bản thể của Hải thần dễ dàng bị người thôn Phổ Lạp bắt được, nhất định là do bị Thần quang tính kế.
Bà cốt Cung chính là tín đồ trung thành nhất của Hải thần, hận ý đối với người của thôn Phổ lạp từ trước lúc biết hành vi của họ đối với Hải thần đã chưa từng giảm xuống.
Chuyện của bà Cung năm xưa, bây giờ nếu muốn điều tra, cho dù là bọn người Bố Thoát Nội cũng rất khó làm, bởi vì nơi này rất lạc hậu, ngược lại sẽ là một nơi tuyệt hảo để che giấu chân tướng đen tối.
Hạ Tuy không nói, bọn người đội trưởng Dương cũng không thể tưởng tượng được một bà lão già nua như vậy lại có thể liên quan đến chuyện năm đó.
Đội trưởng Dương ném tàn thuốc, chặc lưỡi một tiếng, nói sơ lược với Hạ Tuy tình huống của người chết, "Thời gian tử vong là ba giờ sáng nay, lần này người của chúng ta đến nhanh, người của Chương gia chưa kịp sắp xếp thi thể, cho nên chúng tôi đã phát hiện một ít đầu mối mới.
"
Trên người của người chết lại xuất hiện một vài thứ liên quan đến biển sâu, tỷ như rong rêu, tảo biển, trong tóc, mắt, móng tay đều có cát.
Mặt khác, người chết không phải là bị chết đuối, mà là chết trước rồi mới xuống nước.
"Đáng tiếc không thể giải phẫu, nếu không sẽ có nhiều số liệu hơn.
"
Đội trưởng Dương thở dài, nhưng kì thật trong lòng ông và Hạ Tuy cũng hiểu, lần này có dấu hiệu rất rõ ràng, không phải là do vật dưới vực sâu dùng ánh trăng làm
.