Đạo Trưởng Tiên Sinh

chương 71: đoạn tuyệt quan hệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong văn phòng hỗ trợ xã hội lại có thêm một chú chó con màu đen, chỉ nhỏ xíu như bàn tay người người thành, nhưng mà Hạ trưởng phòng đã vô cùng nghiêm túc thông báo với mọi người, đây là một con chó dữ, bảo già Lý đi mua dây xích sắt về trói trong sân, chú chó con kia cứ sủa gâu gâu, nhìn thật là tội nghiệp.

"Sư phụ, Tiểu Hắc thật sự là chó dữ có thể tổn thương con người?"

Lý Hải Sinh vẫn tin tưởng sư phụ vô điều kiện như trước, nhưng không chống cự nổi bị dáng vẻ ngoan ngoãn nghiêng nghiêng đầu của chú chó con màu đen dưới gốc cây hoa quế, dùng đôi mắt long lanh ướt sũng nhìn cậu, miệng trong rên ư ử vô cùng uất ức.

Hạ Đông và Tiểu Uống ngồi xổm bên ngoài tò mò nhìn, tên nhãi Chu Khải không hiểu sao lại có chút rụt rè, nhưng con quỷ ngốc nghếch này con đang nghĩ có phải lúc nhỏ mình bị con chó già bên nhà hàng xóm cắn vào mông, lúc còn sống không có gì, mà lúc chết thành quỷ rồi lại phát sinh di chứng, sinh ra bệnh sợ chó.

Hạ Dạ thì nhìn rất rõ ràng, con chó này nhìn giống chó con vậy thôi, nhưng mà lúc nhìn thấy nó và Chu Khải thì hai mắt sáng như sao, nóng lòng muốn kéo theo dây xích chạy tới thử xem có thể ăn hai con quỷ này hay không.

Chú chó nhỏ nhìn bọn người Lý Hải Sinh đương nhiên cũng không phải là nó muốn gần gũi con người như bọn họ tự tưởng tượng đâu, mà là do đói bụng nên muốn đến gần thức ăn một chút, lại gần một chút, sau đó ngoàm một cái ăn vào bụng trong.

Hạ Tuy đứng lên, nhìn thoáng qua chú chó nhỏ màu đen trong sân, trên cổ của nó có một vòng cổ do Hạ Tuy đặc biệt luyện chế, mỗi khi nó muốn ăn bậy bạ gì đó là sẽ bị kiềm lại không mở miệng ra được, đương nhiên chỉ có thể ấm ức dùng mũi phát ra tiếng rên ư ử.

"Mọi người cũng nhìn thấy rồi, những đồ vật trong phòng làm việc của tôi đã bị ăn sạch lúc nó vừa được thả ra.

"

Hạ Tuy thở dài, nhìn Hạ Dạ để đầu ba chỏm dễ thương ngoan ngoãn đã giúp hắn mang lại đây một xấp giấy vẽ bùa, lắc đầu trong lòng trầm xuống vẽ một lượt mười mấy lá bùa.

Con chó nhỏ này lai lịch không bình thường, nghĩ đến hành vi của sổ sinh tử, Hạ Tuy cũng không dám thật sự bỏ đói nó.

May mắn con chó này bây giờ không kém ăn, cái gì cũng có thể ăn, vả lại thích ăn nhất là những thứ có năng lượng lớn, như là những sản phẩm công nghiệp bình thường thông qua quá trình sinh hoạt hằng ngày bị lây dính “khí”, cho nên nó cũng sẽ ăn, nhưng không cách nào từ đó thu hoạch được năng lượng thật sự, chỉ có thể coi là đồ ăn vặt cho đỡ buồn miệng thôi, căn bản là sẽ không làm nó giảm bớt cảm giác đói.

Bên tay vẽ đủ năm mươi lá bùa, lúc này Hạ Tuy mới buông bút xuống, cầm bùa đi ra sân cho chó ăn.

Hạ Dạ đi theo Hạ Tuy ra ngoài, nhưng mà chỉ đứng ở cửa phòng làm việc nhìn từ xa, cũng không giống con quỷ khờ Chu Khải đôi mắt trông mong muốn lại gần, lúc này thậm chí còn muốn đi qua sờ chó nhỏ.

Hạ Dạ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Chu Khải đã bay đến lan can kế bên cây quế, rốt cuộc sợ con quỷ này có thể vô tình bị gặm mất phân nữa, gọi hắn một tiếng, "Lại đây, trong nhà còn biết bao việc không làm, vậy mà anh còn ở chỗ này nhàn hạ! Hôm nay đã đăng chương mới rồi sao? Bản thảo viết rồi chưa? Chăn nệm cũng nên đi giặt rồi! "

Hạ Dạ dáng vóc thấp bé, nhưng khoanh tay dạng chân đứng ở chỗ đó, trừ bỏ Hạ Tuy ai còn dám sờ đầu vị quỷ đại ca này.

Tuy rằng mọi người đều muốn sờ, còn muốn nắn nắn hai cục thịt trên má của nó, nhưng phải suy nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, mọi người cũng chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Tuy sờ sờ nắn nắn.

Hạ trưởng phòng thật là sung sướng mà, Tiểu Hắc nhìn thấy hắn thì nhiệt tình chạy lại cọ cọ vào bàn tay nghiêng đầu sủa gâu gâu, rồi một con quỷ đại ca bề ngoài giống con người cũng chỉ để cho mình hắn sờ đầu.

Có thể vuốt lông chó lại có thể nựng em bé, cuộc sống như thế thật là làm cho người ta hâm mộ ghen tị!

Chu Khải héo queo ủ rũ bị quỷ đại ca sai bảo như người hầu bắt đầu bận bịu tới lui, xong việc còn bị bắt đánh bản thảo, "Không phải anh nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình sao? Anh quên rồi nhưng mà tôi còn nhớ rõ lắm, cuối tháng này lãnh tiền anh còn phải mua quần áo, giường nhỏ, tủ quần áo, xe đẩy, đồ chơi cho tôi, mua túi mua giày mua quần áo cho Hạ Tuy, còn mua cho Lý Hải Sinh…”

Tất cả đều sau khi Chu Khải phát hiện viết tiểu thuyết kiếm được kha khá tiền đã vỗ ngực hứa hẹn sẽ mua, một thứ Hạ Dạ cũng không kể thiếu.

Chu Khải lại cúi đầu thấp hơn, cũng không dám nhìn Hạ Đông chơi chọc chó nữa, ngoan ngoãn lui về một góc văn phòng lạch cạch gõ bàn phím.

Hạ Tuy đứng đó nhìn mà lắc đầu, nhưng cũng mặc kệ Hạ Dạ quản lí Chu Khải, quả thật không thể để cho tên quỷ khờ khạo Chu Khải này tới gần chó nhỏ, nếu không sáng mai không tìm được Chu Khải, phỏng chừng phải tới nhìn xem cái bụng như hố đen vũ trụ của chó nhỏ có căng phồng hay không.

Lại nói chó đen nhỏ cả buổi sáng không ăn gì cả, mỗi lần "Thức ăn" tới gần muốn ăn lại không thể mở được miệng, chó nhỏ cũng đã hiểu một chút.

Lần này nhìn thấy Hạ Tuy đồ vật trông có vẻ ăn rất ngon lại gần mình, còn vươn tay đưa tới, chó nhỏ thử há mồm cắn, lúc này lại có thể há mồm ra ăn rồi, chó nhỏ nhất thời vui vẻ sủa gâu gâu với Hạ Tuy, sau đó há mồm ăn sạch sẽ cả xấp bùa, cuối cùng cũng cảm giác được trong bụng dễ chịu hơn nhiều.

Hạ Đông và Tiểu Uông đứng bên cạnh nhìn cuối cùng cũng tin đây không phải một con chó bình thường.

Đây không phải nói lời vô ích hay sao, chó bình thường có con nào lại ăn bùa?

Có điều con chó này là chó dữ, khụ, về mặt lí trí thì tin tưởng, nhưng về mặt cảm tình thì lại lén lút bảo lưu ý tưởng để từ từ quan sát.

Đến buổi trưa già Lý hỏi Hạ Tuy, có cần chuẩn bị cơm cho chó đen nhỏ hay không, "Tôi mặc kệ chó đen nhỏ có lai lịch gì, nhưng mà bây giờ suy cho cùng vẫn là một chú chó con, chỉ ăn bùa sợ là ăn không đủ no.

"

Hạ Tuy bất đắc dĩ nhìn già Lý, "Ông lão, ông muốn cho nó ăn no? Có biết tại sao phòng làm việc của tôi lại trống rỗng không?"

Già Lý tốt tính cười cười, "Đây không phải là vừa mới sinh nên đói bụng hay sao.

"

Một con chó con nhỏ như vậy, bị trói dưới gốc cây quế bằng sợi xích còn muốn nặng hơn nó, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Hạ Tuy thở dài, để già Lý thích gì làm đó đi.

Nếu thật sự muốn cho con chó kia ăn no, Hạ Tuy nghi ngờ mình phải tán gia bại sản đến nỗi phải bán thân làm lao động khổ sai một trăm năm mới có thể miễn cưỡng đủ cho nó ăn.

Lúc già Lý mang cơm cho chó đen nhỏ Hạ Tuy hơi lo lắng, cũng đi theo.

Con chó này cũng thông minh, nhìn thấy già Lý vậy mà mang thịt đến cho mình ăn, lúc ăn thịt nó nghiêng đầu đảo tròn mắt nhìn Hạ Tuy đang nhìn nó với vẻ mặt không thiện lành, trong lòng đã hiểu rõ, sinh vật hai chân dáng vẻ giống người đàn ông mặt lạnh này thì không thể ăn được.

Chó đen nhỏ liếm sạch máng cơm chó, chạy qua một bên nằm úp sấp gác đầu lên hai chân trước nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ngốc nghếch tổng kết ra được người đàn ông mặt lạnh này không vui vì mình đã ăn những thứ vào buổi sáng lúc mới sinh ra, rồi mình làm những gì thì đối phương sẽ trừng phạt nó.

Tổng kết một nửa, mơ mơ màng màng ngủ mất, hô hấp cũng ngày càng yếu dần, đến cuối cùng trái tim cũng ngưng đập, cuộn mình nằm dưới gốc cây hoa quế vẫn không nhúc nhích, nhưng trong đám lông đen như mực lại lặng lẽ có mấy sợi dần biến thành màu trắng.

Đáng tiếc những sợi lông trắng đó quá ít, bị lẫn vào đám lông đen rậm rạp, đương nhiên không ai phát hiện được.

Lúc Hạ Tuy nhận điện thoại tự mình đưa già Lý và Lý Hải Sinh đến cục cảnh sát, nhịn không được thở dài, đừng nói, nhìn bộ dáng ngủ như vậy quả thật làm cho người ta mủi lòng sinh ra vài phần thương hại.

Buổi chiều hơn ba giờ, Hạ Tuy nhận được điện thoại của cục công an, nói là vụ án tai nạn giao thông hơn hai năm trước có diễn biến mới, mời Lý Đại Quý và cháu trai Lý Hải Sinh đi một chuyến, hỗ trợ điều tra vụ án.

Sau đó Tiểu Uông trực tiếp đi vào, nói là đã chuẩn bị xe rồi, như thế, Hạ Tuy chỗ nào còn có thể không rõ, biết rằng vụ án quá hạn đã có thể được xử lại rồi, nhất định là được bên Bố Thoát Nội giúp đỡ.

Hạ Đông bên kia cũng nhận được điện thoại của đội trưởng Dương, Hạ Đông quen thuộc bên đó hơn, đứng lên đi theo giúp đỡ.

"Nghe nói Hạng Thịnh lần này lại phạm tội rồi, còn đá trúng gậy sắt, ha ha, cái này dù hắn có thể chịu được, Hạng gia nói không chừng cũng phải bị liên lụy.

"

Hạ Đông nói sơ sơ tình huống, để bọn người Hạ Tuy biết được đại khái.

Kỳ thật lần này trong cục cũng không phải tiếp nhận vụ án tai nạn hai năm trước, mà là Hạng Thịnh lại phạm tội, lần này lại muốn chạy tội, kết quả đụng phải nhân vật ghê gớm.

Người ta cắn chặt nhất quyết muốn khiến cho Hạng Thịnh phải trá giá, quyết tâm tìm người điều tra phơi bày toàn bộ tội trạng mà Hạng Thịnh từng phạm phải.

Lần này chơi lớn, đụng xe chết người bỏ trốn không nói gì, hai năm nay Hạng Thịnh còn chơi thuốc làm chết người, ép người khác dùng thuốc để khống chế cũng làm không ít lần, có thể nói là ỷ vào quyền thế và địa vị của Hạng gia mà ở Hải Thành muốn làm gì thì làm.

Vụ án của cha mẹ Lý Hải Sinh cũng là một trong những vụ được moi ra, ở trên đường Tiểu Uông đã giải thích cho hai ông cháu, hy vọng hai người bọn họ đừng quá để ý.

"Vụ án kia có thời gian tố tụng, tôi đã từng nghe Tiểu Hải nói rồi, bây giờ tên súc sinh đó có thể bị trừng phạt, con trai con dâu tôi trên trời có linh cũng có thể nhắm mắt rồi!"

Già Lý đưa tay lau nước mắt, tuy rằng không lâu trước Hạ Tuy đã nói với ông có cách, nhưng cách này tới nhanh như vậy, già Lý vẫn không nhịn được trực tiếp khóc luôn.

Lý Hải Sinh ở một bên lặng lẽ đưa khăn giấy cho ông nội, bản thân thì cố gắng cắn rắng kiềm nén cảm xúc.

Hạ Tuy ngồi bên cạnh đưa tay vỗ vỗ sau lưng cậu, sau đó lúc Lý Hải Sinh còn khó hiểu quay qua thì hắn đã để đầu thằng nhóc này ngả vào vai mình, "Hôm nay sư phụ cho phép con làm trẻ con một lần, muốn khóc liền khóc đi.

"

Tiểu Uông ở phía trước lái xe, Hạ Đông ngồi ở ghế phụ, lôi kéo dây an toàn nghiêng người quay đầu khuyên già Lý và Lý Hải Sinh, "Sau này ông cháu hai người có thể toàn tâm sống tốt cuộc sống của mình rồi, già Lý à, sau này ông phải nghiên cứu thực đơn nhiều vào, nấu ăn cả đời cho văn phòng của chúng ta.

Tiểu Hải, em phải nghiêm túc thi đại học, giống như sư phụ của em vậy, làm một đại sư có bằng đại học, cống hiến sức lực vì quốc gia trừ hại cho dân.

"

Già Lý và Lý Hải Sinh nghe những lời này cũng nhịn không được cười khúc khích.

Bị Hạ Đông chọc ghẹo như vậy, tâm trạng đã khá hơn không ít, ít nhất già Lý cũng đã lau hết nước mắt, đôi mắt đỏ bừng nhưng trong đó chứa đựng bao nhiêu hi vọng, "Đúng vậy, cảnh sát Hạ nói đúng, chúng ta phải buông xuống thôi, phải sống cho thật tốt!"

Lý Hải Sinh có chút quẫn bách vùi đầu lau nước mắt, giọng mũi rất nặng "Dạ" một tiếng.

Đến cục cảnh sát nhưng cũng không phải muốn

.

Truyện Chữ Hay