Đạo Trưởng Tiên Sinh

chương 123: hắc sơn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hướng đi của đoàn nghiên cứu nhắm thẳng vào mạch nước ngầm, kỳ thật các ban ngành liên quan cũng không phải chưa từng tìm kiếm theo manh mối này, đáng tiếc sau khi tổn thất vài người trong đội, không thể không bỏ cuộc.

Dù sao mạch nước ngầm kia rõ ràng là có đi không về, dù phái nhiều người đi xuống nữa cũng chỉ là đi nộp mạng.

Lần này Hạ Tuy thuận theo vụ án của bọn người đạo diễn Mao đi đến Hắc Sơn, lúc Tiểu Uông tìm kiếm tư liệu cũng từng có do dự, nếu như vị trưởng phòng này lại xảy ra việc gì ở mạch nước ngầm tại Hắc Sơn, nước Hoa thiếu mất một nhân vật như vậy trấn giữ, sợ rằng mọi việc sẽ khó khăn.

Các ban ngành liên quan lúc Hạ Tuy xuất hiện cũng không phải chưa từng điều tra xem ngoài Hạ Tuy còn có thế ngoại cao nhân nào khác hay không, đáng tiếc điều tra đến mấy cũng không có tin tức gì đáng kể.

Còn việc vì sao Hạ Tuy tính tình đột nhiên thay đổi lại có bản lĩnh như vậy, việc của Huyền môn vốn huyền diệu không giải thích được, dùng những kiến thức tầm thường làm sao hiểu rõ..

Trên người Hạ Tuy đã có rất nhiều chuyện kỳ lạ, vài năm trước khi ra đời thì Hạ lão gia đã biết mình sẽ có một cháu trai như vậy, sau đó Hạ gia lại bị một nhân vật không biết tên theo dõi, hủy hoại số mệnh ngập trời trong truyền thuyết của Hạ Tuy, trở thành một người vừa thảm thương vừa buồn cười.

Bởi vậy cho nên bỗng nhiên Hạ Tuy tỉnh lại rồi trở thành bộ dạng như vậy, xâu chuỗi những sự việc trước sau, cũng sẽ không cảm thấy có gì quá kì lạ.

Có điều những ban ngành liên quan vẫn mở cuộc họp lâm thời, trải qua biết bao cân nhắc, cuối cùng vẫn giao ra tư liệu của Hắc Sơn, thứ nhất Hắc Sơn vẫn mãi ở nơi đó, không ai dám chắc sau này có thể xảy ra chuyện gì càng xấu đi hay không.

Thứ hai, cũng chính là vấn đề quan trọng, bây giờ Hạ trưởng phòng đã quyết định lên đường đến đó rồi, ai có thể hạ lệnh để người ta ngoan ngoãn quay trở về đây?

Vấn đề này được đưa ra, toàn bộ gian phòng bỗng yên lặng như tờ, sau đó mọi người chỉ có thể tùy tiện nói vài câu bâng quơ cho bớt xấu hổ rồi tan họp.

Khụ, Hạ trưởng phòng là người từng trải qua sóng to gió lớn, đối với nguy hiểm lại càng có phán đoán chuẩn xác hơn, tính cách của Hạ trưởng phòng lại trầm ổn thong dong cân nhắc kỹ rồi mới làm, chắc chắn sẽ không làm việc qua loa.

Trưởng thôn đã về phòng nghỉ ngơi, Hạ Tuy ngồi ngay ngắn trên ghế bành đặt ở nhà chính, hai tay đặt trên đầu gối tĩnh tọa chừng một giờ, Tiểu Hắc đột nhiên dùng thần thức gọi Hạ Tuy một tiếng, “Chủ nhân, Tiểu Dạ bị cây to ăn mất rồi!”

Hạ Tuy đột nhiên cả kinh, đứng lên trở về phòng cầm lấy Thanh Tuyền kiếm xông ra ngoài.

Vốn dĩ Hạ Tuy muốn chờ đến ban ngày cùng bọn Tiểu Uông, Hạ Đông đi xem xét tình hình trên núi, đối mặt lần này là một ngọn núi quỷ dị, Hạ Tuy không dám tùy tiện làm việc, chỉ có thể cố gắng tìm thêm chút manh mối, hi vọng đến cuối cùng có thể giúp ích gì đó.

Nhưng hôm nay Hạ Dạ...

Trong lòng Hạ Tuy căng thẳng, dưới chân vừa chạy như bay đồng thời quơ quơ chuỗi tràng hạt đeo trên cổ tay, vậy mà hai kẻ không chịu nổi yên tĩnh nhất là Chu Khải và Ô Huynh vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.

Cẩn thận hồi tưởng, ngày hôm qua trên đường đến thôn Hà Tiền hai tên này vẫn còn chui ra ngoài ngồi ở băng ghế sau của xe việt dã ăn đồ ăn vặt, còn dùng điện thoại xem phim điện ảnh, nhưng lúc sắp đến thôn Hà Tiền thì hai con quỷ đều nói mệt rồi muốn đi ngủ, vì thế đã trở về trong hạt châu.

Mãi tới hôm nay cũng không đi ra, lúc trước Hạ Tuy chỉ cho rằng Chu Khải và Ô huynh ngủ nướng, sự việc này cũng không phải lần đầu, nhưng bây giờ nghe Tiểu Hắc nói Hạ Dạ xảy ra chuyện, lúc này Hạ Tuy mới nhớ tới, chuyện vừa rồi trưởng thôn kể vừa quỷ dị vừa kích thích, vậy mà Chu Khải và Ô huynh lại không có đi ra nghe kể chuyện xưa như mọi khi.

Hạ Tuy dùng âm nhãn dò xét trong hạt châu, phát hiện hai con quỷ đều đang nằm trên giường của họ ngủ say sưa, lúc này mới tạm thở phào.

Tốc độ của Hạ Tuy rất nhanh, từ nhà của trưởng thôn để cửa thôn chưa đến một phút đồng hồ.

Lúc Hạ Tuy có thể nhìn thấy cây Bạch quả cổ thụ tàng lá um tùm rậm rạp kia, chỉ thấy Tiểu Hắc đang nhe răng gầm gừ với cây cổ thụ, phát hiện Hạ Tuy đã đến, Tiểu Hắc rên ư ử vừa đáng thương vừa vội vàng, nhảy đến ý đồ giục Hạ Tuy nhanh đi qua, “Chính là nó, vừa rồi Tiểu Dạ ngửa đầu nhìn trái cây ở phía trên, nhìn rất lâu, ta đã muốn giục nó trở lại, đột nhiên Tiểu Dạ vươn tay đụng vào thân cây, sau đó thì bị cây nuốt vào!”

Giống như đã tìm được núi dựa, Tiểu Hắc không còn hoảng hốt nữa, tựa như đứa nhỏ bị đánh mà có người lớn đến, vì thế đứa nhỏ không cần phải sợ nữa.

Hạ Tuy nhíu mày, ngửa đầu nhìn trên cây.

Cây này vừa cao vừa lớn, ước chừng hai mươi người vòng tay ôm mới xuể, cao như tòa nhà mười tầng, đêm nay trời tối đen, hơn nữa có gió thổi hơi lạnh đến, trong gió còn lẫn vào hơi nước, đoán chừng lát nữa trời sẽ đổ mưa.

Hạ Tuy mở âm dương nhãn, ban đêm vẫn có thể nhìn thấy mọi vật, ở nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, cành lá trên thân cây là một mảnh vàng óng ánh, nếu ở ban ngày nhìn thấy hình ảnh như vậy, chắc chắn vô cùng tráng lệ.

Mà trong vòm lá cây có treo một chuỗi những trái cây nhăn nheo màu vàng nhạt, giống như ô mai ướp muối vậy.

Lúc đó rốt cuộc Hạ Dạ đã nhìn thấy những gì? Trong đầu Hạ Tuy tự hỏi vấn đề này, ngửa đầu chăm chú nhìn lên tán cây.

Đúng vào lúc này, hình như có một trận cuồng phong thổi tới, cây lá lung lay phát ra tiếng xào xạc, nhưng những hạt bạch quả sắp chín có vẻ như…

Không động đậy? Không chút sứt mẻ?

Hạ Tuy ngưng mắt nhìn lại, tập trung nhìn vào vân gỗ trên thân cây, có vẻ như cây cổ thụ ở trước mắt không chỉ đơn giản là một gốc cây lâu năm thôi đâu, cũng không phải từ đầu Hạ Tuy chưa từng nghĩ đến cây sống đã lâu có thể đã có linh tính thậm chí trở thành tinh quái có thần trí, bởi vì vân gỗ trên thân cây, hình như có thay đổi huyền diệu nào đó.

Nếu không tập trung nhìn căn bản sẽ không thể phát hiện ra được sự thay đổi đó.

Hạ Tuy gọi Tiểu Hắc một tiếng, một tay kéo miệng túi vải trên vai, Tiểu Hắc tuy rằng không rõ lí do, nhưng vẫn lanh lợi duỗi chân nhảy vào.

Hạ Tuy lấy ra mấy miếng hoàng phù dẫn khí châm lửa đốt cháy, rồi sau đó dùng một tay gấp hạc giấy, nói với hạc giấy mấy câu rồi ném đi.

Hạc giấy kích động giương cánh bay vào trong thôn, Hạ Tuy thì quyết đoán rút kiếm ra khỏi vỏ, không chút do dự đâm thẳng về phía hoa văn trên thân cây.

Đầu kiếm dội lại một cảm giác như đâm vào gỗ, Hạ Tuy đâm thẳng kiếm vào, Thanh Tuyền kiếm vang lên một tiếng, rồi sau đó giống như đâm xuyên qua một khối vải, đầu kiếm truyền lại cảm giác đâm vào khoảng không.

Cây cổ thụ đứng sừng sững vững vàng trước mắt đột ngột rung rẩy cành lá xào xạc, giống như đang giãy dụa, sau đó “Tách” một tiếng, giống như có thứ gì đó vỡ tan, Hạ Tuy nhìn lại, nơi vừa rồi hắn đâm thủng lộ ra một cái động có gió xoáy cuồng cuộng.

Luồng gió kia mang theo một tia đen tối âm hàn không nhìn thấy mặt trời, động trong hốc cây sâu không thấy đáy, có điều nghe tiếng gió, lại nghĩ đến độ cao của thôn Dạ Nha, có vẻ là sẽ không cạn.

Hạ Tuy dán cho mình một chiếc Khinh thân phù, nói là Khinh thân phù nhưng cũng không đạt được trình độ nhẹ nhàng như lá rụng, chỉ là để thân mình nhẹ hơn một chút, để giảm bớt gánh nặng lúc rơi xuống mà thôi.

Tiểu Hắc duỗi cổ từ trong ba lô ra ngoài nhìn, Hạ Tuy vỗ đầu của nó, “Chúng ta phải xuống dưới.”

Nói xong, Hạ Tuy hơi khom lưng, dang hai tay hai chân ướm thử độ lớn nhỏ của huyệt động, sau đó lấy tay chân làm chống đỡ, nhảy xuống từng đoạn từng đoạn như thằn lằn.

Huyệt động thẳng từng trên xuống dưới, không có độ nghiêng lệch gì cả, một cây bạch quả cổ thụ cao to khỏe mạnh từng ấy nhưng ai ngờ bên trong lại rỗng không.

Nửa giờ sau, huyệt động đã thoát khỏi phạm vi rễ cây bạch quả, tiếp đến là từng tầng nham thạch các loại.

Hạ Tuy không học chuyên về địa lý, cũng không biết những tầng nham thạch này đã tồn tại được bao nhiêu năm.

Càng đi xuống nham thạch càng thay đổi nhiều, Tiểu Hắc cũng duỗi cổ tranh thủ cắn vài ngụm coi như đồ ăn vặt, không có cách nào, thật sự quá nhàm chán, những nơi trong tầm mắt đều là một màu đen, đen thui như mực, đến cả bản thân cũng sắp hoài nghi sự tồn tại của mình.

"Ô, đá ở nơi này có vị Măng Cụt!"

Không biết qua bao lâu, Tiểu Hắc lại tùy tiện quay đầu duỗi cổ cắn một cái, kinh ngạc thốt lên.

Hạ Tuy thở hổn hển, cứ cảm thấy quái lạ, coi như chân núi Hắc Sơn rất sâu, nhưng cũng không đến mức nhảy xuống vài giờ rồi còn không có điểm cuối.

Hạ Tuy chợt lóe lên suy nghĩ, dựa lưng vào vách động, hai chân đạp hai bên ổn định thân hình, “Mệt rồi, ta nghỉ một lát khôi phục thể lực, ngươi nếu thích thì cứ ăn đi.”

Tiểu Hắc không nghi ngờ gì cả, quả nhiên vui mừng sủa một tiếng, sau đó nhảy từ ba lô ra, bốn chân ngắn củn bám lên vách đá, sau đó vùi đầu ăn điên cuồng.

Từ sau lần ăn thịt ốc quái đó, Tiểu Hắc đã lâu rồi không có ăn đồ vật lớn như vậy, hơn nữa nó phát hiện càng ăn sâu vào trong mùi vị của đá lại càng ngon hơn, ăn xong tiêu hóa rồi, còn có thể cảm nhận được bên trong có chứa năng lượng có lợi cho nó.

Nghĩ đến ngọn núi này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, đồ vật gì tồn tại lâu cũng đều sẽ có chứa năng lượng, cho nên Tiểu Hắc cũng không nghĩ nhiều, vùi đầu ăn lấy ăn để..

Oa Hắc Sơn này thiệt là to lớn quá, nếu chủ nhân đã nói có thể tùy tiện ăn, vậy thì nó có thể ăn trong mấy ngày luôn!

Tiểu Hắc giống như nhà giàu mới nổi, chỉ sợ những thứ này chớp mắt là biến mất, cho nên cố gắng ăn không ngừng, sau khi ăn một lúc nó dùng thần thức liên hệ với Hạ Tuy chia sẻ là bạn thân vừa ăn được một ngụm đá không rõ vị gì cả.

Tiểu Hắc đã ăn đến độ nhìn không thấy bóng trắng, dấu vết lưu lại là những đường hầm lộn xộn ngoằng nghoèo rộng cỡ bằng bàn tay, đều là Tiểu Hắc dựa theo thân hình của mình gặm thành.

Vẫn như trước không có bất cứ thay đổi gì, Hạ Tuy cũng không nóng vội, tiếp tục chờ khoảng hơn bốn mươi phút, ngọn núi đột nhiên chấn động, sau đó không ngừng rung rung, giống như một người đang bị đau vậy.

Hạ Tuy cảm giác trên đỉnh đầu có đá vụn không ngừng rơi xuống, cũng không nóng vội, lấy Thanh Tuyền kiếm chém vài đường liền lộ ra một chỗ lõm vừa để hắn ngồi vào.

Hạ Tuy tránh vào đó, đá vụn vẫn tiếp tục rơi xuống, lăng nghe hồi lâu cũng không nghe được tiếng đá chạm xuống đáy.

Hạ Tuy gọi Tiểu Hắc một tiếng, Tiểu Hắc lại ăn một đường khác trở về, đôi mắt sáng như sao, có thể thấy là được ăn vô cùng thỏa mãn.

"Chủ nhân, hay là để ta đưa ngươi ra ngoài trước? Đá ở nơi này ăn siêu ngon, lát nữa ta trở về rồi ăn toàn bộ luôn, yên tâm, chưa đầy ba ngày là ta có thể ăn xong.

Dù sao Hắc Sơn này cũng kỳ quái, ăn hết là xong."

Tiểu Hắc thật sự nghĩ như vậy, ngọn núi tựa hồ có thể nghe hiểu tiếng người khác nói chuyện, lúc này lại run lên, giống như động đất vậy.

Không chờ Hạ Tuy nghĩ nhiều, hình ảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, động “Không đáy” cuối cùng đã cuất hiện một động thạch nhũ đã rỏ nước tí tách.

Huyệt động có bề rộng chừng một sân bóng đá, rất trống trải, nơi Hạ Tuy xuất hiện, bên cạnh có một dòng sông ngầm đang chảy – bọn họ đã đến chân núi Hắc Sơn.

Tiểu Hắc đột nhiên ngước mũi lên đánh hơi chung quanh, sau đó hưng phấn nhảy tới, “Chủ nhân, là Tiểu Dạ!”

Hạ Tuy không tiếp tục quan sát nữa, vội vàng đi theo.

Quả nhiên, trong một góc của huyệt động, Hạ Dạ đang ngồi dựa vào tường, hai chân gập lại hai tay ôm đầu gối, đầu thì vùi vào vị trí giữa đùi và cánh tay.

Hạ Tuy đưa tay sờ một chút, trên người Hạ Dạ tạm thời không có vấn đề gì, gọi vài tiếng không thức dậy, Hạ Tuy chỉ có thể dùng bùa câu quỷ để thu hồi Hạ Dạ vào hạt châu.

Có thể đoán tòa Hắc Sơn này sẽ khiến quỷ hồn lâm vào trạng thái ngủ say, trách không được vào núi lâu như vậy nhưng tới nay vẫn không nhìn thấy một bóng cô hồn dã quỷ, lúc mới đầu Hạ Tuy còn nghĩ là bị Hắc Sơn ăn mất.

Bây giờ có thể thấy, hình như Hắc Sơn cũng không cắn nuốt quỷ hồn.

Những suy đoán trước đó hầu như toàn bộ đã sụp đổ, Hạ Tuy không tiếp tục bám vào những suy nghĩ đó nữa, bắt đầu quan sát huyệt động này.

Huyệt động rất rộng lớn, lại trống trải đến độ không có gì phải cẩn thận quan sát.

Hạ Tuy đi thuận theo dòng chảy của sông ngầm đi ngược lên, đi hơn một giờ nhưng trừ bỏ đá thì vẫn toàn là đá, nhưng đi thuận theo con sông thì hình như lại xuất hiện ánh sáng mờ mờ, giống như vừa rồi Hạ Tuy và Tiểu Hắc không phải đi ngược hướng, mà là đi xuôi xuống đầu bên kia.

Mắt thấy sắp rời khỏi ngọn núi, Hạ Tuy dừng bước không đi tiếp nữa, ngược lại ngẩng đầu nói chuyện với không khí, "Hắc Sơn, có phải ngươi đã mở thần trí rồi không? Một khi đã như vậy, vì sao còn muốn hại người?"

Chung quanh không có một lời đáp lại, chỉ có tiếng dội lại quanh quẩn trong không gian.

Hạ Tuy thấy không dùng được, đối phương có vẻ đang hi vọng hắn và Tiểu Hắc nhanh chóng rời khỏi.

Nếu như vậy hắn và Tiểu Hắc càng không thể đi.

"Nếu ngươi cũng chưa mở thần trí, như vậy coi như không có sinh mệnh, vừa lúc Tiểu Hắc nhà ta khẩu vị vô cùng lớn, Hắc Sơn nhà ngươi làm hại người dân nơi đây, chi bằng cứ ăn sạch sẽ, để những người dân sống trên núi bị ngươi áp bức mấy trăm năm nay được giải thoát."

Nói xong Hạ Tuy bảo Tiểu Hắc tiếp tục ăn, bản thân thì khoanh chân ngồi xuống, giống như thật sự muốn chờ ở đây ba ngày, để Tiểu Hắc ăn sạch Hắc Sơn.

Hắc Sơn rung lắc không ngừng, ngọn núi lung lay, có đá vụn rào rào rơi xuống, giống như người ta đổ mồ hôi lạnh vậy.

Tiểu Hắc lại hoan hô một tiếng nhảy trái nhảy phải há mồm đón lấy mấy cục đá để ăn, giống như có người đang vứt đồ ăn chơi với nó vậy.

Im lặng một lúc lâu, có một giọng nam ồm ồm vang lên, "Ta, ta không có hại người."

Giọng nói nghe ra có vẻ là một người đàn ông trưởng thành, còn có vẻ chất phác, có điều bởi vì phát âm không rõ, giọng nói cũng kỳ lạ, còn mang theo khẩu âm địa phương rất rõ ràng.

Hạ Tuy nhắm hai mắt lại, tóc rũ trước trán càng có vẻ khó đoán, Hạ Tuy cười lạnh một tiếng, "Còn nói không có hại người, ta phát hiện trên người thôn dân đều có uế khí màu đen rất nồng đậm, mà bọn họ còn đời đời kiếp kiếp không thể rời khỏi Hắc Sơn."

Hắc Sơn ong ong nói, "Ta không có hại bọn họ, bọn họ sinh ra đã mang theo uế khí, nếu rời khỏi ta, uế khí trên người họ sẽ lây dính toàn thân."

Hạ Tuy thấy Hắc Sơn này có thể thẳng thắn như vậy, không có ấp úng quanh co, nên tiếp tục nói lời khách sáo, biểu hiện rất bình tĩnh thong dong, quả nhiên là gió thổi nhưng mặt hồ vẫn yên tĩnh không gợn sóng.

"Một khi đã như vậy, người khác tới chỗ của ngươi, tại sao lại bị uế khí ăn mòn sinh khí trong thân thể?"

Ngọn núi lại giật giật, tựa hồ đang do dự, Hạ Tuy chỉ có thể làm chuyện bắt nạt người thật thà, lạnh nhạt gọi một tiếng “Tiểu Hắc”, Giọng nói kia vội vàng ngăn cản, “Ngươi đừng để nó ăn, nếu ăn rồi ta lại càng suy yếu hơn, ta sẽ không áp chế được đồ vật kia!”

Nếu đã nói ra, hơn nữa Hắc Sơn cũng hiểu được người nọ nhất định phải biết được mọi chuyện đến tận cùng.

Ngẫm lại vừa rồi ở thôn Dạ Nha nghe thấy người này kiểm tra thân thể cho lão trưởng thôn, Hắc Sơn chỉ có thể miễn cưỡng an ủi mình, nói không chừng người này không phải người xấu thì sao?

Hắc Sơn nghĩ như vậy, bắt đầu chầm chậm kể chuyện.

Vốn dĩ Hắc Sơn chính là một tảng thiên thạch ngoài vũ trụ, lúc mới đầu không có lớn như vậy, rơi vào giữa sông Hắc Thủy, trùng hợp nơi nó rơi xuống không biết có thứ gì đó, khiến nó dần dần mơ hồ có ý thức, cũng làm cho nó dần dần lớn lên.

Từ từ, trên người nó xuất hiện những tiều phu lên núi đốn củi, thợ săn thú, sau đó thì có người định cư ở chân núi.

Hắc Sơn rất thích nghe người nói chuyện, trong ngôn ngữ kỳ diệu đó có thể khiến ý thức của nó ngày càng rõ ràng, lúc đó cả tòa Hắc Sơn có sinh khí dày đặc, khiến con người và động thực vật sinh sống nơi đây đều phát triển rất tốt.

Vì thế những người muốn đến ở cùng nó ngày càng nhiều.

"Ngươi không biết đâu, một ngàn hai trăm ba mươi hai năm trước, dưới chân ta còn có một trấn nhỏ, vô cùng náo nhiệt!"

Thanh âm ngốc nghếch, lúc kể lại chuyện này trong giọng nói mang theo mười phần tự hào.

Tác giả có lời muốn nói: một chút cũng không đáng sợ, a....

Truyện Chữ Hay