Lại nói tối hôm qua bởi vì bọn người Vương Điềm đề nghị muốn chơi mấy trò cầu cơ linh tinh nên Cam Trần cảm thấy khó thở, phủi tay trở về xe cắm trại.
Xe cắm trại cũng không có nhiều phòng, cũng chỉ có ba gian phòng của Cam Trần, Chu Xá và Trần Mình, tối hôm qua cùng đi theo Cam Trần rời khỏi chỗ đó còn có ba cô gái nữa, vốn định trở lại xe cắm trại lấy đồ sau đó quay lại lều đã dựng sẵn ngủ sớm một chút, Cam Trần cảm thấy rất sợ, cho nên mời bọn họ ngủ cùng với mình.
Buổi tối ngủ lúc nào thì bọn họ cũng không nhớ, mà hai người ở trong phòng giúp Chu Xá với Trần Minh tạo chứng cớ vắng mặt cũng không biết mình ngủ quên từ bao giờ.
Buổi sáng sau khi tỉnh lại bọn Cam Trần ra khỏi xe cắm trại, nhìn thấy bên ngoài đồ đạc bừa bãi không ai thu dọn, còn tưởng rằng bọn Vương Điềm cố ý, nhưng mà sau đó đến các lều trại mới phát hiện ra bên trong một người cũng không có.
Cô gái với gương mặt trẻ con tối qua hùa theo Vương Điềm tên là La Lệ, đã thích Trần Minh rất nhiều năm, đáng tiếc bởi vì gia cảnh nhà cô ấy không thể mang đến lợi ích gì cho Trần Mình, mà La Lệ người cũng như tên, bộ dạng y như một đứa trẻ con, ngực cũng không lớn.
Có lẽ cũng có đàn ông thích người như vậy, nhưng Trần Minh không thích, bị La Lệ theo đuổi cứ có cảm giác như bản thân đang trêu chọc mấy cô gái vị thành nên, cảm thấy không được tự nhiên.
La lệ tuy rằng biết vì sao Trần Minh lại không thích mình, nhưng không nỡ trách tội Trần Minh, cố tình mang hết mọi thù hận đổ lên đầu Cam Trần.
Việc này Cam Trần cũng biết, lúc đầu còn tưởng La Lệ và Vương Điềm cố ý đùa dai, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng, bởi vì toàn bộ khu cắm trại rất im ắng, rất nhiều đồ vật vẫn còn tồn tại dáng vẻ như trước khi bọn họ rời khỏi, đến cả những căn lều trại cũng thế, căn bản không giống như có người từng ngủ qua hặc là có người cố ý thu dọn lại.
Hơn nữa bọn Trần Minh và đám người Tiểu Lý Tử đi bắt rắn cả đêm chưa về, lúc này mới khiến bọn Cam Trần hoảng sợ, nên mới chạy qua tìm đám người Hạ Tuy, hi vọng đám Trần Minh là bị những người này phát hiện sau đó tức giận trói lại giam giữ.
Giang lão gia cũng không biết nên nói gì cho phải, ở nơi như thế này, đêm hôm lại giả quỷ dọa người lại còn chơi mấy trò thần quái này kia, đây không phải to gan mà chính là không có đầu óc.
Con người xuất hiện trên trái đất cũng mới có mấy trăm ngàn năm, thoạt nhìn thì rất lâu, nhưng làm sao có thể so sánh với lịch sử tồn tại của trái đất, bản thân hồ Hám Sơn cũng đã tồn tại hơn một ngàn năm, có những thứ tinh quái này kia cũng rất bình thường.
Không tin quỷ thần, nhưng ít ra cũng phải có chút tôn trọng, cho dù là đối với thiên nhiên thì cũng phải kính trọng mới được.
"Đã có người phát sóng trực tiếp, hay là tìm lại xem xảy ra chuyện gì."
Giang Húc đề nghị, rồi sau đó lại bảo Lão Lục và Lão Hắc báo cảnh sát với thông báo cho nhân viên kiểm lâm.
"Tìm, đã tìm rồi, căn bản cái gì cũng không có, chỉ là phát sóng trực tiếp đột nhiên gián đoạn, fan của bọn họ đều tưởng bọn họ cố ý làm vậy."
Cam Trần miễn cưỡng nói xong thì ngậm miệng, đám người trẻ tuổi không có phản ứng gì, ai cũng giương mắt trông mong nhìn Giang Húc.
Hạ Tuy nghĩ đến Chu Khải và Ô huynh, hai người bọn họ rất thích hoàn cảnh dưới đáy hồ, cho nên tối qua hai con quỷ này đã hóa thành cá chuối và sao biển đen trực tiếp ngủ ở đáy hồ, không biết tối qua bọn họ có phát hiện ra chuyện kì quái gì hay không.
Hạ Tuy ngẫm nghĩ, nghiêng người tiến đến bên tai Giang Húc thì thầm mấy câu, Giang Húc gật đầu, sau khi sắp xếp cho bọn Cam Trần, cảm thấy không còn quá đột ngột mới mở miệng hỏi Cam Trần, “Các em có quần áo gì của bọn Trần Minh hay không, bên này chị có một chú chó nhỏ, nó chuyên ngửi mùi để tìm người, mặc kệ có được hay không phải thử mới biết, tốt hơn cứ ngồi chờ.”
Bọn Cam Trần đưa mắt nhìn Tiểu Hắc sau khi bị Giang Húc điểm danh đã ưỡng ngực oai vệ chạy tới bên chân Giang Húc, cả đám lộ ra vẻ mặt phức tạp, đến cô gái mắt gấu trúc đang khóc bù lu bù loa cũng bất giác tạm thời quên cả khóc.
Có điều Giang Húc nói cũng có lý, gọi nhân viên kiểm lâm đến có giúp được gì không còn chưa biết, cảnh sát cũng phải một lúc sau mới lên tới đây, dù sao từ đồn cảnh sát gần nhất cũng cách chân núi hơn một giờ chạy xe, rồi còn phải lên tới đỉnh núi, có thể tốn ba đến bốn giờ nữa.
Bọn Cam Trần cũng không câu nệ quần áo gì của Trần Minh nữa, cũng lấy luôn quần áo của bọn Chu Xá với Tiểu Lý Tử mỗi người một bộ lại đây, vừa hay là quần áo tối qua vừa thay ra, bởi vì bọn họ ra ngoài làm mấy chuyện bí mật, cho nên đã thay quần áo ban ngày thành mấy bộ quần áo tối màu.
Tiểu Hắc vô cùng ghét bỏ ngửi ngửi, sau đó nhảy xa vài chục bước hít thở không khí trong lành, “Chủ nhân, những người này đều đang ở cùng một chỗ, không gặp nguy hiểm.”
Gặp nguy hiểm có nghĩa là có người chết, Tiểu Hắc có thể đoán được.
Tiểu Hắc xác định vị trí hiện tại của những người đó, rồi dùng thần thức báo lại với Hạ Tuy.
Xem ra là sợ bóng sợ gió một hồi, hai mày hơi nhăn lại của Hạ Tuy cũng giãn ra, nhỏ giọng nói mấy câu với Giang Húc rồi xoay người đi về phía bọn người Giang lão gia, bảo bọn họ đừng lo lắng.
Nếu đã biết ở nơi nào, Giang Húc bảo Lão Hắc, Lão Lục và Lý Hải Sinh cùng đi, vốn dĩ Giang Húc muốn bọn Cam Trần tự đi, nhưng bọn họ sống chết không đồng ý, cả người mềm nhũng ngồi bệt xuống mặt đất.
Giang Húc cũng không còn cách nào, chỉ có thể tự mình ra trận.
Hạ Tuy bảo Hạ Dạ vẫn luôn không hiện hình đi theo Giang Húc, còn hắn thì cần phải ở lại bên khu cắm trại này, bởi vì ở đây còn lại bốn người già, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì vẫn còn người tạm thời hỗ trợ.
Còn vì sao Hạ Tuy ở lại mà không phải người khác, bởi vì Lão Hắc với Lão Lục phải đi thôi, Tiểu Hắc nói ở nơi đó phỏng chừng cần phải đào đất, bởi vì nó ngửi được mùi bùn đất rất nặng.
Ngoại trừ hai người này, cho dù là Giang Húc hay là Lý Hải Sinh ở lại đương nhiên không đủ đảm bảo an toàn.
May mà có Tiểu Hắc và Hạ Dạ đi, Giang Húc cũng không sợ, Hạ Tuy đã nói với cô ấy, Tiểu Hắc là chó của địa phủ, rất lợi hại, Giang Húc vô cùng tin tưởng năng lực của Tiểu Hắc.
"Bọn họ thật sự có thể tìm được? Con chó nhỏ đó lợi hại như vậy?"
Sau khi từ từ bình tĩnh lại, cô gái võng hồng bởi vì tối qua không tẩy trang nên hai mắt như gấu trúc nhỏ giọng nói thầm, cứ cảm giác những người này là lạ thế nào ấy.
Cô gái võng hồng nghĩ như vậy, cắn môi giác lặng lẽ cẩn thận quan sát bọn người Hạ Tuy còn ở lại, chờ đến khi Hạ Tuy tự tay mang nước tới cho bọn họ, cô gái võng hồng đột nhiên nhận ra điều bất thường, nhất thời trong lòng run sợ, chôn đầu vào hai đầu gối.
Rõ ràng đang rất sợ hãi, nhưng con quỷ tò mò trong đầu lại nhỏ giọng dụ dỗ cô ta mở camera di động, dùng camera chĩa vào người tên là Hạ Tuy.
Người này, dưới trời nắng chang chang mà cả người lại mang theo khí tức lạnh lẽo, còn không bị đám muỗi nhặn quấy rầy, lẽ nào không phải là người? Có lẽ chuyện tối qua là do hắn làm?
Còn bọn người Giang tổng rốt cục là biết hay là không biết chuyện?
Bọn người Cam Trần tuy rằng trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng người ta đã dẫn người theo, nếu phát hiện tìm lầm người thì bọn cũng không nói được gì,
Còn có thể nói được gì?
Vị Giang tổng kia chính là nữ ma đầu của tập đoàn Húc Dương ở thành phố Hải, bây giờ có thể giúp bọn họ đã là không tệ, bây giờ mà bọn họ dám kêu ca một tiếng, chắc chắn sẽ phủi tay không quan tâm nữa.
Tuy rằng đám Trần Minh là bạn bè của họ, nhưng đã gặp chuyện ly kỳ như vậy, đến cha ruột cũng miễn bàn.
Nhân viên kiểm lâm đến rất nhanh, vừa nghe nói mất tích gần hai mươi người trẻ tuổi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, bọn Cam Trần chỉ về hướng Giang Húc vừa đi, vài nhân viên kiểm lâm thương lượng một chút, ở lại một người, còn lại toàn bộ đi theo cùng tìm.
Bọn họ rất quen thuộc đường ở Hám Sơn, hầu như mỗi ngóc ngách bọn họ đều đã đi qua rồi.
Ước chừng hơn bốn tiếng sau, Lý Hải Sinh và Giang Húc mang theo Tiểu Hắc và Hạ Dạ quay lại trước, "Đám người kia đều bị nhốt ở trong lòng núi, cũng không biết làm sao đi vào đó được, bây giờ Lão Hắc và Lão Lục đang ở đó giúp đỡ."
Có điều người thì không sao cả, chỉ là bị sợ tới mức thê thảm, ngày hôm qua vẫn còn là mấy con gà trống sục sôi ý chí chiến đấu, bây giờ một đám đã run sợ tựa như bầy chim cút rồi.
Giang Húc ngoài miệng nói như vậy là để cho những người khác nghe, chờ sau đó đi ra xa một chút liền hỏi Hạ Tuy.
Hạ Tuy vừa nghe Tiểu Hắc thuật lại, nên giải thích đơn giản cho cô ấy hiểu, “Hồ Hám Sơn này có linh tính, tối hôm qua bọn Trần Minh quấy nhiễu hồ nước (bật nhạc ồn ào), lại mời tới dã quỷ có âm khí nặng (cái vụ cầu cơ đó), hồ nước nổi giận, cho nên thông qua sông ngầm mang bọn họ nhốt vào trong lòng núi.”
Có người lại đột nhiên xuất hiện trong lòng núi không rõ nguyên nhân, trước sau còn tốn không ít thời gian đào bới, nếu không phải Giang Húc cố ý kiên trì, trước khi cảnh sát tới đã mang theo người và nhân viên kiểm lâm cùng nhau đào trước một đường, nếu cảnh sát đến vừa nghe bọn Giang Húc nói người ở trong lòng núi, đảm bảo sẽ cho rằng bọn họ đang đùa giỡn, cố ý lãng phí thời gian của cảnh sát.
Lúc cảnh sát dẫn người tới thì bọn Chu Xá đã được đào ra, mặt mày xám tro nơm nớp lo sợ, nhìn thấy những người bên ngoài, mấy tên đàn ông bản mặt đầy bùn đất trực tiếp khóc ngất, còn bọn Vương Điềm thì không để ý đến hình tượng ôm nhau nói có quỷ, mọi người nhìn thấy mà lạnh cả người.
Một đường đào vào trong lòng núi, không hề phát hiện có dấu vết con người từng đào đất, cho nên cơ bản trước mắt có thể loại trừ việc đám người trẻ tuổi này tự mình chui vào giả ma giả quỷ, có thể làm được như vậy, ngoài thứ đó ra thì còn ai vào đây?
Chuyện sau đó cũng không còn liên quan nhiều đến bọn Hạ Tuy nữa, cảnh sát đến lấy lời khai thì đã có Lão Lục và Lão Hắc đứng ra ứng phó, còn bọn Chu Xá với Trần Minh lúc này cũng nghĩ không ra hỏi một câu là ai tìm được bọn họ.
Sông núi đều có linh tính, chớ nói chi là hồ nước trên đỉnh núi vô cùng sạch sẽ như vậy, trong hồ nước còn có rất nhiều sinh vật tìm kiếm “Khí”, bị chọc giận nên tính sổ với con người cũng là chuyện dễ dàng.
Đối phương không có làm bị thương bọn Trần Minh Vương Điềm, ngược lại còn xem như cứu bọn họ một mạng, chỉ chịu một chút kinh sợ, coi như là mở mang tầm mắt cho bọn họ, sau này đừng có ngu ngốc như vậy nữa, bởi vậy Hạ Tuy cũng không quan tâm nhiều.
"Đó là Suối nguồn, nó thích nhất là sạch sẽ, đám người kia mời quỷ tới, suối nguồn lại không thích địa bàn của mình bị ô nhiễm."
Tiểu Hắc nghe thấy Hạ Tuy nói với Giang Húc là do hồ nước làm, đứng một bên dậm chân thành thật sửa sai cho chủ nhân.
Hạ Tuy khom lưng ôm nó lên, xoa xoa đầu chó, "Thích Giang Húc như vậy? Có một số việc ít người biết một chút cũng tốt, đỡ phải phiền toái.."
Hồ nước có linh tính và suối nguồn có linh tính có thể thoát ly hồ nước, sự khác biệt rất lớn, không phải Hạ Tuy không tin tưởng Giang Húc, mà là để cô ấy biết cũng không có lợi ích gì.
Hạ Tuy không hy vọng những tồn tại trong tự nhiên này bị quốc gia biết được, giống như Tiểu hải thần dưới biển, giống như lai lịch thật sự của Bút thần, bây giờ lại có thêm một Suối nguồn có thể bị bắt.
Vốn dĩ bọn Hạ Tuy định buổi chiều mới về, nhưng nơi này trở nên ồn ào quá, có hai khu cắm trại phía xa xa cũng có người chạy qua xem náo nhiệt, thật sự không thể ở lâu, bọn người Giang lão gia thương lượng một chút, quyết định lập tức thu dọn đồ đạc quay về.
Hạ Tuy bảo Hạ Dạ đi gọi bọn Chu Khải lên, đứng một bên nhìn Lão Hắc và Lão Lục nhanh chân lẹ tay thu dọn lều trại các thứ, đoàn người trực tiếp lên xe rời đi.
Cảnh sát biết bọn họ muốn đi, cũng không ngăn cản, chỉ nói sau này còn chuyện gì sẽ lại tìm bọn họ.
May mà lúc nửa đêm về sáng Lão Hắc và Lão Lục không biết vì sao lại ngủ như chết, lúc này lập tức lái xe về cũng không có vấn đề gì.
Trở về Hải thành đã là buổi chiều, Giang Húc muốn lái xe đưa bọn người Hạ Tuy về văn phòng, đương nhiên sau khi vào thành phố Hải đã tách khỏi đoàn người của Giang lão gia.
"Giang tiểu thư ở lại ăn cơm rồi hẵn về, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm trưa đơn giản là không thành vấn đề."
Già Lý nhìn nhìn Hạ Tuy, kết quả phát hiện đi đến đường Ngô Đồng rồi mà Hạ Tuy vẫn không có ý giữ người lại ăn cơm, già Lý chỉ có thể cậy già lên mặt chủ động mời Giang Húc.
Người ta đường đường là cô chủ của một tập đoàn lớn, lúc này lại làm lái x echo bọn họ, thật là ngại quá.
Giang Húc cười cười, quay đầu nhìn Hạ Tuy bên cạnh, "Cái này còn phải xem Hạ trưởng phòng có chào đón hay không?"
Hạ Tuy lấy lại tinh thần, cũng hiểu được ý của già Lý, đương nhiên tự mình lại mời Giang Húc lần nữa.
"Vậy liền làm phiền ông Lý."
Giang Húc cười đồng ý, vừa nói chuyện vừa đánh tay lái, xe rẽ vào một con hẻm rộng rãi, lại rẽ thêm mấy lần, xe dừng lại trước cửa văn phòng.
Giang Húc quả thật chỉ ở lại ăn bữa cơm trưa đơn giản rồi chuẩn bị rời đi, trước khi đi Giang Húc bảo Hạ Tuy tiễn mình ra cửa, lúc mở cửa xe quay đầu nhắc nhở Hạ Tuy một chút, “Hạ trưởng phòng, anh đừng quên đã hứa với em sẽ nghiêm túc suy nghĩ, không được quyết định qua loa đâu đó.”
"Kỳ thật em với anh mới thật sự thích hợp với nhau nhất, ít ra em tuyệt đối sẽ không bám lấy anh bắt anh phải nói lời ngon tiếng ngọt gì, chúng ta có thể ở chung như người nhà, cho dù cả đời anh không nảy sinh tình yêu với em thì em cũng sẽ không đòi sống đòi chết."
Giang Húc nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân đã cố gắng bộc lộ ưu điểm của mình rồi, cuối cùng gật đầu nói “Lần sau gặp” với Hạ Tuy, rồi lên xe rời khỏi.
Hạ Tuy sửng sốt một chút, sau đó có chút chột dạ nhìn về phía chiếc xe đã chạy xa, nếu không phải Giang Húc nhắc lại, Hạ Tuy thật sự quên mất chuyện này.
Tuy rằng đối với trí nhớ của Hạ Tuy cũng chỉ là quên tạm thời, sau đó chắc chắn sẽ nhanh chóng nhớ tới, nhưng đã hứa sẽ nghiêm túc suy nghĩ, mà thật ra hắn lại chưa từng đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ tới.
Nhưng mà bây giờ nghiêm túc tưởng tượng, Hạ Tuy lại không xác định được bản thân mình làm thế nào để nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Hạ Tuy xoay người muốn vào nhà, kết quả đá phải Tiểu Hắc đang đứng bên chân mình duỗi cô làm ra vẻ “Trông chờ mong ngóng”, nhất thời vui vẻ, con cún này đi theo ra đây lúc nào?
"Tiểu Hắc, ngươi nhìn cái gì đấy? Luyến tiếc Giang Húc sao?"
Tiểu Hắc không yên lòng "Ưm" một tiếng, cuối cùng cúi đầu thở dài, "Cô ấy nói sẽ mời người xây cho tôi một biệt thự chuồng chó siêu xa hoa lộng lẫy, không biết cô ấy còn nhớ không."
Tiểu Hắc rất thất vọng, trong lòng lo được lo mất.
Hạ Tuy bất đắc dĩ mỉm cười, ngươi dầu gì cũng là nhân viên công vụ của địa phủ, dễ bị mua chuộc như vậy có tốt không?
Sự thật chứng minh Giang Húc có trí nhớ rất tốt, giữa trưa ngày hôm sau đã có hai thợ mộc đến Văn phòng hỗ trợ xã hội, xách thùng dụng cụ, mang theo vật tư đến gõ cửa Văn phòng, tới xây biệt thự cho Tiểu Hắc.
Biệt thự này hơi lớn chút, đương nhiên không thể đặt ở một góc nhỏ dưới gốc cây hoa quế như trước nữa.
Hạ Tuy ôm Tiểu Hắc, cùng Hạ Dạ, Chu Khải, Ô huynh cùng với già Lý và Lý Hải Sinh, còn có thêm Hạ Đông và Tiểu Uông, toàn bộ đều tới làm tham mưu cho Tiểu Hắc, cuối cùng chọn được một chỗ có phương vị và ánh sáng rất tốt trong sân, để công nhân xây biệt thự ở đó.
Thật sự phải nói, mấy người này xây rất nghiêm túc, làm nền trước, sau đó làm lớp chống thấm, cuối cùng mới lát sàn nhà bằng gạch.
Xây nền xong rồi, lúc này mới bắt đầu những bộ phận khác.
Biệt thự vẫn là dùng gỗ để làm, ghép ghép nối nối rất nhanh là xây xong, cuốn cùng trước khi lợp mái nhà, công nhân đặt vào đó các loại giường, tủ, đệm, chăn, quần áo kích thước phù hợp, thậm chí có cả thảm trải sàn, bộ bàn ghế nhỏ, sô pha nhỏ các thứ.
Đáng tiếc bởi không có điều kiện trang bị các đường ống dẫn nước, cho nên không thể lắp bồn cầu và bồn tắm được vì không an toàn, nên đã đặt bên ngoài cho Tiểu Hắc, để Hạ Tuy là chủ nhân quyết định nên sử dụng thế nào, dù sao bọn họ đã đưa nguyên bộ đến cửa rồi.
Thành phẩm cuối cùng chính là một tòa biệt thự xa hoa cao bằng nửa một người trưởng thành, có sơn chống thấm đầy đủ, để ở đó mấy ngày cho bớt mùi sơn là có thể vào ở, bên ngoài biệt thự còn có một cái xích đu nhỏ, có thể cho Tiểu Hắc nhảy lên ngủ trưa các kiểu.
Công nhân nhanh nhẹn làm xong, chờ Hạ Tuy ký hóa đơn nghiệm thu là bọn họ trực tiếp ra về.
Lại qua hơn một giờ, Tiểu Hắc đang hưng phấn nhảy ra nhảy vào biệt thự của nó, trợ lý Trương mà lần trước Hạ Tuy gặp mặt trong tiệc tối có xách một va li quần áo đến đây, vừa mở ra bên trong tất cả đều là đủ loại quần áo cho chó, nơ bướm, khúc xương, quả bóng các thứ linh tinh, túm lại đều là những vật xinh đẹp xa hoa vô cùng.
Chu Khải đứng một bên vừa nhìn vừa cảm thán, "Chúng ta sau này lên mạng cũng đừng có than thở cái gì mệt như chó lạnh như chó gì đó nữa, dù sao chó còn sống tốt hơn chúng ta không biết mấy trăm lần."
Người không bằng chó, quỷ không bằng chó, ví dụ chân thực biết bao nhiêu!
Ô huynh cũng rung đùi đắc ý ô hô ai tai cảm khái một phen, lại tức cảnh sinh tình làm một bài thơ lâm li bi đát.
Hạ Đông và Tiểu Uông chỉ là cùng nhau đến náo nhiệt, cuối cùng nhìn thấy Lý Hải Sinh giúp Tiểu Hắc mặc vào một chiếc váy, cảm thấy thật là đáng yêu, hai người lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh, chuẩn bị sau khi trở về đưa cho bạn gái/ vợ con nhìn xem.
Chu Khải thấy thế cuối cùng cũng nhớ tới, tức giận chụp mười mấy tấm, cuối cùng chọn chín tấm ảnh, vô cùng chua chát đăng bài viết “khoe giàu” đầu tiên lên Weibo.
Nhưng mà càng thảm thương chính là hắn không phải khoe bản thân giàu, mà là tài sản cá nhân của con cún nhà Lão đại.
Tiểu Hắc bị một đám người vây quanh vừa hâm mộ vừa tán thưởng nhìn ngắm, trong lòng vui vẻ vô cùng, nhảy lên lầu hai biệt thự, đứng trước gương ngắm nghía toàn thân, quyết định đêm nay sẽ về địa phủ để quyển sách rách nát kia hâm mộ mình.
Hừ, nó cũng là một con cẩu có nhà ở nhân gian giống như người vậy, giá trị con người khác nhau rất lớn!
Giang Húc gọi điện thoại tới hỏi Hạ Tuy, Tiểu Hắc có thích những thứ kia không, Tiểu Hắc thính tai, nghe thấy câu hỏi của Giang Húc vội vàng nhảy vào trong lòng chủ nhân, ngưỡng cổ sủa gâu gâu vài tiếng.
Tuy rằng Giang Húc không nghe hiểu Tiểu Hắc, nhưng cũng có thể nghe ra sự vui mừng trong tiếng sủa của nó.
Hạ Tuy lúc ấy đang ngồi trên ghế mây dưới gốc cây hoa quế lau Thanh Tuyền kiếm, nhìn bộ dáng rất không có cốt khí của Tiểu Hắc, chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, thay Tiểu Hắc nói lời cảm ơn, Tiểu Hắc lúc này mới cảm thấy hài lòng không quấy rầy hắn nữa.
Giang Húc bên kia hình như khá bận, không nói thêm gì liền cúp điện thoại.
Buổi tối Hạ Tuy nhận được điện thoại của Hạ Phong, hỏi hắn ngày mai có thể đi tảo mộ ông nội hay không.
Còn có hai ngày nữa chính là mùng một tháng chín sinh nhật Hạ Tuy, Hạ Phong sợ Hạ Tuy đổi ý không muốn mời mình dự sinh nhật, nên mới sắp xếp ngày mai đi tảo mộ ông nội, đến lúc đó còn có thể thử thăm dò hỏi một câu.
Hạ Tuy không lo lắng nhiều, đồng ý.
Hạ Phong nhận được câu trả lời, do dự một chút, vẫn nói đơn giản tình huống của Hạ lão thái thái, "Bây giờ bà đã dọn khỏi viện dưỡng lão, về ở nhà cũ, có điều anh không trở về, có một nhà của cô út chăm sóc rồi."
Hạ Phong cũng không nhắc đến sau khi lão thái thái trải qua chuyện lần trước thân thể cũng yếu hơn, nghe bảo mẫu và trợ lý sinh hoạt của bà báo cáo lại, nói buổi tối đêm nào cũng bị mất ngủ..
Hạ Phong không biết bản thân nên có suy nghĩ thế nào, bởi vì nếu bản thân hắn làm ra những chuyện sai như vậy, đừng nói hằng đêm mất ngủ, sợ rằng đến nhà cũ cũng không còn dũng khí để bước vào.
Có điều Hạ Phong cũng không thể lấy quan niệm của mình ép buộc người khác, chỉ là không nói gì không làm gì nữa, lần này cũng chỉ là thuận miệng nhắc với Hạ Tuy, để Hạ Tuy biết được tình hình đại khái thôi..