Đạo Trưởng Tiên Sinh

chương 108: ảnh đế nổi danh 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Tuy tạm thời cắt đứt mối liên kết giữa bọn người Chu Thúy Hoa và ảnh đế Mạc Văn, trước khi bữa tiệc kết thúc Mạc Văn cũng đã rời khỏi đó để đến phòng nghỉ chuyên dụng trong khách sạn, lúc này đột nhiên cảm thấy cả người trở nên thoải mái hơn.

Nếu những người khác có cảm giác này cũng sẽ không nghĩ nhiều, ngược lại còn cảm thấy là chuyện tốt, nhưng đối với Mạc Văn lại hoàn toàn không phải.

Mạc Văn nhìn trái nhìn phải, lại sờ sờ phía sau cổ, thậm chí còn nghiêm túc nhớ lại xem bản thân có ăn thứ gì kỳ lạ hay không, rồi còn ngửi ngửi trong không khí, vẫn không phát hiện có gì khác thường.

Tuy là như thế, Mạc Văn cảm nhận một lúc lâu cảm thấy có cái gì không đúng, chau mày.

Diêu Lan từ phòng tắm bước ra cả người chỉ bọc một cái khăn tắm, nhìn thấy Mạc Văn ngồi trên sô pha sắc mặt nghiêm trọng, hai mày nhíu lại tạo ra càng nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng vẫn như thường ngày mỉm cười ngoan ngoãn, “Mạc sư huynh, làm sao vậy? Có phải mệt mỏi hay không?”

Diêu Lan gọi Mạc Văn là sư huynh cũng không phải cùng học chung trường hay là cùng công ty, mà là hai người quen nhau lúc đóng cùng bộ phim điện ảnh, trong đó Diêu Lan là sư muội của Mạc Văn.

Lúc trước Diêu Lan vì để lôi kéo quan hệ với Mạc Văn, vẫn luôn làm nũng giả vờ gọi vui như vậy.

Nháy mắt Mạc Văn thu hồi cảm xúc, dịu dàng cười cười, đứng lên giờ hai tay ra ôm chầm lấy Diêu Lan, cúi đầu hôn lên gương mặt mịn màng của Diêu Lan, hai tay thuận thế dường trên bờ vai mượt mà, “Không có gì, chỉ là vừa rồi dựa và sô pha ngủ một chút, bị đau cổ.”

Diêu Lan dựa vào trong ngực Mạc Văn, hơi nghiêng đầu cười tinh nghịch, “Vậy người ta xoa bóp cho anh nha? Đêm nay chúng ta ở lại chỗ này sao?”

Mạc Văn có vẻ xiêu lòng, có điều vẫn đẩy Diêu Lan ra, "Đêm nay có không ít phóng viên chụp được chúng ta đến đây, nếu không phát hiện chúng ta ra ngoài, lại đến bãi đỗ xe nhìn thấy xe của chúng ta còn ở đó, ngày mai sẽ có hot search."

Mặc kệ Diêu Lan thế nào, nhưng Mạc Văn đã bị lời nói của mình thuyết phục không muốn làm càn nữa, xoay người lấy áo khoác, “Em cũng trở về sớm đi, lúc đi nhớ để paparazzi bên ngoài chụp được vài tấm hình.”

Nói xong Mạc Văn cũng không quan tâm Diêu Lan nữa, tự chỉnh sửa quần áo tóc tai, mở cửa bước ra ngoài nhanh chóng rời khỏi.

Diêu Lan tức giận đến dậm chân, rõ ràng hai người đã chuẩn bị kết hôn, vậy mà Mạc Văn lại không muốn mang cô ta về nhà qua đêm, đây mà coi là tình cảm sâu đậm hay sao?

Không phải là có gì muốn giấu diếm?

Còn về Mạc Văn có phải lớn tuổi nên không được hay không, thật ra cũng không phải, bởi vì nhiều lần Diêu Lan đều có thể cảm nhận được Mạc Văn sinh ra phản ứng sinh lý đối với cơ thể của cô ta.

Mạc dù Diêu Lan ở Giải trí Húc Dương chỉ là diễn viên tuyến hai, nhưng giới giải trí là chỗ nào chứ, chính là nơi dùng tuổi thanh xuân kiếm cơm, Diêu Lan không muốn chỉ ở mãi tuyến hai, cô ta hi vọng mình có thể tìm được một cây thang ổn định để trèo lên.

Lúc mới đầu quả thật Diêu Lan cũng rất thích Mạc Văn, dù sao Mạc Văn có lai lịch bí ẩn, rất nhiều người đồn đãi hắn thật ra là thành viên trong hoàng tộc của một đảo quốc nhỏ nào đó, càng có tuổi lại càng cuốn hút, mỗi lần xuất hiện trước màn ảnh đều hoàn hảo không tì vết.

Nhưng sau khi tóm được người rồi Diêu Lan lại cảm thấy không có chút thú vị, không phải con người của hắn, mà là vì Mạc Văn quá để ý đến danh tiếng, có đổi khi Diêu Lan cảm thấy hắn quá để ý đến nỗi giống như bệnh thần kinh.

Thỉnh thoảng hai người ở cùng một chỗ, chỉ cần bên cạnh có người cầm di động đi ngang qua, hắn đều có thể thay đổi sắc mặt không phục hình tượng quân tử hoàn mỹ không tì vết trong nháy mắt.

Nhưng mà nếu buông tay thì Diêu Lan cũng luyến tiếc, không nỡ.

Fan hâm mộ của Mạc Văn rất trung thành, hình tượng được xây dựng hơn hai mươi năm cũng duy trì rất hoàn hảo, Diêu Lan tưởng tượng, chỉ cần cô ta đi sai một bước, fan hâm mộ của Mạc Văn chắn chắn có thể giết chết cô ta, điều quan trọng nhất là Mạc Văn còn chưa chắc sẽ bỏ được danh tiếng của mình để giúp đỡ cô ta.

Chuyện xảy ra ở mỗi một gian phòng trong khách sạn đương nhiên đám người Hạ Tuy không thể nào biết được, bởi vì đám người Chu Thúy Hoa chết không rõ ràng, cho nên về chuyện trên tay Mạc Văn dính mạng người cũng tạm thời không thể lấy lời khai của họ, Hạ Tuy để đám người Chu Thúy Hoa ở tạm trong Văn phòng giống những vị khách thông thường, bên đội trưởng Dương cũng đã có được lệnh điều tra đặc biệt, phái người đến quên quán của Mạc Văn mà Hạ Tuy cung cấp tiến hành điều tra,Trong khách sạn mỗ cái gian phòng phát sinh việc này Hạ Tuy chờ người tất nhiên là không biết.

Đương nhiên, bởi vì ở Văn phòng hỗ trợ xã hội không có đủ phòng, đám người Chu Thúy Hoa đương nhiên phải ở trong những hạt châu bằng ngọc âm.

Lại nói tiếp Hạ Dạ đi theo Hạ Tuy ra ngoài, bây giờ vẫn còn dùng hạt gỗ hòe, sau khi Hạ Tuy tham gia tiệc tối về hôm sau liền tranh thủ thời gian, điêu khắc ba viên ngọc châu khác, hạt ngọc cũng không quá mức tinh tế, đàn ông đeo vào nhìn cũng không quá mức ẻo lả.

Tuy rằng Chu Khải và Ô huynh ban ngày đều là trạch nam ở trong nhà, buổi tối thỉnh thoảng hai người cũng sẽ cùng nhau ra ngoài đi dạo, tóm lại hai con quỷ này cũng đã là quỷ thành niên rồi, Hạ Tuy cũng không quản lý bọn họ quá mức.

Có điều chuẩn bị ngọc châu thì cũng không thể thiên vị được, chớ nói chi ngẫu nhiên còn có thể dùng để mời “khách” hoặc tạm thời dùng tạm.

Hạ Tuy bên này nhàn nhã uống trà khắc ngọc vẽ bùa, bên đội trưởng Dương thì chạy đôn chạy đáo xém nữa gãy chân.

Bởi vì vụ việc liên quan tám mạng người, đội trưởng Dương mang theo bọn Tiểu Lệ tự mình bay đến đất Thục, sau đó lái xe đến thôn nhỏ mà Chu Thúy Hoa nói đến, chạng vạng ngày hôm sau cuối cùng đội trưởng Dương cũng gọi điện cho Hạ Tuy, nói là tìm được tin tức đột phá.

"...!Chuyện năm đó nhà họ Lý bị hỏa hoạn thiêu chết tám người, vụ việc ầm ĩ một phen, mười mấy năm sau chúng tôi đến hỏi mọi người vẫn còn nhớ rõ..."

".

.

.

.

.Chúng tôi đã xác định được mục tiêu là một kẻ ăn không ngồi rồi tên Hứa Tam Tử đột nhiên phất nhanh rồi lại đột nhiên bị mất tích, lúc đi tìm mới biết Hứa Tam Tử đã nhiều năm không về quê, người nhà của hắn cũng không liên lạc được hắn, sống chết không rõ, có điều chúng tôi đã tìm được những người bạn năm xưa dao du với hắn, trong đó có người từng nói trước khi mất tích Hứa Tam Tử lúc uống rượu với bọn họ có nói một vài chuyện."

Hứa Tam Tử hẳn là buổi tối ngày Lý gia xảy ra hỏa hoạn tình cờ nhìn thấy gì đó, có thể là Mạc Văn phóng hỏa, sau đó Hứa Tam Tử lại không báo án mà coi như đây là nhược điểm dùng để tống tiền.

Lại nói người nhẫn tâm giống như Mạc Văn, thật sự sẽ để cho Hứa Tam Tử nắm được nhược điểm của hắn mà sống sót sao? Chỉ sợ chuyện Hứa Tam Tử đột nhiên mất tích cũng có bàn tay của hắn trong đó.

Nhưng quả thật Hạ Tuy không nhìn thấy bên cạnh Mạc Văn có con quỷ nào khác, cũng không biết kết cục của Hứa Tam Tử là thế nào.

Đội trưởng Dương bên này cũng vừa mang người lên tỉnh thành, chuẩn bị ngồi máy bay quay về trong đêm, mặc khách cũng tranh thủ điều tra tung tích của Hứa Tam Tử và chuyện năm đó Mạc Văn lần cuối cùng xuất hiện ở quê nhà của hắn.

Hạ Tuy cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy thừa dịp màn đêm buông xuống, ba đứa con của Chu Thúy Hoa đã chạy ra sân để chơi đùa.

Bởi vì Hạ Dạ tính tình cao ngạo lạnh lùng, năng lực chấn nhiếp quỷ cũng ngày càng tăng, hai đứa con của Chu Thúy Hoa nghịch ngợm thích gây sự thường hay duỗi đầu nhìn Hạ Dạ, nhưng cũng không dám tùy tiện tới gần, hai anh em tùy tiện ở góc tường chơi đào đất, em gái của bọn nó thì ở bên cạnh bị Chu Thúy Hoa nắm hai tay dạy tập đi.

Thực tế thì đứa trẻ hai tuổi hẳn là có thể tự bước đi được rồi, nhưng tiểu quỷ này vốn là mười mấy năm trước, lại được nuôi ở nông thôn, trong nhà mẹ còn phải lo đủ thứ việc trong nhà ngoài ngõ, hai ông bà lão cũng chỉ để nó nằm trên giường hoặc bò trên mặt đất, bị suy dinh dưỡng lại không được tập đi, biến thành tiểu quỷ rồi vẫn còn duy trì bộ dạng lúc còn sống.

Chu Thúy Hoa lúc bắt đầu vẫn còn khá câu nệ, nhưng già Lý nhìn thấy có cả giả đình đến đây, lại từ chỗ Hạ Tuy biết được hoàn cảnh của họ, cảm thấy đáng thương, nên chăm sóc bọn họ rất chu đáo.

Hơn nữa bọn người Chu Thúy Hoa lại phát hiện nơi này còn có những con quỷ khác, Chu Thúy Hoa và bốn người già đều thả lỏng hơn nhiều.

Hạ Tuy cho bọn người Chu Thúy Hoa dùng lá bùa đặc biệt để mọi người có thể nhìn thấy bọn họ, có thể giao tiếp với bên ngoài, già Lý lúc rảnh còn có thể tán gẫu với bọn họ, những người lớn tâm trạng cảm thấy khá hơn nhiều.

Hạ Tuy cũng không cảm thấy có gì quá ồn ào, dù sao bình thường ở Văn phòng có đám Chu Khải, Hạ Đông, cũng không yên tĩnh được bao nhiêu.

Buổi tối đám người Chu Thúy Hoa trở về bên trong ngọc châu nghỉ ngơi, Hạ Tuy trở về phòng ngồi thiền mới đột nhiên phát hiện không thấy Hạ Dạ, Tiểu Hắc ở bên cạnh đang chơi với một trái banh vải nhiều màu.

Nhìn bộ dạng chơi đùa vui vẻ của nó, Hạ Tuy trong nháy mắt không biết nói gì, nguyên thân của Đế Thính thật ra là bạch khuyển hay là bạch miêu?

"Tiểu Hắc, Tiểu Dạ đâu rồi?"

Tiểu Hắc duỗi móng vuốt đào đào vào trong phần rỗng của quả banh vải nhiều màu, đáng tiếc nó không có móng vuốt của mèo, không đào được gì, “À, nó đi tìm Mạc Văn rồi.”

Hạ Tuy thở dài, "Trước khi đi nó có nói với ngươi không?"

Tiểu Hắc nghe thấy chủ nhân thở dài, còn tưởng rằng chủ nhân không vui vì Hạ Dạ tự quyết định, cũng không chơi nữa, nhảy lên giường dùng hai bàn chân trước đặt trên ngực cọ cọ vào cổ an ủi Hạ Tuy.

Vốn dĩ động tác này hẳn là chân trước đặt lên vai Hạ Tuy sau đó cọ mặt, đáng tiếc từ sau khi lông của Tiểu Hắc từ đen biến thành trắng, mặc kệ nó tu hành hay cố ăn uống thế nào cũng không thể lớn lên, trước sau vẫn chỉ cỡ bàn tay, mà cả người càng lúc càng tròn vo, lúc đi ngủ nhìn chẳng khác gì một quả cầu tuyết.

"Tiểu Dạ nói nó sẽ về nhanh thôi, chủ yếu là muốn giúp mọi người nhanh chóng tìm được chứng cứ chỗ Mạc Văn."

Hạ Dạ không nói gì, nhưng phản ứng đối với chuyện này lại không nhỏ, có lẽ bởi vì nó không hiểu được, vì sao lại có người nuôi đứa bé lớn như vậy rồi nhưng nói không cần là không cần nữa.

Không cần kiểu này không chỉ đơn giản là vứt bỏ, mà còn tự tay hại chết.

Lúc mới đầu Hạ Tuy hi vọng Hạ Dạ tu công đức, sau đó vào luân hồi đầu thai làm người, nhưng Hạ Dạ lại càng ngày càng không muốn đầu thai, ngược lại nghiêm túc tu hành Quỷ đạo, Hạ Tuy cũng không thể ép buộc gì được.

Hạ Dạ đi làm cũng không phải chuyện gì xấu hại người, Hạ Tuy chỉ ngẫm nghĩ một

.

Truyện Chữ Hay