Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

chương 82

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trương Tịch Nhan làm một cơn ác mộng rất dài. Nàng mơ thấy Trương gia thôn đã không còn, nàng hạ đoạn long thạch, tổ lăng sụp đổ chỉ còn lại Tàng Thư Lâu và ngục tối bị chôn sâu dưới chân núi, nàng biến thành một con cổ trùng hình người ở bên trong sơn động tràn đầy độc trùng, độc khuẩn và cổ chướng, vồ mồi săn bắt những cổ loại khác để ăn, còn tự biết tu luyện cổ thuật và đạo thuật. Sơn động kia rất lớn, lớn như một sơn cốc, có rất nhiều khe sâu và hố động nhìn không tới đáy, dường như có thể đi thông đến địa ngục, rất nhiều loại cổ trùng bám trên vách động, sinh sản giống nòi. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy sơn động nào có nhiều giống loài phong phú như vậy, cũng chưa từng tao ngộ hoàn cảnh hiểm ác như thế này, có thể nói là mỗi bước đi đều tràn ngập sát khí, đủ loại cổ trùng, đủ loại công kích từ nhiều phương hướng ập tới khiến người khó lòng phòng bị, mỗi giây mỗi phút đều như đang trải qua tử vong liều chết vật lộn với cổ trùng. Nơi này không có thức ăn cũng không có không khí trong lành, trừ bỏ độc khuẩn dính đầy cổ dịch thì chính là cổ trùng, muốn sống sót chỉ có thể lấy cổ làm thức ăn. Trong sơn động có rất nhiều địa phương vô cùng kỳ quái, từ trường ở đây đặc biệt rối loạn khiến cho trọng lực không còn, người tiến vào như thể bay trong vũ trụ. Ở nơi này thậm chí có thể nhìn thấy sao trời, nhìn thấy Bắc Đẩu thất tinh, nhìn thấy ngân hà. Cổ ở đây cũng rất cường đại, nàng không dám nán lại lâu.

Nàng lang thang không có mục tiêu vồ bắt cổ bên trong sơn động, sau đó xuyên qua một mảnh cổ chướng, nhìn thấy một cái cổ trì rất lớn, bên trong chứa đầy cổ trùng và cổ dịch xanh thẫm, giữa cổ trì là một cái kén to, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người bên trong cái kén đó. Bóng dáng đó vô cùng thân thiết, làm nàng có loại xúc động muốn khóc. Nàng ngồi cạnh cổ trì thật lâu rồi mới rời đi.

Có đôi khi nàng còn mộng trong mộng, mơ thấy người nhà, mơ thấy ba mẹ, ông nội, ông cố, bà nội ba, mơ thấy họ hàng thân thích, trong giấc mộng đó nàng vô cùng khó chịu, vô cùng bi ai, nhưng muốn khóc lại khóc không được.

Sau lại nàng gặp được một con cổ lớn đã từng được người thuần dưỡng, con cổ này vác theo một cái cổ đỉnh. Nó bị thương rất nặng, da thịt thối rữa, nhưng nó vẫn luôn quật cường đưa cổ đỉnh cho nàng, sau đó chui vào trong cổ đỉnh cuộn tròn lại, nếu có cổ trùng lợi hại đến công kích nàng, nó sẽ không màng thương thế nhào ra bảo vệ nàng. Nàng tìm cổ dược chữa thương cho nó, nó vẫn luôn đi theo nàng, lúc ra ngoài sẽ vác theo cổ đỉnh bay bay bên cạnh nàng, còn những lúc khác thì nó thích chui vào trong áo dán lên trên ngực nàng. Nàng đặt tên cho con cổ bự này là Giò Heo, tuy rằng nhìn nó giống khúc giò thủ hơn, nhưng không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy tên của nó nên kêu là Giò Heo mới đúng.

Theo thời gian trôi qua, nàng đi qua rất nhiều nơi bên trong sơn động, cũng dần dần thăm dò rõ ràng nơi các giống loài phân bố cùng tình huống nơi đó, biết nơi nào có đồ ăn ngon miệng, biết nơi nào nguy hiểm cần phải tránh đi. Trong đầu nàng luôn hiện lên hình ảnh của rất nhiều người, nhưng nàng lại chậm rãi quên mất tên của bọn họ, cũng không biết bọn họ là ai, chỉ là phá lệ khó chịu, sau đó nàng tận lực không để bản thân suy nghĩ thêm nữa. Không nghĩ, sẽ không khó chịu.

Dần dần, nàng có cảm giác bản thân đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng nghĩ nghĩ, lại không nhớ nổi bản thân đã quên đi cái gì, chỉ có cảm giác bi thương là luôn bao phủ lấy nàng, lại nói không nên lời vì sao bản thân cảm thấy thương tâm. Trong đầu nàng thường xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, một người phụ nữ trẻ tuổi gọi nàng là Trương Thập Tam, có đôi khi lại gọi nàng là Tịch Nhan bảo bảo, cảm xúc của nàng về người phụ nữ đó rất phức tạp, nàng sẽ theo bản năng nhớ đến cô, không biết cô có thật không, có còn sống trên đời hay không. Nhưng nàng không biết người đó là ai, thậm chí không biết trên đời này thực sự có một người như vậy hay không. Nàng nghĩ, đại khái là không có đi, nơi này chỉ có nàng thôi. Có thể do quá cô đơn, mới ảo tưởng ra bản thân có đồng loại.

Thẳng đến một ngày, nàng thực sự gặp được đồng loại của mình.

Nàng bừng tỉnh khỏi cơn ngủ mơ, ngẩng đầu nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ đạo bào màu nguyệt bạch đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt kia đầy tình cảm phức tạp mà nàng xem không hiểu. Người phụ nữ ấy rất đẹp, cho nàng loại cảm giác vô cùng thân thiết, tựa như các nàng đã từng quen biết nhau, có mối quan hệ cực kỳ gần gũi. Nàng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia, không biết nên phản ứng như thế nào, cũng không biết nên nói cái gì.

Trương Kiều Nghiên tỉnh lại sau khi bế quan mới phát hiện ra số lượng cổ trùng bên trong ngục tối giảm đi rất nhiều, có dấu vết hoạt động của con người, rất nhiều dấu chân lưu lại trên mặt đất, từ kích thước có thể xác định là dấu chân của nữ giới, hình dáng cực tốt. Người có thể sinh tồn bên trong ngục tối chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người đầu tiên bà nghĩ đến là Trương Tịch Nhan nhưng lại không dám chắc chắn, bởi vì Trương Tịch Nhan có rất nhiều tật xấu, còn có thói ở sạch, đi chân không lang thang trong ngục tối là việc mà Trương Tịch Nhan không có khả năng làm được. Dấu chân quá nhiều dẫm khắp mọi nơi, muốn đi tìm người cũng hơi khó, bà đi một vòng xung quanh nhưng không tìm được ai, vì thế đi ra phía ngoài sơn động. Có phải Trương Tịch Nhan xuống ngục tối để rèn luyện hay không thì ra ngoài hỏi một tiếng là biết ngay. Nhưng mà, bà ra khỏi ngục tối, chỉ nhìn thấy cổng đồng bị va đập đến biến dạng cùng với đoạn long thạch đã được buông xuống. Bà quay trở vào bên trong ngục tối, tìm kiếm thật lâu mới tìm được Trương Tịch Nhan co ro trong một góc dựa vào tảng đá ngủ ngon lành.

Nếu không phải bên cạnh còn có cổ đỉnh và Giò Heo đang canh chừng, bà cơ hồ không dám nhận người. Một người luôn thích sạch sẽ như Trương Tịch Nhan bây giờ dơ đến nỗi không nhìn ra được màu da thực sự, tóc dài mềm mượt lúc trước giờ dơ hầy rối nùi như ổ gà, quần áo rách rưới te tua, giẻ lau bốn năm ngày chưa giặt còn sạch sẽ hơn quần áo nàng mặc trên người, giày, kiếm, balo không thấy đâu, nhìn nàng không khác gì mấy bà điên lang thang ngoài đường. Ánh mắt Trương Tịch Nhan nhìn bà mang theo đánh giá đối với người xa lạ, tựa hồ không nhận ra bà. Cho dù bây giờ bà đã khôi phục tướng mạo như hồi còn trẻ, nhưng Trương Tịch Nhan đã từng xem qua ảnh chụp của bà, sao có thể không nhận ra được cơ chứ? Hiện tại chỉ một lý do duy nhất chính là đầu óc của Trương Tịch Nhan xảy ra vấn đề.

Bà hỏi Trương Tịch Nhan: "Còn nhớ đây là ai không?"

Trương Tịch Nhan cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, vì thế trả lời: "Đã quên."

Trương Kiều Nghiên bị nàng chọc cho vừa tức vừa buồn cười: Con còn biết bản thân mình đã quên kia à. Bà hỏi Trương Tịch Nhan: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trong đầu Trương Tịch Nhan hiện lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ, nàng thấy không rõ lắm, cũng không dám đi xem một cách cẩn thận, như thể nếu đi xem kỹ nàng sẽ đặc biệt khó chịu, đặc biệt thương tâm. Nàng chỉ mơ hồ thấy hỏa hoạn rất lớn, thôn xóm bốc cháy, chết rất nhiều người, có chút người ăn mặc phục sức của bộ lạc nguyên thủy, có chút lại không thấy rõ lắm, nàng nhìn không thấy người sống, chỉ có tro tàn đầy đất. Nàng nghĩ, đó hẳn là ảo giác.

Qua một hồi lâu, người phụ nữ kia lên tiếng: "Đứng dậy, đi theo bà." Giọng điệu thực hung dữ, làm nàng tự nhiên có chút sợ hãi, lại có chút an tâm. Trong đầu nàng xẹt qua hình ảnh một bộ xương khô di động, đáng sợ còn hơn cả quỷ. Nàng mạc danh cảm thấy người này có thể tin được, vì thế yên lặng đi theo phía sau. Giò Heo nâng cổ đỉnh lên, chậm rãi bay bay bên người Trương Tịch Nhan, bay mệt thì gác cổ đỉnh lên vai của nàng nghỉ ngơi.

Trương Kiều Nghiên không nhịn được quay đầu nhìn kỹ Giò Heo vài cái, tổ tông cổ vốn dĩ béo múp míp bây giờ đã gầy hơn phân nửa, trên thân che kín vết sẹo, lấy năng lực khôi phục của nó mà còn không thể hoàn toàn bình phục, thương tích sẹo lồi đầy mình như thế chứng tỏ lúc trước bị thương rất nặng.

Bà mang Trương Tịch Nhan đi xuyên qua ngục tối, từ một con đường khác hướng ra ngoài.

Lúc hai người đi đến mảnh đất giáp ranh giữa ngục tối và thế giới bên ngoài, Trương Tịch Nhan dừng lại không muốn đi nữa.

Trương Kiều Nghiên không để ý đến Trương Tịch Nhan, bà đi xuyên qua cổ chướng đến cạnh con sông ngầm, nhảy vào bên trong, bơi ngược dòng hướng ra bên ngoài.

Trương Tịch Nhan đứng bên rìa của cổ chướng, theo bản năng muốn quay đầu đi trở về, thế nhưng như thế nào cũng không bước ra được một bước, có giọng nói ở bên trong đầu nàng vang lên, kêu nàng phải đi ra ngoài.

Nàng đã quen sống ở nơi này, quen sống trong giấc mộng mơ mơ màng màng, sau khi rời khỏi đây, nàng sẽ phải tỉnh lại, sẽ phải đối mặt với những chuyện gì đó thực đáng sợ? Nàng không muốn tỉnh lại.

Nhưng có ai có thể ngủ cả đời đâu. Trốn tránh, vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề. Những chuyện nàng cố tình quên đi, cho dù là thực sự quên, cũng không đại biểu nó không tồn tại, không đại biểu nó chưa từng xảy ra.

Nàng xuyên qua cổ chướng, bơi qua sông ngầm, đi qua hang động đá vôi và ảo trận, bò thật lâu bên trong một sơn động sâu thẳm chật hẹp, cuối cùng từ một cái hang động chỉ cao chừng một mét chui ra ngoài. Cửa động bị sụp lún, nhiều tảng đá bị đè nát, có người mạnh mẽ đào ra một đường để đi.

Thời tiết tháng bảy tháng tám, trời nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang khiến nàng không mở mắt ra nổi. Nàng híp mắt, dùng tay chắn ánh sáng, qua một hồi lâu mới thích ứng được. Đứng bên cạnh nàng là người phụ nữ nàng gặp lúc nãy, cách đó không xa là đồng ruộng, vị trí hai người đang đứng vừa lúc là một sườn núi hoang vắng, dưới chân toàn là đá tảng, đất đai cằn cỗi không thích hợp trồng hoa màu, vì thế mới bị bỏ hoang. Xa hơn một chút là thôn xóm và đường quốc lộ, có xe cộ chạy qua và người đi đường tới lui. Nàng nói: "Tôi là Trương Tịch Nhan, không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?"

Trương Kiều Nghiên đáp: "Tôi là bà nội ba của cô."

Nếu không phải ngữ khí này quá mức quen thuộc cùng sự lão luyện không tương xứng với tuổi tác của người phụ nữ kia làm nàng theo bản năng đi tin tưởng, thì nàng thực sự rất muốn dỗi một câu "tôi còn là tổ tông của cô đây này", nhưng là, nàng không dám. Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng tiềm thức nói cho nàng, nếu nàng dám dỗi lại thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Trương Tịch Nhan vô cùng khách khí nói: "Ngài thực là trẻ tuổi." Về mặt tình cảm nàng rất tin tưởng lời nói của người này, nhưng lý trí thì mách bảo rằng, bà nội ba của nàng hẳn phải hơn tám mươi tuổi mới đúng nha?

Trương Kiều Nghiên dẫn theo Trương Tịch Nhan đi về phía chân núi, tìm một hộ gia đình xin mấy thùng nước sạch cho Trương Tịch Nhan rửa mặt sạch sẽ, sau đó đưa nàng đến đồn công an làm lại giấy chứng minh nhân dân, đến ngân hàng làm lại thẻ ngân hàng và tài khoản, xử lý thẻ tín dụng. Bà cầm giấy chứng minh và thẻ tín dụng của Trương Tịch Nhan, mang nàng đi thuê phòng khách sạn, trước tiên giúp nàng thu thập bản thân cho sạch sẽ.

Trương Tịch Nhan tắm xong thay bộ quần áo mới, nàng cẩn thận nhìn hình ảnh trong gương của bản thân, sau đó đi ra ngoài nhìn chằm chằm Trương Kiều Nghiên một hồi lâu, hỏi: "Hai đứa mình là chị em sinh đôi hả?"

Trương Kiều Nghiên quyết định dời việc đi gặp Dân Tông Hiệp hỏi thăm tình huống qua một bên, trước tiên đưa Trương Tịch Nhan đi gặp bác sĩ.

Bác sĩ chẩn đoán rằng Trương Tịch Nhan bị sang chấn tâm lý.

Trương Kiều Nghiên giúp Trương Tịch Nhan làm thủ tục nằm viện, mời người đến chăm sóc, sau đó vội vàng chạy về Trương gia thôn.

Trương Tịch Nhan thành thành thật thật nằm viện tiếp nhận trị liệu, nhưng nàng vẫn luôn mơ thấy ác mộng, có đôi lúc mơ thấy bản thân ở bên trong ngục tối, có đôi lúc lại mơ thấy bị đồ thôn, thỉnh thoảng lại mơ thấy một con ác quỷ cầm thanh đao đầu rồng đuổi giết nàng, về sau lại mơ thấy hàng ngàn hàng vạn cỗ quan tài sụp đổ, rất nhiều cổ thi từ bên trong quan tài bò ra liền bị thanh đao đầu rồng kia chém như chém đậu hũ. Bác sĩ nói với nàng, những chuyện đó chỉ là ác mộng mà thôi, là do nội tâm nàng tự tưởng tượng ra, không phải là sự thật.

Nhưng nàng có loại cảm giác, những chuyện đó đã từng xảy ra một cách chân thực.

Để cho nàng cảm thấy khó chịu chính là nàng biết ba nàng đã đi đến nơi nào đó, nhưng nàng không tài nào nhớ nổi ông đã đi nơi nào. Nàng chỉ nhớ ba nàng cõng nàng chạy trốn đến tổ lăng, sau đó Vạn Quan Trận bị phá, đoạn đường từ tổ lăng đến Vạn Quan Trận đã xảy ra chuyện gì nàng hoàn toàn không nghĩ ra, ba nàng đã đi đâu rồi?

Thời điểm Trương Tịch Nhan xuất viện đã là giữa đông.

Nàng thoạt nhìn giống như một người bình thường, tư duy logic vô cùng rõ ràng, thậm chí trí nhớ và chỉ số thông mình còn cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng bản thân nàng hiểu rõ bệnh của mình vẫn chưa được chữa khỏi, đối với thế giới này nàng vẫn có cảm giác không hề chân thật, ký ức hỗn loạn, quên rất nhiều người và chuyện, luôn mạc danh cảm thấy thương tâm khó chịu, bác sĩ kê đơn thuốc điều trị bệnh tâm thần và trầm cảm cho nàng, nhưng bởi vì thể chất của nàng quá đặc thù nên cũng không có tác dụng gì.

Nàng sắm vai một Trương Tịch Nhan vẫn luôn bình thường và sống tiếp, lý trí nói cho nàng nên làm cái gì, làm như thế nào là đúng, nàng liền làm như vậy.

Nàng giả vờ bản thân rất bình thường rất khỏe mạnh. Nàng mơ hồ nhớ rõ đã từng có một người nào đó cũng bị bệnh giống nàng, đó là một thân ảnh mơ hồ ngồi sau bàn làm việc, người nọ trông như thế nào, bao nhiêu tuổi, có quan hệ như thế nào với nàng, nàng không thể nhớ ra, càng không biết người nọ còn sống hay đã chết.

Nàng không biết người đó là ai, cho nên không thể đi hỏi thăm tin tức gì, chỉ hy vọng người đó vẫn còn sống.

Nàng trở lại quê quán. Thị trấn vẫn là thị trấn kia, cửa hàng nhang đèn của Trương gia đã phá bỏ và di dời, biến thành công trường. Nàng theo trí nhớ đi dọc con đường hướng lên núi, không tìm được thôn, chỉ tìm thấy một vùng đất sụp núi lở rộng lớn.

Một người phụ nữ mặc áo khoác mang giày bốt đứng bên cạnh vùng đất đổ nát.

Người phụ nữ kia thực gầy, vai nhỏ eo thon chân dài, tóc vừa qua vai uốn xoăn xõa ở sau lưng, gió lạnh mùa đông thổi bay mái tóc khiến cho nó vuốt ve lên trên khuôn mặt của cô, biểu tình của cô còn lạnh hơn cả gió đông, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ra cảm xúc bi thương.

Người phụ nữ kia tựa hồ cảm thấy được nàng đang nhìn cô, quay đầu lại, nàng nhìn thấy nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt người phụ nữ.

Trương Tịch Nhan làm bộ không nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, đi đến gần, hỏi: "Trước kia nơi này có phải có một cái thôn hay không?" Nàng nghĩ người phụ nữ kia đứng ở nơi này, dáng vẻ đau thương, có lẽ hẳn là biết gì đó.

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu, lại khiến cho Liễu Vũ cảm thấy cõi lòng tan nát: Trương học bá từng được xưng tụng đã nhìn qua liền không bao giờ quên thế mà hiện tại đến quê nhà của mình cũng không nhớ rõ. Toàn thôn bị giết, đất hãm núi lở, cô không biết Trương Tịch Nhan đã dùng cách nào để sống sót, làm thế nào để chịu đựng mọi chuyện.

Liễu Vũ nghẹn ngào cố gắng đè ép nước mắt trở về hốc mắt, mạnh mẽ lộ ra một nụ cười, quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nhưng lại không cách nào nói ra câu trả lời "đúng vậy".

Trương Tịch Nhan từ biểu tình của Liễu Vũ có thể thấy được đáp án, nàng nói: "Cảm ơn." Rồi theo sườn dốc đi xuống vùng đổ nát, ý đồ tìm kiếm cái gì đó, nhưng lại không biết muốn tìm cái gì, có chút mờ mịt, cảm xúc bi thương dâng trào mãnh liệt nhưng bị nàng mạnh mẽ gạt đi.

Người phụ nữ kia đi đến phía sau nàng, bỗng nhiên ôm lấy eo nàng, ôm rất chặt rất chặt, bên tai nàng vang lên tiếng người phụ nữ nỗ lực nghẹn khóc.

Cả người Trương Tịch Nhan cứng còng đứng tại chỗ, tự nhiên cũng muốn khóc theo, nhưng lý trí nói với nàng, cần phải khống chế cảm xúc của chính mình. Nàng an ủi nói: "Đừng khóc, người bị diệt môn là tôi, không phải là cô." Người này rất kỳ quái... là rất kỳ quái đi? Là người quen của nàng... sao?

Truyện Chữ Hay