Không chút nào ngoài ý muốn, Trương Tịch Nhan lại bị bắt làm gối ôm một đêm, còn bị hôn lên trán. Nàng phát hiện tâm tư mà Liễu Vũ dành cho mình hoàn toàn không có đánh mất, vẫn như cũ làm theo ý của cô.
Đại khái là bị sự vui vẻ của Liễu Vũ cảm nhiễm, nàng không chỉ có không cảm thấy chán ghét, thế nhưng còn có chút thích thích. Nàng nghĩ, có lẽ bởi vì ai cũng muốn được người khác yêu thương đi.
Nửa đêm, Liễu Vũ ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cô có cảm giác như ai đó đang nhìn mình.
Cô nghĩ thầm: Hay là Tịch Nhan bảo bảo cũng thích mình, đang nằm nhìn lén mình nhỉ?
Cô đang suy xét xem có nên tiếp tục giả vờ ngủ để cho Tịch Nhan bảo bảo nhìn lén mình hay không, bỗng dưng mấy con hoặc âm cổ giống như phát điên lên, vui vẻ nhảy nhảy, làm cho lục lạc cô đeo trên cổ rung lắc giống như lục lạc trên cổ của mấy con dê điên. Cô mở mắt ra, nhìn thấy một con sâu màu vàng rực rỡ béo tới nỗi không biết nên gọi nó là khúc giò heo hay khúc giò thủ đang nằm trên đỉnh đầu của Trương Tịch Nhan mở đôi mắt như hạt đậu nhìn cô chằm chằm. Mấy con hoặc âm cổ của cô điên thật rồi, thế nhưng còn chào hỏi con sâu bự kia: Đây là sâu... quen à? Từ đâu đến vậy?
Trương Tịch Nhan còn bị con sâu mập này giẫm lên đầu, nên cô không dám lộn xộn, sợ nó cạp cho Trương Tịch Nhan một ngụm. Cô thầm mắng Trương Tịch Nhan đúng là heo, ngủ say không biết tỉnh gì hết, trên đầu có một con cổ trùng siêu cấp bự cũng không biết. Mà cái con này, cô đã từng gặp qua đồng loại của nó rồi, nhưng con mà cô từng thấy chỉ to bằng hai ngón tay của cô thôi, cực kỳ độc, tốc độ nhanh như tia chớp, còn biết phóng độc khí, Nếu không phải do chúng nó số lượng rất ít, cô lại có Hoa Thần Cổ bảo vệ, thì chắc cô đã sớm ngủm củ tỏi. Từ độc tính, tốc độ và lực công kích tới nói, con mà cô từng gặp kia có thể xưng là cổ vương rồi, mà con này... Liễu Vũ mới tưởng tượng một chút thôi đã cảm thấy da đầu tê dại.
Cô không xác định có thể đánh thắng nó được hay không, vì vậy bèn dùng hoặc âm cổ giao lưu truyền lời cho nó kêu nó có gì từ từ thương lượng, đừng đả thương người. Cô nguyện ý đưa tiền chuộc.
Sâu mập nhìn chằm chằm mặt Liễu Vũ, sau đó thò lại gần ngửi ngửi, đôi mắt như hạt đậu ghét bỏ trợn trắng một cái, quay đầu chui vào trong cổ áo của Trương Tịch Nhan, tốc độ kia nhanh tới nỗi Liễu Vũ không kịp thấy rõ ràng cái gì bên trong.
Liễu Vũ nói thầm trong bụng: "Cái đệt, tốc độ này, có lẽ chơi không lại nó rồi." Cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều trầm ổn của Trương Tịch Nhan, lau mồ hôi lạnh, lén lút kéo cổ áo của nàng ra nhìn, nghĩ thầm: "Mày đừng có xằng bậy à nhen. Trương Tịch Nhan ơi là Trương Tịch Nhan, tốt xấu gì chị cũng có Hoa Thần Cổ trong người, chị còn đi xử lý cổ để kiếm cơm nữa, một con cổ lớn như vậy chui vào trong người chị mà chị không hay biết gì hết là sao."
Cô xốc cổ áo lên, vừa nhìn, tức khắc: "..."
Bên trên một đoàn tuyết trắng mềm mại, có hình xăm một con cổ mập ú, ánh vàng rực rỡ, rất sống động, con mập kia còn hướng về phía cô quăng ra một cái xem thường, ánh mắt vô cùng khinh bỉ! Con sâu mập này là Trương Tịch Nhan nuôi! Con sâu mập này khinh bỉ cô! Cô bị ông Trương Trường Thọ khinh bỉ, bị bà nội ba khinh bỉ, bị Trương Tịch Nhan khinh bỉ, đến hôm nay ngay cả con sâu Trương Tịch Nhan nuôi cũng khinh bỉ cô! Nếu không phải chị đây có tố chất tâm lý cường đại, thì chắc hôm nay chị đây đã bị trầm cảm.
Bỗng nhiên, hô hấp của Trương Tịch Nhan thay đổi, tiếp đó, Trương Tịch Nhan mở bừng mắt ra. Tầm mắt của Liễu Vũ đối diện với Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan cúi đầu nhìn cái tay đang kéo cổ áo của mình, dùng ánh mắt nhìn dê xem Liễu Vũ: Cô muốn làm gì?
Liễu Vũ chỉ chỉ con mập nằm trên ngực trái của Trương Tịch Nhan: "Nó bò ra đạp lên đầu chị khinh bỉ tôi."
Trương Tịch Nhan dời móng vuốt của Liễu Vũ ra.
Liễu Vũ tức giận! Địa phương tư mật như vậy, cô còn chưa được sờ qua bao giờ, mà cái giò heo mập kia lại bò lên trước. Cô nói: "Chị có thể kêu con cổ của chị đổi chỗ khác không? Không phải chị đã có Hoa Thần Cổ rồi à? Sao chị lại nuôi thêm cái con mập này nữa. Nhà chị của cải dày quá hén, con sâu vốn dĩ chỉ lớn chừng hai ngón tay thôi mà nhà chị lại có thể nuôi cho mập được như vậy hay thiệt."
Trương Tịch Nhan tính nói đây là nhặt được, nhưng xác thực nó là do tổ tông truyền xuống tới, không dám phản bác, tiếp tục ngủ.
Liễu Vũ nói: "Không đúng nha, con cổ mập như cái giò heo này của chị sao lại quen biết với hoặc âm cổ vậy? Đừng có nói là do hoặc âm cổ vừa nhìn thấy cái giò heo kia liền nhất kiến chung tình đi?"
Trương Tịch Nhan xoay người, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Liễu Vũ, hỏi: "Cô có ngủ hay là không?"
Liễu Vũ nhướng mày: "Nói nói xem, con cổ này là từ đâu ra?"
Trương Tịch Nhan hai mắt cũng không thèm mở, đáp: "Lần trước vào núi nhặt được, chủ cổ là thiếu tư tế của bộ lạc Hoa Tế."
Liễu Vũ chớp chớp mắt: "..." Lâu như vậy không ra tới, cho rằng chị gặp nạn, ai ngờ đâu là gặp được kỳ ngộ, ha hả!
Thôi, vợ của mình, không đố kỵ! Nhưng là, dựa vào cái gì mà con giò heo mập kia dám trợn mắt ghét bỏ cô cơ chứ?
Liễu Vũ cân nhắc thực lực, tuy rằng cô không nghĩ mình sẽ đánh thua, nhưng cho dù đánh thắng thì cũng là thắng thảm, cái loại thắng thảm phi thường thảm thiết lưỡng bại câu thương, hơn nữa chủ cổ là Trương Tịch Nhan, cô không thể trêu vào, thôi bỏ, ngủ đi.
Trương Tịch Nhan xoay người, tìm vị trí tương đối thoải mái dựa vào, lại ngủ say
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan nằm kề sát chính mình, cảm giác được cả hai nương tựa và ỷ lại lẫn nhau, nghĩ thầm: "Nàng là thích mình đi." Cô nhìn dung nhan đang say ngủ trước mặt, càng xem càng thích, luyến tiếc đi ngủ. Trương Tịch Nhan khí chất thanh lãnh, tâm địa cũng không nóng, lạnh lùng, cao lãnh, nhưng tính tình của nàng là chính tông lỗ mũi trâu*, vừa thẳng vừa cương, không bao giờ làm những việc lung tung rối loạn, cũng không bè lũ xu nịnh, có bản lĩnh lại còn xinh đẹp, mọi thứ đều hợp gu của cô. Cô nhìn chằm chằm mũi và miệng của Trương Tịch Nhan, nói thầm: "Thiệt là muốn hôn trộm một cái ghê." Hôn trộm một cái chắc không sao đâu nhỉ? Nhưng mà lỡ như bị phát hiện thì sao? Hôn trộm có vẻ không được quang minh chính đại cho lắm, thôi! Chị đây là một người quang minh lỗi lạc, cái gì cũng nên đánh thẳng mặt.
*Lỗ mũi trâu: Từ hay dùng để gọi đạo sĩ ngày xưa. Giống như "con lừa trọc" là dùng để gọi hòa thượng vậy.
Sáng sớm, Trương Tịch Nhan mở mắt ra, vừa muốn đem cái móng vuốt trên eo dời đi để ngồi dậy, liền cảm giác bên eo bị giữ chặt lại, nàng nghĩ thầm: "Tính không cho dậy hay gì?" Liễu Vũ đột nhiên đè lên người nàng, môi dán lên môi nàng, làm cho đầu óc nàng bỗng dưng trống rỗng, có chút ngây ngốc, lúc sau lại cảm giác được xúc cảm mềm ấm lượn lờ giữa môi răng, hô hấp của nàng và Liễu Vũ đan chéo ở bên nhau, trong đầu đột nhiên nghĩ tới hai chữ "triền miên". Xúc cảm dịu dàng kia tựa như lông chim phất qua môi, vòng qua lưỡi, chọc đến trái tim nàng có chút phát ngứa. Nàng nghĩ thầm: Đây là hôn môi sao?
Một hồi lâu sau, Liễu Vũ mới dời môi ra khỏi môi nàng, giữa mày tràn đầy ý cười: "Chào buổi sáng, Tịch Nhan bảo bảo."
Trương Tịch Nhan dư vị cảm giác vừa rồi, không chán ghét, thôi, tha cho Liễu d/ê xồm. Nàng lạnh giọng cảnh cáo: "Không có lần sau." Bỗng nhiên nàng nhớ tới lần bị cưỡng hôn ở ga tàu cao tốc, tức khắc: "..." Cái câu "không có lần sau" này giống như không có lực uy hiếp gì, khẳng định còn có lần sau.
Liễu Vũ nhỏ giọng nói bên tai Trương Tịch Nhan: "Trương Tịch Nhan, em yêu chị."
Thanh âm thực nhẹ thực nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua màng tai, giống như vẫn luôn xuyên đến trái tim, làm cho nhịp đập trái tim của Trương Tịch Nhan co rút vài cái. Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, tưởng nói: "Đừng có quậy.", nhưng đón nhận khuôn mặt nghiêm túc và cái nhìn đầy chăm chú kia, trong đôi mắt đó chứa đầy tình cảm làm cho Trương Tịch Nhan theo bản năng có chút hoảng loạn. Nàng đẩy đẩy Liễu Vũ, nói: "Tôi muốn rời giường."
Liễu Vũ cười ra tiếng, trêu chọc: "Trương đạo trưởng, rốt cuộc chị cũng có ngày hôm nay nha."
Trương Tịch Nhan thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn thích ứng với bộ dáng này của Liễu Vũ hơn. Nàng nhỏ giọng mắng: "Bệnh tâm thần." Dùng sức đẩy Liễu Vũ ra, bay nhanh xuống giường, chạy trối chết.
Nàng trốn trong toilet nửa ngày mới khống chế được cảm xúc, rửa mặt xong đi ra ngoài, nhìn thấy Liễu Vũ, lại có chút... Không lời nào để nói. Sáng sớm tinh mơ, mới vừa tỉnh, người còn chưa tỉnh táo thì đã bị hôn, cái này gọi là gì a! Bệnh tâm thần kia còn thần thái phi dương, đi đường hận không thể cuốn ra gió, lãng đến bay lên trời.
Trương Tịch Nhan lạnh lùng liếc Liễu Vũ một cái, lấy đạo bào trong tủ quần áo ra mặc vào.
Liễu Vũ từ phòng tắm đánh răng rửa mặt ra tới, nói với Trương Tịch Nhan: "Em về nhà thu dọn hành lý, chúng ta về Côn Minh cùng nhau đi." Cô rất muốn lại lôi kéo Trương Tịch Nhan hôn hôn mấy cái, nhưng nhìn biểu tình của Trương Tịch Nhan, không dám.
Trương Tịch Nhan đáp: "Được. Buổi sáng tôi sẽ về đạo quan, tìm người quét tước vệ sinh."
Buổi sáng Trương Tịch Nhan ở đạo quan dọn dẹp, đem đồ vật cất hết vào trong ngăn tủ, thứ đáng giá thì cất vào trong tủ ngầm, dùng vải che lại gia cụ, buổi chiều cùng Liễu Vũ trở về Côn Minh.
Nàng đi đến văn phòng của Liễu Vũ trước để kiểm kê dược liệu, nơi này không có điều kiện để gia công cổ tài, toàn bộ phải vận chuyển trở về nhà tổ.
Phần lớn cổ trùng vẫn không thể dùng làm thuốc, nhưng mà cổ trùng vẫn có thể dùng để luyện cổ hoặc đem cho Hoa Thần Cổ và Giò Heo ăn, vì thế nàng mua thêm một ít, còn lại chừa cho Liễu Vũ dùng. Nàng viết danh sách số dược liệu còn thiếu đưa cho Liễu Vũ, cách đóng gói và những gì cần lưu ý cũng được ghi lại rõ ràng tỉ mỉ. Nếu Liễu Vũ ngại phiền toái, thì cứ đem cổ tài ra ngoài là được, nàng đều sẽ thu.
Liễu Vũ nói: "Để em bắt thêm nhiều loại chưa có bên ngoài đi. Chị lấy về gây giống, sau này liền không thiếu dược liệu."
Trương Tịch Nhan chinh lăng hai giây, đáp: "Cảm ơn."
Liễu Vũ chỉ chỉ bên má: Cảm ơn phải vầy nè.
Trương Tịch Nhan xoay người đi mất.
Đợt cổ dược năm trước, cộng thêm đợt cổ tài lần này Liễu Vũ đem từ bộ lạc Hoa Tế ra tới, số lượng cực kỳ lớn, Trương Tịch Nhan phải kêu một chiếc xe tải lớn mới có thể chở hết. Đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn, nàng còn dùng vải bố vẽ ảo trận lót bên trong xe tải, lại lấy thêm pháp khí trấn áp, tự mình đưa về nhà tổ, giao cho ông Trương Trường Thọ.
Cổ tài nhiều, xử lý cũng phiền toái, những loại muốn giữ lại để gây giống nàng và ba đều chọn ra tới đưa vào ngục tối. Nàng không dám xuống ngục tối, vì thế thả những con cổ sống dùng để gây giống ở bên ngoài cửa, chúng nó thực mau trốn mất không thấy đâu.
Nàng đứng bên ngoài ngục tối dùng đèn pin cường quang chiếu vào, nhưng cũng chỉ có thể thấy được mấy sợi dây xích quấn trên những thanh cột, bên trên cột không biết điêu khắc cái gì, hoặc là những cơ quan gì đó, xa hơn toàn là một mảnh hắc ám, thỉnh thoảng có tiếng gào rống của loài vật không biết tên nào đó vọng tới.
Bên trong ngục tối cổ chướng lan tràn hình thành màn sương mù kịch độc dày đặc, người bình thường đi vào, phỏng chừng phải mặc đồ bảo hộ. Nàng nâng cao giọng gọi to: "Bà nội ba ơi."
Cách đó không xa vang lên tiếng đáp lại: "Ơi, bà ở đây." Giọng nói mờ ảo nghe không rõ ràng lắm. Trương Tịch Nhan tự nhiên rùng mình một cái, lông tơ trên người dựng hết cả lên. Giọng nói kia không phải là giọng của bà nội ba, không biết là cái quỷ gì.
Tiếp theo, cách đó cũng không xa vang lên giọng nói của nàng: "Bà nội ba ơi."
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng đánh ra một lá bùa vàng, đầu tiên thì không có gì xảy ra, nhưng ngay sau đó, hình ảnh của nàng giống như bị chiếu trên tấm gương hiện ra, nàng nhìn thấy được vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi của chính bản thân mình.
Trương Tịch Nhan quay đầu bỏ đi!
Tuy rằng nàng biết đó chỉ là cổ trùng bắt chước giọng nói của con người rồi dùng cổ yên tạo ra ảo cảnh, nhưng như vậy thoạt nhìn có vẻ giống như thật sự gặp quỷ, nàng sợ hãi a.
Hình ảnh kia đi theo nàng ra ngoài, nhưng tới gần cổng của ngục tối thì nó giống như gặp phải đồ vật gì đó vô cùng đáng sợ, kinh hoàng lui về phía sau, lách mình trốn mất.
Trương Tịch Nhan không bước vào bên trong ngục tối, tự nhiên không thể nhìn thấy được dưới cái cổng tò vò có một điện thờ, bên trong điện thờ có một người phụ nữ khuôn mặt giống nàng như đúc đang khoanh chân ngồi, hơi bất đồng chính là, giữa trán của người phụ nữ ngay huyệt Thiên Mục có một hoa văn thẳng đứng, giống như đã được khai thiên nhãn. Người phụ nữ kia mặc một bộ quần áo được may từ loại cổ có tên "ngọc da". "Ngọc da" trơn bóng như ngọc, mềm mại như lụa, có thể bảo quản xác chết ngàn năm không hủy sinh động như thật.