Trời càng lúc càng khuya , thuộc hạ của Huyết Phong đã vào liều nghĩ ngơi chỉ còn vài ba tên canh gác ngoài trại .
Lam Tư và mọi người đã trang bị đầy đủ vũ khí và dụng cụ bảo vệ hơi thở .
Lam Tư phân công Lam Đàm mai phục ở phía sau trại đợi lệnh . Cùng lúc đó Tùy Tâm mang theo Dimethyl cadmium từ dốc ném một phát thật mạnh vào lều chính .
.....Bùm....
Không thấy lửa chỉ thấy khói trắng từ lều bóc lên cao vút vây kính cả một vùng trời rộng giữa rừng bao la . Lúc này Lam Tư mới hạ lệnh tấn công , Lam Đàm kéo theo một đám người từ phía sau chạy ra vay kính khu vực lều trại .
Đám người của Huyết Phong bị khói độc từ Dimethyl cadmium làm cho chết gần hết . Chỉ còn ba bốn tên trâu bò cố gắng gượng dậy tìm cơ hội trốn thoát . Nhưng không may cho họ mất rồi , cả khu vực lều trại đã bị Lam Tư cho mai phục .
Một tên da màu thân hình cao lớn đứng không vững , ánh mắt anh ta phóng ta một tia chết chóc trông rất đáng sợ , tay anh chỉ về phía Lam Tư mà cất giọng đe dọa -" mày nhớ đấy , thiếu gia chết trong tay mày , Huyết lão đại sẽ không tha cho mày đâu ". Nói xong tên da màu ngã ngụy xuống đất , đôi mắt vẫn không nhắm lại mà trợn mắt nhìn thẳng lên trời như một lời kêu oán .
Tùy Tâm lúc này cũng có chút đau lòng nhìn từng người da màu bị Lam Tư tàn nhẫn bắn chết . Cô ngước mắt lên nhìn anh , dưới ánh trăng , Lam Tư như một con quỷ khác máu ngang tàn , ánh mắt của anh lạnh lẽo đến mức cô phải sợ hãi .
Lam Tư lạnh lùng đứng đó ra lệnh Ảnh vào lều lấy hết số kim cương đen rồi mang về .
Dọc đường trở về đặc khu , trong lòng Tùy Tâm lại dấy lên một nổi sợ không tên . Cô thầm nghĩ người đàn ông đang ngồi cạnh mình đây một khi ra tay là dứt khoát , không giữ lại chút tình nghĩa hay sự thương sót lại . Ngụy Chấp cũng từng nói với cô , lão đại rất nhẫn tâm , anh ta nhẫn tâm đến mức có thể hy sinh cả bản thân mình để đạt được mục đích nào đó .
Tùy Tâm cô , nếu sau này có cơ hội trốn thoát khỏi Lam Bang , cô sẽ làm không , cô có thể không ? Dưới một tay thủ lĩnh khét tiếng nhẫn tâm này .
Tùy Tâm dựa đầu vào ghế , ánh mắt xa xăm nhìn lên những tán cây xào xạc bên đường , thiết nghĩ nếu có ma quỷ tồn tại thật , thì Lam Tư sẽ là người bạn thân nhất của lũ quỷ ,bởi anh chẳng khác gì một con quỷ đang ẩn náo dưới lớp da người .
Lam Tư thấy Tùy Tâm ngước nhìn ra ngoài cửa kính , cô chẳng nói gì cũng chẳng có cảm xúc gì trên mặt , anh đột nhiên nhớ tới ánh mắt mà cô nhìn anh lúc anh ra tay giết đám người da màu còn lại . Ánh mắt đó trông như một đứa trẻ đang sợ hãi thế giới bên ngoài , Lam Tư anh cảm thấy rất khó chịu khi cô nhìn anh như vậy . Tại sao nhỉ ? Anh cũng không rõ , một lão đại như anh phải đi quan tâm đến ánh mắt của thuộc hạ sao ?
Ảnh đang láy xe , nhìn qua kính chiếu hậu anh thấy được ánh mắt mà lão đại nhìn Tùy Tâm . Dưới cái nhìn của Ảnh thì chưa bao giờ lão đại nhìn ai bằng một ánh mắt ôn nhu như vậy , trừ một người - một người đã biến mất vĩnh viễn đó .
Rất lâu sau Ảnh cất tiếng xóa đi không khí âm u nặng nề dọc đường -" lão đại , Lam Đàm đã cho hơn trăm người đến khai thác mỏ kim cương đen rồi , lão đại cứ yên tâm về Mỹ ".
Tiếng nói của Ảnh cắt ngang ánh mắt của Lam Tư , anh chỉ ừ một tiếng rồi không gian rơi vào trạng thái lặng ,chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc và tiếng sỏi đá dưới lốp xe .
---------
Ngay trong đêm mọi người cùng nhau bay về Mỹ .
Sau khi tắm xong , Tùy Tâm ngã ngay xuống giường mệt mỏi nhắm mắt , nhưng cô nhắm mắt mà không ngủ . Lúc sau lại bật ngồi dậy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ . Vừa về đến Mỹ thì trời cũng đã tối , đồng hồ chỉ điểm h khuya .
Tùy Tâm đi lại cửa sổ sát đất , cô nhìn ra ngoài tòa thành ngước lên bầu trời đầy sao . Ánh trăng đêm nay rất đẹp , đẹp giống lúc như lúc mà nó chiếu sáng xuống người Lam Tư khi anh đang giết người vậy .
Ánh trăng lúc đó rất đẹp , rất sáng . Nhưng người được ánh trăng chiếu sáng lại không sáng và tinh khiết như trăng .
Đêm đó Ngụy Chấp đứng cạnh Tùy Tâm , ngay khi phát súng đầu tiên của lão đại vang lên , Tùy Tâm đã cuộn bàn tay thành nắm đấm , ánh mắt lộ liễu sự sợ hãi nhìn lão đại .
Đêm đó ánh trăng chiếu gọi xuống những tạo vật trên mặt đất , Ngụy Chấp cũng không ngoại lệ . Dưới ánh trăng , dưới tiếng súng đầy nhẫn tâm kia , ánh mắt Ngụy Chấp lại trong sáng thanh khiết đến lạ . Tùy Tâm lại đưa ra thắc mắc vô cùng lạ .
Tại sao người như Ngụy Chấp lại đi theo bên cạnh Lam Tư chứ ? Thật sự rất giống một thiên thần đứng cạnh một ác quỷ .
Tùy Tâm đứng nheo mắt nhìn trời xa , cả bầu trời ấy cô đã từng tự do tung hoành , xông pha ngang dọc . Giờ lại như một con yêu tinh trong Harry Potter bị người khác thâu tóm , bắt buộc phải làm theo lời chủ nhân của họ .
Không biết ngày cô và Mộc Ly Tâm đoàn tựu , có còn xa nữa hay không ?