Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Thải phát hiện gần đây Thường Tiếu trầm lặng hơn rất nhiều, cả ngày đều mặt ủ mày chau như mèo con đổ bệnh, điều này khiến cho nó rất không an tâm.

“A Tiếu, tìm việc làm cũng không cần quá nóng vội, dù sao cũng còn một khoảng thời gian nữa mới tốt nghiệp, Tiệp Lục Tư không được thì tìm công ty khác vậy.”

Chuyện này không liên quan đến công việc, chỉ là vì cậu không quen ở trong một căn nhà rộng lớn quá mức yên tĩnh.

Thường Tiếu từng muốn Tần Thải dọn vào ở chung, nhưng người kia chưa nói hai lời đã liền cự tuyệt.

“Làm ơn đi, tớ hiện giờ đang tìm việc khắp nơi, cậu đừng có đem vận số mốc meo của cậu truyền qua cho tớ nha.”

Đúng vậy, trên đời này chỉ có một mình Vũ Văn Tuấn không để ý đến vận xui của cậu, vậy mà người kia lại cứ như thế mà rời bỏ cậu.

Thường Tiếu lần này hoàn toàn không thể phát huy được tinh thần mạnh mẽ bền bỉ của mình, cậu uể oải hơn nửa tháng cũng không trở lại bình thường được, nghĩ muốn gọi một cuộc điện thoại cho Vũ Văn Tuấn lại sợ hắn cúp máy.

Hôm nay lúc trời còn chạng vạng, Thường Tiếu đang trên đường đi làm chợt nghe có người gọi cậu.

Cậu quay đầu liền thấy một chiếc xe thể thao phóng đến dừng ở bên đường, Ứng Húc từ trên xe bước xuống, chạy nhanh đến cạnh cậu.

“Chủ tịch Ứng….”

Ứng Húc quan sát Thường Tiếu, chỉ một tháng không gặp mặt, thiếu niên này dường như đã gầy đi rất nhiều, nụ cười thản nhiên trên gương mặt mơ hồ mang theo một tia chua xót, khiến cho hắn thực đau lòng.

Thế là chất vấn nhanh chóng biến thành thăm hỏi nhẹ nhàng.

“Sao không đến dự tuyển vòng hai?”

“A…..”

Thường Tiếu chớp mắt mấy cái, cậu tin tưởng bản thân không hề nghe nhầm, nên rất ngạc nhiên đáp lời: “Là công ty ngài thông báo cho tôi biết tôi không lọt qua vào sơ khảo a, tôi còn nghĩ ngày đó là ngài thuận miệng nói vậy thôi.”

Ứng Húc gương mặt trở nên âm trầm.

Thường Tiếu không có lý do gì phải lừa dối hắn, vậy nghĩa là bọn người dưới trướng đang làm rối kỉ cương, ngay cả lời nói của một chủ tịch như hắn cũng dám ngoảnh mặt ngó lơ, xem ra cần phải chỉnh đốn công ty một lần nữa.

Thấy sắc mặt Ứng Húc thật khó coi, Thường Tiếu có chút khó hiểu.

“Có vấn đề gì sao?”

“Trong việc này có chút hiểu lầm, cậu đưa số điện thoại di động cho tôi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”

“A…..”

Thường Tiếu đem số điện thoại di động của bản thân viết ra cho Ứng Húc, sau khi đối phương nói tiếng cám ơn liền trực tiếp rời đi, nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng của Ứng Húc, Thường Tiếu thực cảm thấy nhức đầu, không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Ứng Húc trở lại công ty, lập tức gọi điện cho Tôn Tiễn, nghĩ đến lão là một trong ba nguyên lão của công ty, hắn đành đè nén cơn giận, nói: “Giám đốc Tôn, ông còn nhớ rõ người tên Thường Tiếu lần trước đến phỏng vấn không? Hôm nay tôi gặp được cậu ấy, cậu ấy nói cho tôi biết, công ty thông báo rằng cậu ấy không lọt qua vòng sơ khảo, tôi muốn biết tại sao lại như vậy?”

Tôn Tiễn là người phụ trách việc phỏng vấn, không có sự chấp thuận của lão, nhân viên bên dưới tuyệt đối không dám sửa đổi tư cách dự tuyển vòng hai của Thường Tiếu.

Bên kia một trận yên lặng, sau mới đáp: “Có lẽ là do người phụ trách việc thông báo nhầm lẫn, lát nữa tôi sẽ đến chỗ bọn họ xác nhận một chút.”

“Không cần, lập tức thông báo cho Thường Tiếu đến công ty thi vòng hai!”

Ứng Húc ngừng một chút, rồi thản nhiên nói, “Có lẽ giám đốc Tôn đã điều động sắp xếp tốt nhân sự rồi đúng không, vậy thì tôi muốn làm việc thiên tư một chút, thuận tiện thì điều Thường Tiếu đến bộ phận của tôi đi, vừa đúng lúc chỗ tôi đang thiếu trợ lý….”

“Chờ một chút!”

Phản ứng quá mức của Tôn Tiễn khiến cho Ứng Húc có chút sửng sốt, bên kia cũng tựa hồ phát hiện bản thân thất thố, lập tức nói lại, “À, ý của tôi là, tôi sẽ lập tức xử lý việc này, sau đó sẽ cho chủ tịch một câu trả lời thuyết phục.”

“Tốt, tôi chờ điện thoại của ông.”

Tôn Tiễn vừa cúp máy liền gọi một cuộc điện thoại khác, khi nghe được thanh âm ưu nhã của người ở đầu dây bên kia, lão hít một hơi thật sâu, nói, “Phu nhân, chuyện phu nhân lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, chủ tịch đã gặp mặt Thường Tiếu, còn vô cùng lưu tâm đến cậu ta…..”

Phần ưu nhã kia lập tức bị thay thế bởi phẫn nộ.

“Ông làm việc như vậy sao? Ta đưa tiền cho ông đi xử lý thằng nhãi đó, kết quả nhiều năm trôi qua nó vẫn vô sự, hiện tại cư nhiên còn muốn vào làm ở công ty…. Ông phải lập tức xử lý việc này cho ta, nếu không thì viết đơn từ chức đi!”

“Nhưng mà, chủ tịch đã vì chuyện tôi sửa đổi tư cách dự tuyển vòng hai của Thường Tiếu mà đang rất tức giận, ngài ấy còn nói muốn Thường Tiếu trở thành trợ lý riêng của mình….”

Người phụ nữ thét lên một tiếng chói tai.

“Nó thật sự nói như thế?”

Sau khi nghe được tiếng trả lời khẳng định, người phụ nữ im lặng một chút, rồi mới lạnh lùng nói, “Nếu không còn cách nào khác, vậy thì làm cho Thường Tiếu vĩnh viễn cũng đừng đến dự tuyển vòng hai.”

“Phu nhân, bà muốn làm vậy thật sao? Đó là phạm pháp… Hơn nữa….”

Người phụ nữ cất tiếng cười lạnh.

“Tôn Tiễn, mấy năm nay những việc ông làm có được bao nhiêu việc không trái pháp luật? Chỉ nói đến tham ô công quỹ thôi cũng đủ cho ông ngồi tù đến già!”

Bị nắm thóp, Tôn Tiễn đành phải xuống nước.

“Tôi sẽ tận lực xử lý cậu ta.”

“Không phải tận lực, mà là nhất định phải được!”

Người phụ nữ hung tợn nói, “Thằng nhóc đó sinh ra đã là môi tinh, nó đáng ra phải sớm chết rồi, trong vòng ngày, ta mặc kệ ông dùng biện pháp gì, phải diệt trừ nó, thuê người giỏi nhất, phải làm thật sạch sẽ….”

môi tinh: sao xấu, người xui xẻo

Hạ lệnh xong, người phụ nữ dịu giọng nói, “Nếu ông lần này làm tốt, chuyện sổ sách trước kia ta sẽ giúp ông xử lý, ông muốn tiền ta cũng sẽ gửi vào tài khoản tiết kiệm cho ông, ông cầm số tiền đó muốn đi đâu thì đi.”

Ngắt máy, tiếng điện báo đơn điệu vang vang trong căn phòng yên tĩnh, Tôn Tiễn suy tư một hồi, một lần nữa chuyển sang cuộc gọi khác.

Vũ Văn Tuấn sau khi rời khỏi Thường Tiếu liền trú ngụ tại một khách sạn năm sao cao cấp ở gần bar Dream, buổi tối sẽ đến bar uống rượu, ngẫu nhiên sẽ nhận vài đơn đặt hàng, lúc nhàn hạ thì tìm phụ nữ đến phục vụ một chút, phục vụ này chỉ đơn thuần là mát xa thôi, Vũ Văn Tuấn gần đây đối với tình dục có hơi mất hứng, cho dù thỉnh thoảng làm một chút, cũng là qua loa kết thúc công việc, hắn đem việc này kết luận là vì tình nhân trước đây của hắn quá mức xuất sắc đi, ngươi có thể hi vọng một người mỗi ngày quen ăn tôm hùm bào ngư sẽ đối với thức ăn đầu đường kiên trì hứng thú sao?

Không biết đứa nhỏ kia dạo này thế nào rồi? Nghe cậu ta thao thao bất tuyệt còn thú vị hơn cùng những người phụ nữ này đùa giỡn.

Đêm nay Vũ Văn Tuấn giống như mọi ngày ngồi ở quầy bar của Dream uống rượu một mình, ngay lúc hắn đang cảm thấy nhàm chán, Khuê thúc đưa một tờ giấy đến trước mặt hắn.

“Chỉ là vụ nhỏ thôi, bất quá đối phương chỉ định phải tìm người giỏi nhất, tự cậu quyết định đi, nếu không muốn làm, tôi sẽ giao nó cho người khác.”

Vũ Văn Tuấn lười biếng tiếp nhận tờ giấy kia.

Nói thật, hắn đúng là hứng thú không nổi, gần đây liên tục làm mấy vụ lớn, tài khoản của hắn hiện tại đã thành con số thiên văn rồi, hơn nữa làm việc này một chút tính khiêu chiến cũng không có, khiến hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại so với lúc ở Lăng Tiêu cung còn nhàm chán hơn.

Tờ giấy trắng bị mở ta, nhìn đến hình ảnh trên mặt giấy, ánh mắt Vũ Văn Tuấn đột nhiên có chút âm trầm.

Ảnh chụp dưới ánh đèn hé ra gương mặt tươi cười rạng rỡ, phía dưới ảnh còn viết những thông tin liên quan, bất quá Vũ Văn Tuấn ngay cả xem cũng không thèm xem, liền trực tiếp đem mảnh giấy vo tròn bỏ vào túi quần trước.

Thông tin này đối với hắn mà nói là vô nghĩa, ở chung với đứa nhỏ đó lâu như vậy, hắn tự nhận bản thân hiểu cậu hơn ai hết.

“Vụ này tôi nhận.”

“Tốt, tôi sẽ bảo người thuê gửi tiền cọc vào tài khoản của cậu, bất quá đối phương rất nôn nóng, yêu cầu nội trong ba ngày phải xong việc.”

Vũ Văn Tuấn nghe vậy liền khẽ nhíu mày.

“Người thuê là ai?”

Khuê thúc tay lau cốc rượu ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cậu nên biết quy củ.”

Vũ Văn Tuấn để lộ gương mặt âm u, dưới ánh đèn mờ nhạt dường như có chút âm tình bất định, hắn không nói nhiều, trả tiền rượu xong liền đi ra ngoài.

“Không cần đến ba ngày, trong vòng một ngày tôi sẽ giao hàng!”

Bước đi trên đường, gió đêm lành lạnh thổi bay những lọn tóc mai phía trước làm cho Vũ Văn Tuấn nhớ cách đây mấy tháng khi bản thân chỉ vừa mới đặt chân đến nơi này, lúc phải cắt đi mái tóc dài, bộ dáng của Thường Tiếu vừa giúp hắn chỉnh lại tóc mai vừa than thở tiếc nuối rất đáng yêu.

Đứa nhỏ đó đã cứu hắn, nhưng lúc cậu ta cầu xin hắn bỏ qua cho Vũ Văn Tuần, thứ ân tình gì đó liền xem như chấm hết, hiện tại giữa cậu ta và hắn đã không còn chút quan hệ, chỉ là một con mồi mặc người ta xâu xé.

Người mua rất rộng tay, nếu A Tiếu biết mình đáng giá như thế, không biết sẽ vui vẻ hay sợ hãi đây…..

Truyện Chữ Hay