Editor: Lệ Cung Chủ
Ánh nắng tươi sáng, gió chầm chậm nhẹ đưa, Phỉ Thúy nằm ngửa dưới tàng cây cạnh Kính hồ.
Thật thoải mái!!
Mặt trời ấm áp gió êm dịu thích hợp nhất lúc ngủ, Phỉ Thúy lười biếng trở mình duỗi thân, mũi đang lúc ngửi mùi thơm cỏ xanh, ở thiên nhiên đào sắc tâm tình cũng trở nên thập phần thư sướng!
Ngọc thủ nhẹ nâng, một con chim nhỏ xinh đẹp đậu ở trên ngọc thủ, khẽ cất tiếng hót vì Phỉ Thúy mà xướng ra tiếng ca tối động lòng người.
Nghe tiếng ca duyên dáng này, Phỉ Thúy không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nhớ tới cái đầu gỗ khó hiểu ôn nhu kia.
Không biết hắn hiện tại thế nào.
Y đã hơn một tháng không đi tìm hắn, thứ nhất, thân là trí tuệ thiên nếu y ra ngoài thời gian lâu vô cớ sẽ làm cho người khác hoài nghi, thứ hai, y không muốn giữ hắn quá chặt, lưu chút thời gian để cho hắn hiểu rõ, tuy rằng y rất muốn lúc nào cũng khắc khắc bồi ở bên cạnh hắn, nhưng tình cảm là thứ gấp cũng không đến, chuyện nên làm hay không nên làm y đều đã giải quyết, còn lại đều thuận theo tự nhiên.
Tê ô ~~~~~~
Phía chân trời truyền đến một tiếng thiên mã gào thét.
Phỉ Thúy phút chốc từ trên mặt đất nhảy lên, ngửa đầu nhìn trời.
Chỉ thấy một tuấn mã màu đen bước trên mây tới, đùng một cái lao xuống rớt ở bên cạnh y.
“Bạo Hỏa? Chủ nhân của ngươi đâu?”
Tê ô ~~~~~`
“Có phải chủ nhân của ngươi có chuyện gì hay không?” Trên khuôn mặt ngọc phá lệ nhiễm thượng một tia kinh hoảng.
Đầu ngựa hất hất ngọc thủ của Phỉ Thúy, lại hướng lưng ngựa lắc lắc, ra dấu cực kì nôn nóng.
Phỉ Thúy hiểu ý, lập tức xoay người lên ngựa.
Bạo Hỏa ngửa mặt lên trời hí dài, triển khai đôi cánh màu đen mạnh mẽ, phóng lên cao, chở Phỉ Thúy phá vân mà đi.Mấy canh giờ sau, Bạo Hỏa rốt cục đến mục tiêu.
Đây không phải là Diêm La điện sao!.
Từ trên lưng ngựa xuống dưới, Phỉ Thúy nhìn quét cảnh giới bốn phía.
Rất im lặng!
Bình thường quỷ vệ canh gác ở cửa đại môn, hôm nay lại không thấy bóng dáng; trên đường thông hướng Diêm La điện đến Hoàng Tuyền một u hồn cũng không có; quan trọng nhất là từ trong Diêm La điện truyền đến một cổ năng lượng cường đại.
Tuyệt đối không có khả năng là U Hỏa, bởi vì hắn không lợi hại như vậy, thực lực của đối phương cơ hồ cùng y tề giá ngang nhau.
Biết rõ bên trong gặp nguy hiểm, nhưng y trừ đi vào thì không có lựa chọn nào khác, ai bảo tim của y rơi ở trên người kẻ đó.
Cất bước bước vào Diêm La điện, bên trong đại điện phía trên ngai vàng sớm đã có người cung kính chờ đợi.
Một thân mặc chiến giáp đồng màu, nam tử mặt che mặt nạ màu bạc ngồi ngay ngắn phía trên.
“Ngươi chính là trí tuệ thiên Phỉ Thúy?” Nam tử mở miệng hỏi.
“Đúng vậy!” Bích mâu híp lại, cẩn thận thẩm đạc nam tử toàn thân cao thấp một lần, giây lát, môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười nhạt tự tin.”Xin hỏi đương nhiệm diêm vương U Hỏa có ở dưới tay các hạ hay không, các hạ để cho hắn cùng với ta gặp nhau được không?.”
Nam tử cũng sảng khoái, thế nhưng không hỏi nguyên nhân, vung tay lên, ngân quang (ánh sáng màu bạc) hiện ra, U Hỏa bị trói gô liền xuất hiện ở trước mặt Phỉ Thúy.
” Tiểu tử ngu xuẩn, còn không buông ta ra, thế nhưng dám chạy đến Diêm La điện giương oai, lão tử băm dằm ngươi!” Vừa xuất hiện chính là một trận ác mắng thô lỗ đến cực điểm, hình thức tiêu chuẩn của U Hỏa. (thấy pé Hỏa luôn là đối tượng bị dìm hàng và xỉa xói =]])
Ai, cái đầu gỗ không suy nghĩ a!!
Phỉ Thúy dưới đáy lòng ai thán, đi tới bên cạnh hắn, vì hắn mở trói.
Vừa thoát khỏi trói buộc, U Hỏa nắm tay răng rắc muốn xông lên trước, đem nam tử trên ngai vàng bầm thây vạn đoạn.
“Đợi đã!” Cánh tay quả quyết ngăn cản hắn, Phỉ Thúy khẽ lắc đầu nói: “Ngươi không phải đối thủ của hắn. Đánh hắn càng phiền toái cho ngươi!”.
“Cái gì? Không phải đối thủ của hắn? Ta phi!!”
U Hỏa khí nộ, trời sinh hắn quật cường sĩ diện sao có thể chịu yếu thế trước mặt người khác, mạnh mẽ hất cánh tay ra, tung người nhảy tới trước mặt nam tử, đồng thời đấm ra thiết quyền.
“Phanh!” Thiết quyền trọng kích ở phía trên ngai vàng, chỗ ngai vàng bị đánh trúng xuất hiện một cái hố lõm.
Người đâu?
“Bên này!”
U Hỏa nghe tiếng nói theo bản năng quay hướng phía thanh âm nhìn lại, một trận quyền phong đánh úp lại, hắn ngay cả tránh né cũng không kịp, trên mặt bị đánh một cái, quyền lực to lớn, làm cho hắn cả người bay ra xa mấy trượng.
“Đáng giận!” Lau đi huyết châu khóe môi, U Hỏa giãy dụa bò lên, muốn tấn công lần nữa.
Lúc này một đạo lục quang hóa thành dây thừng mềm như nhuyễn xà gắt gao cuốn lấy toàn thân hắn, làm hắn không thể động đậy, một đầu khác của sợi dây ánh sáng cầm ở trong tay Phỉ Thúy.
Ngọc thủ lôi kéo, buộc thành một đoàn, U Hỏa dễ dàng bị túm tới bên cạnh Phỉ Thúy.
Thật sự quá ngang ngược! Thiểu khán nhất nhãn đô bất hành! (làm việc mà không nhìn xa trông rộng tất không thành)
“Chết tiệt, ngươi làm gì? Buông!!”
“Đau quá!” Nhẹ chạm vào khuôn mặt tuấn tú bị sưng phù, lòng bàn tay co rúm lại, làm cho trong lòng đau tựa kim châm.
“Ách…” Là lỗi giác sao? Hắn cảm thấy động tác này cất giấu một tia ôn nhu bất khả tư nghị. (kỳ lạ)
“Uy uy! Hai người các ngươi tốt đẹp thế, đừng có mà ở đây mắt đi mày lại.” Nam tử thật không vui.
Hai tên tiểu tử ngu ngốc này, quả thực xem hắn như trong suốt, hắn dầu gì cũng là… Khụ khụ... Bí mật…
“Xưa nay vốn nghe danh thiên giới trí tuệ thiên Phỉ Thúy là một đại mỹ nhân hiếm có, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm.” Nam tử chậm rãi đi tới trước mặt Phỉ Thúy, đại thủ vuốt trên hai má mềm mại của Phỉ Thúy.
Phỉ Thúy hơi hơi cười, cũng không dư phản kháng!
Nhưng U Hỏa lại khí nộ, trừng mắt nhìn đại thủ vô lễ kia, hận không thể trừng xuyên, trừng nát nó!
Tên ác ma kia đang làm gì vậy! Thế nhưng lại để cho tiểu tử thúi kia khinh bạc y như vậy! Chết tiệt!”Buông tay! Đừng chạm vào y!”
Nam tử cười gian nói: “Ha hả, ta vẫn muốn chạm, ngươi làm khó dễ được ta sao? A a! Làn da thật đẹp, vừa sáng vừa mịn, ôm lấy nhất định thực thoải mái! Để cho ta ôm một cái!”
“Dừng tay! Ngươi dám chạm một sợi tóc của y thử xem xem, ta nhất định làm thịt ngươi!”
“Ngươi đủ tư cách sao?” Nam tử khiêu khích nhìn U Hỏa không thể động đậy, cười đến rất đắc ý.
Ma thủ mở ra, cười hì hì muốn ôm mỹ nhân vào lòng.
“Ta cũng từng nghe danh diêm chúa trước của linh giới là một dũng tướng dũng mãnh thiện chiến, trí dũng song toàn đúng không?” Phỉ Thúy bình tĩnh cười hỏi.
“Ách...” Cặp ma thủ định ôm mỹ nhân kia đứng lại ở giữa không trung, nam tử cười cứng ngắc “Ngươi đã biết từ khi nào?”
“Đầu tiên lúc mắt nhìn thấy ngươi, ta liền cảm giác nhìn ngươi rất quen mắt!”
“Chúng ta chưa từng gặp mặt a!?”
“Nhưng ta cùng con của ngươi rất quen thuộc!”
Nam tử nhìn Phỉ Thúy cười đến xán lạn, lại nhìn U Hỏa trên mặt đất tức giận đến bốc hơi nước, bừng tỉnh đại ngộ!”Khó trách! Ngươi chỉ bằng điểm ấy kết luận thân phận của ta?”
“Đương nhiên không chỉ thế, lớn mật suy đoán, cẩn thận chứng thực! Là nguyên tắc xử sự của ta, lúc ban đầu ta chỉ là cảm thấy ngươi theo nhận thức của ta là người nào đó có vài điểm tương tự, sau khi nhìn thấy hắn cùng với ngươi đánh nhau, ta liền càng thêm xác định suy đoán của ta, ngươi rất rõ nhược điểm của hắn, vừa ra chiêu liền đánh ngay sơ hở của hắn... Nhưng không đánh trúng chỗ yếu hại của hắn, tác pháp mâu thuẫn như vậy nếu thêm một cái điều kiện tất yếu tiên quyết nữa cho hợp tình hợp lý, thì phải là tình phụ tử!”
“Ha ha ha…” Nam tử ngẩn ra cười to, “Thông minh! Hôm nay ta xem như đã được lĩnh hội sự lợi hại của trí tuệ thiên, không hổ là thiên giới cao nhất thủ thiên, quả nhiên mỹ mạo cùng trí tuệ đều bằng nhau!” Đại thủ cởi bỏ mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tính cách mười phần phóng đãng!
“Lão nhân!” U Hỏa đầu gỗ đến tận bây giờ mới phát hiện người trước mắt chính là cha của hắn!
Minh Phong mạnh mẽ đấm thiết quyền hướng trên khuôn mặt tuấn tú của U Hỏa: Đúng vậy! Là cha ngươi, không lớn không nhỏ! Ngay cả cha ngươi mà ngươi cũng nhận không ra, sinh ra cục thịt xiên nướng còn tốt hơn so với sinh ra ngươi! Nghĩ đến Minh Phong ta anh tuấn điêu tàn, phong lưu phóng khoáng, sao lại sinh ra cái đồ ngu trì độn như thế này!” (đấy, pé Hỏa lại bị sỉ nhục =A=)
” Lão đầu tử đáng chết, ngươi nói ai là đồ ngu!”
“Quang!” Lại một cái cốc đầu “Là cha, ngươi muốn ta dạy bao nhiêu lần a! Ta đã nói rồi, với cái đầu tiểu nhân của ngươi làm sao có thể đem linh giới cải cách tốt như vậy, nguyên lai sau lưng có vị quân sư xinh đẹp hỗ trợ.”
Vẫy vẫy tóc tỏ ra đẹp trai, Minh Phong hướng cặp vô địch điện nhãn về phía Phỉ Thúy mãnh liệt phóng điện “Thế nào? So với cái đầu gỗ này ta có phải tốt hơn hay không, chi bằng quăng hắn, theo ta đi!”
“Vương bát đản, ngươi tính cái gì vậy, cha a! Thật không biết xấu hổ, thế nhưng cướp của ta... Của ta…”
” Cái gì của ngươi?” Minh Phong mắt đầy ý xấu hỏi han.
“Của ta… Của ta…” Y là cái gì của ta? Ách… U Hỏa vắt hết óc, hy sinh chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín tế bào não sau đó rốt cục thốt ra: “Địch nhân của ta!” ( đề nghị đi ra đây cho ta lạy ngươi một cái >.