Trở lại Lăng Vân Quan không lâu sau, Vương Tam liền gọi điện tới cho Hứa Thanh Mộc, nói về kết cục của Henry.
Tuy rằng Hứa Thanh Mộc đã trừng phạt Henry với mức độ nặng nhất dành cho người tu hành, về sau gã hoàn toàn trở thành phế nhân. Nhưng bởi vì sự kiện lần này thật sự quá mức ác độc, người trong 'ngành' vẫn triển khai điều tra, hơn nữa lấy cớ khác trục xuất Henry.
Đã không còn linh lực hộ thân, hậu quả của những lần làm bậy lúc trước bắt đầu trả về, thân thể khỏe mạnh của Henry bắt đầu xuất hiện vấn đề, nghe nói vì để bảo mệnh, máy bay bay về thủ đô đã được bao trọn, hơn nữa trên máy bay còn trang bị đội y tế chuyên nghiệp.
Bởi vì sức khỏe có vấn đề nghiêm trọng, Henry khó có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chủ tịch nhà máy Titus Hoa Quốc và thành viên hội đồng quản trị của công ty tổng bộ.
Vì thế, Daniel cũng trở về Mỹ, mở cuộc họp cổ đông. Sau khi trải qua sự kiện lần này, cuối cùng hắn cũng không còn giao trách nhiệm của công ty cho người khác như trước đây nữa, hắn đồng ý tham dự quản lý kinh doanh công ty, nỗ lực học tập để làm một phú nhị đại đủ tư cách.
Nhưng Daniel vẫn không từ bỏ ước mơ thi đấu của mình, sau khi xử lý xong những chuyện này, hắn tới Lăng Vân Quan một lần nữa, tìm Hứa Thanh Mộc thực hiện lời hứa học võ kia.
Hứa Thanh Mộc đồng ý cho Daniel lưu lại, nhưng một mình Daniel tới thì được, bây giờ hắn là chủ tịch nhà máy Titus Trung Quốc, thường xuyên phải mở họp, còn mang theo vài nhân viên công tác, một đống người không thể tới Lăng Vân Quan được, hắn cũng không có đãi ngộ giống Tống Quyết, Lăng Vân Quan cũng chẳng còn vị trí nào để cho hắn làm công.
Daniel có thể ở lại học võ đã rất vui sướng, sau đó tự mua căn nhà cũ của thôn dân kế bên Lăng Vân Quan để ở, mỗi sáng sớm tới đây luyện công cùng với các vị tiểu đạo sĩ, khi cần phải làm việc thì đi về nhà, một chút cũng không chậm trễ.
Daniel còn đặc biệt muốn bái Hứa Thanh Mộc làm sư phụ, nhưng Hứa Thanh Mộc không thu đồ đệ, Daniel chỉ có thể ôm hận làm đệ tử ngoại môn đi theo tu luyện.
Sau khi ở Lăng Vân Quan học võ một thời gian, Daniel đã hòa hợp với tất cả mọi người, vui vẻ làm nhân viên ngoài biên chế.
Đảo mắt đã sắp sang thu.
Buổi sáng mùa hè cuối cùng, Hứa Thanh Mộc đang ngủ ngon lành, trên nóc nhà lại truyền đến tiếng phượng hoàng ríu rít, Hứa Thanh Mộc bị đánh thức, âm âm u u đi ra cửa phòng, mắng to: "Hai tên bảo vệ các ngươi sao lại trốn việc nữa? Trừ tiền lương!"
Chim Phượng nói: "Chúng ta muốn kháng nghị! Chúng ta muốn nghỉ đông!"
Hứa Thanh Mộc liếc nhìn chúng nó, hai đứa nó lập tức im bặt, chim phượng nói: "Thật ra chúng ta lại tìm được thứ tốt khác, đến đây đưa cho các ngươi."
Nói xong chim hoàng liền vẫy cánh, ném hai thứ đồ vào tay Hứa Thanh, Hứa Thanh Mộc nhận được thì thấy, thì ra một cây đại cung chỉ lớn bằng bàn tay, với cả một cái bao đựng tên nhỏ bằng ngón tay cái, bên trong còn đựng hai cây tăm xỉa răng, hình như là mũi tên.
Thứ đồ này được làm rất tinh xảo, chạm vào có hơi nhàn nhạt lạnh lẽo, có thể cảm giác được nó có linh tính.
Chim Phượng đắc ý ngửa đầu, nói: "Đây chính là Lạc Nhật Cung, là cây cung mà Hậu Nghệ đã dùng đó! Cho Tống siêu mẫu xài là đẹp."
Ánh mắt Hứa Thanh Mộc sáng lên, hô một tiếng: "Tống Quyết."
Tống Quyết không ở trong viện, cũng không biết đi đâu mất rồi, nhưng Hứa Thanh Mộc hô một tiếng, không lâu sau anh liền xuất hiện.
Hứa Thanh Mộc đem đồ chơi đưa cho Tống Quyết, Tống Quyết ngắm nghía nó trong tay, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Chim Hoàng ngạo mạn nói: "Có xài không?"
Tống Quyết cũng không ngẩng đầu nhìn bọn nó, nhẹ nhàng chớp mắt, trong lòng vừa niệm, mũi tên và cây cung đột nhiên biến to, Tống Quyết lấy cung kéo mũi tên, nhắm vào một thân cây cách đó mấy trăm mét bắn một mũi tên, chỉ khoảng nửa khắc thôi một nửa tán lá của cái cây đã rụng hết. Niệm một lần nữa, trong bao vốn chỉ có hai mũi tên, niệm xong lại có thêm hai mũi tên khác.
Chim Phượng có hơi kinh ngạc, nói: "Woa, ngươi xài được kìa."
"Rất thuận tay." Tống Quyết vừa lòng nói.
Cung tiễn bình thường thật ra đối với Tống Quyết mà nói không thực dụng cho lắm, cung tiễn không chịu nổi linh lực của anh, rất dễ hư, hơn nữa mũi tên xài hết rất là phiền, có cái này thì tiện hơn nhiều.
Phượng hoàng đắc ý nhún nhảy chờ khen ngợi, nói: "Chúng ta hữu dụng không, chúng ta hữu dụng không?"
Hứa Thanh Mộc gật đầu cười: "Rồi rồi rồi, hữu dụng hữu dụng, có thể nghỉ đông."
Tống Quyết nắm chặt tay, đem cung và mũi tên thu nhỏ lại, cất vào trong túi, tiếp đó nói: "Không chỉ được nghỉ đông, còn có thêm tiền thưởng, cuối năm sẽ cho thêm trúc thật và nước sông băng nhé."
Phượng hoàng lập tức cao hứng, vỗ vỗ cánh bắt đầu ca hát, nhưng còn chưa kịp hát, bên ngoài viện đã vang lên tiếng ồn ào.
Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc không rảnh để nghe bọn nó biểu diễn, cùng nhau đi ra ngoài.
Vừa đi ra liền thấy Daniel mặc đạo bào của đệ tử Lăng Vân Quan, tóc buộc thành búi, cài mộc trâm. Bộ đồ này chỉ dành cho đệ tử cao cấp nhập môn đủ mười năm mới có thể mặc.
Văn Bác Hàm vừa thấy Hứa Thanh Mộc tới liền lập tức không vui cáo trạng: "Tiểu đạo trưởng cậu xem Đản Nữu Nhi kìa! Sao anh ta lại có đồng phục vậy, tôi với Tiểu Hạ còn chưa có luôn á! Nhìn anh ta còn xịn hơn tụi tui nữa."
Daniel nói: "Ủa tui tự mua đồng phục không được hả, dù gì tôi cũng là đệ tử ngoại môn, tôi phải mặc đồng phục chứ. Hai anh chỉ là cư sĩ, cấp bậc thấp hơn tôi là chuyện bình thường thôi."
Hạ Tử Minh cũng cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, vội vàng nói: "Ai nhận anh là đệ tử ngoại môn? Anh còn không được ở trong quan, rõ ràng anh chỉ là hàng xóm kế bên hoi á."
Hàng xóm kế bên tức khắc cảm thấy vô cùng khuất nhục, nhiệt huyết anh dũng.
Hắn đã học võ được một thời gian, bây giờ cảm giác được bản thân vô cùng mạnh mẽ, đây là lúc hắn nên khiêu chiến vị quét rác tăng này lần nữa!
không có cái dại nào như cái dại nào
Vì thế, Daniel lớn tiếng nói: "Tiểu đạo trưởng đã nói, Huyền môn chúng ta chính là ai mạnh thì người đó có lý! Không phục thì tới đánh!"
Hạ Tử Minh cầm chổi đứng tại chỗ, nói: "Ò, ngon nhào zô."
Daniel bày ra tư thế quyền anh, tận lực ổn định phần thân dưới của mình, sau đó mới nhào về phía trước, lúc này đây, hắn có cảm giác hai chân của mình đứng vững trên mặt đất, dù có ra sao cũng không có té được!
Ngay trong khoảnh khắc chỉ còn cách Hạ Tử Minh một bàn tay, đột nhiên hắn thấy trên đầu Hạ Tử Minh tỏa ra ánh sáng tím, đôi mắt hắn trừng lớn, ngay sau đó là một màn đo đất cực mạnh.
Daniel rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh, ngẩng đầu thì thấy Hạ Tử Minh còn đứng tại chỗ không nhúc nhích chút nào.
Hạ Tử Minh thong dong nhìn hắn, nói: "Anh thua rồi, trình anh còn non lắm, anh hàng xóm êi."
Daniel hít sâu một hơi, sau đó nhìn chằm chằm Văn Bác Hàm nói: "Nói đi nói lại dù sao tôi cũng không phải là tạ nhất! Ít ra còn lợi hại hơn cái tên lảm nhảm này! Cả ngày anh chỉ biết nói thôi chứ có làm được cái gì đâu!"
Văn Bác Hàm xoa tay nói: "Tới đây."
Daniel bò dậy, ổn định chân mình, sau khi xác định trăm phần trăm sẽ không bị trượt chân, hắn lập tức nhào tới.
Một quyền này tung ra cực kỳ đẹp, chân đứng vững như Thái Sơn, ai cũng đừng hòng làm hắn té!
Nhưng Văn Bác Hàm đã biết trước hướng đi của hắn từ một giây trước, lách thân mình một cái để né cú đấm của hắn, hắn đấm vào không khí nên mất cân bằng, té một cái long trời lở đất.
Daniel quỳ rạp trên mặt đất, cả người đều ngốc.
"Cậu nên chấp nhận số phận tép riu nằm dưới chót của chuỗi thức ăn đi thôi." Văn Bác Hàm đỡ hắn dậy, nói, "Nhưng tụi tui cũng tốt bụng lắm, cậu cởi đạo bào ra đi, tụi tui có thể coi cậu như là tiểu sư đệ, từ hôm nay trở đi mấy cái chuyện quét tước vệ sinh này nọ của tui với Tiểu Hạ là thuộc về tiểu sư đệ hết."
Hạ Tử Minh hắc hắc cười, có hơi ngượng ngùng nói: "Chòi oi ngại ghia."
Vừa nói vừa đưa chổi qua.
Daniel nhận cái chổi, hốc mắt đỏ au, sau đó ủy khuất nhìn nhìn khắp nơi, thấy Bạch Mỹ Mỹ đang chơi đùa cách đó không xa, còn chưa kịp mở miệng, Văn Bác Hàm liền lớn tiếng nói: "Anh to gan quá ha, thấy Mỹ Mỹ đáng yêu lắm hả! Bé nó mới lớn nhiêu đó nhưng là lão đại của tụi tui á!"
Nói xong Văn Bác Hàm và Hạ Tử Minh liền đứng yên, nhất trí động tác cung kính hô: "Đại ca!"
Bạch Mỹ Mỹ đang chơi bùn quay đầu lại, rất có phong phạm đại ca gật gật đầu.
Daniel vô cùng bi phẫn u oán, nhìn qua Husky đang chơi với Bạch Mỹ Mỹ, nói: "Chẳng lẽ đẳng cấp của mình còn thua một con chó?"
Husky sửng sốt, cả giận nói: "Ngươi nói ai là chó?!"
Sau đó đột nhiên nhảy lên nắm đầu Daniel, Daniel hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Lần này Daniel hoàn toàn nhận thua, vừa chạy vừa gào.
Phượng hoàng cũng bay tới đây, đậu trên nóc nhà nhìn náo nhiệt dưới lầu.
Lúc này Daniel đã bị Husky cào khóc, trốn ở trong góc phòng ôm cột, đáng thương nói: "Tôi sai rồi được chưa... Tôi chính là hạng tép riu ở tầng chót..."
Chim Phượng cười to nói: "Ha ha ha, con người này yếu đuối ghê á, nhân tộc yếu nhất mà bổn vương từng thấy."
Daniel ngẩng đầu thì nhìn thấy hai con phượng hoàng ngũ thải mỹ lệ, ngơ ngẩn một hồi, hắn ngây ngốc mở miệng, nói: "Á... gà rừng đâu ra vậy... Đẹp quá đi..."
Phượng hoàng: ...
Một lát sau, phượng hoàng đập cánh bay tới mổ Daniel, phẫn nộ đồng thanh: "Ngươi nói ai là gà rừng!"
Daniel cuống cuồng tiếp tục chạy trốn.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết nhìn náo nhiệt từ đầu đến cuối, một câu cũng chẳng nói gì, lúc này nhịn không nổi nữa liền bật cười.
Cuộc sống này, đúng là "gà" bay "chó" nhảy.
Daniel bắt đầu liên tục khiêu chiến Văn Bác Hàm và Hạ Tử Minh, chưa bao giờ thắng nổi một trận, vì thế liền thành thật tiếp nhận nhiệm vụ quét rác, mỗi ngày quét trước cửa núi lúc đóng cửa.
Sau khi quét được một tuần, cũng là lúc quan đã đóng, đột nhiên thấy được một thanh niên cõng bao lớn bao nhỏ vội vã chạy tới.
Daniel nhanh chóng ngăn người lại, nói: "Ngại quá vị cư sĩ này, Lăng Vân Quan đã đóng cửa rồi, muốn dâng hương thì ngày mai hẵn tới."
Thanh niên kia nhìn Daniel, chần chờ nói: "Người nước ngoài hả? Đạo quan này còn thu đệ tử ngoại quốc à?"
Daniel nhớ tới bản thân còn chưa được thu đồ, tức khắc cảm thấy vô cùng ủy khuất, bất mãn nói: "Ủa rồi liên quan gì tới cậu? Đóng cửa rồi, mai đến đi."
Thanh niên gấp gáp nói: "Tôi không dâng hương, tôi đến tìm quản lý mấy người!"
Lời kia vừa thốt ra, Daniel liền thấy được bản thân ngu ngốc lúc trước đến đây tự tìm ngược, tức khắc liền hưng phấn, hướng về phía cửa núi gào lớn: "Tiểu đạo trưởng mau tới nè! Có người tới khiêu khích nè!"