Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Xe buýt đi từ thôn Ninh Hóa đến trường học đã mất khoảng một tiếng rưỡi, Trương Tuấn và Đàm Trình chạy xe đạp điện, dù phóng có nhanh cách mấy, thì về đến trường vội vàng tắm rửa thay quần áo xong cũng đã đến giờ tối.
Trương Tuấn đang bị bạn gái “oanh tạc” điện thoại bằng những cuộc gọi liên tục vội vàng kéo Đàm Trình đến quán ăn đã hẹn.
Quán ăn ở các thành phố sầm uất luôn đóng cửa khá trễ, nên gần đêm có khách đến họ cũng sẽ rất hoan nghênh, nhưng mà bạn gái Trương Tuấn đến chờ từ sớm thì lại không ôn hòa như chủ quán.
“Hai tiếng! Mấy người bắt hai đứa con gái bọn tôi chờ trong hai tiếng!”
“Thôi mà đừng giận, đừng giận.” Trương Tuấn vội vàng chạy lại nhận lỗi, “Tụi anh chạy từ xa đến đây mà? Cả ngày lăn lộn dưới mồ, ca người dính toàn bùn đất, còn phải chờ tụi này tắm rửa thơm tho đã chứ nè, phải hôn?”
Trương Tuấn nói chuyện lớn tiếng, khách trong quán nghe đến “lăn lộn dưới mồ”, ai cũng phải ngẩng đầu quay sang nhìn họ một cái.
Đàm Trình thấy thế vội vàng quay sang nói với hai cô gái: “Khảo cổ là vậy, đa số thời gian chẳng giống dân tri thức mà như công nhân, lúc công tác không được sạch sẽ lắm đâu.”
“Không sao đâu… Hai cậu làm việc cả ngày xong phải qua đây gấp…… Chắc là đói bụng rồi, thôi, mình gọi thức ăn đi.”
Người nói chuyện là cô gái bên cạnh bạn gái Trương Tuấn. Cô có vẻ thẹn thùng, mang mắt kính, tóc xõa ngang vai, mặc một chiếc đầm dài màu trắng ngà càng tôn thêm nước da trắng tuyết.
Không phải một cô gái có vẻ ngoài quá xinh đẹp, nhưng lại sạch sẽ tinh tươm khiến người ta rất thoải mái.
Đây chắc là cô gái Trương Tuấn nói là bạn của bạn gái cậu ta. Đàm Trình không rõ chuyện lắm, cũng không tiện nhìn chằm chằm vào một cô gái xa lạ, chỉ cười nhẹ, “Ngại quá, đúng là tôi cũng hơi đói bụng.”
Nhưng mà cô gái này vừa thấy cậu cười với cô thì vội vàng ngượng ngùng quay mặt đi. Đàm Trình ngạc nhiên, nhưng dù thấy cô gái này hơi ngại ngùng quá mức, cậu cũng không nói gì.
Bốn cái ghế, xếp thành hai cặp, mỗi cặp đối diện nhau. Trương Tuấn ngồi xuống ghế bên cạnh bạn gái để tiện dỗ dành, Đàm Trình không còn cách nào đành ngồi bên cạnh cô gái lạ mặt, đối diện họ.
Đàm Trình chẳng hề hay biết đây là bữa ‘Hồng Môn Yến’ vốn thiết kế dụ cậu ‘sa lưới’ này, vị trí cố tình cũng để tiện cho bạn gái Trương Tuấn quan sát cậu và cô gái kia.
Chờ Đàm Trình an tọa, Hà Nhã Lan ho nhẹ một tiếng, “À đúng rồi Trương Tuấn, anh quên giới thiệu mọi người rồi.”
Nghe bạn gái giao ‘mệnh lệnh’ ngầm,Trương Tuấn ngầm hiểu cười cười “A quên mất hai người chưa biết nhau.” Nói Trương Tuấn chìa tay ra giới thiệu: “Đây là anh em tốt của tôi, nghiên cứu sinh khảo cổ chuyên nghiệp đại-cao học X giỏi giang đẹp mã.”
“Đàm Trình, bên cạnh cậu là bạn thân của bạn gái tôi, cũng là nghiên cứu sinh, tên là Hạ Đồng.”
Trương Tuấn nói như vậy, Đàm Trình chỉ có thể nghiêng người sang chào cô gái: “Chào cậu, tôi tên là Đàm Trình, Đàm trên tây dưới tảo, đọc giống Tần trong triều nhà Tần, Trình trong bằng trình vạn lý. ()
(): Chữ Đàm 覃 (sâu rộng) có phần trên là Tây西, phần dưới là chữ tảo 早. Chữ này cách đọc, nhưng tên ảnh đọc giống chữ Tần, pinyin là qín.
Bằng trình vạn lí (Chim Bằng bay ngàn dặm) ngụ ý chỉ tiền đồ rộng lớn, con đường sự nghiệp thênh thang tiến bước. (Còn pần nông như t chắc gth trình trong hành trình =]]]])
Có vẻ cô gái quá căng thẳng, thấy Đàm Trình quay người sang, cô cuống quít xoay người lại, không cẩn thận chạm đổ ly nước trà ướt một góc bàn.
Đàm Trình thấy thế vội vàng rút khăn giấy thấm nước trên bàn, tránh nước chảy xuống ướt người cô.
Thế là cô gái vốn đang ngượng ngùng lại càng đỏ mặt hơn.
Nghiên cứu sinh rồi thì hẳn là ít nhất hai mươi mấy đi, nhưng cô gái này thì lại thẹn thùng quá mức, nhìn gương mặt đã đỏ hồng của cô, Đàm Trình nhịn không được cười khẽ: “Cậu tên Hạ Đồng?”
“Sao? A, à đúng rồi.”
“Hạ là mùa hè, Đồng là đỏ rực?” Từ đỏ rực lúc này là từ chính xác đôi gò má cô gái bây giờ. Sợ cô gái càng thêm xấu hổ, Đàm Trình bồi thêm một câu: “Nghe rất êm tai.”
Nhưng chẳng hiểu vì sao mặt cô gái lại càng hồng lên, cũng làm cô gái thích thú vô cùng.
Trương Tuấn và Hà Nhã Lan quay sang nhìn nhau một cái, vậy là… ưng rồi?
Bữa cơm cũng rất thoải mái, cô gái này nhìn thẹn thùng, nhưng chắc chắn là rất thích đọc sách, cô hiểu bất rất nhiều.Nói chuyện một lúc thành quen, Đàm Trình và Hạ Đồng tính ra cũng không tệ lắm.
Sau khi ăn xong, thấy cũng không còn sớm, Trương Tuấn đưa bạn gái về nhà, để Đàm Trình đưa Hạ Đồng về trường học.
Trên đường đi cùng Hạ Đồng về trường, Đàm Trình không muốn nói chuyện, Hạ Đồng cũng không biết nói gì, thế là cả hai cùng nhau im lặng.
Thấy sắp đến trường học rồi, Hạ Đồng không muốn cứ tạm biệt nhau như vậy, hít sâu một hơi, cô hỏi: “Cậu.. cậu với Trương Tuấn học khảo cổ, vậy dạo này đang nghiên cứu cái gì vậy.”
“Cũng không phải là nghiên cứu, đi khai quật đồ cổ thôi.”
“Là lăng mộ sao? Mới vừa nãy nghe Trương Tuấn nói hai cậu từ lăng mộ đến quán…..”
Cười cười, Đàm Trình trả lời: “Là một lăng mộ đế vương, đang khai quật các hầm bồi táng, công việc đang rất bận rộn.”
“Lăng hoàng đế?” Hạ Đồng kinh ngạc: “Là hoàng đế nào thế? Tôi chỉ biết bên Lâm Đồng có lăng Tần Thủy Hoàng, còn lại thì không rành lắm.”
“Không phải ở Lâm Đồng, là ở một thôn tên là Ninh Hóa …. Chúng tôi cũng không rõ lắm là lăng mộ của hoàng đế nào.”
Thật ra Hạ Đồng cũng không hứng thú lắm về lĩnh vực này, Đàm Trình nói không biết cô cũng không tiếp tục hỏi, nhưng mà cô có nghe phong thanh thôn Ninh Hóa có mấy vụ án mạng, chỉ là không rõ thực hư thế nào.
“Mấy ngày trước tôi có nghe đồn thôn Ninh Hóa có án mạng, có thật không vậy?”
“À…… Đúng là có chút chuyện, nhưng mà không nghiêm trọng lắm.” Đàm Trình biết chuyện về án mạng đã cục cảnh sát phong tỏa thong tin. Bục cảnh sát không muốn để lộ, Đàm Trình bản thân cũng có chút liên lụy với vụ án càng không thể nói.
“À thế à, vậy các cậu không sợ sao? Chỗ đó là mộ đó, là nơi chôn người chết, tôi chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.”
Sợ hãi? Đúng, đã chết vài người, từng giây từng phút đều phải đề phòng ma quỷ tấn công, luôn lo lắng mình sẽ bỏ mạng lúc nào đó…… Dù có tò mò với đại mộ này thế nào, dù có muốn vạch trần bí mất kia thế nào…. Đứng giữa ranh giới sống chết, lẽ ra phải sợ hãi, tựa như lúc trước thấy thi thể Giang Ba, tựa như lúc trước thấy mình đang hấp hối, cậu đáng lẽ phải sợ hãi mới đúng…… Chỉ là Đàm Trình không biết vì sao lại nhớ đến hàng mi dày cong cong của Túc Cảnh Mặc kia, gương mặt vẫn luôn mang nụ cười ấy, làm sao có thể khiến người khác sợ hãi được?
(Trình ume lại bật mode =]])
“Thói quen.” Đàm Trình lắc lắc đầu, trả lời như vậy.
Rất nhanh đã đến ký túc xá của Hạ Đồng. Nhìn theo cô gái lên lầu an toàn rồi, Đàm Trình xoay người ra khỏi cổng, ngồi phương tiện giao thông công cộng về lại đại học X, nhưng còn chưa tới ký túc xá, Đàm Trình đã thoáng thấy Trương Tuấn đang đứng chờ ở một góc.
“Sao cậu lại về đây? Còn tưởng cậu với bạn gái qua đêm bên ngoài chứ.”
Trương Tuấn đứng đợi nãy giờ thấy Đàm Trình cuối cùng cũng về, vội vàng chạy lên đón, “Thì tại tôi tò mò chuyện của cậu đó.”
Không phải Trương Tuấn không muốn ở lại thân mật với bạn gái, tại Hà Nhã Lan không chịu, đòi cậu ta quay về hỏi ý Đàm Trình, thừa cơ quạt thêm gió nổi lửa.
“Cái gì chuyện của tôi.” Đàm Trình liếc Trương Tuấn một cái, đang chuẩn bị lên lầu lại bị Trương Tuấn kéo lại, “Ơ nè, khoan lên phòng đã, nãy đi với con gái uống chẳng được bao nhiêu, giờ còn thèm quá, đi uống tiếp không?”
“Đi bây giờ?”
“Đúng rồi, giờ thì sao?” Nói đoạn Trương Tuấn lại theo thói quen khoác tay lên vai Đàm trình, “Sao, cậu và cái cô Hà Nhã Lan dẫn theo thấy hợp nhau không?”
“Cũng còn tùy.” Vô pháp, Đàm Trình chỉ có thể đi theo Trương Tuấn ra cổng bắc.
“Ha ha, tôi vẫn luôn tưởng cậu là dạng mọt sách đầu to mắt cận chỉ biết học thôi chứ, lại còn ‘Hạ là mùa hè, Đồng là đỏ rực’, hê hê, không ngờ Đàm Trình nhà mình cũng có kỹ năng tán gái thành thạo dữ.”
Đàm Trình cười gượng: “Chứ lúc đó tôi nói gì nữa giờ, Hạ Đồng thật sự đang rất ngại.”
Thật ra Đàm Trình cũng biết Trương Tuấn đang muốn ghép đôi cậu và Hạ Đồng, cậu cũng đã từng được giới thiệu vài nữ sinh, cũng hoàn toàn không có ý từ chối Trương Tuấn tác hợp như vậy. Nói thật, những cô gái dễ ngại ngùng dễ đỏ mặt như Hạ Đồng rất khó gặp, con trai sẽ luôn sẽ tự nhiên thấy thích. Đàm Trình không ghét cô gái này, nếu lúc trước, có khi cậu sẽ thử cùng với Hạ Đồng tiến triển một chút gì đó thử xem, nhưng giờ cậu lại không có tâm trạng.
Có thứ gì đó đã chiếm lấy tâm trí cậu, khiến cậu không muốn tiến lên.
Vừa đi vừa nghĩ, Đàm Trình không chú ý đến xung quanh, vô tình đụng vào một thanh niên trẻ đi trên đường.
“Xin lỗi.” Đàm Trình nói xin lỗi với cậu thanh niên rồi đinh đi tiếp, nào ngờ cậu ta nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, đột nhiên cười cười rồi nói ra một câu rất kỳ quái:
“Nếu tôi nói người anh dính đẩy quỷ khí, có tướng chết, anh có tin không?”
Cậu thanh niên này cao gầy tuấn tú, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, trông rất trẻ, như là một sinh viên.
—
Trình-ume tuy trông bình thường (và nerd) nhưng mà có boyfriend material lắm luôn (´v`) Công của Quái Đản Giang Dương anh nào cũng thế ư ư ư (´v`)