Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ngoại trừ cơ thể suy nhược ra thì Đàm Trình không bị thương ở đâu khác, nhưng mà hai ngay sau cậu mới đi lại bình thường được.
Những lần trước đau đớn giãy giụa cận kề cái chết, cậu bất tỉnh rồi chìm vào giấc mơ, trong mơ cậu không thể tránh được quỷ dữ, nhưng khi tỉnh lại mọi chuyện đã qua.
Nhưng giấc mơ lần này cậu lại nhớ sâu sắc.
Đàm Trình không biết lệ quỷ muốn giết cậu là ai, cũng không biết vì sao Túc Cảnh Mặc phải cứu cậu, hoặc là…… Đàm Trình nhớ lại lúc trước khi chết cậu mơ hồ một bóng người, hình như muốn giết cậu…… Đó Túc Cảnh Mặc phải không……
Nếu thật là y, vậy tại sao sau khi xuống tay giết Đàm Trình, y lại đổi ý cứu cậu?
Nằm ở trên giường, chỉ cần nhắc đến người nọ là Đàm Trình không thể ngừng nghĩ về, trái tim thổn thức như thiếu một thứ gì đó.
Đây là một loại cảm giác kỳ lạ, so với những bí mật lịch sử một vương triều bí ẩn phía sau Túc Cảnh Mặc, cậu càng cố chấp với chính bản thân y nhiều hơn.
Từ ánh mắt đầu tiên khi kinh ngạc nhìn Đàm Trình khi nắp quan tài bị đẩy ra, đến những lần tiếp xúc sau này, dù là trong trường hợp nào, đôi mắt đào hoa kia vẫn luôn mang ý cười, và cả khí chất đặc biệt, lời nói cử chỉ khác hẳn với người hiện đại của y… Tất cả những điều đó khiến người khác không thể rời mắt. Không liên quan đến giới tính, đây là sức quyến rũ riêng biệt của chỉ riêng y.
Mang theo văn chất lễ giáo của người xưa, không một cử chỉ nào của y không tiết lộ tính tình phóng khoáng trăng hoa, nhưng cũng vô tình lộ ra sự tàn nhẫn lạnh lùng che giấu trong đấy. Có lẽ do những năm tháng làm đế vương hình thành nên.
Người như vậy dù có ở thời đại nào cũng nổi bật, huống chi y còn là hoàng đế cao cao tại thượng, dĩ nhiên xung quanh y sẽ có vô số mỹ nhân, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Nhưng y lại chẳng lập hậu…
Nghĩ đến đây, lòng Đàm Trình khẽ động.
Từ giọng điệu, Đàm Trình biết Túc Cảnh Mặc ít nhất cũng tại vị năm trở lên, và dù y trông trẻ, nhưng chắc chắn cũng đã hai mươi mấy, tuổi như vậy nhưng vẫn chưa lập hậu? Tại vị mười mấy năm lại không lập hậu?
Trong lịch sử, hoàng đế tại vị hơn mười năm mà không lập hậu hiếm như lông phượng sừng lân. Sắc phong Hoàng Hậu là một sự kiện trọng đại, thông cáo toàn thiên hạ, khắp chốn mừng vui, còn có nghi thức nhập hậu rất long trọng. Nếu hoàng đế trước khi đăng cơ đã có chính thất (vợ cả) , thì đa phần đều nạp chính thất thẳng vào cung và sắc phong Hoàng Hậu. Nhưng cũng có vài vị hoàng đế lại đem chính thất vào hậu cung, rồi sắc phong phi tần lên Hoàng Hậu…
Nếu Túc Cảnh Mặc không có Hoàng Hậu thì chắc là lúc y còn là Thái Tử, hoàng tử hay vương gia cũng chưa có chính thê, mà ngay cả sau khi tại vị mười mấy năm cũng không không cưới vợ.
Không cưới vợ? Thời cổ đại, hầu như không có đàn ông trên nào chưa lấy vợ, huống chi là Túc Cảnh Mặc thân ở vị trí như vậy, cho dù Túc Cảnh Mặc vẫn thích chơi bời không muốn đón dâu, nhưng sau khi lên ngôi, lễ giáo cổ đại cũng đòi hỏi ‘thành gia lập nghiệp’ để báo hiếu. Mà chưa bàn đến lễ giáo, cũng có rất nhiều quần thần muốn đưa con cái nhà mình vào hoàng cung sinh hạ hoàng tử, hoặc liên hôn để phục vụ lợi ích quốc gia.
Chín người mười ý, dù có là hoàng đế cũng không thể bỏ ngoài tai tất cả lời nói của quần thần.
Vậy vì sao Túc Cảnh Mặc không lập hậu? Hay là lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?
Không biết vì sao, Đàm Trình lại nghĩ tới cái bình rượu bốn cạnh đơn giản có khắc chữ “thanh” kia, cái bình được mọi người nhất trí cho rằng nó là bình khắc tên người trong lòng của hoàng đế.
“Trẫm là người thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần là mỹ nhân quyến rũ, thì nam hay nữ trẫm cũng không từ chối. Nhưng mà, ngươi như thế này…trẫm ‘hơi khó ăn’.”
Câu nói của Túc Cảnh Mặc Đàm Trình còn nhớ rất rõ, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Đàm Trình nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Lúc đó mà y còn có thể chòng ghẹo cậu, ắt hẳn lúc sinh thời cũng là một người trăng hoa đa tình.
Chỉ là, mọi người hay nói, người nhìn như vô tình lại là người có tình nhất, người nhìn như đa tình lại là người chung thủy nhất.
Hay là chức Hậu kia, Túc Cảnh Mặc để lại cho người nào đó mà y yêu nhất nhưng không có được?
Nhưng mà suy đoán này vừa mới nảy lên, Đàm Trình đã lắc đầu phủ nhận,
“Không……”, Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc nghèn nghẹn kì lạ, Đàm Trình tự nói, “Không thể đâu.” Còn lý do mình một mực phủ nhận, Đàm Trình nghĩ không ra.
Đương nhiên ngoài vấn đề lập Hậu, Đàm Trình cũng để ý chuyện vì sao Túc Cảnh Mạc lại chết trẻ như thế, vì bệnh, hay bị ám sát do tranh đoạt quyền lực? Đại Tự có tồn tại thật hay không, nếu thật sự tồn tại, tại sao nó hoàn toàn biến mất trong lịch sử?
Vốn đã có quá nhiều câu hỏi còn bỏ ngõ, sau khi đặt chân vào cổ mộ, biết được càng nhiều, Đàm Trình càng có nhiều câu hỏi hơn, không chỉ là triều đại biến mất kia, mà còn có sự tò mò về bản thân Túc Cảnh Mặc.
Nghĩ tới nghĩ lui, lăn qua lộn lại đến tận hai giờ đêm Đàm Trình cũng không thấy buồn ngủ. Trở mình, ngọc bội đặt bên gối tỏa ánh sát nhạt màu trắng dưới ánh trăng, làm người chợt trở nên bình tĩnh lạ kỳ. Hoa văn rồng chạm rỗng tượng trưng cho thân phận Túc Cảnh Mặc. Đàm Trình không kìm lòng được lại đưa tay vuốt ve ba chữ nhỏ khắc trên đấy.
Mọi người hay nói ngọc bội có tri giác, đi theo chủ nhân lâu, nó cũng tự nhiên nhiễm lấy khí chất của chủ nhân mình, trắng noãn tinh khiết, mặt ngoài bóng loáng ấm áp, tựa như cảm giác người nọ mang đến, phong lưu phóng khoáng dịu dàng như ngọc, còn điêu khắc con rồng giẫm mây, cũng giống như bên trong của y, không sợ bão táp, đứng trên cao quan sát hết thảy.
“Đây là ngọc bội tùy thân của người ấy.”
Khẽ thở dài như vậy, mảnh ngọc bội dường như đã hằn sâu vào tim Đàm Trình.
Mảnh ngọc bội này bản thân nó đã mang giá trị rất lớn, chưa tính đến giá trị lịch sử của nó qua ngàn năm. Nếu tính, chắc là vô giá…
Nhưng Túc Cảnh Mặc lại đưa báu vật này cho cậu……
Nhớ tới lúc trong mộ, người nọ cười với cậu, đề nghị làm một giao dịch……
“Trẫm sẽ bảo vệ cho ngươi không bị quỷ dữ tấn công, nhưng, ngươi phải giúp trẫm làm một việc….. Ngươi khai quật ‘lăng Hoàng Hậu’ lên, trẫm thật sự muốn biết nơi đó táng ai, còn nữa…” Túc Cảnh Mặc im lặng một lúc, rồi lạnh lùng cười: “Túc Cảnh Nghiên, sau khi ta chết, hắn là người kế vị. Tìm giúp ta lăng mộ của hắn, ta muốn biết, sau khi ta chết Đại Tự đã xảy ra chuyện gì.”
Túc Cảnh Nghiên…… Người này có lẽ là cùng thế hệ hoàng tộc của Túc Cảnh Mặc, khả năng cao là anh em của y. Túc Cảnh Mặc không nói thêm cái gì nữa, Đàm Trình lúc ấy cũng mệt mỏi đến mức không còn sức lực hỏi thêm cái gì.
Nhưng mà cũng lần đó, Đàm Trình mới biết được linh hồn Túc Cảnh Mặc không thể rời lăng mộ này.
Thở nhẹ một hơi, Đàm Trình nhắm mắt, đừng nghĩ, đừng nghĩ, chuyện gì cũng không được vội vàng, việc cấp bách bây giờ là làm sao để cục cảnh sát gỡ phong tỏa để đội khảo cổ tiếp tục khai quật.
Đúng vậy, lần cậu mất tích này đã làm cục cảnh sát phong tỏa luôn cả ngọn núi.
Bắt buộc phải nghĩ ra cách……
Cậu thanh niên bị Khương Bình ‘thỉnh’ từ Bắc Kinh về Tây An lạ lùng nhìn hắn, “Nơi anh nói phải hướng Tây Bắc không vậy?”
Khương Bình ngẩn người, hướng Tây Bắc đúng là vị trí thôn Ninh Hóa, “Cậu biết chuyện thôn Ninh Hóa à?”
Thanh niên lắc lắc đầu: “Không biết, nhưng mà chỗ đó oán khí bốc cao tận trời, mấy người đúng là không sợ chết mới tới gần khu mộ đó.”
Biết lần này mình đã mang về được một người thật sự biết gì đó, Khương Bình nghiêm túc nói: “Vậy cậu có thể giúp đỡ tôi không?”
“Tôi lấy mạng tôi ra giúp anh à?” Nhìn chướng khí đen đặc phía xa mà mắt thường không nhìn thấy được, cậu thanh niên cụp mắt nhìn xuống một lúc lâu mới nói: “Chỗ đó tôi cũng không dám lại gần đâu.”
—
Vua cha đời trước bị gì mà đặt tên con cái kì cục =]]]] Mặc là mực tàu màu đen còn Nghiên trong Túc Cảnh Nghiên chính xác là cái nghiên mài mực á =]]] Vậy mấy hoàng tử còn lại chắc tên Túc Cảnh Giấy, Túc Cảnh Bút lông với Túc Cảnh gác bút quá =]]]]]]