Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Nói là pháp sư, nhưng Đàm Trình thấy gọi là đạo sĩ dạo thì đúng hơn, vừa đến thôn Ninh Hóa, cậu đã thấy cái ông này mặc nguyên bộ đồ trừ tà như trong phim Hồng Kông, đặt một cái bàn cúng, thắp hương đốt vàng mã, rồi cầm kiếm gỗ khoa tay múa chân, miệng lẩm bẩm đọc bùa chú gì đó.
Nghĩ sao mà thấy ông này tin cậy vậy trời.
Nhưng múa may quay cuồng vậy mà cũng hù được vài người dân còn ở thôn Ninh Hóa, mấy thôn khác cũng tò mò lại hóng chuyện.
“Úi giời ơi, chuyện gì thế, gọi cả đại tiên ra làm phép?”
“Nghe nói hình như trong cái cổ mộ có ma quỷ, chết vài người khảo cổ học rồi, cảnh sát cũng không tìm ra nguyên nhân nên phải gọi pháp sư tới đó bà.”
“Ma quỷ?!” Không biết bà thím nào la toáng lên một tiếng: “Này là chọc giận chủ mộ rồi còn gì nữa. Cho nên ông bà mình luôn dặn mộ tổ tiên thì không được làm bậy làm bạ đó, quả báo có ngày!”
“Đúng rồi, trước kia thôn Ninh Hóa vẫn còn rất được, tuy đường xá khó đi, nhưng cây cối lúc nào cũng được mùa, giờ mấy chuyên gia nghiên cứu gì tới, giải tỏa hết. Nơi quê nhà trăm năm mà cũng đành rời đi. Tuy cũng bồi thường đầy đủ nhưng mà sau này con cháu người ta thế nào đây!”
Đàm Trình nhíu mày vạch đám người đang tám chuyện ra, đi đến bên cạnh Khương Bình hỏi: “Anh đang làm gì vậy, anh là cảnh sát mà còn đi tin mấy chuyện này đã đành, còn gióng trống khua chiêng biểu diễn trước mặt người dân, không sợ có người tố cáo anh mê tín tuyên truyền dị đoan à?”
Khương Bình có thể lên được chức cục phó với tuổi này, làm sao mà không biết Đàm Trình đang khinh thường mình, đương nhiên hắn cũng biết, nếu hắn dẫn pháp sư đến đây chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào.
“Tuy tôi là cục phó cảnh sát thật, nhưng hôm nay tôi nghỉ phép mà, tôi chỉ mặc thường phục tới thôn Ninh Hóa tham quan, ‘vừa lúc gặp phải’ vị pháp sư này làm phép thôi. Pháp sư này cũng không phải tôi mời nha.” Nói xong hắn chỉ vào một người đàn ông trung niên đứng cảnh pháp sư.
Không cần phải nói Đàm Trình cũng biết người đó là bạn của Khương Bình, đi theo ngụy trang mà thôi.
Pháp sư kia đọc biến điệu nhiều quá, khi thì rì rầm khi thì đột nhiên hét lớn, Đàm Trình nghe không được gì nhiều, chỉ sơ lược đoán được là đang thỉnh cái gì về.
Lão pháp sư lấy ở đâu ra một con gà trống, sau khi làm phép thì ông ta bấm ngón tay vào một góc mào gà, máu từ màu gà chảy ra từng giọt.
Ông ta xách con gà trống theo, chấm máu mào gà vẽ lên trán và mu bàn tay từng người một vòng tròn.
Sau khi vẽ xong, ông ta nói: “Đây là bùa bình an trừ tà, ta sẽ làm phép cho các cậu, xong thì có thể vào núi.”
Cũng lúc này, Đàm Trình mới chú ý tới mu bàn tay pháp sư kia chi chít các vết sẹo, như là bị bị phỏng, ngón tay thì vặn vẹo như bị gãy.
“Bạn tôi bảo khắp người pháp sư đều là vết thương như thế này, nghe nói ông ta là tiên trên trời, do tiết lộ thiên cơ nên bị xử phạt đày xuống hạ giới,” Thấy Đàm Trình nghi hoặc, Khương Bình nói.
Đàm Trình liếc Khương Bình, nói: “Thật ra tôi tò mò vì sao anh lại đi gọi pháp sư xuống đây hơn là chuyện này đó. Lúc trước gọi tôi đến cục cảnh sát lấy lời khai không phải mấy anh không tin sao?”
“Có một số việc không phải cứ nói không tin là không tồn tại. Làm cảnh sát cũng mười mấy năm rồi, mấy chuyện này tôi hiểu rõ.” Đưa cho Đàm Trình một điếu thuốc, Khương Bình nói.
Nghĩ đến ngày đó hắn kéo Lâm Tân Vũ thất thần từ đường hầm về, cứ tưởng nghỉ ngơi một chút là ổn, ai ngờ đâu hai ngày sau Lâm Tần Vũ vẫn y như cũ, đưa đi bệnh viện bác sĩ cũng không biết được nguyên nhân, mãi cho đến khi ông bạn cũ của hắn giới thiệu pháp sư này, cho Lâm Tần Vũ uống nước bùa, lúc này cô mới hoàn hồn lại.
Thế là lão pháp sư này rung đùi đắc ý liên tục kể Lâm Tần Vũ lúc đó nguy hiểm ra làm sao, cứu cô khó khăn như thế nào, cho đến khi thảy cho ông ta tệ, mới đành lòng im mồm.
Cũng nhờ chuyện này, mới khiến Khương Bình tin lời Đàm Trình nói thêm một chút, tuy còn nghi ngờ, nhưng lần này hắn quyết định mang pháp sư lại đây.
Khương Bình cũng nhìn ra được, lão pháp sư này cũng diễn trò nhiều lắm, không là ‘đại tiên’ chân chính đâu, nhưng ít ra là trước giờ hắn cũng chưa từng gặp qua pháp sư nào khác có thể xử lý chuyện này.
“Mời ông ta tới cũng tốn hơn ngàn tệ đó.”
Đàm Trình cười nhạo một tiếng, “Tiền của anh à?”
“Không, của bạn tôi.”
Không muốn nói chuyện tiếp với Khương Bình, Đàm Trình lia mắt xuống nhìn vết máu đã khô trên mua bàn tay mình, nhíu mày, rồi giơ tay lau sạch, còn tiện tay lau luôn vòng máu trên trán.
Pháp sự kết thúc rất nhanh, kế tiếp sẽ đi vào đường hầm thông vào mộ.
Khương Bình chỉ kêu Đàm Trình tới dẫn đường, ngoài pháp sư và Khương Bình còn có bạn của hắn, tổng cộng bốn người.
Đàm Trình đi trước dẫn đường cố tình đi thật chậm, theo lý thuyết, nếu pháp sư này có thể diệt trừ mấy oán hồn trong cổ mộ, đối với công tác khảo cổ của họ thì là không thể tốt hơn, nhưng mà….. Đàm Trình lại do dự.
Không phải cậu không muốn tiêu diệt những oán quỷ, chỉ là…… còn chưa tới lúc…….
Dẫn pháp sư đến giữa đường hầm, mặc cho Khương Bình nói như thế nào, Đàm Trình vẫn không chịu đi tiếp.
“Án mạng chỉ phát sinh từ đây trở ra, phía trong là mộ thất, chúng tôi còn chưa vào nghiên cứu, không thể để mấy anh đi vào, nhỡ đâu hư hại cái gì thì sao.”
Nhìn Đàm Trình có vẻ không muốn dẫn mọi người vào trong, Khương Bình bỗng nhiên nói: “Tôi tự nhiên hơi tò mò, sao lúc cậu nghe tôi mời pháp sư, lại phản ứng mạnh thế.”
Đàm Trình là người trong ngành khảo cổ, cũng là dạng thư sinh nho nhã đọc sách này nọ, mà lại kích động đến như thế, không biết cái gì đã làm cho cậu bất an đến thế.
Nhìn cặp mắt của Khương Bình như có thể nhìn thấu tất cả, Đàm Trình cười khẽ:
“Ha ha, tôi cũng rất tò mò vì sao hiện trường án mạng rõ ràng ở đây, mà anh cứ phải khăng khăng vào bên trong.”
“Tôi đã nói hôm nay tôi không phải cảnh sát, chỉ tới tham quan thôi mà?”
“Vậy mời anh đi ra ngoài!” Đàm Trình lạnh lùng nói: “Chỗ này không phải nơi tham quan, đây là hiện trường khảo cổ, mong anh tôn trọng công tác của chúng tôi.”
Gật gật đầu, Khương Bình móc thẻ cảnh sát trong túi áo kia, “Ồ được thôi, vậy cũng mong cậu tôn trọng công tác của tôi, hai vụ án mạng, không phải là chuyện đùa.”
( =]] nhây =]]]]] tui thích KB lắm á mọi người =]]]])
Đàm Trình vẫn đứng giữa đường hầm không bước thêm một bước, Khương Bình và cậu đang giằng co, thì la bàn của pháp sư bên kia chợt xoay vòng vòng.
“Này, này, giống như, có cái gì đang ở gần đây!!” Giọng pháp sư run rẩy rất sợ hãi.
Bàn tay cầm la bàn của pháp sư cũng run rẩy theo, mắt dáo dác nhìn xung quanh như sợ sẽ có thứ gì nhảy xổ ra bất thình lình.
Đàm Trình nhịn không được cũng nhìn quanh nhưng không thấy gì.
“Đã xảy ra cái gì?” Khương Bình bước nhanh đến cạnh lão pháp sư: “Sao vậy?”
“La bàn xoay càng nhanh, thì oán khí càng mạnh, quỷ dữ càng nhiều! Tôi chưa bao giờ thấy la bàn xoay nhanh và liên tục thế này cả!”
Oán khí? Là nói những kẻ trộm mộ sao?
“Nơi này muốn giết chúng ta!”
Nghe thế, Đàm Trình nói thêm: “Không thể ở đây lâu đâu, nên đi ra nhanh thì tốt hơn.”
Lão pháp sư còn chưa kịp nói gì, Khương Bình đã nói trước: “Đi ra? Sao được, vốn tới đây là để đuổi quỷ mà, nếu đi thì trả lại chúng tôi mấy chục ngàn tệ với.”
Lão pháp sư quèn chỉ có một chút đạo hạnh trừ tà linh tinh thôi, chưa từng trải qua tình huống nghiêm trọng. Ông ta nghe tiền nhân nói la bàn quay càng nhanh, oán khí càng nặng, những pháp sư nhỏ như ông ta phải chạy trốn thật nhanh. Nhưng mà chỉ nghe nói thôi, chưa từng thấy tận mắt, Mà nếu bỏ cuộc giữa chừng thì ngàn tệ phải trả lại! Lão pháp sư là một kẻ tham tiền, nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc đầu mấy cậu cũng không nói la sẽ gặp tình huống này…” Ông ta dừng một chút, đảo cặp mắt ti hí tính toán: “Thêm ngàn nữa, ngàn tệ thì tôi mới làm.”
Phát hiện ra thân phận mình không thể quá mức ham tài như thế, lão pháp sư giả vờ ho mấy tiếng: “Khụ khụ, mấy cậu cũng biết, đuổi quỷ trừ tà gây tổn hại đến cơ thể của tôi nhiều lắm, nên phải có chút bồi thường mới được.”
Bạn của Khương Bình trông có vẻ rất tin tưởng lão pháp sư, “Vâng vâng vâng, xin đại tiên giúp đỡ, tiền bạc không thành vấn đề.”
“Vậy được rồi…… Tôi sẽ trừ tà oán quỷ ở đây, tìm chỗ nào trống trống để hành pháp nào.”
Lão pháp sư đặt túi xuống đất, bắt đầu lấy mấy thứ bên trong ra.
Gạo nếp thấm máu, cành liễu treo đầy những tấm vải hoa văn kỳ lạ……
“Đến cả trẫm cũng không nhìn thấy, mà còn muốn trừ tà?”
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói, Đàm Trình đột nhiên quay đầu lại, đôi môi vô tình chạm vào thứ gì, man mát lành lạnh.
./.