Editor: Tiêu
(Ngày trước có Phan Tử, ngày nay có Khảm Kiên, chính thức trở thành fan Khảm Kiên)
Gia tộc Khảm Kiên truyền đời dùng cung, từ bé đã được luyện cung nên lực cánh tay rất kinh người, dây cung trong nhà bọn họ có ba loại màu sắc, mày dây vàng dùng để bắn chim, uy lực như vừa rồi. Màu dây đỏ, tay người thường thì không thể kéo được, một viên bi bắn đi có thể đánh vỡ xương sọ người. Màu dây đen, tôi chưa từng thấy hắn dùng qua, chắc là có tác dụng đặc biệt.
Tôi cầm đao và côn của Tiểu Hoa ở phía trước, không biết từ lúc nào mà bản thân đã trở thành lính đánh thuê, thực sự là thế sự khôn lường.
“Ông chủ, cầm đèn giúp tôi.” Khảm Kiên giữ một lỗ bắn tỉa, yên lặng nói.
Tôi đi tới trước lỗ bắn chiếu ra, lập tức thấy gần như là khỉ đã áp sát cách lô cốt hơn bốn thước, toàn bộ người sau lỗ bắn đều nâng súng, mới nâng được một nửa chợt nghe “vù” một tiếng như máy bay xé gió, đầu khỉ phun ra cả đống máu, bị đánh cho nát bét.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Khảm Kiên, thấy tay hắn linh hoạt lưu loát như mây bay nước chảy, tay vừa buông ra lập tức lướt qua y phục trên người không quên kẹp theo một viên bi sắt, dây cung vừa trở về lập tức nắm lấy, căng ngực, kéo một đường, mỗi lần là một tiếng khỉ gào thét. Đạn lướt qua lỗ bắn tỉa khiến bình rượu xếp quanh đó rung lên, giống như tiếng huýt sáo vậy, sau đó nghe xa xa có một con khỉ kêu thảm.
Nhưng mà cũng vô ích, tiếp theo chúng tôi liền thấy ít nhất cả trăm con khỉ, từ trên trần, vách tường hung hãn xuông tới.
Tôi không thể nào hình dung nổi cái hoàn cảnh lúc đó, trong giây lát mọi người cũng nổ súng, nhóm đầu tiên đánh bay bọn khỉ đang tràn lên, vẫn không làm cản trở tốc độ của bọn chúng. Trong giây lát hơn mười con khỉ nhảy vọt hơn bốn thước tới. Đợt nổ súng thứ hai lại đánh bay toàn bộ bọn chúng. Gần như là đồng thời, thậm chí còn chưa kịp thấy xác khỉ chạm đất, rất nhiều khỉ lại tràn tới.
Tất cả súng bắt đầu nổ rền vang. Khỉ chết đập vào vách lô cốt, rơi xuống nát bấy.
Tất cả đạn gần như bắn liên tục ba mươi giây, chỉ thấy máu thịt văng tung tóe, cơ bản không cần nhắm, Khảm Kiên một tay nắm ba viên, cùng bắn đi một lúc, tần suất kéo cung tới cực hạn. Tôi nhìn vách chắn lung lay sắp đổ, liền gào lên với Tiểu Hoa: “Không chống được!”
Tiểu Hoa ngẩng đầu lên nhìn lên hoa dung đạo, dồn sức chống côn, lao thẳng lên trên, hai chân kẹp vào thành giếng, nói với thủ hạ: “Lên trước đi, vừa đánh vừa lui.”
Bọn Vương Minh bò vào trong đường giếng, một con khỉ từ lỗ bắn tỉa chui lọt vào, nhằm về phía Khảm Kiên, đao trong tay tôi quay một vòng lập tức chém bay đầu nó. Khảm Kiên lấy ra mấy bọc nước tiểu heo, kéo cung bắn xuống đất cả chục bọc, chúng lập tức vỡ tung, nước bắn khắp nơi, mùi khai xộc lên.
Tôi rút thêm một mã tấu nữa, quay về phía vừa ném, song đao phòng ngự, gào lên:
“Cái quái gì vậy!”
“Nước tiểu gấu!” Một con khỉ lại bò vào trong lỗ bắn, nhào thẳng lên mặt Khảm Kiên, hắn dùng cung đè con khỉ xuống. Đồng thời, tất cả các lỗ bắn đều có khỉ chui vào, trên lưng trong giây lát đã có năm con bám lên. Tôi chém chết hai con, một khắc lại bị vồ lấy. Đứng lên một cước xoay người, đẩy Khảm Kiên đến dưới giếng, trong giây lát trên kia có sáu bảy cánh tay duỗi xuống tóm lấy hắn kéo lên. Tôi đứng dậy trèo lên theo. Khảm Kiên quay người bắn vào cái bình rượu dưới cùng của lô cốt. Toàn bộ lô cốt lập tức lới lỏng, bắt đầu sụp xuống khe hở dưới đáy giếng, rất nhanh sau đó, miệng giếng dưới đáy bị chặn kín.
Còn nghe thấy bên ngoài có tiếng va chạm điên cồng, nhưng thanh âm cũng không quá rõ ràng, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bàn đá bên trên và bình rượu còn chưa bị sụp hết, nên chúng tôi cũng được che chắn.
Tôi nhìn về phía Vương Minh, Vương Minh cũng nhìn tôi, hai người đều quá mệt mỏi, tôi quay đầu nhìn Tiểu Hoa, bỗng, toàn bộ giếng chấn động, dường như có con quái vật gì rất lớn, đang đập vào đống gạch chắn dưới chân chúng tôi.