Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam Thíu (????)
__________________________
Đi theo Bàn Tử xuống dưới muốn không khai quật gì là không có khả năng.
Bất quá nói trở về, người nhà họ Trương có phải là quá đạm bạc với tiền bạc rồi không, đều đã mở liên tiếp hai cái quan tài và ba gian mộ thất, bên trong vẫn không có cái gì cả, đương nhiên phải bỏ qua việc Bàn Tử lục được hai thanh hắc kim đoản đao.
Trong lòng không giảm bớt một chút nào cảm giác lo lắng cho Muộn Du Bình.
Mỗi lần tiến vào một gian mộ khác tôi đều ngoái đầu nhìn xem Muộn Du Bình có ra tới hay chưa.
Kỳ thật tôi rất muốn cùng hắn vào trong đấy, nhưng lý trí nói cho tôi biết, đây là địa bàn Trương gia, cơ quan Trương gia sẽ không giết người trong nhà, mà tôi đi theo nhất định sẽ kéo chân Muộn Du Bình.
Bàn Tử vẫn luôn thảo luận về minh khí, Hắc Nhãn Kính thì chỉ muốn xem náo nhiệt, nhưng mặc kệ Bàn Tử có làm tăng không khí, Hắc Nhãn Kính có bao nhiêu lợi hại, trong lòng vẫn hoang mang rối loạn như cũ.
Bàn Tử: "Thiên Chân, Thiên Chân.
Hồn cậu lại bay đi đâu rồi?"
Tôi: "Ơ, làm sao?"
Bàn Tử: "Ai nha, gọi cậu phụ Bàn gia hạ cái quan tài một chút, mệt chết Bàn gia rồi nè."
Tôi hỏi: "Chúng ta đã tiến vào mấy gian mộ thất rồi?"
Bàn Tử nói: "Cái thứ , làm sao?"
"Không được, tôi muốn đi tìm Muộn Du Bình." Tôi nói xong nhanh chóng cầm đèn pin mắt sói bước đi.
"Tiểu tam gia chậm đã, Trương câm không có việc gì." Hắc Nhãn Kính ở phía sau rống lớn.
"Thiên Chân cậu đừng có làm bậy." Bàn Tử nói xong cũng chạy theo tới.
Tôi đẩy ra cửa gỗ trực tiếp đi lên lầu, theo hành lang chạy đi.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bức tường đồng, nhìn kỹ thì ra đó là cửa.
Tôi đang muốn tiến lên đẩy cửa thì nghe được giọng của Muộn Du Bình, tuy là tiếng rất nhỏ, nhưng đảm bảo không phải ảo giác của tôi.
Tôi cầm đèn rọi khắp nơi, phát hiện được Muộn Du Bình đang ngã bò ở một góc cửa đồng.
Lúc đấy tôi cảm thấy đầu mình "ong" một tiếng, chạy vọt qua.
Tôi nổ lực khắc chế cảm xúc của bản thân, lúc nãy Muộn Du Bình có gọi tôi, vậy hắn bây giờ chỉ là hôn mê.
Nhưng thân thể tôi vẫn cứng đờ ra, cánh tay đưa ra vẫn không thể chạm vào mặt Muộn Du Bình.
Tôi lúc ấy chỉ có một loại ý nghĩ, đó chính là phải nhanh mang Muộn Du Bình rời khỏi chỗ này, cái cổ lâu này hai đời tôi đều không muốn nghĩ đến nữa.
Hắn không phải lần đầu tiên ngã xuống như vậy ở đây.
Nhưng thân thể cũng động tác của tôi hoàn toàn không giúp tôi thực hiện ý tưởng, hoàn toàn không biết phải làm cái gì, toàn thân cứ đờ ra ở nơi này.
Trong miệng phát ra một vài âm tiết kỳ quái: "Dậy thôi, về nhà."
Tôi cảm thấy trên mặt bị tát một cái, chụp một cái khiến cả người tôi nghiêng về một bên, trên mặt trở đau, tôi lặp tức tỉnh táo.
"Mẹ nó Thiên Chân sao cậu vẫn giống mười năm trước không có tiền đồ như vậy, Tiểu ca vẫn còn rất tốt, cậu làm mặt đưa đám cho ai xem, làm lão tử lo gần chết." Bàn Tử quát.
"Anh ta trúng độc, ra một chậm rãi điều dưỡng liền khỏe ngay thôi." Hắc Nhãn Kính khó có được lúc đứng đắn, nói.
"Mẹ nó nhà họ Trương vậy mà biết dùng độc chơi nhất a! Người một nhà cũng bị họ hố, khôbg uổng cho bị thua." Bàn Tử vừa trợ giúp đỡ Muộn Du Bình dậy, vừa nói thầm.
Tôi và Bàn Tử đỡ Tiểu ca, Hắc Nhãn Kính phụ trách vác theo ba lô Tiểu ca mang ra.
Con đường phía trước vẫn ổn, chỉ là vừa tới chỗ có chất bụi kiềm, phổi tôi liền không chịu nổi.
Lúc đến được tới tầng một, tôi với Bàn Tử đã cảm thấy đến đi đường còn khó khăn, như vừa đi một búng máu.
Hắc Nhãn Kính thấy thế liền kéo Muộn Du Bình cõng trên lưng, tay cũng cầm cả ba lô.
Còn hai chúng tôi chỉ cần lo tốt bản thân, nhanh chóng đi tiếp là được.
Chúng tôi đi dọc theo con đường lúc trước đã đi, cuối cùng ra tới được mặt đất trong mộ đạo, trong lòng thở nhẹ ra khômg ít.
Tình hình ho khan của tôi với Bàn Tử cũng đỡ nhiều, Bàn Tử cũng không còn tràn ngập lòng hiếu kỳ như lúc trước.
Nên rất nhanh chúng tôi đã ra tới chỗ chuông thanh đồng trong thông đạo.
Ở chỗ này tâm tình của tôi và Bàn Tử đều trở nên vô cùng trầm trọng, điệu "Hồng Cao Lương" trước kia như còn quanh quẩn bên tai.
Nhìn mộ đạo đồng dạng, Muộn Du Bình cũng hôn mê như thế, đột nhiên tôi cảm thấy hai chân vô lực, cũng thật sự khụy hai chân xuống thật mạnh.
"Phan Tử, huynh đệ tới đón anh về nhà đây!"
"Huynh đệ, ngần ấy năm anh ở chỗ này chịu khổ, tôi với Thiên Chân đều rất nhớ anh.
Đặc biệt là Thiên Chân, ngày này mỗi năm đều cất công chạy đến Ba Nãi bái tế anh, còn vừa khóc là tròn một ngày.
" Bàn Tử ở bên cạnh cũng quỳ xuống nói.
Áy náy và tưởng niệm đồng thời đánh úp tới, như lắp đầy toàn bộ tâm trí tôi.
Tôi chỉ có thể ngây ngốc quỳ ở đó, nhìn vào nơi Phan Tử trước kia.
Những dấu vết trước kia cơ hồ đều không thấy nữa, và tôi cũng chỉ có thể nhìn nơi đó thôi.
"Thiên Chân!" Bàn Tử hô.
"A." Tôi có chút ngây người nhìn Bàn Tử.
"Ai nha, Phan Tử lúc trước có phải là ở chỗ này hay không?" Bàn Tử chỉ vào góc tôi nhìn lúc nãy.
Tôi gật đầu tỏ vẻ chính là chỗ đó, tiếp theo hắn dựa theo đó mà tìm kiếm lên.
"Anh làm cái gì vậy Bàn Tử?" Tôi hỏi.
"Tìm thi cốt của Phan Tử, xem còn có thể tìm được hay không, như vậy chúng ta không cần mỗi năm tế bái một ngôi mộ chỉ có di vật đúng chứ."
"Tìm được rồi sao?"
"Không có, chẳng lẽ Phan Tử thật sự biến thành yêu quái rồi? Ai da má ơi, cậu nói xem nếu một hồi mà gặp được "Phan Tử" thì phải làm sao, nên đánh hay là trốn tốt hơn?"
Tôi thật sự khôbg biết Bàn Tử nghĩ cái giống gì, lúc nào rồi còn có tâm tư nghĩ đông nghĩ tây.
Hắc Nhãn Kính cõng theo Muộn Du Bình trầm mặc đi ở phía sau.
"Được rồi, mặc kệ thế nào, chúng ta tới cũng tới rồi, liền siêu độ cho hắn một cái đi." Bàn Tử nói.
Nghĩ lại thấy cũng đúng, liền lấy hương liệu vàng mã đã sớm chuẩn bị ra, đốt hương xong bắt đầu tốt tiền giấy.
Bàn Tử cũng bắt đầu nhảy đại thần.
Nhảy đại thần (跳大神): phải do hai người đảm nhiệm, một là Thần (Thần lớn) hai là Thần hai.
Họ cho rằng vị thần thứ nhất là đối tượng chiếm hữu linh hồn, và vị thần thứ hai là người trợ giúp.
Trong quá trình Nhảy đại thần, vị thần thứ nhất chủ yêua là "quay" và vị thần thứ hai đang chơi trống.
Có những làn điệu cố định và những lời mời thần, sau khi mời thần xong hai vị thần có nhiệm vụ "giao tiếp" với thần linh (linh hồn) để giải đáp thắc mắc của người dân.
Có đôi khi người được mời đến gọi là người bất tử và đôi khi được gọi là linh hồn của người chết.
Theo Baike.
Baidu.
___________________
"Huynh đệ a, thật xin lỗi, lâu như vậy mới đến xem anh, vốn là muốn đem người về nhưng bây giờ chả biết anh ở đâu.
Cũng không biết anh ở bên đó thế nào, nhớ đối tốt với bản thân một chút.
Có thiếu thốn thứ gì tối về cứ về báo mộng cho Thiên Chân đi.
À đúng rồi, Thiên Chân không có làm anh thất vọng, cậu ấy đã đem sản nghiệp của tam gia ở Trường Sa xử lý rất khá.
Còn giúp Cửu Môn thoát khỏi trói buộc mấy chục năm, đem một đám gâu gâu kia chỉnh đến gần chết, đảm bảo bọn chúng tro tàn không thể cháy lại nữa, anh yên tâm mà đi đầu thai đi thôi.
Kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ tốt.
Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng lão quân mau hiển linh, làm cho Phan Tử kiếp sau đầu thai vào nhà nào tốt ấy, lấy được một cô vợ xinh đẹp nữa."
"Phan Tử! Huynh đệ thật sự xin lỗi anh, anh là người Ngô Tà đời này phải nói lời xin lỗi nhất.
Kiếp này không thể báo đáp, chỉ cầu kiếp sau chúng ta vânc tiếp tục làm anh em, để tôi có cơ hội báo đáp cho anh." Tôi hạ xuống đôi tay tế bái "Cảm ơn anh Phan Tử!" Những lời này tôi đã luôn muốn nói, hôm nay rốt cuộc cũng có thể nói ra, nước mắt tôi tuông ra như dòng thủy triều dũng mãnh.
Bàn Tử và Hắc Nhãn Kính đều biết tôi phải cần một chút thời gian để sắp xếp lại tâm tình của mình.
Cho nên bọn họ chỉ đứng phía sau lưng tôi.
Cũng không biết tôi ngây người bao lâu, cuối cùng Bàn Tử kéo tôi một cái.
"Thiên Chân, phải đi rồi, chất bụi kiềm đáng chết kia lại đến nữa rồi."
Phan Tử là vì tôi mà chết, cảm xúc áy náy này ở sâu trong nội tâm của tôi là điều vĩnh viễn không thể xóa nhòa, giờ phút này tôi chỉ có thể yên lặng bồi hắn trong chốc lát.
"Các anh đi trước đi, một lát tôi liền theo tới." Tôi nói.
Tôi lấy rượu ra từ trong bao, hướng mặt đất rải đi một nửa, số rượu còn lại đem uống hai hớp thật to, uống xong hai hớp tôi nói: "Huynh đệ! Hôm nay từ biệt, không biết bao giờ mới có thể lại đến, có lẽ cả đời này cũng sẽ không đến nữa, nhưng anh vĩnh viễn còn sống trong lòng Ngô Tà này cho đến khi chết....!Tạm biệt huynh đệ." Nói xong tôi sải bước đi về phía con đường có chuông đồng.
Lúc trước nhờ có Phan Tử tôi mới có thể vượt qua cửa ải này, tuy rằng tôi bây giờ chưa thể so với phần nhiều cao thủ, nhưng nơi này tuyệt đối là trường hợp đặc biệt, không thể xem thường.
Tôi duỗi tay, tung người lên thành một đường ngang nhảy qua khu chuông đồng.
Tôi quay đầu nhìn, bụi kiềm cách tôi không đến m.
Phất phất tay tới chỗ Phan Tử rồi nhảy vào trong nước.
Chờ tới lúc tôi ra khỏi mặt nước, thấy Bàn Tử đứng bên hồ nôn nóng chờ tôi, tôi liền mỉm cười trấn an hắn một cái.
"Đi thôi." Bàn Tử khó có được thâm trầm phun ra hai chữ này.
Chúng tôi một đường không nói chuyện trở về.
Địa phương này sẽ không lại tới, Phan Tử về sau cũng sẽ không bao giờ găp lại..