"Anh không muốn kết hôn với em hả?" Bị Tần Quốc Trường bác bỏ toàn bộ lời lẽ cô cố gắng dẫn dắt anh đến đây, hai mắt long lanh lừng chừng giả vờ sắp khóc, mếu máo: "Anh chán em rồi.."
"..." Tần Quốc Trường khoé môi giật nhẹ, thầm mắng cái chiêu này thật sự tác dụng quá lớn, anh không biết Vỹ Chu Đào tủi thân thật hay giả.
Anh nói: "Ừm, chán em rồi."
"Vậy anh ngủ sofa đi." Vỹ Chu Đào lấy tay đập vào miệng anh, "Về nhà anh ngủ luôn đi, đáng ghét!"
Vỹ Chu Đào đứng bật dậy, tháo nhẫn nhét nhét vào trong áo khoác âu nhét vào túi áo sơ mi, thuận tiện nhéo anh một cái, nhe nanh giơ vuốt: "Tối nay đừng có lên giường của em!"
"Thế có chia gấu nhồi bông không?"
"Anh tự vào mà lấy!"
Tần Quốc Trường bật cười xoa xoa dấu vết Vỹ Chu Đào để lại trên ngực, đứng lên đi theo sau chiếc đuôi nhỏ ngoe nguẩy dẫn dụ vào phòng.
Mấy chiêu trò lặp đi lặp lại của Vỹ Chu Đào, Tần Quốc Trường nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thế nhưng vẫn hứng thú, để cô lôi kéo dắt đi vào hang.
Nhìn thấy Vỹ Chu Đào tụt vai áo, Tần Quốc Trường liếm môi, rề rà cởi áo theo cô.
"Lần này ai được sủng?" Anh hỏi, giọng điệu rõ ràng thích muốn chết.
Vỹ Chu Đào rũ rượi vắt váy trên ngực, tiến đến trèo lên người Tần Quốc Trường, há miệng ngậm lấy môi anh, "Nửa tiếng!"
"Chịu nổi không đấy?" Tần Quốc Trường thì thầm vào miệng cô, ngay lập tức liền bị cô chặn vào mùi kẹo sữa thơm lừng, giọng cô yếu ớt kêu lên: "Muốn nhiều..
thật nhiều!"
"Thế sủng hạnh anh bao nhiêu lâu?"
"Đến cạn luôn!"
"Tham lam!"
Một lúc lâu sau đó, Tần Quốc Trường đứng ở bếp khuấy món súp đặc biệt ngon trong số 5 món anh biết.
Trên người anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xoắn đến khủy, cổ áo tùy tiện mở vài cái cúc, mặc một chiếc quần ngủ màu đen để lộ đôi chân dài săn chắc.
Anh đứng nghiên người dựa vào gian bếp, bàn tay gân guốc cầm vá khuấy đều, nồi súp đã nghi ngút khói vẫn không ngừng khuấy.
Vỹ Chu Đào từ phía bên ngoài tiến vào, mở tủ lạnh nhặt quả cam đưa cho Tần Quốc Trường, "Muốn ăn cam."
Tần Quốc Trường buông vá trong tay, cầm lấy quả cam tiến hành bóc vỏ, còn Vỹ Chu Đào thì chui vào vòng tay anh ngửa cổ thưởng thức cơ ngực.
Miệng nhỏ của cô cười khúc khích: "Toàn là múi!"
"Của em hết, không phải sao?"
Vỹ Chu Đào úp mặt vào ngực anh, lưng dựa sát bếp, mái tóc búi cao trên đỉnh đầu lúng phúng những sợi li ti, giọng cô nhu mì ngọt ngào: "Anh bóc nhanh lên."
Tần Quốc Trường đặt vỏ cam hình bông hoa lên búi tóc của cô, cười cười giữ bí mật.
Sau khi nhận được quả cam đã bóc sạch từng sợi sơ trắng, Vỹ Chu Đào hài lòng đi tới bàn ngồi xuống.
Tần Quốc Trường mang chén súp nóng hổi đặt trước mặt Vỹ Chu Đào, "Không học bài?"
"Chút nữa!" Vỹ Chu Đào chuyên tâm ăn cam ngọt, hai mắt tròn nhìn anh, hứa hẹn: "Em giỏi toàn trường cho anh xem!"
"Hửm?"
"Anh tranh thủ mua thêm quà cho em đi!"
"Phải không?" Tần Quốc Trường trong mắt toàn là hãnh diện: "Mua rồi nếu không giỏi thì phải làm sao?"
"Thì vẫn tặng cho em!" Vỹ Chu Đào nghe thấy Tần Quốc Trường không chịu tin tưởng, gương mặt dễ thương hơi nhăn nhó: "Còn không thì đi tặng cho người ta giỏi nhất ấy."
"Vậy em muốn quà gì?"
"Hì hì." Cô gái nhỏ đút miếng cam cắn dở cho anh, ngọt ngào tươi cười: "Muốn thi bằng lái xe!"
"Lý do đi?"
Vỹ Chu Đào sớm đã soạn văn, nghiêm túc phát biểu ý kiến: "Phụ nữ phải độc lập! Anh và em chưa kết hôn, không chắc sẽ êm ái sống đến cuối đời.
Cho nên phải tranh thủ học được những thứ đơn giản nhất, sau này không hối hận."
"Em không tin anh?" Tần Quốc Trường mơ mơ hồ hồ.
"Ai bảo thế?" Vỹ Chu Đào trợn mắt: "Không tin anh thì tin ai?"
"Chẳng hạn như..
bà nội?"
"Không giống!" Vỹ Chu Đào lắc lắc đầu: "Anh sống cùng em giống gia đình, còn bà nội thì em chưa sống cùng, đó chỉ là hầu hạ thôi!"
"Thế thực sự muốn học lái xe?"
"Để làm tài xế cho anh! Khi anh đi công tác xa này, anh đi bàn công việc, đi tiệc đêm,.." Vỹ Chu Đào xoè bàn tay ra đếm đếm, "Chở anh đi dạo nữa!"
"Thế thì không cần bằng lái xe, anh dạy em là được rồi." Tần Quốc Trường vén mấy sợi tóc li ti ra khỏi gương mặt đáng yêu của đối phương, nhẹ nhàng cọ chóp mũi lên hôn trán cô, yêu chiều ve gò má mềm: "Nhưng trước tiên phải cưới anh."
"Anh cứ nói tới đi, chút nữa lại đi đến "thôi, em còn nhỏ quá", em nghe đến mòn lỗ tai rồi."
"Vậy thì em mau lớn đi."
Vỹ Chu Đào thò tay ra dưới cằm Tần Quốc Trường, nhắc: "Anh nhổ hạt!"
Cô nói: "Lớn rồi không còn đáng yêu nữa, anh thích bé gái mới lớn đáng yêu mà!"
"Anh thái đến vậy à?" Tần Quốc Trường cầm cổ tay Vỹ Chu Đào đặt xuống bàn, tự mình nhổ hạt quả cam, hơi ý tứ lườm cô.
"Nếu không phải thì anh đã chọn cô diễn viên, bạn thân của Miao! Người ta quyến rũ, trưởng thành, còn có cá tính nữa!"
"Anh không qua lại với người nổi tiếng."
"Nghe như đang sỉ nhục công việc của người ta vậy á!"
Tần Quốc Trường bất lực: "Thế này em cũng không đồng tình, cái kia cũng có lí do..
thế là do anh cả, anh không có mắt nhìn đúng không?"
"Anh chê em hả?" Vỹ Chu Đào lại phán một câu làm người đối thoại với cô phải điếng đứng.
"Được rồi, em không có xuất thân, không phải diễn viên, chỉ là nhờ vả người ta mới làm chủ quán nước bình thường thôi!" Vỹ Chu Đào phồng hai má tròn, gương mặt lộ vẻ cáu kỉnh: "Dáng cũng không đẹp, ăn nói cũng không biết, cái gì cũng dở tệ."
Nói xong đột nhiên Vỹ Chu Đào tự cảm thấy mình hết sức mờ nhạt.
Nhưng thay vì dỗ ngọt an ủi, Tần Quốc Trường tỏ ra đồng tình: "Còn có, hay mắng người, đánh người, ỷ có kim chủ bắt nạt anh."
Vỹ Chu Đào: ?
.
.
Ngày đẹp trời.
Vỹ Chu Đào mặc đồng phục vừa tan trường liền rẽ sang con hẻm nhỏ.
Những ngôi nhà giản dị nằm san sát nhau ở trung tâm thành phố tùy tiện có thể thấy yên bình và sạch sẽ hơn bên ngoài đại lộ.
Vỹ Chu Đào tò mò tứ phía, bất ngờ điện thoại vang lên âm thanh tin nhắn.
Cô sớm đã cầm trong tay, mở lên tiếp tục nhận được tin nhắn từ phía Luna: "Đúng rồi, chị đi tiếp đi!"
Chân Vỹ Chu Đào bất giác khựng lại.
Chẳng qua vào giờ ra chơi, có người đến bảo cô xem tin nhắn của Luna.
Cô nàng nghỉ học suốt một tháng nay chẳng biết vì sao muốn liên lạc với cô.
Cuộc hẹn gặp trong hẽm nhà dân cũng xuất hiện.
Vỹ Chu Đào hơi chau mày, ngẩng mặt nhìn xung quanh.
Không phát hiện điều gì, cô lại cắm mặt vào điện thoại, tin nhắn từ Luna: "Sao chị không tiếp tục đi?"
Sau đó có cuộc gọi thoại từ Tần Quốc Trường, cô lập tức lùi về sau, ngoái nhìn tứ phía một lần nữa, cảnh giác nghe máy của anh: "Alo."
"Em đang ở đâu vậy? Anh chờ lâu lắm rồi đấy." Tần Quốc Trường: "Lớp em chẳng có ai, em ở canteen trường à?"
"Anh..
em có chuyện..
chút nữa em về.." Vỹ Chu Đào ngập ngừng không biết giải thích làm sao, "Anh về nhà đi, em ra khỏi trường rồi."
"Đi đâu?"
Vốn dĩ từ trước đến nay chuyện gì cũng thông báo Tần Quốc Trường một tiếng, cô không có thói quen giấu diếm hay dối lừa anh, anh hỏi điều gì liền lập tức trả lời: "Em đi gặp Luna một chút."
"Gặp làm gì?"
"Không biết, em ấy muốn gặp em!"
Tần Quốc Trường ngắt máy, hình như là giận dỗi.
Vỹ Chu Đào bất an nhìn điện thoại, thấy Luna điên cuồng gửi tin: "Chị gọi điện cho ai vậy?"
"Đừng nói chuyện nữa! Chị mau đi về phía trước đi!"
"Chị! Mau đọc tin nhắn! Đừng gọi điện nữa!"
Vỹ Chu Đào lúc này hoàn toàn không dám xuất kinh, môi khô khan muốn liếm, từ từ lùi về phía sau, "Luna?" Cô cao giọng.
Cô vô thức nhìn sang ngôi nhà mái đỏ bên phải, cảm giác có người đang nhìn mình, hơn nữa bằng chứng hết sức chân thực.
Cô lớn tiếng nói: "Luna, em ra đây đi!"
Từ khi đó cũng không có tin nhắn nào truyền đến nữa.
Vỹ Chu Đào có chút khiếp đảm lùi về sau, định quay đầu bỏ chạy.
"Chu Đào! Chị đừng đi!" Giọng nói thanh thanh từ phía ngôi nhà mái đỏ vang lên.
Luna từ trong đó bước ra, trên người mặc một chiếc váy đơn giản.
Vỹ Chu Đào không dám đến gần, "Em nấp bên trong đó làm gì?"
"Em đã bảo chị đi sâu vào trong kia mà!" Luna tặc lưỡi thở dài: "Chị phá hỏng hết của em rồi!"
"Tại sao?"
"Cái gì? Chị phá hỏng rồi, có đến được không?"
Vỹ Chu Đào nhìn đến chiếc lọ màu đỏ trên tay Luna, nhướng mày: "Em cầm thứ đó làm gì?"
"À.." Luna ngượng ngùng: "Đồ chơi của em!"
"Hả?"
Cô nàng bật cười, gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ đắc ý: "Em mang cho chị chơi cùng!"
"Không chơi, thứ đó nguy hiểm lắm!" Vừa nói, Vỹ Chu Đào nâng tay lên, "Chị về đây, không làm theo kế hoạch của em được đâu!"
"Ai bảo không làm theo được!" Luna nhìn thấy Vỹ Chu Đào xoay lưng, đôi chân dài sải đến nắm vai cô giật mình, lọ xịt cay trong tay nâng lên đưa đến gương mặt thất kinh của cô.
Xịt _______.
"Áaaaa.." Tiếng hét của cô gái nhỏ chưa bao giờ kinh hãi, hoảng loạn đến thế.
Tần Quốc Trường bước đi trên đôi chân dài, kinh ngạc nghe thấy giọng ai đó thét vang.
Khi tiến vào sâu trong hẽm, anh nhìn thấy Vỹ Chu Đào đồng phục lôi thôi quằn quại ôm mặt la hét dưới đất, thêm một cô gái nữa cầm vật kích điện cười đến điên dại.
Tần Quốc Trường hô lớn: "Chu Đào!"
Thời điểm đó vạn vật tựa hồ nặng nề ghì chặt Tần Quốc Trường, chỉ cách vài bước mà ngỡ vạn dặm, tiến đến đẩy mạnh Luna sang một bên.
Vỹ Chu Đào mu bàn tay, gương mặt nhuộm một màu đỏ như máu, nước mắt giàn giụa, bị dính những hạt li ti nồng mùi cay.
Tần Quốc Trường ôm cô gái nhỏ lên, ánh mắt nhìn Luna phức tạp - giận dữ, lạnh lùng, kinh hãi..
khó lời nào diễn tả được anh lúc này vừa tức giận vừa bất lực ra làm sao.
Có thể mãi mãi anh cũng không hiểu được, Vỹ Chu Đào như thế nào mà khiến người từng san sẻ gần gũi với cô đều trở mặt làm những điều kinh khủng lên cơ thể nhỏ bé đó.
Anh rõ ràng không nhìn thấy Vỹ Chu Đào làm hại ai, cũng chưa từng thấy có người bạn nào thật lòng với cô.
Suốt hơn nửa giờ đồng hồ Vỹ Chu Đào khóc không ngừng, không ngừng kêu gào, là loại cảm giác cào cấu đến rách da cũng không có cách giảm đau, ngạt thở, đến tầm nhìn cũng mờ nhoà toàn nước nóng.