Thật ra ở bên Vỹ Chu Đào lâu như vậy, Tần Quốc Trường biết bản thân chưa thực sự làm điều gì cho cô.
Cụ thể như một vài món quà mà những cô con gái mới lớn nên có, một bữa tiệc bất ngờ vào ngày quan trọng, hoặc một thứ gì đó khiến cô bất ngờ đến bật khóc.
Tần Quốc Trường thành thật là một thẳng nam gắng gượng yêu thích người ta, ít nhiều từng nâng niu em gái nhỏ Miao cho nên học được chút dịu dàng, phần còn lại thì chẳng ai chỉ dạy, dựa vào cảm nhận bản thân mà nuông chiều Vỹ Chu Đào.
Cô gái nhỏ lúc này đã có được chút ít năng lực phản kháng, một chút lạnh lùng khiến người đủ biết, cũng học được cách dịu dàng v/uốt ve anh mỗi khi nhận thấy cần thiết.
Tần Quốc Trường đấu tranh rất lâu, tự mình lén lút lập kế hoạch bí mật.
Anh không cố ý khiến Vỹ Chu Đào lu mờ, anh xem cô như gia đình, không thể rời mắt được quá lâu.
Cứ như thế một quãng thời gian dài, ngoại trừ ở bên cạnh thì anh như một cỗ máy không biểu đạt chút cảm xúc nào, lâu dần có thể cô sẽ cảm thấy bản thân không hề quan trọng với anh.
Thứ tự trong lòng anh cụ thể:
Thứ nhất, Chu Đào.
Thứ hai, đồ ăn và giấc ngủ của Chu Đào đứng cùng với công việc.
Thứ ba, gia đình anh.
Đương nhiên, anh chưa hề bộc lộ cảm xúc nào khiến cho người khác hiểu rằng cả ba điều đó đều quan trọng với anh.
.
.
Mấy tuần sau xuất hiện một ngày đẹp trời, mây bay che khuất ánh nắng nhưng vẫn vướng lại những tia ấm áp rực rỡ.
Vỹ Chu Đào mặc váy màu nhạt hở nửa khoảng lưng (từ lúc phát hiện mảng lưng xinh đẹp của cô, Tần Quốc Trường siêng năng tặng cô váy hở lưng), gót giày vuông nâng cao vài cm, mái tóc xoã dài đeo chiếc cài tệp với màu váy.
Cô từ chiếc xe màu nhám Tần Quốc Trường thường sử dụng bước xuống, trên tay cầm túi chứa tổ yến chưng bề ngoài có phần sang trọng.
Không chào hỏi tài xế lái xe, Vỹ Chu Đào lon ton định đi hẳn vào trong toà dinh thự lớn.
Phía sau lập tức có người không an phận nhấn kèn ing ỏi _____ Cô ngoái đầu, chau chau mày: "Anh ồn ào quá đi à."
Tần Quốc Trường ở trong xe nhấn thêm một lần nữa.
Vỹ Chu Đào bất lực đi tới gần, "Lại làm sao?"
"Không tạm biệt anh." Tần Quốc Trường mặt quay một hướng khác, tỏ vẻ không cam tâm.
Vỹ Chu Đào cạn lời, "Có phải em đi luôn đâu."
Tần Quốc Trường không phát biểu thêm, âm thầm ấn tay vào vô lăng nhấn còi xe ____ tinggg.
"Anh muốn cái gì!" Vỹ Chu Đào thò tay vào tóm cổ tay anh giữ chặt, "Nhấn còi ồn ào chút nữa bà nội mắng bây giờ."
"Em tự biết đi." Tần Quốc Trường tựa như đang bị bỏ rơi, rụt tay cúi mặt vào mũi giày.
Vỹ Chu Đào mở cửa xe ra, đôi mày được tỉa gọn chau chau nhìn bộ dạng cáu kỉnh trong âm thầm của Tần Quốc Trường, "Sao anh dính người chết được."
Khoé miệng Tần Quốc Trường nhếch nhếch cười cười: "Thế thì em phải quan tâm anh một chút, nếu không thì dính mãi em không làm việc gì được đâu."
Ngàn vạn lần cô bất lực với ông chú này, miễn cưỡng cúi đầu chui vào trong xe ôm cổ hắn ta ngồi lên đùi, chui môi hôn hắn một cái, "Được chưa?"
"Chưa đủ." Tần Quốc Trường lắc lắc đầu, thuận thế thắt chặt thân thể mềm mại trong lòng, chờ cô tiếp tục chủ động, "Kiểu này nhẹ nhàng, anh không thích."
Vỹ Chu Đào dán môi vào gò má trơn nhẵn của anh, hít mạnh như bé gái thường hôn baba.
Rõ ràng là mạnh hơn khi nãy nhưng anh vẫn không chịu, "Chẳng đủ."
"Son môi dính hết lên má anh rồi này!" Vỹ Chu Đào cau có đưa tay lên định lau, Tần Quốc Trường thấy vậy giữ lại không cho xoá dấu tích, "Để em chùi!"
Tần Quốc Trường hơi hé môi, ra ý phải hôn ở môi.
"Không được!" Vỹ Chu Đào thẳng thừng từ chối, "Anh đòi hỏi quá, em đi vào đây."
"Anh cắn đấy!" Tần Quốc Trường tỏ vẻ tủi thân hâm doạ.
Lực phản kháng của cô yếu ớt như sên, cau có trừng mắt lên: "Ngày nào cũng vậy hết!"
Khoé miệng hồ ly của anh nhếch lên cười, ngửa cổ hờ hững chu môi, "Em không làm nhanh, chút nữa bà ra sẽ bị phát hiện đấy."
Chẳng qua Vỹ Chu Đào hôm đó lỡ mồm khen anh hôn thật thích, từ đó hôm nào cũng há miệng đòi dạy cho cô.
Đương nhiên hồn phách của cô bay đi chín phương tám hướng, đều nằm ở thế bị động.
Cô ôm má Tần Quốc Trường, đặt môi lên đưa đầu lưỡi ra ngoài.
Anh cứ như thế, vô cùng hài lòng hưởng thụ vị ngọt mềm mại của thiếu nữ, ấn chặt cô trong lòng, bàn tay sẽ sờ lung tung khắp nơi.
Vỹ Chu Đào khó khăn lắm mới thoát ra được, lúc đi đến sảnh lại bất ngờ gặp được Miao chạy từ trên lầu xuống, thân thiết gọi hai tiếng "chị dâu".
Da mặt cô còn chưa bớt nóng, đột ngột bị doạ cho đỏ ửng.
"Anh hai đã đi chưa?"
Cô ngoái đầu nhìn xe Tần Quốc Trường đang lề mề quay đầu xe, "Vẫn còn ở đó."
Chưa hết câu thì Miao đã chạy đi mất.
Vỹ Chu Đào vuốt vuốt ngực thở hắc, tự đoán hai ông bà sau khi ăn sáng sẽ ở phòng khách nên trực tiếp đi vào.
Đúng như cô đoán, giọng Kim Nhu từ phía đó khó ở mắng: "Phiền phức thật đấy! Người gì mà cứ hầm hầm cả ngày không chịu ăn uống, đến lúc cần sức khoẻ thì đổ thừa tôi không chăm sóc ông!"
"Không cần bà lo!"
"Vậy lúc đuối sức có bao giờ nói "không cần bà lo" không?"
Đối phương "hừ" một tiếng, phòng khách yên lặng.
Vỹ Chu Đào đi thêm mấy bước, Kim Nhu lại tiếp tục quát lớn, cứ như đang bị chọc cho tức điên: "Ăn cơm!"
"Bà đi lo cho tình nhân của bà đi, không cần lo cho tôi."
"Tình nhân cái gì mà tình nhân, cái ông già này!!!"
Vỹ Chu Đào biết không nên thò đầu vào nhưng sau lưng đã có tiếng bước chân, cô không thể tiếp tục nghe lén, "Ông nội, bà nội!"
Tầm mắt hai người lớn tuổi lập tức dồn về phía của cô.
Bên trong, khung cảnh Kim Nhu tay cầm bát chất lỏng sệt màu trắng ngà đứng siết chặt tay, ông cụ Tần Trí Dư thì ung dung dán mặt vào màn hình tivi xem tin tức.
Có vẻ đây là một cuộc ghen tuông.
Kim Nhu dằn bát cháo xuống bàn, xoay lưng đi về phía Vỹ Chu Đào.
Từ xa Vỹ Chu Đào nhìn thấy hai mắt bà nội dường như đỏ lên, ấm ức sắp khóc.
"Đi, không thèm quan tâm ông ta!" Kim Nhu kéo tay cô đi một bước.
Quay đầu đã nhìn thấy Miao kéo Tần Quốc Trường đi tới sau lưng.
Miao: "Đấy, anh xem đi!"
Tần Quốc Trường nhướng mày: "Chuyện gì vậy?"
Vỹ Chu Đào không biết anh đang hỏi ai, cho nên im lặng.
"Anh hỏi có chuyện gì!" Tần Quốc Trường lúc này mới nhìn Vỹ Chu Đào.
Cô còn chẳng biết! Lúc nãy thì nũng nịu đòi hôn, bây giờ bày đặt lên giọng với cô, còn lâu cô mới thèm mở miệng.
Ông nội Tần từ trong bước ra, đưa mắt nhìn Kim Nhu từ trên xuống dưới, "hừ" một tiếng, ngoảnh mặt đi, "Càng lúc càng hư đốn!"
"Ông nội!" Miao chẳng kịp cản lại, Tần Trí Dư hầm hầm nói như thế trực tiếp làm cô vợ mấy mươi năm của ông rơi lệ.
Vỹ Chu Đào cũng chính lần đầu nhìn thấy Kim Nhu ấm ức run hết cả người, khẽ lay người bà, "Bà nội." Giọng thì thào nhỏ xíu bởi vì chẳng biết làm sao để an ủi.
"Ông nội, chuyện gì?" Tần Quốc Trường hai tay thả xuôi, đứng trơ mắt ra nhìn Tần Trí Dư chống gậy đi lên cầu thang.
Đến độ anh cũng cảm thấy vô lí, "Bà mắc lỗi gì thì ông sửa cho bà, không phải ông từng nói vậy sao? Nhất thiết phải chọc người ta khóc không?"
Nghe thấy anh nói Kim Nhu khóc, Tần Trí Dư theo bản năng quay đầu nhưng chỉ thấy lưng bà, ông lại quay lưng bỏ đi không nói không rằng thêm lời nào.
"Chậc." Miao giật giật khoé môi, bản tính vốn nóng nảy nên gương mặt lúc này vô cùng khó coi, "Mệt mỏi thật đấy, lớn tuổi cả rồi còn không biết ngồi lại nói chuyện."
Kim Nhu ngước mắt lên trần chặn dòng nước tuông ra, cũng xoay người đi vào phòng khách, giọng mũi nghẹn ngào: "Không cần cô cậu giúp."
Ba đứa trẻ trong nhà vô tình dính vào, lúc này cũng bị giận dỗi lây sang.
Tần Quốc Trường quay người lại nhìn hai cô gái một tròn một gầy, lặp lại câu hỏi thắc mắc từ đầu đến giờ: "Xảy ra chuyện gì?"
Miao ôm tay vào ngực thở hắc, ánh mắt phức tạp thể hiện nhiều ý mất kiên nhẫn, bỏ đi trước một bước, "Anh chị tự giải quyết đi.
Cả tối qua em bị mất ngủ vì chuyện này đấy."
Vỹ Chu Đào lập tức xoay mặt định đi, Tần Quốc Trường vẻ mặt không tin được tóm tay cô giữ lại, "Đến em cũng bỏ anh?"
"Anh quát em làm gì!" Vỹ Chu Đào hất tay ra, gương mặt dễ thương có phần ghét bỏ.
"Không phải, anh hỏi hai người kia, Chu Đào vừa mới đến làm sao biết được chuyện gì." Tần Quốc Trường vội vàng minh oan: "Không ai chịu nói cho nên anh mới lớn tiếng một chút, vô tình nhìn người yêu của anh."
"..."
"Chuyện gì vậy?" Tần Quốc Trường hạ giọng thì thào.
"Em mới đến làm sao biết được chuyện gì." Vỹ Chu Đào lặp lại lời anh vừa nói, không hợp tác đuổi anh đi, "Anh nói bận mà, còn ở đây làm gì?"
"Miao lôi anh vào." Tần Quốc Trường hoàn toàn trong sạch như nước cất: "Chẳng phải anh tò mò chuyện người lớn đâu."
"Anh làm như còn bé lắm vậy."
"Dù sao cũng còn trẻ! Anh đáng yêu trong mắt em mà!"
"..." Vỹ Chu Đào cạn ngôn.
Tần Quốc Trường đúng là có công việc cần làm, những chuyện hờn dỗi này chưa từng gặp cũng không muốn hóng hớt, một lúc sau khuyên nhủ Kim Nhu mấy lời thì rời đi.
Đương nhiên anh nói năng với Kim Nhu chẳng giống với cách dỗ ngọt Vỹ Chu Đào, mà anh giống như đang gợi ý cho cô an ủi bà hơn.
Cô nói: "Ông cũng lớn tuổi tính tình có lúc khác thường, hơn nửa cũng vừa đi khảo sát ở xa về trong ngày..
ông nội vừa về chạy đi tìm bà, ông rõ ràng thương bà nhiều lắm mà."
"Nói như vậy chẳng lẽ tôi là người sai? Tôi nói chuyện cùng người quen cũng không được sao? Ông quản gia, ông làm vườn, nhà này tôi nói chuyện cả rồi tại sao không ghen tức? Hay là có mới rồi nên kiếm cớ?" Kim Nhu bù lu bù loa, thường ngày là một trợ thủ đắc lực, một cố vấn quan trọng từ chuyện công ty đến gia đình.
Lúc này bà trông có vẻ trẻ con, vừa khóc vừa kễ lễ.
Vỹ Chu Đào đứng bật dậy, hai tay nắm vào nhau bắt chước cô giáo chủ nhiệm dạy văn tao nhã của mình, nghiêm túc giảng giải: "Đây là một vấn đề hết sức đơn giản để giải quyết, nhưng bà và ông chọn bản thân mình đúng để làm chuyện lớn lên."
"Đơn giản chỉ là bà vô tình trò chuyện với một người con trai, còn ông thì đang mệt mỏi sau chuyến bay, tình cờ hai người gặp nhau ngay lúc dễ hiểu lầm nhau nhất."
"Nếu lúc này bà nội nhỏ nhẹ nói xin lỗi ông, để ông bình tâm một lúc thì sẽ vẫn còn cơ hội để xoá tội danh.
Vì dù gì chỉ nói chuyện một chút, ông không thể cả đời còn lại ngó lơ bà nội."