Tần Quốc Trường đi công tác ba hôm trở về đòi Vỹ Chu Đào làm cho anh nước ép đào, nghe giọng anh nói mập mờ cổ quái làm sao, cô nổi tính càu nhàu: "Thấy chưa, đầu cậu chủ toàn là mấy chuyện yêu đương thôi, còn không phân biệt được thức ăn với nước uống."
"Vậy anh ăn đào." Tần Quốc Trường trơ trẽn đáp lại.
"Đào là trái cây mà, không phải thức ăn!" Vỹ Chu Đào không thèm suy nghĩ phồng má cái cùn, chân mày cũng nhăn lại tỏ vẻ mắng trách, thẳng thắng chỉ rõ Tần Quốc Trường chính là não hiện tại chỉ có yêu đương.
"Đào là trái cây thôi à?" Đột nhiên Tần Quốc Trường nhếch khoé môi, vẻ mặt như thể bắt được trọn khoảnh khắc trong đầu Vỹ Chu Đào cũng chỉ có yêu đương.
Mặt mũi Vỹ Chu Đào giống như bị đem bôi tro, nhất thời cứng họng, ngượng ngùng lập tức ngắt kết nối.
Cô cho rằng việc mất mặt trước người yêu giống như đem cả tương lai chôn xuống biển, anh ấy chắc hẳn thấy cô như vậy không còn sức hút nữa, cũng sẽ cho rằng lần này không nên thích một đứa mất mặt như thế này nữa.
Tần Quốc Trường cư nhiên không để yên cho cô, ngay sau đó liền nhấn máy gọi liên tục, cứ hễ cô ngoảnh mặt đi khi xác nhận rằng anh sẽ không tiếp tục gọi thì màn hình lại sáng lên réo ing ỏi.
Kết quả Vỹ Chu Đào thử nhận máy, giơ chổi nhỏ quét bụi lên trước màn hình, nhẹ giọng phàn nàn: "Cậu chủ say rồi, mau đi ngủ đi, em đang dọn dẹp mà!"
"Anh không chịu được." Đối phương tựa hồ bị ngó lơ đến ấm ức, giọng khàn khàn ngân dài: "Đầu anh rất khó chịu, cả người đều khó chịu..."
"Vậy cậu chủ đi ngủ đi, ngủ dậy sẽ đỡ hơn thôi!"
Tần Quốc Trường càng lúc càng ủy khuất, như thể Vỹ Chu Đào là người chịu trách nhiệm việc anh say đến nhọc người thế này, anh nghẹn ngào: "Anh không uống được rượu mạnh, đám người đó lại toàn chơi rượu mạnh, tận 3 cốc cạn, anh không chịu được! Chu Đào, nói chuyện với anh đi mà."
"..." Vỹ Chu Đào bối rối thả chổi nhỏ xuống bàn, nghiêm trọng nhìn góc mặt của Tần Quốc Trường trong màn hình.
"Cậu chủ không chuẩn bị thuốc giải rượu hả?"
Vừa nãy còn nói chuyện trêu ghẹo cô, bị ngó lơ một chút đã thành đỏ hoe cả mắt.
Vỹ Chu Đào chẳng hiểu nổi 3 cốc rượu cạn là bao nhiêu, nhưng trông gương mặt ửng đỏ và giọng nói thiếu suy nghĩ của anh chắc chắn là rất khó chịu.
Tần Quốc Trường không trả lời câu hỏi của Vỹ Chu Đào, chỉ hờ hững nhìn trong điện thoại.
Lúc này dường như anh đang ngồi ở ghế dựa, tay đặt trên bàn cầm điện thoại, quần áo sạch sẽ gọn gàng chứng tỏ anh vừa trở về khách sạn liền gọi cho Vỹ Chu Đào.
Vỹ Chu Đào nói: "Cậu chủ tắm đi, xong rồi gọi cho trợ lí.."
Chưa hết lời, Tần Quốc Trường lắc đầu, mở miệng lười biếng: "Hắn ở phòng bên cạnh! Là anh đưa hắn về đấy, hắn ngủ tại sofa phòng chờ trong buổi tiệc."
"..." Khoảng lặng nhỏ.
Vỹ Chu Đào suy nghĩ cạn óc không biết làm sao dỗ cho được cái người khó chiều ở xa gần một vòng Trái Đất, cả cái ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
"Cậu chủ gọi cho dịch vụ khách sạn được không?" Vỹ Chu Đào nhẹ giọng hỏi, nhỏ nhẹ dịu dàng, dỗ dành một đứa trẻ to xác: "Cậu chủ nhờ đem thuốc giải rượu với lại nước chanh lên phòng, nếu không chút nữa rượu ngấm mạnh hơn sẽ không làm được gì đâu."
"Gọi thế nào?" Tần Quốc Trường lục đục tìm điện thoại bàn, vẫn không quên đem theo Chu Đào cầm ở tay trái.
Khi cầm điện thoại bàn lên tay rồi, anh như bị đần ra: "Gọi cho Chu Đào..."
"Không phải, số ở trong danh thiếp khách sạn kia kìa!" Vỹ Chu Đào bất lực càu nhàu: "Biết không uống được rượu thì chuẩn bị thuốc giải đi, cậu bao giờ cũng phải chờ người ta chăm mới chịu được."
Đối phương im lặng.
Trầm mặc một lúc.
Vỹ Chu Đào cố giữ bình tĩnh, lên tiếng: "Cậu chủ, đã gọi được chưa?"
"Không muốn." Tần Quốc Trường nói: "Không muốn gặp ai cả."
"Có ai tìm cậu chủ sao?"
"Không uống thuốc, Chu Đào, anh khó chịu."
Vỹ Chu Đào cảm thấy con người này bắt đầu nói nhảm rồi.
"Khó chịu ở đâu?" Cô nương theo chiều chuộng Tần Quốc Trường: "Cậu chủ cầm điện thoại bàn ấn số dịch vụ đi, xong rồi con nói gì cậu chủ nói theo, được không?"
Tần Quốc Trường từ lâu đã không ý thức được Vỹ Chu Đào có nhìn thấy mình hay không, chỉ cần nghe cô nói anh sẽ lập tức đáp lại: "Anh không muốn nói chuyện với ai cả."
"Sao lại không muốn? Nói một chút thôi mà!"
Anh lắc lắc đầu, "Không muốn..."
"Vậy cậu chủ đưa danh thiếp khách sạn cho con xem, con gọi giúp cậu chủ nha?" Vỹ Chu Đào tận lực đè nén sự bùng nổ của ngọn lửa, cố gắng thật nhẹ nhàng: "Cậu chủ, danh thiếp ở đâu?"
"Anh không biết."
"Thế bây giờ cậu chủ đang làm gì vậy?"
Tần Quốc Trường buông điện thoại bàn trong tay ra, lựng khựng cầm Chu Đào đi về giường, ngồi tựa vào đầu giường, nhìn vào màn hình thấy cô nhóc chau mày nghiêm túc giúp đỡ mình.
Anh thở nặng: "Anh khó chịu."
"Giờ phải làm sao? Cậu chủ phải gọi dịch vụ, sao lại không muốn nói chuyện, giống như nói chuyện với con thôi mà!" Vỹ Chu Đào dần mất kiên nhẫn với anh, bề ngoài vẫn cố gắng giữ giọng nói nhỏ nhẹ: "Đi mà, cậu chủ không uống thuốc giải rượu làm sao ngủ được?"
"Muốn em thôi." Tần Quốc Trường hơi bĩu môi, mắt đỏ ngầu, cực kì giống như đang làm nũng: "Muốn về nhà."
"..." Vỹ Chu Đào thả lỏng, bình tĩnh hỏi: "Hôm nay dự tiệc rồi ngày mai cậu chủ còn phải làm việc nữa không?"
"Anh không biết.."
"Sao lại không biết? Công việc của cậu chủ mà?"
"..." Trầm ngâm một hồi, Tần Quốc Trường dường như đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra đáp án: "Trợ lí giữ lịch trình!"
"Haizz.." Vỹ Chu Đào thở dài, mất kiên nhẫn hỏi lần cuối cùng: "Vậy bây giờ không có thuốc, cậu chủ cố ngủ dậy rồi tìm thuốc sau được không?"
Chờ nửa ngày, góc mặt quay từ phía dưới lên của anh mới lề mề gật xuống.
Vỹ Chu Đào có cảm giác thực như chăm con, chăm một đứa trẻ to xác.
Bằng một cách nào đó, ví dụ như nhờ rượu Tần Quốc Trường không trêu được cô nữa, nhưng lại cực kì nghe lời.
"Bây giờ cậu chủ đặt điện thoại lên tủ giường hoặc là chêm vào đâu đi." Vỹ Chu Đào nói: "Tìm vật gì nặng chêm vào, con trông chừng cậu chủ!"
Tần Quốc Trường nghe thấy vậy, giương mắt nhìn xung quanh, lề mề đem điện thoại đặt lên giá sạc cạnh giường.
Vỹ Chu Đào: "Phải chỉnh sang phía giường nằm!"
Anh nghe lời xoay màn hình trọn lấy cả thân trên của mình.
Cô hài lòng gật đầu, tiếp tục hướng dẫn anh: "Bây giờ cậu chủ rót nước trong bình ở sau lưng uống đi."
Tần Quốc Trường nhìn chằm chằm Vỹ Chu Đào ở trong điện thoại, ánh mắt hờ hững, nhìn đến thâm tình.
Anh đưa tay ra sau lưng mò mẫm, lắc đầu: "Không có."
"Cậu chủ phải đứng dậy! Ở trên giường làm sao có nước!"
"...không muốn uống nước."
Vỹ Chu Đào gãi gãi đầu, bứt rứt muốn đánh chết người nhưng xung quanh chẳng có ai.
Cô hít sâu, bỏ qua bước vừa rồi: "Vậy bây giờ cậu chủ cởi quần áo ra ngủ đi, có thể đi thay đồ ngủ không?"
"Không muốn.." Tần Quốc Trường nắm cà vạt kéo kéo nới lỏng, miệng thì không muốn, tay gấp gáp đem quần áo trên người ném đi.
Sau khi cởi bỏ xong thắt lưng, Tần Quốc Trường cũng ném đi nốt, trên người còn lại áo sơ mi phong phanh, bên dưới bị giấu đi.
"Được rồi, cậu chủ tắt đèn ngủ đi." Vỹ Chu Đào đến bước cuối cùng cứ nghĩ Tần Quốc Trường sẽ ngoan ngoãn làm theo đến cùng.
Ai mà ngờ anh vẫn cắm mặt xuống dưới, tay làm hành động gì đó, đem vạt áo giở lên cao dùng răng gặm lấy.
Sau đó lại thấy anh ngửa cổ thở nặng, hé miệng gọi Chu Đào, vạt áo lại rơi xuống.
Vỹ Chu Đào ngơ ngác không biết chuyện gì, lên tiếng hỏi: "Cậu chủ ngủ đi, bị ngứa hả?"
Tần Quốc Trường lại gục mặt xuống dưới, ủy khuất bĩu môi: "Chu Đào, không chịu được!"
"Rượu mạnh lắm hả, cậu chủ? Sao tai cậu đỏ quá vậy?"
Anh gật gật đầu, tựa một đứa trẻ ngoan: "Anh khó chịu, giống như..
như là sắp nổ ra vậy!"
"Vậy phải làm sao? Cậu chủ vào phòng tắm đi, xả nước ấm ra, cẩn thận bỏng đấy." Vỹ Chu Đào càng lúc càng khó hiểu, nhìn thấy Tần Quốc Trường mắt đỏ ngầu, tai hay cổ, môi và cả má đều đỏ ửng, anh lại nhìn cô như miếng mồi, tay ở dưới quần làm gì đó nâng lên hạ xuống cực kì nhịp nhàng.
Đột nhiên Tần Quốc Trường lại nhếch môi lên cười, giọng ngân nga muốn nịnh: "Chu Đào chỉ cần ôm ôm anh thôi."
"Làm sao mà được! Cậu chủ say lắm rồi, cố đi tắm đi!" Ở bên này, Vỹ Chu Đào lo lắng, bối rối như chân mắc vào dây xích.
"Vậy mút..
mút ở đây được không?" Vừa nói, tay Tần Quốc Trường cũng cố nâng thứ gì đó lên cho cô xem nhưng giá cắm sạc cố định điện thoại quá cao, Vỹ Chu Đào không thấy anh giấu cái gì bên dưới, chỉ thấy anh lảm nhảm không ngừng: " ở đây, thoải mái..
Anh muốn thử, anh tò mò lắm! Chu Đào cho anh đi mà!"
"Cho cậu chủ cái gì mới được?" Vỹ Chu Đào ngây thơ nhăn nhó, vô thức trả lời mấy câu nói của người say: "Thử cái gì phải tỉnh mới được, cậu chủ cứ như vậy mãi khi nào mới hết say rượu?"
Tần Quốc Trường gương mặt dần lộ ra cảm nào đó trông vô cùng thái, gương mặt nghiêm túc dán ở dưới, lực đạo tay chuyển biến mạnh mẽ hơn, bắt đầu phát ra những thanh âm cổ quái: "Anh thích quá, Chu Đào..
hừ..
Chu Đào, mạnh thêm chút nữa..
ừm ừm.."
Vỹ Chu Đào tựa hồ hiểu ra gì đó, da mặt mỏng đỏ lên, tim đập thình thịch, máu dồn hết lên trên đỉnh đầu khiến nó muốn nổ tung.
Cô căng thẳng nhìn Tần Quốc Trường ở bên kia, bờ ngực săn chắc quyến rũ và đôi môi gợi tình không ngừng rỉ gọi tên cô.
Không lâu sau, Thiếu Tống nói: "Chu Đào, anh sướng quá..
anh không chịu nổi hừ.." Sau đó gầm gừ mím môi ngửa cổ, trông cực kì thoả mãn.
Vỹ Chu Đào chẳng biết từ khi nào đã ở trong góc bếp, ngồi trong bóng tối chăm chú xem Tần Quốc Trường..
làm bậy.
Cô không lên tiếng, chỉ im lặng nghe Tần Quốc Trường nặng nề thở ra âm thanh của vọng.
"Chu Đào..
Chu Đào..." Dù đã nằm gục xuống giường vẫn không ngừng gọi tên cô.
Vỹ Chu Đào hít sâu, nuốt nước bọt, khẽ khàn cất giọng: "Cậu chủ, thoải mái chưa?"
"Chu Đào, anh muốn nữa, muốn ôm..."
Dường như chính cô lên tiếng làm Tần Quốc Trường tiếp tục luyên thuyên.
Vỹ Chu Đào ngậm miệng, quan sát Tần Quốc Trường nằm ngả nghiên trước màn hình, nhịp thở dần đều đặn hơn, cũng không tiếp tục lảm nhảm.
Khi này cô mới thở phào một hơi, cẩn thận ấn dừng cuộc gọi.