Hình Xuyên đáp:
- Trong năm vừa qua bỗng nhiên có nhiều cao thủ từ bốn phương kéo đến, xin gia nhập vào Vô Tình cung, trong số đó đáng kể nhất là bọn Thiên Long, Địa Hồ, Thất Diệu, Bát Mạn Cửu Cung, Tam Thập Thái Bảo, Nhị Thập Bát Tú. Họ là những đại ma đầu, cực kỳ lợi hại. Người giả mạo nhị công tử hiện ở trong thủy phủ là Đệ Tam Thái Bảo, họ Vương tên Phương. Hai mươi lăm năm trước, lúc còn là một bé con, Vương Phương từng gây chấn động trên giang hồ. Hắn đã làm nên vô số tội ác, sau đó hắn vắng bóng một thời gian, kể ra có hơn hai mươi năm. Tuổi hắn độ bốn mươi, võ công của hắn rất cao, dù bọn tại hạ hai người hiệp sức lại cũng khó thắng hắn.
Hồng Chấn bật cười ha hả:
- Thì ra chính tiểu tử đó!
Hình Xuyên giật mình:
- Hồng lão ca biết hắn!
Hồng Chấn cao giọng:
- Nào chỉ biết hắn mà thôi! Hai mươi năm trước, nếu không nhờ đại ca lão phu vì nhân từ, ngăn chận lão phu đã đánh chết hắn rồi! Còn đâu sống đến gnày này mà làm trò quỷ!
Hình Xuyên mỉm cười:
- Thế ra, cuộc phong ba vào lúc hai mươi năm trước là cho chính Hồng lão ca dẹp yên.
Hồng Chấn không dám nhận công của riêng mình, nên khoát tay thốt:
- Bất quá, lão phu phụng lịnh hành sự, còn như việc bố trí thì do Long đầu đại ca của lão phu. Thực tình mà nói, về võ công thì lúc đó lão phu thắng hắn, song về tâm cơ thì hắn hơn lão phu mấy bậc. Nếu chỉ có một mình lão phu, hẳn không thể biết hắn ở nơi nào mà tìm.
Thấy lão cao hứng quá chừng, và có thể theo cái đà cao hứng đó, lão có thể kể mãi câu chuyện xa xưa, chẳng biết đến bao giờ dứt, Triệu Sĩ Nguyên chặn lại liền:
- Bây giờ, mình phải nghĩ cách đối phó với tình hình chứ nhị thúc?
Hồng Chấn trừng mắt:
- Ngươi hỏi lão phu? Hỏi làm gì? Chứ ngươi chẳng có hiệu pháp gì sao?
Triệu Sĩ Nguyên day qua Ngư Tiều nhị lão:
- Nhị vị có cao kiến như thế nào?
Bạch Anh trầm ngâm một chút:
- Tại hạ xin tiết lộ thêm một sự bí mật này nữa, để bổ sung yếu tố giúp Thiếu lệnh chủ nghĩ ra biện pháp. Còn như đối phó với địch, bất cứ bằng biện pháp nào, Thiếu lệnh chủ phân phó, là bọn tại hạ hành động ngay.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Lão tiền bối khách khí quá! Không ngại là kém thành thật sao? Chúng ta cần hiệp nhau nghiên cứu, thì cái kế hoạch mới được chu đáo.
Bạch Anh hỏi:
- Thiếu lệnh chủ có biết là Vô Cực phái và Vô Tình cung quan hệ với nhau như thế nào chăng?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Tại hạ có biết đại khái là giữa họ có một thỏa ước nào đó! Và hiện tại thì họ sẵn sàng tiếp trợ lẫn nhau nếu có biến.
Bạch Anh trầm giọng:
- Theo tại hạ hiểu thì, bên ngoài họ rất thân nhau, song bên trong họ lại rất thù nhau, họ cùng nghĩ cách tiêu diệt lẫn nhau. Bất quá, trong thời gian lợi dụng lẫn nhau rồi, là họ sẽ bắt đầu giở thủ đoạn đối với nhau. Tại hạ có nhiệm vụ theo dõi mọi hoạt động của phái Vô Cực.
Lão dừng lại một chút, lại tiếp:
- Tại hạ xin mạn phép nói câu này, là giả như Thiếu lệnh chủ bị khốn vĩnh viễn trong địa phủ, thì chỉ nội ba năm thôi, Vô Cực phái và Vô Tình cung sẽ ra mặt chống đối nhau như hai cánh tử thù!
Hình Xuyên lại hỏi:
- Trong trường hợp đó, Thiếu lệnh chủ có thể đóng vai như ông chờ ngao cò kiệt sức!
Lệnh chủ nghĩ sao?
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
- Hẳn Bạch lão tiền bối có chủ trương chứ?
Bạch Anh đáp:
- Tại hạ có nghĩ ra một kế hoạch, song chẳng rõ có thể dùng hay không?
Hồng Chấn nóng nảy:
- Nghĩ được kế gì, thì cứ nói ra, tại sao lại vòng vo mãi?
Bạch Anh giải thích:
- Để đối phó với Thiếu lệnh chủ, Vương Phương ra lịnh tập họp tất cả cao thủ trong vòng trăm dặm quanh đây. Tại hạ muốn tương kế tựu kế, lại bảo là tập họp họ để đột kích Vô Cực phái, chúng ta không cần biết việc đó sẽ thành bại như thế nào, bởi mục đích của chúng ta là phá cái thế liên minh của song phương, gây mối thâm thù giữa họ. Sự việc đó hoàn toàn có lợi cho chúng ta chẳng làm một tổn hại nhỏ nào. Chẳng hay Hồng đại hiệp và Thiếu lệnh chủ nghĩ sao?
Triệu Sĩ Nguyên trầm lặng suy tư.
Hồng Chấn cao giọng tán thành liền:
- Hay! Hay lắm! Ngươi cứ thế mà thi hành. Lão phu không thể để cho Vương Phương chiếm cứ Thủy phủ.
Lão gọi Triệu Sĩ Nguyên:
- Để họ làm cái việc đó! Còn lão phu với ngươi trở về Thủy phủ thanh toán bọn Vương Phương đi!
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Phải! Không còn cách nào hay hơn! Tuy nhiên, Bạch lão tiền bối hãy hết sức cẩn thận. Phát động công cuộc rồi lập tức tìm cách trở lại!
Bạch Anh mỉm cười:
- Thiếu lệnh chủ khỏi phải lo ngại, tại hạ dù không sợ chết song không thích chết vô lý!
Tại hạ cần phải sống để chuộc tội mình chứ!
Lão hướng sang Hình Xuyên, hỏi:
- Lệnh của Vương Phương đâu? Trao cho ngu ca!
Hình Xuyên lấy tấm lịnh bài trong mình ra trao qua cho Bạch Anh, căn dặn:
- Lão ca thận trọng!
Bạch Anh đi, còn lại ba người, họ trở về Thủy phủ.
oo Hình Xuyên thốt:
- Tại hạ đi trước quan sát tình hình, hai vị theo sau đừng để Vương Phương sanh nghi.
Trong khi Hình Xuyên sắp sửa phóng mình xuống Hắc đầm, bỗng có tiếng quát vang lên:
- Hãy khoan.
Tiếng quát chính do Triệu Sĩ Nguyên phát ra, song Hình Xuyên đã chúi đầu dổng chân rồi làm sao ngừng lại được?
Một đạo kình lực do Triệu Sĩ Nguyên phát tiếp theo, không cho chân lão rơi xuống. Lão dụng cái thế của đạo kình lực đó, lộn người trên không, đảo thêm một vòng đáp xuống bờ đầm.
Hình Xuyên không tưởng là Triệu Sĩ Nguyên tài tình đến thế.
Thực sự thì chính đạo kình lực của Triệu Sĩ Nguyên hất ngược lão trở lên, chứ lúc đó chân trên tay dưới, lão không đủ sức lấy đà tung mình.
Nhờ thế lão không rơi xuống nước, và còn lộn người lấy tư thế đáp xuống bờ đầm.
Lão hỏi:
- Thiếu lệnh chủ còn phân phó chi thêm?
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Tại hạ chợt nhớ đến một việc muốn thỉnh giáo Hình tiền bối.
Hình Xuyên chú ý:
- Còn vấn đề gì làm cho Thiếu lệnh chủ phải thắc mắt?
Lão thầm nghĩ:
Hẳn phải là một vấn đề quan trọng lắm? Chứ nếu không thì khi nào Thiếu lệnh chủ lại chịu phí công lực như vậy?
Triệu Sĩ Nguyên bỗng cười mấy tiếng:
- Lão tiền bối trở về Thủy phủ sao không lần theo vách đá mà đi, lại nhảy xuống giữa đầm?
Từng xuất nhập Hắc đầm như vậy, Hình Xuyên cho là sự thường, không hề nghĩ đến đạo lý do Triệu Sĩ Nguyên vừa nêu ra.
Bây giờ lão làm sao giải thích?
Lão sững sờ.
Hồng Chấn bật cười, cất tiếng:
- Nếu ngươi chỉ cần hiểu có mỗi một điều đó thôi thì cần gì phải ngăn chận Hình lão đệ?
Hỏi lão phu, lão phu cũng đáp được vậy chứ?
Triệu Sĩ Nguyên tặt lưỡi:
- Tiểu điệt quả thật hồ đồ!
Hồng Chấn tiếp:
- Thế thì để lão phu giải thích cho ngươi hiểu.
Đạo lý rất đơn giản.
Lần theo vách núi mà xuống, vừa chậm vừa nhọc, bởi áp lực của nước đẩy lên, bắt buộc phải vận công kháng lại.
Còn từ bean trên phóng mạnh mình xuống, sẵn có đà, thân hình chủi nhanh xuống đáy đầm.
Vì cần phải xuất nhập thường xuyên, phàm ai ở trong Thủy phủ cũng phải tập luyện cách đó để bảo trì công lực.
Triệu Sĩ Nguyên mới đến đây lần thứ nhất nên chưa hiểu cách đó.
Còn Hình Xuyên tưởng đâu Triệu Sĩ Nguyên có cái ý nghĩ xa vời hơn nên không đáp được.
Xuống đáy đầm rồi, ở đó có những đường dây đầu có móc, đặt móc vào sợi dây quanh hông, người trong động vận chuyển bàn xoay, kéo qua các xoáy nước.
Lúc đi lên, hoặc giả họ lần theo vách, hoặc giả họ cũng dùng bàn xoay đặt ở phía đối diện bên kia xoáy nước.
Chỉ có người trong thủy phủ mới biết chỗ đặt bàn xoay và nơi này có đầy dây.
Dây thả sẵn có rất nhiều ở dưới đáy, người nào ra, mang theo ra, bỏ đó, người nào vào, mang trở vào. Nhờ vậy, nhiều người cùng đi, cùng về, hoặc giao thoi, cũng không thiếu dây.
Lần cứu Triệu Sĩ Nguyên, Hồng Chấn dùng dây lần trở lên lại theo vách, nên chàng không lưu ý tâm.
Mãi đến bây giờ chàng mới nhớ ra, và gọi Hình Xuyên trở lại.
Gọi Hình Xuyên không phải để hỏi bao nhiêu đó, mà chính là đề tỉnh lão.
Chàng hỏi:
- Nếu đường dây đứt thì sao?
Hồng Chấn lắc đầu:
- Đứt thế nào được? Nó bằng tơ Thiên Tằm, dùng dao mà chặt cũng không hề hấn.
Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:
- Nếu có kẻ tháo mối dây ở bàn xoay thì sao?
Hình Xuyên biến sắc mặt kêu lên:
- Nguy! Thiếu lệnh chủ nghĩ xa vô cùng. Chúng ta phải phòng bị về điểm đó. Tại hạ phải đi gấp mới được.
Lão nhảy xuống nước, trầm mình luôn đến đáy, nắm đầu dây giật giật.
Nếu là lúc thường, giật như vậy là đường dây thẳng vì đầu trong có cột vào bàn xoay.
Bây giờ lão giật đường dây không thẳng trái lại theo tay lão mà ra lần, ra lần, như rời bàn xoay.
Lão kéo mãi, đường dây theo tay lão cuốn đến, cuối cùng đường dây cuốn hết, đầu mối trong nằm trọn trong tay lão.
Lão kéo luôn mấy đường kia, tất cả đều bị tháo mối ở đầu trong.
Như vậy là Vương Phương không cho họ trở lại!
Lão trở lên mặt nước thuật lại sự tình cho Hồng Chấn và Triệu Sĩ Nguyên biết.
Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
- Mọi sơ ý của lão phu đáng trách lắm. Thì ra cái tuổi già này không còn là một hảnh diện nữa. Càng già, càng vô dụng. Sĩ Nguyên, lão phu rất phục ngươi.
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
- Có gì đâu nhị thúc! Chẳng qua tiểu điệt nghĩ cái kế vẹn toàn cho Hình tiền bối, không muốn Hình tiền bối bị hại oan uổng thôi.
Hồng Chấn nhớ lại việc đó, sôi giận, mắng lên:
- Đáng hận cho Vương Phương. Lão phu nhất định phải giết chết hắn.
Lão đòi trở xuống Thủy phủ.
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Chúng làm thế là có chuẩn bị rồi. Mình xuống đó chẳng khác nào đút đầu vào rọ.
Hồng Chấn hét lên:
- Chẳng lẽ chúng ta nhường Thủy phủ cho bọn đó?
Hình Xuyên căm hận:
- Đến tại hạ mà bọn chúng còn trở mặt trở mày, thật là một lũ mất nhân tính? Nếu không nhờ Thiếu lệnh chủ ngăn chận thì tại hạ phải chết với chúng rồi! Thù này, tại hạ thề quyết phải trả!
Hồng Chấn cười mỉa:
- Bây giờ Hình lão đệ mới biết là trong Vô Tình cung chỉ là giống vật, chẳng có một con người!
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một lúc:
- Tại hạ nghĩ, nếu có xuống đó, cả ba chúng ta cùng xuống, nhưng dù sao cùng phải để lại đây một người, canh giữ mấy mối dây do Hình tiền bối vừa mang lên đó!
Hồng Chấn cười lớn:
- Ta biết rồi! Ngươi muốn ta ở lại! Ngươi không bằng lòng cho ta theo ngươi trở lại đó!
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Nhị thúc lượng xét cho! Có nhị thúc phòng thủ tại đây, tiểu điệt và Hình tiền bối mới an lòng xuống đó.
Hồng Chấn thở dài:
- Thôi thì đành vậy chứ sao. Các ngươi hày cẩn thận đấy.
Triệu Sĩ Nguyên lấy một đầu dây, cột vào thân cây, còn một đầu thì cột quanh mình, làm như vậy, chàng được rảnh tay phòng bất trắc mà khỏi sợ hơ hỏng sút tay, dây trôi mất, vì chàng còn phải vượt qua xoáy nước.
Phương pháp này chỉ dùng được tạm thời, không bảo đảm an toàn lắm như phương pháp cũ, do đó chàng phải cẩn thận.
Hình Xuyên cũng làm y như chàng.
Hồng Chấn mỉm cười:
- Cẩn thận bao giờ cùng vẫn hơn. Lão phu nhất định giữ mình cho chắc.
Còn đó mấy đường dây, lão lấy một đường, cột vào mình, phòng khi cần đến có sẵn mà dùng.
Hình Xuyên và Triệu Sĩ Nguyên theo vách đá xuống dần. Còn cách mặt nước khá xa, bỗng cả hai tuột tay, trật chân rơi xuống.
Hồng Chấn kinh hãi, vội chụp hai đường dây của họ, đồng thời lão vận dụng môn công kim cương trụ địa, đạp mạnh xuống đất, lún xuống mấy tấc.
Lấy chỗ trụ rồi, lão vận thần lực, giật hai đường dây, bốc mạnh hai người lên, như ông câu giật cá.
Cả hai nhờ thế khỏi rơi xuống.
Hồng Chấn gắt:
- Sao vô ý thế?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Đâu có vô ý, nhị thúc! Chỉ vì vách núi vừa đứng vừa trơn, mấy chiếc cọc bị phá hủy mất rồi, không còn chỗ chịu, thành ra phải vuột tay, vuột chân!
Dù có rơi xuống nước, cả hai cũng chẳng đến đổi nào, song xuống làm gì nữa khi những chiếc cọc bị phá hủy. Họ đâu còn làm sao vào Thủy phủ được.
Các đường dây liên lạc với bàn xoay mất, các cọc nơi vách bị phá hủy, thế là trên không xuống được, dưới không lên được.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Phải có một lối xuất nhập nào khác, bí mật chứ! Chẳng lẽ những người ở bên dưới chịu chết?
Hồng Chấn lắc đầu:
- Lão phu không được biết!
Lão quay qua Hình Xuyên, láy mắt hỏi.
Hình Xuyên lắc đầu:
- Bọn tại hạ trước đó có đặt kế hoạch, tạo riêng một lối xuất nhập bí mật, song không có cách nào khắc chế hấp lực của xoáy nước, nên bỏ kế hoạch luôn.
Triệu Sĩ Nguyên lại cau mày:
- Thế là Vương Phương cam tuyệt tự?
Hình Xuyên cười nhẹ:
- Người trong thiên hạ có chết hết, còn lại mỗi một mình hắn, hắn vẫn muốn sống như thường.
Triệu Sĩ Nguyên quả quyết:
- Thế là phải có một lối bí mật rồi! Chắc vậy!
Trong thủy phủ, Hình Xuyên là nhân vật quan trọng thứ hai, sau Vương Phương, thế mà một việc lớn lao như vậy lão lại chẳng hay biết gì cả.
Lão thẹn tức uất, bởi bọn Vương Phương qua mặt lão rõ ràng và đã có ý định loại trừ lão từ lâu!
Lão thốt:
- Trước kia tại hạ và Vương Phương có bàn đến việc xoi núi, dọn lối, song chẳng biết vì sao Vương Phương không thực hành dự tính đó. Bây giờ hắn loại trừ tại hạ, biết đâu trong thời gian qua, hắn âm thầm làm cái việc đó? Có làm xong, hắn mới dám hủy diệt hai lối này chứ?
Hồng Chấn tỏ vẻ không tin:
- Làm sao hắn xoi núi nổi?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Được chứ sao lại không, nhị thúc? Đông người hiệp sức lại, họ khuân từng tảng đá, họ đục từng tảng đá, họ làm việc liên tục, bất quá trong vòng ba năm là họ có lối ra. Điều cần là họ phải có dự trử số lương thực đủ dùng trong thời gian đó!
Rồi chàng tiếp:
- Nhưng Vương Phương là kẻ gấp công, hiếu lợi, chẳng khi nào hắn có sự nhẫn nại đó được!
Bỗng chàng tỉnh ngộ, lẩm nhẩm:
- Hay là... hay là Vương Phương đã thoát ra trước rồi? Hắn để tất cả bọn kia ở dưới đó chờ chết?... Có thể như vậy lắm!
Hình Xuyên giật mình:
- Luận theo tâm tính của hắn, thì rất có thể hắn tàn nhẫn đến mức độ đó! Hơn chín mươi người chịu chết oan! Trong số đó có mấy vị bằng hữu của tại hạ. Họ vì tại hạ mà gia nhập vào Vô Tình cung. Làm sao cứu họ? Không cứu họ là tại hạ ân hận suốt đời.
Hồng Chấn hét lên:
- Chứ tám người trung thành với ta đó, lại đáng chết lắm sao? Lão phu phải cứu họ.
Triệu Sĩ Nguyên trấn an cả hai:
- Nhị vị yên trí. Triệu Sĩ Nguyên này không thể an nhiên để họ chết vô lý như vậy. Dù cho là kẻ thù đi nữa, chúng ta cũng phải có lòng nhân.
Chàng chấp tay sau lưng, đi tới đi lui, gương mặt trầm trầm.
Hồng Chấn vẫy tay bảo Hình Xuyên theo lão bước ra xa xa, rồi thốt:
- Hãy để cho hắn suy nghĩ.