“….Em có còn….không?” Lý Tàng Phong hỏi. Vì đang đứng ngược gió nên lời anh nói cứ như bị gió ăn mất vậy.
Đào Hoa siết chặt đôi cánh tay đang ôm eo anh theo bản năng, lớn tiếng hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói! Em có còn….không?”
Lần này, Đào Hoa vỗ vỗ vai anh, rướn người kề sát bên tai anh chàng lặp lại: “Anh chạy chậm chút! Em nghe không rõ.”
Lý Tàng Phong nghe rõ lời cô nói rồi, anh hãm phanh, tiếng gió bên tai cũng ngơi bớt, anh dùng âm lượng ban nãy hỏi lại lần nữa: “Em có còn đến gặp bác sĩ tâm lý không?”
Đào Hoa ngồi yên sau xe đạp bỗng nhiên không ừ hử gì nữa, khiến anh hơi lo, Lý Tàng Phong cúi đầu theo bản năng, xác nhận tay Đào Hoa vẫn đang ôm chặt eo mình. Anh còn đang loay hoay tìm đề tài khác để nói thì nghe câu trả lời của Đào Hoa.
“……..Không.”
Kỳ nghỉ hè mỗi năm Đào Hoa vốn phải ra nước ngoài thăm ông bà ngoại, nhưng từ sau khi tai nạn kia xảy đến, cô dường như bị ám ảnh tâm lý với máy bay, một năm trước thì được chẩn đoán là mắc di chứng tâm thần thật. Lý Tàng Phong cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: “Sao em không đi nữa?”
Đào Hoa bấu chặt tay vào áo sơ mi anh, “Sợ một vài chuyện cũng có sao đâu?”
Chẳng hiểu sao Lý Tàng Phong lại thấy đau lòng, anh dịu dàng nói với cô: “Có thể chữa được mà.”
Sau đó anh cảm thấy Đào Hoa đang dựa đầu vào lưng mình, hơn nữa cô còn nói bằng cái giọng hờn dỗi làm nũng chỉ dùng khi nói chuyện với chú Đào: “Lý Tàng Phong….Em không muốn.”
Lý Tàng Phong nghe mà run cả tay, nhưng anh vẫn muốn khuyên cô, dẫu sao giờ hai người cũng chỉ mới mười ba tuổi.
“Em định ở đây cả đời à?”
“Vâng.”“Đại học thì sao?”
“Không phải còn có trường đại học K đấy ư?”
Nhưng trường đại học K không phải lựa chọn hàng đầu của họ.
“……Anh đừng bận tâm làm chi.”
Lý Tàng Phong nghe thế thì nhíu mày.
“Anh ở đây với em.”
Đào Hoa ngẩn người mất một lúc rồi mới đáp: “Em không cần anh ở cạnh.”
Nói thì nói thế, tay cô lại ôm anh chặt hơn.
–
Lý Tàng Phong không chặn Đào Hoa ở cửa thang máy được, nên anh vừa chạy thang bộ vừa nhắn tin.
17:12 – Em từ từ thôi.
17:13 – Mà em đừng đợi anh đấy, anh về nhà rồi sẽ dỗ em.
Đào Hoa không trả lời, nên anh nhét điện thoại lại vào túi quần, chạy ra cửa. Lúc ra thì đã chẳng thấy bóng dáng Đào Hoa đâu, anh đành phải chạy đến chỗ nhà ga thử vận may, nhưng cô cũng không có ở đấy — Hơi khác so với những gì anh tưởng tượng nhỉ, vừa nghĩ thế, anh vừa gập eo thở dốc. Đúng lúc này, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
17:21 – Khỏi cần đến nhà em.
Lý Tàng Phong bật cười.
17:21 – Sao lại giận nữa rồi?
Anh do dự một chút rồi gõ tiếp:
17:22 – Ghen à?”
Anh biết Đào Hoa không thích mình đùa kiểu này, quả nhiên, cũng phải một lúc lâu sau cô nàng mới nhắn lại.
17:31 – Chờ đó, em sẽ đổi mật mã khoá cửa.
Lý Tàng Phong biết cô nghiêm túc, vội vàng nhắn lại một câu “Giờ anh qua ngay.” rồi nhanh chóng bắt taxi đến nhà họ Đào. Đào Hoa có lẽ là ngồi xe buýt về, anh đến nơi rồi mà vẫn chưa thấy cô nàng đâu. Dù đang bận nhưng anh vẫn ung dung cầm ly Đào Hoa mua rót nước, sau đó đến phòng ngủ của cô tìm đồ để thay. Anh đi đến chỗ tủ quần áo trong phòng, kéo đại một ngăn ra — Phát hiện bên trong là quần trong và áo lót. Anh nhìn qua một cái rồi đóng ngay ngăn kéo lại, nhưng trong đầu thì vẫn quanh quẩn hình ảnh chiếc áo rách của Đào Hoa hôm nọ. Dù anh đã sớm tưởng tượng ra tất tần tật rồi nhưng hình ảnh chân thật đập vào mắt cũng vẫn khiến người ta đắm say. Chỉ một thoáng thế thôi mà anh mà anh đã nhớ rõ làn da cô mềm mại đến thế nào, khiến cho anh muốn dùng môi, dùng đầu ngón tay xác nhận xem có thật xúc cảm nó mang lại có giống như trong tưởng tượng, trong cơn mơ của chính anh không?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa, anh đi ra ngoài, vừa khéo đụng mặt coi nàng Đào Hoa đang định bước vào trong.
Đào Hoa thấy anh bước ra từ phòng ngủ mình thì hỏi: “Anh vào phòng em làm gì đấy?”
Lý Tàng Phong kéo kéo cái áo ướt đẫm mồ hôi đang dính sát trên người mình: “Thay áo chứ sao.”
Đào Hoa nghe thế, nghiêng người tránh anh rồi vào phòng, mở tủ áo ra, khom lưng mở ngăn chót bên dưới, lấy ra một chiếc áo thun xám sạch sẽ. Cô tiện tay ném qua cho anh, anh bắt lấy, giắt áo xám mới nhận lên tay nắm cửa, mặc kệ việc Đào Hoa có đang nhìn hay không, anh cởi áo trên người ra rồi mặc vào áo mới.
“……Sao hôm nay anh lại đến đấy?” Đào Hoa vừa hỏi vừa đóng ngăn tủ.
“Đan Đan bảo bên em thiếu người. Anh bảo mình có hứng, cô ấy nghe thế thì chạy đi giới thiệu anh cho thầy dạy của em.”
Đan Đan là bạn tốt của Đào Hoa, cũng là bạn học vẽ chung lớp với cô.
Đào Hoa đứng thẳng người, nhìn vào mắt Lý Tàng Phong: “Em đang hỏi anh, tại sao lại đến đấy làm người mẫu?”
Lý Tàng Phong nghe giọng điệu của cô thì nhíu mày hỏi ngược lại, “Em thì sao? Sao lại giận?”
Đào Hoa nào còn khí thế sắc bén như vừa rồi nữa, cô rũ mi nhỏ giọng đáp: “Em không giận.”
Lý Tàng Phong cảm thấy cô là cố ý, mỗi lần bọn họ chuẩn bị thẳng thắn hết mọi chuyện với nhau, cô sẽ tranh đi, trốn vào trong lớp rõ đầy phòng bị, đầy cứng rắn. Lúc trước anh luôn nghĩ giữa anh với cô chỉ thiếu một câu tỏ tình mà thôi, bây giờ anh mới phát hiện chẳng phải thế.
Hai người đứng đối diện nhau, mỗi người một mạch suy nghĩ. Một lúc lâu sau vẫn là Lý Tàng Phong mở lời trước.
“Anh tưởng em biết….Anh không còn là trẻ con nữa rồi. Không phải là đứa trẻ giận dữ đùa cợt em lúc trước nữa.”
“Thái độ như này ấy hả?”
Lý Tàng Phong bước về phía Đào Hoa một bước, rồi lại phát hiện cô lùi về sau một bước.
“Vậy em tới dạy anh phải dùng thái độ gì mới đúng đi chứ?” Lý Tàng Phong dứt lời, sải bước đến ngay trước mặt Đào Hoa. Sau lưng cô là tường, không có chỗ lùi nữa, Đào Hoa cúi đầu không nhìn anh, qua một lúc nữa mới nói tiếp: “Anh nên đến đại học T.”
Lý Tàng Phong cười lạnh, “Sao anh nhất định phải đến đấy?”
Lần này cuối cùng Đào Hoa cũng ngẩng đầu nhìn anh chàng: “Thì, anh có thể không đi. Nhưng mà…..Tàng Phong, anh không thể chỉ vì em mà chọn không đi.”
Hết 63.