Ngôn Hề đi tìm An Chi, nhìn thấy đôi mắt của nàng hồng hồng đang từ phòng vệ sinh đi ra, đi vào phòng khách uống nước.
"Đào Đào, bị cay...Hay là?"
Hay là đang khóc?
Ngôn Hề đánh giá nàng, đôi mắt hồng hồng, bờ môi cũng đỏ đỏ lên.
An Chi uống một hớp lớn, nuốt xuống, ngước mắt cười với nàng: "Ta muốn ăn ớt xanh da hổ kia từ lâu rồi."
Ngôn Hề nhìn chăm chú vào nàng, không nói lời nào.
An Chi hạ tầm mắt.
Lần nữa Ngôn Hề cảm nhận được sự buồn khổ dày đặc kéo tới, đến từ sự ẩn nhẫn im lặng của An Chi.
Gần đây nàng có nhiều chuyện rắc rối vụn vặt, công việc hạn chế không thể thực hiện được, ngẩng đầu là ngươi yêu cũ trở về, cúi đầu là người thân đau ốm, trẻ em vị thành niên khó hiểu, những chuyện này những người này làm cho nàng cảm thấy một áp lực chưa từng có.
Nàng thở dài, "Ngươi còn có chuyện gì không thể nói với ta sao..."
Hốc mắt An Chi lập tức đỏ hơn, nàng cũng không nói gì cả, chỉ có thể dùng sức mà cắn môi.
Liễu Y Y đứng ở sau lưng Ngôn Hề nhìn thấy đều muốn ê răng, chỉ có thể tiến lên phá vỡ cục diện bế tắc.
"Hai người các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
An Chi mãnh liệt ngẩng đầu: "Nhị mợ, không phải ngươi nói sẽ đưa ta đi làm tóc sao? Bây giờ chúng ta đi đi."
Liễu Y Y sững sờ, Ngôn Hề quay đầu lại cũng nhìn thấy nàng, nàng chỉ có thể tiếp chiêu: "Ân...Vậy đi đi. Đúng đúng đúng, đúng lúc ta cũng muốn đi chỉnh tóc một chút, chúng ta cùng đi, thuận tiện làm mặt một chút."
Ánh mắt Ngôn Hề đảo quanh trên thân hai người: "Lúc này liền đi sao?"
"Đúng vậy, ngươi có muốn đi cùng không?" Liễu Y Y chẳng qua là thuận miệng nói, An Chi nghe xong thiếu chút nữa liền vuột nói ra không cần.
Tầm mắt của nàng cùng Ngôn Hề chạm vào nhau, Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng đã nhìn thấu ý tứ của nàng. Ngôn Hề không có sắc thái tình cảm gì mà nói: "...Các ngươi đi đi, ta không đi."
Nàng xoay người rời đi, không nhìn thấy sau lưng nàng An Chi đang che miệng lại nước mắt liền rớt xuống.
An Chi được Liễu Y Y mang đi ra ngoài, gần mười giờ rồi còn chưa về, Ngôn Hề lo lắng, gọi điện thoại cho Liễu Y Y, ai biết được nàng nói quá muộn rồi nên trực tiếp đưa An Chi trở về phòng ở của nàng.
Trong lòng Ngôn Hề nghẹn chút khí, cũng không biết là nên phát tiết với ai trong hai người bọn họ, không về cũng không gọi điện nhắn tin cho nàng biết.
Nàng để điện thoại di động xuống, đi đến trò chuyện với ông nội bà nội trong chốc lát, mười một giờ thì trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
Vừa nằm xuống, lật qua lật lại trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ còn không có ngủ sâu, nàng dứt khoát ngồi lên, lấy một quyển sách ra xem, sách cũng xem không vào, vẫn cảm thấy tâm phiền.
Ngôn Hề đứng dậy thong thả bước đi vòng quanh, thực tế nàng cũng không có ý thức được chính mình đang đi vòng quanh. Nàng suy nghĩ đến chuyện trên bàn ăn lúc chiều.
Trong sự lo âu này nàng phát hiện một vấn đề: Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ đến cuộc sống sau này với An Chi sẽ như thế nào. Đừng nói là An Chi, ngay cả nàng cũng không biết nên điều chỉnh như thế nào.
Đứng ở góc độ của An Chi mà nghĩ, nàng vốn là không có nhà, mình chính là nhà của nàng, người nhà họ Ngôn cũng vậy. Mà bất luận một người ngoài nào đều có thể tạo thành chấn động đối với vị trí của nàng, cho nên nàng khổ sở là có thể lý giải được. Sau đó nàng lại không thể nói, bởi vì...
Ngôn Hề đột nhiên nghĩ đến khi An Chi còn nhỏ lúc vừa mới tới đây, nàng không thích uống sữa tươi và ăn khổ qua nhưng cũng không dám nói.
Có thể trong lòng nàng, vẫn cảm thấy mình là ăn nhờ ở đậu đi, hơn nữa vào thời kỳ trưởng thành nhạy cảm, cho nên tâm tình của nàng sẽ bất ổn, lặng yên tự mình chịu đựng tất cả.
Trái tim Ngôn Hề lần nữa chua xót, cũng có một chút bất đắc dĩ. Nàng cũng có thể dỗ dành cô bé, ôm cô bé một cái, giống như lúc trước, chỉ là bây giờ nếu như quá thân cận với cô bé, Ngôn Hề lại có cảm giác chính mình thật đáng khinh. Từ góc độ lý trí mà nói, đứa bé lớn lên đều sẽ rời khỏi gia đình, chính cô bé cũng sẽ có cuộc sống của mình.
Ngôn Hề mất ngủ cả đêm, sau đó phát hiện mười năm nay nàng và An Chi có sự ràng buộc quá sâu, nhất thời nàng cũng không tìm thấy phương thức điều chỉnh tốt nhất, nghĩ ngày mai sẽ hảo hảo nói chuyện với cô bé, nhưng mà điều kiện đầu tiên là An Chi phải nguyện ý hảo hảo nói chuyện với nàng mới được.
Tối hôm sau khi tan làm về nàng đi tới phòng An Chi.
An Chi ở trong phòng vừa tắm rửa xong, đang sấy tóc, tâm tình nhìn qua cũng vững vàng lên không ít.
Ngôn Hề tìm lời mở đầu, "Cắt tóc rồi sao?"
"Ân..." An Chi chải đầu xong, mái tóc bồng bềnh rũ xuống vai, hơi dài, "Mùa hè tới rồi, cắt ngắn một chút."
Ngôn Hề dò xét nàng: "Còn nhuộm nữa."
Màu nâu sáng, tóc trên đỉnh đầu và tóc mai có màu nâu sáng, mà ở đuôi tóc nhà tạo mẫu tóc lại dặm cho nàng một chút màu xám. Có chút cảm giác gradient. Không giống như tóc đen đơn điệu, phối hợp với khí chất của An Chi, lộ ra điềm đạm nho nhã lại linh động.
"Nhìn rất đẹp, rất thích hợp với ngươi." Ngôn Hề nói.
"Ân, nhị mợ cũng nói như vậy, nói ta định kỳ đến chỗ nhà tạo mẫu tóc đó." An Chi nở nụ cười.
Ngôn Hề đang phán đoán ngôn ngữ cử chỉ của An Chi, hỏi: "Đào Đào, ta đang nghĩ, ngươi cũng không cần tham gia kỳ thi Đại học, nghỉ hè ngươi có dự định gì không?"
Ngôn Hề nghĩ, từ khi An Chi lên cao trung, các nàng chưa từng đi ra ngoài chơi cùng nhau, mùa hè này An Chi có ba tháng nghỉ ngơi, có lẽ nàng sẽ điều chỉnh lịch làm việc, có thể có được nửa tháng rảnh rỗi, cùng cô bé đi ra ngoài du lịch, có thể hảo hảo trò chuyện, để biết rõ trong lòng cô bé đang nghĩ thế nào.
An Chi dừng một chút, sau đó nói: "Nhị mợ đã giúp ta đăng ký một trại hè ở Nam Kinh."
Ngôn Hề kinh ngạc thốt ra: "Đã đăng ký một trại hè?"
"Ân, là trại hè về văn hóa lịch sử, lần này chính là đi Nam Kinh cố đô của sáu triều đại." An Chi suy nghĩ một chút, bổ sung: "Đi hai mươi ngày."
Ngôn Hề có loại buồn bực khi bị người khác đoạt trước một bước, nàng đè lên thái dương, "...Cũng tốt."
Từ phòng của nàng đi ra, Ngôn Hề gọi điện thoại cho Liễu Y Y: "Tại sao bỗng nhiên ngươi lại đăng ký trại hè cho An Chi? Có đáng tin cậy không?"
Bên kia của Liễu Y Y truyền đến thanh âm ồn ào, đại khái là đang xem phim bắn nhau, Liễu Y Y trước tiên nói lão công ấn tạm dừng.
Lại nói với nàng: "Đáng tin đáng tin, khi đăng ký nhất định phải ký giấy đảm bảo ngoài ý muốn, ngươi yên tâm đi, trại hè bên kia mỗi ngày đều sẽ liên lạc với gia trưởng."
"Hơn nữa ta nghe nói, những người đăng ký đều là học sinh tầm tầm tuổi của An Chi, lão sư hướng dẫn nhóm còn có hướng dẫn viên du lịch cũng đều rất có kinh nghiệm, yên tâm đi."
Trong lúc nhất thời Ngôn Hề cũng không nghĩ ra cái gì khác nữa, càng thêm buồn bực. Hai người này trước khi quyết định cũng không thể thương lượng với nàng một chút sao?
Liễu Y Y còn nói: "Đúng rồi, cả tháng bảy ta muốn mang An Chi đi xuất ngoại."
"Cái gì? Xuất ngoại làm cái gì?"
"Cả tháng bảy là bắt đầu tuần lễ thời trang, đứa nhỏ này còn chưa từng xuất ngoại, ta muốn đưa nàng đi xem một chút, năm nay ta phải đi New York với lại Milan, Nhật Bản không biết có đi hay không, bây giờ còn chưa có xác định."
Ngôn Hề cau mày nói: "Ngươi bận rộn như vậy, còn đưa nàng đi làm gì? Có thể chăm sóc nàng sao?"
"Nàng có thể làm tiểu trợ lý của ta a, theo cùng ta xem buổi biểu diễn, còn có thể nhìn thấy một vài ngôi sao Hollywood, ta cũng không phải suốt ngày đều bận rộn...Đúng rồi, nàng có chứng minh thư rồi đi?"
"Đã có, nhưng mà..." Ngôn Hề trở tay không kịp, sắp xếp này quả thực làm rối loạn kế hoạch của nàng.
"Tối hôm qua ta đã hỏi tiểu An Chi rồi, nàng đồng ý đi với ta."
"..."
"Bất quá chuyện này cũng phải đợi nàng từ trại hè trở về đã, ta nói sớm với ngươi một chút, để ngươi khỏi nói chúng ta không thương lượng với ngươi."
Ngôn Hề không còn lời nào để nói, chỉ nói một câu: "...Quan hệ của các ngươi tốt như vậy từ lúc nào rồi?"
Nàng trở lại phòng của An Chi hỏi thăm ý của cô bé.
An Chi nhìn nàng: "Ân...Ta muốn đi."
Ngực áo của Ngôn Hề phập phồng lên xuống, nàng muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
"Được rồi..."
Nàng trầm mặc mà tỉ mỉ mà nhìn qua cô bé vài giây, xoay người rời khỏi phòng.
Sau khi ném điện thoại sang một bên Liễu Y Y thở dài ra một hơi, nói với Ngôn Dĩ Tây: "Ta thật sự là vì Ngôn gia của các ngươi mà cúc cung tận tụy rồi a!"
Ngôn Dĩ Tây nghi hoặc mà nhìn nàng.
Liễu Y Y đẩy hắn, bò qua: "Đêm nay tốt nhất là ngươi phải hảo hảo đền bù tổn thất cho ta, trái tim của ta thật sự quá rối rắm rồi."
Trước khi An Chi tham gia trại hè thì đã đến để nói lời tạm biệt với Hứa Gia Nhĩ, trước khi nàng vào Đại học liền phải sang Mỹ để đoàn tụ cùng cha mẹ đang làm việc bên đó. Các nàng đi dạo trong khu phố ăn vặt gần trường học, bánh rán, hot dog, đậu hũ nước đường mỗi món đều nếm qua một chút.
"Ta còn tưởng rằng ít nhất ngươi sẽ xem xét chuyện xuất ngoại..." Hứa Gia Nhĩ nói với nàng.
An Chi lẩm bẩm nói: "Bởi vì ta còn muốn cao thêm một chút nữa."
Hứa Gia Nhĩ khó hiểu, An Chi cười cười, câu chuyện về chiều cao này chỉ có nàng và Ngôn Hề hiểu được.
Lần trước cùng người kia tan rã trong không vui, đây là lần đầu tiên Ngôn Hề chiến tranh lạnh với nàng. An Chi lặng yên chịu đựng, nàng đúng là cần lạnh một chút, nàng nhất định phải sớm một chút làm quen với cuộc sống không có Ngôn Hề bên cạnh. Nàng cần thời gian trong kỳ nghỉ hè để suy nghĩ rõ ràng.
An Chi nói sang chuyện khác: "Ngươi còn có thể quay về không?"
Hứa Gia Nhĩ nói: "Trong khoảng thời gian ngắn có thể là sẽ không về nữa, sau này ta sẽ phải sống ở bên kia, ta muốn kết hôn lập gia đình."
Hứa Gia Nhĩ luôn luôn biết được bản thân muốn cái gì, cũng sẽ biến ước muốn thành hành động, nàng vẫn luôn tiến lên phía trước.
An Chi tiễn nàng ra sân bay.
"Tiểu lớp trưởng, rất hân hạnh được biết ngươi, hi vọng về sau chúng ta còn có thể gặp lại." Hứa Gia Nhĩ giang trộng hai cánh tay ra.
An Chi ôm Hứa Gia Nhĩ: "Ngươi nhất định sẽ trở thành một người rất tuyệt vời."
Hứa Gia Nhĩ ôm lấy nàng cười: "Còn sẽ có bạn gái xinh đẹp nữa!"
An Chi nâng lên má lúm đồng tiền: "Đó là đương nhiên, ngươi soái như vậy mà."
"Rốt cuộc ngươi cũng cảm thấy ta lớn lên rất soái sao?"
"Ta vẫn luôn cảm thấy như vậy."
Giữa một biển người bắt đầu chuyển động như thủy triều lên, các nàng ôm nhau sau đó chia cách.
An Chi nghĩ bản thân sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Hứa Gia Nhĩ, nhớ rõ sự tự tin và kiêu ngạo, sự rộng lượng và trong sáng vô tư của nàng. Ở một góc trong trái tim sẽ luôn trân trọng sự yêu thích của Hứa Gia Nhĩ dành cho mình.
An Chi không thích cảnh chia ly, cho nên nàng đã sớm quay đầu rời đi.
Nàng không nhìn thấy Hứa Gia Nhĩ quay đầu lại nhìn nàng, người thiếu nữ suất khí chăm chú nhìn theo người thiếu nữ mà nàng yêu thích một lần cuối cùng, nhớ lại những lần đã gặp nhau, nụ hôn khi không thể kiềm chế nổi kia, cùng với một lần tỏ tình mà biết rõ sẽ thất bại. Thở sâu, trong lòng nói lời cáo biệt với mối tình đầu của mình, sải bước đi về phía cửa đang ký.
------
Phải nói là trong cuộc đời An Chi đã trải qua rất nhiều sự chia ly. Từ người thân cho đến bạn thân.
Và cái wattpad này mà tiếp tục cà chớn thì chúng ta cũng nên chia ly nó thôi. Chuyển nhà.