An Chi cũng không biết những chuyện xảy ra ở lão trạch bên kia, cũng không biết Ngôn Dĩ Đông và mấy người trong gia đình đã trải qua những tranh luận không lớn không nhỏ.
Ngôn Hề có nghe thấy, nhưng không có nói cho An Chi biết. Tiêu Vũ Đồng nói với nàng tuy rằng nhất thời nửa khắc Ngôn Dĩ Đông còn chưa tiếp nhận được, chỉ là ít nhất không có phản đối như lúc trước, cần một chút thời gian để cho hắn hảo hảo tiêu hóa.
Từ sau khi An Chi đi Mỹ thì cũng không còn gặp lại Đào Trân Trân, không phải An Chi không nghĩ tới, đặc biệt là Đào Trân Trân và Ngôn Hề là bạn học, không biết có cần nói với Đào Trân Trân hay không, nhưng mà cân nhắc đến cuộc sống bây giờ của Đào Trân Trân, An Chi liền chặt đứt ý nghĩ này.
Từ trong miệng lão Trần biết được cuộc sống của nàng rất tốt, đại khái như vậy là đủ rồi.
Chỉ là không biết có cần nói với lão Trần hay không, An Chi do dự thật lâu, quyết định vẫn là tạm thời chưa nói. Dù sao hắn đồng ý hay không cũng không ảnh hưởng tới nàng và Ngôn Hề, vẫn là chờ thời cơ thích hợp.
Hôm nay nàng đến trường học tìm Dương Mông Mông, trên đường đi trong trường ngoài ý muốn đụng phải một nữ nhân, cột tóc đuôi ngựa cao, mặc một chiếc đầm màu bạc hà thanh lịch, nhìn qua có chút quen mắt, đối phương nhìn thấy nàng cũng ngừng lại, đánh giá nàng mấy giây, bộ dạng kinh hỉ: "An Chi?"
Rốt cuộc An Chi nhận ra: "Lâm Hàm sư tỷ?"
Hai người ngồi ở một tiệm đồ uống trong trường.
Gương mặt Lâm Hàm tinh xảo, trang điểm tú lệ khéo léo, so với thời Đại học còn muốn xinh đẹp hơn vài phần, lực hấp dẫn phi thường cao. Nàng cười nói: "Thật đúng là trùng hợp, hôm nay ta không có việc gì liền đến trường học một chút, nhớ nhà ăn của trường học rồi."
Lâm Hàm là nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp, cùng mấy người sư huynh sư tỷ gây dựng sự nghiệp, mở một công ty văn hóa truyền thông, nàng làm người thông minh linh mẫn, công tác ưu tú, bây giờ đã là giám đốc.
"Sư tỷ thật lợi hại." An Chi nhìn danh thiếp nàng đưa, khen ngợi nàng, ngay từ lúc ở trường học, An Chi đã biết năng lực của nàng rất mạnh.
Lâm Hàm hé miệng cười cười: "Cũng không có lợi hại, không giống như ngươi làm nghiên cứu khoa học." Ánh mắt nàng rơi trên người An Chi, hôm nay An Chi mặc một chiếc váy hai phần bằng vải lanh, màu xanh nhạt, phần trên là áo ngắn thiết kế hở eo, phía dưới là váy rộng, ống tay áo và vạt váy có một lớp ren màu xanh đậm.
Màu sắc nghệ thuật tươi mới, những chi tiết thiết kế cho thấy nét hoạt bát của cô gái trẻ tuổi, lộ ra vòng eo thon thả trắng mịn, mang theo một chút gợi cảm.
Nhiều năm như vậy Lâm Hàm cũng chưa từng gặp được nữ sinh nào khả ái như nàng, cũng có nhiều người xinh đẹp hơn nàng, chẳng qua phần linh khí này, thật sự là hiếm có.
An Chi được khen liền ngượng ngùng cười cười, má lúm đồng tiền quen thuộc kia liền xuất hiện, "Ta cũng chỉ biết đọc sách làm thí nghiệm mà thôi, không có lợi hại như sư tỷ."
Lâm Hàm uống một ngụm trà trái cây được bưng lên, trái tim có chút nhột nhạt muốn hỏi bây giờ An Chi có phải là đang độc thân hay không, nhưng lại sợ An Chi cảm thấy đột ngột.
Ngược lại nàng hỏi: "Ngươi học ở Boston năm năm đúng không? Sau này có muốn trở về hay không, hay là vẫn ở nước ngoài?"
An Chi sững sờ, hình như nàng chưa từng nghĩ qua vấn đề này, dù sao thời gian mới trôi qua được một nửa, hơn nữa Ngôn Hề cũng không có hỏi nàng.
Đó là một quyết định trọng đại, nàng nhất định phải thương lượng với Ngôn Hề.
Cũng có lẽ là, Ngôn Hề hy vọng nàng trở về?
Lâm Hàm thấy thần sắc của nàng, đã biết nàng chưa nghĩ tới vấn đề này, liền nói: "Bất quá còn sớm, ngươi có thể từ từ cân nhắc. Tuy rằng điều kiện ở nước ngoài sẽ khá hơn một chút, bất quá, bây giờ hoàn cảnh trong nước vẫn có thể chấp nhận được, ngươi ra quyết định cũng phài hỏi ý kiến của bạn trai đi?"
Nhiều năm như vậy có một chuyện Lâm Hàm tiếc nuối chính là, chưa có hỏi rõ ràng xem An Chi có thích nữ sinh hay không. Năm đó nàng bị người nữ nhân xuất hiện ở của chỗ An Chi vào lúc đêm khuya kia làm cho kích động, biết khó mà lui, sau đó nghe ngóng nhiều mặt cũng chưa từng nghe thấy tin tức An Chi yêu đương, đến sau liền nghe tin An Chi đi Harvard, mọi dấu hiệu cũng không giống như người đang yêu đương.
Có lần nàng vô tình mở ti vi, mới biết nữ nhân kia là ai, nàng ảo não nở nụ cười, cho là mình đa tâm. Người nổi danh như vậy, gia đình lại tốt, đại khái cũng không có khả năng cùng một chỗ với nữ sinh nhỏ tuổi như vậy, hơn nữa sau khi Lâm Hàm cẩn thận quan sát, thật sự cảm thấy khí chất của nữ nhân trên tivi kia thẳng đến không thể thẳng hơn được nữa.
An Chi nhẹ nhàng cười cười với nàng, không có trả lời.
Lâm Hàm thấy nàng cúi đầu hút trà trái cây, môi hồng mềm mại. Mà một cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng cũng giống như có ma pháp, một lần nữa làm Lâm Hàm động lòng.
"Ngươi đổi số điện thoại sao?"
"Ha, đúng vậy, có thay đổi một lần." An Chi chần chờ, Lâm Hàm hỏi như vậy hẳn là muốn biết số điện thoại của nàng a.
Lâm Hàm nhìn bộ dáng của nàng, haha cười rộ lên: "Làm sao vậy, sư tỷ hỏi số điện thoại cùa ngươi cũng không được sao?"
"Được." An Chi có chút 囧, nàng cầm lấy danh thiếp vừa định gọi vào số điện thoại Lâm Hàm.
"Ai, đừng gọi số đó, đó là số công việc của ta, ta có số cá nhân." Lâm Hàm cầm điện thoại của nàng lưu số lại.
Lúc này điện thoại của An Chi vang lên, Lâm Hàm nhìn thấy cái tên trên màn hình thì hơi sững sờ, chỉ có thể đưa trả lại cho nàng.
An Chi nhìn thấy người gọi đến chính là "Di di khó chịu", khóe miệng cong lên, cầm lấy điện thoại: "Alo? Ân, ta còn đang ở trường...Đến lão trạch ăn cơm sao?"
(Từ gốc là Di di muộn tao, các bạn có thể tìm hiểu từ này để biết nghĩa chính xác hơn)
"Được rồi," An Chi tạm ngừng một chút, làm nũng: "Vậy ngươi tới đón ta sao?"
Tựa hồ đã nhận được câu trả lời khẳng định, nàng cong cong khóe môi cười rộ lên.
Chờ đến khi để điện thoại xuống, nụ cười trên gương mặt Lâm Hàm đã rất miễn cưỡng.
Vừa rồi kỳ thật An Chi cũng có mang theo chút tâm tư không nói ra được mới hướng Ngôn Hề làm nũng, Lâm Hàm không nói rõ, An Chi cũng sợ hiểu lầm và nói dối người ta, cho nên đành phải ám chỉ như vậy.
"Bạn trai sao?" Lâm Hàm vẫn là nhịn không được mà hỏi.
"Là người ta yêu thích." An Chi nói như vậy.
Lâm Hàm không có tiếp tục hỏi đến vấn đề này, trái lại cùng An Chi trò chuyện đến chủ đề khác thoải mái hơn, nàng rất biết cách nói chuyện, cũng sẽ chiếu cố An Chi, đều chọn những đề tài An Chi sẽ cảm thấy hứng thú.
An Chi cũng không phải là một con mọt sách như bản thân nàng hay nói như vậy, nàng cũng sẽ chủ động hỏi Lâm Hàm một ít chuyện công việc, một ít chủ đề để Lâm Hàm có thể triển khai thật tốt.
Lâm Hàm cảm thấy nàng lại càng đáng yêu.
Càng cảm thấy nàng đáng yêu, lại càng thất vọng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, điện thoại của An Chi vang lên, là Ngôn Hề đến rồi, nàng nói với Lâm Hàm: "Sư tỷ, ta phải về rồi, rất vui được gặp ngươi."
Lâm Hàm gật đầu, khẽ cười nói: "Ta đưa ngươi đi ra ngoài."
Một chiếc Audi màu trắng ngừng bên đường trường, sau khi An Chi nói tạm biệt với Lâm Hàm liền đi tới ghế phụ ngồi vào.
Lâm Hàm đến gần vài bước, muốn nhìn rõ xem người ở bên trong là nam hay nữ. Lúc này cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Hàm nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.
Nữ nhân trên ghế lái mang thần sắc ôn nhuận đạm nhạt, có một loại thanh lịch được năm tháng lọc ra, ánh mắt hướng đến trên người mình, đôi mắt cười hơi cong lên một chút, hướng mình nhẹ nhàng gật đầu, sau đó kính cửa sổ xe lại nâng lên.
Lâm Hàm nói không nên lời, một lần nữa nàng cảm nhận được loại cảm giác buồn bực khó chịu của nhiều năm tước, thẳng đến khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt của nàng, nàng mới chậm rãi thở dài ra một hơi, lắc đầu.
Sau khi An Chi lên xe liền chuẩn bị sẵn sàng chờ Ngôn Hề hỏi chuyện nàng.
Nhưng mà chờ thật lâu, Ngôn Hề cũng không có hỏi.
Nàng liếc trộm Ngôn Hề một chút, hôm nay Ngôn Hề mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, được thêu những đường vân hơi tối màu, cùng một cái quần rộng màu ngọc lục bảo.
Trên cổ áo cời bỏ hai cái nút, đeo sợi dây chuyền An Chi tặng cho nàng.
Đối với mỹ sắc trước mặt, An Chi chủ động dặn dò: "Không phải ta hẹn gặp sư tỷ a, ta vốn đến tìm Mông Mông, nhưng mà Mông Mông phải chuẩn bị thi CPA, sau đó lúc đi ra liền trùng hợp gặp nhau."
Ngôn Hề khẽ mỉm cười.
"Ta cũng có nói với sư tỷ là ta đang yêu đương rồi, sư tỷ còn tưởng rằng ta có bạn trai." An Chi nói tiếp, sau đó nàng buồn bực mà cau mày, hình như cũng không có xảy ra chuyện gì hết, tại sao nàng lại chột dạ mà muốn chủ động giải thích a.
An Chi quyết định kết thúc đề tài này: "Vậy thôi. Không có chuyện gì khác."
Ý cười bên môi Ngôn Hề càng sâu, liếc nhìn nàng: "Ta cũng không có hỏi ngươi, ngươi chột dạ cái gì?"
An Chi: "..."
Nàng cúi đầu tìm hũ kẹo, lấy ra một viên kẹo Hsu Fu Chi màu cam, "Muốn ăn sao?"
Ngôn Hề: "Không ăn, ta lớn tuổi rồi phải kiểm soát lượng đường ăn vào."
An Chi: "..." Người thích ăn kẹo như vậy thì lừa gạt ai chứ.
Quả nhiên, nàng mở viên kẹo ra, muốn cắn một miếng, liền nghe thấy Ngôn Hề nói: "Ăn nửa viên là được rồi."
An Chi đang cắn viên kẹo liển sửng sốt. Nửa viên?
Ngôn Hề quay đầu sang nhìn nàng một cái, nói đúng ra, là nhìn về phía bờ môi của nàng, tiến lại gần.
Lúc này An Chi mới hiểu được, nàng cắn một miếng nhỏ, đem phần còn lại đưa cho Ngôn Hề, Ngôn Hề dùng miệng trực tiếp cắn lấy, ngậm vào trong miệng.
An Chi cũng không ngờ nàng sẽ làm động tác này, đỏ mặt lên.
Nàng rất nhanh đưa ánh mắt nhìn lại con đường phía trước, lái xe, gương mặt nghiêm trang không đổi sắc nói: "Rất ngọt."
An Chi che gương mặt nóng hổi lại, bị nàng trêu chọc bất ngờ liền không kịp chuẩn bị.
Buổi tối ăn cơm ở lão trạch, ngoại trừ Đại Bàn Tiểu Bàn mọi người trong nhà đều trở về, vẫn là vô cùng náo nhiệt. Đôi song sinh long phượng của Ngôn Dĩ Nam đã hơn hai tuổi rồi, lớn lên trắng trắng mập mập, hai vợ chồng mỗi người một đứa đút cho hai đứa nhỏ ăn.
Tên của đôi song sinh long phượng do Ngôn gia gia đặt cho, tỷ tỷ tên là Ngôn Hành Nhã, đệ đệ tên là Ngôn Hành Thành.
Bất quá Ngôn Dĩ Nam gọi tỷ tỷ là "Tiểu X", gọi đệ đệ là "Tiểu Y".
"Tên này có nghĩa là gì?" Ngôn Dĩ Đông nghe bao nhiêu lần vẫn là không thích nổi.
"Đại khái lão tam mong muốn bọn họ sẽ giỏi toán học đi?"
"Không không không, nhiễm sắc thể X và nhiễm sắc thể Y. Người khác nghe xong liền biết cha mẹ của bọn họ là bác sĩ, có phải rất oai phong hay không a?" Ngôn Dĩ Nam đắc ý nói.
Ngoại trừ Dư Thắng Nam mỉm cười đón nhận lời nói của hắn, những người khác đều: "..."
Liễu Y Y nói: "Đúng rồi, ta vẫn luôn có một thắc mắc, ngươi xem giống như ba huynh đệ Ngôn Đại Bàn, Ngôn Kỳ, Ngôn Ký, Ngôn Tuấn, Ngôn Tiểu Ngũ gọi là Ngôn Hề, tiểu X tiểu Y tên là Ngôn Hành Nhã, Ngôn Hành Thành, nghe đều rất có ý cảnh và ý nghĩa sâu sắc, cũng rất êm tai. Chỉ có tên của huynh đệ các ngươi ..."
Ý tứ là gì thì không cần nói cũng biết.
Ngôn Dĩ Đông Ngôn Dĩ Tây Ngôn Dĩ Nam, khuôn mặt của ba huynh đệ không hẹn mà cùng có chút cứng ngắc.
Ngôn Dĩ Nam thở dài: "Đó là bởi vì tên của bốn huynh đệ chúng ta là do ba ta đặt cho."
Liễu Y Y chớp mắt chưa hiểu rõ lắm.
Ngôn Dĩ Tây nhàn nhạt bổ sung: "Ba của ta là kiến trúc sư."
...
Ngoại trừ ba huynh đệ, tất cả nữ nhân trên bàn ăn đều cười ha hả.
Tiêu Vũ Đồng lắc đầu cười nói: "Vô luận nghe bao nhiêu lần đều cảm thấy rất buồn cười a!"
Dư Thắng Nam hé miệng cười nói: "Ta còn tưởng rằng ba thích chơi đánh mạt chược."
Nghe xong câu này, mọi người liền cười càng lợi hại hơn.
Liễu Y Y vỗ bàn: "Đông Tây Nam Bắc..." Nàng chuyển hướng sang Ngôn Hề: "Tiểu Ngũ, may mắn là ông nội đặt tên cho ngươi, bằng không, bằng không ngươi liền biến thành Ngôn Dĩ Trung, hoặc cũng có thể là Ngôn Phát Bạch..."
(Đông Tây Nam Bắc Trung Phát Bạch là bảy con trong Tài phao của cờ mạt chược)
Ngôn Hề vốn đang mỉm cười gương mặt cũng cứng ngắt lại.
Nàng tức giận nói: "Mới không có".
Mọi người vẫn còn đang cười, ngay cả An Chi cũng hướng nảng cười tủm tỉm, má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Ngôn Hề liếc nhìn nàng, đưa tay điểm điểm lên chóp mũi của nàng, lại nhéo nhéo gương mặt của nàng.
An Chi sững sờ, cũng không có tránh né, chẳng qua là hơi kinh hoảng mà nhìn quét qua chung quanh một chút. Ngoài dự liệu của nàng, hình như không có ai chú ý đến bọn họ bên này, chỉ là rõ ràng đều nhìn thấy, cũng không có phản ứng gì khác, mọi người đều tự nhiên ăn uống.
An Chi nhìn về phía Ngôn Hề, Ngôn Hề mỉm cười dịu dàng với nàng, trong mắt đều là sự yêu thương ấm áp có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bỗng nhiên An Chi đã hiểu ra rồi.