An Chi nhảy đến trên lưng Ngôn Hề, ôm lấy cổ Ngôn Hề, vùi mặt vào mái tóc của Ngôn Hề hung hăng mà ngửi ngửi, sau đó liền muốn leo xuống, dù sao bây giờ nàng cũng không phải là khi còn bé nữa, sợ Ngôn Hề chịu không nổi trọng lượng của nàng.
Bàn tay Ngôn Hề đưa qua choàng lấy nàng, ổn định cõng nàng đến ghế sofa bên kia, An Chi vui vẻ nhảy xuống ghế sofa, Ngôn Hề xoay người lại kéo nàng váo trong lòng ngực của mình.
Trong ngực Ngôn Hề là mùi thơm quen thuộc, còn có chút nhịp tim đập dồn dập, kéo nàng ngồi xuống, để cho Ngôn Hề càng ôm chặt lấy nàng.
An Chi cảm nhận được những động tác liên tục này chất chứa ý tứ nhớ nhung, dáng tươi cười tràn đầy khuôn mặt, đem thân thể dán sát vào người nàng, ôm nàng thật chặt.
Ngón tay Ngôn Hề sờ sờ lên gương mặt nàng, cặp môi đỏ mọng cúi xuống, giống như động tác chậm mà dán lên đôi môi của An Chi, nhẹ nhàng hôn một cái, không nói lời nào, cũng không lùi ra xa, liền dừng lại cách khoảng một mm bên môi của An Chi.
An Chi bị nàng trêu chọc đến mức hai má nóng lên, trong cổ phát ra một tiếng bất mãn yêu kiều, đôi môi của nàng lần nữa rơi xuống, vuốt nhẹ lên cánh môi của An Chi một chút, rất nhanh trượt vào, hôn An Chi thật sâu.
Đợi đến lúc hai người đều có chút thở không nổi, nàng mới từ từ buông lỏng đầu lưỡi, nói nhỏ: "Có thể về rồi?"
"Sao không nói cho ta biết trước?"
Cả người An Chi cuộn vào trong lòng nàng, thở gấp nói: "Ân, ta đặt được một vé máy bay giá khá rẻ, sau đó ta nghĩ cho ngươi một kinh hỉ..."
Mi nhãn Ngôn Hề khẽ cong lên: "Xác thực rất kinh hỉ."
An Chi nghĩ đến cái hôn vừa rồi, gương mặt càng nóng lên.
Ngôn Hề véo nhẹ lên cằm của nàng: "Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?"
"Có chút đói. Trong nhà có cái gì để ăn?"
Ngôn Hề suy nghĩ một chút, mang theo chút xin lỗi nói: "Hình như trong tủ lạnh không có gì ngon để ăn hết, chúng ta đi ra ngoài ăn được không?"
"Không muốn, vừa rồi tới đây đã phải ngồi xe thật lâu, hệ thống điều hòa trên chiếc xe ta ngồi còn có mùi rất khó chịu, ta không muốn đi ra ngoài." An Chi thoải mái mà vùi vào trong lòng ngực mềm mại của nàng nói.
"Được rồi, vậy muốn ăn cái gì? Ta đi mua." Ngôn Hề ôn nhu hỏi.
"...Muốn ăn bánh rán trái cây." Má lúm đồng tiền của An Chi ngại ngùng mà nhảy lên.
Ngôn Hề nở nụ cười, cúi đầu lại hôn nàng một cái.
Ngôn Hề quả thật liền đi ra ngoài mua cho nàng.
An Chi chạy đến tủ lạnh trong phòng bếp ở lầu một kiểm tra một chút, tìm thấy cà chua, dưa xanh, trứng gà, còn có một miếng ức gà nhỏ.
Nàng tay chân lanh lẹ làm xong hai chén mì lạnh, Ngôn Hề cũng mua bánh rán trái cây nóng hổi về rồi.
Hai người ngồi xuống bàn ăn ăn mì, An Chi cắn một miếng bánh, ăn một miếng mì lạnh, bất diệc nhạc hồ, nàng cầm bánh rán trái cây đưa đến bên miệng Ngôn Hề, Ngôn Hề cũng không ăn như nàng nghĩ, bất quá vẫn là nể tình mà cắn một miếng.
An Chi cười hì hì, ăn đến hết sức vui vẻ.
Ngôn Hề ăn mì, cà chua đỏ rực, dưa xanh cắt sợi xanh nhạt, trứng gà cắt sợi vàng nhạt, thịt gà xé sợi màu be.
Nàng nhếch bờ môi lên, cho dù là một tô mì, chỉ cần là làm cho nàng ăn, An Chi liền sẽ phi thường dụng tâm, sắc hương vị đều đủ.
Cuộc sống của nàng bởi vì An Chi, đã có thêm rất nhiều màu sắc.
Hai người cơm nước xong xuôi cũng không đi ra khỏi cửa, cùng nhau ngồi trên ghế sofa trò chuyện.
"Có thể ở nhà được mấy ngày?"
"Tạm thời khoảng hai tháng a, có chuyện gì thì viết email giải quyết là được rồi, ta có mang máy tính về rồi."
Khuôn mặt Ngôn Hề vui vẻ, vén sợi tóc của An Chi lên: "Có muốn đi ra ngoài chơi không? Ta có thể xin nghỉ phép vài ngày."
"Có được không?" An Chi hưng phấn hỏi.
"Được, ngươi chọn địa điểm đi." Ngôn Hề nhẹ giọng cười.
Màn đêm yên tĩnh buông xuống, Ngôn Hề tháo trang sức đi tắm rửa, An Chi vui vẻ hào hứng lướt internet tìm địa điểm du lịch, vẫn là quyết định đi Tứ Xuyên xem gấu trúc béo.
Trở về đương nhiên là phải tìm đến nhóm người Dương Mông Mông, An Chi thuận tiện nhắn tin trên WeChat cho nàng. Lướt mạng một hồi, trên màn hình chiếu một chương trình giải trí vô cùng náo nhiệt, An Chi thả lỏng người nằm trên ghế sofa, cảm thấy vẫn là trong nhà dễ chịu an tâm, chủ yếu là do có Ngôn Hề.
An Chi nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cảm thấy Ngôn Hề rất nhiệt tình, có thể chính là "Tiểu biệt thắng tân hôn" như người ta thường nói.
Những người yêu xa thường có một loại trạng thái, như Đoan Mộc ở kế phòng ký túc xá với An Chi, nàng và bạn trai không có ở cùng một chỗ, chỉ cần bạn trai của nàng vừa đến, mấy ngày nàng cũng có thể không đi ra khỏi cửa, thỉnh thoảng từ trong phòng của nàng còn có thể nghe thấy một ít thanh âm mập mờ.
An Chi ngượng ngùng nghĩ, cái gì mà "Tân hôn" rõ ràng nàng và Ngôn Hề còn chưa có "Hôn nhân".
"Quyết định đi nơi nào chưa?" Ngôn Hề phẩy phẩy mái tóc còn ẩm, nàng thay một cái váy ngủ đeo vai, chỉ dài tới đầu gối, dựa vào cạnh cửa hỏi An Chi, trong mắt có ý cười nhẹ nhàng ôn nhu.
Ánh đèn trong phòng ngủ nhu nhu lan tràn tới, giống như có ánh kim quang chảy xuống trên mu bàn chân mảnh mai của nàng.
Gương mặt An Chi trở nên ửng đỏ: "Ân, đi Thành Đô."
Ngôn Hề đi tới, gật đầu nói: "Được, lúc trước ta đã từng đến một lần, cũng muốn đưa ngươi đến đó."
Ngôn Hề nghĩ đến sự đau khổ và do dự trong lòng ở khoảng thời gian đó, may mắn là bản thân suy nghĩ rõ ràng cũng coi như không quá muộn, cũng có cảm tình đối với thành phố này.
"Chúng ta có thể ở đó vài ngày." Ngôn Hề ngồi xuống đem nàng ôm vào trong ngực, "Do ngươi quyết định."
An Chi vui vẻ mà tựa vào lòng Ngôn Hề, hạnh phúc thỏa mãn, nói ra kế hoạch của nàng, còn có những sắp xếp các việc vặt trong ngày mai.
Ngôn Hề yêu thích bộ dạng khi nàng hưng trí bừng bừng, đôi mắt sáng long lanh.
An Chi bị ánh mắt mỉm cười của nàng hấp dẫn, nhịn không được tiến đến hôn nàng một cái, Ngôn Hề kéo An Chi đến gần, phủ lên đôi môi, trượt vào miệng, hôn mút lẫn nhau.
Này còn chưa xong, rất nhanh Ngôn Hề liền tiến lên một bước, tìm được đường cong mê người ẩn giấu dưới lớp áo của nàng, nụ hôn cũng trở nên nóng bỏng hơn.
Lâu ngày không được gặp mặt người yêu, làm sao thân mật cũng không quá phận.
Mấy tháng nay An Chi nhớ nàng đến cực điểm, liên tục thở hổn hển, mềm mại không xương mà đến gần nàng, đôi chân bọc trong chiếc quần sooc cũng dây dưa vuốt ve cùng nàng.
T-shirt của An Chi bị nàng kéo lên cao, lộ ra một chút đường nét xương sườn và vòng eo trắng noãn, bàn tay Ngôn Hề trượt xuống cẩn thận vuốt ve, lại vén vạt áo nàng lên cao chút nữa, nửa vòng tròn đầy đặn và điểm nhỏ hồng nhạt của nàng xấu hổ lộ ra.
An Chi rụt bờ vai lại, dồn dập thở gấp gọi nàng: "Di di..."
Ngôn Hề khẽ cắn lên vành tai của nàng: "Lên giường có được không?"
Đôi má An Chi đỏ bừng, liếm liếm đôi môi phát khô, hàng lông mi ngượng ngùng mà run rẩy, đôi chân vừa mới chuyển động, liền bị Ngôn Hề nắm lấy: "Ta ôm ngươi lên."
An Chi quay đầu đi, nho nhỏ tiếng nói: "Tự mình đi, ngươi ôm ta không nổi ..."
Một tay Ngôn Hề ôm lấy lưng của nàng, một tay ôm lấy đôi chân của nàng, giọng nói có chút hụt hơi: "Ôm ngươi lên giường ta vẫn có thể làm được."
Vừa nói dứt lời, nàng liền dùng kiểu ôm công chúa ôm lấy An Chi, An Chi cắn môi đem gương mặt nóng hổi vùi vào cần cổ nàng.
Trong phòng không có sáng đèn, đêm nay ánh trăng ngoài cửa sổ lại đặc biệt sáng tỏ, mọi thứ đều rất thuận lý thành chương. Trong quá khứ vô số những giai điệu kìm lòng không được, chỉ vì phổ thành một khúc nhạc mỹ lệ trong đêm nay.
Ngôn Hề kéo áo T-shirt An Chi ra, cởi bỏ nút quần sooc của nàng, tạm dừng lại nụ hôn thắm thiết, cởi sạch quần áo của nàng.
Toàn thân An Chi đều đang run rẩy, e lệ mà lại nhát gan, kéo lấy cái chăn đem bản thân bọc lại, còn chưa đủ, che phủ qua khỏi đầu, cũng không dám nhìn tới nàng.
Nàng biết rõ sắp muốn phát sinh chuyện gì.
Khẩn trương đến độ không được, ngón chân đều co quắp lại.
Nhưng mà toàn thân đều đang mong chờ Ngôn Hề.
Xin không cần hiểu lầm loại hành động vùi mình vào trong chăn này, không phải nàng thẹn thùng, nàng đang ngầm đồng ý bất kỳ loại hành động nào của Ngôn Hề.
An Chi mắc cỡ co rút thành một khối, có thể cảm giác được ngón tay của Ngôn Hề nhẹ nhàng mà vuốt ve thân thể nàng, bây giờ vẻ mặt của Ngôn Hề là như thế nào?
Nàng yêu thích bộ dáng Ngôn Hề nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt có chứa một chút nhiệt độ, có mập mờ, dịu dàng tình triều.
Còn có nụ hôn và những cái vuốt ve của Ngôn Hề, ở bóng tối đêm đó trong khoảnh khắc kia nàng đã từng nếm đến tư vị trong đó, không chỉ một lần trong đêm khuya thanh vắng An Chi cảm thấy thẹn thùng mà nhớ đến.
Nàng hé mở một góc chăn, vừa thở ra một hơi, Ngôn Hề bắt lấy cơ hội đó, nụ hôn mềm mại bao trùm xuống, đồng thời bàn tay của Ngôn Hề thăm dò vào trong chăn vuốt ve thân thể người thiếu nữ.
Ngôn Hề liếm liếm vành tai của nàng lại ngậm lấy bờ môi của nàng, từng chút từng chút hôn xuống, từng chút từng chút kéo cái chăn của nàng ra.
Nụ hôn hương mềm một đường buông xuống, An Chi cong người lên, ánh mắt có hơi nước mê ly, trong một mảnh hơi nước mờ mịt nàng nhìn thấy ánh trăng kiều diễm.
Cái chăn hoàn toàn bị kéo ra, An Chi cảm thấy bản thân giống như lễ vật bị người mở ra, Ngôn Hề chậm rãi cuối xuống áp lên thân thể của nàng, hai người lún xuống chăn nệm thật sâu.
Ánh trăng nhạt nhẽo như sương không thể so với tình ý nồng đặc trong phòng, trên gối đầu trắng noãn, những lọn tóc đen nhánh bóng loáng phủ lên, từ đó vươn ra một cổ tay non mềm, run rẩy muốn nắm chặt lấy cạnh gối.
An Chi giống như đang tan ra trong sóng nước vô tận, nàng vô pháp khắc chế môi hồng nhếch lên rên rỉ, bật khóc thút thít.
Đáy mắt Ngôn Hề nóng rực thiêu đốt trong yêu thương tràn đầy, thì thầm kêu gọi tên của nàng. Chậm rãi vùi đầu xuống, sợi tóc như nước mà lướt nhẹ qua thân thể trần trụi bóng loáng của của cô gái...
Đã là xế chiều, Tiêu Vũ Đồng có hẹn với chuyên gia thẩm mỹ, thuận tiện mua mấy bộ y phục. Từ sau khi Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi qua đời, trong nhà có một thời gian mất đi sức sống, nàng làm chủ đem nhà cửa sửa chữa một chút, nàng đuổi Ngôn Dĩ Đông đến đơn vị ở, nàng và Tuấn Tuấn đến nhà Ngôn Hề ở, Tâm di đến nhà Ngôn Dĩ Nam chiếu cố em bé.
Qua một thời gian, tâm tình người trong nhà tốt hơn nhiều rồi, mỗi tháng gia đình Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam cũng sẽ trở về, hai em bé mới sinh thỉnh thoảng cũng để ở lão trạch chiếu cố.
Tiêu Vũ Đồng đã có chút mê mang rồi, kể từ sau khi nàng kết hôn với Ngôn Dĩ Đông, không có đi ra ngoài làm việc, những năm này vẫn luôn chiếu cố hai vị lão nhân gia, quán xuyến một đại qua đình, nuôi dưỡng những đứa trẻ, bây giờ thoáng cái lại rảnh rỗi.
Sự mê mang ngắn ngủi qua đi nàng khôi phục rất nhanh, nhiều năm qua những vấn đề vụn vặt thường xuyên trong nhà rèn luyện cho nàng năng lực có thể đưa ra quyết định rất nhanh từ những sự hỗn loạn kinh khủng.
Nàng đăng ký lớp yoga, đến thẫm mỹ mỗi tuần một lần, hỗ trợ chăm em bé, sau đó bắt đầu liên lạc với những người bạn học cũ trước kia, nàng cũng không cần lại đi làm, nhiều năm như vậy ánh mắt đầu tư của nàng vẫn rất tốt, nàng chỉ cần thật nhiều thông tin trên thị trường.
Còn có, mỗi tháng nàng đều sẽ tập kích đến đơn vị của Ngôn Dĩ Đông, nàng đã thuận lợi tạo dựng quan hệ rất tốt với bí thư trưởng của hắn.
Tiêu Vũ Đồng đối với trạng thái trước mắt của mình rất hài lòng, nàng đã gần năm mươi tuổi, da trắng phúc hậu, bây giờ mọi chuyện trong nhà đều do nàng làm chủ, đệ đệ muội muội của chồng nàng còn thân cận với nàng hơn chồng của nàng, bọn nhỏ cũng coi như nghe lời.
Người bước vào độ tuổi trung niên, cũng không có chuyện phiền lòng lo lắng gì.
Ánh mặt trời mùa hè thật tốt, cây cảnh hoa tươi đang nở rộ, mùi hương cuốn theo làn gió. Tiêu Vũ Đồng vừa vặn mua được cherry nhập khẩu, nàng nhìn đồng hồ, tiện đường rẽ qua tiểu khu của Ngôn Hề.
Nàng còn giữ chìa khóa, bảo an cũng nhớ nàng, rất nhanh đi vào khu biệt thự, tạm thời đậu xe xong.
Mở cửa, tiến vào trong nhà, hẳn là Ngôn Hề còn chưa về đi? Tiêu Vũ Đồng cầm theo một túi cherry đi vào, đi ngang qua phòng khách, đi đến phòng bếp.
Nghe thấy tiếng cười thanh thúy ngọt ngào, Tiêu Vũ Đồng nhận ra là thanh âm của An Chi, còn đang nghĩ không biết nàng trở về lúc nào?
Nàng bước nhanh đến nhà ăn, đang muốn mở miệng, một màn trước mắt làm cho nàng giống như bị sét đánh.
An Chi được Ngôn Hề ôm lấy, hai người ngồi chung trên một cái ghế, thân mật đút cho nhau ăn. An Chi mặc chiếc váy ba lỗ, rất ngắn. Bàn tay Ngôn Hề đặt trên chiếc đùi trắng mềm của nàng.
Tiêu Vũ Đồng hoảng sợ mà cứng người lại.