Đào Lý Bất Ngôn

chương 128: động tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhiệt độ bên ngoài dĩ nhiên là thở ra khói, nhưng mà các nàng xác thực là càng ngày càng mập mờ nóng bỏng.

An Chi vốn không biết trong miệng mình đang nói cái gì, chỉ là vừa rồi khi bị Ngôn Hề vuốt ve toàn thân liền mềm nhũn, nàng muốn Ngôn Hề sờ sờ nàng nhiều hơn một chút.

"Di di..."

An Chi ngẩng đầu lên hướng đến bên tai Ngôn Hề, vừa hôn vừa nỉ non kêu gọi nàng. Ngôn Hề cắn môi tránh né An Chi ngồi thẳng người lên, An Chi không chịu bỏ qua mà đuổi theo nàng, thuận thế câu lấy cần cổ của nàng cũng ngồi dậy.

Ngôn Hề trầm thấp thở hổn hển chỉ có thể dựa vào ghế sofa, đôi môi An Chi ngậm lấy vành tai của nàng, khe khẽ gặm cắn.

Gương mặt của các nàng kề sát nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Thân thể Ngôn Hề thơm quá, An Chi tham luyến mà ngửi ngửi mùi hương của nàng, từng chút từng chút liếm hôn cần cổ nhỏ nhắn duyên dáng của nàng.

Ngôn Hề nâng khuôn mặt nàng lên hôn môi nàng, từng cái liếm hôn như lông vũ, rơi vào bên môi hòa tan giống như bông tuyết, tư vị trên đầu lưỡi như có cánh hoa non mềm cùng hương vị ngọt ngào.

Ngôn Hề kéo An Chi ngồi lên chân nàng, lại chần chờ mà kéo áo ngủ của người kia lên, đầu ngón tay từng tấc một bắt đầu di chuyển, da thịt nõn nà của An Chi bị đầu ngón tay nóng bỏng của nàng chạm vào lại giống như là bơ nóng chảy, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng tăng lên.

Tiếng rên khẽ của các nàng trở nên trầm trọng, đang trên đường bước tới ranh giới nguy hiểm, ý chí của Ngôn Hề dần dần bạc nhược suy yếu, đầu ngón tay của nàng đang do dự trên phần bụng của An Chi, khẽ run. Nụ hôn của nàng trở nên sâu hơn, mút lấy An Chi, nàng mở mắt ra, nhìn thiếu nữ đang giạng chân ngồi ở trên đùi của nàng, đầu của người kia ngửa ra sau, khép chặt hai mắt, đôi má và cả cần cổ đều nóng đến ửng đỏ. Cặp thỏ con tinh tế đầy đặn của người kia không ngừng run rẩy nhảy nhót ở trước mặt nàng.

Ngôn Hề ưm lên một tiếng, rút tay ra khỏi y phục của nàng, dọc theo phía ngoài quần áo của nàng, chậm rãi vuốt ve.

Chỉ là một động tác nhỏ, Ngôn Hề liền dừng lại, dán sát vào cần cổ thấm ra một tầng mồ hôi mỏng hít vào một hơi thật sâu, để lộ ra đường nét cần cổ và xương quai xanh, nàng nhắm hai mắt lại, lòng bàn tay thoáng xoa bóp khối tròn mê người kia, An Chi ngượng ngùng hừ nhẹ một tiếng, vùi đầu trên bả vai nàng.

Đôi môi Ngôn Hề bị chính nàng cắn ra dấu vết, giọng nói của nàng nghẹn lại nghe ra một loại từ tính khác biệt, nàng không dám cử động nữa, dán sát vào đôi má An Chi, thái dương cũng xuất mồ hôi, thầm thì nhỏ nhẹ nói: "Đào Đào..."

Ánh mắt An Chi mông lung, giống như đang thì thầm mà lên tiếng. Cách mấy giây nàng không nghe thấy Ngôn Hề lên tiếng, cũng không có tiến thêm một bước hành động.

Đôi môi An Chi cong lên, không cam tâm với sự nhẫn nại của Ngôn Hề, chỉ là từ trước đến nay nàng luôn nghe lời Ngôn Hề, mà động tác của Ngôn Hề rõ ràng là có ý tứ muốn trấn an nàng, dù sao còn trẻ không biết mị lực của tình yêu, tuy rằng tâm tư muốn động, chỉ là ngượng ngùng và nghe lời vẫn đã chiếm lấy lý trí.

An Chi lưu luyến mà cọ cọ vào nàng, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên gương mặt của nàng một cái, còn chưa đủ, hơi oán trách mà hôn xuống cánh môi của nàng, một cái, lại một cái.

Nàng cảm thấy Ngôn Hề bị cách hôn đó của nàng chọc cho muốn cười, đôi môi của nàng cong lên, một đôi mắt thường mang ý cười, có ánh sáng lấp lánh thâm sâu, giống như là ao hồ dụ người xâm nhập.

Trái tim An Chi giống như bị người xiết chặt lấy, nói không nên lời, chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp đến rung động lòng người.

"Ta không thể khi dễ ngươi...Không thể sờ ngươi..." Giọng nói của Ngôn Hề trầm thấp tĩnh lặng nói ra, bàn tay mềm nhỏ của nàng chạm vào ôm chặt lấy An Chi.

Trái tim An Chi phút chốc đông đông đông điên cuồng nhảy loạn.

Nàng nhớ tới đêm hôm đó, Ngôn Hề cũng là nắm chặt lấy bàn tay của nàng như vậy, dẫn dắt nàng chạm vào giữa hai chân người kia, còn có xúc cảm hơi ẩm ướt mềm nhẵn kia...

Gương mặt An Chi lập tức liền nóng lên.

Đôi môi Ngôn Hề tiết sát đến, ngậm nhẹ dái tai An Chi, thổ khí như lan: "...Muốn hay không chạm vào...Ta..."

An Chi mãnh liệt cứng đờ, mắt hạnh trợn to, đôi má đỏ au, sững sờ ngây ngốc nhìn qua nàng.

Ngôn Hề lẳng lặng đối mặt với An Chi hai giây, hai giây sau nàng liền né tránh ánh mắt của An Chi, buông bàn tay An Chi ra, khoảng cách gần trong gang tấc, đôi má Ngôn Hề ửng hồng lên có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó nàng dường như đã cực kỳ thẹn thùng, đưa tay muốn che khuất gương mặt của mình.

Mặt An Chi thiếu chút nữa cũng liền bốc hơi, nàng nắm chặt bàn tay Ngôn Hề dán sát lên mặt của nàng.

Di di của nàng cũng sẽ thường xuyên thẹn thùng nha. Chung sống mấy ngày nay nàng mới biết được, nàng rất yêu thích Ngôn Hề lộ ra bộ dạng ngượng ngùng ở trước mặt mình.

An Chi nghiêng người đến gần, bất giác học theo động tác nâng cằm nàng lên của Ngôn Hề trước đó, lớn mật mà hôn xuống đôi môi của người kia, giao hòa cùng đầu lưỡi của người kia.

Thân thể Ngôn Hề dựa trên ghế sofa, thuận theo mà tiếp nhận nụ hôn của An Chi, tiếng thở dốc của nàng tăng thêm, cánh tay mềm nhỏ khe khẽ vuốt ve mái tóc An Chi, giống đang khích lệ người kia.

Bàn tay An Chi cách áo ngủ hơi mỏng cẩn thận sờ lên nơi mềm mại của Ngôn Hề. Ngôn Hề có chút thở dốc "ân" ra một tiếng, vệt đỏ ửng trên mặt nàng tựa hồ thâm thêm chút ít.

An Chi nghiêng người, nhẹ nhàng mà hôn nàng, lòng bàn tay chậm rãi chuyển dời, nhẹ nhàng vuốt nhẹ.

Kỳ thật rất khẩn trương, trái tim co thắt trong lồng ngực, vừa đau vừa nóng, đôi mắt An Chi bắt đầu mông lung, từ cần cổ của nàng hôn xuống, hôn đến xương quai xanh của nàng, hôn lên da thịt trước ngực của nàng.

Nàng yêu thích thanh âm của Ngôn Hề, muốn nghe được nhiều hơn nữa.

Ngôn Hề cũng không có ngăn cản nàng, nàng liền thật sự tiến vào mép áo của Ngôn Hề.

Tại thời khắc này, thế nhưng An Chi lại có một chút nhỏ phân thần. Hôm nay Ngôn Hề đang mặc quần áo ngủ, mà không phải là váy ngủ, nếu như là váy, liền có thể kéo lên, đêm hôm đó ánh sáng quá lờ mờ, nàng cũng không có thấy được rõ ràng...

Gương mặt của nàng đỏ ửng, đầu ngón tay chuyển lên, liền chạm vào một mảnh da thịt dính mềm.

An Chi nho nhỏ mà nuốt một ngụm nước bọt, tim đập như sấm rền, nàng không dám dùng sức, chỉ dám dùng đầu ngón tay khe khẽ chạm vào, dùng ngón tay miêu tả theo hình dạng, ngây ngô lướt qua liền dừng lại.

Nàng phát hiện ngón tay của Ngôn Hề đang đặt trên cổ nàng run nhè nhẹ, hơi thở thơm tho quét qua gò má nàng nóng bừng, gần như là tiếng nức nở.

Sau đó cặp môi đỏ mọng của người kia mấp máy, cúi đầu: "Đào Đào...Có thể dùng lực một chút."

Trong khoảnh khắc này, toàn thân An Chi run lên, trong đầu chỉ có "Ôngg" một tiếng, chính nàng nặng nề thở hổn hển một chút, ngón tay hơi co lại, nhẹ nhàng xoa bóp một cái.

Ngôn Hề trầm thấp hừ hừ, An Chi lại vuốt vuốt, hai đoàn mềm mại giống như cũng mang theo nhiệt độ rồi, thiếp hợp lấy lòng bàn tay của nàng, nảy lên phập phồng, nàng vốn không thể nắm trọn lấy, nhẹ nhàng mà xoa nắn, có một điểm cứng rắn nho nhỏ bởi vì động tác của nàng mà nhô lên chạm vào lòng bàn tay của nàng.

An Chi hoàn toàn không có biện pháp nhịn xuống sự mê hoặc này, nàng cúi thấp mặt xuống, cách lớp áo hôn lên điểm cứng rắn kia, động tác vuốt ve trên tay cũng liên tục không dừng.

Hàng lông mi cong dày của Ngôn Hề khép lại, tùy ý động tác của An Chi, mê mê mang mang, có chút thở dốc, nhẹ nhàng mà hừ ngâm.

An Chi còn trẻ, hoàn toàn chừa từng gặp đến loại tình huống này, chỉ cảm thấy toàn thân như đang thiêu đốt, thầm nghĩ muốn gần sát vào nàng một chút.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng kéo vạt áo của Ngôn Hề lên, bị một loại cảnh đẹp như dương chi bạch ngọc làm lung lay ánh mắt, "A..." lên một tiếng vùi mặt vào đó.

Ngôn Hề ngửa đầu nặng nề thở hổn hển, đáy mắt bỗng nhiên mở ra, sương mờ che kín ánh mắt của nàng, cặp môi đỏ mọng như hít thở không thông.

Toàn bộ tâm tình đều đặt lên nụ hôn của người thiếu nữ, đôi môi hương mềm, cái lưỡi ẩm ướt khéo léo.

Nàng mơ hồ nghĩ, vừa rồi người kia ăn bánh ngọt, động tác liếm kem bơ cũng là như vậy....

Quả thực là song trọng kích thích, thân thể Ngôn Hề lập tức mãnh liệt sợ run, "Đào Đào..."

Nước bọt của thiếu nữ liếm đầy trên gò đất trắng của nàng, thân thể của người kia ngồi trên đùi nàng, giống như một khối nhuyễn ngọc nóng rực, càng muốn chết chính là, người hàm hồ phát ra nhu nhu kêu gọi: "Di di..."

Tay chân Ngôn Hề như nhũn ra, một tiếng lại một tiếng thở dốc, động tình không thôi.

Cái đầu nhỏ nhắn của ngườikia từ trong áo ngủ nàng lộ ra, đôi má bị ép ửng đỏ một mảnh lớn, khóe mắt cũng nóng đỏ lên, má lúm đồng tiền lõm sâu xuống, mềm mại mà mê hoặc thìthầm: "Thật là khó chịu a..."

Truyện Chữ Hay