Lần này Ngôn Hề xuất ngoại, thay vì nói là đi du lịch, không bằng nói là muốn thay đổi hoàn cảnh một chút, cũng không có bao nhiêu kế hoạch tính trước.
Nàng yêu thích loại phong cảnh yên tĩnh thần thánh ở Lhasa, nhưng mà có thể là suy nghĩ của nàng quá loạn, không yên lòng, không có cảm giác đại triệt đại ngộ.
Ngược lại cái tên trong vòng tròn bạn bè, những lượt like nho nhỏ, làm cho trái tim nàng rung động. Hai tháng qua đi, nàng xem lại cái video hơn một phút kia vô số lần, tự nói với bản thân là đã đủ rồi. Kiềm chế để không tiếp tục xem thêm nữa.
Mà buổi tối hôm đó, rốt cuộc nàng đã có dũng khí để lướt xem vòng tròn bạn bè của nàng.
Tần suất cập nhật vòng tròn bạn bè của An Chi không cao, mà tấm hình gần đây nhất là khi nàng kết thúc kỳ nghỉ lễ Tạ ơn.
Nhân mấy ngày nghỉ lễ Tạ ơn nàng mua một ít đồ làm bếp, trong ngày nghỉ lễ Tạ ơn thậm chí còn làm sủi cảo, mời bạn cùng khu nhà đến ăn. Tổng cộng có bốn người, nàng, một chàng trai người da đen, một cô gái tóc vàng, còn có một chàng trai tóc đỏ, bốn người mỉm cười chụp ảnh cùng nhau, trên bàn là mấy cái đĩa không.
Nàng viết dưới ảnh chụp "Sủi cảo tam tiên hand-made, cuối cùng đã bị cướp sạch rồi. Cười."
Sủi cảo tam tiên, là món Ngôn Hề thích ăn nhất.
Mi nhãn An Chi cong cong lên mỉm cười, nàng tựa hồ lại trắng ra rồi, mái tóc đã dài ra rất nhiều.
Nàng cong khóe môi lên. Phía dưới ảnh chụp có rất nhiều bình luận, có rất nhiều những người bạn chung của các nàng like hình, có thể nhìn thấy tên của Dương Mông Mông, Liễu Y Y, Ngôn Dĩ Nam, tam tẩu, đại tẩu của nàng Ngôn Đại Bàn Ngôn Tiểu Bàn thành một hàng.
Đầu ngón tay Ngôn Hề run rẩy, nhấn like, tên của nàng xếp đến cuối cùng, người kia có thể nhìn thấy không?
Nàng nhịn không được mà trượt xuống, xem những bài đăng cũ hơn của người kia.
"Ngày hôm qua trời đổ tuyết thật lớn, còn lớn hơn khi ở nhà, muốn đắp người tuyết rồi."
"A, lạnh quá, hôm nay đi MIT."
"Bánh tôm hùm ở Legal Sea Foods, ăn rất ngon, tôm hùm thật lớn, nhìn này."
Đây là tháng trước.
...
Còn có những bài đăng sớm hơn nữa.
"Phong cách của Widener Library quả nhiên rất giống Hogwarts, đúng không?"
"Trong sân trường có rất nhiều sóc con, chúng vốn không sợ người, còn có thể đến chỗ người để xin thức ăn, thật đáng yêu."
"Bức tượng 'dối trá' nổi tiếng ở Harvard, nghe đồn là sờ sờ vào giày của hắn là có thể tiến vào Đại học Harvard, thấy không, giày của hắn bị sờ đến bóng loáng rồi."
"Từ nay về sau, liền phải ở đây mà học tập! Vui vẻ." Đây là ngày đầu tiên.
Ngữ khí trong vòng tròn bạn bè của nàng lại giống như đang chia sẽ với mội người đặc biệt nào đó, Ngôn Hề tỉ mỉ mà lật xem, liên tục xem lại những bài đăng này, nàng không có chú ý đến chính mình vừa xem vừa nhấn like, chờ đến khi nhận ra thì đã xem qua hết và cũng đã like hết rồi, nói cách khác đối phương có thể tức thời nhận được một loạt những trái tim của mìn.
Động tác của nàng dần khựng lại, bên tai không tự chủ được mà bắt đầu nóng rang lên, nàng xấu hổ vuốt vuốt, vội vàng hủy bỏ mấy cái.
Sau đó nàng lại nghĩ, hủy bỏ thì người bên kia vẫn có thể nhìn thấy đi? Có thể cho rằng nàng hủy bỏ là vì cảm thấy không thú vị hay không. Nhưng mà nàng không có ý như vậy!
Giữa ban đêm thanh tĩnh yên ắng, Ngôn Hề cầm lấy điện thoại điểm tới điểm lui, cuối cùng che mặt lại.
"Thật sự là, chừng này tuổi rồi..." Nàng để điện thoại sang một bên, thở dài.
Ngôn Hề ở lại Lhasa bốn năm ngày, đứng dậy đi đến Thành Đô. Nàng nhớ trước kia An Chi vẫn luôn muốn xem gấu trúc, nhưng mà nàng bận rộn công việc người kia thì bận học, trỉ hõan mãi, vẫn chưa đi được.
Buổi sáng thì Ngôn Hề đến Thành Đô. Tháng nhiệt độ ở Thành Đô rất thấp, vừa xuống tới liền gặp phải một cơn mưa phùn phất phơ ngắn ngủi, người đi đường bọc trong những lớp quần áo, đi thong thả hoặc là ăn điểm tâm, hoặc là đi làm, có một loại cảm giác thanh thản nhàn nhạt.
Tuy rằng bầu trời u ám, chỉ là không khí ẩm ướt, hơi thở tươi mát ùa vào mặt, Ngôn Hề mới từ trên khu cao nguyên xuống cảm thấy rất dễ chịu, thuê xe đến khách sạn.
Mùa đông ở Boston cực kỳ lạnh, ký túc xá sớm đã được sưởi ấm, An Chi quấn chăn ngồi trước bàn học bài.
Học phí của nghiên cứu sinh tiến sĩ năm năm ở Đại học Harvard hoàn toàn miễn, là do nhà trường và người cố vấn chi trả, hơn nữa nàng còn có tiền lương tương ứng, năm thứ nhất thì thấp một chút, sau thuế là . đô, trừ tiền thuê nhà, vẫn là rất đầy đủ, đợi đến khi vào chương trình học mùa xuân là nàng có thể làm trợ giảng rồi, sẽ càng ngày càng tốt lên.
An Chi tràn đầy niềm tin, đối với tương lai càng ngày càng ước mơ, cho nên thành tích của nàng nhất định phải tốt, tín chỉ cũng phải tích đủ.
An Chi xoa xoa đôi bàn tay, tiếp tục học bài.
Học kỳ cuối sắp đến rồi, kế tiếp chính là ngày nghỉ lễ Giáng Sinh.
Nàng có nên trở về Bội thành hay là không đây?
Nàng chống má xuất thần.
Gần đây hình như Ngôn Hề đang đi du lịch, hơn nữa là đi Tây Tạng.
An Chi lấy điện thoại ra ấn mở vòng tròn bạn bè.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng sáng rực lên, Ngôn Hề đi đến căn cứ gấu trúc Thành Đô.
Nàng quay rất nhiều video về gấu trúc, chúng vốn không sợ lạnh, béo tròn ngơ ngơ mà di chuyển, leo lên cây, gặm cây trúc, trêu đùa cùng nhau.
Cũng có ảnh chụp nữa, có một con nằm sấp trên cành cây dường như bị mắc kẹt lại không xuống được liền trực tiếp ngủ luôn trên đó.
Có một con gặm cây trúc, nhưng luôn đưa lưng về phía màn hình, để lại một cái bóng lưng mập mạp cao lãnh.
Còn có một tấm chụp khi chúng đang ở trong phòng, một đám gấu trúc con trắng đen đang ngủ, ngã trái ngã phải, giống như những cái bánh bao trắng đen ngon miệng.
Phía dưới có rất nhiều comment:
Ngôn Dĩ Nam: Không có thiên lý a, mỗi ngày chúng ta đều phải tăng ca, ngươi lại chạy đi xem gấu béo. Ghen tị ghen tị.
Liễu Y Y: Gào khóc! Trên thế gian này không còn con vật nào đáng yêu hơn gấu trúc nữa rồi...
Bỗng nhiên trái tim An Chi đập mạnh, nàng nhìn thấy Ngôn Hề trả lời Liễu Y Y: Cũng không phải là không có, vẫn còn thứ đáng yêu hơn gấu trúc đấy.
An Chi không hiểu sao lại ngừng thở, nhịp đập trái tim có chút tăng tốc.
Nàng ngay lập tức liên tưởng đến rất nhiều thứ, lại không dám suy nghĩ nhiều, lấy lại bình tĩnh, nhấn like.
Để điện thoại sang một bên, bắt buộc bản thân tập trung học bài.
Đi Thành Đô a...
Hình như các nàng cũng từng có kế hoạch đi Thành Đô, nhưng mà vẫn chưa thực hiện được, khá là đáng tiếc.
An Chi nghiêng đầu nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ mà ngẩn người, uống một ngụm sữa bò nóng, bỏ vào chút đường, cái ngọt từ đầu lưỡi lan tràn ra.
Chênh lệch giờ đồng hồ.
Gần đây nàng thế nào rồi? Có tốt không? Bước vào cuối năm, không phải là thời điểm nàng bận rộn nhất sao? Sao lại đi du lịch?
Tại sao không có lấy một bức ảnh selfie nào...
Không biết là đi du lịch một mình hay là đi cùng nguời khác...
Bất quá nếu như là đi du lịch, tâm tình cũng sẽ không tệ đi.
Nàng hảo hảo là được rồi.
Bất tri bất giác An Chi lại cầm điện thoại di động lên.
Bỗng nhiên, vòng tròn bạn bè của Ngôn Hề lại có một bài đăng, hình như là vừa mới đăng lên.
"Thỏ càng đáng yêu."
Đầu óc An Chi đột nhiên trở nên mơ hồ, điện thoại thiếu chút nữa liền rớt xuống, nàng luống cuống tay chân mà nắm chặt lại, cẩn thận mà đọc từng chữ một.
Không có nhìn lầm.
An Chi che miệng lại.
Ngôn Hề rất thích nhịp điệu ở Thành Đô, nàng ở khách sạn vài ngày, sau đó liền chuyển đến một căn nhà nghỉ loại hình B&B có chút yên tĩnh để nghỉ ngơi.
(Bed and Breakfast là một ngôi nhà ở bình thường và có khoảng trên dưới phòng, kinh doanh dịch vụ lưu trú. Mọi thứ tại B&B gần giống khách sạn khi trang bị giường, nhà tắm, khu vệ sinh... Thêm nữa bạn sẽ được gia chủ tự tay chuẩn bị bữa sáng, dọn phòng và hỏi thăm xem bạn thích gì cho bữa tối hoặc bữa sáng hôm sau.)
Đình viện nhỏ, rất nhiều hoa cỏ. Cách hẻm nhỏ không xa, chủ nhân là một cặp vợ chồng. Người đầu tiên Ngôn Hề nhìn thấy chính là bà chủ, phi thường trưởng thành dịu dàng nữ tính, gương mặt khi cười rộ lên đã có những nếp nhăn hằn xuống, bất quá vẫn rất đẹp. Là bà chủ tiếp đãi nàng, nhưng mà người dẫn nàng đi vào chỗ ở chính là một vị nam tử ít nói, rất cao, tướng mạo thật thà, chỉ là rất trẻ trung, lúc đầu Ngôn Hề cho rằng bọn họ là chị em, không nghĩ tới là vợ chồng.
Mỗi người đều có nhân duyên thuộc về chính mình, Ngôn Hề không có lộ ra ánh mắt hiếu kỳ. Liền ở đây.
Sau khi ổn định, nàng đi ra con hẻm nhỏ dạo một lát, mùa đông ở Thành Đô có một tư vị rất đặc biệt, tuy rằng rất lạnh, nhưng lại khác biệt với nhịp điệu nhanh chóng của Bội thành, Thành Đô chính là chậm rãi, nhàn nhạt.
Ngôn Hề mặc một chiếc áo khoác cashmere dài màu đen, áo len cao cổ cùng màu, có một chiếc khăn choàng màu xám khoác trên vai, mang giầy boot, dáng người càng trở nên thon thả thật cao, vòng eo nhỏ nhắn.
Nàng đi đường nhìn thấy những điểm thú vị liền chụp hình lại, cố ý bỏ qua giờ cơm, sau đó đi ăn lẩu.
Nàng chọn loại lẩu dầu hạt cải, so với những bàn bên cạnh hầu hết là có bạn bè ngồi cùng nhau, nàng ngồi một mình dường như có chút lạnh lùng cô đơn.
Chính nàng trụng thịt bò, miếng thứ nhất đưa vào miệng, tươi mới rất ngon. Cảm thấy cũng tương đối cay.
Nàng nhất thời ngơ ngẩn, nhớ tới bộ dạng của An Chi khi lần đầu ăn cay.
Nồi lẩu vẫn còn đang nóng hổi sôi lăn tăn, Ngôn Hề thất thần.
Ở nước ngoài hẳn là không thường xuyên ăn lẩu đi, dù cho có thể, cũng không thể thưởng thức ra hương vị này.
Nàng lấy điện thoại ra xem.
Buổi sáng hôm đó, nàng đang kiểm tra xem vòng tròn bạn bè của nàng, nhận được một lượt like, An Chi chưa từng bình luận vào hình ảnh của nàng, chỉ lưu lại một trái tim nho nhỏ.
Rất cẩn thận.
Cũng giống như nàng vậy.
Những video và hình ảnh gấu trúc mà nàng đăng lên hẳn là người kia cũng đều nhìn thấy, cho dù là gấu trúc mà người kia muốn xem, người kia cũng không có bình luận gì sao? Ngôn Hề chờ rất lâu cũng không có.
Có phải các nàng thật sự là đã không thể nói chuyện nữa rồi không?
Người kia vẫn đang trách nàng sao?
Còn...Thương tâm sao?
Trái tim Ngôn Hề rơi vào đáy cốc, trong nháy mắt mọi thứ đều trở nên tẻ nhạt đơn điệu. Nàng nhìn chằm chằm vào cái tên kia nửa ngày, ngón tay động đậy, tạo thành nhóm riêng của một mình người kia.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, để mặc cho trái tim dẫn lối bản thân, nhắn xuống mấy chữ "Thỏ càng đáng yêu", thiết lập hiển thị trong nhóm, trực tiếp nhấn nút gởi.
Cũng không có bình luận.
Nàng đợi vài ngày, cũng không có.
Ngôn Hề đang do dự xem có nên đăng hình nồi lẩu lên vòng tròn bạn bè hay không. Nàng không phải là loại người thường xuyên đăng tin lên vòng tròn bạn bè, nếu như An Chi không bình luận, vậy còn có ý nghĩa gì chứ.
Trong lòng Ngôn Hề buồn phiền đến khó chịu, phiền muộn lại thất lạc, loại cảm giác này đều là lạ lẫm.
Cũng một giây sau, nàng nhìn thấy một tấm ảnh chụp mới.
Một món đồ chơi rất cũ kỷ, một con thỏ nhựa ôm lấy cái trống, lộ răng ra, trên khuôn mặt có hai điểm lõm nhỏ.
Trí nhớ Ngôn Hề dần dần rõ ràng, phiền muộn và thất lạc thoáng cái cũng biến mất, cơ thể lại bật lên sức sống.
Sự ôn nhu khó tả thoáng cái tập kích vào trái tim của nàng.