Đào Lý Bất Ngôn

chương 107: đêm dài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuông báo thức buổi sáng vang lên, An Chi bật dậy rời giường, ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở đến vỗ vỗ cái chăn của Dương Mông Mông, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Qua một hồi lâu, Dương Mông Mông mới từ trong chăn ló đầu ra, kêu rên một tiếng.

Hai người dọn dẹp một phen, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, đi đến nhà ăn mua bữa sáng.

: sáng thứ bảy tại nhà ăn, vốn sẽ không náo nhiệt như vậy, nhưng mà tới gần thi cuối kỳ, mỗi sinh viên đều bước vào thời kỳ ôn tập, dậy sớm đến thư viện, chiếm đóng ở các dãy lầu học.

Bên trong lớp kính thủy tinh, các loại bánh bao, bánh quẩy, bánh trứng, các loại thức ăn sáng xếp thành đội hình chỉnh tề chờ đợi đến tay sinh viên.

Phía sau những quầy hàng bán mỳ, quầy hàng bánh cuốn, quầy hàng cháo đều đã xếp thành một hàng dài người. Trong nhà ăn ngột ngạt mùi thức ăn và tiếng người ồn ào.

Dương Mông Mông ho một cái, mang theo bữa sáng: "Thời gian thật nhanh a, chúng ta cũng đã biến thành lão bánh quẩy đại tam rồi."

"Sắp lên đại tứ rồi." An Chi nói.

"Đúng vậy, quá nhanh, nghỉ hè ngươi ở lại trường sao?"

"Ân." An Chi cụp mắt xuống.

Dương Mông Mông liếc nhìn nàng, nội tâm thở dài. Gần đây An Chi bận đến túi bụi, cuộc thi TOEFL đầu tiên của nàng không đạt, giai đoạn này nàng đang chuẩn bị thi TOEFL và thi cuối kỳ, mỗi ngày thức khuya dậy sớm, bận đến mức càng ngày càng trầm mặc, bận đến mức gương mặt càng ngày càng gầy.

Dương Mông Mông cũng không dám khuyên nhủ nàng, sợ rằng một khi khuyên nhủ thì An Chi sẽ ngã khuỵ, "Ta về nhà vài ngày sẽ quay lại trường a, dù sao ta cũng muốn thi khảo nghiên, ta trở lại cùng ngươi học."

An Chi lộ ra mỉm cười với nàng: "Cám ơn ngươi."

Dương Mông Mông cười ha ha: "Ta muốn ngươi đốc thúc ta nha, bằng không ta không thể kiên trì được."

"Trần Ngụy đâu?"

"Ân, hắn cũng muốn thi khảo nghiên, chúng ta cùng nhau học." Cả người Dương Mông Mông đều là loại cảm giác hạnh phúc mà chỉ khi đang đắm chìm trong một tình yêu ổn định mới có thể có được.

"Thật tốt a..." An Chi hâm mộ bọn họ, từ khi vừa bắt đầu đã rất thuận lợi, cùng nhau tiến lên, không có bất kỳ trở ngại gì.

An Chi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những nhánh cây che đi ánh mặt trời, gió nhẹ khe khẽ phất qua gò má và mái tóc của nàng, tựa như người nọ cũng đã từng vuốt ve nàng như vậy.

Rất nhớ người kia.

Cả kỳ nghỉ hè nóng bức, tiếng ve kêu râm ran, nhiệt độ trong trường nóng hầm hập, thỉnh thoảng những cơn mưa rào còn chưa đủ làm ướt mặt đường đã bốc hơi khô ráo.

Lần thứ hai An Chi thi TOEFL thành công, tiếp theo bắt đầu ôn tập GRE, kỳ thật nàng còn chưa quyết định xong chuyện xuất ngoại, chẳng qua là nàng cần những cuộc thi này để lấp đầy thời gian của nàng.

An Chi chắn chắn là người rất am hiểu về các cuộc thi, nàng giỏi lập kế hoạch, cũng là người làm việc rất logic. Sau khi lên mạng coi được thời khóa biểu, liền bắt đầu nghiêm túc ôn tập.

Trong kỳ nghỉ hè Dương Mông Mông và Trần Ngụy cùng học với nàng, sau khi học tập mệt mỏi thỉnh thoảng cũng sẽ đạp xe đạp ra ngoài, chơi đánh bóng, ăn một bữa thật ngon.

Mùa hè trôi qua rất nhanh, đợi đến lúc An Chi thi GRE xong thì đã tới tháng chín, giữa trưa có một cơn mưa rào kéo đến, tẩy đi không ít cái nắng gắt và sự khô nóng của cuối thu, hoa và cây cảnh trong trường học giống như vừa được cứu trợ, sau cơn mưa, hương hoa treo lộ, đi ngang qua, mùi thơm ngát thấm vào trong phổi.

Đến sinh nhật của Ngôn Hề.

An Chi vốn nhìn trúng một sợi dây chuyền Van Cleff & Arpels, nhưng đáng tiếc là thật sự mua không nổi, chỉ có thể từ bỏ.

Đặt một chai nước hoa dòng Maison Martin Margiela Replica, nàng chọn loại Flower Market, hoa nhài, hoa huệ còn có Chi Freesia, mùi hương rất thanh nhã, cảm thấy Ngôn Hề sẽ thích loại này.

Nhân lúc Ngôn Hề đi làm, nàng về nhà chuẩn bị. Mua một bó hoa hồng trắng dùng giấy dai gói lại. Sau đó nàng tự mình động thủ để làm một cái bánh ngọt có độ khó rất cao. Bánh bông lan Socola, hạt dẻ, sữa tươi và Socola phủ bên ngoài. Phần khó nhất của chiếc bánh chính là dùng Socola để tạo hình hoa hồng trang trí bên trên, sau đó lại phun chút sắc đỏ lên.

Cuối cùng được bày lên là một chiếc bánh ngọt cùng đóa hoa hồng kiều diễm xinh đẹp.

An Chi bỏ ra thời gian rất lâu cuối cùng mới thành công, ngay cả giờ cơm trưa cũng không kịp ăn, sau khi để bánh vào tủ lạnh mới thở phào một hơi. Cần cổ thật mỏi, tóc mái đều đã ướt đẫm.

Sau đó nàng lấy điện thoại di động ra, do dự thật lâu xem nên gọi điện hay là nhắn tin, cuối cùng mới lựa chọn nhắn tin, "Di di, tối nay ta về nhà, ta có lời muốn nói với ngươi."

Ngay tại thời khắc gởi tin nhắn đi, nàng lại dừng lại.

Nàng có một cảm giác, nếu như Ngôn Hề nhận được tin nhắn này, nói không chừng, người kia sẽ trả lời nàng là hôm nay người kia phải tăng ca hoặc là sẽ về muộn.

An Chi cụp mắt xuống ngồi một lát, xoa mắt. Nàng thở dài, liếc mắt nhìn chính mình, vừa rồi vội đến vội đi cả người vô cùng bẩn, nàng lên lầu tắm rửa một cái, thay một cái áo gi lê màu xanh, cái nơ con bướm nới lỏng đính ở sau lưng, phần eo của chiếc áo trống rỗng, lộ ra vòng eo thon thả hoàn mỹ của nàng, bên dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt. Mái tóc cũng được chải cẩn thận.

Chẳng qua là nàng chỉ mới uống vài ngụm nước, nhưng cũng không cảm thấy đói.

Lúc trời sầm tối, toàn bộ ánh đèn trong thành phố và cả ánh sao trên bầu trời đều cùng nhau tỏa sáng. An Chi ở trong nhà yên lặng chờ đợi, nàng mở đèn trong nhà lên.

Suy nghĩ một chút, lại mang tạp dề đi vào phòng bếp. Một giờ sau, cơm chiều đã làm xong. Làm món cá chua ngọt, gà hầm khoai tây còn có tỏi xào rau cải xanh.

An Chi còn chưa có nghĩ ngơi.

Trên chiếc bàn lớn trong nhà ăn nàng đã dọn cơm lên, nàng cũng bưng bánh ngọt lên. Nàng cầm bó hồng trắng kia cắm vào một chiếc bình rộng miệng, phối hợp cùng với cỏ mây và hoa baby. Lại đặt chai nước hoa được gói trong hộp quà màu hồng cạnh đó.

An Chi chưa bao giờ chuẩn bị những chuyện để thổ lộ với một người, mà Ngôn Hề đã từng nhận được vô số lời thổ lộ, không ai có thể làm cho nàng cảm động, tựa hồ cũng không có lễ vật gì xứng được với nàng.

Trong lòng An Chi thấp thỏm bất an, cơ hồ là vô cùng lo lắng. Lo lắng bản thân chuẩn bị quá đơn sơ, tình ý của mình quá non nớt, lo lắng trái tim của mình không kiểm soát được.

Nàng lại chờ mong, chờ mong tiếng xe của Ngôn Hề, chờ mong người kia bước vào cửa, cũng đang chờ mong được thổ lộ với người kia.

Ngôn Hề cũng không nhớ đến hôm nay là sinh nhật của nàng, dừng xe xong, đi tới trước cửa, liền nhìn thấy trong nhà có ánh đèn.

Trong nháy mắt, trái tim của nàng nhảy thịch lên một cái, rồi lại nhảy lên vài cái nữa.

Nàng đứng ở ngay cửa, trong nháy mắt đó, đầu óc trống rỗng, chỉ có chút gió đêm lùa qua bên tai.

Sau đó nàng lấy điện thoại, ngón tay run rẩy, trượt qua một cái tên trong danh bạ, chạm vào phím màu xanh.

Bất quá chỉ hai tiếng reo, điện thoại liền được nghe máy, thanh âm mềm nhỏ quen thuộc truyền tới: "Di di?"

Ngôn Hề mím môi, làm cho khóe miệng cong lên như đang mỉm cười: "Đào Đào, tối nay phải ôn tập sao?"

"Không cần, ta đây...Ta đã thi Gre xong rồi, một số Gre Sub khác phải tới tháng mười một mới có thể thi."

Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào cánh cửa: "Ân, vậy là tốt rồi, Mông Mông có ở đó không?"

"Mông Mông?"

"Ân," Ngôn Hề lấy cớ: "Đúng vậy, lần trước nàng có hỏi một chuyện, để ta nói với nàng mấy câu."

Bên kia yên tĩnh: "Ta không có ở trường...Ta đang ở nhà, di di, chừng nào thì ngươi về?"

Ngôn Hề xiết chặt lấy điện thoại di động, khóe môi cong lên để tạo ra nụ cười có chút đau xót, "Ta..."

"Di di!" Thanh âm của An Chi có chút vội vàng, hơn nữa là mang theo khẩn cầu cẩn thận từng li từng tí, "Ngươi về sớm một chút có được không? Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta, ta có lời muốn nói với ngươi."

Bờ vai Ngôn Hề trùng xuống, hốc mắt không thể khống chế được mà tràn ra chua xót, nàng nhắm mắt lại, cắn môi dưới thật chặt, "Hôm nay ta phải tăng ca..."

Thanh âm của An Chi đột ngột im bặt.

Điện thoại yên tĩnh trở lại.

Trong lòng Ngôn Hề sinh ra một sự kinh hoàng đau nhói, nàng chớp đôi mắt ẩm ướt, "Với lại, không phải di di đã sớm không mừng sinh nhật rồi sao..."

Cách cả nửa ngày, điện thoại mới truyền đến một thanh âm tinh tế: "Ân."

Bàn tay mảnh khảnh của Ngôn Hề che lên ống nghe điện thoại, hít vào thật sâu để lấy lại hơi, tiếp tục nói: "Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, tối nay quá trễ ta sẽ ở lại đài truyền hình nghỉ ngơi, không..."

Bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một tiếng nghẹn ngào rất nhỏ.

Trái tim Ngôn Hề run rẩy, theo tiềm thức mà nói ra, "Không...Trở về."

Nàng chậm rãi, khổ sở thở ra một hơi, ấn tắt điện thoại, xoay người đi ra ngoài, một khi xoay người, động tác của nàng rất nhanh, đôi chân dài càng không ngừng đi thẳng đến xe của nàng, mở cửa xe, bước vào, khởi động xe, không cho mình bất kỳ một cơ hội nào để do dự, mũi chân đạp cần ga, ánh đèn xe sáng ngời, nàng rời khỏi.

Trong phòng, An Chi sững sờ chết lặng, một hồi lâu cũng không thể phát ra được thanh âm nào. Dường như nàng cảm thấy gì đó mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ từ cúi thấp đầu xuống.

Qua một hồi lâu, từng ngọn đèn trong phòng vụt tắt, chỉ để lại một ánh đèn áp tường nho nhỏ.

Đèn neon nhấp nháy, từng dãy những tòa nhà betong cốt thép cao tầng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe buýt. An Chi dựa đầu lên, đôi mắt trong veo của nàng phản chiếu lại tất cả những ánh sáng bên ngoài kia, khuôn mặt nhỏ nhắn được ánh sáng phủ lên một loại thần sắc mềm mại yếu ớt.

Phía dưới đôi mắt là những vệt nước mắt còn chưa khô, mà những giọt nước mắt mới mẻ nóng hổi cũng không ngừng lăn xuống.

Ánh trăng tỏa ra vầng sáng trắng, nhưng không thấy ánh sao.

Ngôn Hề mặc áo ngủ, không biết đã đứng bao lâu trước cửa sổ sát đất trong khách sạn, uống một viên thuốc giảm đau, mới miễn cưỡng lên giường chìm vào giấc ngủ.

Trằn trọc chìm vào giấc ngủ chưa được mấy giờ, nàng giật mình tỉnh giấc, bật người ngồi lên, tóc dài rũ xuống, nàng nhìn đồng hồ.

Sáu giờ một khắc.

Nàng lại nằm xuống, nhắm mắt đến bảy giờ.

Sau đó ngồi dậy, thu dọn một chút, trả phòng.

Nàng lái xe thật nhanh, về đến nhà.

Nàng chậm rãi đẩy cửa ra, ấn tắt ngọn đèn áp tường nho nhỏ kia.

Cả căn phòng tĩnh lặng. Ánh ban mai mỏng manh theo bước chân của nàng nhanh tiến vào, yên tĩnh.

Nơi cửa trước dép lê của An Chi lẳng lặng đặt ở đó.

Ngôn Hề ngẩn ngơ đứng bất động, nửa ngày mới hoạt động được bước chân.

Nàng ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, đi vào phòng bếp.

Đóa hồng trắng một mình nở rộ cả đêm, không có người thưởng thức vẻ đẹp của nó, có mấy cánh hoa đã rơi xuống. Thức ăn được đậy kín đã trở nên nguôi lạnh, còn có bông hoa hồng trên chiếc bánh ngọt đã mất đi hơi nước, giống như trái tim của người thiếu nữ đã bị bỏ qua.

Đầu ngón tay trắng nõn của Ngôn Hề run rẩy vuốt lên, hốc mắt chua xót rơi xuống một giọt nước mắt sáng long lanh, trượt theo đường nét gương mặt nàng, thẩm thấu tiến vào cánh hoa hồng màu đỏ đã khô héo kia.

Truyện Chữ Hay